Mở Đầu
Thưa quý khách?", cô nhân viên bưu điện nhắc lại. "Quý khách muốn chuyển bưu phẩm này trong thời gian bao lâu ạ?"
Tôi day mạnh hai ngón tay lên lông mày trái. Nhịp tim trở nên nhanh hơn.
Tôi nói: "Điều đó không quan trọng".
Cô nhân viên cầm gói hàng. Chiếc hộp đựng giày đó đã được đặt ở hiên nhà tôi cách đây chưa đầy hai mươi tư tiếng; giờ nó đã được gói lại trong một chiếc túi giấy màu nâu có dây buộc kín y như khi tôi nhận được nó. Nhưng giờ địa chỉ ghi trên đó là một cái tên mới. Cái tên tiếp theo trong danh sách của Hannah Baker.
"Một tá của Baker", tôi lầm bầm. Rồi tôi cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến nó.
"Xin lỗi?"
Tôi lắc đầu hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy cô?"
Cô nhân viên bưu điện đặt chiếc hộp lên một chiếc đệm cao su rồi bấm một loạt số trên bàn phím.
Tôi đặt cốc cà phê lấy từ trạm xăng lên quầy thu ngân và liếc nhìn qua màn hình máy tính. Tôi lôi từ ví ra ít tiền giấy và móc thêm mấy đồng xu trong túi rồi đặt số tiền của mình lên quầy thanh toán.
"Tôi nghĩ là cốc cà phê này vẫn chưa phát huy tác dụng đâu", cô ta nói.
"Quý khách đang để thừa một đô la đấy."
Tôi vơ lại số tiền thừa, rồi dụi mạnh hai mắt để đẩy lui cơn buồn ngủ. Cốc cà phê nhạt dần khiến tôi thấy khó nuốt hơn khi nhấp từng hớp một. Nhưng tôi cần phải tỉnh táo bằng bất cứ giá nào.
Hoặc có thể không tỉnh được nhưng có lẽ đó là cách tốt nhất để trải qua cái ngày nửa ngủ nửa tỉnh thế này. Có lẽ đó là cách duy nhất để trải qua ngày hôm nay.
"Bưu phẩm của quý khách sẽ tới địa chỉ này vào ngày mai", cô nhân viên nói. "Hoặc có thể là ngày kia." Rồi cô thả chiếc hộp vào cái xe đẩy phía sau lưng mình.
Đáng lẽ tôi nên đợi cho tới khi tan học. Đáng lẽ tôi nên cho Jenny một ngày bình yên cuối cùng.
Dù cô ta không đáng nhận được điều đó.
Ngày mai hoặc ngày kia, khi cô ta trở về nhà, cô ta sẽ thấy một bưu kiện ở trước cửa. Nếu bố mẹ cô ta hay ai khác nhận nó trước, có lẽ cô ta sẽ thấy nó ở trên giường mình. Và cô ta sẽ hồi hộp, háo hức giống như tôi trước đó. Một gói hàng không có địa chỉ người gửi? Lẽ nào họ quên hay đó là do chủ ý? Biết đâu đó là từ một người hâm mộ bí mật thì sao?
"Quý khách có muốn lấy biên lai không ạ?" Cô nhân viên hỏi. Tôi lắc đầu.
Chiếc máy in nhỏ lách cách in ra một tấm biên lai. Tôi nhìn cô ấy xé nó dọc theo miếng nhựa có răng cưa. Rồi thả vào sọt rác.
Chỉ có duy nhất một cái bưu điện trong thị trấn này. Tôi tự hỏi liệu có phải chính cô nhân viên này cũng từng giúp những người khác trong danh sách những người đã nhận được bưu kiện này trước tôi không. Liệu họ có giữ lại những tấm biên lai ấy như là một kỷ vật buồn không? Nhét chúng trong ngăn kéo để đồ lót? Hay ghim chúng lên chiếc bảng nhớ?
Tôi suýt nữa đã định xin lại tấm biên lai. Tôi suýt đã nói: "Xin lỗi, tôi lấy nó được chứ?". Như để làm vật kỷ niệm.
