← Quay lại trang sách

- IX -

Hai năm sau khi phục hưng, vua Charles II lấy vợ là công chúa Catherine Bồ Đào Nha.

Nhờ có vị trí của Morgan trong triều mà Amber được đứng trên tường cao của tòa lâu đài đồ sộ, tham dự vào cuộc hồi trào long trọng về Luân Đôn của vua và hoàng hậu. Ở rất xa có thể nhìn thấy được hai bên bờ sông Thames dày đặc những người. Những chiếc thuyền trên mặt sông ken sát nhau đến nỗi một người đàn ông có thể đi bộ một cách dễ dàng từ bên này qua bên kia sông. Những lá cờ phần phật trước gió, những nhánh hoa trôi đầy trên sông. Tiếng nhạc, tiếng đại bác nổi lên trên suốt dọc sông khi xuất hiện chiếc thuyền mạ vàng to lớn đầu tiên, trong khi những tiếng reo hò và những tiếng chuông trong thành phố vang lên như sấm.

Amber, tóc bay trước gió, đứng ở một góc gần phía ngoài, tìm cách không để mất một tí gì của quang cảnh ngày hội. Cô đứng với ba thanh niên vừa từ Hampton Court đến, họ đã kể cho cô nghe về Barbara Palmer, mụ đã trở thành bà Castlemaine sau khi đã đẻ. Một người nói:

- Từ đó mụ ta tham dự vào tất cả các cuộc khiêu vũ và các buổi dạ tiệc, người ta nói rằng Hoàng Thượng lại ngủ với mụ.

- Thế anh có khinh nó không? - Một người khác hỏi - Đó là một phụ nữ kiều diễm… Còn cái con mụ Bồ Đào Nha kia, nước da xám ngoét…

- Này! - Người thứ ba ngắt lời. - Kia có phải là bá tước đó không?

Họ huých khuỷu tay vào nhau và nhìn nhau thông hiểu, nhưng Roger Palmer không biết tí gì. Họ liền chú ý ngay đến đám rước vì lúc này những chiếc thuyền lớn đang diễu hành ngay bên dưới. Mấy phút sau chính Barbara Palmer cũng xuất hiện trên mái nhà, sau mụ là cô hầu gái xinh đẹp, chị Wilson, và một người vú bế một em nhỏ con mụ. Mụ nghiêng mình chào rất lịch sự ông chồng, ông ta đáp lại một cách nhạt nhẽo; sau đó ba người thanh niên rời bỏ Amber không một lời xin lỗi, đến vây quanh Barbara.

Bực tức và đầy thành kiến với mụ đàn bà mà cô khinh, Amber lắc mạnh đầu rồi quay mặt đi. “Dù sao ta cũng không nên ở lại như một cô gái quê mùa đứng xem một cuộc biểu diễn của các con rối!” Cô tức giận nghĩ. Nhưng quanh cô không ai có vẻ có những ý nghĩ đó.

Bỗng nhiên cô nghe thấy một giọng đàn ông quen thuộc, rồi một bàn tay để lên vai, cô quay phắt lại thấy bá tước Almsbury đang mỉm cười:

- Không, tôi muốn người ta treo cổ tôi lên! Đây có phải là bà St. Clare không?

Anh cúi xuống hôn cô, cô hân hoan bởi sự nhiệt tình của anh, bởi sự thán phục mà cô đọc thấy trong cặp mắt của anh, cô lập tức tha lỗi cho anh “tôi đã quên cô khi cô ở trong tù”.

- Sao! Anh Almsbury đấy à?

Cô định hỏi dồn dập: “Bruce đâu? Anh có thấy anh ấy không? Anh ấy đã về chưa?” Nhưng lòng tự ái đã ngăn không cho cô thốt nên lời.

Anh lùi lại vài bước và ngắm cô từ đầu đến chân:

- Nom em có vẻ khá lắm cưng ạ! Hình như em đã tìm được con đường đi của em rồi thì phải?

