
Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!
Tổng số chương: 114
“Không xong rồi! Không xong rồi!”
Trong không gian hỗn loạn của bữa tiệc, Phùng quản gia vội vàng chạy đi tìm Sơ Kiến Thành. Gương mặt già nua trở nên nhợt nhạt, đôi môi mấp máy không ngừng, vừa nhìn đã biết có chuyện gấp xảy ra.
Sơ Địch thấy Phùng quản gia vội vã, liền nhỏ giọng kêu ông có chuyện gì cứ từ từ nói. Sơ Kiến Thành cũng nói đế vào.
“Phải rồi, có chuyện gì bình tĩnh rồi nói. Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Địch, ông bày ra cái bộ dạng này là muốn doạ ai. Khách khứa còn ở bên ngoài kia kìa”.
Phùng quản gia cố gắng bình tĩnh, nhưng chuyện phát sinh đã quá mức nghiêm trọng.
“Lão gia, lão gia, Sơ thị, Sơ thị của chúng ta đã trở thành Ninh thị rồi!”.
Phùng quản gia vừa dứt lời, bên ngoài sân liền truyền đến một loạt tiếng động lớn, dường như còn có cả tiếng súng. Sơ Địch nâng váy dạ hội, vội vàng chạy ra bên ngoài xem, cảnh tượng tráng lệ, xa hoa của bữa tiệc bỗng chốc đã hoá thành thê lương, mùi tanh nồng nặc của máu tươi xộc thẳng vào mũi cô. Những người đến tham dự tiệc sinh nhật của Sơ Địch đều bị giết chết, không một ai sống sót, xác người nằm rải rác khắp nơi trong sân vườn Sơ gia.
Toàn thân Sơ Địch lạnh buốt. Cô vừa ngẩng đầu, phát hiện trước mặt mình là một người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan của người này vô cùng tinh xảo. Nhưng thứ thu hút Sơ Địch không phải là ngũ quan của hắn mà là đôi mắt màu hổ phách kia. Một con người phải trải qua bao nhiêu chuyện, ánh mắt mới có thể tịch mịch đến mức này?
Đến khi Sơ Địch định thần lại, người đàn ông ấy đã túm lấy mái tóc của cô, kéo cô quay trở lại.
“Sơ Kiến Thành, đã lâu không gặp”.
Người đàn ông ấy vẫn không có ý định buông tha cho Sơ Địch. Bàn tay to lớn vẫn mạnh mẽ túm lấy tóc của cô. Da đầu Sơ Địch vì hành động của hắn mà trở nên căng cứng.
“Ninh Hoắc Đông, mày đến đây làm gì?”.
Sơ Kiến Thành nhìn thấy người đàn ông, vừa giận dữ vừa lo lắng mà hét lên. Ông chỉ vào Ninh Hoắc Đông, nói.
“Thả con gái tao ra!”.
Ninh Hoắc Đông đối với sự tức giận kia của Sơ Kiến Thành chỉ dùng một nụ cười nhẹ để đáp lại. Hắn đột nhiên dùng sức, hất Sơ Địch ngã xuống đất. Sau đó cúi người, dùng tay nâng cằm của cô lên.
“Sơ tiểu thư, cô đối với món quà hôm nay tôi tặng cô có hài lòng không? Trước hết, là cảnh tượng ngoài kia”.
Sự lạnh lẽo trong giọng nói của Ninh Hoắc Đông vây lấy cơ thể nhỏ bé của Sơ Địch, rồi dần dần thấm vào từng tấc da thịt cô.
Mấy giây trước, cảnh tượng ngoài kia vẫn là cảnh tượng náo nhiệt vốn có của một bữa tiệc sinh nhật. Nhưng hiện tại, không gian náo nhiệt ấy đã trở nên ảm đạm, ảm đạm đến phát sợ. Vụ xả súng tàn nhẫn đã cướp đi sinh mạng của vô số người.
Sơ Địch sợ hãi không dám lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn hắn, như một chú chim nhỏ đang e ngại một con thú lớn.
Ninh Hoắc Đông khá hài lòng với bộ dạng của Sơ Địch. Hắn buông cô ra, đứng thẳng người đối diện với Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh.
