← Quay lại trang sách

Băng 2: Mặt A

Trước khi giọng nói của Hannah lên tiếng, có một khoảng dừng.

Từng bước một. Đó là cách chúng ta sẽ đi xuyên suốt câu chuyện này. Bước này nối tiếp bước kia.

Phía sau những tòa nhà ngang bên kia đường, mặt trời tiếp tục lặn xuống. Tất cả đèn đường đều đã bật sáng, nhấp nhô trên các dãy nhà. Tôi cầm lấy thanh kẹo Butterfinger trên đầu gối cùng chai soda bên cạnh và đứng dậy.

Chúng ta vừa mới nghe xong một cuộn băng - Cả hai mặt - Vì vậy hãy đi tiếp cùng tôi. Mọi chuyện tốt hơn hay xấu hơn là tùy thuộc vào quan niệm của bạn.

Có một cái hộp sắt tây bỏ đi, một cái thùng dầu rỗng được sơn màu xanh da trời đặt gần cửa trước của tiệm Blue Spot Liquor. Tôi vứt thanh Butterfinger đã được bóc vỏ vào trong đó, không thể tưởng tượng là dạ dày của tôi có thể đựng được bất cứ một thứ đồ ăn cứng nào rồi tôi bỏ đi.

Tôi biết có vẻ đúng là như thế, nhưng tôi không hoàn toàn cô đơn khi bắt đầu năm thứ nhất trung học. Hai người bạn cùng năm thứ nhất khác, cả hai đều nổi bật và ở đây, đóng góp cho Những thành công vĩ đại của Hannah Baker, cũng là những người mới chuyển đến vùng này. Alex Standall và Jessica Davis. Dù chúng tôi chưa bao giờ trở hành những người bạn thân thiết, nhưng chúng tôi cũng đã nương tựa vào nhau trong những tuần lễ đầu tiên của năm học mới.

Tôi vặn nắp chai soda cam. Nó sủi bọt và tôi nhấp từng ngụm một.

Khi kỳ nghỉ hè chỉ còn một tuần lễ là hết, cô Antilly gọi đến nhà tôi để hỏi xem liệu tôi có thể gặp cô ấy ở trường không. Định hướng chút ít cho học sinh mới, cô ấy đã nói vậy.

Trong trường hợp các cậu không nhớ thì cô Antilly là giáo viên hướng dẫn cố vấn cho những học sinh có họ bắt đầu từ vần A đến vần G. Cuối năm học đó, cô ấy đã chuyển đến một trường học ở khu vực khác.

Tôi nhớ người thay thế cô ấy là thầy Porter. Người ta chỉ dự định thay thế tạm thời, nhưng cuối cùng thì thầy ấy vẫn làm ở vị trí đó. Một giáo viên môn tiếng Anh đồng thời là một chuyên gia tư vấn.

Việc đó hóa ra là một chuyện rất khó chịu. Nhưng đó là chuyện dành cho một cuốn băng sau này.

Một giọt mồ hôi lạnh toát chảy xuống trán tôi. Thầy Porter à? Thầy ấy cũng liên quan đến câu chuyện này sao?

Thế giới xung quanh tôi nghiêng ngả và xoay tròn. Tôi túm vội vào một cái cây trên hè phố.

Nếu cô ấy nói cho tôi biết mục đích thực sự của cuộc gặp mặt là để giới thiệu tôi với một học sinh mới khác thì tôi đã không đi. Ý tôi là, nếu chúng tôi không tìm thấy điểm chung thì sao? Hoặc nếu tôi nghĩ là chúng tôi chẳng có điểm gì chung, nhưng cô học sinh mới kia lại nghĩ là có thì sẽ thế nào? Hoặc nếu ngược lại tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể trở thành bạn bè nhưng cô ấy thì không, chuyện gì sẽ xảy ra?

Bởi vậy có rất nhiều điều có thể dẫn đến sai lầm khủng khiếp.

Tôi áp trán lên chỗ vỏ cây mềm mại và cố gắng điều hòa hơi thở của mình.

