← Quay lại trang sách

- III -

Ngồi trước bàn trang điểm ngắm mình trong gương, Amber mặc cái áo chẽn bằng vải trắng thường, để hở cổ rất rộng, trang trí những đăng ten và ruybăng, vai phồng đến khuỷu tay, để lên trên cái váy rộng và dài. Một cái coócxê nhỏ nịt rất chặt giữ cho bộ ngực cao và còn làm giảm đến hai phân vòng eo của cô, làm cho cô phải khó chịu lúc thở và cúi xuống, nhưng đó là thẩm mỹ mà cô vui lòng chịu đựng sự đau đớn gấp đôi. Cái váy cô vén lên đến đầu gối để lộ đôi chân bắt chéo mang những chiếc bít tất dài bằng lụa đen và nịt tất có trang trí ruybăng. Cô mang đôi giày vải bằng sa-tanh đen gót cao.

Đứng đằng sau cô là một người đàn ông bé nhỏ hoạt bát. Ông Baudelaire, vừa mới từ Paris đến có đủ tài năng để biến cái đầu một người phụ nữ Anh thành một dân Paris chính cống. Ông ta vừa mới làm cho cô gần một giờ liền, mồm liếng thoắng thứ tiếng lóng, nửa Anh nửa Pháp, nào là “Cô gái bóp vỡ trái tim”, nào là “Nụ hôn”, nào là “Nâng niu”. Phần lớn cô không hiểu ông ta nói gì, nhưng nhìn ông ta làm, say mê hồi hộp, trong lúc ông sử dụng một cách điêu luyện những cái lược, cái bàn chải, đanh ghim, hộp đầu.

Cuối cùng ông ta đã làm được cho bộ tóc cô trơn láng như sa tanh màu đường thẳng. Đường ngôi ở giữa, quanh đầu cô viền thành những làn sóng gợn, rủ xuống vai hai mớ dày giữ lại bởi những cái lược nhỏ vô hình. Mớ tóc đằng sau được vén lên, cuộn lại thành một hình xoáy trôn ốc cao với những cái đanh ghim lớn đầu bằng vàng. Theo ông ta nói đó là một kiểu mà tất cả các bà lớn đều theo và nó làm thay đổi hẳn các đường nét, vừa khêu gợi vừa hấp dẫn. Sau cùng ông ta đính vào mỗi bên thái dương cô một cái nơ ngạo nghễ bằng sa tanh đen, rồi ông ta lùi lại, hai tay vỗ vào nhau, đầu nghiêng nghiêng ngó ngó sang hai bên, như một con chim nhỏ tọc mạch, ông kêu lên:

- Ôi, thưa bà! Tuyệt quá! Một kỳ công đấy! Đó là cái đẹp nhất…

Không đủ từ diễn tả, ông ta trợn tròn mắt, ngắm nghía, hai tay dang ra. Amber hoàn toàn đồng ý với ông. Cô quay đầu tứ phía, cái gương cầm trong tay, nghĩ thầm: “Bruce sẽ không nhận ra ta nữa!”

Phải mất đến sáu tuần lễ mới may xong cho cô cái áo dài, vì tất cả những thợ may lành nghề nhất đều đã nhận quá nhiều đơn đặt hàng không thực hiện xuể.

Nhưng bà Darnier đã hứa với cô là sẽ làm xong buổi trưa nay và ngài chúa công đã nhận dẫn cô đi đến nơi mà cô muốn đi. Cô đã đếm từng ngày, rất hạn chế những trò tiêu khiển, nếu không phải là nhìn qua cửa sổ và chạy xuống dưới nhà để mua đồ của những người bán rong qua cửa. Bruce Carlton vắng mặt phần lớn thời gian - chàng đi đâu? cô không biết - và mặc dầu chàng đã sắm cho cô một cỗ xe ngựa luôn luôn sẵn sàng phục dịch, cô không dám đi ra ngoài vì xấu hổ với bộ quần áo nông thôn của mình.

Nhưng bây giờ thì sắp thay đổi rồi.

Khi có một mình, đôi khi cô cũng nhớ quê hương, nghĩ đến cô Sarah mà cô đã thực sự yêu mến, đến tất cả những chàng thanh niên sẵn sàng tuân lệnh cô, đến nhân vật quan trọng của cô trong làng nơi mà mỗi cử chỉ của cô đều được quan sát và bình phẩm. Nhưng phần lớn những suy nghĩ về quá khứ đều chỉ gợi cho cô lòng khinh miệt.

“Lúc này ở đó ta đang làm gì?” cô tự hỏi. Giúp cô Sarah làm thực phẩm, đan lưới, chuẩn bị những cây nến, làm bếp, đi chợ hoặc đến nhà thờ. Cô thấy khó có thể tin được là những việc buồn tẻ ấy lại làm cho cô bận bịu suốt từ sáng sớm đến lúc đi ngủ.

Bây giờ buổi sáng cô muốn ngủ đến lúc nào tùy thích, cuộn mình trong chăn bằng lông chim, mê man trong những giấc mộng khoái lạc. Và tư tưởng của cô chỉ xoay quanh một đề mục: ngài Carlton. Cô say mê chàng một cách mãnh liệt, sầu khổ khi chàng vắng mặt, sung sướng đến điên cuồng khi chàng ở nhà với mình. Tuy vậy cô biết rất ít về chàng, điều ít ỏi đó là do Almsbury cho biết, anh ta đã đến hai lần trong khi Bruce vắng mặt.

