← Quay lại trang sách

Chương VII

Hai tướng cũng bắn trúng cả ba mũi tên vào giữa hồng tâm, theo lệ đã định.

Quần chúng hồ reo khen ngợi, tiếng vang động như sóng cồn.

Thanh đô Vương quay bảo Mạc Thế tử;

- Túc hạ thử ra bắn ta xem.

Mạc kính Hoàn dạ một tiếng, đoạn hâm hở xuống thềm.

Chàng thốt lên lưng bạch mã, ra roi cho chạy vòng quanh mấy lượt, đoạn rút cung tên quanh mình bắn trở lại luôn sáu phát. Sáu mũi tên vù vù bay ra và cắm phập cả vào hai hồng tâm của Nguyễn Khải và Nguyễn danh Thế làm cho các mũi tên do hai tướng này bắn trước bật rơi xuống đất.

Tiếng hoan hô bội lên gấp mười lúc nãy.

Người ta không còn có tiếng để mà ngợi khen nữa. Cái tài bách bộ xuyên dương của ông Hoàng tuổi trẻ thực là ngoài cả sự tưởng tượng của mọi người.

Chính Thanh đô Vương cũng phải thán thưởng.

- Dưỡng do Cơ đời Chiến Quốc cũng khó lòng hơn được túc hạ!

Rứt lời, Vương truyền thi đến mười tám ban võ nghệ. Lần này, hai tướng Nguyễn Khải và Nguyễn danh Thế lại vượt hơn hết thảy mọi người.

Mạc Thế tử bẩm với Thanh đô Vương:

- Chúng tôi không có ý gì tranh ấn tiên phong của hai tướng họ Nguyễn, song cũng xin Vương thượng cho phép chúng tôi được đọ tài cùng họ.

- Ý túc hạ muốn thử sức theo cách nào?

- Xin cho tôi đấu ngay một lúc với cả hai người.

Trịnh Vương quay lại hỏi Nguyễn Khải và Nguyễn danh Thế:

- Hai người nghĩ sao?

Cả hai đồng thanh:

- Cũng là một dịp hiến vui Vương thượng.

Thanh đô Vương liền chuẩn-y.

Lập tức cả ba tướng cùng xuống đàn lên ngựa.

Trống trận nổi ầm ầm.

Lá cờ lệnh, do đại tướng quân Đinh văn Tả cầm phất mạnh một cái.

Tức thì, cuộc đọ tài của ba tướng bắt đầu và trở nên vô cùng kịch liệt.

Mạc Thái tử một mình đấu với hai mà sắc mặt vẫn ung dung như không. Ngọn kích trong tay Thế tử vùn vụt như một làn chớp điện bao phủ bốn bề cả người và ngựa....

Quần-chúng nín thở để nhìn.

Trống trận đánh rồn như trong một cơn lốc mê ly.

Tiếng binh khí chạm nhau chan chát.

Thình lìnhh, thanh đại đao và ngọn dáo của hai tướng Nguyễn Khải cùng Nguyễn danh Thế văng ra xa.

Một tiếng kêu rú kinh-khủng - một tiếng kêu tự trăm nghìn cái miệng cùng thốt ra một lúc.

Đồng thời, Mạc Thế tử bỏ kích, mỗi tay nắm lấy đai lưng một tướng và nhắc bổng lên khỏi lưng ngựa rồi quật xuống mặt đất.

Tiếng reo hò bùng lên như bão táp.

Thanh đô Vương đứng phắt dậy và rảo bước xuống đài.

Vương vỗ vai Mạc Thế tử:

- Túc-hạ thực là Lã phụng Tiên thời nay,

Thế tử nghiêng mình ;

- Khải Vương thượng, chúng tôi cũng là may mà thắng. Ấn tiên-phong xin vẫn nhường nhị vị này.

Thanh đô Vương gật đầu.

- Được! Phải lắm, Nguyễn Khải và Nguyễn danh Thế dù sao cũng là hai tướng tài, rất xứng đáng với quả ấn tiên phong.

