
Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
Tổng số chương: 119
Ánh nắng chiều tà le lói xuyên qua cửa sổ to lớn sát đất. Ánh sáng đan xen với bóng đen càng khiến nơi đây trở nên trống vắng.
Nhân viên thực tập – Lưu Tiểu Ngốc nằm úp sấp ở trên bàn làm việc, buồn bực ngán ngẩm nghịch hạt châu thủy tinh trên tay, nhẹ nhàng vứt lên rồi tiếp được, vừa canh đồng hồ chờ đến giờ đổi ca làm.
Bỗng nhiên gió nổi lên, poster quảng cáo bị gió thổi bay lên, vang lên tiếng ào ào, giống như đàn bướm bay lượn khắp trời.
Lưu Tiểu Ngốc trợn to mắt, hốt hoảng đứng lên, suýt chút nữa đã làm lật ghế xoay.
Cuối hành lang, trong bóng tối bỗng lóe tia sáng ra chói mắt.
Như một hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, cả không gian như gợn sóng. Trong ánh sáng sáng rực dường như có một người đi đến. Bóng người dần dần rõ ràng, ánh sáng cũng nhạt dần.
Lưu Tiểu Ngốc lúc này mới nhìn rõ ràng. Đó là thân hình của một người đàn ông trưởng thành, cao to mà thẳng tắp, có chút gầy gò.
Từ trong ánh sáng, người nọ từng bước một đi tới, bước chân phảng phất như không bàn mà hợp ý nhau tạo ra một loại nhịp điệu, khoảng cách giữa các bước chân không hề chênh lệch nhau.
Rốt cục, người đàn ông nọ đã đến ngay trước mắt.
Khuôn mặt tuấn tú, thần sắc hờ hững.
Lưu Tiểu Ngốc nhớ lại những nhân vật xuất sắc khác. Trong công ty, người hào hoa phú quý đoan trang, người phong lưu tuấn nhã, kẻ kiêu ngạo điên cuồng; tiên nhân thanh lãnh cùng yêu tinh xinh đẹp, những thứ xinh đẹp nhất mà người ta có thể tưởng tượng ra, không loại nào là không có.
Nhưng lại không có một người như thế này.
Dung mạo của hắn không hẳn là khắc sâu vào lòng người, song ánh mắt lại sâu và rộng như biển, cùng cảm giác xa cách bẩm sinh khiến hắn ta tựa như là đang ở một thế giới riêng.
Mặc dù gần ngay trước mắt, lại dường như xa cách tận mây.
Nếu như Trình Tiểu Bạch có thâm niên ở đây, nhất định sẽ tát cậu ta một cái, “Tỉnh lại đi Tiểu Ngốc, tên này cùng lắm chỉ là giả vờ cool ngầu ở trình độ cao cấp thôi, không thấy nội tâm hắn ta phun tào hay sao?!” (phun tào: có những phát ngôn tương tự rủa thầm, độc mồm)
Giống như là thật sự bị tát cho tỉnh, chỉ là sững sờ trong nháy mắt, Lưu Tiểu Ngốc lập tức phục hồi tinh thần lại.
Người này có thể là khách hàng đầu tiên trong cuộc đời sự nghiệp của cậu ta đó!!!
Lưu Tiểu Ngốc đưa tay ra, “Chào ngài, chào ngài!”
Sau đó mới nhớ ra người nọ không thể chạm vào người sống, thực sự rất bất lịch sự, lại vội vàng thu tay về, đẩy một cái ghế xoay qua, “Mời ngồi, tôi trước tiên xin tự giới thiệu một chút, tôi gọi Lưu Tiểu Ngốc, là nhân viên nghiệp vụ phụ trách mảng Nhân vật phản diện của ‘Công ty Trọng sinh’…Không đúng, trước hết cần phải giới thiệu công ty mới đúng, quý khách, người tới hữu duyên tức là khách, công ty chúng tôi có slogan ‘Chăm chỉ trọng sinh ba mươi năm, luôn có một nơi thích hợp bạn’! Ngài tìm hiểu một chút…”
Lưu Tiểu Ngốc lấy poster, màu sắc rực rỡ ở trên bàn, thổi thổi bụi bám phía trên, mới dùng hai tay đưa tới.
Người trước mắt chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt trầm tĩnh.
“Quý khách, ngài xưng hô như thế nào?”
Giọng nam thế mà ngoài ý liệu ôn hòa vô cùng, “Ta là một nhân vật phản diện.”
