← Quay lại trang sách

- XI -

Amber bước vào, chàng vội vàng ngước lên, mắt họ gặp nhau. Cô lặng người, bàn tay để lên quả đấm cửa, mắt nhìn trừng trừng vào chàng. Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, tim đập mạnh, như bị tê liệt, không thể nào cử động, không nói lên lời. Chàng nghiêng mình trước cô nhưng cô cứ đứng yên, run rẩy, lúng túng. Almsbury đến viện trợ cho cô:

- Cưng ạ, em bảo sao? Tên cướp biển này vừa mới đến tối hôm qua đấy.

- Vậy ư! - Amber giọng yếu ớt.

Bruce mỉm cười, đưa nhanh mắt quan sát khắp người cô:

- Người thủy thủ từ biển cả trở về…

- Vĩnh viễn chứ?

- Không, không ở lâu đâu, Amber ạ! Hôm nay anh có thể đưa em đi chơi được không?

Cô ngạc nhiên nhìn anh:

- Được ạ, tất nhiên rồi! Xin các anh chờ em đi thay quần áo một lát.

Nan đi theo, Amber vào trong phòng ngủ, khi cửa đã đóng lại, cô khụy xuống, hai mắt nhắm lại như người kiệt sức. Nan nhìn cô sợ hãi:

- Trời ơi! Thưa bà sao vậy? Bà như không được khỏe! Có phải chồng bà đấy không?

- Không!

Cô lắc đầu và đi đến bàn trang điểm, hai chân mềm nhũn:

- Mang cho tôi cái áo mà bà Drelincourt vừa mới giao.

- Nhưng thưa bà, trời mưa, bà sẽ làm hỏng nó mất.

- Đừng có thắc mắc! Tôi bảo gì cứ làm thế!

Bỗng ân hận về hành động nóng nảy đó, cô nói:

- Ôi Nan! Khổ cho tôi quá! Tôi không hiểu tôi ra sao nữa!

- Em cũng vậy. Em nghĩ là hôm nay bà sẽ không cần đến em?

- Không. Chị nghĩ là em nên ở nhà thì hơn và mang bát chén bạc ra lau chùi. Hôm nọ chị thấy chúng xỉn lắm rồi.

Nhưng trong lúc cô đánh phấn, Nan chải tóc cho, cô trở lại bình tĩnh, cảm giác hạnh phúc đến thay thế cho cơn choáng váng ban đầu. Cô thấy chàng đẹp hơn bao giờ hết, nhìn chàng cô lại có mối xúc động kỳ lạ của lần đầu tiên. Hai năm vừa qua mờ nhạt thì lúc này, tất cả những gì không phải là chàng đều trở nên vô vị, và chẳng có gì là quan trọng cả.

Bộ áo mới của cô bằng nhung màu kín đáo, bít tất và giày đồng màu, cô mặc một chiếc áo măng tô có mũ trùm đầu bằng nhung màu mật, viên hồng ngọc của Morgan tặng đeo ở cổ. Cầm lấy cái bao tay toan bước ra thì Nan ngăn cô lại:

- Thưa bà, khi nào bà về?

- Ôi! Tôi cũng chẳng biết nữa. Có thể hơi muộn!

Thấy vẻ mặt không hài lòng của Nan, cô hiểu rằng chị ta ghen thay cho Morgan, chị không muốn cô đi ra ngoài với một người đàn ông khác, nhất là người đó đã làm cô phải lúng túng như vậy.

- Thế còn đại úy Morgan thì sao?

- Quỷ nó tha đại úy của nhà chị đi, - Amber làu bàu và đi ra với Almsbury và Bruce.

Khi cả ba người đã ngồi vào trong xe với rất nhiều gói hàng màu sắc rực rỡ chất đống bên cạnh Amber, Almsbury bỗng búng hai đầu ngón tay rồi kêu lên:

- Trời ơi! Mình đã hứa đến chơi quần vợt với Sedley! May quá lại chợt nhớ ra!

Anh vội vàng nhảy ra khỏi xe, mỉm cười với cả hai người. Bruce cười và thân mật vỗ lên vai anh. Amber gửi cho anh cái hôn gió, cỗ xe chuyển động.

Amber lập tức quay lại phía Bruce:

- Ôi! Bruce, có phải thật anh đấy không? Lâu quá rồi! Anh yêu dấu, đã hai năm rưỡi rồi còn gì!

Cô nép sát vào người chàng, mắt sáng lên nhìn chàng. Bruce vòng một cánh tay ôm lấy người cô và cúi xuống thật nhanh hôn lên môi cô. Amber như mê man, không còn nhớ mình ở đâu nữa, nép chặt vào người chàng với lòng ham muốn mãnh liệt được vuốt ve ôm ấp. Lúc chàng buông cô ra, cô cảm thấy thất vọng ghê gớm như vừa mới bị lôi ra khỏi một giấc mộng đẹp, cô mỉm cười và vuốt nhẹ lên má chàng. Chàng nhẹ nhàng nói:

- Em cứ như một nhà ảo thuật duyên dáng và hấp dẫn ấy!

- Ôi! Có thật thế không anh? Có thật anh nghĩ như thế không? Có bao giờ anh nhớ đến em không, cách này hoặc cách kia?

Anh nghiêm nghị:

- Luôn luôn nhớ đến em, nhiều hơn anh tưởng. Và anh cũng lo nữa. Anh lo em để mất tiền.

