
Vô Củ
Tổng số chương: 308
Ngô Củ, Ngô tiên sinh tới gặp cậu."
Vách tường màu trắng, giường bệnh màu trắng. Dưới cái chăn màu trắng là một người còn trẻ, khoảng hai mươi mấy tuổi.
Người trẻ tuổi thần sắc tái nhợt, mặt gầy, hai má hỏm sâu, đeo máy hỗ trợ hô hấp, mu bàn tay là kim truyền dịch.
Trên người bệnh nhân có đủ các loại dụng cụ kiểm tra đo lường nối với máy móc.
Người nằm đó vẫn không nhúc nhích, lộ ra trầm trầm đầy chết chóc.
Nhưng mà khi nghe hộ lý nói chuyện, người nằm ở trên giường có chút phản ứng, hàng lông mi run run vài cái, chậm rãi mở mắt. Ánh mắt có chút vô thần, thế nhưng lộ ra một chút kinh hỉ. Người bệnh cố hết sức nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên đi vào.
Hộ lý nói xong liền đi ra ngoài, để không gian lại cho hai người họ.
Tiến vào chính là một người đàn ông trung niên mặc tây trang phẳng phiu, tóc nhuộm màu đen chải vuốt cẩn thận không chút cẩu thả. Trong tay ông ta cầm một túi giấy chuyên để công văn. Ông ta chậm rãi đi đến, đứng ở trước giường bệnh, giữ một khoảng cách nhất định.
Ngô Củ nằm ở trên giường, cố sức nghiêng đầu, kinh hỉ nhìn người tới. Trên mặt tươi cười, nhưng giọng nói của người tới khô khốc.
"Con trai của ba, vừa rồi nghe bác sĩ chủ trị nói về bệnh tình của con."
Thần sắc Ngô Củ có một chút thay đổi, lộ ra một chút chua xót.
"Con trai của ba, bây giờ con rất thống khổ, ba biết, như vậy... như vậy..."
Giọng nói ậm ừ, tựa hồ đang làm quyết định trọng đại. Ông ta còn chưa nói rõ ràng, lại đem túi công văn đặt ở một bên.
"Roẹt"
Xé rách, từ bên trong móc ra một ống tiêm rất nhỏ.
Ngô Củ nằm ở trên giường bệnh, nhìn thấy một loạt động tác linh hoạt kia, hơn nheo mắt. Biểu tình lộ ra một chút chấn động, Ngô Củ nhìn chằm chằm xem động tác tiếp theo.
Trong ống tiêm nhỏ có chứa chất lỏng đang dao động. Nhìn đầu kim nhỏ không ngừng run rẩy như châm chọc, Ngô Củ phảng phất nghe được giọng người trung niên.
Ông ta cúi đầu, nhìn chằm chằm Ngô Củ, vẻ mặt bi thương nói:
"Con trai của ba. Ta biết con là đứa giỏi gian, vào công ty mấy năm nay cũng rất lợi hại, một thời gian ngắn liền làm được quản lý. Nhưng mà... nhưng mà con đã bệnh thành như vậy, chịu nhiều thống khổ đúng không? Ba... ba cũng là bất đắc dĩ. Ba đây là vì tốt cho con, muốn giúp con, để con... để con ít chịu khổ một chút..."
Ngô Củ chậm rãi trợn to mắt một ít, nhìn chằm chằm người đứng ở trước giường, trước sau bảo trì khoảng cách nhất định. Ngô Củ gian nan lấy sức cất giọng khàn khàn, thô như bụi cát rơi rào rạt xuống đất.
"Ba... ba?"
Một tiếng kêu này khiến người trung niên thiếu chút nữa ném ống tiêm xuống. Nhưng ông ta càng thêm dùng sức gắt gao cầm chắc, giọng nói run run:
"Đừng... đừng... đừng trách ba... Con là con trai của ba. Con lợi hại như vậy, giúp ba kiếm tiền nhiều như vậy, ba cũng không muốn... Nhưng mà..."