Nhưng cô gái kia là Jessica Davis và cô ấy cũng không muốn ở đó hơn tôi chút nào.

Chúng tôi đều đinh ninh rằng cô Antilly sẽ tuôn ra một mớ những bài thuyết giáo tâm lý với chúng tôi. Điều đó có ý nghĩa gì - Nên làm gì - Để trở thành một học sinh xuất sắc. Làm thế nào mà ngôi trường này trở thành ngôi trường tốt nhất và sáng giá nhất của bang. Làm thế nào mà mỗi người đều được trao cho cùng nhiều cơ hội để đạt được thành công nếu họ sẵn sàng cố gắng.

Nhưng thay vì một bài thuyết giảng như thế, cô ấy đã cho hai chúng tôi một người bạn thân thiết.

Tôi nhắm mắt lại. Tôi không muốn nhìn thấy, nhưng nó quá rõ ràng. Khi những lời đồn thổi về sự vắng mặt không mong muốn của Hannah bắt đầu lan rộng ra khắp trường, thầy Porter đã hỏi lớp chúng tôi lý do tại sao mà thầy ấy luôn nghe thấy tên cô ấy được nhắc đi nhắc lại trong các hành lang. Trông thầy có vẻ bồn chồn và lo lắng như sắp phát ốm. Cứ như thể thầy biết câu trả lời nhưng muốn ai đó thuyết phục thầy tin vào điều ngược lại.

Sau đó một nữ sinh thì thầm rằng: "Có người nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu rời khỏi nhà cô ấy."

Thời khắc cô Antilly nói với chúng tôi lý do chúng tôi có mặt ở đó, Jessica và tôi đã quay sang nhìn nhau. Đôi môi cô ấy hé mở như muốn nói điều gì đó. Nhưng cô ấy có thể nói gì khi tôi đang ngồi ngay đó? Cô ấy cảm thấy mình bị dắt mũi. Cảm thấy bối rối vì bị lừa dối.

Tôi biết cô ấy cảm thấy điều đó bởi vì tôi cũng cảm thấy như vậy.

Và tôi sẽ không bao giờ quên phản ứng của cô Antilly. Hai từ ngắn ngủn, kéo dài. "Hoặc... không."

Tôi nhắm chặt hai mắt, cố gắng đến khó nhọc để nhớ lại ngày hôm đó một cách rõ ràng nhất có thể.

Có phải trên gương mặt của thầy Porter hiện lên sự đau đớn không? Hay đó là sự sợ hãi? Thầy ấy chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào bàn của Hannah. Xuyên qua cả chiếc bàn của cô ấy. Không ai nói một lời nào cả, nhưng chúng tôi nhìn xung quanh. Chỉ nhìn nhau.

Rồi thầy ấy bỏ đi. Thầy Porter bước ra khỏi lớp và không trở lại trong suốt một tuần lễ.

Tại sao? Có phải thầy đã biết? Có phải thầy biết bởi vì thầy đã làm chuyện gì đó không?

Và theo trí nhớ tốt nhất của tôi thì đây là điều chúng ta đã nói.

Tôi: Em rất tiếc, thưa cô Antilly. Em chỉ không nghĩ đó là lý do cô gọi em tới đây.

Jessica: Em cũng vậy. Em có thể sẽ không đến. Ý em là, em chắc chắn Hillary và em có nhiều điểm chung và em chắc cô ấy là một người tuyệt vời, nhưng...

Tôi: Là Hannah.

Jessica: Mình đã gọi cậu là Hillary phải không? Mình xin lỗi.

Tôi: Không sao. Mình chỉ nghĩ rằng có lẽ cậu sẽ biết tên mình trong trường hợp chúng ta trở thành những người bạn trong huyền thoại thôi.

Và rồi cả ba chúng tôi cùng phá lên cười. Jessica và tôi có cách cười rất giống nhau, điều đó làm chúng tôi càng cười nhiều hơn. Tiếng cười của cô Antilly không hẳn là cười thật... Nó ẩn chứa sự lo lắng nhiều hơn... nhưng vẫn là một nụ cười. Cô tuyên bố rằng cô chưa bao giờ thử kết đôi cho cặp nào trước đây và chắc chắn là sau này cũng vậy.