Amber quên hết: Luke Channell, nhà tù Newgate… Cô nhếch mép cười và nhẹ nhàng đáp:

- Ồ! Chưa đâu, xin cám ơn! Bây giờ em là diễn viên của nhà hát Hoàng gia!

- Tôi nghe nói có những phụ nữ trên sân khấu, nhưng em là người đầu tiên anh thấy. Anh ở nhà quê trong hai năm liền.

- Ồ! Vậy là anh không nhận được thư của em à?

- Không… Em viết cho anh à?

- Cách đây đã lâu rồi, một năm rưỡi, hồi tháng chạp.

- Anh đã rời thành phố ngay sau đó… vào cuối tháng Tám 60. Anh có đến tìm em, nhưng người chủ khách sạn bảo em đã dọn đi ở nơi khác, không để lại địa chỉ; và hôm sau anh đi ngay đến Herefordshire, Hoàng Thượng đã trả lại đất đai cho anh.

Lúc đó, tiếng ồn ào dữ dội vì thuyền của Hoàng Thượng vừa cập bến, vua và hoàng hậu lên bờ trong khi bà mẫu hậu đến gặp hai người.

- Trời ơi! - Amber kêu lên - Không hiểu hoàng hậu mặc của quỷ gì thế kia?

Từ xa cái áo cứng của hoàng hậu trông như một cái hình vuông. Amber lại kêu lên:

- Đúng rồi, mốt Bồ Đào Nha đấy!

Khi đám đông đã bắt đầu giải tán, Amber đưa tay cho Almsbury đề nghị anh đưa cô về nhà. Trên đường đi họ gặp Barbara đứng cách đấy vài bước, nói chuyện với một người đàn ông đội chiếc mũ dạ rộng vành. Mụ ta “tặng” Almsbury một nụ cười và một cử chỉ thân thiện, cặp mắt mụ nhìn vào Amber đầy ác cảm rõ rệt. Amber vênh cằm lên, mắt nhìn xuống làm ra vẻ không nhìn thấy gì và bước đi.

Cỗ xe của cô đang chờ ở phố King, hòa lẫn với nhiều chiếc khác, trước hàng rào của lâu đài. Trông thấy cỗ xe, Almsbury không thể kìm được, anh huýt sáo:

- Ái chà! Tôi không ngờ cái nghề diễn viên lại khá đến thế này kia à?

Amber cầm lấy chiếc áo khoác mà Jeremiah đưa cho khoác lên vai vì trời đã về chiều. Nâng váy lên cô nhìn anh với vẻ tinh quái:

- Nghề nghiệp có thể là không được! Nhưng còn có những lợi ích khác nữa chứ.

Nói xong, cô vừa cười vừa leo lên ngồi vào trong xe, còn anh nặng nề lên sau.

- Vậy là cô gái nông thôn ngây thơ cuối cùng đã phải vâng lời con quỷ cám dỗ?

- Em còn làm thế nào được sau khi… (cô đột nhiên ngừng lại đỏ mặt lên rồi vội vàng nói tiếp). Đối với một người phụ nữ em đã phát hiện ra là chỉ có một biện pháp để thành công trên đời.

- Một biện pháp để thành công, hoặc… Người bảo trợ của em là ai?

- Đại úy Morgan, kỵ binh hộ vệ Hoàng Thượng. Anh có biết anh ấy không?

- Không! Anh cho là anh đã lạc hậu rồi, về người bảo trợ cũng như về mốt ăn mặc. Không gì làm cho một thằng đàn ông già hơn là có một bà vợ và một đồn điền ở nhà quê!

- Vậy là anh đã lấy vợ rồi hả?

- Phải, tôi đã lấy vợ rồi, cách đây hai năm vào ngày mồng năm tháng sáu. Tôi đã có hai thằng con trai, một đứa được hơn một năm, còn đứa kia mới có hai tháng. Thế… e hèm! Em đã có chồng chưa?

