← Quay lại trang sách

Ảo Mộng

Hai ngày sau, các thành viên trên diễn đàn nicepicture dường như ngộp thở và liên tục ồn ào về những bức ảnh mới nhất chụp trong ngôi biệt thự cổ. Taysieudang cũng được vài bức hình chụp góc độ nghiêng của mẫu, nắng trong tràn như mật, đánh ven nuột nà trên sóng tóc tơ rối. Oscarroom chụp cận cảnh, đặc tả đôi mắt u uất kỳ lạ của người trong ảnh. Bố Già sở hữu những bức ảnh đen trắng công sáng đầy nghệ thuật. Vĩnh trưng bày tác phẩm tuyệt chiêu của mình, trong đó bờ lưng mảnh dẻ của cô gái xa lạ thẳng hướng với mặt trời, đằng sau ánh sáng màu cam rực rỡ là cái bóng tương phản tròn trĩnh. Riêng những tấm ảnh của Bắc Fuji là gây xôn xao nhất. Chỉ có ba tấm chụp từ sau lưng mẫu, không bức nào lấy mặt, nhưng với ánh sáng xanh ngả tông Cyan, dáng hình quyến rũ phủ suông làn tóc rối hoang dại nổi bật trên phông nền đánh blur với những đốm lá dã hương và vàng nâu vôi tường đã khiến toàn thể diễn đàn tấm tắc, cho dù tất cả biết tỏng trò phù thủy của Bắc Fuji.

Những bức ảnh của Nguoivohinh xuất hiện vào sáng ngày thứ ba. Và ngay trưa hôm đó, các tay máy trên diễn đàn bỏ cả việc để hẹn nhau ở một quán cà phê quen thuộc. Cả buổi sáng, Vĩnh phải lăn lóc chụp ảnh thuê cho một hội thảo nên cậu là người cuối cùng được xem những bức ảnh. Vĩnh choáng váng. Seri ảnh của Nguoivohinh được đặt tên là “Ảo mộng” bao gồm bảy bức ở bảy góc độ khác nhau. Hai bức đầu tiên chụp trong ánh sáng văn vắt của buổi ban trưa. Ba bức sau ngàn ngạt ánh chiều tà cô tịch và hai bức cuối cùng đặc tả khuôn hình nhợt nhạt của sắc trời ngày bão. Những bức ảnh đã đi dần từ trung cảnh đến cận cảnh, từ dáng hình mảnh dẻ đến cô đơn của cô gái cho tới đôi mắt phản chiếu sắc xanh của loài dã hương hoang dại. Bảy hình ảnh như một câu chuyện mơ hồ với những lời kể rì rầm trên vách tường, nơi lẩn khuất những bóng hồn u linh. Chúng gợi lên sức sống nồng nàn trên bờ môi người thiếu nữ đang thì, vẻ đơn độc đầy tổn thương loáng sau đôi mắt người đàn bà đã trưởng thành và cơn tuyệt vọng vật vã quyện hòa giữa ánh sáng và bóng tối. Những bức ảnh lúc hư ảo tựa hồ một bức tranh sơn dầu, khi nổi bật như đoạn phim kỹ xảo trên màn bạc, lúc lại nhòe nhoẹt ảo giác trong không gian ba chiều. Người xem tức thời bị hút vào không gian vô tận ở nơi thời gian đã ngưng đọng, để chiêm ngưỡng vẻ quyến rũ đầy ám ảnh mà lạnh lẽo đến rùng mình. Ở đó có cả sự nguy hiểm và phản trắc, yêu đương và tuyệt vọng, khao khát và đau đớn. Thần thái của cảnh vật và nhân vật hiện lên sống động như không phải đó chỉ là những tấm ảnh vô tri.

- Tuyệt tác. – Oscarroom thốt lên. – Cũng góc độ ấy, cũng ánh sáng ấy, cũng người mẫu ấy, máy ảnh ấy, sao nó lại chụp được như thế?

- Cha này chắc được luyện tay máy từ lúc bắt đầu cầm bình sữa. – Taysieudang bình luận.