Nhưng đoán xem điều gì nào. Sau buổi gặp gỡ đó, Jessica và tôi đã lui tới gặp nhau thường xuyên.

Rất lén lút, cô Antilly ạ. Rấ. â.. ất lén lút.

Chúng tôi rời khỏi sân trường và lúc ban đầu, cuộc trò chuyện có vẻ ngượng nghịu. Nhưng thật tốt khi có ai đó để cùng trò chuyện hơn là nói với bố mẹ.

Một chiếc xe buýt của thành phố tạt vào cạnh vỉa hè ngay trước mặt tôi. Vỉa hè như bị xé ra bởi những cái sọc màu xanh da trời.

Khi chúng tôi đi đến chỗ tôi phải rẽ, tôi đã không nói gì. Tôi không muốn dừng cuộc trò chuyện, nhưng cũng không muốn mời cô ấy ghé chơi bởi vì chúng tôi thật sự chưa biết gì về nhau cả. Vì thế chúng tôi tiếp tục đi cho đến khi tới khu buôn bán của thành phố. Sau đấy tôi mới phát hiện ra là cô ấy cũng giống tôi, đã đi qua con đường nơi cô ấy sống để có thể tiếp tục nói chuyện với tôi.

Vậy chúng tôi đã đi đâu? E-7 trên bản đồ của bạn. Đến tiệm cà phê Monet's Garden Café & Coffeehouse.

Cửa xe buýt mở ra.

Không ai trong hai chúng tôi uống cà phê cả nhưng có vẻ như đó là một nơi rất tuyệt để tán gẫu.

Qua những cửa kính ô tô mờ sương tôi thấy hầu như tất cả các ghế trên xe đều trống.

Cả hai chúng tôi cùng uống chocolate nóng. Cô ấy gọi chocolate nóng vì nghĩ rằng nó thú vị. Nhưng tôi thì sao? Tôi luôn luôn gọi chocolate nóng.

Tôi chưa bao giờ lên một chiếc xe buýt của thành phố. Tôi chưa có có gì để leo lên nó cả. Nhưng trời đang ngày càng tối và lạnh hơn từng phút một.

Không mất tiền khi đi buýt vào buổi tối, vậy nên tôi đã nhảy lên. Tôi di chuyển sang bên phải bác tài, chúng tôi không ai nói với ai một lời nào. Bác ta thậm chí còn không nhìn tôi.

Tôi đi theo lối giữa xuống phía cuối xe, vừa đi vừa cài lại khuy áo khoác để chống lại cái giá lạnh, chăm chú vào từng chiếc nút áo hơn mức cần thiết. Tôi dùng bất cứ cái cớ nào để ngăn ánh mắt mình nhìn các hành khách khác. Tôi biết dù thế nào tôi cũng sẽ phải nhìn họ. Tôi có cảm giác bối rối xen lẫn trách móc bản thân trong khi bị xô qua lắc lại trên chiếc xe.

Tôi chọn một băng ghế không có ai khác ngồi gần, nằm giữa ba hay bốn chỗ ngồi trống khác xung quanh. Miếng đệm ngồi bằng nhựa vinyl màu xanh da trời bị rách toạc xương ở ngay giữa, vật liệu màu vàng nhồi bên trong như sắp bục cả ra. Tôi rê người đến bên cửa sổ.

Tấm kính lạnh nhưng tựa cái đầu mệt mỏi của mình lên nó lại giúp tôi thấy thư giãn.

Tôi thật sự không nhớ nhiều về những gì chúng tôi đã nói vào buổi chiều ngày hôm ấy. Cậu có nhớ không, Jessica? Bởi vì khi tôi nhắm mắt lại, mọi thứ xảy ra như trong một bộ phim được dàn dựng vậy. Tôi cười. Cố gắng hết sức để không làm đổ thức uống của mình. Không khoa chân múa tay khi nói chuyện.

