Chương 25
Với chai whiskey ở giữa, tôi ngồi lắng nghe Brian kể chuyện về cuối tuần nọ anh ấy say xỉn cùng Charles Willeford ở Miami. Brian biết tôi hâm mộ cuốn The Burnt Orange Heresy nên anh ấy kể đi kể lại câu chuyện với Willeford rất nhiều lần rồi. Mỗi lần lại thay đổi đi một chút.
Không cần là một người sành sỏi về dòng Scotch bạn vẫn có thể thấy được chai Talisker này là tuyệt phẩm. Dù vậy tôi chỉ nhấp môi chút xíu thôi, phải giữ mình tỉnh táo để còn suy nghĩ về sự hiện diện của những chai Dimple Pinch trên gác. Liệu Brian Murray có thể là Charlie không? Tôi ngay lập tức trả lời là không, chắc chắn. Anh ấy là kiểu đàn ông mạnh mồm nhưng không thực sự biết làm nhiều thứ lắm. Không biết lái xe, không biết nấu ăn. Tôi khá chắc là anh ấy cũng chẳng tự mình sắp xếp các chuyến đi, tìm hiểu về thuế má hay cân bằng tài chính đâu. Anh ấy biết viết truyện, biết uống rượu và rất nhiều lời, nhưng chắc chắn không biết làm thế nào để lên kế hoạch rồi thực sự thực hiện một vụ giết người.
Nhưng liệu anh ấy có thể là đồng phạm được không?
Trong lúc Brian bận chú tâm vào ly rượu, tôi có thể nhìn vào trong bếp, nơi Tess đang vừa ngân nga vừa dọn dẹp. Trông cô ấy có vẻ hạnh phúc, gần như là thoải mái. Brian dừng kể và tôi hỏi, “Anh đã đọc bài đăng tôi viết trên trang blog của cửa hàng bao giờ chưa?”
“Trang nào cơ?”
“Trang blog của cửa hàng ấy, trên trang chủ của tiệm Old Devils có đường dẫn tới trang blog mà.”
“Ồ, đúng rồi” Anh cuối cùng cũng nhớ ra. Mấy năm nay tôi đã nài nỉ Brian viết cái gì đó, dù thỉnh thoảng giới thiệu một cuốn sách nào đó, hoặc một bản danh sách những đầu sách ưa thích thôi cũng được nhưng anh ấy chưa bao giờ làm. “Vậy thì sao?”
“Anh còn nhớ bản danh sách tôi viết hồi vài năm trước, từ trước khi chúng ta mua lại tiệm sách, tên là Tám vụ giết người hoàn hảo không?”
Anh ấy đưa tay lên gãi xung quanh mắt, tôi cẩn thận quan sát từng cử chỉ dù là nhỏ nhất. “Bản danh sách đó thì tôi có nhớ.” Anh ấy nói. “Tôi nghĩ lần đầu tiên tôi nghe thấy tên cậu là từ bản danh sách đó đấy, mà cậu biết lúc đó tôi nghĩ gì không?”
“Không”
“Tôi nghĩ: thật không thể tin nổi, thằng cha này đếch cho một quyển nào của mình vào cả.”
Tôi bật cười. “Anh nghĩ như thế thật hả?”
“Chắc chắn luôn. Kiểu gì cũng có một thời điểm trong sự nghiệp mà anh sẽ cảm thấy như bị công kích cá nhân nếu như tác phẩm của mình không nằm trong danh sách những đầu sách hay nhất hàng năm. Nhưng mà vấn đề ở đây là cậu lại không hề đề cập đến cuốn The Reaping Season. Ý tôi là... Chúa ơi, Mal, thế quái nào?” Anh ấy mỉm cười.
“Cuốn nào cơ?” Tôi nói. “Quyển sách có nhân vật Carl...”
“Carl Boyd, đúng rồi, nó đấy.”