- Ôi! Không đâu! - Amber lập tức phản kháng.

Chết còn hơn để chàng biết sự việc xảy ra, bằng cử chỉ cô cho chàng thấy quần áo sang trọng, cỗ xe của cô đang đi, cô hỏi:

- Anh trông em có khá không?

Chàng mỉm cười, không để lộ chàng có phát hiện được việc bịp bợm không:

- Anh cảm thấy thế. Anh cần phải biết xem em có khả năng không. Em có con chủ bài tuyệt nhất trần gian, và em có khá đủ đến mười?

- Thế nghĩa là thế nào? - Cô hỏi với vẻ ngây thơ nhất.

- Em đã biết rõ, anh không muốn tiếp tục tán dương em nữa. Amber này, xin em cho biết nó giống ai? Nó có to lớn không?

- Ai vậy?

Cô hốt hoảng nhìn chàng, tưởng chàng nói tới Morgan rồi đột nhiên cả hai phá lên cười.

- Ôi! đứa bé! Bruce! Anh hãy đợi để nhìn thấy nó đã! Nó to lớn đến nỗi vất vả lắm em mới nhấc được nó lên. Nó đẹp lắm! Nó giống anh vô cùng, cũng cặp mắt ấy, tóc nó mỗi ngày một thẫm thêm. Thấy nó anh sẽ mê ngay! Nhưng anh phải được thấy nó từ đầu. Trời ơi, trông nó như quỷ ấy! Em rất hài lòng là anh đã ở xa…

Nhắc tới đó, cả hai mặt đều tối sầm lại.

- Anh rất ân hận, em yêu ạ! Ân hận là để em một mình. Chắc là em ghét anh lắm!

Cô để bàn tay lên miệng chàng, bằng một giọng trầm và ấm áp:

- Bruce! Em không hề ghét anh. Em yêu anh và sẽ yêu anh mãi mãi. Em rất sung sướng có đứa con, đó là một cái gì của anh, và khi em có mang nó em cảm thấy không bị cô đơn. Nhưng em không muốn có những đứa khác nữa, lâu quá! Có thể là sau này khi em đã già rồi, lúc đó em không sợ thân hình biến dạng, có thể đến khi ấy em sẽ có những đứa khác!

- Và khi nào thì lúc đó đến? - Chàng mỉm cười hỏi.

- Ồ! chừng ba mươi tuổi…

Amber nói câu ấy như thể lúc đó không bao giờ đến cả, cô tiếp:

- … Nhưng anh hãy kể cho em nghe anh đã làm gì. Bên Mỹ như thế nào? Anh ở đâu? Em muốn được biết hết.

- Anh ở Jamaica, đó là một hòn đảo. Nhưng anh cũng lên cả lục địa nữa. Đó là một đất nước kỳ diệu, man rợ và hoang vắng, và còn nguyên vẹn nữa, như nước Anh của chúng ta cách đây hàng nghìn năm. Và nó chờ đợi kẻ nào muốn đến để lấy…

Chàng ngồi, cặp mắt nhìn vào cõi hư vô, nói nhẹ nhàng như cho chính mình:

- … Đó là một đất nước lớn hơn theo trí tưởng tượng của mọi người. Ở Virginia, cây cối mọc từ ngoài biển trải rộng hàng trăm hàng nghìn mẫu, vẫn có đất. Có những đàn ngựa hoang, nhiều thú… Rừng rú đầy những thú dữ và năm nào cũng vậy, từng đàn chim bồ câu hoang đến tạo thành từng đám mây dày đặc làm tối cả khoảng trời. Chỉ riêng Virginia cũng đủ cung cấp lương thực, thực phẩm cho toàn bộ nước Anh. Đất đai màu mỡ đến nỗi tất cả những gì người ta trồng tỉa đều xanh tốt như cỏ dại. Giống như ảo tưởng, không thể nào tưởng tượng được, ngay cả trong giấc mơ.

Bruce bỗng nhìn Amber, mắt sáng lên nhiệt tình.

- Nhưng đó không phải là nước Anh! - Amber nói.

Bruce cười, người giãn ra; chàng công nhận:

- Đúng, không phải là nước Anh.

Như vậy, ít ra đối với Amber, vấn đề đã được thanh toán. Họ nói sang chuyện về những cuộc phiêu lưu trên biển của Bruce. Chàng nói về cuộc sống trên đó rất khổ cực, đáng ghê tởm, con người bị giam hàng tuần lễ liền một mình trên con tàu với những người đàn ông khác, tuy vậy không có gì nguy hiểm và còn là một phương tiện giao thông vận tải rất bảo đảm cho những người giàu.

- Em cho là bây giờ anh rất giàu rồi phải không?

- Công việc của anh cũng không đến nỗi tồi, - Bruce công nhận.

Họ phải đi mất một giờ rưỡi mới tới Kingsland, vì đường cái không được lát, những trận mưa vừa qua đã biến chúng thành lầy lội. Tempest và Jeremiah nhiều phen phải xuống nạo bùn các bánh xe.

