Chương 11
Ngay khi đọc xong cuốn nhật ký của Claire tôi đã muốn giết Eric Atwell, nhưng phải vài tháng sau đó mới gom đủ can đảm để thừa nhận với bản thân mình.
Tôi cũng biết rằng mình sẽ trở thành nghi phạm chính sau khi Atwell chết. Vào đêm xảy ra tai nạn, vợ tôi đang trên đường trở về từ nhà hắn. Atwell thậm chí đã thú nhận rằng mình cung cấp thuốc phiện cho Claire Kershaw née Mallory và cảnh sát kết luận rằng cô ấy đang ngoại tình cùng với ông chủ giàu có của tập đoàn Black Barn.
Tôi nghĩ đến việc thuê sát thủ rồi đi đến nơi nào đó thật xa (ra nước ngoài chẳng hạn) vào thời điểm vụ án xảy ra, nhưng kế hoạch đó có quá nhiều khả năng đổ bể. Đầu tiên, tôi không nghĩ rằng mình có đủ tiền để thuê một sát thủ chuyên nghiệp, kể cả có đủ tiền đi nữa thì một khoản lớn biến mất đột ngột khỏi tài khoản cũng là một bằng chứng rõ ràng. Tôi không biết làm sao để thuê được sát thủ, cũng không muốn liên quan gì đến một kẻ giết người chuyên nghiệp. Tôi không thích những kẻ lấy mạng tiền, cũng không ưa gì ý tưởng trao cho người khác một phần không nhỏ quyền kiểm soát cuộc đời mình.
Vì vậy tôi quyết định không thuê sát thủ, nhưng tôi thích ý tưởng xa xôi mà Eric Atwell đền mạng.
Một năm trước, tầm năm 2009, một người phụ nữ trẻ đến với tiệm Old Devils cùng với một chồng sách toàn những bản in đầu tiên cực kỳ giá trị. Phần lớn những đầu sách trong đó không phải là tiểu thuyết trinh thám nhưng nó có một ấn bản Những cuộc phiêu lưu của Sherlock Holmes (The adventures of Sherlock Holmes) năm 1892 của nhà xuất bản Harper & Brothers mà tôi đã khao khát từ lâu. Có khoảng mười cuốn tất cả - bao gồm hai cuốn đầu tay của Mark Twain chắc phải có giá đến cả nghìn đô, vậy mà người phụ nữ nọ, với mái tóc dày bết và đôi môi khô nẻ để nó lung tung trong mấy chiếc túi ni lông. Tôi không thể không hỏi xem cô ấy lấy chúng ở đâu.
“Anh có lấy hay không đây? Không hả?” Cô ấy nói.
“Không, nếu cô không thể cung cấp được nguồn gốc của những cuốn sách này.”
Cô ấy rời khỏi cửa hàng cũng nhanh như lúc bước vào. Giờ ngẫm lại tôi ước rằng thà tôi cứ trả tiền và mua hết chỗ sách đó đi, sau đó tôi có thể tìm thấy chủ sở hữu thực sự của những cuốn sách này - chắc chắn cô gái đã ăn trộm từ đâu đó để hoàn trả. Tôi gọi cho cảnh sát báo cáo vụ việc và được thông báo rằng họ sẽ để mắt đến những báo cáo liên quan đến trộm sách. Tôi chưa bao giờ nhận được phản hồi, cũng không bao giờ thấy người phụ nữ nọ một lần nào nữa. Hồi đó tiệm Old Devils có một nhân viên tên là Rick Murphy làm các ca cuối tuần. Rick là một nhà sưu tầm, chủ yếu quan tâm đến mảng kinh dị.
Tôi kể với cậu ấy về người phụ nữ đã đến đây với những cuốn sách đắt tiền ấy.
“Cô ta có thể thử bán chúng trên mạng. Rick nói.
“Trông cô ấy không giống như người hay lên mạng”
“Cũng đáng để thử mà.” Anh ấy nói. “Tôi biết trang mạng nhỏ này, nó giống một chỗ trên dark web hơn, nơi người ta bán những đồ sưu tầm như ở chợ đen vậy.”
Rick - đã từng làm việc trong ngành công nghệ thông tin và bảo hiểm toàn thời gian đã cho tôi xem một trang mạng tên là Duckburg. Đối với tôi, thứ này trông thật quá sức khó hiểu, như bảng thông báo từ thuở ban đầu của internet vậy, nhưng Rick tìm được một phần danh sách những đồ sưu tầm hiếm được rao bán. Người bán đều ẩn danh cả. Chúng tôi tìm thử những đầu sách hôm nọ nhưng chẳng thấy gì hiện lên.
