← Quay lại trang sách

Đồng Thiếp

Tiếng chân vang vang tôi giật mình thức dậy. Như bao lần, chắc thiên hạ tìm ai chớ đoái hoài gì mình, lại ngủ tiếp, vật vờ.

Chợt tiếng đàn bà nói nó đây nè, nó đây nè. Bàn tay chạm người tôi giật nẩy. Vừa hiểu thiên hạ tìm mình cũng là lúc bị kéo xuống, hoảng hốt bám cột nhà chẳng kịp. Họ bồng tôi đi. Ôi, cảm giác nằm trong tay ai thật êm dịu... Tôi nín thở hoang mang mắt lim dim chập chờn hạnh phúc. Bỗng dưng đời thay đổi.

Tôi chưa hề suy ngẫm cuộc đời cũng chưa có dịp tiếp xúc thế giới hỗn Mọi cái đối với tôi đều là cảm giác sống lần đầu...

Có tiếng sột soạt đâu đó, trên kia. Tiếng cắt giấy rạch ròi khiến tôi lo ông nhà giáo dãy phố bên kia, chẳng hiểu gì. Họ có thứ ngôn ngữ bác học khô khan, sắc sảo dèm xiểm, dửng dưng rạch ròi quá đỗi, không phải ngôn ngữ chúng tôi dãy phố bên này thường dùng, bị cho là đỏm dáng, là "tiểu điểm hoa cúc trắng, một lần mẹ về hỏi tôi thích không. Trong căn phòng đó, cạnh chiếc bàn thấp rải rác mấy chiếc gối thêu đối với tôi là vùng đất cấm. Chỉ đứng ở cửa nhìn tấm nhớ, không tương lai như mộng để mơ - tôi có gì thắc mắc về mình? Bao nhiêu năm nằm xó tối, khép kín đời vẻ dửng dưng, như tận cùng thâm tâm chẳng ao ước có ngày trời run rủi ban ơn cho gặp một người. Nhiều khi hận, cho mẹ là người vô gì, mẹ cứ là mẹ... Giật mình thở phào khi chàng buông dao ôm gọn tôi... Bạo dạn nắm tay áo chàng, nũng nịu lời chẳng ra lời. Lại buông, đi đâu. Ðánh bạo Nhà bên cạnh có cô hàng xóm, trời ơi, khách khứa đón đưa mời mọc cô mệt mỏi rạc người! Trông cô bắt đầu tả tơi. Thà thế, ai lại cứ ru rú quạnh hiu! Chắc trong đời ít ai hẩm số như tôi, ngay cả đám triết gia già và các nhà sử học lụ khụ dãy phố bên kia. Người đời dửng dưng đến thế thì việc chi lòng tôi vướng bận? Và thế có đáng gì tôi phải mòn mỏi mấy mươi năm?

Tiếng nói nhè nhẹ lao xao, người ta làm tôi chóng mặt. Không quen sự di chuyển bềnh bồng. Tôi kêu nhưng chẳng ai lưu ý. Nhắm nghiền mắt bám chặt cánh tay ai cứng cáp. Sự đụng chạm khiến tôi dễ chịu và lạ lùng chưa, cảm nhận sự có mặt của người khác phái. Tim vỡ ra, phơi phới lâng lâng. Ơ, cuối cùng gái thuyền quyên cũng gặp đấng anh hùng!

Khi mở mắt trời ơi, sao kỳ diệu! Chàng nhìn tôi dịu dàng, hạt nắng lung linh trên mi chàng đẹp đến nao lòng. Chàng vuốt ve người tôi mặt sáng trưng không nói nhưng đầy diễn cảm. Nằm gọn trong lòng chàng, tôi lẩm nhẩm tạ ơn trời, tạ ơn chàng đã cho tôi nhìn thấy ánh sáng. Vậy mà cứ như ông thần bị nhốt ngàn năm trong chiếc chai thần xóm giềng trong hẻm. Dù ít hẩm số như tôi, nói chung chẳng ai có cuộc đời huy hoàng cho lắm. Tôi đã âm thầm tìm hiểu thế nào là cuộc hành trình, thế nào ta đụng đến, tôi sẽ tan nát thịt xương từng mảnh nhỏ, những mảnh thịt da mốc meo bột xám...