Cuối cùng rồi họ cũng đến và qua cửa nhà bếp, họ vào trong một trang trại nhỏ mái lợp rơm rất xinh của bà Chiverton. Bà đang lau bát đĩa cho bữa ăn trưa. Amber đã trả cho bà những món tiền rất hậu vì cô muốn cho con trai được ăn ở tốt mà nó đã bị thiếu thốn lúc đầu. Đứa bé đang ngủ trong cái nôi so với nó quá nhỏ. Amber để một ngón tay lên miệng, hai người nhẹ nhàng tiến lại gần. Đứa bé ngủ rất say, hai má đỏ hồng, cặp lông mày hơi ẩm, nó thở nhẹ nhàng và đều đặn. Bruce và Amber ngắm nhìn nó một lúc lâu trong im lặng, mắt họ gặp nhau cùng trong một cảm giác vui sướng và tự hào. Bruce luồn một bàn tay chắc nịch xuống lưng đứa bé, nhấc nó lên.

Đứa bé tỉnh dậy, ngáp, ngơ ngác quan sát người đàn ông lạ đang bế mình và bỗng nhiên thấy Amber nó cười và giơ hai tay ra kêu:

- Mẹ!

Một lát sau hai người ăn bát cháo rau mà bà Chiverton đã năn nỉ mời, rồi họ mở những gói quà. Rất nhiều đồ chơi gồm một cái trống, những người lính và một “Jack bằng xương bằng thịt”, một người thuyết giáo từ trong hộp chui lên lắc lư bên này sang bên kia một cách rất ngộ. Một con búp bê nữa với bộ tóc hung thật sự, bộ đồ váy để cho cháu bà Chiverton lên bốn tuổi. Hai người ở lại cho đến quá trưa và khi họ đứng lên để ra về thì đứa bé khóc. Trong lúc Amber tìm cách dỗ con, Bruce đưa năm mươi livrơ cho bà Chiverton và nói với bà chàng rất biết ơn sự chăm sóc của bà đối với con chàng.

Trời mưa lúc hai người trở về. Amber nói chuyện rất vui vẻ, đầy nhiệt tình về đứa con. Vì cô rất sung sướng thấy Bruce tỏ ra rất yêu con, chứ không là một người cha lạnh nhạt mà cô đã tưởng. Cô cảm thấy sóng say mê lại trỗi dậy trong lòng họ đã tạm thời dịu đi khi đến trang trại; lúc này lại càng bừng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết, nó thôi thúc và dự định nhận chìm thời gian xa cách hai năm rưỡi qua trong một khoảnh khắc hợp nhất man rợ.

Amber ngước nhìn chàng. Bruce liếc nhanh ra ngoài cửa sổ xe và vừa ghì chặt lấy cô bằng một cánh tay, còn bàn tay kia anh đấm vào thành xe nói nhanh:

- Chúng ta sắp tới Hoxton rồi, ở đấy anh biết có một quán trọ rất tốt. Này! Cho xe dừng lại trước quán Ngôi Sao.

Về tới nhà quãng chín giờ đêm, Amber thấy Nan ngồi trước lò sưởi và áo sơ mi của Morgan trong khi anh đứng không xa chị, hai tay đút túi quần, cặp lông mày nhíu lại.

Amber đứng sững lại như ngỡ ngàng vì trước mắt cô quang cảnh như không thực, anh vội đi qua buồng đến nắm lấy hai bàn tay cô:

- Trời ơi! Em yêu! Có vấn đề gì đã xảy ra cho em không? Anh đã đi tìm em.

Cô gượng cười:

- Không có việc gì xảy ra cho em cả, con không muốn để em đi, em ra về chậm và bánh xe lại bị nghẽn bùn nữa, suýt nữa thì đổ cả xe!

Cô kiễng chân lên, vuốt vào má anh, tự xấu hổ vì đã lừa dối anh, anh nhìn cô nồng nàn chân thật.

- Morgan! Anh không nên lo lắng như vậy.

- Kho vàng của anh ạ! Anh không thể nào đứng được. Anh yêu em, em biết đấy!

Amber quay đi và gặp phải cái nhìn giận dữ và không tán thành của Nan.

Sáng hôm sau, khi còn lại hai người, Amber hỏi Nan có nói gì với Morgan về cuộc đến thăm của Almsbury và Bruce Carlton không? Nan đang dọn giường, dùng một cái gậy làm phẳng các khăn trải, không ngẩng đầu lên, trả lời:

- Thưa bà không ạ! Em tự hỏi tại sao em lại đi can thiệp vào công việc của bà. Em không có cái thói đó! Dù có cho em một nghìn livrơ em cũng không kể với đại úy Morgan là bà đã khinh thường đại úy và trái tim ông đã tan vỡ!

Amber quay lại, hai người nhìn thẳng vào nhau. Mắt Nan ướt đẫm.

- Sao không thấy em cương quyết như trong vấn đề với Vua?

- Thưa bà, vấn đề đó khác: phục vụ Hoàng thượng. Nhưng đằng này, đằng này xấu lắm. Đại úy Morgan yêu bà hơn cả tính mạng ông. Không… Không tốt đâu!

- Không, - Amber thở dài nói, - không tốt đâu! Nhưng chị không thể đừng được. Chị yêu ngài Carlton, yêu đến điên cuồng. Nan, đó là cha của đứa bé của chị! Không phải là chồng chị, chị đã lấy Luke sau khi ngài Carlton đi sang Mỹ. Ôi! Em phải giúp chị mới được, Nan ạ. Morgan không được biết việc này. Chừng nào mà ngài còn ở bên Anh, chị còn phải gặp ngài, chị muốn trông thấy ngài! Nhưng rồi chỉ trong một vài tháng nữa ngài sẽ lại ra đi. Và sau khi ngài đã đi rồi, Morgan sẽ không có thái độ không tốt với chị. Lúc ấy chị sẽ lấy anh ấy để sửa chữa. Nan, em có muốn giúp chị không? Em có hứa với chị thế không?

