
Yên Vũ
Tổng số chương: 190
Yên Vũ rửa tay thắp nhang, ngồi thẳng cách gian phòng gỗ tao nhã phía trước. Hít sâu một hơi, bình tĩnh tâm trạng của mình.
Nàng ngồi im một khắc, nghe thấy trong nhã gian cách vách truyền đến tiếng hát của tiểu thư, biết đây là ám hiệu bắt đầu, liền nâng tay đặt trên đàn cổ, nhẹ nhàng khêu huyền cầm. Tiếng đàn du dương truyền ra từ đầu ngón tay nàng.
Ngay sau đó là giọng hát du dương kèm theo tiếng đàn, quanh quẩn giữa hai phòng.
Nhìn như giữa nàng và tiểu thư cách một bức tường, thật ra nơi Yên Vũ đang ngồi chính là một phòng ngầm được dùng tấm ván gỗ làm thành vách tường ngăn ra.
Tiếng đàn dưới tay nàng giống như là từ đàn trong tay tiểu thư mà gảy ra. Động tĩnh trong gian phòng cách vách nàng đều nghe được giống như ngay tại trước mắt. Yên Vũ từ nhỏ thính giác đặc biệt nhạy bén, tiếng châm rượu bên trong gian phòng cách vách, tiếng ăn uống linh đình, cho dù là tiếng đế giày ma xát với sàn, nàng cũng có thể trong một mảnh ồn ào nhận ra được.
Nàng nghe thấy trong phòng có một người đứng dậy, đi vài bước rồi ngừng lại, hướng một người rót thêm rượu, bưng lên chén rượu, giọng nói hết sức cung kính, nói: “Hôm nay là khánh sinh* của Tuyên công tử, có thể được Tuyên công tử nể mặt đến thật sự là vinh hạnh của Vương mỗ, Vương mỗ kính Tuyên công tử một ly!”
(*khánh sinh: sinh nhật)
Cũng không nghe thấy tiếng người nọ cầm chén.
Người nói chuyện cười khẩy hai tiếng. “Vương mỗ kính trước, mời Tuyên công tử tuỳ ý!”
Yên Vũ nhắm mắt đánh đàn, mà tình hình trong gian phòng cách vách giống như ngay tại trước mắt nàng. Nàng nghe được trong phòng có khoảng năm sáu vị khách nam, cùng tám chín hoa nương tiếp khách uống rượu.
Người được kính rượu ngồi ở vị trí cao, bên cạnh lại không có hoa nương làm bạn. Không biết là hắn ta không có ham mê này, hay là bộ dáng của hắn khiến người ta quá mức sợ hãi, thật sự khiến cho hoa nương cam nguyện bỏ qua tôn vị không đi hầu hạ, đều vây quanh bên cạnh những người khách khác.
Người kính rượu lui trở lại vị trí của mình, đẩy hoa nương bên cạnh một cái, ý bảo nàng ta tiến đến hầu hạ người có địa vị cao.
Hoa nương đó đi nhanh hai bước, nâng bình rượu muốn thêm rượu vào chén cho người nọ thì thấy chén rượu của người nọ còn đầy, liền thân thể mềm nhũn ngã vào trong lòng người nọ, trong miệng yêu kiều: “Tuyên công tử, đến Xuân Hoa lâu này sao lại có thể không uống cũng không chơi vậy? Để cho má Từ biết còn nghĩ rằng chúng tôi không hầu hạ ngài tốt đó!”
Chỉ nghe được người nọ bỗng nhiên đứng dậy, hoa nương yêu kiều còn chưa đụng tới quần áo của hắn, liền bị hắn tránh đi, ngã mạnh trên đất.
“Ôi…” Một tiếng kêu đau đớn.
Yên Vũ nghe được tiếng ca của tiểu thư khác thường, nhưng không dám dừng tiếng đàn.
Lại nghe được bước chân của Tuyên công tử kia đi về phía người xưng là Vương mỗ. Hoa nương ngồi bên cạnh người họ Vương lập tức đứng dậy, lui qua một bên. Tuyên công tử ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Hôm nay Vương đại nhân mở tiệc chiêu đãi Tuyên mỗ, chính là vì nói chuyện cùng Tuyên mỗ về việc trong giếng nước ở hậu viện nhà ngươi vớt lên một xác nữ.”
Âm thanh nói chuyện của Tuyên công tử cũng không lớn.
Ít ra hoa khôi đang đàn hát vẫn không nghe được.
