
Tổng Tài Lạnh Lùng “Mẹ Đơn Thân, Gả Cho Anh”
Tổng số chương: 118
Thành phố Ninh Thành.
Bệnh viện tỉnh S. Tại khoa sản, nơi băng ghế màu trắng ở hành lang, một cô gái mặc âu phục nữ màu nude đang ngồi có chút ngây ngốc. Không ai rõ cảm xúc lúc này của cô gái ấy, chỉ thấy tầm mắt của cô vẫn luôn nhìn chăm chăm vào giấy kết quả siêu âm trên tay mình.
[Cô Dương Tinh Vũ, chúc mừng cô đã được làm mẹ. Thời gian này nghỉ ngơi thật tốt, chú ý đừng để quá căng thẳng, ba tháng đầu tiên vợ chồng tránh sinh hoạt nhé kẻo ảnh hưởng đến thai nhi.]
Lời của nữ bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai tựa như sét nổ ngang tai làm tê liệt cả thần kinh cô gái trẻ. Không sai, cô gái này chính là Dương Tinh Vũ, hôm nay cô xin nghỉ phép ở công ty để đến bệnh viện khám vì tối qua bụng dưới có chút quặn đau, vả lại từ cái lần đó đến nay cô đã hai tháng rồi chưa thấy mùa dâu trở lại.
Trên phiếu siêu âm kia rõ ràng là chính là kết quả thai kỳ mà Dương Tinh Vũ không muốn thấy nhất. Bất giác một giọt rồi lại một giọt nước mắt nhỏ xuống làm mặt giấy dần ướt, kết quả chẩn đoán cuối cùng chính là trong lòng tử cung một phôi thai khoảng tám tuần tuổi đang phát triển khoẻ mạnh.
Mình còn chưa có lập gia đình!
Hai bàn tay run rẩy không thôi cố nắm chặt tờ giấy, Dương Tinh Vũ đưa tay quệt ngang nước mắt trực rơi xuống, cố nén cảm xúc để không bật khóc, cô vội đứng bật dậy, xoay người rời khỏi phòng khám ra ngoài bệnh viện.
Bên ngoài bệnh viện, bầu trời hôm nay một mảnh trong xanh, nhưng trong lòng Dương Tinh Vũ lúc này lại đầy mây đen bão táp, đúng vậy, cô đang sợ hãi, cô còn rất trẻ, vậy nhưng lại có thai trong khi cô chưa có lập gia đình, chuyện này đối với một cô gái vừa ra trường như cô, sự nghiệp còn chưa ổn định, quả là một nan đề, là một mối nguy cơ đáng sợ.
Đáng sợ về cả vật chất lẫn tinh thần, cô chưa có sự nghiệp ổn định, còn phải thuê nhà, làm sao nuôi được đứa bé, hơn nữa ở cái xã hội này, cô làm sao đối mặt với dư luận, gái chưa chồng lại có thai, đó là phẩm hạnh kém, là sự xấu hổ tủi nhục, mà bất kì người phụ nữ nào cũng không muốn gánh nhận.
Đem cái phiếu siêu âm kia vò nát, Dương Tinh Vũ tiện tay ném vào thùng rác gần lối ra cổng bệnh viện. Lau đi nước mắt còn đọng lại nơi mí mắt, cô bước nhanh ra khỏi cổng bệnh viện rồi bắt một chiếc taxi, trở về phòng trọ cô thuê nằm gần công ty NY, nơi làm việc của cô.
Về đến phòng trọ, Dương Tinh Vũ mệt mỏi nằm vật ra giường, nước mắt ứa ra.
Tại sao lại như vậy? Tại sao? Cô vừa khóc vừa cố nhớ lại cái đêm xảy ra chuyện đó, cô chỉ biết tối đó khoa quản trị kinh doanh của cô rủ tất cả mọi người đi hội họp làm tiệc chia tay sau khi ra trường, cô uống một ly nước ép do Trương Minh Vỹ đưa, rồi có uống thêm một ly rượu nho do Lâm Lạc Nhi mời, sau đó liền có chút buồn ngủ, lúc đó mơ màng nghe được có người nói đưa cô về, hẳn là Lâm Lạc Nhi đã đưa cô về, bởi vì là bạn cùng phòng khi còn đi học nên cô cũng không mảy may nghi ngờ một chút.
Nhưng sau đó khi tỉnh lại cô mới phát hiện trên người chẳng những không một mảnh vải che thân, mà bản thân không hề ở trong phòng trọ của mình mà lại ở trong một căn phòng xa hoa, khắp nơi đầy cánh hoa đỏ rực, mà chỉ có mỗi một mình cô ngơ ngơ ngác ngác vừa đau đớn về thể xác vừa sợ hãi, điều duy nhất cô xác định được chính là lần đầu tiên của cô bị huỷ mất.
