← Quay lại trang sách

Chương 10

TRÊN NÉT MẶT CỦA ISABEL tuyệt nhiên không có một dấu hiệu nào của sự độc ác cả. Đó mới chính là điều đáng sợ nhất. Cũng đáng sợ như nụ cười rạng rỡ của cô ta vậy.

“Bà mất trí rồi à

Nhưng trông Isabel chẳng có vẻ gì là điên cả. Giờ thì Amy đã có thể thấy được cái lạnh lẽo ẩn giấu bên trong sự nồng ấm. “Cháu sẽ không cần đồ bơi đâu,” Isabel nói, “dù sao thì sau vài giây nó cũng không còn quan trọng nữa. Hoặc vài phút. Có thể lũ cá mập đang bận ăn cá, nhưng cuối cùng chúng cũng sẽ tìm tới cháu.” Cô ta đá nhẹ vào cái xô bằng đôi giày trắng. “Và tôi còn rất nhiều. Giờ thế nào đây? Nói, hay bơi?”

“Tôi sẽ không nhảy xuống nước đâu,” Amy vừa nói vừa đứng lên và đi về phía mạn thuyền bên kia.

“Được thôi, nếu cháu không tự nhảy, tôi có thể quăng cháu xuống,” Isabel nói. “Hít mạnh một hơi, và thế là xong. Như tập võ ấy mà. Không có gì khó khăn. Ian có thể giúp tôi.”

“Mẹ à?” giọng Ian hơi lạc đi một chút.

Cô ta quay ngoắt về phía thằng nhóc. Giọng cô ta nghe như tiếng lưỡi dao miết vào mặt kính. “Không được kêu bằng “Mẹ”! Ta đã nhắc con bao nhiêu lần rồi hả? Kêu như thế khiến ta như thể đã già lắm rồi ấy!” Cô ta lấy lại bình tĩnh và nhún vai với Amy. “Chà, có thể thằng con trai lười biếng chết nhát của ta sẽ không giúp ta một tay. Nhưng ta cũng chẳng cần giúp.”

Cô ta tiến về phía Amy. Amy lùi dần đến khi đụng vào lan can tàu. Giờ nó chẳng còn biết chạy đi đâu, ngoại trừ nhảy xuống nước.

“Ôi Amy bé bỏng và Dan bé bỏng,” cô ta nói. “Ai mà ngờ là chúng sẽ tìm được cách để đi vòng quanh thế giới cơ chứ? Paris, Moscow, Venice, Seoul, Karachi. Các ngươi đã khiến nhà Lucian hùng mạnh rơi vào một cơn điên loạn.”

Karachi à? Ý nghĩ của Amy xuyên qua nỗi sợ hãi của nó. Nó và Dan chưa từng tới Karachi.

“Ai đã giúp các ngươi trên đất Nga hả? Các ngươi đã tìm thấy bao nhiêu manh mối rồi hả?” Isabel chống hai cánh tay rắn chắc của cô ta lên lan can tàu, cạnh người Amy. Ở khoảng cách gần, Amy có thể nhìn thấy làn da mịn hoàn hảo đến mức kỳ dị và tia nhìn độc ác trong đôi mắt màu vàng sẫm của cô ta.

“Ném thêm ít cá xuống nước!” Isabel quát bảo Ian.

Ian không động đậy.

“LÀM NGAY!”

Ian đứng dậy đi về phía cái xô. Trống ngực của Amy đập thình thịch, nó dường như không thể thở nổi nữa. Tuy Isabel không còn dồn ép nó vào lan can tàu nữa, nhưng nó đã ở sát thành tàu và sẵn sàng để nhảy. Amy tự hỏi nó có bao nhiêu cơ may nếu nó chạy tới mũi tàu và nhảy xuống nước. Nếu bơi với tốc độ nhanh nhất, liệu nó có thể bơi được bao xa trước khi lũ cá mập xé xác nó ra từng mảnh?