Rốt cuộc ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Củ trên giường vừa động lại bất động, nói:
"Ba nói thật cho con biết... Cô ấy đã lên tiếng. Cô ấy biết con là con vợ trước của ba. Nếu hôm nay con không chết, chắc chắn ba sẽ bị đá ra khỏi Hội đồng quản trị! Ngô Củ! Con là con của ba. Huống hồ con đã bệnh thành như vậy. Ba dốc sức làm việc hơn hai mươi năm mới vào được Hội đồng quản trị, không thể thất bại trong gang tấc. Dù sao... Dù sao hiện tại con rất thống khổ, để ba giúp con..."
Ông ta nói xong, nhanh chóng nhằm về phía ống truyền dịch, đem kim đâm vào. Tựa hồ là sợ chính mình đổi ý, trong nháy mắt liền ấn đầu ống kim tiêm, bơm chất lỏng vào bên trong dịch truyền. Chất lỏng tiến vào ống truyền dịch, trong nháy mắt, Ngô Củ tựa hồ nghe được tiếng hít thở thật sâu
"Ô"
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong ánh mắt người trung niên phát ra hưng phấn cùng thành công.
Ngô Củ nghiêng đầu nhìn, không biết đó là thuốc gì, chỉ là nhắm mắt lại. Vừa rồi nghe lời nói đó, trong nháy mắt Ngô Củ đã minh bạch, trong lòng tuyệt vọng. Tuyệt vọng đối với tình thân, cũng có buồn cười. Đó là trào phúng đối với người đã sinh ra mình....
Từ trong miệng người trung niên nghe được cụm từ "con trai của ba", nháy mắt trong lòng Ngô Củ đã không còn kỳ vọng.
Ngô Củ từ nhỏ không có ba, sống ở địa phương thực lạc hậu. Mẹ một mình nuôi Ngô Củ lớn khôn. May mắn Ngô Củ học giỏi, thi đổ Thủ Khoa đại học hàng đầu.
Trước khi nhập học, mẹ Ngô Củ đã cho Ngô Củ một số tiền, nói là dành dụm đi học, không cần thường xuyên trở về, vé xe quá đắt, giữ tiền mua vé xe để ăn vài bữa ngon.
Tuổi trẻ nhiệt huyết Ngô Củ cầm tiền, từ biệt mẹ, tới nơi thành phố xa hoa theo đuổi việc học. Nỗ lực học tập, năm thứ nhất liền có được học bổng.
Tết âm lịch năm ấy Ngô Củ bởi vì không có tiền mua vé xe nên không thể về nhà. Sau khi nhận được học bổng, Ngô Củ trước tiên đi mua vé xe lửa, vội vàng về nhà, muốn cho mẹ nhìn thấy, tự hào về con trai.
Kết quả Ngô Củ vọt vào cửa đã ngửi thấy một mùi tanh hôi. Vào nhà Ngô Củ chứng kiến mẹ ngã vào mép giường, một tay che lại ngực, sớm đã tắt thở. Không biết mẹ đã chết bao lâu, trong phòng tràn ngập một mùi hôi.
Đó là lần đầu tiên Ngô Củ cảm nhận được tuyệt vọng, cho rằng mình sẽ không có lần thứ hai.
Sau đó Ngô Củ sống một mình, vẫn cứ liều mạng học tập, liều mạng làm việc. Khi tốt nghiệp đã vào công ty lớn thực tập, sau đó thành công được tuyển dụng chính thức, hơn nữa từng bước thăng chức. Ngô Củ còn chưa đến ba mươi tuổi đã là quản lý cấp cao của một công ty chế biến thực phẩm.
Ở trong công ty, Ngô Củ gặp được ba ruột của mình.
Ba mẹ của Ngô Củ là thanh mai trúc mã. Sau khi kết hôn, ba Ngô Củ lên thành phố làm việc. Ban đầu ông ta còn về, nhưng sau đó ông ta đi thật lâu không có tin tức. Mẹ Ngô Củ nhờ người đi hỏi thăm mới biết được ba Ngô Củ ở tại thành phố đã vào một nhà giàu ở rể, cưới một tiểu thư hào môn quý tộc, không bao giờ trở về nữa.
Ngô Củ không nghĩ tới sẽ đi tìm ba.
Nhưng bởi vì Ngô Củ thật sự quá xuất sắc, ba Ngô Củ tuy rằng không dám nhận con, nhưng cũng lấy làm hãnh diện có đứa con giỏi như vậy.
