Vịnh Malachi

Vịnh Malachi

Tổng số chương: 1

Cách đây không lâu, ở mạn bắc duyên hải Cornwall, khoảng giữa vùng Tintagel và Bossiney, ngay sát eo biển, tại đó có một ông già cứ ngụ, kiếm sống bằng nghề thu lượm từ nguồn rong tảo theo sóng biển trôi giạt vào và bán chúng như là một thứ phân bón.

Từ phương bắc sóng biển ùa về đây va đập ầm ầm vào những vách đá sừng sững kỳ vĩ. Tôi không rõ đây có phải là một rẻo đẹp nhất của toàn hệ thống ghềnh đá nước Anh không, mặc dù nó đã bị đứt đoạn ở mạn tây duyên hải Ai-len và có lẽ cũng loáng thoáng gẫy rời vài đoạn về hướng Tô Cách Lan. Các núi đá gần như thẳng đứng, mặt đá lởm chởm và hoàn toàn chỉ có thể đi vào di chuyển đây đó bằng một hành lang nhỏ chông chênh, quanh co từ trên đỉnh dẫn đến tận bãi cát dưới chân những vách đá.

Nước triều tràn về nếu không dâng lên ghềnh đá thì cũng mấp mé chân ghềnh và sau đó phủ trùm tất cả, nước dưới chân ghềnh màu xanh chứ không như thứ nước màu chì xám ngoét quá ư phổ biến của xứ Anh.

Tất cả những nét chính yếu này đều hội tụ ở Tintagel, chưa kể màu nước xanh biêng biếc ở đó quá ư mê mẩn. Thế nhưng các vách đá vốn đã sừng sững và lởm chởm rồi, thêm bờ cát ở đây khi nước lên trở nên rất hẹp- hẹp đến nỗi khi triều vượt đỉnh, tràn dâng, nơi đây hoàn toàn bị ngập.

Sát bên bờ vịnh này là mái nhà tranh hay túp lều của ông Malachi Trenglos, cụ già mà tôi đã đề cập đến.

Nhưng Malachi hay là già Malachi như những người quanh đây thường gọi không xây nhà ngay trên bãi cát. Núi đá có một vết nứt rất rộng đến nỗi tạo thành một khe nhỏ suốt dọc từ phía trên xuống, mở ra một con đường dốc gập ghềnh quanh co liền từ đỉnh tới chân ghềnh đá.

Phần cuối vết nứt này rất rộng tạo ra một một khoảng không gian cho cụ Trenglos làm chỗ trú ẩn trên thềm đá và cụ đã ở đó trong nhiều năm. Người ta kể rằng những ngày đầu làm ăn ông cụ luôn gùi rong tảo lên đỉnh nhưng gần đây cụ đã có một con lừa được huấn luyện để lên xuống con đường gập ghềnh thồ trên lưng một cái giỏ cần xé, bởi đường đá không cho phép con lừa có thể máng sọt hai bên hông; ông dựng một mái che cho kẻ trợ thủ này kế bên mái lều của ông và cũng rộng rãi chả kém gì cái mà chính ông nương náu.

Thế nhưng năm tháng trôi, già Glos được sự hỗ trợ khác còn hơn là sự hỗ trợ của con lừa, hoặc tốt hơn thì tôi nên nói thế này, rằng ông cụ đã được thần hộ mạng cung cấp cho một sự hỗ trợ khác; thật thế nếu không vậy cụ già phải rời khỏi túp lều và sự độc lập của cụ để đến trại tế bần ở Camelford. Vì cụ mắc chứng bịnh phong thấp, tuổi già lại lao động, lưng gần như cong gập lại, dần dần cụ không thể cùng con lừa leo dốc để lên phía trên ghềnh hoặc ngay cả là vớt rong biển trôi giạt từ thủy triều.

Vào khoảng thời gian mà câu truyện của chúng tôi đề cập đến cụ Trenglos không còn thồ đồ lên trên ghềnh cao đã mười hai tháng và sáu tháng cuối ông không buôn bán làm gì thêm ngoài việc thu tiền và giữ đó nếu như có được chút ít để mà giữ, thi thoảng lùng sục kiếm mớ rơm rạ cho con lừa. Tất cả mọi công việc làm ăn buôn bán thật sự do một tay Mahala cháu gái ông quán xuyến.

Mally Trenglos được tất cả các nông dân quanh miên duyên hải và tất cả những người dân bán lẻ ở Camelford biết đến. Nàng có vẻ ngoài hoang dại, gần như là một người kỳ dị, mái tóc đen không chải buông xõa, vóc dáng nhỏ nhắn, hai bàn tay nho nhỏ và đôi mắt đen sáng long lanh; nhưng người ta nói rằng nàng rất khỏe và bọn con nít quanh đó kháo nhau rằng nàng làm việc ngày đêm không biết mệt là gì. Còn tuổi nàng, quá nhiều sự phỏng đoán. Người thì nói nàng được mười tuổi, kẻ thì bảo khoảng chừng hai mươi lăm, nhưng đọc giả được phép biết rằng ở thời điểm đó nàng đã thật sự bước qua sinh nhật thứ hai mươi rồi. Người lớn tuổi cho rằng nàng là người tốt bởi nàng cư xử quá tốt với ông mình. Họ nói rằng hầu như ngày ngày nàng mua về cho ông nàng một cút rượu Gin và thuốc lá nhưng lại chẳng sắm sửa gì cho chính mình. Còn như về loại rượu Gin này không ai nhìn nàng mà kết tội là nàng nghiện loại này cả. Nhưng nàng không có bạn bè ngoại trừ một vài giao tiếp liên hệ đồng lứa. Họ cho rằng nàng khó tính hung hăng không hòa nhã với mọi người và đó là bản chất con người nàng, nét đặc trưng nhất, hơi đanh đá cá cày.

Bọn trai trẻ không để ý đến nàng; bởi, như về trang phục chẳng hạn, đối với nàng ngày nào cũng như ngày nào. Chả bao giờ những ngày chủ nhật mà ăn mặc cho lịch sự thanh nhã. Thông thường nàng chả bao giờ mang vớ, có vẻ chả đoái hoài gì trong việc làm duyên làm dáng của giới nữ, điều nàng cần phải học hỏi nhằm tạo sức hút phái mày râu. Đối với nàng trang phục, ngày nào cũng thế, thật vậy cho mãi đến gần đây, ngày qua ngày, tôi e rằng ở những phương diện khác nàng cũng y thế. Già Malachi thì chả bao giờ đi nhà thờ kể từ khi ông cụ dọn tới sống dưới núi đá.

Thế nhưng khoảng hai năm trở lại đây Malachi tự mình xin học một lớp học của một vị giáo sĩ ở Tintagel và xuất hiện ở nhà thờ nếu không tuyệt đối đúng giờ thì cũng rất thường xuyên đến nỗi ai đã từng biết rõ đặc điểm nơi nàng sinh sống đều phải tranh cãi với nàng về vấn đề này. Nhưng nàng không chịu thay đổi trong những dịp đi nhà thờ đó. Nàng ngồi trên một ghế đá ở ngay bên trong sát cánh cửa nhà thờ mặc váy lót trong vải nỉ đỏ và một áo nỉ nâu rộng thùng thình như thường lệ, loại trang phục nàng cảm thấy thích hợp nhất với công việc nặng nhọc nguy hiểm dưới nước. Nàng đã tranh cãi với vị giáo sĩ khi ông ta công kích nàng gay gắt về chuyện đi nhà thờ mà không mặc trang phục dự lễ nhà thờ. Ông ta giải thích rằng nàng sẽ được đón nhận vào đây với trang phục không được khác biệt. Lời nói của ông ta đã xúc phạm nàng và Mally đã ra đi với sự dũng cảm hẳn là đáng ngưỡng mộ mặc dù tôi ngờ rằng biết đâu là sự dũng cảm có lẫn với sự bướng bỉnh, một tính cách không đáng khen cho lắm.