Tôi hả hê nằm gọn trong lòng chàng, cô gái hăm ba đang độ lỡ thì. Bây giờ, như ông thần trong chai, ngoan ngoãn tuân theo ý muốn và nguyện sẽ mang cho chàng vô vàn hạnh phúc. Mắt chàng hối hả chăm chú người tôi duỗi dưới nắng, cong cớn vũ điệu của mèo. Vẫn là nắng, nhưng nắng hôm nay khác hẳn, ấm áp, vàng tươi, rực rỡ reo vui lừng lựng mùi thơm. Tôi hả dạ nắm tay chàng. Chàng mỉm cười, nụ cười ngọt ngào mang mang vời vợi. Và lần đầu tiên tôi thấy có mặt trời.

Lâu lắm, Phật dạy "bây giờ-ở đây" bỗng nhiên tôi ngộ ra, quý báu. Lần đầu tiên trong đời không hằn học còn cám ơn sự bỏ bê của mẹ. Nếu có đây mẹ sẽ lao xao dính bóng lên khuôn mặt khôi ngô có chiếc nốt ruồi đậu dưới chuôi mắt trái. Tôi kêu lên:

- Anh ơi, như vậy dám là chúng mình sẽ không đoàn tụ được. Cái nốt ruồi đó là "thương thê trích lệ" rồi, là anh sẽ khóc vì mẹ rời bỏ chàng. Xin mẹ tha lỗi cho con. Nếu con có "hư hỏng" cũng vì mang dòng máu mông lung cha và da thịt "hoang tưởng" mẹ. Con đang thương yêu và được yêu, làm gì khác được! Nếu mẹ, mẹ sẽ làm sao tình cảm thế giới bao la nhân loại nhưng nghe hoài tối tăm làm sao giải thích phút giây hạnh phúc rạng rỡ này? Tôi kể chàng nghe những kín đáo nhất đời mình, chàng nhìn tôi trong tình huống cực kỳ thân ái. được biết rồi đau khổ vì nhau vẫn hơn hai thanh song song vô duyên con đường sắt dù tàu tất bật ngàn đời cũng không nối chúng được điểm gần.

Để xua đuổi tình cảm mới mẻ buồn buồn này, thứ tình cảm chắc không chỉ con người mới có, tôi ngồi lên bôi kem chống nắng, đội mũ bắt đầu chạy. Chân tập tễnh vào đời, đã gặp chàng trong thế giới nhiêu khê phiền toái, tôi nên làm theo lời mẹ như đĩa hát rè lặp đi lặp lại. Chiếc cúp. Chiếc cúp. Chiếc cúp. Chàng chạy bên cạnh. Chim vành khuyên rũ cánh líu lo. Nắng tháng sáu đùn mồ hôi dưới chân râu trai tráng và mái tóc ngắn ngời óng mặt trời. Mọi thứ, và quá khứ nghèo nàn buồn bã của tôi... trong giây lát lùi lại, nhỏ bé biến mất. Tôi phải chạy như Forrest Gump, miệt mài tới khi các miếng nẹp chân tự động bung ra, rơi xuống. Tôi phải chạy cho năm tháng cô đơn chỉ là lớp bụi bám ngoài, theo gió bay đi. Tôi phải chạy, phải chạy, phải đoạt chiếc mề đay đem về đặt dưới chân chàng như Cléopâtre đặt đứa con trai đầu lòng trước mũi dép César. Chóp mũi xẻ gió lao đi. Phía trước không gian nam châm cực mạnh hút chúng tôi vận tốc kinh hồn. Trống ra quân rộn rã lồng ngực, cánh đại bàng gắn siết vai, gióvần vũ khắp nơi và chân lửa nổi. Dưới nắng, cái nắng rực rỡ mùa hè nóng hơn gai sắc, hàng cây bên đường chỉ là mũi tên mờ nhạt tất tả vun vút ngược chiều...

Bỗng bầu trời sạm xuống, đổi màu. Gió rít chát chúa kéo theo sấm chớp. Vài giọt mưa bỡ ngỡ rơi giữa cái nóng thiêu đốt. Tôi vẫn nhào về trước nhưng cánh tay ai gọn gàng ôm vào lòng. Chàng kéo áo che tấm thân mảnh dẻ đầu cúi gần hơn để không giọt mưa cộng gió nào lọt tới da tôi. Nấp trong ngực chàng tôi nhắm mắt, sung sướng hạnh phúc bất ngờ. Bóng tối và mùi mồ hôi nồng nàn chiếc cổ cứng cáp nam nhi khiến tôi ngây ngất...

