← Quay lại trang sách

Chương 1​:

Amy Cahill không tin vào những điềm xấu. Nhưng tuyết đen đang rơi, mặt đất đang rung chuyển dưới chân con bé, thằng em nó đang kêu meo meo, và ông chú nó Alistair đang đi nghênh ngang trên bãi biển trong bộ đồ ngủ màu hồng.

Nó phải thừa nhận, các dấu hiệu không khả quan mấy.

“Ới, Nellie!” Alistair hét qua biển dung nham, hai bàn tay ông khum lại trên miệng. “Cứu chúng tôi, cô gái thân mến ạ!”

Amy lau đi một lớp nhọ đen trên má nó. Tro.

Nó có thể còn lại sao trận hỏa hoạn tối qua sao?

Đừng nghĩ về điều đó. Không phải bây giờ.

Ngoài biển, một tiếng ồn động cơ từ xa trở nên lớn hơn. Trên một cái xuồng nhỏ, tiến về hòn đảo Indonesia nhỏ xíu nơi chúng đang bị mắc cạn, là au pair của Amy và Dan, Nellie Gomez. Trong bóng tối kỳ lạ buổi sáng, bầu trời và nước pha trộn thành một bức tường xanh xám, và cô nàng dường như trôi giữa không trung.

“Mrrrrrrrp!” Dan kêu gào.

“Em đang làm gì đó?” Amy hỏi.

“Bắt chước một con mèo Mau Ai Cập.” Dan trao cho Amy một cái nhìn bực bội, như thể nó vừa nói một điều hoàn toàn có lý. “Saladin ghét nước. Nếu nó nghe thấy một con Mau khác, có lẽ nó sẽ lên boong với Nellie – và ít nhất chúng ta sẽ thấy nó! Chị không nhớ nó à?”

Amy thở dài. “Có chứ. Nhưng sau đêm qua… ý chị là, chị cũng yêu Saladin, Dan, nhưng thành thật chị không nghĩ nhiều về nó.”

Con bé nghe thấy một tiếng sấm đùng đùng ở xa. Khi nó nhìn ra ngoài biển, đôi mắt nó cay xè. Một giọt nước mắt xóa đi một vệt xám trên má nó. Làm sao một trận hỏa hoạn từ tối qua vẫn có thể tạo ra nhiều tro đến thế? Nó chỉ là một tòa nhà. Một nơi nó và Dan cùng Alistair sẽ biến thành than nếu không vì…

Đừng nghĩ về cô ta. Hãy nghĩ về những điều bình thường. Bơ đậu phộng. Bài tập. TV. Saladin.

Nhưng những hình ảnh từ tối qua đang phóng qua đầu nó. Ngọn lửa liếm vào bức tường… biểu hiện của Dan, như thể một đứa bé mới biết đi kinh hãi… Alistair hét lên với chúng… tiếng gọi từ bên ngoài cửa sổ, từ người cuối cùng mà chúng muốn gặp… người phụ nữ đã suýt giết chúng ở Nga.

Mình đã nghĩ cô ta đang cố thiêu sống mình vào tối qua. Nhưng cô ta không làm. Không phải Irina.

Isabel Kabra đã làm việc đó. Bà ta đã đốt ngôi nhà của chúng ở Massachusetts mấy năm trước, và cha mẹ Dan và Amy đã không thể thoát được. Bây giờ Isabel đang hoàn thành công việc. Bà ta là một kẻ giết người. Một cỗ máy giết người Lucian trong ngọc trai và nước hoa.

Cho đến đêm qua, Isabel là một trong hai người mà Amy sợ nhất.

Người kia là người phụ nữ tóc vàng hoe đã gọi chúng từ gờ tường phía dưới.

Hôm qua, nếu bạn bảo Amy lên danh sách Những Tiên Đoán Gần Như Ít Có Thể Xảy Ra Nhất Trong Một Triệu Năm, ngay trên đó với Thế giới sẽ biến thành pho-mát và Em trai mình Dan sẽ nói nó yêu mình, sẽ là điều này:

Irina sẽ hy sinh bản thân – vì chúng ta.

