
Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi
Tổng số chương: 86
Tiếng roi sắt vun vút trong khung trời u tối, bàn tay chai sần nổi đầy gân xanh của tên cai ngục liên tục giơ lên hạ xuống.
"Muốn chém muốn giết tuỳ ý, tao không biết gì hết."
Giọng cô gái làm vang vọng cả khung trời.
"Cứng miệng nữa à? Được lắm, vậy tao sẽ cho mày cảm nhận thế nào mới là địa ngục."
Tên đàn ông bặm trợn đứng trước mặt vừa nói xong quất thật mạnh vào tay bên phải của cô gái.
Cô gái đau khiếp nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ rên hừ hừ, sau đó lại cười lớn nói: "Bọn Bắc Triều thối nát, bọn cướp nước phá làng, bọn bán nước cầu vinh, dù có chết tao cũng nguyền rủa chúng mày chết không đất để chôn"
Tên đàn ông nghe vậy thì tức giận đùng đùng, cầm roi quất liên tiếp vào người cô, từng dòng máu tươi rỉ rả lăn khỏi vết thuơng, nhuốm ướt cả một mảng áo.
Những cô gái khác xung quanh cũng giống cô, dù sợ nhưng vẫn nhất quyết không nói câu nào, nguyện ý hi sinh vì đất nước tuyệt đối không tiết lộ một chút tin tức nào về căn cứ.
Lúc này có một người đàn ông cao lớn bước tới, mặc lên người bộ quân phục màu xám, đôi bót đen tuyền sạch bóng, đôi chân dài thẳng tắp, trang phục ôm sát người làm lộ ra thân hình tuyệt mỹ.
Đôi mắt phượng hẹp dài, hàng lông mày kiếm, sóng mũi cao chót vót, khuôn mặt mang chút gió sương của bụi đời.
Làn da ngâm cùng gương mặt sắc bén mang lên nét âm trầm u ám làm cho người ta không rét mà run.
Những tên lính vừa rồi còn đang ra tay tàn bạo thì lúc này đã đứng thành hàng, cúi đầu chào, bộ dáng cứ như những con chuột đang bị con mèo vờn tới vờn lui, run rẩy đứng đó.
Người đàn ông bước tới phía trước các tù nhân mà mình vừa bắt được, quan sát hết một lượt.
Sau đó ngừng tầm mắt trên một cô gái, tay bị cột trên xà ngang, chân mang còng, cả người ngoài vết roi ra thì còn lại chỉ là máu và máu, đầu tóc bị xốc cho rối rém, khoé miệng đang rỉ máu, mặt cũng bị đánh bầm tím sưng hết lên.
Người không ra người, ma không ra ma.
Chỉ nhìn lâu hơn một chút chứ không nói hay tỏ thái độ gì, sau đó quay sang những người lính kia, cất giọng âm trầm hỏi: "Đã khai chưa?"
Những tên cai ngục sợ hãi không dám đáp lời.
Người đàn ông đó lại cất giọng: "Ta hỏi, đã điều tra được gì chưa?"
Một tên cai ngục khuỵ gối xuống, sau đó là cả đám người cùng khuỵ gối: "Vẫn... Vẫn... Chưa chịu khai... Từ sáng đến giờ... Vẫn chưa tìm được chút manh mối nào."
Nói xong thì bản thân lại run như đang ở giữa Bắc Cực.
Người đàn ông giơ chân, đạp thật mạnh vào tên lính, tay mang găng tay trắng trực tiếp cầm lấy roi sắt mà quất mạnh vào đám người đang quỳ gối kia: "Vô dụng."
Mỗi một nhát đánh xuống như xé gió, không thấy sợi dây chuyển động, chỉ nghe tiếng gió 'phật phật' thật mạnh, làm người ta khiếp sợ.
Bị đánh đến máu me đầm đìa, có tên cai ngục ngất xỉu, có tên khóc lóc xin tha mạng, có tên thì ôm đầu nằm đó.
Lúc này người đàn ông đó mới chịu ngừng tay: "Một lũ vô tích sự, cho các ngươi ăn ngon mặc đẹp, cho các ngươi phú quý vinh hoa, vậy mà chút việc cỏn con này lại làm không xong."
Nói xong rất tức giật mà quất một roi vào cô gái đang bị trói trên xà ngang kia.
Người đàn ông chỉ tay vào cô gái rồi nói: "Đem hết những người này giam lại, ngày mai ta sẽ đích thân thẩm vấn."
Nói xong xoay người rời đi.