“Sơ tổng sao lại không hoan nghênh tôi rồi?”.
Khi nói chuyện với Sơ Kiến Thành, ánh mắt Ninh Hoắc Đông lại càng trở nên lạnh lẽo. Hai bàn tay đã âm thầm siết chặt lại. Hắn chờ ngày hôm nay đã bao nhiêu năm, chỉ đợi có thể phục thù cho Ninh gia, để ba mẹ hắn có thể an tâm mà rời đi.
“Ninh Hoắc Đông, chuyện của Sơ thị có phải liên quan đến mày không?”
Sơ Kiến Thành tuy là hỏi, nhưng trong lòng đã chắc chắn đến 100%. Ninh Hoắc Đông hôm nay xuất hiện ở Sơ gia có lẽ là có chuẩn bị mà đến. Sơ Kiến Thành sợ hãi, nhưng không dám thể hiện quá nhiều ra ngoài. Từ đầu đến cuối, ông luôn nắm chặt lấy tay vợ là Mạc Ngọc Linh.
“Sơ thị? Hiện tại phải là Ninh thị mới đúng. Những chuyện mà ông làm, bản thân ông còn không biết sao? Sơ Kiến Thành, hôm nay toàn bộ Sơ gia các người đều phải chết!”
Ninh Hoắc Đông nói rồi lại quay đầu nhìn Sơ Địch.
“Sơ tiểu thư, món quà tiếp theo của cô đến rồi đây!”.
Bạc môi mỏng cong lên để lộ nụ cười cực kỳ “hài hòa”. Sơ Địch không biết hắn muốn làm gì, nhưng cô biết, cảnh tượng sắp tới chắc chắn sẽ là cảnh tượng cô không mong muốn xảy ra nhất. Sơ Địch không nghĩ ngợi nhiều liền bật dậy, toan muốn chạy về phía Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh. Nhưng Ninh Hoắc Đông như đã nhìn thấu hành động của cô mà đưa tay ngăn cản kịp thời. Mái tóc bị hắn giữ chặt lấy, Sơ Địch không tài nào động đậy nổi.
Cô xoay người nhìn hắn, hét lên.
“Buông tôi ra! Ninh Hoắc Đông, anh buông tôi ra”.
Sơ Địch không biết Ninh Hoắc Đông là ai, càng không biết hắn vì sao lại xuất hiện ở Sơ gia. Cô chỉ có một trực giác, một trực giác duy nhất xuất hiện trong lòng vào lúc này chính là người đàn ông ấy có thể phá hủy gia đình hạnh phúc của cô. Sơ Địch không cho phép điều này xảy ra, càng không cho hắn có tư cách ấy.
Nhưng lúc này cô đã bị Ninh Hoắc Đông giữ chặt, chỉ có thể lực bất tòng tâm mà nhìn hắn.
Ninh Hoắc Đông chuyển từ túm tóc cô sang túm cổ cô. Nhưng lực tay của hắn không mạnh, dường như chỉ muốn dùng hành động ấy để dọa cho Sơ Địch yên tĩnh trở lại. Vẫn là nụ cười “hài hòa” trên bạc môi mỏng.
“Đừng gấp gáp, món quà thứ hai của cô sẽ đến nhanh thôi”.
Dứt lời, hắn xoay người nhìn người đàn ông đứng bên dưới mình là Ngụy Sinh. Ngụy Sinh hiểu ý hắn liền rút súng ra, nhắm vào Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh mà nã đạn.
Đoàng! Đoàng! Đoàng…
Một loại tiếng súng vang lên. Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh trong giây lát đã ngã gục xuống. Viên đạn ghim vào ngực hai người họ, máu chảy thành sông. Thế nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn chưa hạ lệnh thu súng về, Ngụy Sinh vẫn giữ nguyên tư thế mà nổ súng. Phải cho đến khi súng đã hết đạn, Ninh Hoắc Đông mới nhìn Sơ Địch.
“Sơ tiểu thư, món quà này cô có hài lòng không?”