Lưu Tiểu Ngốc nghẹn một chút, “Ý tôi là họ tên?”
Trên mặt người đàn ông hiện lên một tia thất vọng,
“Từ lúc bắt đầu có ký ức, ta đã xuyên qua rất nhiều thế giới. Vườn trường, hào môn (nhà giàu), cung đấu, thương chiến, võ hiệp, giới giải trí, tên và thân phận cũng thay đổi rất nhiều lần. Tuy nhiên, lời kịch lại khá giống nhau, phần diễn cũng chỉ ít không nhiều, sau khi chết mới có thể biết hết kịch bản, mới biết cũng chẳng hơn ‘Diễn viên quần chúng’ là mấy… Nói chung, ta là một nhân vật phản diện.”
Tư thế ngồi của hắn đoan chính, ngữ điệu nói chuyện không nhanh không chậm, hiển nhiên là có giáo dưỡng cực tốt.
Lưu Tiểu Ngốc có chút sững sờ, trong thời hạn thực tập cậu ta vẫn luôn đi theo đàn anh, nhưng mà tình huống này chưa từng gặp.
Boss của công ty – Bích Mộc Ninh, lưu lại một ‘Cánh cửa’ trong hàng vạn thế giới, hồn phách nào may mắn thì sẽ xuyên qua ‘Cánh cửa’, đi đến công ty, trả giá một phần thần hồn, đổi lấy thứ mong muốn.
Trên ‘Cánh cửa’ có cấm chế ngăn cản một số hồn phách, ví dụ như hồn quách quá mạnh, lệ khí quá nặng, hoặc oán niệm quá sâu đậm. Theo cách nói của Boss thì là —— kiếm bộn tiền tuy tốt, nhưng cũng phải có mạng để hưởng.
Lưu Tiểu Ngốc vốn tưởng rằng người nọ là một nhân vật to lớn, số mệnh may mắn, mới có hồn phách tinh khiết như vậy. Bây giờ xem ra, đó là bởi vì không biết rõ nguyên nhân mà nhiều lần xuyên qua xuyên lại, vượt qua muôn vàn thử thách, mới sẽ như vậy.
Người kia thấy cậu ta sửng sốt, không khỏi hỏi, “Ta nói như vậy, cậu có thể hiểu không?”
Rất rõ! Làm sao không hiểu!
Không phải là một trong mấy cái gì mà ‘XX một chưởng đánh ra, nhất thời đệ tử phái XX chết một đống’ sao!
Việc này cũng chẳng có gì, có thể kiếm lời là được, Lưu Tiểu Ngốc rất điều chỉnh tinh thần trưng ra nụ cười đã trải qua trăm lần huấn luyện, “… Nhân vật phản diện, ngài cần phục vụ gì?”
Người đàn ông rũ mắt xuống, bàn tay khớp xương rõ ràng chỉ vào poster, “Những thứ trên này, cái gì cũng có thể làm?”
Lưu Tiểu Ngốc cảm thấy mình rất may mắn! Có hi vọng nha!
“Đương nhiên! Trọng sinh giảm 8%, nghịch tập giảm 9%, trọng sinh kèm nghịch tập giảm 12%! Rất hời! Hiện tại đang có dịch vụ ‘Nhân vật phản diện theo ý muốn’, dịch vụ đó hiện đã có mặt trong công ty!!”
“Ta muốn làm Boss cuối, nhân vật phản diện lớn nhất cũng được?”
Đơn đặt hàng lớn nha! Lưu Tiểu Ngốc kích động không nói nên lời, “Đương, đương nhiên! Chúng ta còn có vầng sáng ‘Hung thần ác sát’! Thần cản giết thần, phật chặn giết phật! Người từ tám tuổi trở xuống, chỉ cần nhìn ánh mắt của ngài sẽ bị doạ khóc ngay!”
Người đàn ông hơi nhíu mày, dường như bất mãn, trầm ngâm nói, “… Kiểu này chẳng khác nào viết lên mặt ‘Ta là người xấu’ cả?”
Vậy làm sao có thể diễn được sự hai mặt của nhân vật phản diện?! Rất không chuyên nghiệp!
Lưu Tiểu Ngốc vội vàng giải thích: “Không không không, còn cần phải làm ra biểu tình tiêu chuẩn của nhân vật phản diện nữa, như là ‘Lạnh lùng cười’, ‘Ánh mắt như đao’, nói ra lời kịch tiêu chuẩn của nhân vật phản diện, như là ‘Ta vốn cũng không phải là người tốt lành gì’, vầng sáng mới có thể kích hoạt, ừm… Đương nhiên, lúc thường cũng có xác suất tùy cơ kích hoạt nhất định…”
Hai mắt cậu ta tỏa ánh sáng chào hàng nói, “Như thế nào, quý khách, có muốn lấy một cái hay không?”