Anh lưỡng lự nhìn cô với cặp mắt dò hỏi. Amber không thể chịu đựng được lâu hơn, vội kêu lên:

- Em cũng đã có một đứa con trai rồi! Ôi! Almsbury, anh phải thấy nó mới được! Nó giống Bruce quá! Almsbury, xin anh cho biết: Anh ấy ở đâu? Đã trở về Luân Đôn chưa? Anh có gặp anh ấy không?

Cô không lặng im được nữa. Có Morgan cô tưởng được sung sướng và quên Bruce, nhưng chỉ mới thấy Almsbury, tất cả đã đảo lộn trong cô.

- Anh đã nghe nói anh ấy ở Jamaica, và từ đó Bruce ra đi để khám xét các tàu bè Tây Ban Nha. Trời ơi! Cưng ơi! Em sẽ không nói với anh là em vẫn…

- Và sau đó ra sao? - Amber kêu lên, nước mắt đầm đìa, quay nhanh đầu đi để nhìn ra ngoài cửa xe.

Almsbury vội vàng an ủi, anh quàng một tay qua sau lưng cô:

- Thôi cưng ạ! Anh lấy thế làm đau lòng lắm!

Amber tựa đầu vào vai anh:

- Theo anh thì bao giờ anh ấy trở về đây? Anh ấy ra đi thấm thoắt đã hai năm rồi…

- Anh cũng không biết được, nhưng anh nghĩ rằng một ngày nào đó, khi mà chúng ta ít mong đợi nhất, anh ấy sẽ trở về.

- Rồi anh ấy sẽ trở lại đây chứ? Và sẽ không ra đi nữa phải không?

- Cưng ạ, anh nghĩ rằng có đấy. Anh biết Bruce đã hai mươi năm rồi, phần lớn thời gian, anh ấy chỉ đi đi về về. Bruce không bao giờ ở lâu tại một nơi. Có lẽ dòng máu Scotland của Bruce đã thúc đẩy anh lao vào những cuộc phiêu lưu.

- Nhưng bây giờ Hoàng Thượng đã trở về rồi, không như trước nữa. Khi có tiền, anh ấy có thể sống trong triều không cần phải nằm sấp bụng nữa như anh ấy nói.

- Vấn đề đó lại khác. Bruce không thích triều đình.

- Không thích triều đình! Thật là lố bịch! Đó là nơi mà mọi người muốn sống!

- Điều đó không ảnh hưởng gì đến Bruce - Almsbury nhún vai nói. - Vả lại rất hiếm những kẻ có đủ can đảm rời bỏ nó.

Amber, cử chỉ giận hờn chuẩn bị xuống xe vì đã tới trước cửa nhà. Cô bất bình lầu bầu:

- Thật là ngốc nghếch!

Chị hầu phòng Gatty không có nhà. Amber đã cho phép chị đi xem đám rước, sau đó về thăm nhà. Đã từ lâu cô thải hồi Prudence vì một hôm bất thình lình, cô về bắt gặp chị ta đi chơi diện bộ quần áo đẹp nhất của cô. Sau đó còn có hai người nữa trước Gatty, một bị đuổi vì ăn trộm, một vì lười.

Vậy là Amber sai Jeremiah đi lấy thức ăn làm sẵn tại một tiệm bên cạnh, do một người Anh quản lý nhưng toàn những món ăn Pháp.

Cô đưa Almsbury đi thăm căn phòng, lòng đầy tự hào nhấn mạnh về mọi chi tiết. Morgan rất hào phóng, đã sắm cho cô tất cả những gì cô thích. Vì vậy, ngoài giờ làm việc, anh để phần lớn thời gian của anh vào việc chơi bời trong một tiệm hoặc ở Groom Porter’s Lodge.

Trong những đồ đạc mới sắm, có một cái tủ bằng gỗ hồng đào, một cái bình phong Tàu sơn đen tuyền, trên mặt lò sưởi một bức chân dung của cô to tướng. Cô chỉ vào nó và hỏi:

- Anh trông em thế nào?

Almsbury, hai tay đút túi quần, lùi lại và ngoẹo đầu bên này sang bên kia đáp:

- Thế này cưng ạ! Trước tiên anh muốn được thấy lại em bằng xương và bằng thịt, nếu không anh sợ là em đã mập ra! Và ai đã đặt cái mồm này vào đây? Không phải là của em!

