
Vương Phi Cường Hãn
Tổng số chương: 147
Thanh Sơn nguy nga, núi non chập chùng, liền nhau không dứt, tựa như một bức bình phong thiên nhiên.
Dưới chân núi Thanh Sơn, cây cối tươi tốt, cỏ dại mọc thành bụi rậm, đóa hoa nhỏ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lẳng lặng tỏa ra hương thơm. Tiếng chim thanh thanh, bướm bay nhẹ nhàng. Con đường hẹp ngoằn nghèo trải dài, tựa như con Cự Long uốn lượn thân mình.
Đây đúng là một bức tranh thiên nhiên, mỹ lệ mê người.
Đỉnh nhuyễn kiệu màu xanh ngọc do bốn hán tử mặc áo vải xanh khiêng chậm rãi mà đi, trước sau kiệu đều có hai thị vệ đeo đao. Bọn họ bộ pháp trầm trọng, hai mắt sáng ngời có thần. Sợi tóc như mực dưới khúc xạ mặt trời ánh lên điểm sáng, quá mức uy phong.
Ba ba — hai khối đá lớn bị bắn tới, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang.
Xoạt một tiếng, thị vệ trước sau đồng thời rút bảo đao ra khỏi vỏ. Ánh đao lập lòe, nét mặt căng thẳng, một trước một sau đem kiệu bảo hộ ở chính giữa: "Là ai? Đi ra."
"Khanh khách..."
Tiếng cười như chuông bạc liên tiếp truyền đến, giống như một dòng suối trong suốt ngọt lành chảy xuống. Ngay sau đó, một đạo hồng y xuất hiện trên hòn đá lớn ngay trước mặt họ, gió nhẹ lay động, tóc đen tung bay, tay áo đỏ rực, hệt như một đóa tường vi màu đỏ nở rộ.
Thị vệ cùng kiệu phu đều sửng sốt, không nghĩ tới là một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện.
"Ai, tiểu cô nương, ngươi ngăn cản chúng ta làm gì?" Thị vệ râu quai nón là người phương bắc, nói chuyện thẳng thắn. Thấy tiểu cô nương xinh đẹp này, phòng bị giảm đi không ít.
Hồng y thiếu nữ trừng mắt nhìn, hai tay bắt chéo bên hông. Con ngươi đen như bảo thạch nhìn bọn hắn, rất có khí thế mà quát: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng. Nếu muốn đi qua đây, để lại tiền lộ phí.”
"La hét" — Thị vệ râu quai nón nghe được lời của nàng kịp phản ứng, "Thì ra chúng ta gặp được nữ tặc rồi."
Bên cạnh, hắc y thị vệ nắm đao, nhếch môi hướng hồng y thiếu nữ cười nói: "Ta nói tiểu cô nương nhà ai vậy, nữ tặc cũng không phải trò chơi để đùa, ngươi vẫn là ngoan ngoãn đi về nhà đi."
Nữ tặc? Nhìn bộ dáng nàng mảnh mai yếu đuối, nói là thiên kim tiểu thư cũng không sai biệt lắm.
"Ha ha ha..." Thị vệ vừa nói ra, tất cả mọi người cười theo, tiếng cười vang dội, thật lâu không tiêu tan. Hồng y thiếu nữ bị tức đến khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay mềm cầm lấy roi da bên hông, ba ba− vung tay vài cái. Trong lúc nhất thời, cát bụi bay mù mịt, hoa cỏ điêu tàn. Chim bay, bướm tản.
"Phi, cư nhiên dám coi thường ta. Cô nãi nãi muốn các ngươi đẹp mặt." Lông mày nàng dựng thẳng, cầm roi vung tay lên.
Phía sau nàng, trên núi, trong nháy mắt bóng người lay động, nhìn kỹ, tất cả đều là nam tử nắm giữ binh khí.