Tôi có nhớ quyền đó, cũng lâu lắm rồi. Kẻ thủ ác trong truyện, Carl Boyd là một gã tâm thần muốn trả thù bất kỳ ai từng coi thường mình, tức là rất nhiều người. Nếu tôi nhớ không nhầm thì Carl là một dược sỹ. Thủ đoạn thường dùng của hắn là bắt cóc nạn nhân trước, sau đó tiêm vào người họ một lượng Sodium Pentothal hoặc thứ gì đó tương tự để bắt họ nói ra sự thật. Hắn sẽ moi ra thông tin về nỗi sợ lớn nhất của một người, bắt người đó mô tả cái chết làm cho họ sợ hãi nhất và dùng chính phương thức đó để sát hại nạn nhân. Nếu một ai đó thừa nhận rằng mình bị sợ không gian hẹp chẳng hạn, Carl Boyd sẽ chôn sống người đó trong chiếc hòm chật hẹp.
“Ơ thế quái nào mà tôi quên quyển đó được nhỉ?”
“Thế mà rõ ràng là cậu quên béng mất đấy.”
“Thôi, dù sao nó cũng sẽ không phù hợp với bản danh sách tôi viết lúc đó dành riêng cho những vụ giết người hoàn hảo, những án chưa có lời giải.”
“Hai người đang nói chuyện gì đấy?” Tess lên tiếng, vừa nói vừa đi ra từ trong bếp, chùi đôi tay ướt vào quần.
“Án mạng,” tôi nói, đồng thời Brian cũng lên tiếng, “cả những thứ được coi là bất lịch sự như chen ngang nữa.”
“Đúng lúc lắm.” Tess nói. “Em đang tính pha một bình cà phê và muốn biết chính xác mình nên ủ bao nhiêu. Brian, vâng, em biết là anh không thích cà phê rồi.”
“Tôi có nhé.” Tôi nói.
“Bình thường hay khử bớt cafein?”
“Cho tôi loại cà phê đúng chuẩn ấy.” Tôi tự hỏi không biết phát âm từ “đúng chuẩn” của mình có gì lạ không.
Cô ấy quay lại trong bếp và Brian nói, “Thực ra là cái đó không có tồn tại đâu, thật đấy.”
“Cái gì không tồn tại cơ?” Tôi hỏi.
“Về bản danh sách của cậu ấy.” Anh ấy nói. “Không có cái gọi là vụ án hoàn hảo đâu.”
“Trong thực tế hay văn chương mới được chứ?”
“Cả hai. Có quá nhiều biến số không biết trước được, luôn luôn là vậy. Để tôi đoán coi cậu đưa quyển nào vào nhé. Người lạ trên tàu đúng không?”
“Đúng vậy.” Tôi nói. Nhìn Brian lúc này đang ngồi thẳng người lên, trông có vẻ bớt say xỉn đi nhiều.
“Hiển nhiên là cậu sẽ chọn quyền này rồi. Dần dần tôi nhớ lại bản danh sách đó rồi đấy, không chỉ bởi vì tôi không được góp mặt trong đó đâu, nhưng... Người lạ trên tàu , không có ý hạ bệ Pat Highsmith hay gì cả nhé, nhưng đó là một ý tưởng quá tồi cho một vụ án hoàn hảo. Điều gì làm cho nó tài tình? Rằng cậu nhờ một người hoàn toàn lạ mặt thay cậu giết người sao? Như thế cậu sẽ có bằng chứng ngoại phạm vững chắc? Không bao giờ có chuyện đó được luôn. Ngay từ giây phút cậu nhờ một người khác giết người thay mình, cậu đã coi như giao mình cho cảnh sát rồi đấy. Nó quá khó đoán. Nếu cậu muốn giết người thì hãy tự thân vận động. Không thể nào tin tưởng người khác trong việc sát nhân, cậu hiểu không?”
“Làm sao mà cậu biết được người đó không bao giờ khai cậu ra chứ?”
Brian bĩu môi rồi hạ lông mày xuống, hàm bạnh ra.