Nhưng nếu tôi muốn một thứ để nhớ thì tôi đã có thể sao chép những cuộn băng này hoặc giữ lại tấm bản đồ ấy. Nhưng tôi không bao giờ muốn nghe lại những cuốn băng đó nữa, cho dù giọng nói của cô ấy sẽ không bao giờ xa rời tâm trí tôi. Và những ngôi nhà những con phố, ngôi trường trung học sẽ luôn ở đó để nhắc tôi nhớ tới cô ấy.
Giờ thì nó đã ở ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi. Gói hàng đó đang trên đường chuyển đi. Tôi rời khỏi bưu điện mà không lấy biên lai.
Đầu tôi vẫn vang lên tiếng đập thình thịch sâu trong lông mày trái. Mọi thứ tôi nuốt vào đều có vị chua và càng đến gần trường học, tôi càng như sắp gục ngã.
Tôi muốn ngã quỵ xuống lối đi này và gieo mình vào bụi cây trường xuân.
Bởi vì bụi cây ở ngay phía ngã rẽ trên lối đi bộ, sau bãi đỗ xe của trường. Ngã rẽ cắt ngang trước bãi cỏ của tòa nhà chính. Nó dẫn qua lối cửa trước nơi rẽ vào một hành lang với những lối đi uốn khúc nằm giữa các dãy tủ có khóa và các phòng học ở cả hai bên, cuối cùng dẫn vào một cánh cửa luôn luôn mở cho tiết học đầu tiên.
Ở phía đầu căn phòng ấy, đối diện với các học sinh sẽ là chiếc bàn của thầy Porter. Thầy sẽ là người cuối cùng nhận được một gói hàng không có địa chỉ người gửi. Và ở giữa căn phòng ấy về phía bên trái có một chiếc bàn, chiếc bàn của Hannah Baker.
Ngày Hôm Qua
Một Giờ Sau Khi Tan Học
Bưu kiện có kích cỡ hộp đựng giày được đặt dựa vào một góc cửa trước.
Cửa trước nhà tôi chỉ có một cái khe nhỏ để lùa thư vào, còn bất cứ thứ gì dày hơn một cái bánh xà phòng đều phải để ở ngoài. Mảnh giấy ghi vội đề trên phần địa chỉ của bưu kiện là gửi tới Clay Jessen, vì thế tôi liền nhặt nó lên và mang vào trong nhà.
Tôi mang gói bưu kiện vào trong bếp và đặt lên mặt kệ. Tôi mở ngăn tủ đựng đồ tạp nham và lôi ra một cái kéo. Rồi tôi đi một đường kéo vòng quanh gói hàng và nâng nắp mở nó ra. Bên trong cái hộp giày ấy là một ống tuýp được cuốn giấy bọc màu xanh. Tôi tháo giấy bọc và phát hiện bảy cuộn băng cát-xét.
Mỗi cuộn băng có một con số được sơn màu xanh sẫm phía trên góc phải, có lẽ là sơn móng tay. Mỗi mặt của nó lại có một số riêng. Số 1 và 2 trên cuộn băng thứ nhất, 3 và 4 trên băng tiếp theo, 5 và 6, cứ như vậy. Cuộn băng cuối cùng có số 13 ghi trên một mặt, nhưng mặt sau không có gì.
Ai gửi cho tôi một cái hộp giày đầy băng ghi âm thế này? Giờ chẳng còn ai nghe băng cát-xét nữa cả. Tôi làm cách nào để nghe được chúng đây?
Ngoài ga-ra! Cái đài ở trên chiếc bàn làm mộc. Bố tôi đã mua nó ở một khu hàng bãi với giá gần như cho không. Nó đã cũ nên ông cũng chẳng quan tâm việc nó có bị phủ đầy bụi và mạng nhện giăng. Và tốt hơn hết là nó bật được băng.
Kéo một chiếc ghế đẩu ra trước chiếc bàn làm mộc, tôi vứt ba lô xuống sàn rồi ngồi xuống. Tôi nhấn nút PLAY. Cửa đài bằng nhựa mở ra dễ dàng và tôi đưa cuộn băng đầu tiên vào.