Dần dần mặt Nan dịu lại rồi lộ rõ tình cảm, cuối cùng chị ta chạy lại ôm lấy cổ Amber:

- Thưa bà, em xin lỗi bà. Em chưa hiểu, em chưa biết, em tưởng đó chỉ là một cơn ngông cuồng của bà… và đột nhiên chị cười rạng rỡ - Vậy đó là cha của em Bruce! Ồ, đúng rồi, hai người giống nhau quá! - Chị thốt lên vội đưa tay lên miệng - Trời! May mà đại úy chưa đi với bà đến thăm đứa bé. Trường hợp mà ông gặp ngài…

Carlton ở nhà Almsbury, hai ngày sau Amber viết mấy chữ mời chàng cùng với Almsbury đến dự vở kịch mới - Cô xin được Killigrew bốn ghế lô hàng đầu - sau đó đến bữa ăn đêm ở nhà cô. Hai vợ chồng Almsbury sẽ là tấm bình phong trong trường hợp Morgan bất thình lình xuất hiện.

Họ nhận lời và, trong suốt bốn mươi tám giờ sau đó, đầu óc Amber trong một cơn chấn động đặc biệt. Cô cho gọi người hầu gái đến để nhặt từng hạt bụi bám vào đồ đạc trong nhà và lau chùi đánh bóng đủ mọi thứ. Bản thân cô cũng đi đến cửa hàng để mua nhiều hoa giả, rồi hoa thật chưa nở và quấy nhiễu bà Drelincourt phải may cho xong cái áo mới. Cô hỏi ông chủ khách sạn Chatelin về bữa tiệc đêm, cố nhớ lại những món ăn và thứ rượu Bruce thích; trước khi đi diễn cô còn chồng chất lên Nan những lời dặn dò chi tiết.

Xuống nửa cầu thang, cô bỗng đứng lại rồi vội vã quay trở lên dặn:

- Nan này! Em chớ có quên một bình nước lã trong mâm. Ngài Carlton thích như thế lắm đấy!

Cô tới nhà hát rất sớm, sau khi đã thay quần áo trang điểm, cô xuống khu dưới tham gia vào đám các khán giả. Cô phô diễn mọi sức quyến rũ của mình, hy vọng là Bruce sẽ thấy và phát ghen lên thấy cô được giới quý phái mến chuộng. Nhưng mãi đến ba giờ rưỡi khi cô đã phải trở về hậu trường mới trông thấy chàng đến.

Hai vợ chồng Almsbury vào trước, tiến thẳng đến những chiếc ghế mà Amber đã dành riêng. Nhưng đến khi một người phụ nữ rất đẹp nắm lấy cổ tay Bruce, chàng dừng lại mỉm cười và cúi đầu chào. Amber lo lắng giám sát chàng.

- Này! - Đó là tiếng của Beck ngay bên cạnh cô. - Cái anh chàng đẹp trai nào thế kia mà bà Southesk vừa mới ban một cuộc hẹn hò ấy nhỉ?

Chồng của Southesk vừa mới được thừa hưởng gia tài ở lãnh địa Southesk.

- Ngài Carlton đấy! - Amber vội nói - Ngài không có hẹn hò gì đâu!

Beck nhìn Amber vẻ ngạc nhiên và mỉm cười:

- Có thật không? Nhưng cái đó thì có can hệ gì đến bà, thưa bà?

Bực mình vì sự ngu ngốc của mình, Amber cắn môi vì cô biết thừa là ngoài cái tình bạn giả hiệu giữa hai người, không gì làm Beck vui hơn là được reo rắc mọi chia rẽ giữa Morgan và cô.

- Ồ, điều đó chẳng can hệ gì đến tôi cả. Nhưng tình cờ mà tôi biết là ngài đã chú ý đến nơi khác rồi.

- Ồ, đến đâu nào?

Giọng nói của Beck chỉ còn là tiếng thì thầm như tiếng nhạc và cặp mắt của chị sáng lên.

- Đến bà Castlemaine! - Amber nói gọn mặc dù chỉ cái tên đó cũng đã đốt cháy lưỡi cô.

Rồi cô bỏ đi. Chỉ mong là đã không mời Bruce đến đón cô ở phòng thay quần áo sau buổi diễn, vì cô biết rằng con mắt sắc sảo của Beck sẽ không thể không để ý đến hai người. Do đó, trước khi kết thúc màn cuối, cô cho một em bé đến chỗ họ ngồi xem và nói rằng cô sẽ chờ mọi người ở nhà xe của Almsbury. Cô không có vai trong màn cuối nên vội vã thay quần áo để có thể sẵn sàng lúc khán giả ào ra ngoài.

Cô đã đi ra trước khi có người vào phòng quần áo, tiến thẳng đến xe của Almsbury. Bruce đã đứng trước cửa xe mở rộng.

- Anh Bruce! Em rất sung sướng được gặp anh!