Cô phát hiện Almsbury không phải là tên anh như cô đã tưởng, mà chỉ là tước vị. Anh tên là John Randolph, bá tước Almsbury. Anh kể cho Amber nghe là nhóm kỵ sĩ đi qua Marygreen vì họ đã đổ bộ ở Ipswich, từ đó họ tiến đến Carlton Hall vài dặm về phía bắc, tại đó Bruce đã tìm thấy cái hộp đầy đồ nữ trang mà mẹ chàng không dám mang theo trong lúc vùng đó nằm trong tay phe Nghị viện. Tình cờ, Marygreen và Heathstone nằm trên đường đi Luân Đôn.

Do phép mầu của Chúa, may mắn cho Amber có mặt trên cánh đồng lúc họ đi qua. Vì Sarah đã giao trách nhiệm cho Agnes mang bánh lúa mạch đi nhưng lại bị Amber dỗ dành, Amber lúc nào cũng thích được ra khỏi trại, nơi phóng khoáng hơn. Agnes cũng đã cáu lắm nhưng Amber đã chạy biến đi, vừa đi vừa ngân nga hát, mắt dòm ngó tất cả những gì cô gặp, lang thang khá lâu với Tom, cô suýt bị hụt không gặp được họ. Nhưng những ý nghĩ như vậy đã củng cố lòng tin của cô là, ngay từ khi mới sinh ra, số phận hai người được định ngay trên cánh đồng ở Marygreen ngày 5-5-1660.

Almsbury cho cô biết Bruce đã hai mươi chín tuổi, cha mẹ chàng đều đã chết và chàng còn có một cô em gái, vợ một bá tước người Pháp, hai vợ chồng đang sống ở Paris, Amber rất muốn biết anh đã làm gì trong mười sáu năm sống ở ngoại quốc, không để cô phải van nài, anh đã kể hết cô nghe.

Năm 1647, cả hai là sĩ quan trong quân đội Pháp, sự tình nguyện trong nền giáo dục của tất cả những người quý tộc. Hai năm sau, chàng phục vụ cho nhiệm vụ riêng của hoàng thân Rupert trên mặt biển, cướp phá những tàu của phái Nghị viện. Họ còn theo đuổi một thời kỳ trong quân đội nữa, rồi những cuộc viễn chinh cướp bóc ở Tây Ấn và trên bờ biển Guinea, vẫn cùng với Rupert. Còn Almsbury, anh không thích cuộc sống trên biển và muốn ở lại triều đình đi khắp châu Âu, sống một cuộc đời không ổn định trong các khách sạn và các quán trọ. Khi Bruce trở về, hai người cùng nhau đi chu du khắp lục địa, sống ám muội, nghĩa là bằng cờ bạc bịp. Hai năm gần đây, họ đã tham gia vào quân đội Tây Ban Nha chống lại nước Pháp và nước Anh. Những thứ mà họ kiếm được là nhờ ở sức khỏe của đôi cánh tay.

Đó là tình trạng cuộc sống nói chung của những người quý tộc lưu vong ra nước ngoài, chỉ có sự khác nhau là Bruce Carlton đặc biệt không biết mệt mỏi, và chóng chán những trò tiêu khiển của triều đình. Amber cho đó là một cuộc sống sôi nổi nhất, say mê nhất và hấp dẫn nhất trên thế giới và cô tự hứa là cô sẽ dò hỏi những chi tiết ở Bruce về tất cả những việc anh đã làm.

Để giết thì giờ trong ngày, Bruce đã mướn cho cô một ông thầy dạy tiếng Pháp, một ông dạy khiêu vũ, một nhạc sĩ dạy chơi đàn ghita và một người nữa dạy hát; mỗi thầy đến hai lần trong tuần. Amber học rất hăng vì cô rất mong sẽ có được vẻ của một phụ nữ hoàn hảo để dễ bề quyến rũ Bruce hơn. Cô còn chờ đợi được nghe từ miệng chàng, chàng yêu cô và nếu được như vậy cô sẵn sàng học kể cả nuốt than hồng hoặc khiêu vũ trên một sợi dây căng. Cô tin là cái mới và cái đầu mới của cô sẽ có tác động rất nhiều đến chàng.

Vừa lúc đó có tiếng gõ cửa. Amber chồm dậy ra mở. Nhưng một người đàn bà đứng tuổi, người tròn xoay vội vã hổn hà hổn hển bước vào, trong tiếng sột soạt của cái váy bằng một thứ vải mỏng.

Đó là bà Darnier một người Paris đến Luân Đôn để lợi dụng cơn sốt thân Pháp đang hoành hành trong giới quý tộc. Bộ tóc đen của bà có những rạch chỉ bạc, má bà đỏ chói. Một cái bắp cải to tướng làm bằng sa tanh xanh dựng lên trên đỉnh đầu đúng ngay sau một dải tóc xoăn giả. Áo dài của bà màu đen, cứng và bóng, được cắt quá ngắn. Tuy nhiên, như tất cả những người phụ nữ Pháp khác, bà vẫn có dáng lịch sự, không lố lăng. Đi theo bà là một thiếu nữ, quần áo giản dị, mang theo một cái hộp bằng gỗ mạ vàng to tướng.