“Thế này nhé,” anh ấy nói, “tôi không giả vờ mình là chuyên gia ngành tâm lý hay gì cả, nhưng tôi biết được một điều - điều mà tôi liên tục nhắc nhở mình trong quá trình viết sách, đó là không một ai có thể biết được trong con tim và khối óc của một người khác đang ẩn chứa điều gì.” Brian chỉ vào tim và đầu mình. “Không ai biết cả, thậm chí cả một cặp đôi chung chăn gối suốt năm mươi năm cũng thế thôi. Cậu cho rằng họ biết người kia đang nghĩ gì sao? Không có đâu, không một ai trong chúng ta biết được.”
“Thế tức là anh không biết gì về suy nghĩ của Tess bây giờ, đúng không?”
“Ờ thì.” Anh ấy nhướng mày và nhún vai. “Tôi biết được phần nào suy nghĩ của cô ấy về tối nay, nhưng mà thực ra là do cô ấy tự nói ra thôi.”
“Như thế không tính”
“Ừ, không tính. Được rồi, thế này nhé, những gì cô ấy đang nghĩ, không tính đến việc phải múc bao nhiêu muỗng cà phê mới ủ được một bình ra thì thực sự tôi không đoán được. Ờm, ngẫm lại thì như thế không đúng, thực ra là tôi có thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì dựa theo kinh nghiệm. Có thể là giờ này cô ấy đang ngồi đếm chỗ đồ uống của chúng ta và tự hỏi đến lúc nào mình mới vùng lên bảo là đủ rồi uống ít thôi. Cũng có thể cô ấy đang nghĩ về mấy chiếc quần bò giá ba trăm đô mà cô ấy muốn mua, và cô ấy đang nghĩ về cậu đấy.”
“Ý anh là sao?”
“Kể từ sau lần gặp nhau ở quán bar hôm đấy, Tess bắt đầu liền thoắng về việc rủ cậu đến chơi và ăn tối.
“Cô ấy có ý đồ đấy.” Tôi vừa nói vừa liên tưởng về việc cô ấy muốn tôi thuyết phục Brian thuê người giúp việc.
“Tess chả bao giờ không có ý đồ cả.”
Giờ tôi có thể ngửi thấy mùi cà phê bay ra từ trong bếp, thứ mùi hương nồng nồng, đăng đắng mà chỉ ngửi thôi cũng có thể làm cho người ta tỉnh táo. Brian thay đổi khi nói về Tess và điều đó làm tôi bất an. Tôi đã biết anh ấy quá lâu rồi, đã nhìn thấy quá nhiều lần anh ấy say xỉn nhưng cách hành xử như bây giờ, như thể đang che giấu bí mật gì đó thì tôi mới thấy lần đầu. Brian luôn là người dốc hết tâm tư ra mỗi lần nói chuyện với tôi.
“Vậy ý đồ của cô ấy tối nay là gì?” Tôi hỏi.
“Tôi có thể lờ mờ hình dung được, nhưng như vừa nói đấy, ta không thể thực sự biết được những gì đang diễn ra trong đầu người khác đâu.”
Tôi nghe tiếng lạch cạch của đồ sứ va vào nhau nên quay đầu lại và nhìn thấy Tess đang tiến về phía này, mang theo một chiếc khay đựng hai tách cà phê cùng đường và kem. Cô ấy để một bộ đĩa tách xuống trước mặt tôi rồi ngồi xuống trong một tiếng thở dài.
“Cảm ơn.” Tôi vừa nói vừa bỏ kem vào trong tách cà phê rồi nhấp một ngụm.
“Cậu có muốn thêm một ít whiskey Irish vào trong tách cà phê đó không?” Brian bảo. “Hình như tôi có vài chai ở đâu đó quanh đây, đừng cho loại Scotch vào là được.”
“Không sao, tôi thích thế này hơn.”
“Thật á?” Tess thốt lên. “Mà nãy giờ hai người đang nói về chuyện gì đó.” Cô ấy vừa cho thêm kem vào tách rồi ngồi khuấy cà phê trước mặt tôi. Trên môi vẫn còn một chút màu đỏ của ly vang vừa uống, mái tóc bình thường được buông xõa xuống hai bên vai giờ đã được vén ra sau tai.