Tôi nhắm mắt lại. Tấm kính mát lạnh ở một bên mặt nóng bừng. Tôi không quan tâm chiếc xe buýt này sẽ đi đâu. Tôi sẽ ngồi trên nó hàng giờ đồng hồ nếu được. Tôi sẽ chỉ ngồi đây và lắng nghe những cuộn băng này. Và có thể tôi sẽ rơi vào giấc ngủ mà không cần cố gắng.

Thế rồi đến một lúc, cậu tựa vào bàn và thì thầm với tôi: "Mình nghĩ rằng anh chàng đó đang liếc bạn".

Tôi biết rõ cậu đang nói đến ai bởi vì tôi cũng đang quan sát cậu ta. Nhưng anh ta không phải đang liếc tôi.

"Cậu ta đang liếc nhìn cậu ấy", tôi nói.

Trong một cuộc tranh luận xem "Ai là người giữ được quả bóng lớn nhất"

thì tất cả những gì bạn nên biết là Jessica sẽ luôn là người chiến thắng.

"Xin lỗi", cô ấy nói với Alex, trong trường hợp không đoán được tên của anh chàng bí ẩn đó, "Cậu đang liếc nhìn ai trong hai chúng tôi thế?"

Và vài tháng sau đó, sau khi Hannah và Justin Foley chia tay, những tin đồn bắt đầu nổi lên, Alex đã viết nên cái danh sách đó. AI Là NGƯỜI NÓNG BỎNG NHẤT/ AI KHÔNG. Nhưng chính ở đó, tại Monet's - Không ai biết - Là nơi cuộc gặp gỡ ấy bắt đầu.

Tôi muốn nhấn nút STOP cho cái máy Walkman và tua lại đoạn trò chuyện của họ. Để quay lại quá khứ và cảnh báo cho họ biết. Hoặc thậm chí là ngăn họ khỏi cuộc gặp gỡ ấy.

Nhưng tôi không thể. Bạn không thể viết lại quá khứ.

Alex đỏ mặt bối rối. Tôi đang nói là tất-cả-máu-trong-cơ-thể-cậu-ta-đang-dồn-cả-lên-mặt làm cho nó đỏ bừng bối rối. Và khi cậu ta mở miệng để chối chuyện ấy, Jessica đã chặn họng cậu ta.

"Đừng nói dối. Ai trong hai chúng tôi là người cậu đang tăm tia vậy?"

Qua làn kính đầy sương lạnh, những ngọn đèn đường của khu trung tâm thương mại và đèn neon thắp sáng bên đường. Hầu như tất cả các cửa hiệu đều đã đóng cửa vì trời tối. Nhưng những nhà hàng ăn và quán bar thì vẫn còn mở cửa.

Vào khoảnh khắc ấy, tôi sẵn sàng trả giá đắt cho tình bạn với Jessica. Cô ấy là cô gái thân mật, chân thành, thẳng thắn nhất mà tôi từng gặp.

Một cách lặng lẽ, tôi thầm cám ơn cô Antilly vì đã giới thiệu chúng tôi với nhau.

Alex lắp bắp và Jessica ngả về phía trước để những ngón tay của cô ấy thả trên mặt bàn một cách duyên dáng.

"Nhìn này, chúng tôi thấy bạn đang nhìn chúng tôi", cô ấy nói. "Cả hai chúng tôi đều mới đến thị trấn này và chúng tôi muốn biết bạn đang nhìn ai trong hai chúng tôi. Điều đó rất quan trọng."

Alex lắp bắp. "Tôi chỉ... tôi nghe thấy... chỉ là, tôi cũng là người mới ở đây." Tôi nghĩ Jessica và tôi, cả hai đều nhớ ra cái gì đó cùng lúc: "Ồ". Và rồi đến lượt chúng tôi đỏ hết cả mặt. Alex tội nghiệp chỉ muốn tham gia vào cuộc nói chuyện của chúng tôi thôi. Bởi vậy chúng tôi đã cho phép anh ta. Và tôi nghĩ chúng tôi đã nói chuyện ít nhất là một tiếng đồng hồ nữa - Có lẽ còn hơn thế. Chỉ có ba người, thật vui vì thế là ngày đầu tiên của năm học mới, chúng tôi sẽ không phải lang thang một mình ở các hành lang lớp học. Hay ăn trưa một mình. Hoang mang một mình.

