
Trọng Sinh Sủng Phi
Tổng số chương: 155
Sáng tinh mơ, lúc Phùng Liên Dung tỉnh dậy trời còn chưa sáng hẳn, Bảo Lan lấy nước ấm đến súc miệng, lại có lông ngựa tẩm muối sạch chải. Nàng nhắm mắt lại, cọ rửa đầu óc mơ màng một lần, Châu Lan lại dùng khăn mặt thấm nước ấm giúp nàng lau mặt, lúc này mí mắt mới miễn cưỡng mở ra.
Nàng dang hai tay để các nàng giúp mặc quần áo.
Lúc này vẫn là mùa đông lớn, tuyết rơi rất dày, lúc Phùng Liên Dung ngồi ăn bánh màn thầu, chợt nghe bên ngoài từng đợt âm thanh xẻng xúc tuyết, có chút chói tai khiến người đau răng, nàng không khỏi thở dài.
“Chủ tử, rất nhanh liền đến mùa xuân, người cố gắng chịu đựng, về sau đi thỉnh an cũng sẽ không lạnh.” Chung ma ma như dỗ trẻ con trấn an nàng.
Phùng Liên Dung nghĩ rằng cho dù trôi qua, sang năm vẫn còn có mùa đông mà. Nàng cúi đầu cắn bánh màn thầu, chỉ một chén nhỏ cháo đậu đỏ, một đĩa măng muối, còn có một đĩa thịt vịt khô, cũng coi như ăn thỏa mãn.
“Bây giờ đi thôi.” Nàng đứng ở cửa, nhìn đến bên ngoài một mảnh đen kịt, cung tường đứng ở trong tối tăm, giống như những dãy núi nối tiếp nhau, khiến người không thở nổi.
Bảo Lan vội choàng thêm áo khoác cho nàng, lại gọi hai tiểu thái giám ở phía trước cầm đèn, một đường đi về phía nội điện Đông cung*.
(*) Đông Cung: là cung của Thái tử.
Kết quả đi đến nửa đường, phía sau Tôn quý nhân Tôn Tú đi đến.
Nàng và Phùng Liên Dung cùng ở Phù Ngọc điện của Đông cung, trừ các nàng còn có một Nguyễn Nhược Lâm, đều là quý nhân vừa được sắc lập, trong đó chỉ có Nguyễn Nhược Lâm được Thái tử thị tẩm qua.
Cho nên Tôn Tú vừa tới đã nói: “Hôm qua Điện hạ lại gọi Nguyễn tỷ tỷ đi, khi ta đi tiểu đêm vừa khéo nhìn thấy nàng trở về, trên áo choàng tất cả đều là tuyết, trắng hếu.”
Trong giọng nói của nàng tràn đầy ghen tuông.
Phùng Liên Dung hướng nàng cười: “Sớm muộn gì cũng đến lượt ngươi, lại hâm mộ cái gì nha.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Tú đỏ lên, ngại ngùng nói: “Muốn, cũng là tỷ tỷ ngươi, bộ dáng của tỷ tỷ cũng không kém Nguyễn tỷ tỷ, chính là đáng tiếc còn chưa thấy Điện hạ.”
“Gặp hay không gặp đều như nhau.” Phùng Liên Dung giọng điệu xa xôi, đời trước nàng đã được thấy Thái tử nhiều lần, nhưng đến chết cũng vẫn không được sủng, còn chết sớm. Tính tính, bây giờ nàng cũng chỉ có sáu năm sống tốt.
Sáu năm này, nàng cuối cùng trôi qua thế nào đây?
Từ lúc Phùng Liên Dung tỉnh lại đến giờ liền vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.
Nàng có chút oán hận ông trời, vì sao muốn để nàng làm lại từ đầu, lại vì sao cũng phải vào cung. Nếu còn chưa vào cung, nàng nhất định dùng tất cả biện pháp cũng không muốn mình đi vào.
Tôn Tú thấy Phùng Liên Dung đột nhiên như bị mất hồn, giơ tay huơ huơ trước mặt nàng hai cái: “Phùng tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Hay là bệnh còn chưa khỏi hoàn toàn?”
Thời gian trước Phùng Liên Dung vừa được sắc lập quý nhân liền bị bệnh, nằm trên giường mê mê trầm trầm, đừng nói gặp Thái tử, dù là nhận thức mọi người cũng không rõ. Đời trước bị trì hoãn như vậy, ba tháng sau nàng mới nhìn thấy Thái tử.
