
Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký
Tổng số chương: 153
Mùa xuân mùa của muôn hoa nở rộ, hoa viên của phủ Tế bình hầu hoa tươi khoe sắc, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, trông thật là cảnh đẹp ý vui.
Một tiểu cô nương chừng bảy tám tuổi vội vã băng xuyên qua hoa viên, nàng sơ búi tóc quả đào, trên hai dây buộc tóc đính thêm chiếc chuông vàng nhỏ, theo bước chân của nàng phát ra từng đợt thanh âm thanh thúy.
“Cô nương, ngài đi chậm một chút, cẩn thận kẻo té ngã.” Một nha hoàn tuổi lớn hơn một chút theo sát phía sau nàng.
Tiểu cô nương hoàn toàn không để ý tới nàng ta, hai chân ngắn nhỏ ra sức chạy nhanh như bay.
Đợi nàng đi đến nhị môn, liền dừng lại thoáng do dự một chút, không biết mình là chờ ở nơi này thì tốt, hay là trực tiếp đi đại môn thì tốt hơn nhỉ.
Ngay lúc nàng còn đang chần chờ, một thiếu niên từ xa đi tới, hắn ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc áo gấm màu bạch ngọc thêu hoa văn, mày kiếm mắt sáng, chính là thế tử Tế bình hầu phủ - Diệp Lệ. Trông thấy tiểu cô nương đang đứng chờ ở nhị môn, khuôn mặt lạnh lùng của hắn hiện lên một tia ý cười ôn nhu.
“Ca ca!”
Tiểu cô nương lập tức vọt qua, thân mình nho nhỏ giống một quả đạn pháo nhỏ bắn tới, thiếu niên cong lưng, dang hai tay, vững vàng mà tiếp được nàng, ngay sau đó đem nàng ôm lên.
“Ca ca, muội nhớ huynh.” Cánh tay của Diệp Thiên vòng lấy cổ ca ca, thanh âm mềm mại bên trong mang theo một tia ủy khuất.
“Ta cũng nhớ Thiên Thiên.” Diệp Lệ sờ sờ dây buộc tóc của nàng, hắn đáp ứng lời mời của bằng hữu đi biệt uyển chơi, bởi vì có chút xa, liền định ra thời gian ba ngày, nói tốt hôm nay sẽ trở về. Kỳ thật ở ngày hôm qua hắn liền hối hận, phỏng chừng muội muội ở trong nhà sẽ tưởng niệm chính mình, lúc này thấy muội muội vành mắt quả nhiên đỏ một ít, trong lòng càng áy náy.
“Xem này, ca ca mang về cho Thiên Thiên cái gì?” Hắn nói, giống như biểu diễn ảo thuật đột nhiên móc ra một con châu chấu làm từ thủ công từ lá cây gì đó..
Diệp Thiên ánh mắt sáng lên, nhận tới trong tay, xem châu chấu kia bện đến rất sống động, rất có thần khí, thập phần khẳng định mà nói: “Là ca ca bện!”
Diệp Lệ cười gật gật đầu, bên trong biệt uyển của bằng hữu có loại cỏ lá thật dài, thực thích hợp dùng để bện mấy thứ đồ chơi nhỏ này đó, hắn liền biết muội muội khẳng định rất thích. Nhìn xem khuôn mặt trắng nõn của Diệp Thiên hai bên má cười rộ lên hiện ra hai cái lúm đồng tiền, Diệp Lệ trong lòng một mảnh mềm mại. Lúc muội muội vừa mới được một tuổi, phụ thân liền xảy ra chuyện, mẫu thân chịu không nổi đả kích, ngay sau đó liền ngã bệnh, cứ việc lúc ấy chính hắn cũng chỉ mới bảy tuổi, vẫn còn là một cái hài đồng mà thôi, lại đem chăm sóc muội muội trở thành trách nhiệm của chính mình, nhoáng cái đã bảy năm đi qua, muội muội mau lớn trở thành một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, rất là ỷ lại hắn.
Diệp Thiên ở trong lồng ngực hắn chốc lát, liền giãy giụa xuống dưới, ma ma trong viện nàng nói, hiện tại nàng cũng lớn rồi, không thể lại để ca ca ôm ấp.