Bởi người ta đồn rằng già Glos là người giàu có, và Mally có thể có trang phục riêng nếu như nàng muốn chọn đồ để mua. Ông Polwarth, vị giáo sĩ, người, khi thấy ông cụ không đến tìm mình, bèn xuống bãi đá để tìm gặp cụ, nói bóng gió xa gần về sự vắng mặt của Mally. Nhưng già Glos người đã nhẫn nhịn ông ta về những vấn đề khác, đã nổi đóa khi ông ta ám chỉ đến chuyện tiền bạc; thế rồi ông Polwarth đành phải bỏ qua chuyện đó và Mally tiếp tục ngồi trên băng ghế đá mặc cái váy lót nỉ ngắn, mái tóc buông xõa lòa xòa khuôn mặt. Nàng đã hy sinh quá nhiều để thích nghi với những dịp như thế, cột mái tóc đen gọn lên bằng một sợi dây giầy cũ. Tóc buộc duy trì được qua thứ hai và thứ ba, nhưng đến xế trưa thứ tư mái tóc Mally thường lại xổ ra.

Còn về sự lao động không biết mệt mỏi của Mally thì không có gì phải nghi ngờ cả, vì số lượng rong biển nàng và con lừa đã chất chứa là đáng kinh ngạc. Gìa Glos đã từng phát biểu chưa bao giờ thu hoạch được bằng nửa số của Mally gom góp được; Thế nhưng sau đó loại hàng này bắt đầu hạ giá và cần phải gắng sức nổ lực nhiều hơn. Do đó Mally và con lừa cứ hùng hục hùng hục làm và rồi rong biển chất chồng hàng đống làm cho những ai nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ bé và vóc dáng nhẹ nhàng của nàng cũng phải ngạc nhiên. Phải có ai đó giúp nàng vào buổi tối, vài cô tiên, hay quỷ hay đại loại gì gì đó như thế chứ nhỉ? Marry đốp chát với thiên hạ rằng nàng chả lẽ không được quyền phản ứng lại, nếu như người ta bàn tán nói xấu về nàng.

Chưa có ai từng nghe Mally Trenglos than vãn về công việc của mình, thế nhưng lần này nghe nói nàng than vãn om sòm về cách cư xử của những người láng giềng đối với nàng. Được biết nàng tới nhà ông Polwarth than vãn; và khi ông ta không thể giúp nàng, hoặc đã không mau mắn giúp được như nàng mong muốn, nàng đã ra đi, ái chà chà lần này tới văn phòng của một tên luật sư nào ở Camelfort có chết không kia chứ, tự thân cái tên đã chứng tỏ hắn ta không thể là người bạn tốt hơn là ông Polwarth được.

Thực chất sự tổn hại của nàng như sau. Nơi nàng thu hoạch rong biển là một vịnh nhỏ - người ta gọi vịnh là vịnh Malachi bắt nguồn từ tên của ông già sinh sống ở đó; để rồi dần thành tên gọi như thế, và rằng chỉ có thể tiếp cận phần vịnh bên trong đó qua một lối đi từ phía trên đỉnh xuống túp lều của già Trenglos. Chiều ngang vịnh khi nước biển rút đi áng chừng hai trăm thước Anh và các sườn núi đá vươn ra thế nào mà cả hai bên bắc và nam lãnh địa của Trenglos được che chắn bọc lót khó bị xâm phạm. Vùng này đã được chọn khá là khéo, phục vụ cho ý đồ đó.

Có khi nước biển ùa vào vịnh; lớp lớp những mảng lớn rong tảo bập bềnh trôi giạt theo, để rồi, nằm lại phơi mình trên những tảng đá khi triều lui ra khơi. Suốt những cơn gió mùa từ tháng ba cho đến tháng chín nguồn rong không bao giờ thiếu hụt, ngay cả khi mùa biển lặng,tại đây trên triển cát dài mềm mại lúp xúp nước, những mảng rong tảo lê thê vẫn được thu hoạch, trong khi người ta không thể tìm thấy chúng ở bất cứ nơi nào khác hàng nhiều dặm suốt dọc bờ biển. Việc lấy rong từ những con sóng dập dồn thường khó khăn và nguy hiểm -khó khăn đến mức mà phần lớn rong tảo đành phải để cho những cơn sóng tiếp theo cuốn đi.

Mally biết chắc mình không thu hoạch nửa phần rong đang nằm đó dưới chân nàng. Phần rong được cuốn đi khi những con sóng ập trở lại, nàng không tiếc. Thế nhưng khi những kẻ phá đám đến vịnh của nàng thu hoạch của cải của nàng của ông nàng ngay trước mắt nàng, thì lòng nàng đau đớn. Chính sự hám lợi này, sự xâm phạm này đã khiến cho Mally tội nghiệp đi tìm luật sư ở Camelford. Thế nhưng hỡi ôi, mặc dù tên luật sư lấy tiền của nàng, hắn ta không thể làm gì được cho nàng và trái tim nàng lại tổn thương.

Nàng có một ý kiến mà nàng nghĩ hẳn ông nàng cũng chia sẻ, đó là con đường mòn dẫn đến vịnh bằng bất cứ giá nào là tài sản của hai ông cháu. Khi nàng nghe được rằng cái vịnh và phần biển dẫn tới vịnh không phải là cái ấp miễn thuế của ông cháu nàng, nàng hiểu rằng lời phán xét có thể là sự thật. Thế nhưng việc sử dụng con đường mòn thì sao đây? Ai đã tạo ra con đường mòn thành đúng nghĩa như một lối đi? Không phải nàng đã từng gắng sức hì hục bằng chính đôi tay nhỏ bé của mình nhấc những viên đá lên để cho con lừa của ông nàng không bị hụt chân đó sao? Chả phải nàng đã từng gom góp đất mịn rải lên mặt đá để cho con lừa dễ dàng đi trên con đường gồ ghề lởm chởm đó sao? Và giờ đây, khi nàng thấy bọn trai tráng của ông chủ trại lớn đi xuống với những con lừa khác - mà thực ra thì đó là một người đi đến với một con ngựa tơ; anh ta không phải là một đứa con trai mà là một thanh niên, đủ chín chắn để phân biệt phải trái hơn là đi cướp giựt của ông già tội nghiệp và một thiếu nữ. Nàng chửi bới um sùm cả lên, nguyền rủa viên luật sư ở Camelford là một tên điên.

Mọi nổ lực để giải thích cho nàng hiểu rằng vẫn còn đủ rong tảo cho nàng là vô ích. Tất cả rong tảo sao không phải của nàng và ông nàng, hoặc bất kể là gì con đường đất đó chẳng phải là để dành cho ông nàng và nàng ư? Và cớ làm sao mà công việc buôn bán làm ăn của nàng bị ngưng trệ và ngăn trở? Nàng kể đã từng buộc phải kéo lui con lừa thồ nặng xuống hai mươi thước, bởi vì người con trai của ông chủ trại Gunliffe đang đi trên đường với con ngựa trộm cướp của hắn ta -thế nhưng thực tế thì chỉ năm thước thôi. Ông chủ trại Gunliffe đã muốn mua rong tảo của nàng do ổng làm giá và bởi vì nàng từ chối nên xui thằng con trai ăn cắp của ổng dùng thủ đoạn xấu xa này để phá hoại nàng.

"Lần tới con sẽ cắt gân chân con vật khi hắn xuống đây!" Mally tức tối nói với già Glos, mắt nàng long lên sòng sọc.