Sau ngày hôm đó, cô không thấy bóng dáng Lâm Lạc Nhi, cũng không gọi điện được cho cô ta. Dường như cô ta bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Cho đến hôm, sự việc kia đã qua hơn hai tháng, Dương Tinh Vũ vẫn không sao quên được, dù cưỡng ép bản thân phải quên đi, nhưng mọi thứ cứ như ẩn hiện trong tâm trí cô.
Đã có rất nhiều lúc, cô tự nhủ rồi tất cả sẽ qua. Dương Tinh Vũ tự nhủ như vậy, chỉ là mọi chuyện không như cô tưởng tượng, cái gì đến vẫn là sẽ đến, hôm nay, cô lại mang thai, cô còn chưa trải nghiệm cuộc sống sẽ như thế nào, đã phải làm mẹ, làm mẹ sẽ dễ dàng sao, cô không biết, cô là một cô nhi, cô được cô nhi viện nuôi lớn, cho cô ăn học đến khi cô biết tự đi làm, vừa làm vừa học, đối với cô khái niệm làm mẹ và tình mẹ chính là xa xỉ.
Không thể như vậy, mình không nên giữ lại, mình có thể nuôi được trẻ con sao, làm sao đối mặt với dì Dương đây?
Dương Tinh Vũ càng nghĩ càng sợ hãi, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, mới 21 tuổi, công việc còn chưa ổn định lắm, vậy thì làm sao nuôi nổi đứa bé, bỏ nó đi sẽ tốt chăng? Bản thân cô biết rõ làm vậy là mình ích kỷ, nhưng thà như vậy sẽ không làm khổ nó.
Khu phòng trọ bên ngoài vẫn râm ran đôi ba câu nói chuyện của mọi người sinh sống ở đây, lúc này gần trưa khá vắng vẻ, công nhân đều đi làm hết, chỉ có mấy người già là ở nhà trông nhà.
Từng câu chuyện tán gẫu của mấy bà thím vô tình lọt vào tai Dương Tinh Vũ.
“Dì thẩm này, tôi thấy cái lớp trẻ bây giờ thật thoáng quá, đêm hôm khuya khoắt, mới tí cái tuổi đầu, hẹn hò nhau chỗ này chỗ kia, a, b, c, đủ kiểu, thật không ra làm sao.” Giọng một bà cô có vẻ lớn tuổi oang oang vang vào tận phòng của Dương Tinh Vũ.
“Ầy, vậy thì có gì to tát, chị không biết thôi, a b c thôi thì còn nói làm gì, cái tụi thanh niên bây giờ, còn chẳng biết giữ mình, thì nhau ăn trái cấm, rồi ấy, có thai, đứa thì phá thai, đứa giữ lại thì cũng không thoát được kiếp làm mẹ đơn thân lại không dễ dàng gì.. chúng nó ăn chơi mà có nghĩ tới hậu quả đâu.” Dì Thẩm thao thao bất tuyệt tám chuyện với bà cô kia.
Hai người họ dường như nói rất nhiều chuyện, nhưng Dương Tinh Vũ nghe câu được câu không, chỉ nghe được cái câu làm mẹ đơn thân chẳng dễ dàng gì là rõ ràng nhất.
Hai tay theo bản năng sờ sờ cái bụng còn phẳng lì, Dương Tinh Vũ bật khóc nức nở.
Đúng vậy làm mẹ đơn thân nào có dễ dàng, phải có kinh tế ổn định, hơn nữa điều kiện tiên quyết chính là phải có đủ dũng cảm để vượt qua tai tiếng, nghị luận của xã hội, nhưng mà Dương Tinh Vũ cô có nghị lực đủ để vượt qua những cái đó sao?
Cô không có!
Thế nên cô sẽ không giữ nó lại…
Danh sách chương
- Chương 1 Chúc mừng cô đã làm mẹ
- Chương 2 Cô muốn bỏ nó đi
- Chương 3 Chấp nhận tất cả
- Chương 4 Cuộc đời tôi, tôi đương nhiên làm chủ
- Chương 5 Thăng chức
- Chương 6 Gặp đối tác
- Chương 7 Anh em nhà họ Bạch
- Chương 8 Muốn làm người tốt
- Chương 9 Tranh công
- Chương 10 Bị sốt rồi
- Chương 11 Cô ta không chồng mà có con
- Chương 12 Cũng chỉ có đạp một cái thôi
- Chương 13 Chưa chăm sóc phụ nữ bao giờ
- Chương 14 Nấu cháo cho cô
- Chương 15 Cá mập Phong Tử An
- Chương 16 Hợp tác vui vẻ
- Chương 17 Cậu ở với dì xinh đẹp rồi
- Chương 18 Không thẹn với chính mình
- Chương 19 Gặp lại Lâm Lạc Nhi
- Chương 20 Làm anh trai là tốt nhất
- Chương 21 Không đủ hấp dẫn
- Chương 22 Đừng lấy tôi làm lá chắn
- Chương 23 Anh thích em
- Chương 24 Nếu chú là ba con thì tốt lắm
- Chương 25 Lại được gặp em rồi
- Chương 26 Đừng làm trẻ nhỏ sợ
- Chương 27 Vì em, vứt bỏ sĩ diện
- Chương 28 Không hấp dẫn anh theo tôi làm gì?