Diệp Thiên cầm ngón tay thon dài của Diệp Lệ, tay nàng vừa ngắn lại vừa tròn, Diệp Lệ nhéo nhéo, rất là mềm mại, “Thiên Thiên ở nhà có ngoan ngoãn hay không?”
“Muội thật sự ngoan rất ngoan mà.” Diệp Thiên lắc lắc tay Diệp Lệ, “Ca ca, chúng ta đi xem mẫu thân đi?”
Mẫu thân...
Đáy mắt Diệp Lệ hiện lên chút ảm đạm, thân thể mẫu thân vẫn luôn không tốt, đại phu nói nàng là suy nghĩ nhiều thành bệnh, tương tư thành tật, dùng rất nhiều dược, lại một chút đều không tốt lên, mỗi ngày thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hơn phân nửa thời gian đều là nằm ở trên giường, đừng nói chưởng quản nội trợ, ngay cả đi cấp tổ mẫu thỉnh an đều rất khó làm được. Cho nên, tổ mẫu dứt khoát miễn cho nàng sớm tối thỉnh an, làm nàng an tâm dưỡng bệnh, mà công việc trong hầu phủ, cũng từ nhị thẩm tạm thay mặt chưởng quản, đương nhiên, này một lần tạm thay, chính là bảy năm.
Hắn cúi đầu, đối diện với đôi mắt đơn thuần sạch sẽ của muội muội, con ngươi của nàng thực đen bóng, bên trong là thân ảnh của chính mình. Diệp Lệ cười cười, “Được, giờ này mẫu thân cũng nên dùng dược rồi.”
Hai huynh muội lôi kéo tay, cùng đi đến nơi mẫu thân trụ Tư Viễn đường.
La thị quả nhiên đã tỉnh, nửa người dựa vào đầu giường, tóc tùy ý mà búi lại cố định bằng một cây ngọc trâm thân ánh lên màu xanh, trên khuôn mặt trái xoan mang theo vẻ tái nhợt vì bệnh, có một loại vẻ đẹp kỳ dị.
“Nương!” Diệp Thiên buông tay ca ca, chạy tới trước giường, nàng không có bổ nhào vào trên người mẫu thân, mà là đứng cách một bước chân, đôi tay chống mép giường, cao hứng cười nói: “Nương, ca ca đã trở lại!”
Diệp Lệ quy củ hành lễ, “Mẫu thân.”
La thị âm thầm thở dài, nàng trong lòng minh bạch, nhi tử là có chút trách móc chính mình. Nàng bị bệnh lâu như vậy, liền tinh lực để chăm sóc hai đứa nhỏ đều không đủ, nữ nhi từ nhỏ chính là ca ca chăm sóc, nàng không có làm tốt trách nhiệm mà một vị mẫu thân nên có.
Năm đó phu quân rơi xuống vực, sống không thấy người chết không thấy xác, người khác đều nói khẳng định là đã chết, vách núi cao như vậy, ngã xuống tuyệt đối không có đường sống. Chính là, không có chính mắt nhìn thấy xác của hầu gia, nàng tuyệt đối không tin đường đường là Tế bình hầu liền như vậy đã mất. Nàng tự mình mang theo thị vệ đi đến địa phương phu quân ngã xuống, làm thị vệ ở chân núi cẩn thận mà tìm tòi, suốt ba ngày, lại không thu hoạch được gì.
Trở lại hầu phủ, nàng liền bị bệnh.
Hôn hôn trầm trầm mà bị bệnh nửa tháng, chờ nàng nhớ tới chính mình còn có một nhi tử bảy tuổi cùng một tuổi nữ nhi cần chăm sóc chiếu cố, lại phát hiện thân thể của mình như thế nào cũng hảo không đứng dậy, nàng muốn bò dậy, lại lực bất tòng tâm, động tác hơi lớn chút chính là một trận tim đập dồn dập.