“Cậu nói đi.” Brian bảo tôi. “Tôi phải đi nhẹ phát đã.” Anh ấy đặt cái tay lành lên bàn và đứng dậy. Cả tôi và Tess đều chờ đợi nhìn xem anh ấy có thể đứng vững hay không, mọi thứ dường như có vẻ ổn.
“Anh đã nhắc gì đến chuyện tìm người giúp đỡ chưa thế?” Tess lên tiếng sau khi cả hai chúng tôi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại.
“Chưa, tôi chưa nói.” Tôi trả lời. “Tôi quên béng mất vụ đó.”
“À thôi không sao đâu.” Tess nói. “Dù cho hôm nay anh có nhắc tới đi nữa thì sáng mai anh ấy cũng quên hết thôi. Nhưng mà tôi tò mò lắm, nãy giờ hai người nói gì thế? Giọng Brian nghe gần như có chút gì đấy hào hứng”
“Anh ấy nói rằng không một ai có thể thực sự hiểu một người khác cả, và chúng ta cũng không thể biết chính xác được những gì mà người khác nghĩ.”
“Và anh đồng ý với điều đó sao?” Cô ấy vừa nói vừa thổi tách cà phê. Xung quanh môi cô ấy có mấy đường nhỏ, thường xuất hiện ở những người đã từng hút thuốc. Tôi có một chút hình ảnh mơ hồ về việc Tess hút thuốc nhưng cũng phải vài năm rồi không thấy.
“Thực ra thì, tôi đồng tình với anh ấy. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về nó, về việc chúng ta không bao giờ có thể biết được bộ mặt thật của con người. Nhưng tôi không chắc rằng mọi người đều như thế hay chỉ có mình tôi là dị biệt”
“Nếu như chỉ có mình anh nghĩ vậy thì sao?”
“Tôi cho rằng mình gặp khó khăn trong việc tìm hiểu người khác, một cách sâu sắc ấy. Tôi ổn với những mối quan hệ xã giao nhưng khi nó trở nên sâu sắc hơn thì cảm giác thân thiết sẽ dần biến mất. Đó chính là lúc tôi không thể nhận ra được con người hay những suy nghĩ thật sự của họ nữa.”
“Anh cũng cảm thấy như vậy với vợ mình sao?” Cô ấy hỏi.
“Claire?” Tôi buột miệng.
Tess bật cười. “Trừ khi anh có cuộc hôn nhân bí mật mà tôi không biết.”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, cố nhớ xem tôi từng nói chuyện cùng với Tess về Claire bao giờ chưa, cả Brian nữa. “Câu hỏi là gì ấy nhỉ?” Tôi lên tiếng.
“Anh có vẻ không được thoải mái lắm, xin lỗi.”
“À không, không sao. Tôi chỉ chếnh choáng một chút thôi.”
“Vậy thì cà phê sẽ giúp ích đấy.”
Tôi nhấp thêm một ngụm nữa, và trong vô thức tôi nhả chỗ cà phê trong miệng trở lại tách. Có thể tôi bị hoang tưởng, nhưng nếu Tess hoặc Brian muốn hại tôi thì bỏ thuốc vào trong đồ ăn thức uống là một hành động hợp lý đấy.
“Tôi gắn bó với Claire hơn bất kỳ ai trong cuộc đời mình từ trước tới nay, chỉ là có đôi khi tôi không hiểu được cô ấy.” Tôi nói.
Tess gật đầu. “Tôi cũng có cảm giác tương tự với Brian, cảm giác gắn bó, ý tôi là thế, nhưng thỉnh thoảng anh ấy sẽ nói điều gì đó, hoặc tôi đọc được anh ấy viết điều gì đó làm tôi tự hỏi liệu mình có hiểu chút gì về con người này không? Có lẽ cảm giác đó ai rồi cũng sẽ gặp đấy. Sao hai người các anh lại nói về chủ đề này vậy?”
Tôi vừa nghĩ vừa lo lắng vì não mình đang hoạt động quá chậm chạp. “Chúng tôi bàn luận về bản danh sách tôi từng viết về những vụ giết người hoàn hảo và Brian nói rằng không thể tin tưởng để ai khác giết người thay mình được, bởi vì một người chẳng bao giờ có thể hiểu được người kia nghĩ gì đâu.”