"Nguy rồi, có mai phục." Ban nãy không cho là đúng, bọn thị vệ trợn tròn mắt, không nghĩ tới thiếu nữ mảnh mai này lại thật sự là nữ thủ lĩnh của bọn cướp. Bốn thị vệ nhanh chóng vây quanh kiệu, bốn gã kiệu phu cũng hoảng sợ. Tám người, tám ánh mắt đều cảnh giác nhìn chằm chằm vào bọn sơn tặc, bầu không khí như đông cứng lại.
"Thế nào?" Hồng y thiếu nữ đắc ý nhếch nhếch môi. "Các ngươi bỏ vũ khí xuống đầu hàng, hay là muốn cô nãi nãi ta cho các ngươi một roi?"
"Cô nương đến tột cùng muốn làm cái gì?" Hắc bào thị vệ thu lại nụ cười, mâu quang phát lạnh, đại đao trong tay hàn quang lập lòe.
"A phi, ta nói các ngươi có lỗ tai hay không hả?" Hồng y thiếu nữ không kiên nhẫn vung roi lên. "Chúng ta là sơn tặc, sơn tặc ngươi hiểu không? Đương nhiên là chặn đường ăn cướp a."
Liếc mắt xem thường, những người này thật là ngu ngốc.
"Lớn mật." Thị vệ râu quai nón hét to, hai mắt trừng lớn như mắt trâu. "Trong mắt các ngươi có còn vương pháp nữa hay không? Các ngươi có biết người trong kiệu này là ai không?"
"Vương pháp?" Hồng y thiếu nữ nhăn mày, xem thường mà chế nhạo. "Vương pháp trị giá mấy lượng bạc? Ta quản người trong kiệu là người phương nào. Đến địa bàn Bắc Tiểu Lôi ta, xoa tròn bóp nghiến đều do cô nãi nãi ta định đoạt."
"Ngươi" — Mọi người bị lời nói ngông cuồng của hồng y thiếu nữ tức giận đến đỏ mặt, căm hận mà trừng mắt nhìn nàng.
"Bớt nói nhảm đi. Để lại ngân lượng ta sẽ thả cho các ngươi đi." Bắc Tiểu Lôi không kiên nhẫn vung roi lên, rơi qua chỗ nào, lá cây chỗ đấy liền rụng ào ào. Nàng là cướp, tại sao phải lãng phí nước bọt với bọn dê béo không thức thời.
"Hừ, muốn cướp, xem ngươi có bản lĩnh kia hay không." Hắc bào thị vệ lạnh lùng hừ một tiếng, con ngươi sâu kín giống như đầm băng, đại đao đưa ra, ánh mặt trời dừng trên mặt đao bóng loáng, lóe ra hào quang dị thường.
"Cắt, ta có ngốc như vậy sao? Lãng phí thời gian với ngươi." Thiếu nữ liếc mắt nhìn hắc bào thị vệ, ngươi một bộ dạng không có đầu óc. Cánh tay nhỏ nhắn hướng về sau, vẫy vẫy, cất cao giọng gọi. "Tiểu Kim, Tiểu Ngân, Tiểu Tài, Tiểu Bảo, mấy người này giao cho các ngươi."
Nàng vừa nói xong, mọi người chỉ cảm thấy một trận cuồng phong thổi qua. Bốn thiếu niên tướng mạo giống nhau như đúc tựa hồng ưng phi xuống trước mặt thị vệ. Bọn họ tầm khoảng mười ba mười bốn tuổi, đều mặc áo xanh, eo đeo đai lưng trắng. Gương mặt mượt mà, ánh mắt đen như bảo thạch lóe sáng. Mũi tinh xảo, đôi môi khẽ mân. Nếu không phải một thân khinh công vô cùng cao, không ai sẽ nghĩ tới bọn họ là người luyện võ. Bốn thị vệ nhìn thấy khinh công của bốn thiếu niên cực kỳ tuấn tú đều không dám khinh thường, âm thầm dặn dò đám người kiệu phu phải bảo vệ tốt cỗ kiệu. Bốn người đều nắm lấy đao nghênh đón, cùng ánh mắt bốn thiếu niên không tiếng động giằng co.