Lúc ấy người cũng không có tinh thần, ở trước mặt Thái tử nơm nớp lo sợ, Thái tử cũng chưa nguyện cùng nàng nói nhiều hai câu. Phùng Liên Dung nghĩ rằng, đời này khen ngược, sớm như bệnh đã khỏi hẳn rồi.
“Ta không sao, chúng ta mau đi thôi, lát nữa sẽ muộn.” Phùng Liên Dung cầm áo khoác bao quanh mình.
Trong Đông cung, Thái tử phi cũng vừa mới tỉnh.
Khi các nàng đến, Nguyễn Nhược Lâm đã ở đó. May mắn là trong phòng có chậu than, các nàng chờ cũng không lạnh, cung nữ bưng trà nóng lên cho nhóm các nàng.
Nếu là bình thường, Tôn Tú nhất định còn muốn cùng nàng nói chuyện, nhưng Nguyễn Nhược Lâm ở đây, Tôn Tú liền không quá thích mở miệng.
Nguyễn Nhược Lâm này người có chút thanh cao, Tôn Tú xuất thân từ tiểu gia nhà nghèo, có đôi khi nói chuyện có phần ngây thơ. Tuy rằng Nguyễn Nhược Lâm không làm gì, nhưng biểu cảm khinh thường trên mặt đã làm nàng không chịu nổi.
Trong Noãn các một hồi im lặng.
Lát sau Thái tử phi rốt cuộc ra ngoài, mặc áo thêu mẫu hơn đỏ tươi, ung dung cao quý, sau khi ngồi xuống giọng điệu bình thàn nói: “Hiện tại trời lạnh làm khó các ngươi, phòng bếp hầm canh nấm tuyết, mỗi người một chén ấm áp thân mình.”
Ba người vội vàng tạ ơn.
Nhìn canh nóng hôi hổi, Phùng Liên Dung ăn không trôi, nàng vừa rồi đã ăn rất no.
Tôn Tú và Nguyễn Nhược Lâm thì đều bưng bát lên.
Tôn Tú ăn đặc biệt nhanh.
Nguyễn Nhược Lâm chậm rì rì uống hai ngụm nhỏ. Trong phòng lại thêm yên tĩnh.
“Nguyễn quý nhân.” Thái tử phi đột nhiên mở miệng, “Nghe nói than chỉ bạc trong phòng ngươi không sai biệt lắm dùng sắp hết rồi?”
Nguyễn Nhược Lâm rõ ràng không nghĩ tới Thái tử phi sẽ nói chuyện này, nàng ta từ nhỏ đã được chiều chuộng, vừa đến mùa đông, than dùng từ sáng đến tối. Chuyện không còn than, hai ngày trước người bên cạnh mới nói với nàng ta, còn chưa kịp tìm cách.
“Hồi nương nương, cũng đủ dùng đến mùa xuân ạ.” Nhưng Nguyễn Nhược Lâm không ngu, trong cung mặc kệ là phi tử nào, hoặc là tiểu thiếp của Thái tử, dùng cái gì cũng đều có định mức. Những người khác bây giờ vẫn còn, nàng ta dùng hết, đó là không đúng.
Thái tử phi cười cười, ngón tay thon dài cầm thìa bạc trắng quấy trong chén hai lần, nói: “Chúng ta tuy rằng là nữ tử không giúp được cái gì, nhưng mấy năm nay liên tục hạn hán, cuộc sống của dân chúng không dễ chịu, chúng ta ở trong cung, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm chút, năm trước long bào của phụ hoàng đều không có làm một bộ mới đâu.”
Nguyễn Nhược Lâm nghe xong da đầu run lên, lại có chút ghê tởm.
Cũng chỉ là dùng nhiều than mà thôi, còn lôi Hoàng thượng ra, bản thân Thái tử phi dùng nhiều hơn các nàng gấp hai ba lần, sao không nhắc tới? Nhưng những lời này đánh chết nàng ta cũng không nói ra miệng, chỉ nắm tay nói dạ.
Lúc này, chợt nghe cung nhân nói Thái tử trở về.
Trong phòng tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, bao gồm Thái tử phi đều đứng lên.
Chỉ vì Thái tử một tháng có hai mươi ngày đều phải đi Xuân Huy các nghe giảng bài. Những người giảng bài này hoặc là Đại học sĩ bụng đầy kinh luân, hoặc là trọng thần nhiều kinh nghiệm trong triều, vốn sáng nay hắn là không có khả năng hồi nội cung.
Thái tử phi dò hỏi: “Điện hạ không đi Xuân Huy các?”