Người đàn ông khẽ mỉm cười, “Lấy một cái!”
“Ánh mắt của quý khách thật tốt! Công ty chúng tôi hiện tại đang có khuyến mãi! Cho quý khách một phần ‘Nhân vật phản diện nghịch tập’ miễn phí!!” (nghịch tập: phản công hay đại loại như vậy)
Người đàn ông lại lắc đầu, “Không, ta không muốn nghịch tập.”
Cái gì?!! Lưu Tiểu Ngốc trợn to mắt!! Thời đại này lại có nhân vật phản diện không muốn nghịch tập?
“Quý khách… Đây thật sự là tặng không, chúng tôi…”
Quý khách nhân vật phản diện lần đầu tiên đánh gãy lời cậu ta, “Ta biết, cám ơn ý tốt của cậu, thật sự không cần.”
Lưu Tiểu Ngốc còn muốn khuyên hai câu, bỗng nhiên nhớ tới câu nói ‘Khách hàng là Thượng đế’ của mấy đàn anh, đành phải gật đầu, “Vậy quý khách…Ngài còn muốn gì nữa không?”
“Ta có thể lựa chọn thế giới không?”
“Chuyện này… Đây là do bộ kỹ thuật nghiệp vụ phụ trách.”
Lúc Lưu Tiểu Ngốc mang theo quý khách nhân vật phản diện đi đến bộ kỹ thuật, màn đêm đã buông xuống, đèn rực rỡ sáng lên.
Kỹ thuật viên thực tập Vương Vĩ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, vừa muốn tắt máy, đã bị Lưu Tiểu Ngốc ngăn cản.
“Anh hùng chậm đã! Bên tôi có khách!!”
Vương Vĩ nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng nhìn sang.
Sau khi nghe giải thích một hồi lâu, Vương Vĩ gật đầu thật mạnh, “Làm nhân vật phản diện, chọn nhân vật chính để đối đầu rất quan trọng! Đúng dịp! Tôi lúc nãy buồn chán dò kênh, gặp một nhân vật rất tốt!”
Nói xong lại kéo hai người kia đến màn ảnh.
Trời cao xanh thẳm, núi cao nối tiếp trùng trùng, giữa trời chim bay hạc kêu, sương mù cuồn cuộn.
Bên trong bức tranh màu xanh nhợt nhạt này, một mảnh bạch y hiện lên vô cùng chói mắt.
Người thanh niên hành tẩu trên đường mòn trên núi, sương sớm dính trên vạt áo trắng. Chợt có một cô gái áo váy đỏ tươi xông tới, rũ mắt, dáng vẻ vội vã, dường như trong lúc lơ đãng va vào vai của người thanh niên, nàng lảo đảo hai bước liền sắp ngã xuống. Lại được một đôi tay trầm ổn mạnh mẽ đỡ lấy.
Lại thấy thanh niên rất nhanh mà lui bước giữ lễ tiết, mặt mày ôn nhuận, nhợt nhạt nở nụ cười, tựa như ánh sáng do noãn ngọc phát ra. Khiến cô gái đỏ mặt như hoa đào ngày xuân, e lệ không thôi, cẩn thận nhấc lên làn váy đi xuống núi.
“Nhìn đi, tư thái này, dáng dấp kia, khí chất này, chắc chắn là vai chính rồi, không sai được!”
Lưu Tiểu Ngốc cảm thán, “Không bực bội khi bị người va chạm, vậy mà còn dìu người ta nữa, thật là quý ông nha!”
Vương Vĩ cũng tràn đầy cảm xúc, “Thời đại này, mười tên vai chính tám tên hắc hóa bận báo thù, một tên thì ẻo lả bị người ta vứt. Nhân vật chính chân thành, chính nghĩa thế này so với ếch ba chân còn-khó-tìm-hơn!” (hắc hóa: trở nên độc ác, tàn nhẫn)
Lưu Tiểu Ngốc gật đầu liên tục, quý khách nhân vật phản diện muốn chọn nhân vật chính như vậy, coi như không lấy dịch vụ ‘Nhân vật phản diện nghịch tập’ cũng không khiến ngài ấy thấy lỗ!
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn ảnh, không tự giác đến gần hai bước, dường như muốn nhìn xem người thanh niên kia có gì tương tự con ếch.