“Ở đây còn gì nữa không?” Tôi hỏi.
“A, quý ông đây đã bị hấp dẫn rồi đấy, chủ yếu thì đây chỉ là một nơi để giao tiếp ẩn danh mà thôi. Thật ra đây không được tính là darkweb đích thực nhưng nó cũng từa tựa như thế, đủ bảo mật.”
Trong lúc Rick quay đi lấy chai nước giải khát có ga to bự, tôi nhanh tay lưu lại đường dẫn đến trang web này, định bụng sẽ tìm hiểu thêm về nó sau nhưng lại quên mất.
Cuối năm 2010, sau khi quyết định bắt Eric Atwell đền mạng, tôi tìm kiếm trong những trang web đã đánh dấu và phát hiện ra là đường dẫn vẫn còn ở đó. Một tối nọ, sau khi đóng cửa, tôi dành nhiều giờ khám phá các cổng thông tin khác nhau và tạo ra cho mình một danh tính giả mang tên “Bert Kling”. Tôi đăng nhập vào một cổng thông tin mang tên “Swaps”. Tôi không thực sự biết nó dùng để làm gì nhưng có nhiều yếu tố tình dục, kiều như:
Một người đàn ông sáu mươi tuổi muốn mua cho bạn 1000 đô la tiền quần áo. Chỉ cần trẻ và đẹp là được, cho phép đi cùng tới phòng đồ, không đụng chạm, chỉ nhìn thôi.
Nhưng cũng có những yêu cầu kiểu như Tìm người giúp việc muốn được trả công bằng cổ phiếu.
Tôi mở một hộp thoại lên và gõ.
Ở đây có ai hâm mộ cuốn Người lạ trên tàu không? Muốn đề nghị một sự hoán đổi cho cả hai.
Tôi đăng nó lên và đăng xuất.
Tôi tự nhủ rằng mình sẽ chờ đủ hai mươi tư giờ đồng hồ trước khi quay lại nhưng chỉ giữ mình được tầm mười hai giờ. Hôm đó là một ngày vắng khách, tôi đăng nhập lại vào Duckburg với bí danh của mình. Có phản hồi.
Rất thích cuốn sách đó, muốn thảo luận thêm, đi đến trò chuyện riêng tư được không?
Được thôi!
Tôi trả lời và ấn vào mục chọn để cho hội thoại chỉ hiện ra với hai người liên quan. Hai giờ sau, có một tin nhắn mới.
Cậu muốn gì?
Tôi viết:
Có một kẻ đáng phải biến mất khỏi thế giới này. Tôi không thể tự mình làm được. Không hiểu sao tôi không thể viết ra được chữ “chết”.
Tôi cũng có cùng vấn đề, tin nhắn mới đến ngay tức khắc.
Vậy cùng giúp nhau nhé?
Được.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, hai bên tai nóng rực. Liệu có phải tôi đang bị gài bẫy không? Có thể, nhưng tôi đâu có cần cung cấp thông tin của bản thân đâu, tôi đưa ra thông tin của lão Eric Atwell cơ mà. Sau khoảng chừng năm phút đắn đo, tôi quyết định mạo hiểm và viết lại:
Eric Atwell, số 255 Phố Elsinore, Southwell, Mass. Bất cứ lúc nào trong khoảng thời gian từ ngày 6 tháng 2 đến 12 tháng 2. Tôi dự định tham gia một sự kiện quy tụ những nhà buôn sách cổ ở Sarasota, Florida vào khoảng thời gian đó, vé đã đặt xong xuôi hết rồi.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm tưởng như cả tiếng đồng hồ đã trôi qua, nhưng thực tế chỉ mới mười phút. Cuối cùng, một dòng tin nhắn hiện lên.
Norman Chaney, số 42 đường Community, Tickhill, New Hampshire. Bất cứ lúc nào trong khoảng thời gian từ ngày 12 đến ngày 19 tháng 3.
Ba mươi giây sau, thêm một dòng tin nhắn nữa hiện lên.
Chúng ta không nên tiếp tục liên lạc nữa.