Cô cười và ra hiệu cho anh vào phòng ngủ, vừa cởi búi tóc, cô vừa nói:

- Anh Almsbury ạ! Nông thôn đã chẳng làm thay đổi được anh chút nào! Anh vẫn là kẻ nịnh thần như xưa. Nhưng anh cần phải xem bức chân dung nhỏ mà Samuel Cooper vẽ em. Em được coi như là Aphro… em không nhớ còn gì nữa… cuối cùng là Venus từ trong sóng đi ra… (cô làm một điệu rất duyên dáng) và em không mặc một manh áo nào.

Almsbury ngồi chồm hổm trên một chiếc ghế thấp, hai tay khoanh lại, thốt lên một tiếng “Hừm” tán thưởng!

- Tất nhiên là không tốt đâu! Nó đâu?

- Morgan giữ. Nhân dịp sinh nhật, em đã tặng anh ấy và từ đó anh ấy luôn luôn mang nó trong người, trên trái tim anh.

Cô mỉm cười tinh quái và bắt đầu cởi áo ngoài.

- Anh ấy yêu em như điên như dại. Trời ơi! Bây giờ anh ấy còn muốn lấy em nữa!

- Em nhận lời chứ?

- Không! - Amber đáp rồi lắc đầu lia lịa để tỏ ra rằng cô không muốn thảo luận vấn đề đó. - Em không muốn lấy chồng.

Cầm bộ quần áo trong vào đằng sau cái bình phong để thay chỉ lộ ra cái đầu và hai vai, cô vui vẻ nói chuyện với Almsbury, trong khi cởi quần áo.

Sau cùng, người hầu mang thức ăn về, hai người đi sang phòng ăn. Morgan đã bảo với cô là vì bận sẽ về rất muộn, nếu không cô chẳng dám ăn cơm một mình với một người đàn ông và cô chỉ mặc có bộ đồ ngủ bằng satanh. Vì từ lâu cô đã phát hiện ra là Morgan không nói đùa về vấn đề đó và chỉ muốn giữ cô cho một mình anh. Anh cấm bọn thanh niên đẹp trai không được lảng vảng xung quanh cô, và làm cụt hứng mọi ý định đến thăm cô, mặc dù các nữ diễn viên, cũng như các bà lớn, thường mở những cuộc tiếp khách tại nhà và tiếp những người hâm mộ ngay trong lúc trang điểm. Kết quả là từ mấy tháng nay, có thể nói là người ta đã bỏ rơi bà St. Clare. Morgan nổi tiếng về tài đấu kiếm, đa số bọn trẻ ấy thích tìm đến hiệu mua thuốc chữa nhọt hơn là để mời một người thầy thuốc về nhà chữa vết thương.

Trong suốt bữa ăn, Amber và Almsbury nói chuyện với nhau say sưa như những người bạn cũ lâu ngày mới gặp lại. Cô nói với anh về những thành công của mình chứ không về những thất bại. Anh không biết gì về Luke Channell, về nhà tù Newgate… Cô nói rằng vẫn còn giữ được số tiền năm trăm livrơ của Bruce, đã ký gửi tại nhà kim hoàn, anh công nhận rằng cô là một cô gái rất khôn ngoan hơn hẳn phần lớn các cô gái nông thôn bị vứt bỏ một mình ở Luân Đôn.

Mãi đến hai giờ sau, lúc họ ngồi trên cái ghế dài phủ nhung xanh, nhìn ngọn lửa sắp tàn trong lò sưởi, thì Almsbury mới kéo cô lại và hôn. Cô lưỡng lự một lát, nghĩ đến Morgan và đến cơn khùng của anh khi anh biết có một người đàn ông khác đã hôn cô. Nhưng vì rất mến Almsbury, vì anh làm cô nhớ đến Bruce, cô chiều anh không phản kháng. Cho đến khi anh đề nghị vào trong phòng ngủ.