Một bên âm thầm oán thầm, tầm thường, cái cảnh này máu chó muốn chết, nói tầm thường đã là đề cao tác giả. Nghĩ như vậy nhưng lại đưa tay đến trước màn ảnh…
Trước mắt đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói mắt!
“Bỏ mẹ! Tôi mới kết nối cái màn ảnh này với máy xuyên qua!”
Vương Vĩ nhảy dựng lên lao nhanh đi tắt máy.
Nhưng đã muộn, thân hình người đàn ông nhanh chóng trở nên trong suốt.
“Quý khách! Chờ chút! Vầng sáng của ngài!!!”
Lưu Tiểu Ngốc nắm vòng tròn lóe lên ánh sáng trắng ném qua, vòng tròn nhanh chóng hóa thành một vệt sáng nhập vào cơ thể người đàn ông.
Trong chớp mắt, màn ảnh tắt, bụi bặm lắng xuống, yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Chỉ còn lại hai người hai mặt nhìn nhau.
Nửa ngày sau, Vương Vĩ mới lẩm bẩm nói, “Đơn hàng này coi như thành công nhỉ?”
Lưu Tiểu Ngốc có chút chột dạ, “Ừm…Hẳn là vậy đi.”
“Không nghĩ tới hai tên thực tập sinh chúng ta cũng có ngày là nên đại sự!”
Lưu Tiểu Ngốc bỗng nhiên giật mình một cái, “Cậu tới thế giới kia mau, coi xem thế nào rồi!”
“Được được được… Ôi trời, chờ chút! Tôi, tôi hình như đóng…’Cánh cửa’ lại rồi…”
Danh sách chương
- Chương 1 Bị lừa đảo khai hàng ~ tới đây chơi nào! ~
- Chương 2 Địa lao
- Chương 3 Lần đầu gặp gỡ
- Chương 4 Vấn tội
- Chương 5 Ra khỏi tù
- Chương 6 Xét xử (1)
- Chương 7 Xét xử (2)
- Chương 8 Tĩnh dưỡng
- Chương 9 Danh kiếm
- Chương 10 Học phủ (1)
- Chương 11 Học phủ (2)
- Chương 12 Chiết hoa
- Chương 13 Ràng buộc
- Chương 14 Sửa soạn
- Chương 15 Đưa tiễn
- Chương 16 Tiễn chúc
- Chương 17 Giới hạn
- Chương 18 Bão Phác
- Chương 19 Quần tinh
- Chương 20 Đổi thư
- Chương 21 Yến Hành
- Chương 22 Yến Hành (2)
- Chương 23 Diệp thành
- Chương 24 Lời tiên đoán
- Chương 25 Đường hẹp
- Chương 26 Cược thua
- Chương 27 Nhiên phù
- Chương 28 Dạy dỗ
- Chương 29 Chung Sơn
- Chương 30 Ly Hỏa
- Chương 31 Cùng dìu nhau
- Chương 32 Giằng co
- Chương 33 Phá Chướng
- Chương 34 Gian nan
- Chương 35 Giao chiến (1)
- Chương 36 Giao chiến (2)
- Chương 37 Dạ ẩm
- Chương 38 Pháp nhãn
- Chương 39 Ngắm biển
- Chương 40 Ỷ Hồ
- Chương 41 Hoàng hôn
- Chương 42 Mối tình đầu
- Chương 43 Đến chiến
- Chương 44 Mưa gió (Phong Vũ)
- Chương 45 Mưa gió (Phong Vũ) (2)
- Chương 46 Mưa gió (Phong Vũ) (3)
- Chương 47 Chử Hoán
- Chương 48 Chử Hoán (2)
- Chương 49 Leo núi
- Chương 50 Hái hoa
- Chương 51 Dạ đàm
- Chương 52 Ma tu
- Chương 53 Thanh Loan
- Chương 54 Tương phùng ngàn chén rượu, một câu sắp chia tay
- Chương 55 Phiên ngoại Kiếm Thánh – Chính là không muốn buông tay
- Chương 56 Núi sâu giấu chùa cổ
- Chương 57 Người mơ tâm thức đâu mà? Trụ đâu tội phước đều là thành không
- Chương 58 Nhưng nếu nhất định phải tin cái gì đó, ta tin sư huynh
- Chương 59 Cũng không phải là không quay đầu lại được, mà là không muốn quay đầu
- Chương 60 Nếu vậy thì rút kiếm nói chuyện cuộc đời đi
- Chương 61 Nơi có lợi to, lòng người đều hướng đến
- Chương 62 Hôm qua chúng ta, hôm nay ngươi ta
- Chương 63 Nếu như là vận mệnh, vậy hãy khiến nó thay đổi