Nhưng Irina đã nhảy lên mái nhà trên một cây sào, xông vào ngọn lửa. Cô ta đã giữ cây sào đó trước cửa sổ của chúng để chúng có thể trượt xuống an toàn. Sau đó ả đã biến mất vào ngọn lửa trước mắt Amy. Tại sao?

Làm sao một người có thể thay đổi nhiều đến thế?

“Trở về mặt đất đi Amy,” Dan nói. “Chị gái, chị có thể nghe thấy Nellie đang nói gì không?”

Ngừng. Suy. Nghĩ.

Những suy nghĩ của Amy bay mất vào bầu không khí khói bụi. Ngoài biển, Nellie đang vẫy một cách điên cuồng. Phía sau cô nàng, bầu trời tối đen với những đám mây thấp đáng ngại.

“Cô gái đáng yêu trông kinh hãi,” Alistair nói.

“Có một cơn bão đang đến,” Amy nói.

“Có lẽ chị ấy chú ý thấy bộ đồ ngủ của chú, chú Alistair,” Dan gợi ý. “Chúng khá đáng sợ.”

Alistair nhìn xuống. Chiếc áo ngủ bằng lụa của lão đã bị tơi tả và dính đầy bồ hóng bởi trận cháy đêm trước. “Ôi, trời, thứ lỗi cho ta khi ta thay đồ nhé?”

Bây giờ Nellie đang chỉ về thứ gì đó phía sau cô nàng, trước một hòn đảo tên là Rakata. Amy hóa đá. Vào năm 1883, núi lửa Krakatau đã phun trào ở đó, một trong những thảm họa thiên nhiên kinh khủng nhất được ghi chép trong lịch sử.

Amy nhớ những lời mà người lái tàu đã đưa họ đến đây.

Hôm nay không tốt… rất hoạt động.

Con bé cảm thấy tro trên má mình và đột nhiên điều đó trở nên có lý. Nó giơ những đầu ngón tay bị bôi đen của mình về phía em trai. Nellie không chỉ lo lắng về cơn bão. “Chị - chị nghĩ chị ấy đang cố gắng nói với chúng ta điều gì đó về núi lửa,” Amy nói.

Đôi mắt Dan sáng lên. “Ôi. Chúng ta sẽ như Pompeii à? Giống như, ừm-ừm, chúng ta ở đây, lau dọn nhà bếp – ôi, zap! – ngập trong dung nham!”

“Điều này không đùa đâu,” Amy đáp. “Cho em biết, lầm cuối cùng núi lửa phun trào, thủy triều tràn khắp vùng Biển Nam. Ba mươi sáu ngàn người đã chết.”

Dan hít một hơi thở sâu. “Được rồi, Amy, thư giãn đi. Nellie sắp đến đây rồi. Trong chốc lát nữa chúng ta sẽ rời đi, vuốt ve Saladin, mọi tình huống bình thường…”

“Chúng ta không có manh mối, Dan,” Amy nói. “Thậm chí nếu chúng ta ra khỏi đây, chúng ta đi đâu – trở lại Boston, vậy thì Dịch vụ Xã hội sẽ trả chúng ta về với bà dì Beatrice à?”

Dan nhìn qua chỗ Alistair đã biến mất. “Em cá ông ấy biết nơi để đến tiếp theo.”

“Tuyệt. Sau khi Alistair thay quần áo, chúng ta sẽ hỏi ông ấy,” Amy nói. “Không phải chúng ta có sẵn một máy dò nói dối à? Và nhân tiện, ông ấy đi đâu?”

Theo ý kiến của Amy, độ đáng tin cậy của Alistair cũng bằng mấy con chuột trong trò đập chuột. Vừa mở mắt thì ông ta trồi lên trong đời bạn như một người bảo vệ và người bạn thân tín nhất. Nhắm mắt cái ông sẽ phản bội bạn, và bạn muốn đập ông ta xuống lỗ lần nữa.