Yên Vũ ngồi ở bên trong phòng tối nhưng thính giác rất nhạy bén, hai chữ “xác nữ” nghiến qua kẽ răng của hắn nàng lại nghe vô cùng rõ ràng.
Trong lòng cả kinh, lập tức đàn sai một âm.
Nhưng nàng lập tức che đậy.
Tất cả mọi người trong căn phòng không phát giác sai lầm nho nhỏ này, thậm chí hoa khôi đang đàn hát cũng không có phát giác âm sai.
Tuyên công tử đang nói chuyện thì ngẩng đầu, nhìn thoáng qua hoa khôi đang đàn hát.
Yên Vũ cảm thấy hồi hộp, đánh đàn vô cùng cẩn thận, e sợ lại lộ ra cái gì khiến cho hắn hoài nghi.
Nghe được giọng điệu lấy lòng của người họ Vương kia: “Không phải chuyện lớn gì, bất quá chỉ là một nha hoàn nhỏ, bị mắng liền luẩn quẩn trong lòng, đi tự sát. Việc này sao lại kinh động tới Tuyên công tử ngài chứ? Ngài chính là ngự tiền… À, ta cùng Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti đại nhân còn có chút giao tình đó! Ngài xem…”
“Vương đại nhân đã có giao tình với phụ thân đại nhân, hôm nay nên mời phụ thân của ta đến dự tiệc!” Tuyên công tử không âm không dương nói.
Yên Vũ nghe lời nói ấy, trong lòng lại chấn động. Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti? Phụ thân? Hắn là đại công tử Tuyên Thiệu của Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti?
Kỳ tài trong truyền thuyết, mười tuổi liền võ nghệ siêu quần, cùng lúc lập công cứu giá, đặc biệt được ban thưởng ngự tiền hành tẩu, không cần bẩm báo, không cần lệnh bài, bất cứ lúc nào cũng có thể ra vào cửa cung.
Có thể nói là người nổi tiếng được sủng ái nhất trước mặt thánh thượng!
Danh sách chương
- Chương 1 Đánh đàn thật giả
- Chương 2 Lộ ra sơ hở
- Chương 3 Ôm mỹ nhân vào lòng
- Chương 4 Án mạng
- Chương 5 Cơ quan trong vòng tay
- Chương 6 Chiếc vòng giống như đúc
- Chương 7 Góc ấm áp
- Chương 8 Thầm hạ quyết tâm
- Chương 9 Chặn gặp ở Ngũ Phương Trai
- Chương 10 Tự xưng là cảnh giác bẩm sinh
- Chương 11 Từ chối diễn “Song Hoàng”
- Chương 12 Mắc câu
- Chương 13 Tửu lượng kém
- Chương 14 Lối ra
- Chương 15 Ngay nội trong Tuyên phủ
- Chương 16 Cuộn da dê
- Chương 17 Bản đồ bố trí phòng thủ thành
- Chương 18 Chết người
- Chương 19 Kẻ bị tình nghi
- Chương 20 Ác mộng
- Chương 21 Chút tâm tư xấu xa này
- Chương 22 Lâm vào ức hiếp
- Chương 23 Lỗ tai của ta
- Chương 24 Hiện trường xảy ra án
- Chương 25 Tiền cúng bái
- Chương 26 Công tử nhà ta cho mời
- Chương 27 Gần đây ngươi cẩn thận
- Chương 28 Kẻ xấu thật sự lại tới
- Chương 29 Ta có thể không giết các ngươi
- Chương 30 Ta mới là hoa khôi của Lâm An
- Chương 31 Hắn dựa vào cái gì cho là ta sẽ đi
- Chương 32 Hắn thế nhưng lại xuất hiện
- Chương 33 Bản lĩnh sáng chói
- Chương 34 Các ngươi muốn kháng chỉ sao
- Chương 35 Bất cứ kẻ nào cũng không được phép gặp công tử
- Chương 36 Để ta có thể gặp được nàng
- Chương 37 Ta chỉ hồi hộp quá mà thôi
- Chương 38 Hắn bị làm sao vậy?
- Chương 39 Ông nói dối!
- Chương 40 Có ngươi thì đỡ không ít sức
- Chương 41 Tại sao lại ở chỗ của ông?
- Chương 42 Thăm dò trước khi hành động
- Chương 43 Ngươi chỉ là hơn cái mặt, không mang đầu óc sao?