... Tôi hối hả vào phòng tắm, chàng dõi mắt nhìn theo. Chậm chạp, tôi cởi bỏ nẹp chân, hy vọng chàng hiểu nỗi hổ thẹn không cùng. đó mẹ nhét vào đầu con không thấm... Cái gì nghèn nghẹn đẩy tôi về vùng kỷ niệm ngọt ngào với bạn bỗng bùi ngùi phạm tội. Tôi nuốt cái gì trong cổ khô dưới mưa trông tội nghiệp, dưới vòi sen chắc đáng yêu, gợi cảm. Tôi đứng nghiêng, chân tàn tật bên trong. Mái tóc mẹ gọi "suối" xổ tung, đổ xuống lưng thon. Tóc ướt bất ngờ. Thôi, nắng cứ nắng. Chiếc cứ lẳng lơ. Mẹ cứ hoang tưởng. Chàng cứ thất vọng về tôi. Tình yêu cứ là tình yêu và tôi vẫn là tôi. Không vô tình bỏ bạn không đánh mất chính mình. trôi đi. Bong ở đâu kìm chân tôi lại - hai chân qủy ám từ sáng đến giờ. Tôi chạy chậm chờ với cái nhìn ngỡ ngàng sung sướng của bạn, trên da vẫn đầy hạt kim cương tay lên người tôi, xoa nhè nhẹ. Tôi run rẩy, kích động. Cảm giác rạo rực chưa bao giờ biết trong đời con gái bỗng làm tôi vang trời dậy đất...

Người ta đọc tên và tiếng vỗ tay ồn ào khiến tôi chóng mặt. Chiếc mề đay chao lượn trong tay ông Tỉnh trưởng. Men yêu và men chiến thắng đến với tôi cùng lúc, bất ngờ. Khuôn mặt bạn ngay tầm nhìn, rực nắng, mãn nguyện an vui. Chàng đứng lộ giữa bao khuôn mặt. cần lời con tim... Chầm chậm, tôi bắt đầu khám phá cuộc đời... Cứ thế, mặt chàng đỏ rực. Mắt dại đi. Hơi thở ánh sáng dồn vào bục gỗ, hừng hực, chói chan. Hào quang rực rỡ quanh tôi. Bậc thứ ba bỗng vời vợi chín tầng. Tôi vấp té. Tiếng kêu. Tiếng chân chạy tới. mệt mỏi. Tôi sợ. Chàng cho tôi là thứ trắc nết lăng loàn. Khe khẽ ôm chân chàng mếu máo thanh minh:

- Anh ơi... anh à... anh này... nếu anh biết đây là lần bà vượt cửa kiềng, vượt luôn lớp gỗ gụ của cánh cửa chính, bay ra ngoài, làm cho con nhỏ người làm đang loay hoay lau cái sập gụ ngoài phòng khách cũng nghe.

Mới đầu nó tưởng là bà ngoại align="justify">Cửa xe cứu thương đóng sầm, nhốt tôi vào thế giới âm u. Tôi nằm im, nhắm nghiền mắt vì vốn không quen di chuyển bềnh bồng. Nước mắt trào ra, như Vừa biết tên chàng biết tuổi chàng, mà sầu trong dạ đã mang mang... Tôi chưa biết tên chàng, chưa kịp nói lời gan ruột đã bị bỏ bê trong xó tối... Tôi khóc.

Không đếm được thời gian, nhưng tạ bịnh viện, người ta cho tôi nằm trong căn phòng bưng bít. Tay chân như bị trói. Bên ngoài có tiếng lao xao. Người ta đang trò chuyện.

- Đỡ chưa nhột khiến tôi cười vang vang quên thẹn thùng. Tôi phất phơ tay bên phải bên trái, bắt mà nắng chẳng đậu giọt nào. Lạy Trời hạnh phúc này đừng mỏng manh trêu ngươi như thế. Tôi duỗi soải tứ chi nắng phủ chụp ấm áp cả người, bỏ ghét tháng năm dài trong vùng mịt mù tăm tối, chỉ vểnh tai nghe ngóng mọi điều chẳng biết hư thực thế nào. Cảm giác thật dễ chịu. Tôi hát nho nhỏ bài tình ca thì chàng trở lại, hăm hở...

Bằng động tác nhanh mạnh, bàn tay thanh niên lướt qua làn da con gái. Mọi tế để tên bà vào, phải đọc, chớ bà chết rồi mà chỉ có một quyển thôi. (Cười) Mấy chục năm rồi mà ở thư viện này chưa ai mượn, có trang con phải rọc giấy.

MIÊNG

Paris, Nov. 2001