Đột nhiên cô hất tóc ra đằng sau và chỉnh lại cái coócxê:

- Ồ! Almsbury! Em không thể thế được đâu. Không bao giờ em để cho anh tưởng là em có thể làm việc ấy!

Cô đứng lên, hơi ngây ngất vì đã uống rượu, cô tỳ vào thành lò sưởi.

- Trời ạ! Anh tưởng rằng từ độ ấy em đã trưởng thành nhiều rồi! - Anh có vẻ phát cáu.

- Không phải thế đâu, Almsbury ạ! Bởi vì em… (Cô định nói “bởi vì em vẫn mong đợi Bruce”, nhưng cô dừng lại) Chính là do Morgan, anh không biết anh ấy đấy thôi. Anh ấy cũng ghen như một ông bầu hài kịch. Anh ấy sẽ giết anh, và đuổi em đi.

- Không, anh ấy không thể biết được đâu!

Cô mỉm cười hoài nghi và quay lại để nhìn anh cho rõ hơn mặc dù tóc anh đã rũ xuống che lấp mặt, cô nói:

- Có người đàn ông nào được ngủ với một phụ nữ lại không đi khoe khoang với các bạn ngay một giờ sau đó? Các chàng trai bảnh bao nói rằng một nửa phần khoái lạc là ở chỗ sau đó đi kể chuyện.

- Phải, nhưng anh không phải là một chàng trai bảnh bao, và em cũng đã biết quá đi rồi! Anh chỉ là một người yêu em! Ôi! Nói điều đó lên có thể là anh sai lầm. Anh không biết là anh có thực sự yêu em không. Nhưng anh đã ham muốn ngay từ ngày đầu tiên gặp em. Em cũng biết đó là sự thực, do đó không nên bắt anh phải chờ đợi lâu. Em muốn bao nhiêu? Anh sẽ cho em hai trăm livrơ, hãy mang nó đến gửi tiệm kim hoàn phòng khi cần đến.

Tất nhiên tiền là một yếu tố quan trọng, nhưng ý nghĩ có thể một ngày kia Bruce sẽ biết, và sẽ buồn còn có uy lực hơn nhiều.

Như Amber đã nói với Almsbury, Morgan muốn lấy cô. Trong bảy tháng qua họ đã sống với nhau hoàn toàn sung sướng và mãn nguyện, một cuộc sống hầu như vợ chồng. Họ vui cái vui hồn nhiên cùng làm những việc như nhau; tất cả đều được tô thắm bởi sự việc đơn giản là cùng sống với nhau.

Trong suốt vụ hè, phần lớn thời gian họ được bên nhau vì Hoàng Thượng không có ở thủ đô. Morgan không còn công tác, nhà hát vào thời kỳ đó vẫn còn đóng cửa nhiều tuần, mặc dù đã hai lần Amber cùng với đoàn đến Hampton Court để diễn cho Vua và Hoàng hậu xem.

Amber và Morgan sống một cuộc sống thanh bình. Họ ít khi tranh cãi, trừ khi nào chẳng biết đúng hay sai Morgan nổi cơn ghen, kể cả trước khi cô gặp lại Almsbury, Amber không bao giờ lừa dối Morgan. Nhưng mỗi tuần lễ một lần cô đi xe đến Kingsland để thăm con. Một thời gian dài cô giấu được anh những cuộc đi thăm đó; nhưng một hôm cô hết sức ngạc nhiên thấy anh kết tội cô là đã đi với một người đàn ông khác. Một trận đấu khẩu mãnh liệt tiếp theo, cô đã nói với anh là mình đi đâu, và cho anh biết là cô đã có chồng.

Trong mấy ngày anh tỏ vẻ giận dữ, nhưng dù những lời dối trá quanh co của cô, anh vẫn tỏ ra yêu cô, sau đó còn nhắc lại việc muốn lấy cô. Trước kia cô đã từ chối và lái vấn đề thành câu chuyện đùa; nhưng bây giờ cô cho anh biết là không thể được nữa. Lấy hai chồng là tội xử tử. Morgan nói:

- Anh ta sẽ không bao giờ trở về nữa. Nhưng nếu chẳng may anh ta lại xuất hiện, thì cứ để anh giải quyết. Anh sẽ thu xếp để em trở nên góa bụa chứ không phải hai chồng.