Thân ảnh màu đỏ của Bắc Tiểu Lôi tung bay, hạ xuống ngồi trên một cành cây đại thụ đung đưa hai chân. Hai mắt đen như bảo thạch linh động lóe ra. Kim, Ngân, Tài, Bảo, tứ huynh đệ, công phu cũng không phải là cực tốt, nàng chuẩn bị xem trò hay.
Bốn vị kiệu phu đều khẩn trương mà coi chừng cỗ kiệu, bọn họ đều là người chỉ có thể cậy mạnh, nếu như lát nữa thực sự phải liều mạng, cần phải làm sao bây giờ? Gió ngưng đọng lại hơi thở, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
"Làm sao vậy?"
Một thanh âm miễn cưỡng từ trong kiệu truyền đến, xé toang bầu không khí ngột ngạt. Ngay sau đó, màn kiệu được vén lên, một khớp xương tay rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Hồng y thiếu nữ nhìn bàn tay xinh đẹp kia, yết hầu không tự chủ mà ừng ực. Oa, tay thực đẹp a. Con ngươi đen như bảo thạch trừng thật lớn, hưng phấn nhìn chằm chằm màn kiệu. Muốn biết chủ nhân sở hữu bàn tay xinh đẹp này đến tột cùng là hạng người gì.
Vương gia tỉnh rồi! Thị vệ, kiệu phu đều nhẹ nhàng thở ra, vị Vương gia này của bọn họ có ưa thích lớn nhất đó là đi ngủ. Mà mỗi ngày, thời gian dùng để ngủ cũng nhiều, may mà huynh trưởng Vương gia, cũng chính là đương kim Hoàng thượng thập phần hiểu rõ sở thích cổ quái này của Vương gia, còn đặc biệt phong hắn làm Tiêu Dao Vương. Tùy hắn tiêu dao tự tại, cho dù không thượng triều cũng sẽ không trị tội của hắn.
Bóng người cao lớn từ trong kiệu đi ra, tóc dài như mực hỗn độn buông rơi. Bạch y thắng tuyết, thêu viền vàng. Vạt áo hé mở, lộ ra xương quai xanh trắng ngần. Con ngươi thâm thúy vì buồn ngủ mà lộ vẻ mơ màng mông lung. Sống mũi thẳng, răng trắng tinh, môi phấn hồng. Toàn thân lười nhác mà quý khí, hảo một cái công tử tuấn nhã.
Mới tỉnh ngủ, hắn còn chưa rõ ràng đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì? Chính là cảm giác được cỗ kiệu ngừng lại, liền mơ mơ màng màng mà đi ra. Ánh sáng nhu hòa rơi xuống người hắn, như có ngôi sao trên tóc đen nhảy múa. Mắt mơ màng bởi vì ánh mặt trời mà híp lại một chút, vươn cánh tay phải ngăn trở ánh sáng.
Bề ngoài của nam nhân không sai. Bắc Tiểu Lôi ngồi trên cành cây đánh giá nam tử, vừa ở trong lòng bình luận. Nhưng mà thân thể kia tựa hồ có chút đơn bạc, giống người vai không đủ sức vác, tay không đủ sức nâng, thư sinh nho nhã yếu đuối.
"Vương gia, chúng ta gặp phải bọn cướp rồi." Thị vệ râu quai nón đỏ mặt nói.
"Nga, bọn cướp a." Dạ Tinh Thần lắc lư đầu. "Đem bọn họ bắt lại là được rồi." Cũng không phải là chưa gặp qua, miễn cưỡng ngáp một cái, vừa chuẩn bị quay thân lại đến trong kiệu ngủ thu hồi cảm giác.
"Vương gia?!" Bọn thị vệ dở khóc dở cười, Vương gia của bọn hắn thật đúng là, bộ dạng như vậy cũng được.
"Đợi một chút"— Bắc Tiểu Lôi từ trên cây hạ xuống, hồng y tung bay, tựa như nụ hoa nở rộ. "Kim, Ngân, Tài, Bảo, các ngươi đi qua một bên."
"Vâng, đại tiểu thư." Bốn thiếu niên trăm miệng một lời, hai mắt sáng trong mà nhìn Bắc Tiểu Lôi. Oa, thân thủ đại tiểu thư thật xinh đẹp a, lần sau nhất định phải cùng nàng lãnh giáo.