Ngô Củ chưa từng nghĩ tới từ trong miệng của ông ta nghe được cụm từ "con trai của ba".
Châm chọc cỡ nào, tuyệt vọng ngược lại biến thành tiếng cười khàn khàn.
Ngô Củ nhìn chất lỏng kia đang dần dần tiến vào cơ thể, ngược lại nở nụ cười. Hết sức cố gắng mới phát ra tiếng cười khàn khàn, phảng phất như trái tim bị mài mòn. Nghe được tiếng cười, người trung niên liên tục run rẩy.
Ngô Củ cơ hồ là dùng hết toàn lực, đem mặt nạ hỗ trợ hô hấp trên mặt xéo xuống dưới.
"Bộp!"
Thiết bị hỗ trợ hô hấp rơi trên mặt đất. Tiếng động nhỏ lại làm người đàn ông trung niên thành chim sợ cành cong. Ông ta sợ tới mức liên tục lui về phía sau, giống như sợ người trên giường sẽ đột nhiên nhảy xuống, lao tới bóp cổ.
Bất quá Ngô Củ cũng không có xuống giường, căn bản không có sức lực. Ngô Củ cũng không có nhổ kim truyền dịch trên tay ra. Ngô Củ chỉ là tháo mặt nạ dưỡng khí, ánh mắt lẳng lặng nhìn cái người tự xưng là ba kia.
Giọng Ngô Củ vẫn như cũ khàn khàn, đồng tử chậm rãi tan rã, hô hấp càng lúc càng thô, trên mặt bắt đầu một thần thái khó có thể diễn tả, phảng phất như là đá quý nung trên lửa đỏ. Ngô Củ cười khẽ nói:
"Ngô tiên sinh... Ông cho rằng... vợ tốt của ông vì sao muốn ông giết ta...... Là vì cái gì?"
Người đàn ông trung niên dồn dập trả lời.
"Vì con của ta. Ngô Củ, ta biết con cũng là con ta, hơn nữa con ưu tú hơn những đứa khác. Con vào công ty mấy năm nay, ta chưa từng vì con là con ta mà đối xử khác biệt. Ta đều đối xử bình đẳng. Nhưng... hiện tại con đã bệnh thành như vậy, Ngô Củ...... Ba cũng là không đành lòng nhìn co bị ốm đau tra tấn. Con...... con đừng trách ba......"
Ngô Củ nghẹn ngào cười, nói:
"Vì... con của ông? Không... Ngô tiên sinh, ông cho rằng ta chết...... ông sẽ được như mong muốn?... Cho dù ta chết, ông vẫn không chiếm được thứ mình muốn. Ông là một người nhu nhược, nhẫn tâm! Ta nói cho ông biết... con của ông chỉ có một mình ta. Đứa con của người đàn bà kia không phải là con ông... Ông cho rằng chỉ có ông sinh được con? Vợ tốt của ông bất quá là muốn mượn đao giết người. Diệt trừ cái đinh trong mắt này để dọn đường cho con bà ta mà thôi! Ngô tiên sinh...... Ta thật chờ mong ông bị đá ra khỏi Hội đồng quản trị, có lẽ là vào ngày mai...... Ha ha rất thú vị..... Không phải sao?"
Ngô Củ đã không còn sức lực, lông mi vô lực run rẩy, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Người đàn ông trung niên khiếp sợ đứng ở tại chỗ.
"Cạch"
Ống tiêm rỗng rớt xuống đất. Vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Ngô Củ chậm rãi nhắm mắt lại, người đàn ông trung niên lập tức điên cuồng gào lên.
"Ngươi nói cái gì!? Không có khả năng! Cô ấy sao có thể lừa gạt ta? Cô ấy thích ta như vậy! Đó là con ta! Ngươi đừng nghĩ sẽ gạt ta...... Ngô Củ! Ngô Củ, ngươi tỉnh lại! Ngươi không thể chết được! Ngươi nói cho rõ ràng! Ngô Củ!"
Ngô Củ nghe được bên tai âm thanh gào rống, nhưng giờ phút này trong lòng tuyệt vọng dần dần lãnh đạm xuống. Các loại đau đớn cũng trở nên mất cảm giác. Vô lực nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng, hô hấp chậm rãi đình trệ......