Tôi trả lời là đồng ý , rồi viết lại địa chỉ của Norman Chaney vào mặt sau một chiếc kẹp sách đặt riêng của Old Devils. Từ những gì tôi hiểu về chính sách của Duckburg, cuộc hội thoại đó giờ đã biến mất vĩnh viễn. Ý nghĩ đó an ủi tôi phần nào dù tôi không thực sự tin tưởng vào tính xác thực của nó. Tôi hít một hơi thật sâu, nhận ra hơi thở mình đã rối tung lên trong suốt hai mươi phút vừa qua. Tôi nhìn chằm chằm vào cái tên và địa chỉ mình đã viết xuống và suýt chút nữa đã gõ vào thanh tìm kiếm trên máy tính nhưng đổi ý vào phút chót. Tôi cần phải cẩn thận hơn, có nhiều cách khác để tìm ra người này. Bây giờ thì chỉ cần cái tên là đủ. Tôi cảm thấy mừng vì đó là tên của một người đàn ông, tôi không muốn phải xuống tay với phụ nữ. Tôi càng mừng hơn nữa khi thỏa thuận của mình đến sau. Rõ ràng là tôi chỉ cần phải tuân thủ nó nếu Eric Atwell chết khi tôi đang ở Sarasota.
Tháng Hai năm 2011, tôi tham dự sự kiện nọ. Tôi chưa bao giờ tới Sarasota và ngay giây phút đặt chân đến đây tôi đã phải lòng thị trấn đượm màu gạch cũ này. Tôi thực hiện thứ mà tôi coi như cuộc hành hương tới thăm nhà của John D. MacDonald ở Siesta Keym, hé mắt nhìn qua cánh cổng khóa kín để nhìn thấy một khối kiến trúc trung cận đại với cây cối xanh tốt bao quanh. Tôi tham dự một số bài thuyết trình, ăn tối với người bạn hiếm hoi tôi có trong giới sách cổ, Shelly Bingham, sở hữu một tiệm sách cũ trên Quảng trường Harvard trước khi tới Bradenton “nghỉ hưu” và bán sách cũ ở hội chợ hàng tuần trên đảo Anna Maria. Chúng tôi làm vài ly martini ở quán Gator Club. Sau ly thứ hai, Shelly hỏi, “Mal, tôi đã giật mình khi nghe chuyện xảy ra với Claire hồi năm ngoái, cậu ổn chứ?”
Tôi há miệng định nói chuyện, nhưng thay vào đó, tôi bắt đầu khóc, khóc rất to, làm cho vài người ngoái đầu nhìn sang. Mọi thứ đổ ập đến như cơn bão làm tôi choáng váng. Tôi đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh ở đằng sau quán rượu tối tăm, chỉnh trang lại bản thân, quay vào trong quán và nói “Xin lỗi vì điều đó, Shel.”
“Ồ không, không sao. Xin lỗi vì đã nhắc lại chuyện đó. Làm thêm ly nữa nhé? Rồi chúng ta nói về quyển sách mà mình đang đọc.”
Đêm đó, tôi trở lại phòng khách sạn của mình, lôi máy tính xách tay ra và nhìn trang mạng trực tuyến của tờ “Boston Globe”. Những câu chuyện đầu tiên trên trang nhất liên quan đến vụ chuyển giao trái mùa mà đội Red Sox vừa mới thực hiện, nhưng bản tin thứ hai nói về một vụ giết người ở Southwell. Tên của nạn nhân vẫn chưa được cảnh sát tiết lộ. Tôi đã định ngồi ôm máy và làm mới trang web cho đến khi tên nạn nhân trở thành Eric Atwell, nhưng thay vào đó tôi buộc bản thân phải đi ngủ. Tôi mở cửa sổ phòng khách sạn, nằm trên giường nghe gió thổi cùng tiếng xe tải đêm thỉnh thoảng vọng lại từ cao tốc gần đó. Tầm rạng sáng thì tôi thiếp đi và tỉnh dậy sau vài tiếng, dính nhớp mồ hôi, tấm chăn nhàu nhĩ cuốn quanh người. Tôi mở lại trang web của tờ Globe, thi thể được tìm thấy đã được xác nhận là Eric Atwell, một doanh nhân nổi tiếng và một nhà hoạt động từ thiện ở địa phương. Tôi nằm lại xuống giường và trong một chốc lát tôi nhấm nháp tư vị của sự thật rằng Atwell đã nhận được kết cục xứng đáng.