Amber vỗ tay reo lên:

- Mau lên! Cho xem nào!

Bà Darnier nói tiếng Pháp liến thoắng, ra hiệu cho cô bé để cái hộp lên bàn, với cử chỉ trang trọng, bà giơ tay hất hủi cái áo váy len màu xanh sọc của Amber đang mặc. Rồi bà oai vệ mở cái nắp hộp ra, cầm lên tác phẩm của bà, vắt nó lên đầu cánh tay để chiêm ngưỡng.

Amber và người làm đầu thốt lên, lùi lại hai bước:

- Ồ ồ ồ!

Trong đời chưa bao giờ cô thấy một vật đẹp như vậy. Cái áo bằng sa tanh đen màu mật, với cái bộ phận che ngực nhọn hoắt, hở cổ tròn rất rộng, cánh tay phồng rất to xuống đến tận khuỷu tay, và một cái váy đuôi dài xếp, trên đó lại còn một cái váy thứ hai bằng đăng-ten đen rất đẹp. Cái áo khoác bằng nhung màu mật viền satanh đen và cái chụp đầu viền những con cáo đen. Một cái quạt bằng đăng-ten, đôi găng tay màu be thơm phức, cái măng-sông (bao tay) bằng da cáo to tướng và một cái mặt nạ bằng nhung đen, như các bà lịch sự thường mang, đó là toàn bộ trang phục.

- Ôi! Cho tôi thử nào!

Bà Darnier hoảng hốt nói:

- Thưa bà chưa ạ. Còn phải trang điểm mặt đã chứ!

- Vâng, bộ mặt! - Ông Baudelaire phụ họa.

Họ lại gần cái bàn và bà Darnier mở một cái khăn trùm đầu bằng nhung đỏ rộng, bên trong có những chai lọ, những cái hũ Tàu nhỏ, một cái chân thỏ, một cái bàn chải lông mày, những mẩu giấy Tây Ban Nha, phấn hồng, bút vẽ nhỏ, những nốt ruồi giả. Amber khẽ kêu lên ngạc nhiên khi người ta nhổ của cô cái lông mày thứ nhất, cô ngồi yên, kiên nhẫn và thú vị ngắm sự thay đổi đang diễn ra trên mắt mình. Trong khoảng nửa giờ, họ đã biến đổi cô thành một người chải chuốt hào nhoáng kiểu cách, một phụ nữ hiện đại, ít ra thì cũng ở bề ngoài.

Cuối cùng cô đã sẵn sàng để mặc cái áo dài, một công việc trọng đại bởi vì không được làm nhàu, không được di chuyển một sợi tóc hoặc làm mất đi một chút đỏ trên môi, một ít phấn trắng. Phải có ba người mới hoàn tất công việc đó, trong tiếng la lối và léo nhéo của bà Darnier. Những cố gắng của họ đã đem lại kết quả tốt đẹp. Bà còn kéo cái cổ ngực hở xuống chút nữa để lộ rõ hơn đôi vai và gần hết cặp vú, đưa cô cái quạt ra lệnh cho cô từ từ đi ngang qua phòng rồi quay lại. Bà kêu lên thỏa mãn: “Nhất định là bà sẽ hơn hẳn bà Palmer cho mà xem!”

- Bà Palmer là ai thế? - Amber vừa hỏi vừa tự ngắm mình.

- Nhân tình của đức Vua chứ ai!

Bà Darnier đi ngang qua phòng, trong tiếng sột soạt của cái váy, đến chỉnh lại một cái nếp, kéo một tay áo lên, vuốt cái coócxê. Bà cau mày, nói:

- Tối thiểu cũng cho ngày hôm nay đã. Tuần sau có thể là một cái khác.

Amber rất sung sướng vì lời khen, nhưng lúc này cô đã sẵn sàng, cô rất mong chàng về. Bề ngoài cô tự cảm thấy tươi tắn và trơn tru như một tờ giấy, nhưng tim cô đập một cách nóng nảy, đôi bàn tay giá lạnh. Cô bắt đầu thấy sợ hãi và khó chịu. “Có thể chàng không thích ta như thế này. Ôi! Tại sao không thấy chàng về?”.

Chính lúc đó tiếng cánh cửa mở từ phía xa, cô nghe rõ có người gọi tên cô.

- Tôi có vào được không?

- Ôi! Chàng đây rồi. Nhanh lên! - Cô nói và đưa tay lên miệng.

Cô vội vàng cho họ về, cả ba vội vã nhặt các chai lọ, lược và hộp. Họ vừa ra đến cửa thì Carlton bước vào. Họ vừa cúi chào vừa liếc nhìn qua vai muốn xem hiệu quả ra sao. Amber đứng giữa phòng, cặp môi hé mở, hơi thở đứt quãng, cặp mắt sáng ngời hi vọng. Chàng mỉm cười bước vào và đột nhiên dừng lại, vẻ ngạc nhiên. Chàng khẽ nói:

- Lạy Thánh Đồng Trinh! Sao mà em đẹp thế!

Amber sung sướng:

- Ôi! Như vậy anh yêu em chứ?

Chàng lại gần cầm lấy tay cô từ từ xoay người cô, cô nhìn chàng qua vai, không muốn để sót một vẻ mặt nào của chàng.

- Em là một phụ nữ đẹp nhất mà một người đàn ông có thể mơ tưởng. Thế bây giờ chúng ta đi đâu?