Bên tai Ngô Củ là tiếng la to, từ từ nhỏ dần, rồi trở nên mỏng manh, dần dần xa xôi.
Hư không, mông lung, mờ mịt.
Bóng tối bao lấy Ngô Củ. Nhưng mà bóng tối thuần túy này tốt hơn hư tình giả ý.
Trong nháy mắt chìm vào bóng tối, Ngô Củ hoàn toàn buông lỏng, cũng biết mình đã chết. Nhưng loại cảm giác này là "đắc ý" của người chiến thắng, khiến cho Ngô Củ thấy thật đáng buồn lại mang theo một phần thả lỏng.
"Hu hu hu...... Tỉnh lại...... Hu hu, công tử! Công tử mở mắt ra! Công tử...... hu hu......"
Ngô Củ đang chìm sâu trong bóng tối, ở ngay lúc này bên tai đột nhiên nghe được tiếng khóc mơ hồ. Tiếng khóc đứt quãng, phảng phất thở không nổi.
Ngô Củ thấy có chút kỳ quái.
Trên đời này, trừ người mẹ đã qua đời của ta, còn có ai sẽ vì ta khóc? Nhưng tiếng khóc kia rất chân thật. Càng lúc càng chân thật, càng lúc càng rõ ràng.
"Hô!!"
Ngô Củ đột nhiên thở ra một hơi, phảng phất có một tảng đá lớn đang đè trên ngực đột nhiên rơi xuống. Luồng không khí mới mẻ ùa vào lồng ngực. Nháy mắt Ngô Củ thở ra một hơi, đột nhiên mở mắt.
"Công tử! Công tử! Công tử tỉnh rồi! Trời xanh có mắt. Công tử thật sự tỉnh rồi!"
Ngô Củ mở mắt, trước mắt mông lung nhìn không rõ, lại mơ hồ thấy được một thân hình nhỏ gầy ghé vào trước mặt. Hai mắt hồng, hai má như quả đào, mặt đầy nước mắt.
Thiếu niên lau nước mắt, vẻ mặt kinh hỉ hô to.
Ngô Củ nhíu nhíu mày. Thiếu niên này thực xa lạ, ăn mặc cũng kỳ quái. Một thân áo thô, còn có tóc dài, tựa hồ là trang phục thời cổ xưa.
Vẻ mặt bi thương cùng kinh hỉ trộn lẫn, thiếu niên bắt lấy tay Ngô Củ gọi Công tử.
Thiếu niên kêu lên, lại quay đầu hô to:
"Mau mau...... gọi Quản sư phó, gọi Thiệu sư phó! Công tử tỉnh rồi!"
Ngô Củ thở hổn hển mấy hơi thở, cảm giác suy yếu lợi hại. Ngực đau, Ngô Củ không khỏi cúi đầu che ngực. Nhìn cái tay đè ở trước ngực mình cũng vẫn như cũ tái nhợt, không hề có huyết sắc, nhưng lại là một thân trường bào kỳ quái.
Thiếu niên ghé vào trước mặt Ngô Củ, nhất thời bi thảm nhất thời kinh hỉ, hiện tại lại chuyển từ vui thành buồn, khóc lóc nói:
"Công tử, như thế nào cho phải, như thế nào cho phải! Công tử Tiểu Bạch đã kế vị, không chỉ có Bào Thúc Nha sư phó, còn có Cao Tử cùng Quốc Tử hai vị Thượng khanh ủng hộ. Hiện giờ... hiện giờ đang tới, tất nhiên là muốn bắt Công tử chém đầu!"