- Nó có tố chất bẩm sinh. – Bắc Fuji lên tiếng. – Nguoivohinh đúng là một thiên tài.

- Nghệ thuật đỉnh cao. – Bố Già xúc động. – Lần đầu tiên trong suốt 30 năm cầm máy tôi mới nhìn thấy những tác phẩm tuyệt đỉnh như thế này. Cả đời tôi chỉ ước mơ một lần được chạm tay vào bức ảnh như thế, bức ảnh do chính tôi chụp.

“Nghệ thuật đỉnh cao”, đó là tất cả những gì mà các tay cầm máy dù nghiệp dư hay chuyên nghiệp đều mơ tưởng. Tuy nhiên cái đích vĩnh viễn chỉ xuất hiện trong giấc mơ, hay đúng hơn là trong cơn Ảo mộng.

- Nhưng tôi không tin vào thằng nhóc bịp bợm ấy. Các cậu thử nhớ lại mà xem, trông nó rất ngờ nghệch, vẻ ngờ nghệch của một thằng lừa đảo. Lừa đảo trong nghệ thuật rất đáng bị phỉ nhổ. – Oscarroom đột ngột tỏ vẻ bất bình.

Bắc Fuji đồng tình.

- Đúng thế, các cậu để ý hai bức ảnh cuối cùng nhé. Lúc ấy trời sắp bão, máy của chúng ta không đo nổi sáng, thế mà khuôn mặt của mẫu vẫn nổi bật trên phông nền, mặc dù không cần một cái nháy flash nào hết.

Vĩnh cũng ngó vào bức ảnh. Bắc Fuji có lý. Chỉ vì bảy bức ảnh như có ma thuật hớp hồn nên thảy đều quên mất cái logic chuẩn xác của vật lý. Nguoivohinh lấy nguồn sáng ở đâu để người xem có thể cảm nhận được nét mặt nhân vật u buồn đến tận chân mày như thế. Tấm ảnh cuối cùng được coi là hoản hảo nhất, đẹp mê hồn như một bức họa vẽ trong cảm xúc thăng hoa tột cùng của người nghệ sĩ. Nó diễn tả vẻ tuyệt vọng của nhân vật và thần thái sinh động trong bức ảnh báo hiệu một điều kinh khủng nhất: Cái chết. Những người khác giật mình nhớ đến bức tranh treo trên tường trong căn phòng biệt thự cổ: Chúng trùng khớp cùng một góc độ, cùng một thứ ánh sáng quỷ quyệt, và cùng một vẻ vật vã nội tâm như thế. Tuy nhiên trong hội họa, người ta có thể biến ảo thành ngàn thứ ánh sáng vô hình, còn trong nhiếp ảnh, lấy đâu ra ánh sáng siêu thực như thế trong khi không gian ngõ hầu đã bước vào ngưỡng ngập tràn bóng tối?

- Ngay cả có muốn dùng kỹ xảo, cũng không thể cho ra được một bức ảnh hoàn hảo như thế này từ một không gian thiếu sáng. – Bắc Fuji kết luận.

- Thế nó làm thế nào? – Bố Già ngơ ngác.

- Hay trong cái tòa nhà ma ám ấy xảy ra chuyện… - Taysieudang ngập ngừng kiểu vừa nói vừa suy luận rồi bất chợt kêu lên. – Hay con bé kia là ma?

Cả năm người giật mình suýt rơi ly nước. Bố Già tỏ nét mặt nghiêm trọng.

- Đúng đấy, tôi đã kể với các cậu chuyện hồi tôi đi Tây Bắc chụp được ảnh ma rồi còn gì. Nhiều người cũng đã chụp được ảnh ma. Chẳng cần có ánh sáng mà ma vẫn hiện lên ảnh rõ mồn một.

- Cậu còn giữ địa chỉ của Hồng Ly không? Nếu địa chỉ ấy là giả thì Bố Già nói đúng rồi. – Taysieudang quay sang Oscarroom.

- Có cả số điện thoại mà tôi gọi nhiều lần đều tắt máy. – Oscarroom vừa nói vừa rút từ trong ví ra một mẩu giấy.