Ông Gunliffe sở hữu một trang trại nhỏ khoảng chừng năm mươi mẫu, sát gần làng Tintagel và chỉ cách ghềnh đá không quá một dặm.Phù du rong tảo trôi giạt vào bãi vịnh, được cho là loại phân bón khá tốt nằm trong tầm tay của ông, và chắc chắn là cái tính ngoan cố của Mally khó mà ngăn được ông không sử dụng nó.

Mally nói với Barty, con trai của ông chủ trai Gunliffe:"Ở các vịnh khác còn khối rong tảo đó Barty à"

"Nhưng chả có nơi nào gần đến vậy mà cũng chả có nơi nào rong tràn lan như nơi đây"

Rồi anh chàng giải thích với nàng rằng sẽ không lấy rong tảo gần tầm tay. Anh chàng to lớn hơn nàng, mạnh mẽ hơn nàng và sẽ ra tận mé ngoài ghềnh đá để kiếm rong loại rong biển mà nàng chả bao giờ đụng tới. Thế là với ánh nhìn khinh khỉnh nàng thề rằng nàng có thể kiếm rong ngay cả ở nơi mà anh chàng không dám mạo hiểm nữa kìa, và lập lại lời đe dọa cắt gân con ngựa tơ. Barty cười trước sự phẫn nộ của nàng, chế nhạo bộ tóc xõa tung hoang dại và gọi nàng là cô gái đầu người đuôi cá.

"Tôi sẽ biến anh thành người cá" nàng gào lên””người cá thật đấy!Tôi sẽ không ưng cái thứ người đến giành giựt cướp bóc một cô gái tội nghiệp và một ông già bịnh hoạn. Thế nhưng anh không phải là người, Barty Gunliffe à! anh là nửa người nửa ngợm.”

Tuy nhiên, Bartholomew Gunlife là một người rất trẻ đẹp khi nhìn kỹ. Anh ta cao khoảng một thước tám mươi lăm, chân tay mạnh mẽ rắn rỏi, làn tóc nâu hơi quăn quăn và đôi mắt màu xanh lơ. Nói một cách khiêm nhường cha anh ta chỉ là một nông dân, thế nhưng, tuy vậy, Barty Gunliffe là một người được các cô gái ngưỡng mộ quý trọng vây quanh. Mọi người ai cũng mến anh ta ngoại trừ chỉ có Mally Trenglos ghét cay ghét đắng chàng ta.

Về phần Barty khi được hỏi tại sao một chàng trai tráng kiện như anh lại quấy rầy và làm phiền một cô gái tội nghiệp và một cụ già, ngay lập tức chính anh buộc phải phân định nhận chân sự việc. Theo quan điểm của anh ta bất cứ cá nhân nào cũng được quyền hưởng, sử dụng cái mà tạo hóa đưa đến cho tất cả như là tài sản chung. Anh sẽ không gây hại gì cho Mally và anh đã nói với nàng như thế. Nhưng Mally là con chồn cái hay cà khịa. Một con chồn cái nhỏ bé ác độc, và cô ta cần được dạy để có thái độ nhã nhặn. Một lúc nào đó Mally có thể sẽ nói năng đàng hoàng khi anh ta đi kiếm rong, anh sẽ bảo cha anh trả một chút gì đó cho cụ già kiểu như lộ phí cho việc sử dụng con đường.

"Nói chuyện lịch sự với anh ta hả?" Mally nói "Không đời nào; khi nào tôi còn có cái lưỡi trong miệng mình!"

Và tôi đã e rằng hay là già Glos đã khuyến khích quan điểm của nàng trong vấn đề này. Thế nhưng ông nàng đã không cổ động nàng cắt gân chân con ngựa tơ. Cắt gân con ngựa có thể sẽ là chuyện nghiêm trọng và già Glos nghĩ có thể sẽ gây phiền phức cho cả hai ông cháu họ nếu như Mally bị tống vào tù. Tuy vậy ông cụ đã đề nghị cần áp dụng đủ mọi cách ngăn trở đường đi của con ngựa tơ và đoán rằng mặc cho những ngăn trở đó con lừa được huấn luyện kỹ càng vẫn có thể hoạt động được. Và Barty Gunliffe trong lần đi xuống thứ hai đã nhận thấy lối đi rất khó khăn hiểm trở khi đến gần túp lều của Malachi thế nhưng anh đã tìm cách xuống và Mally tội nghiệp thấy những đống đá mà nàng đã hì hục vất vả vận chuyển bị giạt qua một bên hoặc lăn ra khỏi lối đi, càng lúc càng thiệt hại cho chính nàng khiến cho nàng gần như tức điên lên.

Già Glos đang ngồi trước cửa lều nói với Barty khi ông cụ quan sát kẻ xâm lược:" Này, Barty mày là một anh chàng đẹp trai đấy"

"Con không muốn làm hại ai cả cũng như hại chính mình." Barty nói. "Biển dành cho tất cả mọi người ông Malachi ạ"

"Và bầu trời cũng dành không cho tất cả mọi người nhưng tôi không cần phải leo lên đỉnh cái nhà kho to đùng nhà anh để mà nhìn trời" Mally đang đứng giữa bãi đá với cái móc cán dài trong tay lên tiếng. Cái móc dài này là dụng cụ mà nàng dùng để kéo rong tảo ra khỏi những con sóng.

" Anh không phải là người công minh cũng chả có lòng, anh không thể đến đây để quấy nhiễu một người già như ông"

"Tôi đâu muốn làm phiền ông cũng đâu muốn làm phiền cô, Mally à. Hãy để cho tôi được ở lại đây một lát rồi chúng ta cũng sẽ là bạn bè mà"

"Bạn với chả bè!" Mally kêu lên "Ai mà ưng làm bạn với cái thứ anh? Tại sao anh lại dời đá đi? Đá đó là của ông tôi."

Và trong cơn giận dữ nàng có vẻ như sắp xông tới anh ta.

"Hãy cứ kệ thây nó đi Mally à" ông cụ nói "hãy cứ để mặc kệ nó" "Nó sẽ chuốc lấy hậu quả thôi mà. Sẽ có ngày nó chết đuối nếu nó xuống đấy khi gió vào bờ.

Trong cơn giận dữ Mally buông lời: "Và rồi anh ta có thể sẽ bị chết đuối đấy!""Nếu anh ta vào trong cái vũng nước lớn giữa các núi đá ấy và nước biển đang giao triều, con sẽ không đưa tay ra giúp anh ta đâu"

"Đúng vậy, Mally; cô có thể câu tôi lên bằng cái móc của cô như móc một tảng rong tảo lớn vậy đó cô à!"

Khi anh ta nói điều đó, nàng khinh khỉnh quay ngoắt đi và đi vào lều. Giờ là lúc nàng phải hoàn thành công việc và những tổn thương trầm trọng cũng từ đây mà ra,= cái thứ người như Barty Gunliffe cần đến và quan sát khi nàng vất vả cực nhọc làm việc giữa lớp lớp sóng dồn.

Vào một buổi xế tháng tư lúc đó vào khoảng chừng sau bốn giờ. Từ suốt buổi sáng đã có một luồng gió mạnh từ tây bắc đem theo những cơn mưa rào và những cánh chim hải âu lượn lờ vào ra vịnh suốt ngày, với Mally chắc chắn là điềm báo nước triều dâng mang theo rong biển bao phủ bãi ghềnh.

Sóng ào ào ập vào, cường độ rất nhanh vượt qua những bãi đá ngầm phía dưới, đó là thời điểm của quý hiếm cần được níu lại, nếu thu lượm dự trữ được nó trong ngày. Trời sẽ tối dần vào khoảng bảy giờ, và chín giờ nước triều có thể sẽ dâng cao và trước khi trời sáng vụ màu có thể bị mang trở đi nếu không kịp được thu lượm. Những điều đó thì Mally hiểu rất rành và Barty cũng đã bắt đầu hiểu lỏm bỏm.