Nàng hoài nghi có người ở bên trong thuốc của mình động tay động chân, phái nha hoàn bên người đem dược tra đưa đến các đại y quán, thỉnh các nơi đại phu đều cẩn thận nghiệm qua, đều nói không thành vấn đề, nàng lúc này mới tin tưởng, chính mình là thật sự bị bệnh. Nàng cũng hận thân thể của mình không biết cố gắng, chính là nàng lại bất lực, dùng nhiều dược như vậy vẫn là không thấy chuyển biến tốt đẹp, Tế bình hầu phu nhân ngày xưa phong cảnh, đường hoàng hiện giờ liền cửa viện đều ra không được.
La thị nỗ lực cười cười, nhẹ giọng dò hỏi nhi tử đến biệt uyển của bằng hữu chơi thế nào, cùng các bằng hữu ở chung có phải rất vui vẻ thoải mái.
Diệp Lệ nhất nhất đáp.
Đôi mắt to tròn của Diệp Thiên ở trên mặt mẫu thân dạo qua một vòng, lại ở trên mặt ca ca đảo qua, nàng tuy rằng còn nhỏ, nhưng là cũng có thể cảm giác ra tới, thời điểm ca ca đối mặt mẫu thân, cùng với lúc cùng chính mình ở bên nhau thực không giống, không có ôn nhu như vậy, trở nên càng nghiêm túc một ít.
La thị đương nhiên cũng có thể cảm giác được, ánh mắt nàng từ trên người nhi tử dời đi, chuyển tới trên người tiểu nữ nhi đang đứng trước giường, cũng may, nàng tuy rằng không có giáo dưỡng qua nữ nhi, nhưng là kiều kiều mềm mại nữ nhi đối với chính mình lại rất là thân cận.
La thị bắt lấy tay nhỏ bụ bẫm của Diệp Thiên, nhẹ nhàng xoa xoa, “Qua mấy ngày nữa là Hoàng Hậu nương nương tổ chức Bách hoa yến, Thiên Thiên cũng đi tham gia đi?”
Diệp Thiên gật gật đầu, các loại yến hội này kia, nàng cũng tham gia qua không ít, đều là đi theo nhị thẩm cùng đi, đồ ăn trong yến hội nàng không có hứng thú, nhưng là điểm tâm của các phủ đều không quá giống nhau, chắc là phòng bếp có các phương pháp khác nhau, cho nên, thờ điểm đi tham gia yến hội, nàng thích nhất chính là đem cas loại điểm tâm thoạt nhìn xinh đẹp lại ăn ngon đều nếm một lần.
Diệp Lệ ngước mắt, thấy mẫu thân chính là ôn hòa mà nhìn muội muội, mở miệng hỏi: “Mẫu thân, Hoàng Hậu nương nương tổ chức Bách hoa yến, chắc hẳn là có mục đích gì đi?” Các vị quý nhân trong cung dù cho nhàm chán, cũng sẽ không không có duyên cớ mà tổ chức yến hội, Bách hoa yến này vừa nghe chính là loại yến hội cả nam lẫn nữ đều tham dự.
La thị khen ngợi mà nhìn thoáng qua nhi tử, “Nghe nói là chọn lựa Trắc phi cho Tam hoàng tử Khang Vương điện hạ.” Nàng tuy rằng không thể ra khỏi viện, nhưng rốt cuộc vẫn là Tế ninh hầu phu nhân chính quy, nên biết đến tin tức đương nhiên đều phải nắm được.
Diệp Lệ mày kiếm nhíu lại, “Khang Vương điện hạ ki năm nay hai mươi tuổi, chính phi cũng sớm đã có, nếu yến hội này là cho hắn chọn lựa trắc phi, Thiên Thiên còn nhỏ như vậy, đi tham dự loại này náo nhiệt làm cái gì?”
La thị nhìn nhìn Diệp Thiên, nàng đang ăn vụng điểm tâm trên bàn, hai má trắng nõn bụ bẫm, phình phình, như là một con thỏ con đáng yêu. Ánh mắt nàng càng thêm ôn nhu chút, giải thích nói: “Thiên Thiên tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng là đứng đắn đích nữ của hầu phủ chúng ta, không thể đem nàng giấu ở nhà, một chút việc đời đều không gặp, không biết, các phu nhân, tiểu thư ai cũng không quen biết. Lại nói, thiếp mời yến hội đã được đưa đến phủ chúng ta, hiện tại nói không đi cũng không tốt,” nàng dừng một chút, “Nhị thẩm của con cũng hy vọng nàng có thể đi.”