Cô rất hiểu chàng, cần phải đi ngay.

- Em muốn đi xem kịch.

- Thì đi xem kịch, - chàng mỉm cười nói, - nhưng phải nhanh lên. Gần bốn giờ rồi.

Quá bốn giờ rưỡi họ tới nhà hát “Bò mộng đỏ” trên đường Thánh John, buổi biểu diễn đã bắt đầu từ lâu. Nhà hát nóng nực, ngột ngạt, không khí nặng nề, ẩm ướt, mùi mồ hôi, hơi người, mùi nước hoa quá mạnh tạo thành một thứ mùi khó chịu.

Khi họ ngồi vào lô phía trước, thì trong đám khán giả tự nhiên sôi động hẳn, tất cả mọi cặp mắt đều dồn về họ, ngay cả các diễn viên cũng ngạc nhiên.

Amber ngây ngất, bị kích động bởi đám đông ồn ào hăng say kỳ lạ. Cảm giác thỏa mãn tràn ngập tâm hồn cô, người ta nhìn cô, một người đẹp đến muộn, họ quên cả vở kịch.

Tầng dưới những hàng ghế dài, khoảng ba trăm nam thanh niên không ngừng nói chuyện. Cũng có một số phụ nữ quần áo tươm tất, nhưng phấn son một cách quá đáng. Amber khẽ hỏi Bruce những người đó là ai, chàng đáp đó là những gái điếm. Ở Marygreen không có gái điếm, và nếu có thì những người nông dân đứng đắn phỉ nhổ và ném rác rưởi vào chúng. Amber rất ngạc nhiên thấy bọn thanh niên đối xử với chúng có vẻ kính trọng và đôi khi còn hôn chúng nữa! Bọn gái điếm đó hình như không thấy bị mọi người nhìn và cũng không thấy xấu hổ. Chúng lớn tiếng cười nói, vẻ sung sướng và thỏa mãn.

Áp sát vào sân khấu, gần mươi cô gái đeo sọt trái cây, lớn tiếng rao hàng với giá cắt cổ.

Ban công của tầng dưới chia ra nhiều lô gần sân khấu, các bà mệnh phụ trang phục lộng lẫy, đeo đầy nữ trang ngồi cùng với chồng hoặc nhân tình.

Phía trên là ban công, tầng trên đầy bọn côn đồ và đĩ điếm. Trên cao hơn nữa là bọn tập sự, họ dùng gậy gõ nhịp, thỉnh thoảng thét lên hoặc huýt sáo vang trong nhà hát.

Nhìn chung, khán giả thuộc phái thượng lưu - bọn gái điếm, bọn tập sự - các bà và các nhà quý phái đến đây để tự phô trương, để nói chuyện và để tán tỉnh nhau. Vở kịch chỉ được coi là thứ yếu. Amber không cảm thấy một chút thất vọng nào. Đó chính là cái cô đã chờ đợi, và hơn thế nữa.

Kích động, thần kinh căng thẳng vì hạnh phúc thái quá, cô ngồi rất thẳng bên cạnh Bruce, cặp mắt sáng ngời nhìn từ phía này sang phía kia phòng. Vậy đây là đại thế giới! Cô có một nhận thức sâu sắc về bộ áo mới của mình, về bộ tóc khéo léo và mùi nước hoa của cô, về cảm giác không quen thuộc nhưng dễ chịu của phấn son và kem trên da cô, về sự mơn trớn dịu dàng của cái măng sông bằng lông thú, và sự phô trương khoái lạc của cặp vú cô.

Rồi, lúc cô nhìn sang cái lô bên cạnh bắt gặp cặp mắt của hai phụ nữ, hơi nghiêng mình về đằng trước đang quan sát cô, nhìn vẻ mặt của họ cô thấy chướng.

Cả hai đều rất đẹp, quần áo sang trọng, sáng loáng những đồ nữ trang, có vẻ cao quý và vững tin khó tả, làm cho người ta nhận thấy ngay đó là những bà quyền thế. Bruce đã nghiêng người nói chuyện với họ lúc mới vào, như chàng đã chào nhiều người và đáp lại những cử chỉ của những người quý tộc tầng dưới. Nhưng lúc cặp mắt cô gặp cái nhìn của họ, hai người phụ nữ đó có thoáng khinh miệt và trao đổi với nhau một nụ cười; một người thì thầm đằng sau cái quạt, cặp lông mày dướn lên, và cả hai quay mặt đi.

Amber còn nhìn họ một lúc nữa, ngạc nhiên vì bị xúc phạm, bị sỉ nhục, cô cúi xuống cái quạt cắn môi lại, để nén một tiếng khóc đột ngột. “Ối! Cô tự nhủ thầm, sao mà ta nhục nhã thế, họ cho ta là một gái điếm”. Tất cả niềm vui và hạnh phúc của cô đột nhiên biến mất. Cô muốn không bao giờ phải đi ra ngoài để tránh khỏi làm bia cho mọi khinh thị và chế giễu.