Khi Mally đi xuống bãi ghềnh với đôi chân trần tay cầm cái móc dài nàng thấy con ngựa non của Barty đứng một cách nhẫn nại trên cát trong thâm tâm nàng khao khát muốn xông vào tấn công con vật. Barty lúc đó với cái nĩa ba răng loại thông dụng trong tay đang đứng phía dưới trên tảng đá rộng, nhìn đăm đăm phía trước hướng ra biển. Anh ta đã tuyên bố rằng anh ta sẽ chỉ thu gom rong tảo ở những nơi mà Mally không thể thu gom được và anh ta đang nhìn ra ngoài ghềnh đá để có thể ấn định nơi mình sẽ khởi động.

"Hãy đừng làm gì cả, hãy đừng làm gì" ông già hét lên với Mally khi ông ta thấy nàng bước về phía con vật mà nàng ghét cay ghét đắng như cái con người ấy.

Nghe tiếng ông mình vang vọng trong gió nàng từ bỏ ý định, nếu như từng đã có ý định gì đó và tiến thẳng tới nơi làm việc. Khi xuống tới vịnh luồn lách qua các tảng đá nàng thấy Barty đang đứng chênh vênh trên mỏm đá, ngoài khơi xa, những con sóng bạc đầu nhấp nhô cuồn cuộn ào ạt vỡ tung và tiếng gió đang hú qua các hang hốc và các vòm núi đá.

Chập chập mưa gió lại bùng lên và mặc dù nguồn sáng vẫn đủ nhưng mây mù giăng đen kịt bầu trời. Đối với những ai yêu vẻ đẹp lộng lẫy huy hoàng của bãi biển có thể khó mà tìm thấy khung cảnh nào đẹp hơn. Sự rực rỡ như thế toát ra từ cảnh vật quả là tuyệt hảo. Không gì có thể vượt qua được sự kỳ vĩ của sắc màu. Biển xanh mênh mang, những con sóng tung bọt trắng xóa, những dãi cát vàng, hoặc những vệt rong tảo đỏ và nâu mang lại nguồn tài nguyên phong phú đến nhường ấy cho ghềnh đá.

Thế nhưng cả Mally lẫn Barty chả ai để ý đến những điều như thế cả. Họ đang cố nghĩ cách khai thác món hàng của họ theo những dạng thông thường nhất. Barty đang nghiền ngẫm xem làm sao anh có thể đạt được mục đích của mình thu hoạch rong tảo vượt khỏi tầm với và sức lực phụ nữ của Mally, còn Mally thì đang quyết tâm rằng bất cứ đâu hễ Barty tới được thì nàng sẽ đi xa hơn.

Và Mally có lợi thế hơn về nhiều phương diện. Nàng hiểu rõ mọi ngóc ngách đường đi nước bước nơi đây, biết chắc về những ghềnh đá nào không bị hụt chân và cũng rõ ghềnh đá nào không vững vàng dễ mất thăng bằng. Các động tác của nàng thuần thục hoàn hảo nhằm hưởng được điều đáng công sức bỏ ra. Barty thì chắc chắn mạnh mẽ hơn nàng và cũng khá năng động. Nhưng Barty không thể nhảy từ tảng đá này sang tảng đá kia, giữa những con sóng như nàng có thể làm, chàng cũng chưa thể nương theo dòng cuồng lưu để tiếp sức cho công việc của mình như nàng. Nàng đã săn lùng rong biển từ lúc còn là một đứa trẻ ranh sáu tuổi và nàng thông thuộc tất cả các vùng xoáy từng góc khe và mọi địa điểm nguy hiểm. Thủy triều là bạn của nàng, nàng có thể lợi dụng chúng. Nàng có thể lường được sức nước và biết khi nào nơi nào thủy triều sẽ ngưng.

Mally rất tài tình khi ở dưới những vùng biển sâu trong chính cái vịnh của nàng, tài tình và không biết e sợ là gì. Khi nàng thấy Barty cất bước đi từ tảng đá này sang tảng đá khác nàng hí hửng thầm nói rằng anh ta sẽ bị lạc đường. Những cơn gió lốc khi thổi vào vịnh sẽ không thể mang rong tảo lên những ghềnh đá sừng sững ở phía bắc vịnh được, vì có một hố sâu rất lớn ngay tại đó - cái hố mà nàng đã đề cập đến khi cầu mong hắn ta thành ma quỷ.

Và giờ thì làm việc thôi, nàng cào bới những làn tóc rối của biển lên, đem chất hàng đống tận sát bờ cát, ở nơi mà từ đó khi chiều tối nàng có thể sẽ kéo về trước khi nước triều quay trở vào dành lại những gì để vương sót mất mát.

Về phía Barty chàng cũng đang chất hàng đống rong sát sườn đá phía bắc chỗ mà tôi đã từng nói đến. Đống rong của Barty bắt đầu chù ụ một đống, càng lúc càng phình to ra, đến nỗi chàng nghĩ rằng, thôi cứ để con ngựa thồ được bao nhiêu thì thồ, anh ta không thể đảm trách hết số rong chiều tối nay được. Nhưng nó vẫn chưa to đùng bằng cái đống của Mally. Cái cào móc của Mally tốt hơn cái nĩa của chàng, kỹ năng của Mally tốt hơn sức lực của chàng. Và khi chàng kéo hụt vài lần Mally phá lên những tràng cười quái đản châm chọc hét toáng lên trong gió là chàng chả đáng mặt đàn ông. Lúc đầu chàng còn vừa cười vừa trả lời, thế nhưng không lâu sau đó, khi nàng cứ khoe khoang thành tích của mình và chỉ ra sự thua kém của chàng, chàng nổi đóa và thế là không thèm mở miệng trả lời nữa. Chàng bắt đầu giận chính mình đã để hụt quá nhiều lọi lộc ngay trước mắt.

Mặt biển động đầy những vệt tảo dài đang kỳ sinh trưởng mà thủy triều đã bứt lên từ đáy đại dương, sóng đưa những mảng rong lướt qua chàng và trôi đi mất, nói cho đúng có một hay hai lần là bị vụt khỏi thôi, và thế là giọng trêu chọc của Mally lại văng vẳng bên tai. Xung quanh ghềnh đá giờ đây trời càng lúc càng âm u, sóng vỗ càng lúc càng dồn dập ào ạt. những con gió bất thình lình lùa thốc vào dữ dội hơn. Thế nhưng chàng ta vẫn tiếp tục làm việc. Khi Mally còn làm thì anh sẽ còn làm, anh sẽ làm thêm lúc nữa sau khi nàng đã quay trở vào. Anh không thể nào bị đánh bại bởi một người con gái.

Cái hố lớn giờ đã ngập nước, trông giống như một nồi nước đang sôi. Và cái nồi ấy lềnh bềnh đầy rong tảo, những mảng lớn rong tảo quý giá trôi nổi vật vờ trên mặt nước, dàn trải ra dày cộm đến nỗi có cảm giác gần như có thể nằm ngơi nghỉ trên đó mà không bị chìm.

Mally biết rõ cố gắng để cứu vớt vật gì đó ra khỏi cơn thịnh nộ của cái nồi sôi sùng sục ấy là vô ích đến thế nào. Cái hố sâu hun hút xuống tận dưới ghềnh đá và vách hố hướng ra bãi dài, trơn trợt, dựng đứng. Cái hố này ngay cả khi nước triều rút cũng chả bao giờ cạn; và Mally hiểu rằng đấy là cái hố không đáy. Cá bị quăng vào có thể thoát ra ngoài đại dương, cách xa hàng trăm dặm, - do vậy trong những lúc tính khí ôn hòa Mally có thể sẽ kể cho khách đến thăm về cái vịnh. Nàng biết rõ về cái hố này. Poulnadioul nàng đã quen gọi nó như vậy.Ý của tên gọi này khi dịch ra có nghĩa là cái hố Quỷ. Mally không bao giờ có ý lấy tảo trôi giạt về hướng cái hố đó.