- Chương 64
- Chương 65 Có lúc, hắn cho là đã đi đến đường cùng
- Chương 66 Hướng về trời xanh hỏi đạo lý
- Chương 67 Kiếm của Thánh nhân chính là đạo lý
- Chương 68 Lá vàng phơi mưa gió, lầu xanh rộn tiếng đàn
- Chương 69 Uống rượu ngon say giấc nồng, vui thì cười giận thì mắng, cuộc sống sảng khoái như người thiếu niên
- Chương 70 Đến thẳng về thẳng
- Chương 71 Gió thu thổi mây trắng bay
- Chương 72 Chỉ nói chuyện sống chết, không xét chuyện thắng thua
- Chương 73 Nếu không tính được, bọn ta sẽ cùng giết kẻ đó
- Chương 74 Nhân gian biệt hữu hành nan lộ
- Chương 75 Nàng đẹp như vậy, nhưng không ai ở đây dám nhìn nàng
- Chương 76 Chuyện này đúng là chẳng có lí lẽ gì cả
- Chương 77 “Sẽ trở lại, cùng lắm là mấy trăm năm sau
- Chương 78 Băng tuyết ban đầu tan ra, thanh lãnh nhưng đẹp như hoa trà mi
- Chương 79 Rốt cuộc ông đã đứng ở chỗ cao nhất thế gian
- Chương 80 Lướt qua gò núi, có người đang chờ
- Chương 81 Là đồ đệ của sư phụ, cũng phải làm chút gì đó
- Chương 82 Tựa như thấy được chính mình khi còn trẻ
- Chương 83 Người có được Lâm Uyên sẽ đạt được chân ý kiếm đạo, có cả thiên hạ
- Chương 84 Đệ chỉ sợ thế giới tiếp theo sẽ không có huynh
- Chương 85 Đệ sẽ chịu trách nhiệm với huynh
- Chương 86 Anh hùng cần phải chết trên chiến trường
- Chương 87 Có gia trưởng thông suốt thiệt đúng là cảm động trời đất
- Chương 88 Không bằng ngủ với huynh
- Chương 89 Quà tốt của Chân Tiên, mở được thì tặng cho
- Chương 90 Sau khi đánh giặc xong liền về nhà thành thân
- Chương 91 Dịu dàng của thế gian, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi
- Chương 92 Sư phụ thật sự là có số hưởng, có tool hack nghịch thiên!
- Chương 93 Thật ra cũng không khó như thế
- Chương 94 Mối bất bình lớn trong đời, không dùng kiếm không sao nguôi được
- Chương 95 Năm mới 2016 vui vẻ
- Chương 96 Đại Thừa thật sự là một thế giới tốt đẹp
- Chương 97 Có bằng hữu từ phương xa tới
- Chương 98 Cứ như ngươi thì chín cái mạng cũng không đủ cho ngươi chết
- Chương 99 Có thể rút đao chém nước thì làm sao chứ
- Chương 100 Y nhìn vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn y
- Chương 101 Chôn xương không cần nơi quê cha đất tổ
- Chương 102 Ngươi nói là Đông thì chính là Đông
- Chương 103 Huynh để đệ ôm một chút
- Chương 104 Người tuổi trẻ bây giờ, thật lắm trò gian mà
- Chương 105 Ta từ ba ngàn thế giới cầu đệ ấy
- Chương 106 Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu
- Chương 107 Khổ hải từ hàng
- Chương 108 Đạo lữ của ta đa nhân cách thì phá thế nào đây
- Chương 109 Trong tay ta có kiếm, trong lòng có người nọ
- Chương 110 Chưa từng hứa hẹn, nói gì phụ lòng
- Chương 111 Gió đêm xuân thổi nghìn cây hoa
- Chương 112 Sao lại hận?
- Chương 113 Kiếp tận thành duyên
- Chương 114 Phiên ngoại Quân Dục: Ta gửi đến nhân gian tuyết đầy đầu
- Chương 115 Phiên ngoại Khúc Đôi Yên
- Chương 116 Phiên ngoại Lý Thổ Căn
- Chương 117 Phiên ngoại Vệ Kinh Phong
- Chương 118 Phiên ngoại Yến Hành (1)
- Chương 119 Phiên ngoại Yến Hành (2)