Trịnh Vương truyền hồi trống báo hiệu cuộc thi tài đã kết liễu.

Ngài còn sai truyền loa để các vũ sĩ thi trượt ai muốn nhập ngũ đi chinh Nam, Ngài đều nhậu cho cả.

Hết thảy đều nô nức xin theo.

Thanh đô Vương giao việc ấy cho Đại tướng quân Đinh văn Tả.

Ngài lên kiệu về cung.

Mạc Thế Tử, Nguyễn Khải và Nguyễn danh Thế cùng theo hầu.

Về tới Vương phủ, Thanh đô Vương tức khắc sai mở tiệc yến đãi trăm quan văn võ.

Ngài cho Khải, Thế hai tướng lĩnh năm nghìn quân đi trước:

- Còn ta, sau lễ mừng thọ của Vương Thái Phi, sẽ thỉnh Hoàng Thượng ngự giá thân chinh đi sau.

Vương quay bảo Mạc Thế tử:

- Cả túc hạ nữa! Túc hạ cũng cùng theo ta. Không dịp nào bằng dịp này, một vị thanh niên anh hùng như túc-hạ nên vì vua vì nước lập nên công lớn, để tiếng thơm về muôn đời.

Ấy là một điều mà Mạc Thế tử không hề chờ đợi.

Chàng như con thuyền mất lái. Bao nhiêu dự tín của chàng thế là nhỡ bét cả. Chàng lúng túng thưa:

- Xin tuân lệnh chỉ của Vương thượng.

Thanh đô Vương cười:

- Có đi, ta còn một chuyện quan hệ nữa muốn nói cùng túc hạ.

Thế Tử thoáng nghĩ đến Phương Lan Quận chúa. Lòng chàng phân vân bởi tâm hồn chàng lúc ấy là một gian phòng bỏ ngỏ cho muôn nghìn ỹ nghĩ vá xúc cảm bề bộn, trái ngược hẳn nhau.

Chàng nghĩ thầm:

Thực là con sông Thương nước chảy đôi giòng!...

Hai tướng cũng bắn trúng cả ba mũi tên vào giữa hồng tâm, theo lệ đã định.

Quần chúng hồ reo khen ngợi, tiếng vang động như sóng cồn.

Thanh đô Vương quay bảo Mạc Thế tử;

- Túc hạ thử ra bắn ta xem.

Mạc kính Hoàn dạ một tiếng, đoạn hâm hở xuống thềm.

Chàng thốt lên lưng bạch mã, ra roi cho chạy vòng quanh mấy lượt, đoạn rút cung tên quanh mình bắn trở lại luôn sáu phát. Sáu mũi tên vù vù bay ra và cắm phập cả vào hai hồng tâm của Nguyễn Khải và Nguyễn danh Thế làm cho các mũi tên do hai tướng này bắn trước bật rơi xuống đất.

Tiếng hoan hô bội lên gấp mười lúc nãy.

Người ta không còn có tiếng để mà ngợi khen nữa. Cái tài bách bộ xuyên dương của ông Hoàng tuổi trẻ thực là ngoài cả sự tưởng tượng của mọi người.

Chính Thanh đô Vương cũng phải thán thưởng.

- Dưỡng do Cơ đời Chiến Quốc cũng khó lòng hơn được túc hạ!

Rứt lời, Vương truyền thi đến mười tám ban võ nghệ. Lần này, hai tướng Nguyễn Khải và Nguyễn danh Thế lại vượt hơn hết thảy mọi người.

Mạc Thế tử bẩm với Thanh đô Vương:

- Chúng tôi không có ý gì tranh ấn tiên phong của hai tướng họ Nguyễn, song cũng xin Vương thượng cho phép chúng tôi được đọ tài cùng họ.

- Ý túc hạ muốn thử sức theo cách nào?

- Xin cho tôi đấu ngay một lúc với cả hai người.

Trịnh Vương quay lại hỏi Nguyễn Khải và Nguyễn danh Thế:

- Hai người nghĩ sao?