Nhưng Barty Gunliffe lại không biết rõ lắm và nàng quan sát anh chàng khi anh ta cố đứng vững trên rìa miệng hố nguy hiểm trơn trợt. Anh ta đứng yên đó và quơ một nhát vớ được một mớ rong. Làm sao mà anh ta xoay xở với cái mớ rong tảo ấy kia chứ, nàng khó mà hiểu nổi, nhưng nàng đứng yên một lúc quan sát anh ta với vẻ lo lắng rồi nàng thấy anh ta trợt. Anh ta trợt rồi gượng đứng lên và lại trợt, lại tự gượng đứng lên.

Nàng gào lên: Barty anh khùng rồi! nếu anh tự quăng cái thân vào đó thì chả bao giờ thoát ra được nữa đâu.

Không hiểu có phải nàng chỉ đơn giản muốn làm cho anh ta sợ hoặc lòng nàng đã dịu lại và nàng đang hốt hoảng nghĩ về sự nguy hiểm sẽ đến với anh ta. Biết nói sao đây nhỉ? Nàng không thể hiểu được lòng mình nữa. Nàng hận hắn ta vô cùng - thế nhưng nàng khó mà có thể chịu được cái cảnh hắn ta chết đuối ngay trước mắt mình.

"Cô cứ tiếp tục làm đi và đừng để ý đến tôi" anh ta nói giọng gắt gỏng giận dữ.

"Để ý anh! -Ai hơi đâu mà để ý anh chứ? nàng hỏi vặn lại và rồi lại sửa soạn làm công việc của mình.

Thế nhưng khi nàng đi xuống vượt qua ghềnh đá với cái móc dài đu đưa trong tay, bất chợt nàng nghe bủm một cái, nước văng tóe lên và quay phắt lại, thấy thân thể kẻ thù của nàng rơi giữa những con sóng xoáy của lòng hồ. Từ phía cận sát bờ biển nhất, mức triều giờ đã quá cao đến nỗi lớp lớp sóng xô ùa vào hố, dâng tràn, và từ ghềnh đá nước lại chảy ngược trở xuống, khi cơn triều giật lùi, âm thanh nghe như tiếng thác đổ. Khi đỉnh nước rút được một lúc mặt hồ phần nào yên ả mặc dù vẫn gầm gừ ùng ục, bong bóng nước nổi lụp bụp, thật vậy mặt hồ thậm chí còn chông chênh cứ như thể một nồi nước đang âm ỉ sôi. Thế nhưng khoảng thời gian ngơi nghỉ chỉ trong chốc lát lớp sóng kế tiếp dồn dập ùa vào hầu như ngay khi lớp bọt sủi của cơn sóng trước vừa tan, thế rồi nước biển lại va vào ghềnh đá, tiếng sóng gào thét vang vọng tứ bề.

Mally ngay lập tức hối hả băng qua bên kia bờ hồ lom khom bò bằng gối và tay cho chắc ăn như nàng đã từng làm. Khi triều lui, cái đầu và khuôn mặt của Barty lượn lờ quanh chỗ nàng, và nàng có thể thấy trán anh ta đẫm máu. Nàng không biết anh ta còn sống hay đã chết. Nàng không nhìn thấy gì ngoài máu là máu và cái đầu với màu tóc sáng bập bềnh giữa bọt sóng. Và thân thể anh ta bị kéo giạt đi theo cơn triều lui, thế nhưng khối lượng nước thoát ra lúc đó không đủ mạnh để cuốn người đàn ông đi theo nó ra khơi.

Ngay lập tức Mally giơ cái móc ra móc vào cái áo khoác của anh ta kéo anh ta tới cái nơi nàng đang quỳ. Trong nửa phút biển lặng nàng đã kéo anh ta lại rất gần đến nỗi nàng có thể chạm vào bờ vai. Nàng chúi hẳn người xuống, duỗi người trên cái cán dài cong cong của cái móc cố gắng túm lấy anh ta bằng bàn tay phải. Thế nhưng không thể được nàng chỉ có thể chạm vào anh ta mà thôi.

Thế rồi cơn sóng dồn tiếp theo lại tới, gầm rú thị uy nhắm thẳng về phía Mally như thể phải đánh bật nàng ra khỏi nơi yên ả đó và tiêu diệt cả hai người họ. Thế nhưng nàng không phản ứng gì ngoài việc quỳ và giữ cái móc bên mình.

Nàng đã nguyện cầu gì trong cái khoảnh khắc ấy cho chính nàng hay cho anh ta hoặc cho ông cụ người đang vô tư ngồi trong túp lều trên kia, ai mà biết được?

Môt con sóng lớn tràn vào ập lên người nàng khi nàng hầu như đang nằm phủ phục, và khi nước thoát ra khỏi mắt nàng, tiếng bọt sóng lao xao tiếng gầm thét cuồng nộ của những con sóng qua đi, nàng thấy mình nằm dài trên tảng đá, trong khi thân thể anh ta đã được đưa lên, rời khỏi cái móc của nàng và đang nằm vắt vẻo trên một gờ đá trơn, một nửa người còn ngâm trong nước.

Khi nàng nhìn về phía anh ta, cùng lúc đó nàng nhìn thấy hai mắt anh ta đã mở và đang ráng sức bám tay vào rìa đá để lên. Nàng chìa cái móc ra trước mặt anh ta kêu lên: "Barty hãy nắm lấy cái móc," trong khi hai tay túm lấy cái cổ áo của anh ta. Trong đau đớn tuyệt vọng nàng không thể gắng sức hơn nữa để ôm lấy chàng như thể chàng là một người anh, người yêu, người cha của nàng vậy. Anh ta đang tìm cách để giữ thăng bằng, bằng cái cán móc mà nàng đã đưa cho, và khi cơn sóng kế tiếp tràn qua chàng vẫn còn bám được trên rìa đá. Một lúc sau, nàng đã ngồi cách miệng hố khoảng chừng một hay hai thước ở mức độ an toàn, trong khi Barty nằm trên ghềnh đá với cái đầu đang chảy máu gác trên đùi nàng.

Nàng có thể làm được gì lúc này? Nàng không thể vác chàng đi; và trong khoảng mười lăm phút nữa nước biển sẽ dâng lên nơi nàng ngồi. Chàng đã bất tỉnh và rất xanh xao, máu đang từ từ rịn ra từ vết thương nơi trán. Thật dịu dàng nàng khẽ vén mái tóc lòa xòa ra sau và rồi cúi xuống miệng xem coi có còn thở không và khi nhìn kỹ nàng thấy chàng đẹp. Nàng sẽ phải làm gì để chàng có thể sống được đây? Đối với nàng giờ không gì quý giá bằng mạng sống của chàng - vì mạng sống này nàng vừa cứu thoát ra khỏi thủy triều. Nhưng nàng có thể làm được gì đây? Ông nàng hiếm khi leo xuống ghềnh đá và thật ra nếu có đi chăng nữa thì cũng làm được đến thế là cùng. Có thể nào kéo lui anh ta, chỉ cần thêm vài thước, để anh ta có thể nằm trên tầm với của sóng cho đến khi có thể gọi được thêm người ứng cứu?

Và rồi nàng tự bắt tay xoay xở, bắt đầu xê dịch chàng, gần như là nhấc chàng lên. Khi làm như vậy nàng ngạc nhiên vì chính cái thể lực của mình thế nhưng vào lúc đó nàng rất khỏe. Từ tốn khẽ khàng tự bật ngã ra trên đá để thân thể anh ta đè lên mình, nàng đã đưa được chàng trở lại bờ cát, một nơi mà nước biển không dâng tới trong vòng hai giờ nữa.

