← Quay lại trang sách

Chương 26

“KH-Ô-Ô-Ô-N-G!” Amy đang gào thét từ phía sau Dan.

Dan kéo áo choàng. Cánh quạt đang rít lên trong tai nó, một vật mờ màu bạc, những cánh quạt đang tiến đến gần hơn. Nó ngửi thấy mùi động cơ đang nóng lên, dầu mỡ.

Quá chặt.

Dan giật mạnh cơ thể mình, cố gắng để đẩy nhẹ cái ghế.

Ian Kabra nhìn từ Dan đến cánh quạt một cách buồn nôn.

Giờ những cánh quạt còn cách cổ Dan vài xăng-ti-mét. Nó ngã người ra sau, đôi mắt nhắm lại, đầu óc nó dường như tách ra. Nó nghe thấy một tiếng thét và không chắc liệu đó có phải của nó.

Nhưng có cảm thấy ghế của mình nghiêng. Và đầu nó đập phải thứ gì đó, cứng.

“Bắt lấy thằng bé!” một giọng nói ra lệnh.

Isabel.

Dan mở đôi mắt ra. Nó thấy Amy đổ sầm bên kia phòng, vẫn bị trói vào ghế của nó, nện đầu mình vào Isabel Kabra.

Đột nhiên, nó cảm thấy mình lăn về phía sau. “Dan! Dan, cháu có nghe thấy ta không?” một giọng nói trầm hỏi.

“Ốiiii…” hai tay Dan đột nhiên tự do. Nó bước đi loạng choạng. Băng qua phòng, Amy ở trên người Isabel, kẹp chặt bà ta trên sàn.

Một cánh tay đẩy nó về phía cửa. “Đi. Chúng ta không được lãng phí thời gian. Rời đi và đến Nhà chứa số Ba. Ta sẽ gặp các cháu.”

Giáo sư Bardsley đang đẩy nó. Ba học viên của ông vật lộn với nhà Kabra trong khi cởi trói cho Nellie và Amy. Cánh quạt đang chậm lại.

Dan cảm thấy cổ nó, chỉ để chắc chắn. Sau đó nó chạy tới tóm lấy chị gái nó. “Đi thôi!”

Chúng chạy tới cánh cửa, với Nellie theo sau. Isabel đang kêu gào, giọng bà ta xuyên qua tiếng ầm ầm của cánh quạt đang chậm lại. “ĐÂY LÀ MỘT SỰ BẤT CÔNG!”

Khi Amy và Nellie hối hả ra ngoài, Dan cúi đầu vào lại để mang Saladin. Sau đó nó chạy vòng qua bên kia của cánh quạt và tóm lấy cái lọ chất lỏng màu xanh khỏi kệ.

Chạy ra bên ngoài, nó nhét cái lọ vào túi mình.

Nó bắt kịp Amy và Nellie ngay ngoài Kho chứa số Ba. Cánh cửa mở, để lộ một máy bay cánh quạt dưới một tấm bạt dày.

“Em ổn chứ?” Amy hỏi. “Ôi trời, Dan, chị đã nghĩ em đã –” Con bé nuốt lại phần còn lại của suy nghĩ.

“Điều mà chị đã làm với Isabel thật tuyệt vời,” Dan nói.

Giáo sư Bardsley giờ đang chạy nhanh về phía chúng. “Các cháu, chúng ta sẽ rời đi,” ông hổn hển nói. “Các cháu không thể ở lại Nam Phi nữa. nhà Kabra có thể bị đánh bại, nhưng chúng sẽ không bao giờ bị ngăn lại. Và có ai đó khác –” Ông liếc nhìn qua vai mình.

“Ai?” Dan hỏi.

Nhưng giáo sư Bardsley cúi đầu vào kho chứa, gọi lớn, “Xiiiiin chào!”

Hai nhân viên mặc đồng phục chạy đến. “Ông có giấy phép đường bay không, thưa giáo sư?” một trong hai người bọn họ hỏi.

“Làm ơn lấy nó cho tôi – nhanh nhất có thể!” giáo sư Bardsley nói.

Người đàn ông chạy đi khi người nhân viên kia giúp giáo sư Bardsley tháo vỏ bọc máy bay.

Bên trong nó là màu vàng, với ống dẫn màu đỏ và một cái tên bằng chữ viết tay lạ thường: The Flying Lemur.

“Nó là máy bay của Grace!” Amy la lên.

“Grace đã dạy ta bay,” giáo sư nói. “Khi bà ấy biết mình sắp chết, bà cho phép ta giữ quý bà này làm công việc. Bây giờ, cùng đưa bà ấy đi một vòng, chứ?”