Lẽ tất nhiên Bruce bắt gặp cái nhìn ấy, liền động viên cô, nắm lấy bàn tay cô một cách thắm thiết. Cô đưa mắt nhìn anh tỏ vẻ biết ơn rồi quay nhìn lên sân khấu, tìm cách quan tâm đến vở kịch, nhưng không được. Cô chỉ mong muốn có một điều, màn kịch kết thúc, để lại thấy được niềm khích lệ trong cảnh cô đơn của căn buồng của họ. Cô Sarah sẽ xấu hổ, và bác Matt sẽ nổi giận thấy cô đến nông nỗi này.

Cuối cùng tấm màn buông xuống và các khán giả đứng lên. Bruce giúp cô mặc tấm áo khoác và mỉm cười hỏi cô:

- Thế nào, em có thích vở kịch này không?

- Em… em rất thích!

Cô trả lời mà không ngẩng mặt lên, cũng chẳng dám nhìn ra xung quanh chỉ sợ lại gặp cặp mắt của hai người phụ nữ lúc nãy hoặc một bộ mặt nhạo báng nào đó.

- Ta đi về chứ, em thân yêu?

Chàng đưa cánh tay cho cô khoác.

Sau khi ra khỏi nhà hát, họ đi qua nhiều nhóm đi lượn để tới cỗ xe của Bruce, đang đứng đợi trong một dãy xe đậu chật đường. Sự đi lại của những người bộ hành cũng gần như bị tắc nghẽn, mọi người đẩy nhau, tìm cách mở một lối đi; bọn trẻ bán rong và bọn phu khuân vác cáu kỉnh, chửi rủa. Đột nhiên một tên ăn mày xuất hiện trước mặt họ, miệng há, nói những câu không thể nào hiểu được, và nhe ra chiếc lưỡi bị cắt đang chảy máu. Ghê tởm và thương hại, Amber nép mình vào Bruce. Chàng cho người đó một đồng tiền và nói:

- Cầm lấy, đi chỗ khác!

- Ôi! Con người khốn khổ. Tại sao lại bị thế nhỉ?

Hai người đã tới xe, chàng giúp cô lên.

- Chẳng sao cả, nó bịp đấy thôi! Nó uốn lại để người ta không trông thấy và lấy một mảnh gỗ cạo để chảy máu.

- Thế tại sao nó lại không đi làm việc có hơn không?

- Hắn làm việc đấy chứ. Em đừng tưởng nghề ăn mày là một công việc dễ dàng!

Cô ngồi vào xe, còn chàng thì quay lại nói chuyện với hai thanh niên đã gọi tên chàng. Cô thấy họ nhìn cô qua vai Bruce và không giấu giếm sự thán phục. Cô táo bạo đáp lại cái nhìn của họ, giương cặp lông mày lên và hơi nháy mắt.

Rồi bỗng nhiên cô đỏ mặt quay đi. Trời ơi! Biết đâu họ đã chẳng có cùng một ý kiến với hai người phụ nữ lúc nãy. Nhưng cô không thể cưỡng lại được ý muốn liếc nhìn một lần nữa và cô bắt gặp cái nhìn của người sang trọng nhất. Cô vội vàng quay mặt đi. Tuy nhiên, đó là một cái nhìn của người đàn ông, tất nhiên là nó không ngạo mạn như của hai người phụ nữ lúc nãy.

Bruce quay lại, nói một tiếng với người đánh xe và trèo lên làm xe rung chuyển. Chàng nắm lấy bàn tay cô:

- Em đã chinh phục được thành phố! Đó là bạn tôi, ngài Buckhurst, anh ta đã khẳng định em xinh đẹp hơn Barbara Palmer rất nhiều.

- Nhân tình của Vua ấy à?

- Phải. Sao mà em đã thành thạo được những câu chuyện ngồi lê đôi mách ấy?

Chàng nhìn cô vui vẻ, như người ta nhìn một con búp bê xinh đẹp hay một thứ đồ chơi.

- Bà thợ may đã nói cho em biết. Anh Bruce, hai người phụ nữ lúc nãy là ai thế?

- Những người bạn gái của anh. Sao thế em?

Cô cúi mặt xuống cái quạt, chau mày lại và đáp:

- Anh có thấy họ nhìn em ngạo nghễ như thế nào không? Như thế này này…

Cô bĩu môi, bắt chước thật đúng, hơi phóng đại một cách tinh quái, thái độ của hai phụ nữ ấy, và nói tiếp:

- … Họ đã coi em như một ả giang hồ, em cảm thấy thế!

Bruce nhìn cô với vẻ ngạc nhiên rồi ngửa đầu ra đằng sau phá lên cười. Cô tự ái kêu lên:

- Em chẳng hiểu tại sao anh lại lấy thế làm buồn cười!

Cô bắt đầu có một số câu nói, thái độ mà bác Matt của cô cũng không bao giờ tha thứ, ngay cả với những con trai của ông. Amber thấy hình như tất cả những người thượng lưu đều nguyền rủa, và đó là dấu hiệu của một nền giáo dục tốt.

- Rất ân hận, Amber ạ. Anh không miệt thị em, nhưng sự thật mà nói, anh cho là những người phụ nữ ấy đã quan sát em với một lý do khác hẳn, rất có thể vì ghen tị. Không một người nào trong họ lại có ý nghĩ xấu về một người phụ nữ khác. Anh tin là hai người đó đã ngủ với hầu hết những người quý tộc đã đi sang Pháp.

- Nhưng anh đã bảo với em là họ đã có chồng cả rồi kia mà?

- Đúng thế! Nếu không tất nhiên họ sẽ tế nhị hơn.