Danh sách chương
- Chương 1 Công tử Củ
- Chương 2 Tề Hoàn Công
- Chương 3 Tưởng niệm
- Chương 4 Bột đậu
- Chương 5 Mỹ nhân
- Chương 6 Thiện đồ
- Chương 7 Chính Sự Đường đãi tiệc
- Chương 8 Rượu ô mai
- Chương 9 Bánh Phá
- Chương 10 Ban thưởng
- Chương 11 Nhẫn tâm
- Chương 12 Đại sự
- Chương 13 Công tử Vô Khuy
- Chương 14 Thưởng thức
- Chương 15 Đi sứ Cử quốc
- Chương 16 Đồng hành
- Chương 17 Chung chăn gối
- Chương 18 Lữ Chủ thư
- Chương 19 Tắm gội
- Chương 20 Đi ngủ
- Chương 21 Kinh ngạc
- Chương 22 Nón xanh
- Chương 23 Hộp hương phấn
- Chương 24 Ái muội
- Chương 25 Tâm bệnh
- Chương 26 Môi hở răng lạnh
- Chương 27 Nhìn lén
- Chương 28 Si tình như thế
- Chương 29 Ghét bỏ
- Chương 30 Lòng dạ hẹp hòi
- Chương 31 Một cái mạng
- Chương 32 Ngọc đôn
- Chương 33 Biện pháp thiếu đạo đức
- Chương 34 Thề non hẹn biển
- Chương 35 Thần hồn điên đảo
- Chương 36 Đấu trí đấu dũng
- Chương 37 Quất
- Chương 38 Bỉ ổi
- Chương 39 Hái hoa
- Chương 40 Làm bánh
- Chương 41 Hồ Ly tinh
- Chương 42 Phát cháo
- Chương 43 Khói
- Chương 44 Thông đồng sao?
- Chương 45 Bắt gian
- Chương 46 Liếc mắt đưa tình
- Chương 47 Trà hoa cúc
- Chương 48 Ve vãn đánh yêu
- Chương 49 Ác ý
- Chương 50 Nghĩa phụ
- Chương 51 Không biết
- Chương 52 Ca ca tốt
- Chương 53 Cô nương mặc nam trang
- Chương 54 Minh ước
- Chương 55 Xiêm y nữ nhân
- Chương 56 Hành thích
- Chương 57 Một nhát kéo
- Chương 58 Uy lực bá vương
- Chương 59 Bá vương ngạnh thượng cung
- Chương 60 Làm nũng
- Chương 61 Quán ăn tư nhân
- Chương 62 Tạt chậu nước lạnh
- Chương 63 Diễm phúc không cạn
- Chương 64 Rượu mời không uống lại thích rượu phạt
- Chương 65 Kế sách tạm thời
- Chương 66 Áp không xuống
- Chương 67 Chớ quên ở Cử
- Chương 68 Thiên la địa võng
- Chương 69 Vạn tiễn xuyên tâm
- Chương 70 Quả nhiên bác bỏ
- Chương 71 Giống y như đúc
- Chương 72 Hổ Lang Dược
- Chương 73 Phát tiết
- Chương 74 Hạ độc
- Chương 75 Vô độc bất trượng phu
- Chương 76 Mì sợi
- Chương 77 Lửa xém lông mày
- Chương 78 Ghen
- Chương 79 Người phụ thân phải làm
- Chương 80 Củ Nhi
- Chương 81 Suối nước nóng
- Chương 82 Bẫy
- Chương 83 Nắm tay nhau
- Chương 84 Bản lĩnh thiện phu
- Chương 85 Càng tưởng tượng càng cẩu huyết
- Chương 86 Hám sắc làm lu mờ Ý nghĩ
- Chương 87 Khiến người thương
- Chương 88 Thủ đoạn nhỏ
- Chương 89 Thử hôn một cái xem
- Chương 90 Nghe buồn nôn
- Chương 91 Sữa đông
- Chương 92 Thế lực bá chủ
- Chương 93 Dùng nước nhấn chìm thành
- Chương 94 Một dạ đến già
- Chương 95 Tín vật đính ước
- Chương 96 Không đáng nhắc tới
- Chương 97 Dùng sắc thị quân
- Chương 98 Phong thái
- Chương 99 Thật trì độn, nên phạt
- Chương 100 Kết bái
- Chương 101 Liền cắn người
- Chương 102 Uống máu ăn thề
- Chương 103 Trộn gà bắt chó
- Chương 104 Người ngay thẳng
- Chương 105 Bắt chuột
- Chương 106 Đại nghĩa
- Chương 107 Sủng thần trong sủng thần
- Chương 108 Cơm cuộn trứng
- Chương 109 Gả
- Chương 110 Đi làm
- Chương 111 Muộn tao
- Chương 112 Nghênh đón
- Chương 113 Sủng
- Chương 114 Cực độc