Cuối cùng từ cánh cửa nhìn ra ông nàng cũng đã nhìn thấy điều đã xảy ra và đến gặp họ ở đó.

Nàng nói:_"Ông ơi, anh ta rớt vào cái hồ sâu đằng kia kìa bị va vào ghềnh đá. Hãy nhìn vết thương trên trán đó"

"Mally à ông nghĩ là nó đã chết rồi" cụ Glos vừa nói vừa cúi xuống xem xét thi thể"

"Không đâu ông, anh ta không chết đâu; nhưng có thể anh ta đang chết dần. Thế nhưng con sẽ lên trang trại ngay tức thì đây."

"Mally," ông cụ nói "hãy nhìn đầu nó đi. Họ sẽ nói là con giết nó đó con à!"

"Ai mà lại nói thế kia chứ? Tên nào mà láo lếu thế? Ý nói con đã đẩy anh ta xuống cái vũng phải vậy không?

"Vấn đề là đó chứ sao nữa? Bố nó sẽ nói là chúng ta giết nó"

Mally mặc kệ thiên hạ đàm tiếu gì sau đó, việc phải hành động ngay lúc này là quá rõ ràng. Nàng cần phải chạy lên con đường mòn đến trại của ông Gunliffe tìm kiếm sự trợ giúp cấp thiết. Có thể thế gian này xấu xa như ông nàng đã nói và tệ đến nỗi nàng không thiết gì để ở đó lâu hơn nữa. Thế nhưng cho dù có thể sẽ xảy ra điều như thế thì nàng cần hành động ngay lúc này mà không hề do dự.

Nàng chạy ra ngoài bằng đôi chân trần, vắt giò lên cổ mà chạy thật nhanh lên ghềnh đá. Khi lên tới đỉnh nàng nhìn xem có ai đó trong tầm mắt nhưng không thấy ai. Vì vậy nàng chạy hết tốc lực dọc bãi ngô dẫn đến nhà của ông già Gunliffe, và khi chạy gần đến trang trại nàng thấy mẹ của Barty đang đứng tựa vào cánh cổng. Khi nàng đến gần, nàng cố gọi nhưng hụt hơi không thể la to được vì vậy cứ chạy tiếp cho đến khi nắm được tay bà Gunliffe.

"Ông nhà đâu rồi?" nàng nói tay đặt lên ngực, nhịp tim đang đập thình thịch để có thể lấy lại hơi.

Bà Gunliffe, người đã cùng với gia đình có mối thù chống lại Trenglos và cháu ông ta hỏi “ Cô muốn nói ai vậy?”và nghĩ thầm:"cái gì khiến đứa con gái níu lấy mình như thế nhỉ?"

"Anh ấy sẽ chết mất thôi đó là tất cả những gì con muốn nói với bà "

"Mà ai sắp chết mới được chứ? Già Malachi à? Nếu ông ấy bịnh nặng chúng tôi sẽ cho người xuống dưới đó."

_"Không phải là ông đâu, đó là Barty mà!" Cha ảnh đâu? Ông chủ đâu rồi?

Nhưng bà Gunliffe lúc này tâm trạng rối bời tuyệt vọng đang mãi kêu réo người cứu giúp. May mắn thay ông Gunliffe người cha có mặt kịp thời và đi theo ông là một người đàn ông ở làng bên cạnh.

"Ông không muốn gọi bác sĩ sao?" Mally nói "Ôi, ông ơi, ông cần phải gọi bác sĩ đến!".

Không kịp biết họ có gọi bác sĩ hay không nhưng chỉ trong có vài phút thôi nàng đã hấp tấp chạy ngược lại băng qua cánh đồng hướng về con đường mòn dẫn tới vịnh, và Gunliffe với người đàn ông lạ và vợ ông đang theo sau nàng.

Khi đi nàng lấy lại được giọng nói, do bước đi của họ không quá nhanh như nàng, vì bước như vậy đối với họ là đã vội rồi khiến cho nàng được phép dừng lại để lấy hơi. Khi họ bắt kịp, nàng cố giải thích với người cha chuyện đã xảy ra đương nhiên là có đề cập đến hành động của nàng trong sự cố đó nhưng ít thôi. Người vợ đứng phía sau nghe ngóng, cứ luôn miệng kêu la con bà đã bị giết, cứ cuống cuồng hỏi là anh ta có hồi tỉnh không?. Trong khi đang bước đi người cha nói ít. Ông ta được biết như là một người lặng lẽ trầm tĩnh, hay được khen như một người cần mẫn tận tâm và nói chung là có phẩm hạnh. Nhưng cũng được coi như là người nghiêm khắc, cứng nhắc cực đoan khi nổi giận.

Khi họ sắp bước vào con đường mòn người đàn ông lạ kia thì thầm gì đó với ông ta, và ông đi vòng ra trước Mally chận nàng lại. "Nếu nó chết vì cô, cô phải đền mạng cho nó đó" ông ta nói.

Kế đó bà vợ ré lên the thé là con bà đã bị giết, thế là Mally nhìn khuôn mặt ba người họ và thấy rằng lời nói của ông nàng đã trở thành sự thật. Họ đã nghĩ nàng giết anh ta để bảo toàn thứ của cải sắp bị mất đi của mình.

Nàng lần lượt nhìn họ với vẻ khiếp hãi ngỡ ngàng, và rồi sau đó không nói lời nào lặng lẽ đi trước dẫn đường cho họ xuống con đường mòn. Biết trả lời sao đây khi phải đương đầu với một lời kết tội như thế. Nếu họ cho rằng nàng đã đẩy anh ta xuống hồ và dùng cái móc đánh anh ta khi anh ta rơi giữa những lớp sóng, làm sao có thể chứng minh là không phải như vậy?

Mally tội nghiệp hiểu lơ mơ về luật "nhân chứng", đối với nàng có vẻ như là số phận mình đang nằm trong tay bọn họ. Thế nhưng khi bước vội vã xuống con đường giốc - bước nhanh đến nỗi bọn họ không theo kịp nàng cảm thấy lòng ngập tràn cảm xúc, rất xúc động và rất đỗi khoan nhượng. Nàng đã đấu tranh, chật vật chống chọi giành lại sự sống cho một người như thể anh ta là anh của mình. Chỗ bị trầy xước trên chân tay nàng khi cứu giúp chàng, máu vẫn còn chưa khô, đó cũng là lúc nàng cảm thấy rất rõ mình có thể sẽ chết cùng chàng trong cái hồ đó. Và giờ bọn họ lại nói rằng nàng giết anh ta. Có thể là chàng không chết và chàng sẽ nói gì nếu như có thể nói được trở lại? Thế rồi nàng nghĩ đến cái khoảnh khắc đó khi chàng mở mắt ra và dường như chàng đã nhận ra được mình. Bản thân nàng không sợ gì cả, bởi tâm hồn nàng rất bao dung. Nhưng nó cũng đầy sự khinh khi, bất cần và phẫn uất.

Khi xuống tới cuối đường, nàng đứng sát vào cửa lều chờ họ để họ có thể dẫn nàng đến một nhóm khác đang đứng đó ngay phía trước cách không xa bãi cát là mấy.

_Ảnh đang nằm đó và ông con đang ở đó với ảnh. Hãy tới và xem ảnh đi. Mally nói.

Người cha và người mẹ vừa chạy vừa vấp trợt trên ghềnh đá nhưng Mally thì đứng lại đằng sau cánh cửa lều.