Sơ Địch lúc này không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Trong đầu cô chỉ văng vẳng tiếng súng vừa rồi, cảnh tượng vừa rồi cũng như thước phim tua chậm trong đại não của Sơ Địch. Không phải trước đó, ba còn vui vẻ tặng cô một chiếc xe ô tô mới toanh, không phải trước đó, mẹ còn cười nói về hôn sự của cô ư? Thế nhưng hiện tại vì sao hai người họ lại im lặng hết rồi… Còn màu đỏ kia là sao đây…
Sơ Địch giống như một pho tượng không thể động đậy, ánh mắt chăm chú nhìn vào khoảng không phía trước. Sắc mặt cô trắng nhợt, cơ thể nhỏ bé cứ chốc chốc lại run lên từng hồi.
Trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng người, là Ninh Hoắc Đông. Hắn cao ngạo đứng chắn trước mặt cô, giống hệt như một bậc đế vương. Sơ Địch thật sự không hiểu nổi, trên tay hắn có vô số mạng người thế kia vì sao hắn vẫn có thể bình tĩnh như không có chuyện gì?
Ninh Hoắc Đông không thấy Sơ Địch đáp lại, kiên nhẫn lặp lại câu hỏi vừa rồi.
“Sơ tiểu thư, món quà vừa rồi cô có thích không?”.
“Ninh Hoắc Đông, anh nhất định sẽ phải trả giá, trả giá cho toàn bộ sự ác độc của mình”.
Sơ Địch đột nhiên bật cười. Ninh Hoắc Đông nhìn thấy nụ cười của cô khẽ nhíu mày một cái. Hắn kéo Sơ Địch lại gần mình, bàn tay đặt trên hông cô nhẹ nhàng siết chặt lại.
“Sơ Địch, cô hận tôi không?”.
“Hận”.
Sơ Địch dĩ nhiên hận hắn. Hắn ở trước mặt cô giết chết ba mẹ cô, còn có tư cách hỏi cô có hận hắn hay không ư! Đúng là thật nực cười!
“Làm người phụ nữ của tôi, nếu không em trai Sơ Kỳ Nhiên đang du học nước ngoài của cô sẽ phải chết. Sơ Địch, cô đoán xem tôi sẽ giết nó bằng cách nào, là nổ súng bắn chết hay là cứa từng vết dao cho nó chết dần chết mòn?”.
Sơ Địch trợn to mắt nhìn hắn. Đôi mắt trong vắt của cô đã được phủ một lớp nước dày đặc, nhưng Sơ Địch vẫn cố gắng khống chế để bản thân mình không rơi một giọng nước mặt nào. Không phải là cô không muốn khóc cho ba mẹ, chỉ là người đàn ông trước mặt không xứng đáng nhìn thấy nước mắt của cô.
Sơ Địch cuộn chặt tay lại, trả lời Ninh Hoắc Đông.
“Tôi vốn dĩ không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý, đúng không?”
Dùng mạng sống của em trai cô, hắn còn muốn cô chọn lựa thế nào…
Ninh Hoắc Đông đưa tay chạm lên gương mặt của Sơ Địch, nhẹ nhàng và cẩn thận vuốt ve gò má của cô. Hắn như cười như không, chậm rãi nhả ra từng chữ.
“Cô có thể không đồng ý. Như tôi đã nói, cái giá phải trả cho việc làm trái lời tôi chính là mạng sống của em trai cô. Sơ Địch, ba mẹ cô hiện tại chết rồi, nếu như đến người kế vị cuối cùng cũng chết nốt thì Sơ gia các người đúng thật là chẳng còn cái gì!”
Sơ Địch không vội lên tiếng. Cô mím chặt môi, vẫn cứ trợn mắt nhìn Ninh hoắc Đông. Cô muốn ghi nhớ khuôn mặt người đàn ông này, để khi hắn có hóa thành cát bụi trong nháy mắt cô vẫn có thể nhận ra.
“Được, tôi đồng ý nhưng anh cũng phải giữ lời hứa của mình”.