- Chương 115 Củ cái lớn hoa tâm
- Chương 116 Người trong lòng
- Chương 117 Khóc hay cười
- Chương 118 Thừa dịp cháy nhà đi hôi của
- Chương 119 Khiếp đảm
- Chương 120 Đùa như thật
- Chương 121 Ý đồ Xấu
- Chương 122 Thu hoạch
- Chương 123 Bất hạnh chiến vong
- Chương 124 Phó thác
- Chương 125 Nối xương
- Chương 126 Không thích
- Chương 127 Kẹo que
- Chương 128 Hình ảnh bất kham
- Chương 129 Thắp đèn tâm sự suốt đêm
- Chương 130 Châm chọc
- Chương 131 Tiện vèo vèo
- Chương 132 Một khả năng
- Chương 133 Hỗ trợ
- Chương 134 Lợi khí
- Chương 135 Nước vét nồi
- Chương 136 Chăn
- Chương 137 Háo sắc
- Chương 138 Thử một lần
- Chương 139 Cát
- Chương 140 Không thể giết
- Chương 141 Trong vòng một ngày
- Chương 142 Thành công trở mình
- Chương 143 Tiệc kết thân
- Chương 144 Lạp xưởng
- Chương 145 Ăn vạ
- Chương 146 Đối tượng tai tiếng
- Chương 147 Tranh sủng
- Chương 148 Tiếng oán than dậy đất
- Chương 149 Không dưới ai
- Chương 150 Tự mình cầu đến
- Chương 151 Tắm uyên ương
- Chương 152 Ân cứu mạng
- Chương 153 Đạt được tín nhiệm
- Chương 154 Lời hứa đáng giá ngàn vàng
- Chương 155 Mỏi mệt
- Chương 156 Gieo vạ thế gian
- Chương 157 Bẫy
- Chương 158 Bạo quân
- Chương 159 Khen Cô
- Chương 160 Ngẫu hứng bịa
- Chương 161 Bẫy chuột
- Chương 162 Ảnh đế Tiểu Bạch
- Chương 163 Hồng Môn yến
- Chương 164 Ăn luôn
- Chương 165 Công nhiên phản loạn
- Chương 166 Trực tiếp nổ tung
- Chương 167 Chiếu cáo tội mình
- Chương 168 Rượu bổ
- Chương 169 Hàng xóm
- Chương 170 Có đến không có về
- Chương 171 Bán đi nhan sắc
- Chương 172 Xương cá oan ức
- Chương 173 Không giống nhau
- Chương 174 Rất đáng thương
- Chương 175 Hố người
- Chương 176 Mây đen gió lớn dễ dàng hành động
- Chương 177 Ban ân
- Chương 178 Đấu tranh nội bộ
- Chương 179 Cầu hôn
- Chương 180 Ông xã
- Chương 181 Quả nhân có thưởng
- Chương 182 Đăng cơ
- Chương 183 Trên giường Vương
- Chương 184 Xác chết vùng dậy
- Chương 185 Tuấn mỹ vô song
- Chương 186 Liên hôn
- Chương 187 Hết sức yêu thương
- Chương 188 Tâm nguyện
- Chương 189 Theo đuôi
- Chương 190 Phong thuỷ lưu chuyển
- Chương 191 Ở trong lòng Củ
- Chương 192 Tình thế không vừa ý người
- Chương 193 Đi dự đám tang
- Chương 194 Hương vị
- Chương 195 Thoái vị
- Chương 196 Dối trá
- Chương 197 Đại Bạch
- Chương 198 Nghĩa tử
- Chương 199 Nội ứng ngoại hợp
- Chương 200 Đáp ứng
- Chương 201 Bảo vệ đất nước
- Chương 202 Ăn bám
- Chương 203 Công phá Lỗ quốc
- Chương 204 Cám dỗ
- Chương 205 Đậu hũ
- Chương 206 Thuận buồm xuôi gió
- Chương 207 Yêu thích
- Chương 208 Hổ con
- Chương 209 Cao hơn
- Chương 210 Công tâm là thượng sách
- Chương 211 Bạc đầu giai lão
- Chương 212 Quên nói
- Chương 213 Củ không hối hận
- Chương 214 Uy nghiêm quốc quân
- Chương 215 Bên hoa dưới trăng
- Chương 216 Một trận chiến mới thôi
- Chương 217 Lư hương
- Chương 218 Trả lại gấp đôi
- Chương 219 Lấy thân báo đáp
- Chương 220 Thủy phỉ
- Chương 221 Tiểu thịt tươi
- Chương 222 Ân
- Chương 223 Hoa tâm
- Chương 224 Tốt đẹp nhất
- Chương 225 Hẳn là...