Ngôi nhà theo địa chỉ, khác hẳn với hình dung, là một công trình 5 tầng hiện đại, nằm chen chúc giữa con phố của những thị dân xô bồ. Oscarroom bấm chuông liên tục nhưng dường như gia chủ đã đi vắng hết. Cả nhóm thất vọng quay ra, trong bụng đinh ninh Hồng Ly đã cho địa chỉ giả. Lúc quành đến đầu con ngõ, Oscarroom kêu lên thất thanh.

- Cô ta kìa.

Cả bốn cái đầu quay theo ngón tay chỉ Oscarroom. Một cô gái đang trả tiền ở hàng bún ngan. Cô ta dường như cũng nhìn thấy người quen, ngượng nghịu cười chào và bắt đầu sang đường. Vĩnh kinh ngạc nhìn cô gái, đúng là kiều nữ bí ẩn đã xuất hiện trong căn biệt thự cổ, đúng là người mẫu tuyệt vời trong những bức ảnh của Vĩnh, trong những tuyệt phẩm của Nguoivohinh, đúng là vẻ đẹp bảng lảng mơ hồ sương khói bên ô cửa sổ rụng đầy lá dã hương, nhưng hôm nay nàng mặc một chiếc quần soọc trắng, áo quai dây đỏ rực, mái tóc dày rợp đã được vấn ngược lên để chống chọi với cái nắng nực giữa hè. Trán nàng lấm tấm mồ hôi, có lẽ phần vì nhiệt độ dưới ánh mặt trời, phần vì hơi nước đang bốc lên mù mịt từ nồi nước dùng khổng lồ của hàng bún. Trông nàng trần tục hết sức, và giờ nếu nàng có bốc hơi ngay trước mặt Vĩnh thì cậu cũng không thể tin nàng là ma được.

- Chào các anh. – Hồng Ly nhoẻn miệng cười. Giờ Vĩnh mới nhận ra hàm răng rất không đẹp của nàng dưới ánh sáng trời. – Sao lại có nhã ý đi dạo dưới trời nắng thế này?

- Em… em ở đây à? – Oscarroom lắp bắp.

- Thì đây là nhà em mà. Tưởng các anh đến tìm em? – Nàng ngơ ngác.

- Ờ thì… đúng thế thật, định báo cho em là ảnh đã lên diễn đàn rồi mà không gọi cho em được, đành phải đến tận nơi. – Oscarroom nói dối một cách vô duyên rồi nháy mắt cho cả bọn rút êm.

Khi ra khỏi con phố nóng nực và ầm ĩ, Taysieudang rút máy điện thoại.

- Phải gọi cho thiên tài để thông báo cho hắn biết là hắn thiên tài đến mức nào khi mà biến vịt con thành thiên nga ngay cả lúc trời thiếu sáng.

Taysieudang nghe máy trong vài giây với vẻ mặt phân vân rồi chuyền máy sang Vĩnh.

- Cậu nghe thử xem, sao tổng đài lại báo số này không có.

Vĩnh nghe thấy giọng nói vô cảm của máy phát tự động báo số máy không tồn tại và kề sau đó là những tiếng rú rít dài chói tai.

Chiều hôm đó, khi Vĩnh lên diễn đàn để nhắn tin cho Nguoivohinh thì kinh ngạc khi thấy chùm ảnh Ảo mộng đã biến mất, cả seri Ra đi lúc bình minh dường như cũng chưa hề tồn tại. Cậu vội vã gọi cho Taysieudang để hỏi xem lý do xem tại sao Nguoivohinh lại hạ những tuyệt tác kia xuống. Người bạn của cậu cũng đang rất bối rối và thông báo rằng nickname của Nguoivohinh đã biến mất trong danh sách trên Yahoo Messenger. Kỳ lạ hơn, ngay cả admin của diễn đàn nicepicture cũng khẳng định rằng chưa bao giờ xuất hiện cái tên Nguoivohinh cũng như chùm ảnh Ảo mộng trên diễn đàn.

Kể từ đó, Vĩnh cho rằng, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, cậu được chiêm ngưỡng Nghệ thuật đỉnh cao, trong Ảo mộng.