Cô gái vừa bị đánh kia, máu vừa khô lại thì đã bị một roi kia làm vết thương toạc ra, máu lại đầm đìa loang lỗ. Ánh mắt chứa đầy căm thù nhìn người vừa xoay người bước đi.
"Vâng, thưa tổng đốc." bọn cai ngục vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Tàn nhẫn, độc đoán, cao ngạo, lạnh lùng, tất cả tạo nên Hoắc Thừa Ân, tổng đốc Bắc Triều vang danh khắp xứ, tiếng xấu đồn xa.
"Tổng đốc... Hahhaha... Nực cười... Hahaha.. Bán nước cầu vinh để đổi lại hai từ tổng đốc.."
Cô gái bị đánh đến thân xác hoang tàn kia nghe xong thì cười to như bản thân được xem một bộ hài kịch.
Hoắc Thừa Ân đi đến cửa không rõ nghe cô nói hay không chỉ khựng lại rồi tiếp tục bước đi.
Một cô gái thì thào: "Đúng là chó thì không thể nói tiếng người.", lòng hận thù trỗi dậy trong lòng các cô gái, nếu có thể họ thà đâm đầu vào tường hay tự sát chết trong oanh liệt, còn hơn ở đây nghe bọn giặc vườn hô to gọi nhỏ.
"Lý Viên Viên, cô còn chống cự được không?"
Một cô gái ngồi sát lên tiếng dò hỏi cô gái đang máu me đầm đìa kia.
"Em.. Không sao.. Chị Lệ.. Mọi người ổn không?"
Cô gái tên Lý Viên Viên cố gắng xoay người sang tươi cười với gương mặt đẫm máu, không biết là máu của bản thân hay còn có máu của chị em đồng sinh cộng tử với mình.
Cô gái được gọi là chị Lệ kia nhìn mọi người rồi nhỏ giọng.
"Mọi người vẫn ổn, thuơng tích không nặng lắm, chỉ có em khiến mọi người lo lắng nhất đó", ngừng chốc lát lại thì thầm, "Ráng lên, sẽ có người đến cứu chúng ta, Vũ Thành sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu."
"Đúng.. Anh ấy sẽ đến, anh ấy nhất định sẽ đến..."
Lý Viên Viên khẽ thì thào, nét mặt đã giãn ra không ít khi nhắc đến người tên Vũ Thành kia.
Cả nhóm năm cô gái được đưa đến phòng giam khác, lần này tách biệt mỗi người một phòng không giam chung cũng không trói lên xà ngang nữa.
Đến trưa hôm sau Hoắc Thừa Ân mặc quân phục kia lại bước vào, nghe người phía dưới báo cáo lại tình hình vẻ mặt cũng không biến đổi lấy một chút.
Đi thẳng đến phòng giam đầu tiên: "Mở cửa"
Cửa được mở ra, Hoắc Thừa Ân bước vào từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống cô gái đang nằm trên nền đất, không chấp nhận sơ cấp cứu cùng sự chăm sóc nên giờ đây quần áo ngoài những vết máu đã khô thì các vết thương vẫn còn đang chảy nước vàng chưa kịp khép miệng.
"Thật cứng cỏi, nếu muốn chống đối thì đây không phải là cách tốt nhất đâu, ta biết có cách tốt hơn đó, ngươi muốn nghe thử không?"
Ánh mắt y chỉ toàn rét lạnh cùng khinh thường, người đàn ông khuỵ tư thế nửa ngồi nửa quỳ ghé sát vào tai Lý Viên Viên: "Làm gì thì cũng là giúp nước vậy ngươi có muốn làm gái để trả ơn không? Phục vụ binh lính của ta để họ mua vui, tốt lắm đó."
Nói xong còn cười thật lớn.
Lý Viên Viên liếc nhìn người trước mắt với vẻ căm thù tận xương tuỷ.
"Chó phản quốc.. Hoắc Thừa Ân ngươi đừng nghĩ bản thân ở trên cao thì ai cũng kính nể cũng muốn quỳ rạp dưới chân ngươi, trước mặt ngươi thì họ quỳ sau lưng đều khinh thường cốt cách thối nát cùng sự tự cao tự đại của ngươi đó... Làm chó bán nước thì có gì hay mà lên giọng, chỉ đọc tên của ngươi thôi mà ta đã thấy mồm mình thối lắm rồi, ta khinh."