- Chương 44 Bị ả bán còn giúp ả đếm tiền
- Chương 45 Kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng
- Chương 46 Thiếp kính công tử một chén
- Chương 47 Hắn đùa bỡn ngươi, ngươi không nhìn ra sao
- Chương 48 Ngươi có ý với nàng?
- Chương 49 Gái lầu xanh là cô nương tốt?
- Chương 50 Tuyên công tử tới
- Chương 51 Đang chơi trò lạt mềm buộc chặt?
- Chương 52 Là hầm hố cũng phải tiếp tục đi
- Chương 53 Đê ngàn dặm bị huỷ bởi tổ kiến
- Chương 54 Chuộc nàng ta ra khỏi Xuân Hoa lâu
- Chương 55 Nhìn chung cũng không quá đần
- Chương 56 Thần không quen biết
- Chương 57 Ta thay công tử giáo huấn một chút
- Chương 58 Chừa cho hắn một người cũng tốt
- Chương 59 Lâm cô nương
- Chương 60 Giỏi ghê nhỉ
- Chương 61 -1: Nếu ngươi an phận thì cho ngươi làm thiếp (1)
- Chương 61 -2: Nếu ngươi an phận thì cho ngươi làm thiếp (2)
- Chương 62 Lưu lại cô gái này (1)
- Chương 62 -2: Lưu lại cô gái này (2)
- Chương 63 Phải giữ bí mật thân phận của chúng ta (1)
- Chương 63 -2: Phải giữ bí mật thân phận của chúng ta (2)
- Chương 64 Sao ta không nghe được gì cả? (1)
- Chương 64 -2: Sao ta không nghe được gì cả? (2)
- Chương 65 Thuộc hạ biết sai rồi (1)
- Chương 65 -2: Thuộc hạ biết sai rồi (2)
- Chương 66 An Ngọc Chi là gì của ngươi? (1)
- Chương 66 -2: An Ngọc Chi là gì của ngươi? (2)
- Chương 67 Hắn không phải là tình lang của ngươi sao?
- Chương 68 Đến phiên nàng lợi dụng Mục Thanh Thanh
- Chương 69 Ngươi gọi ta là gì? (1)
- Chương 69 -2: Ngươi gọi ta là gì? (2)
- Chương 70 Mới vừa rồi ngươi giả bộ? (1)
- Chương 70 -2: Mới vừa rồi ngươi giả bộ? (2)
- Chương 71 Bây giờ má mới là ân nhân của ta (1)
- Chương 71 -2: Bây giờ má mới là ân nhân của ta (2)
- Chương 72 Chuyện đêm đó nàng đều đã quên? (1)
- Chương 72 -2: Chuyện đêm đó nàng đều đã quên? (2)
- Chương 73 Đây là thuốc tránh thai
- Chương 74 Hắn đã trở lại!
- Chương 75 Yên Vũ, đi theo ta!
- Chương 76 Xin lỗi, thiếp sai rồi
- Chương 77 Ám toán
- Chương 78 Món quà lớn
- Chương 79 Phản kích
- Chương 80 Mua chuộc
- Chương 81 Nàng đến có chuẩn bị
- Chương 82 Chúng ta hữu duyên vô phận
- Chương 83 Đây không phải là khiêu khích sao?
- Chương 84 Chỉ là một cơn ác mộng
- Chương 85 Ngươi chết, hắn có đau khổ tột cùng hay không?
- Chương 86 Ngươi không cho nàng ấy được thứ mong muốn
- Chương 87 Nơi bóng tối có một đôi tay
- Chương 88 Rốt cuộc là ai?
- Chương 89 Mấy mánh khoé này nàng rất thành thạo
- Chương 90 Tuyên thiếu phu nhân là sư tử Hà Đông
- Chương 91 Ngươi còn muốn hoài thai long tự?
- Chương 92 Ngài cần phải trân trọng!