"Ngươi là ai?"
Danh sách chương
- Chương 1 Đường này do ta mở!..
- Chương 2 Làm áp trại phu quân của ta..
- Chương 3 Vương gia gặp nạn không bằng tặc..
- Chương 4 Trốn không thoát áp trại phu quân..
- Chương 5 Ai ăn ai?..
- Chương 6 Bắt gian tại trận..
- Chương 7 Nhạc mẫu nổi giận..
- Chương 8 Cướp phải con rể là Vương gia..
- Chương 9 Ngươi là người của ta!..
- Chương 10 Vương phi quái quỷ..
- Chương 11 Vương phi đại diện Bổn vương!..
- Chương 12 Nam nhan họa thủy!..
- Chương 13 Tức giận đánh Hoa Hồ Điệp!..
- Chương 14 Ai đánh chất nữ của ta?..
- Chương 15 Đến một đôi, đánh một đôi!..
- Chương 16 Hậu quả chọc tới Bổn cô nương!..
- Chương 17 Bổn cô nương là Vương phi!..
- Chương 18 Quy tắc thê tử!..
- Chương 19 Đạo thánh chỉ!..
- Chương 20 Tuấn khốc Hoàng đế!..
- Chương 21 Con dâu ‘xấu’ gặp cha mẹ chồng!..
- Chương 22 Nói dối!..
- Chương 23 Tuyết Quận chúa!..
- Chương 24 Không phải lập phi, mà là lấy phu..
- Chương 25 Thách thức Hoàng đế!..
- Chương 26 Mang thai?..
- Chương 27 Này, ngươi yêu thích hắn sao?..
- Chương 28 Hắn là nam nhân của ta!..
- Chương 29 Dám lấy nàng ta, độc chết ngươi..
- Chương 30 Nữ nhân tới cửa..
- Chương 31 Đánh đuổi hồ ly tinh..
- Chương 32 Quỷ kế!..
- Chương 33 Dám trêu chọc Bổn cô nương, ngươi chết chắc rồi!..
- Chương 34 Tiểu hài tử, ta mua các ngươi!..
- Chương 34 Tiểu hài tử, ta mua các ngươi!..
- Chương 35 Tiểu nữ oa kêu nàng là nương..
- Chương 36 Tả Quân Mạc..
- Chương 37 Các ngươi là nhi tử của ta!..
- Chương 38 Hoàng đế phiền toái!..
- Chương 39 Lại muốn thành thân?..
- Chương 40 Bắt đầu hôn lễ..
- Chương 41 Nam nhân họa thủy trên phố..
- Chương 42 Tìm kiếm hài tử..
- Chương 43 Phong ba trong hôn lễ..
- Chương 44 Phi mỹ lệ cường hãn..
- Chương 45 Hắc y nhân..
- Chương 46 Loạn thất bát tao..
- Chương 47 Đích thân hành động..
- Chương 48 Sáng sớm triền miên..
- Chương 49 Mặt nạ nam nhân thần bí..
- Chương 50 Tìm không thấy hài tử..
- Chương 51 Mẫu thân của các ngươi chỉ có một..
- Chương 52 Chia nhau hành động..
- Chương 53 Thâm tàng bất lộ..
- Chương 54 Hắn, không thương nàng..
- Chương 55 Hoàng đế đến..
- Chương 56 Ngươi ngốc a!..
- Chương 57 Thế lực thần bí..
- Chương 58 Cảm giác không tên..
- Chương 59 Ta là cậu của các ngươi..
- Chương 60 Hài tử, khóc đi..
- Chương 61 Được rồi, đưa các ngươi trở về..
- Chương 62 Muốn trở về sao?..
- Chương 63 Âm mưu lại gặp âm mưu (1)..
- Chương 64 Âm mưu lại gặp âm mưu (2)..
- Chương 65 Chặng đường về..
- Chương 66 Máu tươi..
- Chương 67 Nghênh đón..
- Chương 67 Nghênh đón..