Điều đó không quan trọng, nhưng chiếc xe buýt này đang đi đâu nhỉ? Liệu nó có rời khỏi thị trấn này để đi đến một thị trấn khác không? Hay nó sẽ đi lòng vòng mãi qua những con phố này?

Lẽ ra mình nên kiểm tra trước khi lên xe.

Buổi chiều hôm đó, Monet's thật sự là một sự cứu cánh cho cả ba chúng tôi.

Đã bao nhiêu đêm tôi chìm vào giấc ngủ sợ hãi nghĩ về cái ngày đầu tiên đến trường nhỉ? Quá nhiều rồi. Và sau buổi chiều ở Monet's thì sao? Không còn cảm giác ấy nữa. Bây giờ, tôi thấy rất phấn khích.

Nhưng bạn biết không, tôi chưa từng nghĩ về Jessica và Alex như những người bạn. Dù yêu quý hai người ấy từ ban đầu, tôi cũng chưa thực sự coi họ là bạn ngay.

Và tôi biết họ cũng cảm thấy thế, bởi vì chúng tôi đã nói chuyện về điều đó.

Chúng tôi đã nói chuyện về những người bạn trước đây và lý do vì sao họ trở thành bạn của chúng tôi. Chúng tôi đã nói về điều mình đang mong mỏi tìm kiếm ở những người bạn mới tại ngôi trường mới này.

Nhưng Monet's đã là thiên đường an toàn của chúng tôi từ những tuần lễ đầu tiên đó cho tới khi chúng tôi tan rã. Nếu một người trong chúng tôi gặp khó khăn trong việc thích ứng hay gặp gỡ mọi người, chúng tôi sẽ cùng đến Monet's. Trở lại khu vườn ấy, tại cái bàn phía xa xa ấy để lấy lại tinh thần.

Tôi không rõ ai đã bắt đầu cái thói quen đó, nhưng bất cứ người nào trong chúng tôi nếu gặp phải một ngày mệt mỏi cũng có thể đặt tay lên nữa bàn và nói: "Olly-Olly-Oxen-Free"(1). Người thứ hai cũng sẽ đặt tay lên trên và bày tỏ điều tương tự. Sau đó chúng tôi sẽ lắng nghe, nhấm nháp từng ngụm đồ uống. Jessica và tôi thường uống chocolate nóng. Trong khi đó, Alex có cách thưởng thức riêng của cậu ấy với những thứ còn lại trong thực đơn.

Tôi chỉ mới đến Monet's có vài lần, nhưng tôi nghĩ nó nằm trên con phố mà chiếc xe buýt đang đi qua lúc này.

Phải rồi, chuyện của chúng tôi thật tẻ nhạt. Và tôi xin lỗi nếu đoạn hồi tưởng này khiến bạn thấy chán ngán. Điều nó đem lại cho tôi là sự ngọt ngào. Monet's thực sự đã lấp đầy bất kỳ khoảng trống nào cần được lấp đầy trong tất cả chúng tôi khi ấy.

Nhưng đừng lo... chuyện này không kéo dài nữa đâu.

Tôi trượt ngang qua ghế ngồi ra phía lối đi rồi đứng lên khi chiếc xe buýt vẫn đang chạy.

Người đầu tiên bước ra là Alex. Chúng tôi tỏ vẻ thân thiện khi nhìn thấy nhau ở hành lang lớp học, nhưng mọi chuyện cũng không tiến xa hơn mức ấy.

Ít nhất là nó đã không kéo dài.

Tôi vịn tay vào thành ghế, tiến đến trước vị trí chuẩn bị xuống xe.

Bây giờ đến lượt hai chúng tôi, Jessica và tôi, mọi thứ đã thay đổi khá nhanh. Mọi câu chuyện đều được đem ra làm chủ đề tán gẫu.

"Khi nào đến chỗ dừng tiếp theo?" tôi hỏi. Tôi cảm thấy những lời này thoát ra từ cổ họng mình nhưng chúng chỉ là những lời thì thầm chèn lên giọng nói của Hannah trong cái máy nghe.