“Hộ bộ xảy ra chút chuyện, Vương đại nhân đi xử lí, tạm ngừng một ngày.” Thái tử ngồi xuống, hướng về phía ba người phía dưới nhìn lại, khi ánh mắt dừng trên người Phùng Liên Dung, hình như có chút nghi hoặc.
Thái tử phi giải thích: “Đây là Phùng quý nhân, thời gian trước bị bệnh, bây giờ mới tốt.” Lại vẫy tay ý bảo Phùng Liên Dung đi qua, “Để Điện hạ nhìn xem, mọi người còn chưa có gặp qua đâu.”
Hôm nay Phùng Liên Dung mặc áo màu đỏ sẫm chiết cành hoa mai, váy bông vải đường vân phẳng màu xanh ngọc, cũng không trang điểm nhiều, trên đầu chỉ cắm hai cây kim trâm dài ngắn.
Nàng nghe vậy có dừng một lát, mới vững vàng đi qua.
Bên tai nghe Thái tử nói: “Nghe nàng đề cập qua, ta nhớ được hình như là có ba người.”
Trong giọng nói của hắn mang theo sang sảng của thiếu niên, lại có một chút trầm thấp, không phải đặc biệt dễ nghe, nhưng lại dễ dàng làm người nhớ kĩ, Phùng Liên Dung chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thái tử liền nhìn thấy một gương mặt dịu dàng thanh tú.
Phùng Liên Dung cũng nhìn thấy Thái tử.
Thời gian sáu năm đã trôi qua giống như chưa từng có, Thái tử vẫn như thế như lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn.Phùng Liên Dung có chút kích động, có chút đau lòng, lại có chút chán nản không nói lên lời, nhưng khi nàng nhớ đến kết cục của bản thân, nàng lại bình tĩnh trở lại.
“Thiếp thân gặp qua Điện hạ.” Nàng vấn an.
Cặp mắt kia dưới ánh nến u tĩnh lại sáng ngời, Thái tử hỏi nàng: “Nàng tên gì?”
“Phùng Liên Dung.”
“Phùng Liên Dung.” Thái tử đọc một lần, khẽ cười đứng lên, “Ai yêu dung nhan tiều tụy, nhớ quân như nước chảy*, tên này có chút ý thơ, phụ thân nàng làm gì?”
(*) Đây là tự mình edit: Không hay mọi người đừng ném đá. ^^
“Phụ thân thiếp là Hộ bộ Lang trung.” Giọng Phùng Liên Dung âm ấm mềm mại, không nhanh không chậm nói, “Phụ thân ngày thường chỉ thích ngâm thơ làm câu đối, nhưng ngày đó cha đặt tên này cho thiếp, cũng là do tên của mẫu thân có chữ Dung.”
Thái tử cười nói: “Phụ thân nàng nhưng là người thâm tình, tên này tốt, nữ nhi gia, ai không mong mỏi người thương yêu?”
Trong giọng điệu của hắn có một chút ôn nhu, mặt Phùng Liên Dung có chút hồng, không đáp lời.
Thái tử phi nói: “Ngươi đi xuống trước đi.”
Thái tử cũng không lại cùng các nàng nói chuyện, chỉ cùng Thái tử phi rảnh rỗi nói chút chuyện nhà.
Như vậy những người khác tiếp tục ở lại đây liền thật không có ý tứ, cố tình Thái tử phi lại không bảo các nàng đi, vẫn là Thái tử quay đầu nói: “Các nàng lui đi.”
Các nàng mới có thể rời đi.
Sau khi ra ngoài, sắc mặt Nguyễn Nhược Lâm không được đẹp lắm.
Nàng ta vốn tưởng rằng thị tẩm mấy ngày, thái độ của Thái tử đối nàng ta sẽ khác. Ai ngờ ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho nàng ta, ngược lại là Phùng Liên Dung vừa mới khỏi bệnh, dẫn tới Thái tử cùng nàng nói chuyện.
“Chuyện than, tới cùng là truyền ra thế nào?” Nguyễn Nhược Lâm nghiêng đầu chất vấn Kỷ ma ma.
Kỳ ma ma vôi nói: “Chuyện này nên tỉ mỉ điều tra thêm, cũng không biết người nào lắm miệng nói.” Lại dạy bảo Nguyễn Nhược Lâm, “Chủ tử ơi, nô tỳ sớm đã nói qua phải dùng tiết kiệm chút, chủ tử cứ không nghe. Than đó sao có thể lãng phí như vậy, dù là có Noãn các, đi ra ngoài một chút cũng không cần phải đốt.”