Rất lâu sau, Sơ Địch mới lên tiếng. Ninh Hoắc Đông nói rất đúng, nếu như Sơ Kỳ Nhiên cũng không còn thì nhà họ Sơ đích thực chẳng còn gì cả. Lý do duy nhất để Sơ Địch sống chính là bảo vệ người em trai này.
“Ngụy Sinh!”.
Ninh Hoắc Đông hài lòng với câu trả lời của cô. Hắn hét lên một tiếng, Ngụy Sinh liền đưa hắn một ly rượu.
“Uống hết ly rượu này đi!”
Ninh Hoắc Đông nhìn Sơ Địch, hạ lệnh.
Sơ Địch không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại đưa cho cô ly rượu, nhưng Sơ Địch vẫn làm theo lời hắn. Cô sợ lúc này nếu làm hắn không vui, người gánh hậu quả không phải cô mà là đứa em trai ngây ngô đang ở nước ngoài.
Sơ Địch nhận lấy ly rượu vang, một hơi uống hết sạch.
Ninh Hoắc Đông nhìn vào ly rượu đã trống rỗng, bật cười.
“Sơ Địch, tôi để cô uống ly rượu này chính là muốn cô ghi nhớ mùi máu của chính ba mẹ mình, vậy nên đừng phụ lòng tôi”.
Danh sách chương
- Chương 1 Tôi muốn cô ghi nhớ mùi máu của ba mẹ mình
- Chương 2 Phiền Sơ tiểu thư giúp tôi tiếp vài vị khách
- Chương 3 Tiếp rượu
- Chương 4 Giọt nước mắt lấp lánh
- Chương 5 Cuộc họp cổ đông
- Chương 6 Máu đỏ lấp lánh trên miếng thuỷ tinh vỡ vụn
- Chương 7 Ninh Hoắc Đông sợ hãi rồi!
- Chương 8 Thoả thuận buông tay
- Chương 9 Thẩm tiểu thư, sinh nhật vui vẻ!
- Chương 10 Trùng phùng
- Chương 11 Sợi dây trói buộc
- Chương 12 Bữa cơm ấm áp
- Chương 13 Sự uy hiếp vô đạo đức
- Chương 14 Đã bước chân vào cuộc sống của tôi thì đừng quay đầu
- Chương 15 Tôi muốn Ninh Hoắc Đông tự tay giết con của mình
- Chương 16 Muốn em nhanh chóng tiếp nhận mọi thứ thuộc về tôi
- Chương 17 Kế hoạch trong kế hoạch
- Chương 18 Căn nhà kho tồi tàn
- Chương 19 Ninh Hoắc Đông, anh đến muộn rồi!
- Chương 20 Đến để huyết tẩy nhà họ Trang các người!
- Chương 21 Tôi hình như yêu cô ấy rồi
- Chương 22 Người đàn ông xuất hiện trong bệnh viện
- Chương 23 Ngôi mộ không ảnh cũng không tên
- Chương 24 Thẩm Biên
- Chương 25 Thẩm - Ninh hợp tác
- Chương 26 Chuyện lớn trong bữa tiệc
- Chương 27 Sự hoài nghi
- Chương 28 Khoảng cách ngày một lớn
- Chương 29 Lời uy hiếp không trọng lượng
- Chương 30 Cơ hội trước mắt
- Chương 31 Chứng cớ buộc tội Ninh Hoắc Đông
- Chương 32 Lật ngược thế cờ
- Chương 33 Án tử hình
- Chương 34 Thẩm Biên rời đi
- Chương 35 Dùng chính mình để trừng phạt em!
- Chương 36 Người sống là Thẩm Thế Mạt
- Chương 37 Món quà
- Chương 38 Dâng người đến miệng cọp
- Chương 39 Ninh Hoắc Đông biết ghen rồi!
- Chương 40 Thay vị hôn thê dạy dỗ trà xanh
- Chương 41 Mau theo tôi đến cục cảnh sát!
- Chương 42 Nổi lên hứng thú
- Chương 43 Bước tiếp theo của kế hoạch
- Chương 44 Ninh Hoắc Đông bị ốm rồi!
- Chương 45 Khủng bố
- Chương 46 Trò chơi mèo đuổi chuột
- Chương 47 Thân phận của tên cầm đầu?