Nhưng Amber không thể quyết định như vậy được. Cô cảm thấy ghê sợ dai dẳng đối với hôn nhân, nó đến với cô như một thứ cạm bẫy, khi người phụ nữ bị mắc thì tha hồ mà giãy giụa một cách tuyệt vọng. Nó đem lại cho người đàn ông tất cả những quyền hành về thể xác, về tinh thần, cả về tiền tài của người vợ. Vì không một tòa án nào bênh vực cho người vợ. Nỗi lo sợ bị truy tố bởi tội hai chồng không phải là lý do chính để cô từ chối. Cô lưỡng lự vì trong thâm tâm, con quỷ tham vọng không để cho cô yên.

Cô nghĩ thầm: “Nếu ta lấy Morgan, cuộc đời ta sẽ ra sao? Anh ấy buộc ta phải thôi việc nhà hát, lại bắt đầu sinh con đẻ cái (Morgan rất muốn có đứa con). Và rất có thể là anh trở nên ghen tuông hơn, sẽ quay cuồng lên mỗi khi cô đi bách hóa về chậm nửa giờ, hoặc cô cười với một thanh niên ngoài phố.

Cô đã nghe thấy người ta nói là vua Charles đã trên một lần có nhận xét cô là người đẹp nhất trong số diễn viên, đặc biệt trong buổi biểu diễn cuối cùng. Ở Hampton Court, Vua đã nói người thèm muốn địa vị của kẻ chăm sóc cô.

Mười lăm ngày sau khi gặp lại Almsbury, cô thay một người hầu gái khác. Cô đã thải hồi Gatty vì một hôm chị ta bắt gặp cô đang tắm, vừa tắm vừa nói chuyện với Almsbury. Amber lập tức đuổi chị ta và cảnh cáo với chị là ngài Almsbury có một địa vị cao trong triều và sẽ cắt lưỡi chị ta nếu nói hở một lời về điều chị đã thấy. Còn với Morgan, cô sẽ nói là chị ta có mang. Rồi cô bảo Jeremiah ra phòng báo việc tìm cho người khác.

Cùng ngày hôm đó, khi đang đi đến dự một buổi diễn tập thì xe của cô bỗng nhiên dừng lại và cửa xe đột ngột mở ra, rồi một người con gái lao vào bên trong, tóc rối bù, vẻ người ngơ ngác. Chị ta kêu lên:

- Thưa bà, xin bà nói giùm cho là tôi làm việc với bà.

Bộ mặt xinh xắn của chị vẻ van nài và giọng nói cầu khẩn:

- … Thưa bà! Ông ấy đấy, xin bà nói cho!

Nói xong chị nép mình trong góc xe, kéo cái khăn trùm xuống che mặt. Amber kinh hãi nhìn chị ta, nhưng trước khi cô nói được nên lời thì cửa xe lại đột ngột mở ra và một cảnh binh mặc đồng phục xanh thò đầu vào. Amber bất thần lùi lại, nhưng cô chợt nhớ người cảnh binh bây giờ chẳng làm gì được cô, cô liền trấn tĩnh lại.

Người cảnh binh chào, tất nhiên cho Amber là một bà danh giá:

- Xin lỗi đã làm phiền bà, thưa bà. Nhưng đứa con gái này vừa mới ăn cắp một cái bánh. Nhân danh nhà Vua, tôi bắt chị ta.

Nói xong anh ta dang cánh tay ra định túm lấy cô gái tội nghiệp. Amber liền lấy cái quạt đập nhẹ vào tay người cảnh binh:

- Ông làm gì thế? Người con gái này là hầu phòng của tôi. Yêu cầu ông thả người ta ra!