- Chương 68 Vương gia cẩn thận..
- Chương 69 Cự độc..
- Chương 70 Độc bọ cạp vằn..
- Chương 71 Tâm tư vài người..
- Chương 72 Dùng bồ câu đưa tin..
- Chương 73 Doãn Tư An..
- Chương 74 Lần tìm Diệu bút thư sinh..
- Chương 75 Thăm hỏi..
- Chương 76 Hoàng thượng, người yêu nàng ấy ư?..
- Chương 77 Dạ Tinh Thần thị huyết..
- Chương 78 Diệu bút thư sinh..
- Chương 79 Chờ quân tới cửa..
- Chương 80 Cho mượn Kim sí điểu..
- Chương 81 Bắc Tiểu Lôi tỉnh lại..
- Chương 82 Ăn dấm chua..
- Chương 83 Kim sí điểu nhận chủ (1)..
- Chương 84 Kim sí điểu nhận chủ (2)..
- Chương 85 Tàn khốc báo thù (1)..
- Chương 86 Tàn khốc báo thù (1)..
- Chương 87 Thái hậu giận (1)..
- Chương 88 Thái hậu giận (2)..
- Chương 89 Hôn trộm..
- Chương 90 Có tình khó nói..
- Chương 91 Ý chỉ thái hậu..
- Chương 92 Phong ba tiếp chỉ..
- Chương 93 Đại náo hoàng cung (1)..
- Chương 94 Đại náo hoàng cung (2)..
- Chương 95 Đại náo hoàng cung (3)..
- Chương 96 Ngự hoa viên gặp hoàng đế..
- Chương 97 Mẫu tử bất hòa..
- Chương 98 Trừng phạt..
- Chương 99 Bị bắt xuất cung..
- Chương 100 Trước cửa cung..
- Chương 101 Dạ Tinh Thần xa lạ..
- Chương 102 Ngươi sẽ sao?..
- Chương 103 Bỏ qua (1)..
- Chương 104 Bỏ qua (2)..
- Chương 105 Tìm kiếm..
- Chương 106 Thu Triệu Ảnh..
- Chương 107 Thu Triệu Nguyệt..
- Chương 108 Kinh hỉ ngoài ý muốn..
- Chương 109 Nguyệt tư thảo (1)..
- Chương 110 Nguyệt tư thảo (2)..
- Chương 111 Trùng phùng..
- Chương 112 Hồ ly tinh có tới cửa không?..
- Chương 113 Gặp lại Doãn Tư An..
- Chương 114 Ân tình..
- Chương 115 Nguyệt Diễm Hoàng..
- Chương 116 Nguy hiểm ẩn giấu..
- Chương 117 Ngấm ngầm khai chiến..
- Chương 118 Công lực họa thủy không giảm..
- Chương 119 Giao thủ..
- Chương 120 Tiểu Kim cũng là họa thủy..
- Chương 121 Gặp nhau..
- Chương 122 Sư huynh sư muội?..
- Chương 123 Xin lỗi..
- Chương 124 Đứa trẻ kia thật giống gia..
- Chương 125 Mất tích (1)..
- Chương 126 Mất tích (2)..
- Chương 127 Nóng vội..
- Chương 128 Người ngoài dự liệu..
- Chương 129 Thất thủ..
- Chương 130 Lần đầu gặp..
- Chương 131 Ta hận ông..
- Chương 132 Tin tức..
- Chương 133 Âm mưu..
- Chương 134 Ám sát (1)..
- Chương 135 Ám sát (2)..
- Chương 136 Tung tích của hài tử..
- Chương 137 Thân phận rõ ràng..
- Chương 138 Tìm thấy hài tử..
- Chương 139 Gặp Nguyệt Minh Nhất..
- Chương 140 Bi thương..
- Chương 141 Chân tướng phụ lòng..
- Chương 142 Quên hết ân oán trước kia..
- Chương 143 Hoàng hậu ra tay..
- Chương 144 Ác nhân cuối cùng cũng có báo ứng..
- Chương 145 Hạnh phúc (Đại kết cục)..