Tess chìm đắm trong suy nghĩ một lúc rồi nói. “Chắc là nếu muốn tìm một ai đó giúp ta giết người thì nhân tuyển tốt nhất chỉ có thể là vợ hoặc chồng mình thôi nhỉ.”
“Chắc vậy.” Tôi nói. “Cô có vì Brian mà làm vậy không?”
“Tôi nghĩ là còn phụ thuộc vào việc anh ấy muốn tôi trừ khử ai nữa kìa. Nhưng tôi chắc chắn sẽ cân nhắc, tôi là kiểu vợ như vậy đó. Người ta cho rằng Brian ly hôn với Mary và lấy tôi bởi vì tôi trẻ hơn, nhưng đó không phải là tất cả. Mặc dù chúng tôi dành nhiều thời gian không ở bên nhau nhưng mối quan hệ của cả hai vẫn rất thân thiết, anh biết đấy, thân thiết hơn bất kỳ ai khác trong cuộc đời anh ấy. Đó là lòng trung thành, tôi sẽ làm mọi thứ vì anh ấy và ngược lại.”
Cô ấy rướn người về phía tôi trong lúc nói, tôi có thể ngửi thấy mùi cà phê lẫn cùng hương rượu thoang thoảng trong hơi thở.
“Sao Brian lâu thế nhỉ?” Tôi nói, và cô ấy rụt lại, đầu hơi nghiêng tỏ vẻ lắng nghe.
“Tôi nghĩ là anh ấy vẫn ổn,” Tess nói, “chắc là đang để cho tôi và anh có thể nói chuyện riêng tư một chút.”
“Cô có chắc không? Có lẽ chúng ta nên kiểm tra một chút?” Tôi chợt cảm thấy lo lắng. Có lẽ là do hơi men nhưng tôi cảm thấy như mình đang trong một vở kịch vậy và đêm nay được dàn dựng để dẫn tới kết quả hiện giờ là tôi cùng Tess ngồi nói chuyện một mình bên tách cà phê.
Cô ấy chạm vào đùi tôi rồi đứng lên. “Anh nói đúng. Tôi sẽ qua đó và nhắc anh ấy đã đến giờ ngủ rồi. Nhưng anh thì nên ở lại đây, Mal ạ, tôi nói thật đấy. Trời còn sớm, đêm còn dài, chúng ta có thể qua đó và uống thêm một chút.” Cô ấy nghiêng đầu ra dấu về hai chiếc ghế dài đối diện nhau bên cạnh một giá sách khá cao, tạo thành một góc khá ấm cúng ngăn giữa phòng ăn và khu bếp mở.
“Cũng được” Tôi nói. Tess đứng lên và đi ra khỏi phòng. Tôi ngồi thừ ra, cố gắng nghĩ xem mình nên làm gì. Tiếng nhạc vẫn phát ra từ trong bếp, ca sỹ Ella Fitzgerald đang hát bài Moonlight in Vermont . Tôi ngửi chỗ cà phê chưa uống và nhấp một ngụm nhỏ rồi làm điều tương tự với tách của Tess. Giống như tôi, cô ấy chỉ bỏ kem vào trong cà phê thôi nhưng hương vị hai bên có sự khác biệt rõ ràng. Tôi thử đi thử lại, tự hỏi rằng có phải mình phát điên rồi không. Nếu cô ấy muốn đầu độc tôi thì từ rượu đến thức ăn có quá nhiều cơ hội. Dẫu sao vẫn có khả năng Tess muốn chờ đến cuối bữa ăn mới ra tay. Tôi đứng lên, đi qua chỗ hai cái ghế và bước vào trong bếp. Tôi có thể nghe thấy tiếng của cô ấy nói chuyện với Brian ở dưới sảnh nhưng không nghe được họ đang nói gì. Căn bếp sạch sẽ không tì vết. Tôi không biết chính xác mình đang tìm kiếm điều gì, có lẽ một thứ gì đó khả nghi có thể xác nhận nghi ngờ của tôi mà thôi. Rằng hôm nay, tôi ở đây là có lý do nào đó.