Cô hạ thấp giọng và đưa mắt nhìn nhanh ra xung quanh mong không bị ai nghe và trông thấy:

- Em đã cho bé này đến, vì em nghĩ là…

- Amber! - Chàng mỉm cười nói - em không phải lo. Việc gì phải xin lỗi. Anh cho là anh đã hiểu. Anh có thể giới thiệu em với bà Almsbury không?

Cô bực mình đưa mắt nhìn người đàn bà đó, vì cô không thể chấp nhận được chàng đã thấu hiểu một cách dễ dàng như thế, những mục đích của cô mà không chướng tai gai mắt. Nhưng chàng có vẻ như không chú ý đến, chàng cầm lấy tay cô và bắt đầu giới thiệu.

Emily, vợ của Almsbury, mới thoạt nhìn, Amber đã nhận thấy không phải là một người đẹp. Tóc, mắt và ngay cả những quần áo chị mặc đều không có màu sắc rõ rệt; những đường nét không có gì là khiếm khuyết, hàm răng trắng đều đặn. Nếu được trang điểm tốt, những mớ tóc giả, mấy cái nốt ruồi sẽ có thể làm thay đổi ở chị. Và rõ ràng là chị đang có mang. Amber nghĩ thầm: “Trời ơi! Làm vợ một người đàn ông chẳng được tích sự gì!”.

Bruce và Amber lên xe của Amber, theo sau họ là một chú bé da đen chưa đến sáu tuổi, đang cố gắng không để cho cái áo măng tô của chủ bị quệt xuống bùn. Bruce giải thích:

- Đó là Tansy. Anh đã mua nó cách đây một năm ở Jamaica.

Rất nhiều người quý phái có những đầy tớ da đen, nhưng chưa bao giờ Amber được thấy gần như thế này và cô quan sát nó như một vật vô tri vô giác, hoặc như một con chó con mới, sững sờ trước lòng bàn tay nhạt màu và ngắm nghía bộ răng rất trắng của nó. Em mặc một bộ chế phục đầy tớ bằng satanh xanh tuyệt đẹp, đầu quàng một cái khăn to tướng bằng dạ màu bạc có cài một cái kim đính nạm ngọc. Nhưng đôi giày của em đã vẹt gót và rất to đối với em, nhìn chủ nó bằng cặp mắt long trọng. Amber kêu lên:

- Ôi! Bruce! Trông nó cứ như con búp bê ngộ nghĩnh! Nó có biết nói không? - Không đợi trả lời, cô hỏi ngay: - Tại sao người ta gọi em là Tansy?

- Vì mẹ con đã ăn một cái bánh có tên là Tansy ngay đúng lúc sinh ra con.

Em có giọng nói nhẹ nhàng và lưu loát, hơi khó nghe. Em đứng trong xe cạnh Bruce và cũng không thèm nhìn ra ngoài cửa xe xem cảnh tượng nhộn nhịp ngoài phố.

- Nó làm gì? Nó dùng được vào việc gì?

- Ồ! Rất có ích. Nó biết chơi ghita và pha cà phê. Tất nhiên là nó biết hát và biết nhảy. Anh thấy hình như em muốn có nó?

- Ồ anh Bruce! Anh cho em hả? Anh đã mang nó qua các đại dương để cho em! Ôi! Rất cám ơn anh! Tansy… mày có thích ở lại Luân Đôn với tao không?

Cặp mắt của nó đi từ Bruce đến Amber rồi lắc đầu nói:

- Thưa ông bà, không ạ. Con thích ở với cô Leah.

Amber đưa mắt dò hỏi về phía Bruce thì bắt gặp một nụ cười thầm lén trên mặt chàng.

- Cô Leah là ai thế?

- Là người quản gia của anh.

- Cũng da đen à? - Thoáng nghi ngờ Amber hỏi.

- Một phần tư. - Anh trả lời lấp lửng.

- Trời ơi! Thế là thế nào?

- Một kẻ có một phần tư máu của người da đen, còn lại là trắng.

Amber rùng mình một cách ngạo nghễ:

- Pha trộn gì mà kỳ quặc thế!

- Không thế đâu! Có những phụ nữ rất đẹp.

Cô nhìn chàng qua khóe mắt, mặc dù rất muốn hỏi người đó có phải là nhân tình của anh không, nhưng cô không dám. Ta sẽ dò hỏi Tansy sau, cô quyết định vậy.

Lúc đó cỗ xe dừng lại trước cửa nhà. Bruce giúp cô xuống xe và câu chuyện của họ bị ngắt quãng vì xe của Almsbury cũng vừa tới. Amber cùng vợ Almsbury đi lên, nói chuyện về thời gian về vở kịch và về khán giả. Amber chợt thấy mình rất mến Almsbury phu nhân, vì bà là người rất tốt và rộng lượng, không có tham vọng và không có mánh lới mà Amber quen gặp ở tất cả những người phụ nữ.

Bữa ăn được đúng như ý mong muốn của cô.

Hai người đàn ông hết lời khen ngợi và Amber rất hài lòng như thể chính cô đã tự tay làm ra các món ăn đó.