Ông ấy đã đi đâu để thay đồ? Ông có một nơi ẩn náu bí mật ở đây à? Ông sẽ biến mất ngay bây giờ chứ, cái cách mà ông đã làm sau vụ sập hang ở Seoul?

Chi Ekaterina đã có mặt trong cuộc tìm kiếm manh mối nhiều năm trời. Những chi Cahill khác cũng vậy – Chi Tomas, Lucian, và Janus – tất cả với tiền bạc, kinh nghiệm và sự sốt sắng giết người. Thiên thời địa lợi thật quá nghiêng về phía phe họ. Di chúc của bà ngoại Grace đã làm cho cuộc đánh cược này thêm nhiều rủi ro bằng việc mời những người Cahill đã được bà chính tay chọn ra để tham gia vào một cuộc săn tìm kỳ quái để tìm ra 39 manh mối sẽ dẫn đến quyền lực vĩ đại nhất chưa từng thấy. Nhưng di chúc ấy cũng tạo một đường lui. Amy và Dan có thể nhận một triệu đô mỗi đứa và quên đi cuộc săn tìm.

Lựa chọn đó sẽ bình thường.

Nhưng Grace muốn chúng tìm được các manh mối. Và Amy không thể hình dung được việc không làm theo điều Grace muốn. Dan không thể tưởng tượng được việc không tìm ra quyền lực vĩ đại nhất từng biết đến. Sau đó là phần lần theo những đầu mối được để lại bởi những tổ tiên nổi tiếng, như Mozart và Ben Franklin. Vậy nên chúng ở đây, bốn lục địa và sáu manh mối sau đó: một đứa con gái mười bốn tuổi, đứa em trai mười một tuổi của con bé, và một au pair mà việc huấn luyện đào tạo tình báo chính của cô ấy liên quan đến tải nhạc punk và kiểm soát cơn đau do hình xăm – đó là, trừ khi cô ta thực sự là một bậc thầy gián điệp.

Trong cuộc tìm kiếm 39 manh mối. Không bình thường là điều Bình thường mới.

Lại một lần nữa, giọng của Nellie đâm xuyên không khí. Bây giờ cô đã gần hơn, tiếng ồn động cơ của chiếc xuồng nhỏ xuống khi nó chuẩn bị đậu lại. Bây giờ tiếng kêu của cô là pha lê trong suốt.

“CẢNH SÁT!” Cô chỉ qua vai mình. “CẢNH SÁT!”

“Họ sẽ đến bắt giữ núi lửa à?” Dan hỏi.

“Thôi nào!” Amy nói, tóm lấy cánh tay thằng em và tiến về phía Alistair. “Một ngôi nhà bị cháy, Dan – và ai đó đã chết! Cảnh sát điều tra những việc như thế. Chú Alistair! Cảnh sát đang bám theo Nellie!”

Alistair tiến lại từ khu rừng gần đó trong một bộ vét lụa xám được là ủi sạch sẽ, chiếc áo sơ mi màu vàng của ông sáng và sạch, cái mũ quả dưa của ông chỉ vừa nghiêng. Gương mặt ông xịu xuống khi ông nghe tiếng kêu của Nellie. “Isabel…” ông lẩm bẩm. “Bà ta hẳn đã nói với cảnh sát buộc tội chúng ta. Đó là kiểu modus operandi của bà ta.”

Dan thở dài. “Chú biết đấy, cháu đang hiểu rõ những gì chú đang nói và sau đó bùm! Chú chen vô những từ mới.”

Alistair nhẹ nhàng đặt cây gậy của mình lên chân Dan, giữ nó tại chỗ. Ông dựa về phía cháu trai. “Ta biết cháu đang làm gì. Cháu tin rằng khiếu hài hước sẽ thắp sáng đường của chúng ta. Nhưng một số thứ không có một mặt sáng – giống như bị ném vào tù ở Jakarta. Bởi vì đó, chàng trai trẻ à, là nơi tất cả chúng ta bị hướng đến.”