Amber thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại có một nghi ngờ khác: chàng có trong số những người quý tộc ấy không? Cô vội vàng quyết định là sẽ không hỏi, vì chàng chẳng chịu nói đâu. Cô lại thấy vui vẻ, sốt ruột muốn có những cuộc phiêu lưu mới.

- Chúng ta đi đâu bây giờ?

- Anh cho là em muốn đến ăn tại một khách sạn?

Trở về thành phố họ dừng lại ở Phố Mới, trước một ngôi nhà có mang một cái biển có con phượng hoàng vàng. Lúc xuống xe, Amber cố tình vén váy thật cao để khoe đôi bít tất, như thấy một số các bà khi ra khỏi nhà hát. Khi họ sắp sửa bước qua ngưỡng cửa, một tiếng đàn ông gọi:

- Ê này, Carlton!

Ngạc nhiên, cả hai đều quay lại. Đó là Almsbury đang ngồi trong một cỗ xe với nhiều thanh niên khác. Anh nhảy xuống xe giơ tay chào các bạn đồng hành, rồi chạy đến chỗ hai người. Trông thấy Amber, anh chớp mắt như bị lóa, rồi ngả mũ cúi rạp mình chào:

- Thánh Đồng Trinh ơi! Tôi sẽ bị treo cổ nếu cô không phải là một ả giang hồ đẹp nhất thành Venice!

Nụ cười biến ngay trên môi Amber.

Chàng có cùng một ý nghĩ như vậy về cô không? Cô cáu kỉnh nhíu cặp lông mày lại, nhưng thấy Bruce lườm mình, Almsbury vội vàng đính chính lại câu nói hớ hênh:

- Các bạn có thấy không! Gái giang hồ thành Venice đã trở thành những người phụ nữ đẹp nhất châu Âu rồi đấy! Và tôi nghĩ là…

Anh ngừng lại, nhìn cô với nụ cười tươi tắn nhất, Amber từ từ ngẩng đầu lên. Không thể cưỡng lại được lời kêu gọi thiết tha ấy, cô đột nhiên mỉm cười. Anh giơ cánh tay ra cho cô:

- Trời ơi! Cưng ạ! Anh có muốn xúc phạm em đâu!

Cả ba đi vào trong phòng, và theo yêu cầu của Bruce, họ được đưa lên một phòng khách đặc biệt trên lầu một.

Cúi xuống Bruce, Amber thì thầm mấy câu vào tay chàng, sau khi được câu trả lời, cô đứng lên đi vào một cái phòng xép bên cạnh. Vừa vào đến trong, cô đã nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng nói của một người lạ, rồi cánh cửa đóng lại.

Lúc trở về, cô chỉ còn thấy có một mình Almsbury đang tự rót một cốc rượu nữa, anh bảo cô:

- Anh ấy được gọi ra ngoài có việc cần, nhưng sắp trở lại. Em lại ngồi đây để tôi được ngắm em một tý.

Mười phút chậm chạp trôi đi, Amber giám sát cái cửa, giật mình hy vọng trước mỗi tiếng động, cáu kỉnh và khó chịu.

Khoảng một giờ sau, người hầu bàn bước vào và cúi đầu trước Almsbury:

- Thưa ông, ngài chúa công có việc rất quan trọng phải đi và có đề nghị với ông vui lòng dẫn bà về nhà.

Almsbury không ngừng quan sát Amber trong khi người hầu bàn truyền đạt lời đề nghị, anh gật đầu nhận lời. Amber nhìn anh mặt tái xanh, mắt ngơ ngác như thể cô bị xúc phạm.

- Công việc? - Cô từ từ nhắc lại, - công việc gì phải giải quyết vào cái giờ này?

Almsbury nhún vai đáp:

- Anh không hiểu gì cả cưng ạ! Nào ta uống một cốc nữa đi!

Cô nhận cái cốc anh đưa cho, buộc lòng phải cầm nhưng không đưa lên môi. Từ một tháng rưỡi trời nay, cô chờ đợi cái buổi tối hôm nay, thế mà chàng đã bỏ đi, vì công việc! Mỗi khi cô hỏi chàng ở đâu về hoặc chàng làm gì, chỉ một câu trả lời: công việc. Nhưng tại sao lại tối nay? Tối nay cô đã biết bao hy vọng mơ hồ và chờ đón tất cả!

Mệt mỏi và chán nản, cô ngồi bất động trong ghế bành, không nói một lời, đến nỗi vài phút sau Almsbury phải đề nghị ra về.

Trên đường đi, cô không tìm cách tiếp chuyện, nhưng khi về tới khách sạn Hoàng Mạch, cô hỏi Almsbury có muốn lên không, nhưng nửa muốn anh từ chối. Trái lại anh nhận lời ngay, trong khi cô đi trước để thay quần áo, anh đứng ngoài phòng để kiếm mấy chai rượu Tây Ban Nha. Lúc trong buồng ngủ đi ra, trong bộ áo ngủ bằng satanh vàng, một kiểu mới nhất, cô thấy anh đã chễm chệ nằm dài trên một đống đệm ghế trước ngọn lửa. Anh ra hiệu cho cô lại gần và ngồi xuống cạnh anh, anh nắm lấy một bàn tay cô ngắm nghía rất lâu rồi đưa lên môi. Lông mày Amber nhíu lại, nhìn vào chỗ trống không hầu như không thấy sự có mặt của Almsbury ở đây. Sau cùng cô hỏi:

- Anh nghĩ là anh ấy đi đâu?