Sau bữa ăn, mọi người sang phòng khách nói chuyện. Amber và Almsbury phu nhân ngồi trên ghế đi văng, trước lò sưởi; hai người đàn ông mỗi người ngồi trên một chiếc ghế tựa ở hai bên cạnh. Hai bà nói chuyện về những mốt mới - bây giờ áo dài có những chiếc đuôi quét đất dài đến ba piê - Bruce và Almsbury trao đổi về cuộc chiến tranh với Hà Lan và họ tin chắc là sẽ bùng nổ nay mai. Nhưng với Amber thế đã đủ rồi. Cô không mời Bruce tới để nói chuyện với Almsbury. Cô quay mặt về phía chàng hỏi:

- Anh nói là anh không ở lại đây lâu có phải không? Anh dự tính sẽ làm gì?

Bruce đang ngồi chống hai khuỷu tay lên đầu gối, cầm cốc rượu trong lòng hai bàn tay, liếc nhìn Almsbury trước khi trả lời:

- Tôi sẽ quay lại Jamaica.

- Tại sao lại thế hả trời? Em nghe nói đó là nơi đê tiện.

- Đê tiện hay không thì không biết nhưng nó rất tốt cho việc thực hiện những chương trình của tôi.

- Đề nghị cho biết những chương trình gì? - Hỏi câu này Amber nghĩ đến cô Leah.

- Kiếm được nhiều tiền hơn nữa.

- Nữa kia à? Anh chưa đủ giàu sao?

- Có bao giờ người ta đủ giàu không? - Almsbury can thiệp.

Amber như không biết đến câu nói ấy, cô tiếp:

- Anh không có ý định suốt đời làm giặc biển chứ?

- Không, - Bruce mỉm cười đáp - Có thể là chỉ vài năm nữa thôi tùy theo sự may mắn mà tôi sẽ gặp, và sau đó chấm dứt.

Mặt Amber sáng lên:

- Rồi anh sẽ vĩnh viễn trở về chứ?

Chàng hít một hơi dài, uống cạn cốc rượu và vừa trả lời và vừa đứng lên:

- Sau đó, tôi nghĩ đến việc sang Mỹ trồng thuốc lá.

Amber chưng hửng nhìn chàng:

- Sang Mỹ! Để trồng thuốc lá! Anh điên hay sao đấy!

Cô đứng lên và tiến lại gần chàng lúc chàng rót cốc rượu thứ hai, cô nói tiếp:

- Bruce! Anh nói nghiêm chỉnh đấy chứ?

Chàng lườm cô:

- Tại sao không? Tôi không có ý định ở đây lâu để mà chơi trò sấp ngửa với bọn triều thần trong ba mươi năm trời!

- Nhưng tại sao lại là châu Mỹ? Nó ở xa quá. Tại sao không trồng thuốc lá ở đây, ngay tại nước Anh này?

- Vì một lý do đúng đắn là ở đây có một đạo luật cấm trồng thuốc lá ở nước Anh? Vả lại nó cũng không thể thực hiện được. Đất đai không phù hợp với việc trồng thuốc lá, phải có rất nhiều diện tích, như vậy còn gì là đất đai nữa.

- Nhưng vấn đề đó mang lại cho anh cái gì? Ở bên đó anh không cần tiền. Và tiền để làm gì một khi người ta không cần tiêu đến!

Chàng không trả lời vì ngay lúc đó cánh cửa mở ra, Morgan xuất hiện. Anh dừng lại, ngạc nhiên thấy Amber đang nói chuyện rất sôi nổi với một người đàn ông mà anh chưa từng gặp. Amber thất vọng, hơi lúng túng, vì cô tự hỏi vẻ mặt của mình như thế nào lúc Morgan mở cửa. Nhưng cô định thần lại ngay, chạy lại anh và vui vẻ đón anh:

- Anh yêu, anh vào đi! Em không đợi anh và mọi người đã ăn uống hết cả, chỉ còn lại những vỏ hạt dẻ thôi! Nào, mời anh lại đây để em giới thiệu với khách.

Morgan đã gặp Almsbury, nhưng chưa gặp Bruce. Sau những lời giới thiệu, Amber đưa ra ý kiến chơi một ván bài. Cô không muốn để cho những người đàn ông lao vào chuyện trò. Vậy là họ ngồi vào một ván bài chơi năm người, và trong khi Almsbury chơi bài, Amber bắt gặp Morgan và Bruce đưa mắt nhìn nhau làm cô ớn lạnh xương sống. “Trời ơi! Cô thầm nghĩ, nếu anh ấy đoán ra!”

Cô chơi bài rất tồi, không thể nào tập trung tư tưởng được, căn phòng như làm cô nghẹt thở. Nhưng Bruce không để ý gì đặc biệt đến cô và tỏ ra rất tự nhiên như một người bạn tình cờ đến chơi vì anh ở nhà Almsbury. Amber tìm cách thuyết phục Morgan, cô chú ý đặc biệt về anh như họ mới gặp nhau lần đầu, hỏi ý kiến anh về những chi tiết nhỏ nhất, gọi Nan rót rượu cho anh khi cốc anh vừa cạn và rất ít để ý đến Bruce. Bởi vì chàng chưa hề nói cho cô biết cô có thể không cần đến Morgan.

Cô quá kích động, khó chịu vì các thớ thịt ở cổ trở nên đau đớn thì Almsbury lấy cớ là vợ có mang, xin cáo lui. Cô đưa mắt thầm cám ơn anh.