Barty nằm trên cát nơi Mally đã để chàng lại, và già Malachi đang đứng sát bên anh ta. Và già Malachi đang đứng trông chàng, người ông tì vào cái gậy chống một cách khó khăn

Ông cụ nói:" Không nhúc nhích gì từ khi con nhỏ rời nó" "Không hề nhúc nhích. Tôi đã đặt đầu nó lên tấm mền cũ, và thử cho anh uống một giọt rượu Gin nhưng nó không mở miệng, nó không thể uống được"

"Ôi con trai tôi! con trai của tôi!" Người mẹ kêu la nhào người xuống bên cạnh con trai trên bãi cát..

"Bà hay im cái mồm đi dùm cái" người cha nói vừa từ từ quỳ xuống bên cạnh đầu người người trai trẻ vừa than thở rằng làm như vậy sẽ không tốt chút nào.

Thế rồi khi nhìn đăm đăm xuống khuôn mặt xanh xao một hay hai phút ông ta ngước lên hướng ánh nhìn nghiêm khắc về phía Malachi Trenglos.

Ông cụ cảm thấy khó mà hiểu được tại sao mình phải chịu ánh nhìn dò xét khủng khiếp ấy. Cụ Malachi nói: "Nó sẽ tỉnh lại, tự nó gây ra tất cả đó thôi"

Người cha hỏi:"Vậy vết thương là do ai gây ra hả?"

"Chắc chắn là đầu nó tự va quệt khi rơi giữa những lớp sóng dồn chứ ai vào đấy nữa.

Người cha ngước lên nhìn cụ già và buột miệng thốt lên: Nói láo!

"Họ đã giết nó rồi! Họ đã giết nó rồi!" Người mẹ hét lên the thé.

"Bà hãy giữ im lặng đi nào!" Người cha lại nhắc nhở. " Nợ máu sẽ trả bằng máu."

Mally tựa người vào góc lều, nghe hết mọi chuyện, nhưng không xen vào. Họ có thể nói gì họ thích. Họ có thể tạo ra bằng chứng giết người. Họ có thể lôi nàng và ông nàng vào nhà giam Camelford, và rồi tới Bodmin và rồi lên giảo hình đài. Nhưng họ không thể tước đi cái cảm nhận rõ ràng của riêng nàng. Nàng đã làm hết sức để cứu chàng. Và đã cứu được chàng kia mà!

Nàng nhớ lại lời dọa dẫm của mình với chàng trước khi họ cùng xuống bãi đá và những mong ước xấu xa quỷ quái của nàng. Những lời lẽ đó rất độc. Nhưng từ lúc đó trở đi nàng đã liều mạng để cứu chàng. Bọn họ có thể thích nói gì mình thì nói và họ cứ làm điều họ thích. Nàng biết rõ mình.

Người cha đưa tay nâng đầu và vai con trai lên rồi gọi những người khác giúp ông mang Barty đi về phía con đường mòn. Họ cùng nhau cẩn trọng nhẹ nhàng nhấc chàng lên, ì ạch đưa lên tới chỗ Mally đang đứng. Nàng đứng bất động, nhưng quan sát bọn họ làm việc, và ông cụ với chiếc gậy chống lụ khụ, lúp xúp theo sau họ.

Khi họ đi đến cuối túp lều nàng nhìn mặt Barty và thấy rất xanh xao. Máu không còn chảy ở trán nữa. Nhưng ở đó thấy có môt vết thương dài rõ sâu, một vết cắt không đều vùng da quanh vết thương xanh tái tím bầm. Mái tóc nâu sáng của chàng vẫn còn đang hất ngược như lúc nàng vén tóc ra sau khi cơn sóng lớn ập qua họ.Trong con mắt của Mally anh ta mới đẹp làm sao với khuôn mặt xanh xao và một vết thương buồn ngay trên lông mày! Nàng quay mặt đi để họ không thấy những giọt nước mắt; nhưng nàng không bước đến cũng không nói gì.

Thế nhưng khi họ vừa đi qua khỏi lều lệt bệt với khối nặng nàng nghe âm thanh khiến đang đứng tựa một chỗ nàng dựng hẳn người lên và rướn đầu ra phía trước như thể nghe ngóng và rồi nàng bước theo sau họ. Đấy, họ đã dừng lại ở cuối con đường mòn và một lần nữa đặt thân thể chàng lên ghềnh đá. Nàng đã nghe lại được cái âm thanh đó, như là một tiếng thở dài sườn sượt và thế là không cần biết tới ai nàng chạy tới dừng lại bên đầu người bị thương.

"Anh ấy không chết" Nàng nói " Xem đây này, anh ấy không chết"

Khi nàng nói Barty mở mắt ra nhìn xung quanh mình.

Người mẹ nói:"Barty hãy nói gì với mẹ đi con"

Barty quay mặt về phía mẹ, mỉm cười và rồi nhìn quanh với ánh mắt đờ đẫn.

"Con sao rồi hả con trai? người cha hỏi.

Thế rồi Barty quay mặt về hướng giọng nói mới phát ra và khi anh ta quay nhìn như thế ánh mắt anh ta dừng lại chỗ Mally

"Mally! Anh ta buột miệng nói:"Mally!".

Không cần phải nói thêm gì với những người hiện diện đó nữa để họ hiểu rằng, theo chính quan điểm của Barty trong vụ này, Mally không phải là kẻ thù của chàng, và chính bản thân Mally cũng không muốn thừa thắng xông lên.Lời nói đó đã biện hộ bào chữa cho nàng rồi và thế là nàng lui trở về túp lều.

"Ông ơi," nàng nói "Barty không chết ông ạ, con nghĩ họ không nói gì về việc là mình gây thương tích cho anh ta nữa đâu."

Già Glos lắc lắc đầu. Ông mừng là chàng trai đã không chết ở đó; ông không muốn hại chết chàng trai trẻ, nhưng ông hiểu miệng lưỡi người đời. Là người nghèo hơn nên chắc chắn ông là người bị thiên hạ khinh khi chà đạp hơn. Lòng hoàn toàn nhẹ nhỏm thanh thản Mally tìm cách an ủi vỗ về ông.

Nàng có thể lên trại nếu như nàng đánh liều lên để hỏi thăm Barty xem chàng sao rồi. Nhưng nàng không đủ can đảm nghĩ đến điều đó vì vậy lại đi làm việc trở lại, kéo rong nàng đã thu hoạch được về nơi mà ở đó vào ngày mai nàng sẽ cho con lừa thồ về. Khi nàng đang làm công việc đó nàng thấy con ngựa tơ của Barty vẫn nhẫn nại đứng chờ ở dưới núi đá; vì thế nàng lấy một nắm rơm rạ ném xuống trước mặt con vật.

Màn đêm bắt đầu buông xuống trên vịnh, thế nhưng khi nàng còn mãi kéo rong tảo vào nàng thấy lờ mờ ánh đèn lồng đang hướng về con đường mòn. Cảnh tượng hết sức bất thường vì đèn lồng không thông dụng ở dưới đây trong vịnh Malachi. Đèn lồng di chuyển xuống hơi chậm, chậm hơn rất nhiều so với tốc độ thường đi xuống dốc của nàng, thế rồi qua bóng tối lờ mờ nàng thấy khuôn mặt của một người đàn ông đứng ở cuối con đường mòn. Nàng đi tới chỗ ông ta và thấy đó là ông Gunliffe, người cha.

"Có phải Mally đó không?" Ông Gunliffe hỏi.

"Dạ con là Mally đây; Barty sao rồi ông Gunliffe?

"Con cần phải lại nhà ngay" Ông chủ trại nói. "Nó không thể chợp mắt được từ khi nhìn thấy con. Con không cần phải nói gì nhưng con sẽ tới chứ?

" Nếu cần con, chắc chắn con sẽ tới" Mally nói.

Ông Gunliffe đứng lại chờ một lúc nghĩ rằng Mally có thể sẽ còn phải sửa soạn, thế nhưng Mally không cần phải sửa soạn chi hết, người nàng nước biển từ rong tảo nàng kéo về đang nhỏ ròng ròng, mớ tóc rối xõa tung lòa xòa, thế nhưng nàng vốn thế, nàng đã sẵn sàng để đi.