Bác tài nhìn tôi qua gương chiếu hậu.

Rồi Jessica thôi không đến Monet's nữa mặc dù tôi vẫn đến đó vài lần nữa với hy vọng có thể thấy một trong số họ đang thơ thẩn ở đó, nhưng thực tế là sau đó tôi cũng không tái diễn việc này.

Cho tới khi...

"Chỉ có những người khác ở đây là ngủ thôi", người lái xe nói. Tôi quan sát môi bà một cách cẩn thận để chắc rằng tôi hiểu được điều bà nói. "Tôi có thể dừng lại bất cứ chỗ nào cậu muốn."

Thấy không, điều tuyệt nhất về cái chuyện của Jessica là có quá nhiều điều xảy ra ở cùng một thời điểm. Để cho cuộc sông của bạn dễ dàng hơn trong mọi việc, hãy đi theo những ngôi sao.

Chiếc xe buýt đi qua Monet's. "Ở đây là tốt rồi", tôi nói.

Đúng, tôi đã gặp Jessica lần đần tiên trong văn phòng của cô Antilly. Nhưng chúng tôi đã biết về nhau là ở Monet's.

Tôi giữ cho mình đứng vững khi chiếc xe buýt giảm tốc độ và tạt vào vỉa hè.

Và chúng tôi biết Alex ở Monet's. Và rồi... và rồi chuyện này xảy ra.

Cánh cửa xe rít lên mở ra.

Một hôm ở trường, Jessica vượt lên trước tôi ở hành lang và nói: "Chúng ta cần nói chuyện". Cô ấy không nói địa điểm hay lý do vì sao, nhưng tôi biết cô ấy ám chỉ ở Monet's... và tôi đã nghĩ là tôi biết lý do tại sao.

Tôi đi xuống bậc cửa xe và bước từ mép rãnh nước lên vỉa hè. Tôi chỉnh lại cái tai nghe rồi bắt đầu đi ngược lại nửa dãy nhà.

Khi tôi đến đó, Jessica đang ngồi lù lù trong một cái ghế bành, hai cánh tay đung đưa hai bên như thể cô ấy đã phải chờ đợi trong một khoảng thời gian dài vậy. Có lẽ cô ấy đã phải đợi thật. Có thể cô ấy đã hy vọng là tôi sẽ bỏ tiết học cuối cùng để đến với cô ấy.

Bởi vậy tôi ngồi xuống và nữa một bàn tay vào giữa bàn. "Olly-Olly-Oxen-

Free?"

Cô ấy nhấc một tay lên và đập lên bàn một mảnh giấy rồi cô ấy đẩy nó ngang qua bàn và xoay ngược nó lại để tôi đọc được. Nhưng tôi đã không cần nó xoay ngược lại, bởi vì lần đầu tiên tôi đọc mảnh giấy đó là khi nó bị để ngược trên bàn của Jimmy: AI NÓNG BỎNG/ AI KHÔNG.

Tôi biết tôi ở phần nào trong cái danh sách đó - Theo như Alex chọn. Và vị trí đối lập với tôi đang ngồi ngay trước tôi đây. Tại thiên đường an toàn của chúng tôi. Không hơn không kém. Của tôi... của cô ấy... và của Alex.

"Ai quan tâm chứ?" Tôi bảo với cô ấy vậy. "Nó chẳng có ý nghĩa gì cả."

Tôi nuốt nước miếng một cách khó khăn. Khi tôi đọc cái danh sách đó, tôi đã chuyển nó xuống theo lối đi mà không hề suy nghĩ gì. Lúc ấy, nó dường như chỉ là một trò vui mà thôi.

"Hannah", cô ấy nói, "Tôi không quan tâm việc cậu ta chọn cậu hay chọn tôi".

Tôi biết chính xác cuộc nói chuyện này sẽ hướng tới đâu và tôi không muốn để cô ấy đưa chúng tôi đến điểm đó.

Và bây giờ? Làm cách nào tôi xem lại được mảnh giấy ấy?

