Chương 12
DƯ ÂM CỦA TIẾNG ĐÓNG CỬA LẮNG XUỐNG. Irina nhìn chằm chằm vào cái điện thoại. Ả sẽ phải gọi Người Thu Xếp. Hắn ta có thể chịu ra nước ngoài vì một công việc, nhưng đừng quá hy vọng vào điều đó.
Ả cho rằng trong mỗi thành phố đều có một người luôn có thể có mọi thứ bạn cần. Hộ chiếu, xe hơi, chất nổ, độc dược. Nhà Lucian thấy rằng những manh mối như thế rất có giá trị. Người Thu Xếp là một trong số những người giỏi nhất. Hắn ta không từ bất cứ việc gì, hắn ta có thể kiếm bất cứ thứ gì, và hắn ta không hỏi bất cứ câu nào. Chính ả cũng đã có lần dùng tới hắn ta.
Lần này Isabel cần gì ở hắn? Cô ta đang mưu mô điều gì?
Irina dạo bước quanh căn phòng vẻ nhàn tản. Ả đã không còn được Isabel tin cẩn. Ả không còn được biết về cả kế hoạch nữa, mà chỉ từng phần nhỏ của nó.
Ả lướt những ngón tay lên những viên đá xanh mát lạnh của sợi dây chuyền. Những lời lăng mạ của Isabel dội vào ả chỉ như nước đổ lá khoai. Chúng không hề gây đau đớn.
Ả thả sợi dây chuyền vào túi chiếc áo khoác màu đen và kéo khóa lại. Ả chưa bao giờ là người đa sầu đa cảm. Không bao giờ. Nhưng ả hiểu thế nào là sự thương cảm. Có được thứ gì đó mà một người mình từng yêu thương đã từng chạm vào. Giữ nó gần mình.
Nhiều năm trước, khi cuối cùng ả đã khiến được mình dọn dẹp căn phòng của Nikolai, lúc xếp chiếc quần dài yêu thích của thằng bé, ả đã tìm thấy vài thứ trong túi quần. Tấm huy chương do trường trao cho ả vì danh hiệu Vô địch môn nhảy sào. Tấm huy chương đã mờ xỉn, dải ruy-băng đã rách nát và bạc màu. Nhưng Nikolai đã mang nó theo bên mình. Mỗi ngày thằng bé đều chạm vào nó. Một kỷ vật nhắc nhớ tới mẹ nó. Mẹ nó đi xa quá nhiều. Thằng bé cần có thứ gì đó có thật, để giữ mẹ ở lại với mình. Ả đã không hiểu được.
Ả đã không hiểu được.
Đó chính là giây phút ả đã vỡ òa. Ả đã ôm chặt chiếc quần vào người và khóc tức tưởi. Ả đã cho nỗi đau đớn của mình gào thét. Dần dần, ả lấy lại được thăng bằng, nhưng ả không bao giờ còn như cũ nữa. Ả vẫn còn vụn vỡ. Ả đã mất đi con trai của mình.
Ả thọc tay vào túi áo kia và sờ vào tấm huy chương. Bây giờ đến lượt ả giữ lấy thứ gì đó bên mình như một kỷ vật. Để được chạm vào thứ mà con trai mình đã từng chạm vào.
Irina, tôi cần cô để mắt tới vấn đề rắc rối ở Helsinki.
Con trai tôi ốm. Đây không phải lúc thích hợp.
Ả vẫn còn nhớ rõ điệu cười giòn giã của Isabel.
Con nít lúc nào mà chẳng ốm.
Không, lần này còn hơn thế. Bác sĩ nói là...
Đừng làm phiền tôi bằng mấy thứ vụn vặt. Làm việc của cô đi. Vé máy bay đang chờ cô ở sân bay đấy.
Thế là ả hôn con, hôn những lọn tóc xoăn tơ vàng óng của thằng bé. Ả thì thầm rằng sẽ chỉ đi hai ngày thôi. Anna, người hàng xóm nhận trông hộ thằng bé, người thằng bé rất yêu mến, Anna sẽ ở bên cạnh nó. Irina sẽ đem về cho con trai bất cứ thứ gì nó muốn.
Một con khỉ nhé mẹ, thằng bé nói, và ả bật cười.
Ả phải hoạt động ngầm. Không liên lạc, không gọi điện thoại, không gì cả. Thế nên ả đã khôngnhững tin nhắn mỗi lúc một thêm hoảng hốt của Anna. Ả không nghe điện thoại của bác sĩ. Ả hạ cánh xuống Moscow hai ngày sau và nhận được tin rằng đứa con trai mới 9 tuổi của mình đã chết. Lúc Anna đầm đìa nước mắt đến báo tin, ả vẫn đang cầm trên tay con khỉ nhồi bông, trên gương mặt vẫn đang nở nụ cười mong đợi.
Giờ Irina đã khôn ra rồi. Isabel đã một lần ép ả làm một việc khiến ả hối tiếc trong từng hơi thở. Chuyện này sẽ không lặp lại lần nữa được đâu.