- Chương 93 -1: Lòng thành của hắn (1)
- Chương 93 -2: Lòng thành của hắn (2)
- Chương 94 -1: Không cách nào dốc hết tình yêu (1)
- Chương 94 -2: Không cách nào dốc hết tình yêu (2)
- Chương 95 Nàng có thể ngây ngốc bao lâu
- Chương 96 Hoàng thượng giá lâm
- Chương 97 Tuyên thiếu phu nhân hạ độc
- Chương 98 Thưởng quế
- Chương 99 Danh lợi như hạt bụi
- Chương 100 Âm mưu
- Chương 101 Tháng giêng năm Nhâm Tuất
- Chương 102 Có người muốn hại thần thiếp
- Chương 103 Mượn đao giết người
- Chương 104 Ban đêm thăm dò Tuyên phủ
- Chương 105 Thần thiếp bị oan
- Chương 106 So với người khác nàng ta càng sợ chết hơn
- Chương 107 Đêm trăng bị tập kích
- Chương 108 Tám năm trước
- Chương 109 Biến thành kẻ thù
- Chương 110 Ông thả bà ấy ra
- Chương 111 Tìm không thấy
- Chương 112 Khởi nguồn chiến tranh lạnh
- Chương 113 Mối hận cũ đã sâu
- Chương 114 Trong số mệnh mang âm sát
- Chương 115 Thử mạo hiểm
- Chương 116 Không có tư cách nữa
- Chương 116 -2: Không có tư cách nữa (2)
- Chương 117 Cảm giác sinh ly tử biệt
- Chương 118 Ngươi hối hận không
- Chương 119 Ta, sẽ không để cho nàng chết!
- Chương 120 Nàng biết ta có nhiều tuyệt vọng?
- Chương 120 -2: Nàng biết ta có nhiều tuyệt vọng? (2)
- Chương 121 Rộng lượng
- Chương 121 -2: Rộng lượng (2)
- Chương 122 Chuộc lỗi
- Chương 122 -2: Chuộc lỗi (2)
- Chương 123 Vãn hồi
- Chương 123 -2: Vãn hồi (2)
- Chương 124 Lén đưa ngươi xuất cung
- Chương 125 Ba xâu tiền
- Chương 126 Cứu chữa
- Chương 126 -2: Cứu chữa (2)
- Chương 127 Cực khổ cho nàng
- Chương 128 Thiếp muốn nhìn một lần cuối cùng
- Chương 128 -2: Thiếp muốn nhìn một lần cuối cùng (2)
- Chương 129 Mặt nạ
- Chương 129 -2: Mặt nạ (2)
- Chương 130 Nàng vẫn tuyệt tình như vậy
- Chương 130 -2: Nàng vẫn tuyệt tình như vậy (2)
- Chương 131 Đánh chết ngay tại chỗ
- Chương 132 Nàng ấy là bị ngươi hại chết!
- Chương 132 -2: Nàng ấy là bị ngươi hại chết! (2)
- Chương 133 Hiếp chưa từng yêu thích một người như vậy
- Chương 133 -2: Hiếp chưa từng yêu thích một người như vậy (2)
- Chương 134 Tuyên Thiệu, ngươi xử oan người tốt!
- Chương 134 -2: Tuyên Thiệu, ngươi xử oan người tốt! (2)
- Chương 135 Là mệnh lệnh của Hoàng thượng
- Chương 135 -2: Là mệnh lệnh của Hoàng thượng (2)
- Chương 136 Ăn cháo đá bát
- Chương 137 Hãm hại
- Chương 138 Cuối cùng cũng tống đi
- Chương 138 -2: Cuối cùng cũng tống đi (2)
- Chương 139 Có thích khách
- Chương 139 -2: Có thích khách (2)
- Chương 140 Ngươi tin tưởng Tuyên Thiệu?
- Chương 140 -2: Ngươi tin tưởng Tuyên Thiệu? (2)
- Chương 141 Có ngươi trước hay là trẫm?
- Chương 141 -2: Có ngươi trước hay là trẫm? (2)
- Chương 142 Cảm ơn nàng
- Chương 142 -2: Cảm ơn nàng (2)
- Chương 143 Cậy thế
- Chương 143 -2: Cậy thế (2)
- Chương 144 Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít
- Chương 144 -2: Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít (2)
- Chương 145 Lòng của đàn ông
- Chương 145 -2: Lòng của đàn ông (2)
- Chương 146 Đừng tìm lầm đối thủ
- Chương 146 -2: Đừng tìm lầm đối thủ (2)
- Chương 147 Phạm biên giới của ta
- Chương 147 -2: Phạm biên giới của ta (2)
- Chương 148 Quân thần hiềm khích
- Chương 148 -2: Quân thần hiềm khích (2)
- Chương 149 Bao vây Tuyên phủ
- Chương 150 Cung biến
- Chương 150 -2: Cung biến (2)
- Chương 151 Chém đầu răn chúng
- Chương 152 Từ biệt Lâm An
- Chương 153 Ngoại truyện – Huyền Cơ Tử