Đáng ra tôi nên giật lấy mọi bản sao của cái danh sách ấy và vứt chúng đi.

"Cậu ấy không chọn tôi vì tôi hơn cậu, Jessica ạ," tôi nói. "Cậu ấy chọn tôi để chọc tức cậu và cậu biết điều đó. Cậu ấy biết rằng cái tên của tôi sẽ làm tổn thương cậu hơn bất cứ cái tên của ai khác."

Cô ấy nhắm mắt lại và nói ra tên tôi bằng một giọng thầm thì nhỏ nhất: "Hannah".

Cậu có nhớ không Jessica? Tôi thì vẫn nhớ.

Khi ai đó nói ra cái tên của bạn như vậy, khi họ thậm chí không thèm nhìn bạn thì chẳng có gì hơn để bạn có thể nói hay làm cả. Tâm tư của họ đã được định sẵn rồi.

"Hannah", cậu nói, "Tôi biết những tin đồn".

"Cậu không thể biết được những tin đồn đó, tôi nói. Có lẽ tôi đang hơi nhạy cảm, nhưng tôi đã hy vọng - Thật ngu ngốc cho cái con bé là tôi ấy - Rằng sẽ không có thêm những tin đồn nào nữa khi gia đình chúng tôi chuyển đến nơi này. Rằng tôi đã bỏ lại những tin đồn và những chuyện đàm tiếu phía sau mình... cho mọi sự tốt đẹp. "Cậu không thể nghe những tin đồn ấy", tôi nói, "Nhưng cậu không thể biết được".

Lại một lần nữa, cậu gọi tên tôi: "Hannah".

Phải, tôi biết những tin đồn đó. Và tôi thề với cậu rằng tôi đã không hề gặp Alex một lần nào ở ngoài trường học cả. Nhưng cậu sẽ không tin tôi.

Và tại sao cậu nên tin tôi nhỉ? Tại sao lại có người không tin vào một cái tin đồn mà nó phù hợp một cách tinh vi với cái tin đồn cũ trước đó chứ hả, Justin?

Tại sao?

Jessica có thể đã nghe thấy quá nhiều những lời đồn đại về Alex và Hannah.

Nhưng không cái nào trong số đó là sự thật cả.

Đối với Jessica, thật dễ dàng để nghĩ về tôi như là một Hannah xấu xa hơn là một Hannah mà cô ấy đã từng biết ở Monet's. Điều đó dễ chấp nhận hơn. Dễ hiểu hơn.

Đối với cô ấy, những lời đồn đại đó cần phải là sự thật.

Tôi nhớ một nhóm những gã đã đùa cợt với Alex trong phòng để đồ. "Vỗ nhẹ-một-cái bánh, vỗ nhẹ-một-cái bánh, người đàn ông của Baker."(2) Rồi có ai đó hỏi cậu ta: "Vỗ cái bánh xốp đó hả, người đàn ông của Baker?" và mọi người đều biết điều gì đang được ám chỉ ở đây.

Khi dãy tủ để đồ đã vắng người, chỉ còn tôi và Alex ở đó. Một chút tự ái lẫn ghen tỵ xoáy lên trong tôi. Từ sau bữa tiệc chia tay của Kat, tôi đã không thể đẩy Hannah ra khỏi tâm trí của tôi. Nhưng tôi đã không thể khiến bản thân mình phải hỏi xem những gì họ nói có phải là sự thật không. Bởi vì nếu điều đó là sự thật thì tôi không muốn nghe nói về nó.

Vừa thắt chặt dây giày của mình, Alex vừa phủ nhận lời đồn đại đó mà không hề nhìn tôi: "Chỉ vậy thôi, cậu biết đấy".

"Tốt thôi", tôi nói. "Tốt thôi, Jessica. Cảm ơn vì đã giúp tôi trong những tuần đầu tiên của năm học. Điều đó đã có ý nghĩa rất nhiều. Và tôi tiếc là đã bị Alex ấn định vào cái danh sách ngu ngốc này của anh ta, nhưng anh ta đã làm vậy rồi."