Nan mang những áo khoác và mũ cho hai ông, còn Amber đưa Almsbury phu nhân vào phòng ngủ, nói rằng cô rất sung sướng được làm quen với phu nhân. Giúp phu nhân mặc áo khoác, cô cầm cái quạt của Emily trong khi Emily chỉnh lại cái mũ, rồi đưa trả Emily cái quạt của mình. Almsbury phu nhân không nhận thấy sự đánh tráo đó, hai người trở ra phòng khách. Ba người đàn ông đang chạm cốc nhau lần cuối cùng, vẻ thân mật. Lúc từ biệt, Morgan mời hai người có dịp trở lại.

Nan cầm cây nến đi xuống soi đường cho khách, Amber đợi hai ba phút rồi mới kêu lên:

- Ôi! Tôi cầm nhầm cái quạt của khách rồi!

Morgan đã vào trong phòng ăn để vớt vát ít bánh bích quy, chưa kịp ra đề nghị giúp đỡ, thì Amber đã chạy đi. Đến cuối cầu thang cô đuổi kịp họ, cả hai rối rít trao đổi với nhau những lời cáo lỗi.

Nhưng trước khi từ biệt họ, Amber đã liếc nhanh nhìn ra xung quanh rồi khẽ rỉ vào tai Bruce:

- Tám giờ sáng mai em sẽ đến nhà Almsbury!

Không đợi trả lời, cô cầm lấy váy và chạy nhanh lên cầu thang.

Bruce rất bận rộn. Hàng ngày chàng ra bến cảng: giám sát việc cọ rửa sửa chữa tàu, bốc xếp hàng hóa, tuyển mộ những thủy thủ mới và nói chuyện với những nhà buôn mà chàng đã mua của họ lương thực thực phẩm, nhiều người trong bọn họ có cổ phần tài chính với chàng.

Bảo trợ các tàu cướp biển là một đầu cơ lớn nhất trong cả nước, không những vua và bọn mối lái, mà phần đông những nhà buôn cả lớn cả nhỏ nữa rất quan tâm đến nghề nghiệp đó, thông thường là đầu tư vào đó một số vốn. Buổi tối Bruce đến Whitehall dự những buổi biểu diễn, chơi bài, tham dự vào những cuộc khiêu vũ, tiệc tùng liên miên.

Vậy là Amber chỉ gặp được chàng trong một hai giờ lúc buổi sáng khi cô đến biệt thự Almsbury; cô không thể ngày nào cũng đi được đến đó, vì mỗi lần có thể, Morgan lại đợi cho cô đến nhà hát rồi anh mới ra đi. Nhưng theo cô biết thì Morgan không có chút nghi ngờ nào về mối quan hệ với Bruce. Cô rất mong không xảy ra như vậy.

Nhưng mối tình mãnh liệt của Amber đối với Bruce làm cô mất cảnh giác. Cô đã đề nghị Bruce khi nào đi thì cho cô đi theo, chàng đã từ chối mặc cho nước mắt cô chảy.

Một hôm cô nửa đùa nửa thật:

- Em sẽ trốn trong tàu của anh, chẳng lẽ anh lại quẳng em xuống biển sao?

- Tôi sẽ cho cô về dù khoảng cách bao xa! - Mắt chàng ánh lên nguy hiểm. - Cướp biển không phải là trò trẻ con!

Amber lo lắng; chàng sắp ra đi, cô sẽ không gặp được chàng nữa, có thể là trong nhiều năm; nhưng cô còn đau khổ hơn nữa, chừng nào mà chàng còn ở lại đây, thời gian trôi đi, mà hai người không thể gặp nhau trong hơn một giờ ở đâu đó. Cô muốn ở với chàng những ngày đêm trọn vẹn không bị quấy rầy. Sau cùng cô tìm được một giải pháp đơn giản và tự nhiên là chỉ việc cùng nhau đi về nông thôn.

- Thế còn đại úy Morgan? - Bruce hỏi - Anh ấy có cùng đi với chúng ta không?

Amber bật cười đáp:

- Dĩ nhiên là không rồi. Xin anh chớ có lo lắng về Morgan, em xin chịu trách nhiệm về anh ấy, anh hãy tin em. Em biết rất đúng em cần phải nói gì để cho anh ấy khỏi nghi ngờ. Ôi, anh Bruce! Em đề nghị chúng ta đi anh nhé!

- Em yêu, tất nhiên là anh muốn lắm! Anh thấy em hành động như vậy là liều lĩnh quá đấy mà chẳng đền bù được là bao. Cứ cho là anh ấy…

Nhưng cô đã vội ngắt lời chàng:

- Không, anh Bruce ạ! Em hiểu rõ Morgan hơn anh. Anh ấy sẽ tin tất cả những gì em nói.

- Em yêu ạ! - Bruce hơi mỉm cười - Không phải là người đàn ông bao giờ cũng cả tin như người đàn bà tưởng đâu!

Sau cùng chàng cũng phải đồng ý đi với cô trong năm sáu ngày, khi mọi công việc của chàng kết thúc. Chàng nhận được tin, có chuyến tàu Tây Ban Nha từ Peru trở về mang đầy vàng bạc, chàng dự tính sẽ đón chặn nó vào cuối tháng Năm, có nghĩa là chàng phải rời Luân Đôn vào giữa tháng đó.