Almsbury nhún vai, lại cầm lấy chai rượu:

- … Công việc ấy là những cái quỷ quái gì mà anh ấy cứ nói mãi đến? Anh có biết không?

- Mọi người bảo hoàng ở nước Anh này đều bận công việc trong lúc này. Kẻ thì tìm cách chiếm lại của cải, kẻ thì muốn kiếm một chức ngồi không ăn lương để bù lại những ngày đã phục vụ Vua trong những lúc khó khăn. Các hành lang đầy rẫy những người, quý tộc, nông thôn và cựu chiến binh, những bà mẹ biết lo xa thấy nói Vua rất thích các cô gái đẹp. Tất cả đều muốn vơ vét được thứ gì, kể cả anh đây nữa. Anh yêu cầu lấy lại lâu đài Almsbury và đất đai của anh ở Herefordshire. Hoàng thượng không thể nào làm thỏa mãn được tất cả chúng tôi; vua Midas và thần Jupiter phối hợp may ra mới làm nổi.

- Thế Bruce mong muốn gì? Lâu đài Carlton chăng?

- Không, anh không tin là thế. Tài sản ấy đã bị bán đi rồi. Anh không tin là họ sẽ trả lại.

Almsbury uống một chai rượu và cúi xuống để lấy một chai khác, anh uống rượu nhiều hơn tất cả những người đàn ông mà cô đã thấy, Bruce đã nói với cô là do uống nhiều trong các quán rượu mà máu của anh ta đã biến thành cồn. Cô không phân biệt được đó là câu nói đùa hay câu nói thật.

- Em không thấy anh ấy còn muốn đòi hỏi gì hơn nữa - Amber nói - Giàu có như anh ấy rồi…

- Giàu à? - Almsbury ngạc nhiên.

- Thế, không đúng như vậy sao?

Amber không hiểu biết gì về tiền bạc, vì cô không bao giờ có quá mấy đồng silinh để tiêu dùng và phân biệt được giá trị của đồng này với đồng kia. Cô thấy hình như Bruce Carlton có một gia tài khổng lồ để mà mua sắm cho mình một cỗ xe bốn ngựa, ăn mặc như một ông hoàng, mua cho cô những bộ quần áo hảo hạng như vậy.

- Không đâu. Gia đình anh ấy đã bán hết của cải để ủng hộ Vua, và những thứ còn lại đã bị đóng thuế hết rồi. Một ít thứ đồ nữ trang tìm thấy ở lãnh địa Carlton là tất cả những gì anh ta có. Không, anh ta không giàu. Nói đúng hơn, anh ta nghèo rớt mùng tơi, cũng như tôi thôi.

- Thế cỗ xe… và quần áo của em?

- Cũng vậy thôi! Anh ta còn có thể cung cấp được hơn thế nữa. Một người như anh ta chỉ việc ngồi vào ván bạc trong mấy giờ là có thể nhặt hàng trăm livrơ.

- Cờ bạc bịp à?

Cô thấy chướng tai, sẵn sàng gán cho Almsbury tội nói láo. Nhưng anh mỉm cười nói:

- Có thể là thần may mắn đã giúp anh ta. Nhưng chúng tôi đều thế cả. Chắc chắn là có người khéo léo, có kẻ vụng về hơn, Bruce có thể đọ tài với bất cứ ai ở châu Âu này. Từ trên mười lăm năm nay, một cỗ bài và hai con xúc xắc đã là biện pháp chính của anh ta để sống, và anh ta đã sống đàng hoàng hơn phần lớn trong chúng tôi. Thực tế là tối hôm vừa rồi tôi đã trông thấy anh ta được hai ngàn năm trăm livrơ trong bốn giờ đồng hồ tại sòng bạc Groom Porter’s Lodge!

- Và đó là công việc mà anh ấy luôn luôn bận bịu?

- Một phần thôi. Anh ta rất cần tiền.

- Thế tại sao anh ấy không đề nghị với nhà Vua?

- Cưng ạ, em không hiểu anh ấy đâu!

Vừa lúc ấy nghe thấy có tiếng xe ngựa dưới phố, Amber vội chồm ra ngoài cửa sổ, nhưng bị thất vọng ngay, cỗ xe tiếp tục đi và quẹo ở góc phố. Cô cứ cúi người, tìm cách xuyên thủng đêm tối, vì không có một chút ánh sáng nào trên đường, trừ ánh sáng tái ngắt của trăng mờ ảo và các vì sao. Buổi tối các công dân Luân Đôn ở trong nhà, trừ phi có một lý do cấp thiết, lúc đó họ mới đi ra ngoài kéo theo một nhóm người cầm đuốc.

Phía xa bóng đèn của người gác đêm, có thể nghe thấy điệp khúc đều đều buồn tẻ:

- Mười giờ rồi, một đêm hè đẹp và nóng. Mọi việc đều ổn. Mười giờ rồi!

Hoàn toàn bị lôi cuốn bởi ý nghĩ về Bruce, Amber quên mất sự có mặt của Almsbury. Đột nhiên cô thấy cánh tay anh ôm lấy người cô, anh luồn một bàn tay vào trong áo cô và tay kia kéo mặt cô lại để hôn lên môi. Cô sẽ kêu lên, hốt hoảng vùng ra và cho anh một cái tát thật kêu vào má.