Cô phun nước bọt vào mặt y sau đó lại cười như điên như dại, "Hahaha... Thật tức cười... Hahaha"
Hoắc Thừa Ân mặt không biến sắc, mắt đen láy xoáy sâu nhìn chằm chằm cô gái mong tìm ra được chút tình cảm nào đó từ cô, anh lấy khăn ra lau nước bọt trên mặt, sau đó quăng chiếc khăn đi rồi dùng tay bóp chặt quai hàm của cô.
Danh sách chương
- Chương 1 Bị bắt..
- Chương 2 Thẩm vấn..
- Chương 3 Tâm thần phân liệt..
- Chương 4 Yên Quốc..
- Chương 5 Thoả thuận..
- Chương 6 Kế hoạch cứu người..
- Chương 7 Không trốn..
- Chương 8 Thích thầm tổng đốc..
- Chương 9 Tiểu Tinh Liên..
- Chương 10 Báo thù hay không?.
- Chương 11 Âm hồn bất tán..
- Chương 12 Về nhà..
- Chương 13 Con nuôi..
- Chương 14 Ngủ chung..
- Chương 15 Trêu ghẹo..
- Chương 16 Giúp anh lần này..
- Chương 17 Giã thuốc..
- Chương 18 Tình nhân..
- Chương 19 Dự tiệc (1).
- Chương 20 Dự tiệc (2).
- Chương 21 Anh thích ăn em hơn..
- Chương 22 Mật đạo nhỏ..
- Chương 23 Tản bộ.
- Chương 24 Vai kề vai.
- Chương 25 Ra tay tương trợ.
- Chương 26 Chọn mỹ nhân.
- Chương 27 Em đang chờ anh..
- Chương 28 Phước ngàn đời tu được..
- Chương 29 Chịu cực hình..
- Chương 30 Em muốn ta thiếu mất bộ phận nào sao?.
- Chương 31 Em ăn rồi, tới lượt anh. (21+).
- Chương 32 Bị phát hiện..
- Chương 33 Lại bị nhốt vào địa lao..
- Chương 34 Những ngày tháng tranh đấu..
- Chương 35 Bàn chuyện kết hôn..
- Chương 36 Một ngày bằng một năm..
- Chương 37 Chuẩn bị tiệc sinh nhật..
- Chương 38 Tiệc sinh nhật (1).
- Chương 39 Tiệc sinh nhật (2).
- Chương 40 Tiệc sinh nhật (3).
- Chương 41 Loạn Luân.
- Chương 42 Trong hang cướp mà cũng bị cướp hả?.
- Chương 43 Được sủng mà kinh.
- Chương 44 Phán xét.
- Chương 45 Trần Cảnh Hâm.
- Chương 46 Quân đội.
- Chương 47 Tổng đốc đến.
- Chương 48 Xuất hiện tình địch.
- Chương 49 Nụ hôn trừng phạt.
- Chương 50 Trãi lòng..
- Chương 51 Núi lửa bùng phát.
- Chương 52 Xuất hiện theo cách riêng.
- Chương 53 Nhớ về anh.
- Chương 54 Hoắc Thừa Ân nói mình sợ.
- Chương 55 Sắp có biến cố.
- Chương 56 Bình yên trước bão giông (có chút).
- Chương 57 Là anh ấy..
- Chương 58 Chuẩn bị tác chiến.
- Chương 59 Hành động (1).
- Chương 60 Hành động (2).
- Chương 61 Hành động (3).
- Chương 62 Hành động (4).
- Chương 63 Giải bày giúp chủ nhân (1).
- Chương 64 Giải bày giúp chủ nhân (2).
- Chương 65 Diệp Ấn quay trở lại.
- Chương 66 Trở về an toàn.
- Chương 67 Tìm được mật đạo.
- Chương 68 Huyết La Tộc.
- Chương 69 Hậu duệ Huyết La Tộc là ai???.
- Chương 70 Sau cơn mưa trời lại chưa kịp sáng..
- Chương 71 Dang dở từ đây.
- Chương 72 Sắp có tiểu chủ nhân.
- Chương 73 Vô tình gặp.
- Chương 74 Mẹ bị bắt.
- Chương 75 Tìm đến hang ổ địch.
- Chương 76 Giải cứu không thành ngược lại bị bắt.
- Chương 77 Giải cứu phu nhân (1).
- Chương 78 Giải cứu phu nhân (2).
- Chương 79 Giải cứu phu nhân (3).
- Chương 80 Giải cứu phu nhân (4).
- Chương 81 Xảy ra nội chiến.
- Chương 82 Quay Trở Về.
- Chương 83 Cao thủ không bằng tranh thủ.
- Chương 84 Cũng biết làm nũng.
- Chương 85 Ra riêng.
- Chương 86 Kết.