Isabel nôn nóng quay người lại quan sát Ian, và Amy nhìn thấy thứ gì đó nằm ngoài hướng nhìn của cô ta. Một đám bụi sáng màu ở nền trời phía trên vai Isabel. Màu cam, màu đỏ tía, màu hồng - một đám dù lượn đang chao liệng phía trên bãi biển.

Cái dù lượn màu đỏ pha cam bay nhanh hơn mấy cái khác. Nó lướt ngang qua bầu trời, vẽ nên một đường vòng cung rộng trên mặt nước. Amy nhận ra rằng cái dù đang đón những luồng gió để hướng về phía chiếc thuyền mỗi lúc một gần hơn. Nó nhìn thấy một cặp giò trắng bóc và rắn chắc đang đung đưa qua lại. Hai bàn tay múp míp thịt nằm trên bộ phận điều khiển.

Đó là Hamilton!

Amy không có chút biểu hiện nào để lộ ra rằng nó đang thấy những thứ đang hướng về phía chiếc tàu. Isabel vẫn thúc Ian làm nhanh lên. Những chiếc vây cá mập lượn vòng quanh con tàu.

Amy căng cứng cả người khi Hamilton lọt vào một luồng gió xoáy. Trong một thoáng chốc, thằng bé làm che mất ánh mặt trời. Isabel ngước nhìn lên và lấy tay che mắt trong lúc nó phóng vụt xuống. “Đi thôi,” thằng bé gào lên với Amy. Nó phóng vọt lên chiếc ghế nệm và túm lấy hai mắt cá chân của thằng bé.

“Hú...u...u!” Hamilton gào to trong lúc Amy co hai chân lại và bám chặt.

Isabel gào lên trong cơn thịnh nộ và cố gắng tóm lấy hai chân. Hamilton liền lái chiếc dù lượn ra xa. Chiếc dù liệng qua bên trái khiến cho Isabel chỉ chộp được vào không khí. Cùng lúc đó, Amy tung chân đá thật lực vào chiếc xô khiến nó đổ ụp xuống, làm ruột cá và máu cá đổ tràn lan ra khắp sàn tàu. Isabel trượt chân ngã vào cái đống đó. Ruột cá, máu cá dính nhớp hết cả vào đôi giày trắng tinh tươm và chiếc quần tây trắng của cô ta. Cô ta thét lên.

“Tới lúc đi rồi, Amy,” Hamilton cười giòn giã.

Nhưng một cơn gió mạnh khác đã làm tụi nó dạt sang một bên, khiến Isabel tóm được mắt cá chân Amy và giữ chặt lấy bằng đôi bàn tay tanh tưởi dính đầy máu cá. Amy vừa thét lên vừa vung chân đá loạn xạ.

“Á!” Hamilton la lớn khi chiếc dù lượn chao nghiêng.

Isabel lại trượt chân và ngã trở lại vào đống cá vụn. Amy lại co chân lên trong lúc tụi nó bay qua phía trên lan can tàu. Giờ nó chỉ còn cách mặt nước có một chút. Dưới mặt nước vài phân, nó có thể thấy một khối nhung nhúc những con cá mập đen thẫm.

“Ha... Hamilton ơi...”

“Cứ bám chắc vào!” thằng bé gào lên.

Đôi giày vải của Amy trượt một đường dài trên mặt nước. Lũ cá mập lồng lộn lên.

“HAMILTON!”

“Đừng lo! Em bé này có động cơ mà!”

“Thế thì ĐEM RA MÀ XÀI NGAY ĐI!”

Động cơ được bật lên. Chiếc dù lượn cất lên thêm vài phân cách khỏi mặt nước. Tụi nó bay là là rồi từ từ bay lên mỗi lúc một cao. Chẳng mấy chốc, cả hai đã chao liệng phía trên vịnh biển.

“Làm được rồi!” Hamilton kêu to. “Tôi nghĩ giờ tôi đã biết cách xài cái của này rồi...”

Hai cánh tay Amy bắt đầu mỏi nhừ. “Hamilton, tôi không bám được nữa!” nó la to. Nếu rơi xuống từ độ cao này, nó không nghĩ rằng nó sẽ sống nổi.