“Tiết kiệm thế nào?” Nguyễn Nhược Lâm nhíu mày, “Cứ như vậy tay chân ta còn bị nứt da đấy, khi ở nhà, đến mùa đông dùng ít nhất cũng hơn một nghìn cân thân, không biết trong cung còn nghèo hơn nhà ta nữa.”
Kỷ ma ma thiếu chút nữa che miệng nàng ta lại.
“Chỉ có ngươi với ta, sợ cái gì?” Nguyễn Nhược Lâm phẩy tay áo một cái liền đi.
Kỷ ma ma than thở, quay đầu nhìn Lưu Tú và Phùng Liên Dung, chỉ cảm thấy chính mình mệnh khổ.
Sao lại bị phân đến hầu hạ tiểu tổ tông này đây!
Kia có hai người nghe lời, Chung ma ma và tiểu Chung ma ma thường nói, dạy thế nào cũng nghe, ngay cả tranh luận đều không có, Kỷ ma ma ghen tỵ muốn chết.
Phùng Liên Dung trở lại phòng mình, Châu Lan cởi áo khoác ra cho nàng.
“Cái khác cũng cởi.” Phùng Liên Dung hỏi, “Trên kháng còn ấm không?”
“Chủ tử muốn nghỉ tạm?”
Phùng Liên Dung gật gật đầu.
Chung ma ma nghe xong liền nhịn không được: “Mùa đông luôn ngủ sao được, cả ngày lại ăn nhiều, về sau nhiều thêm thịt có bao nhiêu khó coi. Chủ tử, không phải lão nô lắm miệng đâu, vốn hôm nay nên trang điểm cho đẹp, nhìn xem, thấy Điện hạ rồi đúng không? Lão nô nói như thế nào, chủ tử ngày nào cũng không được buông lỏng, bây giờ chủ tử đang hối hận lắm nhỉ?”
Nàng chỉ hối hận đời trước không ăn ngon ngủ kĩ, sau cùng vẫn chưa được Thái tử sủng, sáu năm trôi qua vô ích, cuối cùng cái gì nàng cũng không lấy được.
Phùng Liên Dung xoay người liền leo lên trên kháng.
Bên ngoài, Chung ma ma rất là ủ rũ, tổ tông này cũng bắt đầu không nghe lời rồi.
Danh sách chương
- Chương 1 Làm sao qua..
- Chương 2 Trình tự rối loạn..
- Chương 3 Tự tại..
- Chương 4 Giao thừa..
- Chương 5 Chơi cờ..
- Chương 6 Sách dạy đánh cờ..
- Chương 7 Quan giảng bài..
- Chương 8 Nhật thực..
- Chương 9 Chậu vàng lớn..
- Chương 10 Tự thương tổn một nghìn..
- Chương 11 An Khánh công chúa..
- Chương 12 Qua đêm..
- Chương 13 Một chút sủng ái..
- Chương 14 Bị mất mặt..
- Chương 15 Ủ rượu..
- Chương 16 Khoảng giữa huynh đệ..
- Chương 17 Uống rượu..
- Chương 18 Thê thiếp..
- Chương 19 Mẫu tử..
- Chương 20 Có thai..
- Chương 21 Chia ly..
- Chương 22 Một chuyến Sơn Đông..
- Chương 23 Về kinh..
- Chương 24 Ngủ sớm..
- Chương 25 Chủ động..
- Chương 26 Triệu kiến..
- Chương 27 Túy ông chi ý..
- Chương 28 Bị bệnh..
- Chương 29 Thái tử giám quốc..
- Chương 30 Thử..
- Chương 31 Gặp chuyện..
- Chương 32 Một mũi tên trúng ba con chim..
- Chương 33 Lại đút một lần..
- Chương 34 Chuyển nhà (1)..
- Chương 35 Chuyển nhà (2)..
- Chương 36 Săn bắn..
- Chương 37 Đại khai sát giới..
- Chương 38 Một bức tranh..
- Chương 39 Làm nương..
- Chương 40 Đặt tên..
- Chương 41 Vĩnh Gia khiêu khích..
- Chương 42 Thái tử phi có thai..
- Chương 43 Lấy nhũ danh..
- Chương 44 Hoàng thái hậu lo lắng..
- Chương 45 Xu thế lôi đình..
- Chương 46 Điên..
- Chương 47 Cầu thị tẩm..
- Chương 48 Băng hà..
- Chương 49..
- Chương 50 Đăng cơ..
- Chương 51 Giữ lại..