Tôi ngó qua cái bồn rửa sâu hoắm bằng thép không gì. Nó trống không, trên giá có nồi niêu xoong chảo và tôi nghe được tiếng ì ì của máy rửa bát đang hoạt động dù không biết nó nằm ở đâu. Bên cạnh bình cà phê đang sáng đèn đỏ là tấm thớt, bên trên nó là một khối gỗ hình trụ rất nặng. Tôi cầm lên ướm thử và cảm thấy nó có thể trở thành vũ khí. Đây hẳn là chày cán bột, dù nó khác với mọi cái chày cán bột tôi từng nhìn thấy.
“Anh đang tìm gì thế Mal?”
Tess đứng ở cửa bếp. “À, không có gì,” tôi nói, “chỉ đang chiêm ngưỡng căn bếp tuyệt vời này thôi. Brian sao rồi?”
“Ngủ rồi, ở trong phòng ngủ cho khách ở nhà dưới, hoặc như tôi hay gọi là phòng ngủ riêng của anh ấy. Anh ấy ở đó còn nhiều hơn ở trên gác nữa.”
Tôi đặt cái chày cán bột kỳ lạ kia lên tấm thớt. “Chắc tôi đi về đây.” Tôi nói.
“Anh chắc chứ”
“Ừ, tôi hơi say rồi, mà dạo này tôi ngủ không được ngon nữa nên giờ chắc tôi sẽ về nhà.”
“Tôi hiểu rồi.” Tess nói. “Dù không thích lắm nhưng đành vậy thôi. Để tôi lấy áo khoác cho.”
Tôi đứng chết trân tại chỗ trong một khoảng thời gian có vẻ dài như cả thế kỷ, rồi Tess quay lại cùng với chiếc áo khoác của tôi. Cô ấy tiến lại gần và nói, “Nếu tôi nói rằng anh không được về thì sao?” Giọng cô ấy trở nên khác thường, nhẹ nhàng hơn, nũng nịu hơn.
Tôi giằng lấy cái áo với tay trái và dẫn về bên phải, hy vọng có thể làm cho cô ấy mất thăng bằng đủ lâu để tôi có thể chạy ra phía cửa. Tess Murray loạng choạng lùi về sau rồi ngã bịch xuống sàn gỗ cứng. “Á, anh làm trò gì thế Mal?” Tiếng la vang lên.
“Ờ yên đó!” Tôi giũ mạnh cái áo xem bên trong có giấu thứ vũ khí nào đó không, kiểu như cái chày cán bột kia vậy.
Tess lăn người sang bên để thu chân về, “Anh làm sao thế?”
Cảm giác ngờ vực bùng lên nhưng tôi vẫn nói, “Tôi biết cô đã làm gì với Nick Pruitt,” hy vọng mình chỉ cần nói một cái tên đủ to là có thể xác nhận được điều gì đó.
Cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi, mái tóc xòa ra hai bên mặt, “Tôi không hiểu anh đang nói gì cả? Nick Pruitt là ai?”
“Cô đã giết Pruitt vào buổi tối hai đêm trước, sau khi nhìn thấy cuốn sách hắn viết trên bàn tôi. Cô nhận ra rằng tôi đang điều tra hắn vì mối liên kết với Norman Chaney nên quyết định ra tay trước. Cô dụ hắn uống rượu cùng mình, loại whiskey Dimple Pinch. Có lẽ cô đã dụ hắn uống quá chén rồi ngộ độc chết”
Tess nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt lộ rõ vẻ bối rối và nụ cười đóng băng trên gương mặt như thể sẵn sàng để bật cười khi tôi nói rằng đó là một trò đùa. “Không phải vì muốn tôi biết điều đó, biết về cô, nên hôm nay tôi mới được mời đến đây sao?”
Tess chuyển từ vẻ bối rối sang lo lắng rồi lên tiếng, “Mal, giờ tôi sẽ đứng lên nhé. Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Đây có phải là chuyện mà anh với Brian đã bàn trước không? Một trò đùa?”
“Cô biết đến bản danh sách của tôi.” Tôi nói.