- Chương 29 Tôi có thể theo đuổi em không?
- Chương 30 Muốn sống thì giao người ra
- Chương 31 Anh bị thương rồi
- Chương 32 Gọi chồng cũng thật thuận miệng
- Chương 33 Chỉ là một người đi qua đường
- Chương 34 Em họ
- Chương 35 Cún ngoan
- Chương 36 Kỷ vật quen thuộc
- Chương 37 Đau lòng
- Chương 38 Là cô gái đó
- Chương 39 Hiến tuỷ
- Chương 40 Ba và con cùng vượt qua nhé!
- Chương 41 Có lẽ là trùng hợp thôi
- Chương 42 Lấy thân báo đáp
- Chương 43 Nỗi lo lắng của Phong Tử An
- Chương 44 Bị tình nghi
- Chương 45 Lợi dụng lẫn nhau
- Chương 46 Kể cho em nghe chuyện của tôi
- Chương 47 Lần đầu tiên của tôi là cho em
- Chương 48 Anh trai nhỏ
- Chương 49 Em là thần cupid
- Chương 50 Mẹ chồng, con dâu
- Chương 51 Nó là con gái ruột của tôi
- Chương 52 Là con dụ dỗ cô ấy
- Chương 53 Làm gia chủ tương lai
- Chương 54 Tôi còn chưa chết, ai dám hô mưa gọi gió
- Chương 55 Anh vẫn cứ thích em
- Chương 56 Chút tư tâm đó, nên quên đi
- Chương 57 Âm mưu trong tiệc tẩy trần
- Chương 58 Chỉ để cho mình anh nhìn thấy
- Chương 59 Đồ của tôi thì là của tôi
- Chương 60 Anh nhớ em quá
- Chương 61 Cô ta là đồ giả mạo
- Chương 62 Tin tưởng anh
- Chương 63 Vạch trần
- Chương 64 Cô cũng xứng sao?
- Chương 65 Chỉ có thể là kẻ thù
- Chương 66 Sẽ không để người anh yêu tổn thương nữa
- Chương 67 Có anh ở đây
- Chương 68 Anh muốn cầu hôn cô
- Chương 69 Vẫn thấp kém như vậy
- Chương 70 Đừng nhìn mặt rồi đặt hình nền
- Chương 71 Chọc phải tổ kiến lửa rồi
- Chương 72 Khoe tiền!
- Chương 73 Phong Tử An là tên đáng chết
- Chương 74 “Mẹ của con gái anh, gả cho anh”
- Chương 75 Anh không có lựa chọn khác
- Chương 76 Hai đứa bé gặp chuyện rồi.
- Chương 77 Chơi vậy mới vui
- Chương 78 Trúng kế
- Chương 79 Xem Thiên Thiên diễn
- Chương 80 Ba cháu đẹp trai hơn chú
- Chương 81 Tiêu An
- Chương 82 Món quà béo bở
- Chương 83 Chuyện cũ muốn lặp lại
- Chương 84 Đợi anh
- Chương 85 Tôi tin vào cảm giác của tôi
- Chương 86 Em chỉ muốn thuộc về mình anh ấy
- Chương 87 Là anh đây
- Chương 88 Em muốn anh…
- Chương 89 Mồi nhử mà thôi
- Chương 90 Kế hoạch cuối cùng
- Chương 91 Lật ngược tình thế
- Chương 92 Tự chuốc lấy
- Chương 93 Một cú lừa ngoạn mục
- Chương 94 Có chết cũng phải lôi theo cùng
- Chương 95 Cô có mệnh hệ nào thì anh cũng không muốn sống
- Chương 96 Ân oán kết thúc
- Chương 97 Bóc lịch đếm ngày hết đời
- Chương 98 Trăm lời là thật
- Chương 99 Tuyên án
- Chương 100 Cô dâu mất tích
- Chương 101 Vậy mới xứng làm con rể Lục gia
- Chương 102 Vợ yêu! Tân hôn vui vẻ (end)
- Chương 103 Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (1)
- Chương 104 Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (2)
- Chương 105 Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (3)
- Chương 106 Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (4)
- Chương 107 Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (5)
- Chương 108 Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (6)
- Chương 109 Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (7)
- Chương 110 Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (8)
- Chương 111 Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (9)
- Chương 112 Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (10)
- Chương 113 Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (11)
- Chương 114 Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (12)
- Chương 115 Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (13)
- Chương 116 Phiên ngoại Kỷ Thiên- Diệp Yến (14)
- Chương 117 Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (15)
- Chương 118 Phiên ngoại 16, Hôn ước! (End)