Cả hai đồng thanh:

- Cũng là một dịp hiến vui Vương thượng.

Thanh đô Vương liền chuẩn-y.

Lập tức cả ba tướng cùng xuống đàn lên ngựa.

Trống trận nổi ầm ầm.

Lá cờ lệnh, do đại tướng quân Đinh văn Tả cầm phất mạnh một cái.

Tức thì, cuộc đọ tài của ba tướng bắt đầu và trở nên vô cùng kịch liệt.

Mạc Thái tử một mình đấu với hai mà sắc mặt vẫn ung dung như không. Ngọn kích trong tay Thế tử vùn vụt như một làn chớp điện bao phủ bốn bề cả người và ngựa....

Quần-chúng nín thở để nhìn.

Trống trận đánh rồn như trong một cơn lốc mê ly.

Tiếng binh khí chạm nhau chan chát.

Thình lìnhh, thanh đại đao và ngọn dáo của hai tướng Nguyễn Khải cùng Nguyễn danh Thế văng ra xa.

Một tiếng kêu rú kinh-khủng - một tiếng kêu tự trăm nghìn cái miệng cùng thốt ra một lúc.

Đồng thời, Mạc Thế tử bỏ kích, mỗi tay nắm lấy đai lưng một tướng và nhắc bổng lên khỏi lưng ngựa rồi quật xuống mặt đất.

Tiếng reo hò bùng lên như bão táp.

Thanh đô Vương đứng phắt dậy và rảo bước xuống đài.

Vương vỗ vai Mạc Thế tử:

- Túc-hạ thực là Lã phụng Tiên thời nay,

Thế tử nghiêng mình ;

- Khải Vương thượng, chúng tôi cũng là may mà thắng. Ấn tiên-phong xin vẫn nhường nhị vị này.

Thanh đô Vương gật đầu.

- Được! Phải lắm, Nguyễn Khải và Nguyễn danh Thế dù sao cũng là hai tướng tài, rất xứng đáng với quả ấn tiên phong.

Trịnh Vương truyền hồi trống báo hiệu cuộc thi tài đã kết liễu.

Ngài còn sai truyền loa để các vũ sĩ thi trượt ai muốn nhập ngũ đi chinh Nam, Ngài đều nhậu cho cả.

Hết thảy đều nô nức xin theo.

Thanh đô Vương giao việc ấy cho Đại tướng quân Đinh văn Tả.

Ngài lên kiệu về cung.

Mạc Thế Tử, Nguyễn Khải và Nguyễn danh Thế cùng theo hầu.

Về tới Vương phủ, Thanh đô Vương tức khắc sai mở tiệc yến đãi trăm quan văn võ.

Ngài cho Khải, Thế hai tướng lĩnh năm nghìn quân đi trước:

- Còn ta, sau lễ mừng thọ của Vương Thái Phi, sẽ thỉnh Hoàng Thượng ngự giá thân chinh đi sau.

Vương quay bảo Mạc Thế tử:

- Cả túc hạ nữa! Túc hạ cũng cùng theo ta. Không dịp nào bằng dịp này, một vị thanh niên anh hùng như túc-hạ nên vì vua vì nước lập nên công lớn, để tiếng thơm về muôn đời.

Ấy là một điều mà Mạc Thế tử không hề chờ đợi.

Chàng như con thuyền mất lái. Bao nhiêu dự tín của chàng thế là nhỡ bét cả. Chàng lúng túng thưa:

- Xin tuân lệnh chỉ của Vương thượng.

Thanh đô Vương cười:

- Có đi, ta còn một chuyện quan hệ nữa muốn nói cùng túc hạ.

Thế Tử thoáng nghĩ đến Phương Lan Quận chúa. Lòng chàng phân vân bởi tâm hồn chàng lúc ấy là một gian phòng bỏ ngỏ cho muôn nghìn ỹ nghĩ vá xúc cảm bề bộn, trái ngược hẳn nhau.

Chàng nghĩ thầm:

Thực là con sông Thương nước chảy đôi giòng!...