← Quay lại trang sách

Chương 16

HAI GIỜ ĐỒNG HỒ SAU, từ trong quan tài, Dan và Amy nhận được cuộc gọi vào điện thoại của Nellie. Điện thoại rung lên trong túi Amy, lôi con bé ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Dan đã ngủ thiếp đi, khi Amy đưa điện thoại lên mắt để nhìn thì thằng bé cũng chẳng buồn động đậy trước luồng ánh sáng màu xanh đó.

Không biết người gọi. Hoàn hảo.

Con nhỏ quyết định đánh liều một phen.

“Alô?”

Cuộc gọi gần như không thể nghe thấy khi ở dưới lòng đất, và Amy phải căng tai ra để nghe tiếng nói hoàn toàn rõ ràng, không lẫn một tạp âm ở đầu bên kia. Tất cả những gì nó nghe thấy là từ an toàn, mà con bé cho rằng nó có nghĩa là trên kia đã không còn ai nữa. Đó là một giọng nữ, nên có thể đó chính là Nataliya. Hay Irina đang cố nhử chúng ta ra. Con bé gạt ý nghĩ ấy sang một bên.

Amy huých Dan đủ mạnh để đánh thức thằng em dậy và nó làu bàu, cố gắng ngủ nướng thêm một chút nữa. Xương cốt bên dưới chúng có vẻ rỗng và khô khốc.

“Chị vừa có điện thoại. Ai đó nói mọi thứ đã an toàn rồi.”

“Chị đâu có cần phải nhắc em lần hai chứ,” Dan đẩy nắp quan tài mà không cần thêm một sự khích lệ nào.

Cả hai nhìn vào bóng đêm. Cánh cửa đã đóng. Không có một chút ánh sáng nào.

“Đây rồi,” Amy nói.

Nó bật chiếc đèn pin lên và cả hai đã bị lóa mắt bởi tia sáng chói phát ra. Amy chiếu luồng sáng lên khắp bức tường này đến bức tường khác, từ cỗ quan tài nọ tới cỗ quan tài kia, cho đến khi dừng lại trên cánh cửa sẽ dẫn chúng ra khỏi hầm mộ, đi vào các bậc thang dẫn trở lên nhà thờ.

Chúng bước ra nhẹ nhàng lặng lẽ hết mức có thể, nhưng Amy vẫn thấy kinh hãi vì nghe thấy tiếng xương gãy ra dưới sức nặng của nó.

“Có lẽ chỉ là đám xương sườn, Dan bình luận. “Có vẻ như anh chàng này chẳng biết sử dụng chúng vào việc gì cả. Ai gọi thế?”

“Chị không biết. Chị nghĩ có lẽ là Nataliya.”

Tụi nó đi đến cửa ra. Các biểu tượng lá bài không xuất hiện khi đi từ trong ra ngoài. Đơn giản nó đã mở ra sẵn, và hai chị em đã được tự do.

Sáng hôm sau, trong lúc ngồi thu lu tại một khách sạn ở Yekaterinburg chờ Nellie đang bay đến, Dan thực hiện một cuộc gọi.

“Không phải ông anh đang lái chiếc tải quái vật chứ?” Dan hỏi Hamilton Holt.

“Chưa, nhưng hãy còn sớm mà.”

“Đã có manh mối cho ông anh đây. Sẵn sàng chưa?”

“Anh đã sẵn sàng hai ngày nay rồi. Chú mày nói cho anh nghe đi nào.”

“Một gram Amber[1]

“Bồ tèo ơi, gớm quá. Amber là tay nào thế?”

Dan cười phá lên. Nó có thể hình dung được cảnh Hamilton Holt đang cười nhe răng ở đường dây bên kia.

Eisenhower chộp lấy điện thoại và hét vào máy.

“Đừng nghĩ rằng điều này có một ý nghĩa gì đó. Chúng ta đã hợp tác xong xuôi rồi! Đến Siberia và quay trở lại là một giao kèo thô thiển và chúng mày biết điều đó. Chúng mày đã lợi dụng bọn tao!”

“Ôkê, ngài Holt, dù cho ông có nói gì đi nữa. Tiếp tục cuộc chơi thôi.”

“Tiếp tục cuộc chơi!” Amy đồng tình.