- Chương 226 Giữ trẻ
- Chương 227 Phụ thân
- Chương 228 Bạn trai chu đáo
- Chương 229 Mở ra một con đường
- Chương 230 Khúc mắc
- Chương 231 Nghiệt chủng
- Chương 232 Cướp lương
- Chương 233 Không mặt mũi gặp lại
- Chương 234 Xinh đẹp đáng yêu
- Chương 235 Đao người cùng tên
- Chương 236 Dùng bổ dưỡng
- Chương 237 Ngón tay mềm
- Chương 238 Binh biến
- Chương 239 Tàn phế
- Chương 240 Phong tình vạn chủng
- Chương 241 Trường học
- Chương 242 Ác quỷ bám thân
- Chương 243 Phong độ nam chủ
- Chương 244 Cứng rắn
- Chương 245 Bắt nạt người hiền
- Chương 246 Gỗ mục
- Chương 247 Hôn lễ long trọng nhất
- Chương 248 Thiên hạ của Quả nhân
- Chương 249 Ăn thịt xem trò vui
- Chương 250 Cả đời
- Chương 251 Đắt tội đầu bếp
- Chương 252 Khổng tước xòe đuôi
- Chương 253 Tiểu Bạch có sở thích lạ
- Chương 254 Tình địch
- Chương 255 Chuyện xấu hổ
- Chương 256 Tước đoạt tư binh
- Chương 257 Khởi đầu tốt
- Chương 258 Hội phụ huynh
- Chương 259 Bá chủ còn ở đây!
- Chương 260 Quả nhân là một hôn quân
- Chương 261 Rèn luyện sức ăn
- Chương 262 Làm mối
- Chương 263 Bại hoại không biết xấu hổ
- Chương 264 Tác phẩm ưng ý nhất
- Chương 265 Nhượng bộ lui binh
- Chương 266 Cưng chiều một mình ngươi
- Chương 267 Thắng lớn
- Chương 268 Lập Thái tử
- Chương 269 Phản
- Chương 270 Bóp nát uy phong
- Chương 271 Vây bốn phía
- Chương 272 Sở Vương cùng Tề Hầu thành hôn
- Chương 273 Nhị ca
- Chương 274 Ớt
- Chương 275 Đồ VẬT HÈN MỌN
- Chương 276 Phô diễn dạ dày Vương
- Chương 277 Lữ Tiểu Bạch
- Chương 278 Người chồng tốt
- Chương 279 Chuyện kinh hỉ đủ nhiều
- Chương 280 Làm diễn viên kiếm tiền nuôi Nhị ca
- Chương 281 Quá xấu
- Chương 282 Di sản văn hóa
- Chương 283 Quá đáng thương mà!
- Chương 284 Mì ăn liền
- Chương 285 Trái ôm phải ấp
- Chương 286 Bổ trợ
- Chương 287 Nhị ca và Lữ Bạch đồng nhân
- Chương 288 CP ngồi vững
- Chương 289 Người hâm mộ
- Chương 290 Dẫn sói lên giường
- Chương 291 Nhị ca lên hình
- Chương 292 Vua cũng thua thằng liều
- Chương 293 Dạ tiệc từ thiện
- Chương 294 Thật là nhiệt tình
- Chương 295 Mở tiệc
- Chương 296 Khương thiếu gia
- Chương 297 Biểu quyết thông qua
- Chương 298 Tay Ngô Củ
- Chương 299 Đủ nóng bỏng
- Chương 300 Ông xã nhìn xem
- Chương 301 Thưởng cái gì?
- Chương 302 Cầu hôn
- Chương 303 PN Ninh Thích và Địch Nhi 1
- Chương 304 PN Ninh Thích và Địch Nhi 2
- Chương 305 PN Cơ Trịnh và Cơ Lãng 1
- Chương 306 PN Cơ Trịnh và Cơ Lãng 2
- Chương 307 PN Tào Mạt và Tử Thanh
- Chương 308 PN Lư Tập Lê và Lư Dương Song