- Chương 48 Hãy đưa cô ấy bình an rời khỏi đây!
- Chương 49 Sơ Địch biến mất
- Chương 50 Lần thứ hai mang thai
- Chương 51 Bỏ trốn khỏi bệnh viện
- Chương 52 Giết nhầm còn hơn bỏ sót
- Chương 53 Sự tàn bạo của Ninh Hoắc Đông
- Chương 54 Một nhát dao là kết thúc mọi chuyện
- Chương 55 Cho đến khi em chịu tỉnh táo
- Chương 56 Trung tâm vui chơi
- Chương 57 Chủ động làm hoà
- Chương 58 Động thái của Thẩm Thế Mạt
- Chương 59 Sự thật
- Chương 60 Để tôi uống thay Ninh tổng!
- Chương 61 Lời tha thứ giả dối
- Chương 62 Sự xuất hiện bất ngờ
- Chương 63 Con nuôi nhà họ Sơ
- Chương 64 Thân phận thật sự của đứa con nuôi
- Chương 65 Đến viếng mộ
- Chương 66 Biến động trong giới chính trị
- Chương 67 Bại trong tay Ninh Hoắc Đông
- Chương 68 Lời câu hôn bất chợt
- Chương 69 Tuyệt tình cự tuyệt
- Chương 70 Đến Ninh thị làm loạn
- Chương 71 Từ Thu Tuyết
- Chương 72 Sự thật
- Chương 73 Những bất ngờ liên tiếp
- Chương 74 Chúng ta kết hôn đi!
- Chương 75 Lời cầu hôn lỗi thời
- Chương 76 Váy cưới có một không hai
- Chương 77 Mạc Ngọc Linh và Sơ Kiến Thành
- Chương 78 Đâu mới là sự thật?
- Chương 79 Hôn lễ không có cô dâu
- Chương 80 Trái tim lạnh lẽo
- Chương 81 Không thể chịu nổi
- Chương 82 Lưỡi dao dưới ánh đèn
- Chương 83 Tôi muốn rời xa Ninh Hoắc Đông
- Chương 84 Cũng nên trở về rồi
- Chương 85 Đôi nam nữ dưới tiếng nhạc
- Chương 86 Ăn tối
- Chương 87 Một con người hoàn toàn khác
- Chương 88 Em có hỏi qua suy nghĩ của nó chưa?
- Chương 89 Em hãy nhớ cho kỹ!
- Chương 90 Trả thù Từ Thu Tuyết
- Chương 91 Muốn bảo vệ em
- Chương 92 Âm thanh đáng sợ giữa màn đêm
- Chương 93 Tối nay tôi sẽ ở lại với cô
- Chương 94 Liễu Mạch Hàn quay về
- Chương 95 Đồng ý hợp tác
- Chương 96 Bị bắt vì tội giam giữ người trái phép
- Chương 97 Cầu xin em quay trở về
- Chương 98 Cuộc gặp mặt trong đêm khuya
- Chương 99 Hôn lễ là lớp vỏ bọc
- Chương 100 Hôn lễ là lớp vỏ bọc (2)
- Chương 101 Sơ Địch có bệnh đừng làm tổn thương cô ấy
- Chương 102 Đều là lỗi của hắn!
- Chương 103 Vừa đau lòng vừa ấm áp
- Chương 104 Sẽ luôn bảo vệ em!
- Chương 105 Trả được thù thì sẽ vui vẻ ư?
- Chương 106 Nhận tội thay
- Chương 107 Chấp nhận số phận
- Chương 108 Chúng ta đã từng làm những chuyện như Ninh Hoắc Đông
- Chương 109 Giao phó
- Chương 110 Giữa chúng ta còn có một lời ước định!
- Chương 111 Kết cục, mọi sai lầm đều phải trả giá
- Chương 112 Ngoại truyện 1: Trùng phùng trong hạnh phúc
- Chương 113 Ngoại truyện 2: Lời hẹp ước suốt đời suốt kiếp
- Chương 114 Ngoại truyện 3: Một nhà sáu người