Diệp Lệ cam chịu. Nhị thẩm tự nhiên là không thể đi tuyển phi Bách hoa yến gì đó, nhưng là, nhị phòng có tới ba cô nương, đều lớn hơn so với Thiên Thiên, lớn nhất là Diệp Phù, mười hai tuổi, tính ra cũng nên bắt đầu tuyển chọn nhân gia, để ý hôn sự, dù cho không trông cậy có thể ứng tuyển trắc phi, song tại yến hội mà các tôn thất huân quý tụ tập lộ lộ mặt cũng là tốt. Nhưng nếu Thiên Thiên không đi, chỉ có Diệp Phù của Diệp Phù đi, tựa hồ lại có chút danh không chính ngôn không thuận, rốt cuộc thì Thiên Thiên mới là đích nữ của Tế bình hầu. Cho nên, nhị thẩm mới có thể ở thời điểm tham dự yến hội đều mang theo, lần này cũng giống nhau đi, để cho Thiên Thiên cùng với Diệp Phù cùng đi.
Diệp Lệ vẫy tay, Diệp Thiên chạy đến bên người hắn, ỷ ở trên đùi hắn. Diệp Lệ lôi kéo tay nàng, “Mẫu thân, trong cung các quý nhân quá nhiều, nào Hoàng Hậu, nào hoàng tử, ta đem phải những sự cần chú ý đều cùng Thiên Thiên nói một câu.”
Ngồi dậy trò chuyện lâu như vậy, tinh thần La thị cũng bắt đầu mệt mỏi, nàng xua xua tay, “Đi thôi. Để ý dạy Thiên Thiên nhiều chút, đừng làm cho nàng va chạm các quý nhân.” Nữ nhi của nàng ngoan ngoãn đáng yêu, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện khác người gì, hoàng cung cũng đã đi qua, sẽ không tạo ra sai lầm gì lớn, nhưng là dặn dò nhiều chút tổng cũng không sai. Chính là thân mình không biết cố gắng, không thể tự mình mang theo nữ nhi ra cửa, cũng may nàng còn có cái ca ca tốt, mỗi lời nói cử chỉ đều kiên nhẫn mà dạy cho nàng.
Hai huynh muội hành lễ, rồi lôi kéo tay đi ra ngoài.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói: Sau Bách hoa yến, Diệp Lệ mỗi khi nhớ tới lần yến hội này, đều sẽ vô cùng đau đớn đấm ngực dậm chân, biết vậy chẳng làm: Dê vào miệng cọp a!!!
Danh sách chương
- Chương 1 Ca ca..
- Chương 2 Ba vị tỷ tỷ..
- Chương 3 Bách Hoa yến..
- Chương 4 Thiên định Vương phi..
- Chương 5 Điện hạ, ta nguyện ý..
- Chương 6 Đệ nhất mỹ nhân Đại Tề..
- Chương 7 Ca ca phát hỏa, muội muội bị người trộm đi rồi!..
- Chương 8 Tặng người..
- Chương 9 Hắn đến..
- Chương 10 Lại làm nàng khóc..
- Chương 11 Hai vị ma ma..
- Chương 12 Tỷ muội tình thân..
- Chương 13 Dự Vương mời tới phủ..
- Chương 14 Khách quý của Dự Vương phủ..
- Chương 15 Hại người hại mình..
- Chương 16 Có ca ca ở đây..
- Chương 17 Trừng phạt..
- Chương 18 Đến ở Dự Vương phủ..
- Chương 19 Tương lai của ca ca..
- Chương 20 Ước định..
- Chương 21 Tương kế tựu kế..
- Chương 22 Ma ma quản sự..
- Chương 23 Trúng độc..
- Chương 24 Có thể giải độc..
- Chương 25 Cốt nhục tình thân..
- Chương 26 Trường mệnh kết..
- Chương 27 Gặp lại thái tử..
- Chương 28 Để nàng làm sủng hậu chứ không làm hiền hậu..