Bản danh sách những vụ giết người.”
“Có ai đó đang dùng nó để gây án ngoài đời thực. Tôi biết nghe có vẻ khùng điên, nhưng tôi hoàn toàn tỉnh táo. FBI đã lấy lời khai của tôi và điều tra một thời gian rồi. Tôi đã tưởng nó có liên quan đến cô hoặc Brian.”
“Tại sao?”
“Tại sao cà phê của chúng ta có vị khác nhau? Tại sao cô lại nói rằng tôi không thể rời đi?”
Cô ấy hơi cúi đầu và cười nhẹ. “Làm ơn, kéo tôi đứng dậy đã, tôi hứa sẽ không làm hại anh đâu”
Tôi cúi xuống, cô ấy nắm tay tôi và đứng dậy. “Vị cà phê của chúng ta khác nhau vì tách của tôi được khử cafein còn của anh thì không. Còn... em nói anh không được về, bởi vì em đang quyến rũ anh.”
“Ơ...” Tôi thốt lên.
“Brian biết, ý em là anh ấy vẫn luôn biết, rằng em sẽ quyến rũ anh. Anh ấy ổn với điều đó. Dù sao thì đời sống đó của chúng em cũng kết thúc rồi. Mà giờ em sẽ ở lại Boston một thời gian... Anh ấy thích anh.” Cô ấy nhún vai. “Em... cũng thích anh.”
“Xin lỗi.”
“Đừng, không sao mà. Mọi chuyện thật ngớ ngẩn, chỉ vậy thôi. Em đang dụ dỗ anh ở lại đây đêm nay, còn anh thì nghĩ rằng em muốn lấy mạng anh”
“Dạo gần đây tôi không có hôm nào yên giấc.” Tôi nói, tự dưng cảm thấy xấu hổ.
“Điều đó là thật sao? Về bản danh sách ấy?”
“Thật đấy.” Tôi nói. “Có ai đó đang bắt chước theo nó để giết người và tôi khá chắc rằng hung thủ có quen biết với mình.”
“Lạy Chúa, anh có muốn kể cho em nghe không? Cũng chưa muộn đến thế đâu mà.”
“Không, không phải bây giờ” Tôi nói. “Tôi thật sự nghĩ là mình nên đi. Xin lỗi vì đã đẩy cô. Tôi xin lỗi, tôi...”
“Không sao mà.” Tess nói và ôm chặt lấy tôi. Tôi đã nghĩ cô ấy sẽ thử hôn mình nhưng mọi chuyện không diễn ra như vậy. Tess lùi lại và nói. “Về nhà cẩn thận nhé, anh có cần em gọi taxi hay gì đó không?”
“Không, cảm ơn.” Tôi nói. “Lần tới chúng ta gặp nhau tôi sẽ kể chi tiết hơn về mọi chuyện, nhé.”
“Em sẽ chờ.”
Sau khi cánh cửa đóng lại sau lưng, tôi đứng lặng người một lúc. Con phố yên tĩnh, tuyết phủ lên mọi thứ. Tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc vang lên phía xa và thấy người ta ra về từ quán bar ở ngay khúc quanh cuối đường. Tôi bước ba bước xuống vỉa hè rồi rẽ trái, nhận thấy rằng mình đang đạp lên tuyết mới mà đi, để lại những dấu chân sâu hoắm. Tôi mới đi qua được một nửa khu nhà thì đã nghe thấy những tiếng bước chân vội vã vang lên phía sau. Tôi quay lại và nhìn thấy Tess đang chạy về phía mình, không mặc áo ngoài, trong tay là một thứ gì đó. Chắc là tôi đã rụt người lại nên cô ấy dừng chân cách tôi tầm một mét và vươn tay ra đưa cho tôi một cuốn sách.
“Em quên mất.” Giọng cô ấy có vẻ hụt hơi. “Brian rất muốn anh giữ thứ này. Đây là một tập truyện mới mà anh ấy đang viết. Đừng nói với anh ấy là em tiết lộ chuyện này nhé, nhưng tập này được dành tặng cho anh đấy.”