"Ông đã đi nằm rồi" Nàng nói "Nếu ông muốn con có thể đi ngay đây"

Thế rồi ông Gunliffe quay đầu lại và theo nàng lên con đường mòn, ngạc nhiên về cách sinh hoạt của người con gái này quá khác thường với phái tính của nàng. Giờ này trời đã tối mà ông còn thấy nàng một thân một mình làm việc ngay sát những con sóng đang cuồn cuộn, trong đêm tối, trong khi người duy nhất có thể được coi như là giám hộ bảo trợ cho nàng đã đi vào giường nằm rồi.

Khi họ ở trên đỉnh ghềnh Gunliffe nắm lấy tay nàng và dắt đi. Nàng không hiểu được hành động này nhưng không rút tay lại. Ông ta nói gì đó về việc té ngã trên ghềnh đá nhưng giọng lí nhí ngập ngừng quá khiến Mally khó mà hiểu được ý ông ta. Thế nhưng thật ra ông ta muốn nói là đã biết nàng cứu con trai ông, và rằng ông đã xúc phạm nàng thay vì cám ơn nàng. Giờ ông hết lòng cảm kích thương mến nàng và vì những lời lẽ với ông là vẫn còn thiếu nên ông chọn cách giữ im lặng này để thể hiện tình yêu mến. Ông ta nắm lấy tay nàng như thể nàng là một đứa trẻ và Mally khẽ bước theo ông không hỏi han gì.

Khi họ ở trước cổng trang trại ông ta dừng lại đó một lát. "Mally con gái của ta" ông ta nói" Nó sẽ không được hài lòng cho đến khi thấy con đó, nhưng không nên ở lâu với nó cô gái à, bác sĩ nói nó còn yếu và thiếu ngủ trầm trọng"

Mally chỉ gật đầu thôi và rồi họ vào nhà. Mally chưa hề tới đây bao giờ nên nhìn quanh với ánh mắt ngỡ ngàng những đồ đạc trong căn bếp rộng lớn.

Tôi thắc mắc liệu cô ta có thoáng ý nghĩ gì về tương lai của mình không?. Nhưng nàng đã không kịp dừng lại ở đó tí nào mà được dẫn ngay lên phòng ngủ ở trên lầu, nơi Barty đang nằm trên giường của mẹ mình.

"Có phải Mally đó không? Giọng người trai trẻ thều thào cất lên".

"Chính Mally đó con" người mẹ nói, "giờ, con muốn nói gì thì nói đi"

"Mally" chàng nói, "Mally à, chính nhờ em mà giờ đây anh mới còn sống"

"Bố sẽ không quên cái ơn của cô ta đâu" người cha quay lại phía nàng và nói "Bố sẽ không quên ơn này đâu"

"Chúng tôi chỉ có mỗi mình nó thôi, người mẹ vừa nói vừa đưa cái tạp dề lên lau nước mắt."

"Mally à, giờ em sẽ làm bạn với anh chứ?" Barty nói.

Được cho là nữ chúa muôn đời của vùng vịnh, lúc này Mally lại không thể thốt nên lời. Không phải chỉ lời lẽ đó và sự hiện diện của mọi người nơi đây làm nàng e dè để rồi không thể nói được gì, mà còn là vì cái giường rộng lớn, cái gương soi, những vật kỳ diệu lạ lẫm của căn phòng đã làm nàng cảm thấy sự nhỏ nhoi tầm thường của mình. Tuy nhiên nàng dè dặt tiến lại bên Barty và đặt tay mình lên tay chàng.

"Anh sẽ đến đó và kiếm rong, Mally à; nhưng tất cả sẽ là của em" Barty nói.

"Barty yêu quý, thật sự thì sau này con không thể tới đó được nữa đâu" người mẹ nói. "Con sẽ không bao giờ nên tới cái nơi khủng khiếp đó nữa. Bố mẹ sẽ biết làm sao đây nếu con xa lìa chúng ta?"

"Nếu như ảnh muốn lấy rong ảnh không cần tới sát cái hố sâu ấy" Cuối cùng Mally cũng mở miệng nói với giọng nghiêm túc và rồi truyền lại kinh nghiệm hiểu biết mà nàng đã giữ cho riêng mình khi Barty còn là kẻ thù của nàng; " đặc biệt là khi có bất cứ luồng gió nào từ phương bắc thổi vào"

"Giờ tốt hơn là để cho cô ấy xuống lầu đi" người cha nói.

Barty hôn bàn tay mà anh đang nắm lấy, khi anh ta làm như vậy Mally nhìn anh ta đăm đăm, nghĩ thầm trong đầu rằng anh ta trông giống như một thiên thần.

"Ngày mai em sẽ tới thăm chúng ta chứ Mally?”Anh ta nói.

Mally không trả lời câu hỏi đó, mà theo bà Gunliffe ra khỏi phòng. Khi họ xuống dưới phòng bếp, bà mẹ pha trà mời nàng, có cả sữa đặc, và bánh ngọt nóng mới nướng- tất cả những gì tuyệt hảo nhất mà trong trại có được để mời.

Tôi không hiểu Mally có quan tâm lắm việc ăn uống đêm hôm đó, nhưng nàng bắt đầu nghĩ rằng gia đình Gunliffe là những người tốt bụng - rất tốt. Trong chừng mực nào đó như vậy tốt hơn là bị tố cáo, ám hại và bị tống vào tù Camelford.

"Tôi sẽ không quên điều cô ấy làm- không bao giờ ". Người cha đã nói.

Những lời ấy cứ bám theo nàng từ lúc ấy và có vẻ như đã văng vẳng bên tai nàng suốt đêm hôm đó. Barty mà xuống vịnh thì vui phải biết,-ôi đúng là vui quá đi!. Giờ thì không còn lo là chàng sẽ chết nữa, còn về cú va đạp trên trán chàng thì với một thanh niên trai tráng như chàng có nhầm nhò gì cho cam.

Khi Mally sửa soạn tự trở về vịnh một mình bà Gunliffe nói:" Để bố sẽ đi cùng con," Đương nhiên là Mally không muốn nghe thế đâu. Nàng có thể tự về vịnh bất chấp trời sáng hay tối.

"Mally à, giờ con cũng như là con của ta, ta sẽ coi con như là con gái vậy đó" người mẹ nói, khi người con gái ra về.

Mally cũng suy tư về lời nói này khi nàng trên đường về nhà. Làm sao mà nàng có thể trở thành con của nhà Gunliffe được, ôi bằng cách nào kia chứ?"

Tôi nghĩ tôi không cần phải kể thêm về câu truyện nữa. Rằng Mally đã trở thành con của gia đình Gunliffe và làm sao mà trở thành như vậy, vì độc giả rồi sẽ hiểu thôi; Gian bếp rộng rãi và tất cả những vật kỳ diệu trong trang trại theo thời gian đã thuộc về nàng. Người ta nói Barty đã cưới một người cá ở ngoài biển. Thế nhưng khi lời nói này đến tai Mally tôi không biết Mally có thích không nữa; vì mỗi khi chính miệng Barty gọi nàng là người cá nàng trừng mắt nhìn anh ta, lắc lắc mái tóc đen giơ bàn tay nhỏ lên tìm cách đấm anh ta..

Già Glos được mang lên đỉnh ghềnh sống những ngày còn lại dưới mái nhà Gunliffe. Còn cái vịnh và quyền thu lượm rong tảo từ lúc ấy trở đi tất cả tự động được gắn kết với trang trại Gunliffe, và không nghe bất cứ hàng xóm láng giềng nào tìm cách bàn cãi tranh chấp quyền lợi gì nữa.

HẾT

Sách tương tự