- Chương 52 Dung phi..
- Chương 53 Dung phi (2)..
- Chương 54 Phủng cao đạp thấp..
- Chương 55 Chọn thê..
- Chương 56 Chuyển nhà lần hai..
- Chương 57..
- Chương 58 Chọn đồ vật đoán tương lai..
- Chương 59 Khác biệt..
- Chương 60 Ra tay..
- Chương 61 Bà cháu..
- Chương 62 Thành thân..
- Chương 63 Lại có thai..
- Chương 64 Gặp mặt..
- Chương 65 Sẽ luôn cùng nàng..
- Chương 66 Nhị tử (1)..
- Chương 66-2 Nhị tử (2)..
- Chương 67 Thú vui khuê phòng..
- Chương 68 Trên đường đi gặp..
- Chương 69 Túc vương binh quyền..
- Chương 70 Trẫm đưa nàng về..
- Chương 71 Thói quen..
- Chương 72 Hoài vương..
- Chương 73 Chỗ tốt..
- Chương 74 Ngoáy lỗ tai..
- Chương 75 Thái tử..
- Chương 76 Ngự giá thân chinh..
- Chương 77 Cảm tạ..
- Chương 78 Tặng hoa..
- Chương 79 Khải hoàn..
- Chương 80 Bắt nạt người..
- Chương 81 Cua yến..
- Chương 82 Con dấu..
- Chương 83 Đáp tạ..
- Chương 84 Một năm..
- Chương 85 Chuyện Trẫm đồng ý với nàng..
- Chương 86 Đoàn tụ..
- Chương 87 Sự kiện cá mặn (1)..
- Chương 88 Sự kiện cá mặn (2)..
- Chương 89 Nữ nhi..
- Chương 90 Kết quả..
- Chương 91 Công chúa..
- Chương 92 Nghe giảng bài..
- Chương 93 Hôn sự..
- Chương 94 Tần Quý nhân..
- Chương 95 Xử lí..
- Chương 96 Cưỡi ngựa..
- Chương 97 Quỳ xuống cho bản cung..
- Chương 98 Quyết liệt..
- Chương 99 Cầu tình..
- Chương 100 Báo cho biết..
- Chương 101 Ý nguyện..
- Chương 102 Động đất..
- Chương 103..
- Chương 104 Bồi đọc..
- Chương 105 Nho..
- Chương 106 Bùng nổ..
- Chương 107 Suy nghĩ..
- Chương 108 Cùng nhau xử lý lục cung..
- Chương 109 Mới quản việc..
- Chương 110 Du ngoạn (1)..
- Chương 111 Du ngoạn (2)..
- Chương 112 Chống đối..
- Chương 113 Va chạm..
- Chương 114 Bức thư..
- Chương 115 Chính miệng nói ra..
- Chương 116 Lời đồn..
- Chương 117 Âm mưu..
- Chương 118 Giằng co..
- Chương 119 Nổi lên mặt nước..
- Chương 120 Lừa gạt..
- Chương 121 Quyết định..
- Chương 122 Phế hậu..
- Chương 123 Về hưu..
- Chương 124 Tĩnh vương phủ..
- Chương 125 Hôn phối..
- Chương 126 Mẫu nghi thiên hạ (1)..
- Chương 127 Mẫu nghi thiên hạ (2)..
- Chương 128 Song hỷ lâm môn..
- Chương 129 Lòng nghi ngờ..
- Chương 130 Khảo sát..
- Chương 131 Oanh bay cỏ mọc (1)..
- Chương 132 Oanh bay cỏ mọc (2)..
- Chương 133 Cạnh tranh..
- Chương 134 Đại duyệt tấu Chương..
- Chương 135 Đoan ngọ..
- Chương 136 Thành thân..
- Chương 137 Say rượu..
- Chương 138 Nghe nói..
- Chương 139 Dao sắc chặt đay rối..
- Chương 140 Ly biệt..
- Chương 141 Đất trồng rau..
- Chương 142 Một nhà ba người..
- Chương 143 Song sinh nữ..
- Chương 144 Một mình rời đi..
- Chương 145 Mưa gió..
- Chương 146 Mộng trong mộng (1)..
- Chương 147 Mộng trong mộng (2)..
- Chương 148 Một đời một đôi mình..
- Chương 149 Kiếp trước kiếp này..
- Chương 150 Phu thê..
- Chương 151 Ngoại truyện (1)..
- Chương 152 Ngoại truyện (2)..
- Chương 153 Ngoại truyện (3)..
- Chương 154 Ngoại truyện (4)..