Anh ta sửng sốt nhìn Amber:

- Thưa bà, tôi không dám kết tội là bà nói dối, nhưng nó vừa mới ăn cắp một cái bánh ở tiệm đằng kia. Chính mắt tôi trong thấy.

Anh ta lại nghiêng mình thêm nữa, tóm lấy chân người con gái và lôi về phía mình. Một đám đông tò mò bắt đầu xúm quanh phía ngoài, và khi Amber dùng chân đạp mạnh, bị đòn bất thình lình, người cảnh binh loạng choạng lùi lại vài bước, nhiều tiếng cười vui vẻ đón tiếp chiến công ấy. Amber liền đóng sập cửa lại thò đầu ra ngoài nói:

- Tempest, lên đường nhanh lên!

Cỗ xe lao đi bỏ lại người đại diện pháp luật còn chưa lấy lại được thăng bằng.

Hai người phụ nữ im lặng một lúc, người con gái nhìn Amber đầy vẻ biết ơn; trong khi Amber vẫn còn đang hổn hển bực tức mà chỉ riêng sự xuất hiện của người cảnh binh đã gây cho cô. Sau cùng cô gái lên tiếng:

- Thưa bà, tôi biết làm sao đây để cám ơn bà! Không có bà tôi đã bị dẫn đến Newgate. Trời ơi! Tôi đã không trông thấy hắn trước khi hắn thộp được tôi… thế là tôi chạy, tôi quàng chân lên cổ mà chạy, nhưng thằng trời đánh ấy bám sát tôi. Ôi! Xin cám ơn bà. Cám ơn bà một triệu lần! Thật phúc đức quá, một bà lớn như bà lại quan tâm đến một đứa lang thang như tôi! Tôi mà bị tống vào Newgate thì bà được gì, thưa bà?

Chị ta nói giọng trầm nghe thánh thót như tiếng nhạc, những ý nghĩ của chị hiện lên rất rõ trên bộ mặt linh lợi. Chị ta chưa quá mười bảy tuổi, tươi tắn và dịu dàng, mắt xanh trong, lông mi dài, lông mày như nét vẽ, và có một vệt những chấm đỏ trên cái mũi nhỏ. Amber mỉm cười và mê chị ta ngay.

- Bọn cảnh binh đáng nguyền rủa! Chúng mất một ngày lương nếu chúng không ném được vào trong tù một nửa tá những dân vô tội.

Cô gái cúi mặt xuống ngượng ngập:

- Ôi! Thưa bà, xin thú thật tôi có ăn cắp miếng bánh (chị vỗ tay vào túi áo). Nhưng tôi không thể dừng được. Tôi đói quá!

- Vậy thì lấy ra mà ăn đi!

Không lưỡng lự, chị rút cái bánh ra, bẻ lấy một miếng bỏ vào mồm ăn ngấu nghiến. Amber nhìn chị ta kinh ngạc:

- Đã từ bao lâu em chưa được ăn?

Cô gái nuốt… cắn một miếng nữa, và trả lời mồm đầy bánh:

- Thưa bà hai ngày ạ!

- Trời ơi! Thế thì cầm lấy này, đi mà mua một bữa ăn.

Amber mở một cái túi bằng nhung, lấy ra mấy đồng silinh để vào đầu gối cô gái. Lúc đó đã tới cửa nhà hát. Người hầu mở cửa xe. Amber thu váy chuẩn bị xuống xe, trong khi đó cô gái nhìn ra ngoài với một vẻ quan tâm không giấu được.

- Thưa bà! Vậy là bà đi xem hát à?

- Tôi là diễn viên.

- Ô! Thật vậy à?

Chị ta có vẻ vừa hân hoan vừa khó chịu vì thấy ân nhân của mình làm cái nghề vừa hấp dẫn vừa bị phê phán. Chị vội vàng nhảy xuống xe, cúi đầu chào và nói:

- Thưa bà, xin cám ơn bà lắm lắm. Bà đối với tôi tốt quá, và nếu tôi có thể giúp bà được việc gì, xin bà cứ nói. Tất nhiên là tôi sẽ không bao giờ quên bà. Tên tôi là Nan Britton, hầu phòng, nhưng lúc này tạm thất nghiệp.