Amy chạy đến bên kia và nhảy lên ghế hành khách của buồng lái.

“Này! Em muốn ngồi đó,” Dan phản đối.

“Nhóc, em không đủ nhanh,” Nellie bổ sung, trượt vào phía sau.

Giáo sư Bardsley khởi động. Các cánh quạt xoay. “Đi!” nhân viên sân bay đang hét. “Ông có đèn xanh rồi!”

“Họ để ông cắt qua trước mọi người mọi người, như thế à?” Nellie hỏi.

Giáo sư Bardsley cười toe. “Đừng hỏi gì. Vào đi, Dan!”

Nellie kéo Dan vào ghế sau.

Dan ngồi phịch xuống cạnh cô nàng, nổi giận. “Các chị nghĩ là em không đủ nhanh à?” nó nói. “Các chị nghĩ không có gì để làm với việc thực tế là em đang giữ Saladin, vì vậy có lẽ thật không công bằng để Amy nhảy lên như thế?”

“Mrrrp,” Saladin đồng tình kêu.

Nellie nhún vai. “Em có thể chơi được trò oẳn tù tì suốt nửa tiếng gì đó.”

“Ha ha. Chị hãy tiếp tục với chị của em.” Dan khoanh hai tay và ngồi lại khi Amy rút vào chỗ của mình.

“Này, ông đang mang chúng tôi đi đâu?” Nellie hỏi.

“Nếu có thể, hắn ta sẽ mong chờ chúng ta hạ cánh ở Swaziland,” giáo sư Bardsley nói.

“Hắn?” Nellie hỏi.

“Chúng,” giáo sư Bardsley nhanh chóng đáp. “Bất cứ ai theo đuôi các cháu. Vì vậy ta sẽ đưa các cháu đến Mozambique. Ở đó các cháu sẽ lên một máy bay tới Đức, nơi mà ta sẽ sắp xếp việc chuyên chở đến – bất cứ nơi nào các cháu cần đi tiếp.”

Chiếc máy bay lăn khỏi nhà chứa và trượt trên đường băng, những cánh quạt kêu vù vù.

“Tại sao ông làm việc này cho tụi cháu, giáo sư Bardsley?” Amy lên tiếng. “Chuyện gì đang xảy ra?”

“Bởi vì công việc của các cháu ở đây xong rồi,” ông đáp. “Bởi vì các cháu đã tìm thấy một manh mối. Bởi vì cứ cho là ta không phải một phần của điều này, ta tôn trọng rằng các cháu đang theo lệnh của bà ngoại các cháu.”

“Ông biết rõ Grace như thế nào?” Amy nhấn mạnh. “Ông có biết bà thuộc về chi nào không?”

Khi giáo sư Bardsley kéo ga lại, tiếng ồn làm điếc tai. “Sao?” ông nói. Chiếc máy bay lắc lư về phía trước. “YEEE-HAH!” Nellie hét lên.

Từ ghế sau, Dan nghiêng về phía Amy. “Chị thật sự nghĩ là em quá chậm chạp à? Ừm, nếu em quá chậm chạp, làm sao em lại là người nhớ lấy cái này?”

Giờ đây nó đẩy thứ gì đó vào mặt con bé. Cái lọ xanh của nhà Kabra.

“Dan, ngồi lại và thắt dây an toàn vào!” Amy quay lại. Cái lọ rớt khỏi tay Dan. Nó tung lên không trung hai lần. Dan vụt lấy nó nhưng chỉ xoay sở được để đập nó vào tường trong của máy bay.

Nó vỡ thành từng mảnh, làm bắn ra bùn xanh lá cây vào tay Dan và cái ghế cạnh nó.

“Auuuugghhh!” Dan thét lên. “Amy, em không thể tin chị đã làm điều đó, chị thật ngu ngốc!”

Amy thở dài. “Nó là đồ giả, Dan.”

Nhưng khi một giọt rơi trên ghế, vải cháy âm ỉ.

“Ớ, DAN?” Nellie hét lên để nghe được qua tiếng ồn động cơ. “EM ĐÃ NÓI NÓ LÀ CÁI GÌ?”

Dan cảm tháy như thể một sở thú đầy những con bọ cạp đã rơi từ trên trời xuống cánh tay của nó. “ỐI,” nó kêu lên. “ĐAU QUÁ!”

Chiếc máy bay giờ đang trên không trung. Amy nhìn giáo sư Bardsley qua gương chiếu hậu. “CHÁU ĐÃ NÓI MÀU CỦA HUYẾT THANH ĐÓ LÀ GÌ?” ông hỏi.