Tôi nói với cô ấy là tôi biết tất cả về mối quan hệ của họ. Vào cái ngày đầu tiên đó ở Monet's, cậu ta đang nhìn trộm chúng tôi. Và đó không phải là tôi. Và phải, điều đó đã khiến tôi ghen tỵ. Và nếu điều đó có thể giúp cho cô ấy vượt qua được chuyện này thì tôi chấp nhận bất cứ sự đổ lỗi nào mà cô ấy muốn giành cho tôi trong việc khiến mối quan hệ của họ tan vỡ. Nhưng điều đó...không phải... là sự thật!

Tôi đã tới Monet's.

Hai gã con trai đang đứng ở bên ngoài, dựa lưng vào tường. Một gã đang hút thuốc còn gã kia thì lục lọi bên trong cái túi áo khoác của gã.

Nhưng tất cả những gì Jessica nghe được là tôi đã nhận lỗi.

Cô ấy đứng lên ghế - nhìn tôi trừng trừng vẻ giận dữ - và đẩy mạnh tôi.

Vậy hãy nói cho tôi biết Jessica, cậu đã định làm gì? Đâm tôi, hay cào xé tôi? Bởi vì có vẻ như cậu đã định làm cả hai điều đó. Như thể cậu đã thực sự không hề quyết định được nên làm gì.

Và cậu đã gọi tôi là gì nhỉ? Điều đó không phải là vấn đề nhưng tôi chỉ muốn xác nhận lại. Bởi vì tôi đã chăm chăm vào việc nhấc bàn tay mình lên khi cậu đang cố ấn nó xuống! Thế là tôi đã không nghe thấy điều cậu nói.

Cái vết sẹo nhỏ xíu mà các bạn vẫn thường thấy phía trên mi mắt của tôi là hình vẽ móng tay của Jessica... mà tôi đã cố gắng tự thoát ra.

Tôi để ý đến vết sẹo đó vài tuần trước đây. Tại bữa tiệc ấy. Một vết rạn nhỏ xíu trên một gương mặt xinh đẹp. Và tôi đã bảo cô ấy là nó đáng yêu như thế nào.

Vài phút sau, cô ấy bắt đầu đổi tính khác thường.

Hoặc có thể bạn chưa bao giờ nhìn thấy nó. Nhưng tôi nhìn thấy nó, nó nói: "Chào buổi sáng, Hannah", mỗi khi tôi sửa soạn đến trường và nói: "Ngủ ngoan nhé." Mỗi khi tôi chuẩn bị ngủ.

Tôi đẩy cánh cửa nặng nề bằng gỗ và kính bước vào chỗ Monet's. Một bầu không khí ấm áp tràn ra bao trùm lấy tôi và mọi người quay lại nhìn khó chịu vì bị một kẻ vừa để giá lạnh tràn vào. Tôi đóng cánh cửa lại phía sau mình lần bước vào trong.

Nhưng nó không chỉ là một vết xước. Nó là một cú đấm thẳng vào bụng tôi, là một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi. Nó là một con dao đâm vào lưng tôi bởi vì cậu thà tin vào một vài tin đồn được bịa đặt còn hơn là tin vào cái mà cậu biết nó là sự thật.

Jessica, bạn yêu quý, mình thật sự rất muốn biết liệu bạn có đến dự lễ tang của mình không. Và nếu bạn có đến dự, không biết bạn có để ý đến cái vết sẹo mà bạn đã tạo ra không?

Không. Có lẽ là không đâu.

Điều đó chắc là không thể.

Bởi vì những vết sẹo như thế này hầu như không thể thấy được bằng mắt thường.

Bởi vì không có lễ tang nào cả, Hannah ạ.

—★—

(1) Một câu nói phổ biến trong trò chơi trốn tìm của trẻ em để ám chỉ rằng những người chơi đang đi trốn có thể ra khỏi chỗ trốn mà không bị coi là thua cuộc.

(2) Họ của Hannah là Baker, trong tiếng Anh có nghĩa là bánh. Ở đây bọn họ đang đùa cợt với Alex bằng cách chơi chữ.