Amber dừng lại nhìn chị ta với một chủ tâm khác:

- Em là hầu phòng hả? Ở nơi làm việc của em vừa rồi đã xảy ra việc gì thế?

Cô gái cúi mặt xuống:

- Thưa bà, em bị đuổi ạ (giọng nói của chị chỉ còn là tiếng thì thầm lúc chị nói thêm). Bà chủ em bảo rằng em làm con bà trác táng. (Nhưng ngẩng nhanh đầu lên, chị khẳng định một cách nghiêm nghị). Thưa bà, không phải thế. Em xin thề với bà sự thật không phải thế, mà là ngược lại.

Amber cười nói:

- Này, con trai tôi chưa đến tuổi để có thể trác táng được. Tôi cũng đang tìm một người hầu phòng, và nếu em đợi tôi trong xe, sau bữa ăn chúng ta sẽ nói chuyện.

Amber thuê Nan Britton với giá là bốn livrơ mỗi năm, cả ăn, ở, mặc. Ba bốn ngày sau, hai người trở thành đôi bạn thân và Amber cảm thấy Nan là người bạn gái độc nhất của mình kể từ trước đến nay, Nan làm việc vừa nhanh lại vừa tốt. Chị là một người cương nghị, nhanh nhẹn, lúc nào cũng tươi vui, những đức tính đó càng được biểu hiện khi được đặt vào đúng chỗ. Hai người có nhiều vấn đề để trao đổi, thổ lộ với nhau những lời tâm sự. Nan tìm hiểu dần dần những vấn đề có liên quan đến bà chủ của mình (Trừ thời gian ở trong Newgate và ở Whitefriars). Amber thích nghe câu chuyện phiêu lưu của Nan trong thời kỳ làm hầu phòng trong một gia đình có bốn cậu con trai đẹp đẽ. Nan bị đuổi vì một trong bốn cậu có ý định lấy Nan. Ông bà chủ hoảng sợ đã phải hành động ngay.

Khi Morgan đi vắng, Nan vào ngủ chung với Amber, nếu không chị ngủ ở một cái giường phản. Bao giờ cũng vậy, Nan là hầu phòng của Amber cũng như của đại úy, phục vụ anh mặc cũng như cởi quần áo, chị không hề thấy khó chịu khi Morgan trần truồng đi lại trong phòng, và chẳng bao lâu chị ta công nhận đại úy Morgan là người đẹp trai nhất mà chị chưa từng gặp.

Hoàn toàn vì lợi ích của chủ, Nan giục Amber nhận lời lấy Morgan, trong lúc đang chải đầu cho cô.

- Đại úy yêu bà biết bao! Đó là một người đàn ông đẹp và đáng yêu nhất!

Nhưng Amber cười và chọc ghẹo Nan, nói rằng chị đã mê đại úy. Cô càng ngày càng ít chịu nghe những lời khuyên của Nan. Một hôm cô nói:

- Tất nhiên là đại úy Morgan không đến nỗi tồi đâu, nhưng vẫn chỉ là một anh sĩ quan cận vệ.

Bất bình trước lời nhận xét ấy Nan kêu lên:

- Thế thì bà còn đòi hỏi gì hơn nữa? Chính Hoàng Thượng chắc?

Amber mỉm cười trước câu châm biếm ấy:

- Tại sao không?

Trước vẻ sững sờ của Nan, cô nhắc lại: “Tại sao không?” Rồi cô đi ra cửa, để Nan đứng trợn tròn đôi mắt. Tay vừa để lên nắm cửa, cô bỗng quay lại bảo Nan:

- Nhất là không được hở một lời với đại úy đấy nhé! Nếu không chị sẽ biết tay tôi!

Dù sao, đó có thể chỉ là một câu chuyện tào lao kể rằng vua Charles đã nói với Buckingham, với Berkeley, với Kynaston, là người đã nói với Amber, rằng vua có ý định muốn ngủ với cô.