Lúc quay lại Boston tôi mới biết rằng Eric Atwell đã được báo mất tích từ đêm thứ ba. Lão ra ngoài đi bộ như thường ngày rồi không thấy quay trở lại. Sáng hôm sau cảnh sát tổ chức một cuộc tìm kiếm và thấy thi thể Atwell nằm gần một con đường mòn trên khu đất bảo tồn cách nhà ông ta chừng một dặm. Thi thể có nhiều vết đạn bắn, ví cùng với cặp tai nghe đắt tiền và điện thoại đã bị lấy đi. Phía cảnh sát đang điều tra khả năng đây là một vụ giết người cướp của và đang nhờ sự hỗ trợ của những hộ dân sống gần đó. Có ai thấy đối tượng khả nghi quanh đây không? Có ai nghe thấy tiếng súng không?
Bài báo tiếp tục nhắc đến việc Atwell là một nhà từ thiện, một người quan tâm đến việc phát triển nghệ thuật địa phương, thường xuyên tổ chức các buổi gặp mặt gây quỹ tại trang trại được cải tạo ở Southwell, nông hề đề cập đến ma túy, tống tiền hay bất cứ vai trò nào của Atwell trong vụ tai nạn của Claire Mallory. Tôi rất mừng vì điều đó. Một tuần trôi qua, tôi đã bắt đầu tin rằng không một ai liên tưởng đến bất kỳ mối liên hệ nào giữa tôi và cái chết của Atwell cho đến buổi chiều chủ nhật nọ. Khi đang nằm bẹp trong nhà vì cảm lạnh, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng chuông, tôi đã nghĩ là cảnh sát đến bắt mình từ trước khi đứng lên mở cửa.
Tôi lên dây cót tinh thần. Đứng ngoài cửa quả thật là một sỹ quan cảnh sát - một người phụ nữ cao lớn, vẻ ngoài lạnh lùng, điều tra viên James, thế nhưng trông cô ấy không có cái nhìn của một sỹ quan chuẩn bị bắt giữ nghi phạm. Sỹ quan James nói rằng mình cần đặt một vài câu hỏi. Tôi mời cô ấy vào và được giải thích rằng cô ấy thuộc Tổ điều tra của Sở cảnh sát Boston đang phụ trách lần theo một vài đầu mối trong vụ án chưa có lời giải diễn ra ở Southwell.
“Anh có có biết Eric Atwell không?” Cô hỏi, sau khi ngồi xuống bên mép chiếc ghế sô pha.
“Không, nhưng vợ tôi thì có. Đáng tiếc là vậy.”
“Tại sao lại đáng tiếc?”
“Tôi chắc rằng cô đã biết điều này rồi nếu không thì cô đã chẳng ở đây. Vợ tôi sản xuất một video cho Eric Atwell, sau đó họ trở thành bạn bè. Cô ấy... Claire... vợ tôi chết trong một tai nạn ô tô khi trở về từ nhà riêng của ông ta ở Southwell.”
“Anh có cho rằng Eric Atwell phải chịu trách nhiệm cho tai nạn đó không?”
“Tôi có, không phải toàn bộ, nhưng có. Tôi biết rằng vợ tôi bắt đầu tái nghiện sau khi gặp ông ta.”
Sỹ quan James chầm chậm gật đầu. “Có phải ông ta cung cấp chỗ thuốc phiện đó không?”
“Phải, như thế này đi, tôi biết chuyện này sẽ đi đến đâu. Tôi ghét... tôi đã từng ghét... Eric Atwell, nhưng tôi không mong ông ta phải chết. Sự thật là vợ tôi có vấn đề với ma túy và rượu, cứ cai rồi tái nghiện. Ông ta không dụ dỗ cô ấy đến với ma túy, cũng chẳng ép uổng cô ấy dùng lại ma túy. Cuối cùng thì đó cũng chỉ là quyết định của riêng vợ tôi mà thôi. Tôi đã tha thứ cho ông ta. Khó khăn lắm mới có thể làm được, nhưng sau mọi chuyện xảy ra, tôi quyết định tha thứ.”
“Vậy giờ anh cảm thấy ra sao khi biết rằng ông ta đã bị giết?”
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà ra vẻ trầm tư suy nghĩ. “Thực lòng mà nói, tôi không biết nữa. Tôi đang nói sự thật đây, rằng tôi tha thứ cho ông ta, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ ưa con người đó. Tôi không đau buồn, cũng không hẳn là vui vẻ. Chỉ thế mà thôi. Nói thật lòng mình thì tôi cho rằng kết cục hôm nay là tự lão chuốc lấy.”
“Vậy là anh cho rằng động cơ gây án có thể là trả thù, phải không?”
“Ý cô là tôi có cho rằng đây là một vụ giết người có chủ đích thay vì một vụ giết người cướp của thông thường đúng không?”