- Chương 29 Diệp Phù bị trọng thương..
- Chương 30 Thù này nhất định phải báo, bắt đầu từ hôm nay..
- Chương 31 Đoạt lại quyền quản gia..
- Chương 32 Ai là kẻ gánh tội..
- Chương 33 Ngôn ca ca thật là đẹp mắt..
- Chương 34 Tâm tư Tề thị..
- Chương 35 Thu hồi bạc..
- Chương 36 Đen ăn đen..
- Chương 37 Một nhà ba người đến chơi phủ Dự vương..
- Chương 38 Một hầu phủ chia thành ba phe..
- Chương 39 Ca ca gặp nạn..
- Chương 40 Bài học của Diệp Lệ..
- Chương 41 Hầu gia còn sống..
- Chương 42 Đa quản tề hạ..
- Chương 43 Nhị lão gia hồi phủ..
- Chương 44 Tết trung thu Tết đoàn viên..
- Chương 45 Thiên Thiên bị bệnh..
- Chương 46 Chăm sóc nàng cẩn thận, chu đáo..
- Chương 47 Cuối cùng cũng trở về..
- Chương 48 Trúng gió..
- Chương 49 Ta chỉ có nàng..
- Chương 50 Vừa đẹp mắt lại rất thông minh..
- Chương 51 Là người một nhà..
- Chương 52 Bộc lộ tài năng..
- Chương 53 Chuyện tốt liên tiếp đến..
- Chương 54 Cha là trạng nguyên, ca ca cũng là trạng nguyên!..
- Chương 55 Một mũi tên trúng hai con nhạn..
- Chương 56 Diệp Thừa Hồng gặp đại họa..
- Chương 57 Tự tạo nghiệt không thể sống..
- Chương 58 Phân gia..
- Chương 59 Dù sao thì tập tranh vẫn tốt hơn cung nữ..
- Chương 60 Sinh..
- Chương 61 Nhận làm con thừa tự..
- Chương 62 Tà niệm..
- Chương 63 Vô song mỹ ngọc..
- Chương 64 Ngấp nghé..
- Chương 65 Huyết thống..
- Chương 66 Không nỡ..
- Chương 67 Đi xa..
- Chương 68 Trên đường..
- Chương 69 Bán thân chôn cha..
- Chương 70 Đến Bồng Diệp..
- Chương 71 Vương phủ đãi tiệc..
- Chương 72 Phiền não của tiểu vương phi..
- Chương 73 Lời hứa của Vương gia..
- Chương 74 Tự tiến cử chuyện giường chiếu..
- Chương 75 Ngôn ca ca thật là thông minh..
- Chương 76 Ngươi không được chết!..
- Chương 77 Nha đầu ngốc, bị lừa còn vui vẻ như thế..
- Chương 78 Tự giết lẫn nhau..
- Chương 79 Kiếm bạc cho Thiên Thiên làm sính lễ..
- Chương 80 Tiểu tiên nữ muội muội và thần tiên ca ca..
- Chương 81 Đoàn tụ..
- Chương 82 Thiên Thiên không thể mặt ủ mày chau như thế..
- Chương 83 Hội đấu thuyền rồng đầy mạo hiểm..
- Chương 84 Thuốc mà Thiên Thiên đút , thật ngọt..
- Chương 85 Trời xui đất khiến..
- Chương 86 Dự vương vẫn như ngày trước, không thay đổi gì..
- Chương 87 Đó là nhi tử kiếp trước của hắn và Thiên Thiên..
- Chương 88 Thiên Thiên, nàng, có thể sinh con?..
- Chương 89 Ai cũng đừng nghĩ đến chuyện làm tổn thương nàng..
- Chương 90 Ngoại thất..
- Chương 91 Ngọc thạch câu phần..
- Chương 92 Từ chối tiếp nhận..
- Chương 93 Nhận làm con thừa tự..
- Chương 94 Những bức chân dung kia có vài chỗ rất giống chủ tử..
- Chương 95 Đây là lần đầu tiên hắn hôn nàng!..
- Chương 96 Sang năm thành thân rồi sẽ qua đây ở..
- Chương 97 Còn không phải là đau lòng Thiên Thiên còn quá nhỏ sao?..