- Không! Bạn bè với nhau mà thế à? Anh ấy mà biết sẽ có vấn đề với anh ngay!

Almsbury chưng hửng, nhìn cô một lúc rồi phá lên cười:

- Có vấn đề với tôi à! Trời ơi! Cưng, ý nghĩ gì mà kỳ quặc thế! Thôi nào! Cô tưởng là Bruce sẽ cáu với tôi vì đã mượn của anh ta người đẹp trong một đêm à?

Mắt Amber như nảy lửa, cô lao vào Almsbury đấm đá túi bụi như điên.

- Tao không phải là gái giang hồ, đồ chó chết! Cút ra khỏi nơi đây, nếu không tao xé xác mày ra!

Almsbury nắm chặt lấy hai tay cô:

- Thôi nào, có yên không, đồ tiểu yêu! Tôi ân hận rồi. Tôi xin lỗi… Tôi không biết…

- Xéo ngay tức khắc! - Cô kêu lên.

- Tôi đi đây, tôi đi đây! Đừng có làm gì ầm ĩ lên.

Cúi nhặt cái mũ rơi xuống trong lúc giằng co, Almsbury ra cửa. Tay để lên quả đấm, anh quay lại nhìn. Amber, hai tay để lên háng, nhìn anh trừng trừng, nhưng những giọt nước mắt đã lóng lánh trong cặp mắt, cô cố gắng giữ cho khỏi bật ra tiếng khóc.

- Một câu nữa thôi, cưng ạ, trước khi đi! Trái hẳn với những điều cô Sarah đã nói với cô, một người đàn ông không chửi cô khi hắn đề nghị chăn gối với cô. Nếu cô trung thực với bản thân, cô sẽ lấy đó làm hãnh diện. Vì nếu có một điều mà không bao giờ một người phụ nữ có thể tha thứ được cho thằng đàn ông, là hắn không có ý định muốn ngủ với mình. Thôi tôi không muốn quấy rầy cô thêm nữa. Xin chào!

Anh cúi đầu và mở cửa ra toan bước đi.

Amber vẫn đứng nguyên nhìn anh như một cô cháu gái mà ông chú lớn tuổi hơn dạy cho những điều bí mật của phép xã giao. Cô bắt đầu tự nhủ là cái thứ đạo đức nông thôn của cô ở đây, tại Luân Đôn này, không còn hợp thời nữa, cũng như cái váy len xanh và cái váy trong bằng vải bông sọc của cô; bằng một cử chỉ xúc động và lưỡng lự, cô chìa bàn tay ra cho anh và tiến lên vài bước:

- Thưa ông, xin ông đừng đi. Em lấy làm ân hận… Nhưng…

- Nhưng cô yêu Bruce lắm phải không?

- Vâng.

- Và cô có thấy là cô không thể nào ngủ với ai khác! Như vậy, cưng ạ, một ngày kia cô sẽ phát hiện thấy là điều đó không có làm thay đổi gì cả? Và trong trường hợp đó… Thưa bà, tôi xin phục vụ bà!

Anh lại chào một lần nữa.

Phân vân khó xử, cô nhìn anh, không biết làm thế nào. Bởi vì, cứ cho trong một chiều hướng, hãnh diện về đề nghị của anh, cô không thể tin được là lòng chung thủy với người mình yêu là một vấn đề không quan trọng. Cô thấy hoàn toàn không thể tưởng tượng được là cô có ý nghĩ ngủ với một người đàn ông khác. Không bao giờ cả, trong suốt đời cô.

Lại một lần nữa tiếng xe ngựa lăn trên đường phố, và cũng như lần trước Amber lao ra cửa sổ. Cỗ xe xuống dọc dãy phố, lắc lư bên này bên kia. Người đánh xe ghì dây cương và cỗ xe dừng lại trước cửa. Nhanh nhẹn như một con vượn, một người hầu tụt xuống vội vã mở cửa ra. Một lát sau Bruce Carlton xuất hiện, chàng quay lại như để nói với ai còn ngồi trong xe. Một người hầu khác cầm một bó đuốc, chiếu sáng cả một bên mặt của chàng, hắt những bóng to tướng xuống đường và lên những bức tường trước mặt.

Amber chuẩn bị đón, cô cúi mình ra ngoài cửa sổ thì kinh hãi thấy một cái đầu phụ nữ ở cửa xe, hình như là một bộ mặt rất đẹp, nước da trắng đang cười dưới một mái tóc đỏ hung. Bruce cúi xuống nàng và người ta nghe thấy tiếng thầm thì của hai người. Một lát sau chàng lùi lại, bỏ mũ ra, người hầu đóng cửa xe lại và cỗ xe chuyển động…

Amber bíu lấy khung cửa, gần như muốn xỉu. Cố gắng hết sức, cô đứng thẳng lên và từ từ quay đầu lại. Mặt thất sắc, tim đập dồn dập, cô đứng lặng im như vậy trong mấy phút, mắt nhìn trừng trừng, không trông thấy cả Almsbury đang quan sát cô với một mối thiện cảm sâu sắc. Cô nhắm mắt lại và đưa một tay lên ngực.

Lúc đó cửa mở ra và Bruce bước vào.