“Đúng, ý tôi là vậy.” Người sỹ quan ngồi im lặng, gần như không nhúc nhích trên ghế sô pha.
“Ý kiến cá nhân thì tôi chắc chắn rằng vợ tôi không thể là người duy nhất nhận được ma túy từ tay ông ta, cũng không phải là người duy nhất lão tống tiền sau khi trở thành con nghiện. Ông ta hẳn phải làm điều tương tự với những người khác nữa. Sau khi dứt lời tôi nhận ra rằng mình đã nói quá nhiều với người sỹ quan. Sự bình tĩnh của cô ấy có gì đó làm cho tôi muốn trải lòng. Cô ấy lại gật đầu, nhận ra rằng tôi không nói gì thêm nữa, cô tiếp tục, “Có phải vợ anh đã chi rất nhiều tiền cho Atwell hay không? Số tiền mà anh không có?”
“Hai vợ chồng tôi có tài khoản riêng nên ban đầu tôi không hề nhận ra, nhưng đúng là cô ấy bắt đầu đưa tiền cho Atwell để mua thuốc phiện.”
“Xin lỗi khi phải hỏi anh điều này, anh Kershaw, nhưng theo như những gì anh biết thì vợ anh và Atwell có mối quan hệ nào liên quan đến tình dục không?”
Tôi ngần ngừ. Một phần trong tôi chỉ muốn kể cho sỹ quan cảnh sát trước mặt tôi đây mọi thứ tôi biết được từ nhật ký của Claire, nhưng tôi cũng biết rằng mình càng nói nhiều thì cảnh sát sẽ càng cho rằng tôi có động cơ để sát hại Atwell. Tôi nói, “Tôi không biết, nhưng nói thật lòng thì tôi tin rằng là có.” Những từ ngữ đó làm cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt như thể sắp trào ra, tôi liền ấn cườm tay của mình lên mắt.
“Tôi hiểu rồi.” Sỹ quan James nói.
“Cô ấy không phải là chính mình.” Tôi nói, không thể kiềm chế bản thân mình lại được. “Ý tôi là, vì thuốc phiện.” Tôi gạt một giọt nước mắt khỏi gò má.
“Tôi hiểu, xin lỗi vì tới đây và bắt anh trải qua chuyện đó một lần nữa, anh Kershaw. Tôi không hề muốn làm vậy một chút nào nhưng đây là quá trình điều tra cần thiết để loại bỏ bớt nghi phạm và thu hẹp phạm vi điều tra. Anh có nhớ mình đã ở đâu vào chiều ngày mùng tám tháng Hai hay không?”
“Tôi ở Florida, ở đó có sự kiện.”
“Ồ” Sỹ quan James nói, gương mặt gần như giãn ra. “Sự kiện gì vậy?”
“Sự kiện dành cho những người buôn sách cổ. Tôi có một tiệm sách ở Boston.”
“Tiệm Old Devils, đúng rồi, tôi đã từng tới đó.”
“Thật sao? Cô cũng ưa thích truyện trinh thám?”
“Tôi có đọc, thỉnh thoảng thôi.” Người sỹ quan nói rồi lần đầu tiên nở nụ cười kể từ khi bước vào căn hộ. “Tôi đến tham dự buổi đọc sách của tác giả Sara Paretsky, tầm một năm trước thì phải.”
“Đúng vậy.” Tôi nói. “Cô ấy là một tác giả không tệ.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Anh là người giới thiệu cô ấy phải không nhỉ?”
“Vâng. Thực ra tôi không giỏi phát biểu trước đám đông nên mọi người không nhớ là chuyện bình thường”
“Tôi nhớ là anh làm tốt lắm.” Cô ấy nói.
“Cảm ơn cô về điều đó.”
Sỹ quan James đặt tay lên đầu gối và nói, “Trừ khi anh có thêm điều gì cần phải nói, tôi nghĩ chúng ta có thể kết thúc ở đây rồi.”
“Tôi không có.” Tôi nói, và chúng tôi đứng dậy cùng lúc, chiều cao của chúng tôi không chênh nhau bao nhiêu.
“Tôi sẽ cần thêm lời khai về chuyến đi tới Florida nữa.”
Tôi hứa sẽ gửi cho cô ấy chi tiết về chuyến này, đồng thời cung cấp tên và địa chỉ của Shelly Bingham.
Người sỹ quan để lại một tấm danh thiếp, tên cô ấy là Roberta.