“XANH LÁ CÂY. BÙN. NÓ ĐANG ĐỐT CÁI GHẾ.”

Đôi mắt giáo sư Bardsley mở to. “NÓ KHÔNG PHẢI LÀ HUYẾT THANH. NÓ LÀ MỘT CHẤT ĐỘC TÁC DỤNG CHẬM! NHÀ KABRA THỬ NÓ LÊN MỘT TRONG NHỮNG NGƯỜI CỦA TA. NÓ SẼ ĂN MÒN DA VÀ THEO THỜI GIAN HOẠT ĐỘNG NÓ ĐI VÀO HỆ THẦN KINH!” Hai tay ông giờ ở trên khắp các bàn điều khiển, bật công tắc, đặt đồng hồ. “TA CẦN AI ĐÓ GIỮ BUỒNG LÁI!”

Nellie nghiêng về trước. “TÔI SẼ LÀM! TÔI BIẾT MÌNH ĐANG LÀM GÌ!”

Giáo sư Bardsley nhanh chóng đổi chỗ với Nellie, làm Saladin nhảy lên sàn với một tiếng rít. Ông tiến đến sau ghế và lôi ra một cái hộp nhỏ được dán UMHLABA.

Cơn đau đang lan ra. Dan cảm thấy toàn bộ cơ thể nó đang run lên. Nó nghiến răng. Đừng nghĩ về nó đừng nghĩ về nó đừng nghĩ về nó đừng nghĩ về nó…

“C-CÁI G-GÌ ĐÓ?” nó hỏi.

“TINH CHẤT CỦA CÂY LÔ HỘI,” giáo sư Bardsley đáp. “NÓ SẼ LÀM CHẬM TÁC DỤNG CỦA CHẤT ĐỘC ĐẾN KHI CHÚNG TA ĐẾN MỘT BỆNH VIỆN Ở MOZAMBIQUE. NÓ SẼ MẤT KHOẢNG HAI TIẾNG, NHƯNG CHÁU SẼ ỔN THÔI. TA TIN HỌ CÓ THỂ CÓ THUỐC GIẢI THÍCH HỢP Ở ĐÓ.”

“CÓ THỂ CÓ NÓ?” Amy đang hét lên. Gương mặt nó trắng bệch ra. “ÔNG KHÔNG THỂ ĐỂ NHÀ KABRA GIẾT NÓ!”

Giáo sư Bardsley gật đầu, đôi mày ông cau lại.

Ông thấm một cái khăn tay và đặt nó lên cánh tay Dan. Nó có cảm giác như nước đá, làm dịu đi ngọn lửa. Cơ thể Dan bắt đầu ổn định, nhưng nó không đủ.

“THÊM ĐI!” Dan hét. “THÊM ĐI!”

Giáo sư Bardsley bôi chất đó dày hơn.

“KHÔNG CÓ BẤT CỨ THỨ GÌ KHÁC TRONG MÁY BAY CỦA GRACE À?” Amy hét. “CÓ LẼ BÀ ẤY CÓ THUỐC GIẢI Ở ĐÂY!”

Giáo sư nhìn lên Amy. “TA ĐANG NÓI VỀ CÁI GÌ VẬY? TA BIẾT MỘT NƠI CHÚNG TA CÓ THỂ LẤY THUỐC GIẢI. NHƯNG TA SẼ CẦN ĐIỀU CHỈNH LẠI HƯỚNG ĐI ĐẾN MADAGASCAR!”

“THẲNG TIẾN, GIÁO SƯ!” Nellie giờ đang bật những cái đồng hồ với sự tự tin. Chiếc máy bay rẽ qua phải.

“Mrrp!” Saladin kêu, trượt qua sàn.

“CÁI GÌ Ở MADAGASCAR?” Amy hét lên. Qua đôi mí mắt run rẩy của Dan, tất cả những gì nó thấy là những đường gân của con bé nổi lên như những rễ cây.

Giáo sư Bardsley giờ đang bọc một tấm ga-rô trên cánh tay Dan. Nó cảm thấy tốt, nhưng vết thương đang thay đổi. Nó phóng ra thành những làn sóng, lên cổ nó, xuống hai chân nó, đang lăn tới lui như trò tra tấn thời Trung cổ nào đó.

Giọng của giáo sư Bardsley đến chỗ Dan giống như một trạm radio đang mờ dần. “CHÚNG TA ĐANG,” ông đáp. “ĐẾN NGÔI NHÀ CHÂU PHI CỦA BÀ CHÁU!”