“Đừng lo, Ame-o,” Hamilton gọi nó. Bằng đôi chân lực lưỡng, thằng bé chỉ cần cong đầu gối lại là đã kéo được nó lên cao. “Hãy giữ chặt lấy bộ khung dù,” thằng bé bảo nó. Amy túm chặt lấy chiếc cần của cái dù lượn. “Chà, em tuyệt quá bé ơi,” Hamilton vừa nói chuyện với cái dù lượn vừa điều chỉnh hướng bay.

“Hồi nãy xuống hơi gần quá,” Hamilton nói. “Xin lỗi nha. Đây là lần đầu tiên tôi ngự lên cái thứ này.”

“Vậy mà anh vẫn bay xuống để cứu tôi à? Anh không sợ sao?”

“Nhà Holt không có biết chữ sợ,” Hamilton nói. “Em chưa nghe thế bao giờ à?”

Lúc này những chiếc dù lượn khác đang lượn về phía tụi nó. Con bé thấy khuôn mặt đỏ ké của Eisenhower. Gã ta đang quát lớn điều gì đó.

“Cha anh đang nói cái gì vậy?” Amy hỏi.

“Chả biết,” Hamilton đáp. “Tôi tắt bộ đàm rồi. Chắc ổng muốn tôi hạ cánh để ổng có thể tra hỏi em đó mà. Ổng không hiểu em tới Úc làm gì. Điều đó làm ổng tức phát điên. Nhưng em đã giữ lời và đã đưa cho tôi manh mối đó. Nên tôi nợ em.”

Nó lượn ra xa về phía cuối bãi biển, bay vào gần vùng nước nông. “Có một con đường ở cuối bãi biển này,” thằng bé nói với nó. “Em có thể tìm được đường về.”

“Có vẻ như giờ tôi lại nợ anh một chuyện rồi,” Amy nói.

“Chứ sao nữa. Một ngày nào đó tôi sẽ tính sổ đấy. Đừng quên Búa Tạ này. Binh đoàn nhà Holt đang bị khuất sau quả đồi kia, nên họ sẽ không thấy được em nếu em chạy thật nhanh. Hãy chùng đầu gối khi nhảy xuống, và hãy chạy thật nhanh như một cơn cuồng phong nhé. Còn tôi sẽ lại bay tiếp đây

Thằng bé nhẹ nhàng lái chiếc dù lượn hạ thấp xuống. “Đi đi,” nó la lên, và Amy nhảy xuống.

Nó chùng đầu gối lại khi chạm lớp cát mềm, rồi đứng thẳng lên. Hamilton bay lên cao, đón một luồng gió thốc lên, và chẳng mấy chốc đã bay là là cao tít phía trên đầu nó.

Hai chân con bé đang run lẩy bẩy, nhưng nó vẫn cố gắng để chạy tới đường cái. Nó đi chậm dần lại khi biết rằng mình đã an toàn. Nó cố không nghĩ tới bầy cá mập và mặt nước đẫm máu.

Đút hai bàn tay run rẩy vào túi áo khoác, nó bắt đầu bước đi. Những hình ảnh tới tấp nổ tung trong đầu nó như những quả bom - lửa, máu, đàn cá mập, cái miệng trát son trông như một vết sẹo của Isabel. Ánh mặt trời tỏa ra như lửa quanh đầu Isabel...

Cỏ ướt quấn lấy đôi chân trần của nó. Khói. Lửa. Mẹ đang cúi người xuống nó, hai bàn tay mẹ ôm lấy hai má Amy...

Amy lắc đầu thật mạnh. Nó không cần phải nhớ! Nó không muốn nhớ! Những hình ảnh làm nó phát ốm, choáng váng và sợ hãi.

Mày chẳng bao giờ nhớ những gì lẽ ra mày không bao giờ được quên.

Nhưng nếu nó không muốn nhớ thì sao chứ? Nếu nó muốn chôn giấu vĩnh viễn một ký ức thì sao?