- Chương 98 Nàng quá đáng yêu cho nên nhất thời nhịn không được..
- Chương 99 Trữ quân một nước vì sao lại lén chạy tới đây?..
- Chương 100 Lát nữa cũng không nên khóc lóc cầu xin ta tha thứ!..
- Chương 101 Cực kỳ hâm mộ..
- Chương 102 Nàng không thích ngươi!..
- Chương 103 Nan đề khó giải trên đời..
- Chương 104 Điện hạ muốn ta báo đáp ngài thế nào?..
- Chương 105 Ngôn ca ca lần sau đừng như vậy nữa..
- Chương 106 Hai ánh mắt như giao hòa vào cùng một chỗ..
- Chương 107 Ngực của hắn quả nhiên thật là ấm áp..
- Chương 108 Hắn nghĩ muốn thay thế vào vị trí này sao?..
- Chương 109 Ơn cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp..
- Chương 110..
- Chương 111 Thật chuyên tâm nếm trải cảm nhận mỹ vị nhân gian..
- Chương 112 Thiên Thiên lại suy nghĩ đến chuyện gì đó?..
- Chương 113 Thiên Thiên có nhớ ta không?..
- Chương 114 Không thể gặp ngài một lần cuối..
- Chương 115 Hắn thực sự có chút không kịp đợi đến đại hôn rồi..
- Chương 116 Thiên Thiên, chỉ như thế vẫn chưa đủ..
- Chương 117 Đến Đông Cung làm khách..
- Chương 118 Tiểu nha đầu của hắn vẫn còn rất tốt ở trong ngực hắn..
- Chương 119 Thực sự là quá thua thiệt mà..
- Chương 120 Khế ước hôn nhân của Bạch Biên Sương..
- Chương 121 Giá y của Thiên Thiên đã thêu xong chưa?..
- Chương 122 Ngôn ca ca, muội giết người rồi, hu hu..
- Chương 123 Nụ cười của Ngôn ca ca, giống như đông qua xuân đến, trăm hoa đua nở..
- Chương 124 Thật sự đúng nghĩa là người một nhà..
- Chương 125 Thiên Thiên chính là mạng của ta..
- Chương 126 Ta ăn Thiên Thiên là đủ rồi..
- Chương 127 Dự vương điện hạ, Ngôn ca ca, phu quân..
- Chương 128 Nếu Thiên Thiên thẹn thùng, thì không cần nhìn..
- Chương 129 Ta đưa Thiên Thiên đi tắm, được không?..
- Chương 130 Trên người Ngôn ca ca có ba nốt ruồi son này..
- Chương 131 Thích... Đã thật lâu thật lâu rồi..
- Chương 132 Trên người Ngụy thúc có một vết sẹo lớn..
- Chương 133 Tiểu vương phi của hắn mới là tiên nữ dung mạo tuyệt trần..
- Chương 134 Là một cặp song sinh..
- Chương 135 Trước mắt hắn cũng trở nên tối đen một mảng..
- Chương 136 Hoàng Thượng người mau đăng cơ!..
- Chương 137 Hai chữ
- Chương 138 Điểm tâm của Bình quận vương phi..
- Chương 139 Thiếp thân có tội..
- Chương 140 Ngôn ca ca của ta là người dịu dàng chu đáo nhất..
- Chương 141 Chỉ cần nơi nào có chàng, ta đều thích..
- Chương 142 Có lẽ hắn thích ở trong Hoàng Cung này hơn chăng?..
- Chương 143 Nàng luôn nguyện ý chiều theo hắn..
- Chương 144..
- Chương 145 Mới ăn mấy muỗng cơm vô thôi đã có rồi hả..
- Chương 146 Lấy được Thiên Thiên là may mắn của ta..
- Chương 147 Mơ tưởng hão huyền..
- Chương 148 Chọn tên..
- Chương 149 A Hi đến rồi!..
- Chương 150 Gieo gió gặt bão mất cả chì lẫn chài..
- Chương 151 Bình Nhạc công chúa..
- Chương 152 Không làm hoàng đế..
- Chương 153 NT 1: Diệp Lệ Yến Vân Hi..