Cũng như ngày chàng nhận đem cô đến Luân Đôn. Tưởng đã thuyết phục được chàng, cô chưa nhận thấy tính ích kỷ đã làm cô dửng dưng tới mức nào. Chàng đã báo trước, nhưng không nghĩ là chàng cần hoặc là có thể che chở cho cô khỏi nỗi hiểm họa của cuộc sống do tính ngang bướng của cô.

Hai người cùng đi trên con đường cái qua Surrey, về phía biển. Cũng như ở Luân Đôn, trời mưa đã từ hơn một tháng rưỡi nay. Do đó họ đi rất chậm chạp, thường buộc phải xuống xe để gạt bùn ở bánh. Phong cảnh tuyệt đẹp, đó là trung tâm giàu có của nước Anh nông nghiệp, những ấp trại trải dài dọc theo những ngọn đồi lượn sóng; một số trong những trại đó có hàng rào kín vây quanh, dù kiểu đó không được thịnh hành. Những ngôi nhà của nông dân và những trang viên đều xây bằng gạch đỏ, gỗ bạch dương; những vườn hoa tươi tốt đầy những bông hoa đỏ trắng, hoa tulíp và hoa hồng.

Amber và Bruce ngồi sát bên nhau, tay trong tay, vừa nhìn ra ngoài cửa xe vừa thì thầm nói chuyện. Bao giờ cũng vậy, sự có mặt của chàng mang lại cho cô một cảm giác tin tưởng là sẽ có tất cả những gì cô mong muốn, lâu bền và vĩnh viễn.

Amber chỉ tay vào cái làng mà họ đang đi qua:

- Nó làm em nhớ tới nhà; em muốn nói đến Marygreen.

- Nhớ đến nhà à? Như vậy có nghĩa là em muốn quay trở về đó phải không?

- Quay trở về Marygreen ấy à? Em xin từ chối ngay, chỉ nghĩ đến đó cũng đủ làm em chóng cả mặt rồi!

Đêm đầu họ dừng lại ở một quán trọ nhỏ và thấy trời chưa ngớt mưa, họ bèn quyết định ở lại đấy. Quán đó tốt, dễ chịu và ấm áp, thức ăn ngon. Chủ quán là một cựu chiến binh trong cuộc nội chiến, một lão già khoe khoang, đã độc chiếm ngay Bruce khi trông thấy chàng và lôi ra hàng tràng những kỷ niệm không dứt về hoàng thân Rupert và Marston Moor[12]. Họ là những người khách duy nhất.

Tuần lễ đó, lẽ ra phải dài vô tận với Amber, thì nó lại trôi đi nhanh; những giờ phút quý báu đó qua đi nhanh, như nó lọt qua các kẽ ngón tay cô cố giữ lại nhưng vô hiệu:

- Ôi! Thời gian sao mà trôi nhanh thế khi ta muốn giữ nó lại! Nhiều lúc em mong sao cho cái đồng hồ ngừng lại và không bao giờ động đậy nữa.

Họ đi lang thang suốt cả ngày, buổi sáng dậy muộn và buổi tối thì đi ngủ sớm. Mưa rả rích, họ ngồi bên ngọn lửa chơi bài; bao giờ chàng cũng thắng mặc dù Amber đã tưởng mình là tay cừ khôi, khi cô giở ngón bịp là chàng nhận thấy ngay. Những buổi chiều đẹp trời, họ nằm lăn trên bãi cỏ không xa quán trọ.

Họ mang theo đứa con nhỏ, cả Nan và Tansy, Bruce giải thích là chàng sẽ không để con ở nhà bà Chiverton nữa mà mang về nuôi cùng với hai con trai của Almsbury. Amber rất vui mừng thấy chàng yêu mến con trai đến mức nào. Điều đó khuyến khích cô nghĩ tới một ngày nào đó chàng sẽ từ bỏ cuộc đời phiêu bạt và sẽ lấy cô, hoặc mang cô sang Mỹ.

Cho đến ngày cuối cùng cô vẫn giữ quyết định của mình. Cô không thảo luận với chàng nữa, nhưng cô cũng không sao cưỡng lại được giọng hơi hờn dỗi cô nói:

- Em không hiểu tại sao anh cứ nhất quyết sống ở bên Mỹ đến như thế? Cái gì đã làm anh thích thú với cái xứ sở mà chỉ thấy toàn bọn mọi rợ? Chính anh cũng đã nói ở đấy không có một thành phố nào cỡ Luân Đôn. Trời! Ở đó anh còn làm ăn gì được! Tại sao anh không trở về nước Anh để mà hưởng thụ cuộc sống khi anh không còn là cướp biển nữa?

Bruce, bậm một nhánh cỏ trong kẽ răng, mắt hấp háy vì ánh nắng, ngước lên nhìn Amber mỉm cười:

- Em yêu ạ, vì rằng cuộc sống mà anh muốn cho các con anh, không có ở nước Anh.

- Các con anh! Thế anh có bao nhiêu đứa? Ít ra thì anh cũng phải lấy vợ đã chứ?

- Không, chắc chắn là không. - Thấy cô mở miệng toan nói, chàng giơ tay ra hiệu ngăn lại - Thôi chúng ta không nói đến chuyện ấy nữa, em ạ!

- Ồ, em không thích thế đâu! Anh chỉ biết có ý kiến của mình thôi. Và em không cần phải ngửa tay xin ở người chồng, xin lỗi anh cho được nói thế.

- Không, anh cũng không tin là như vậy. Anh chỉ lấy làm lạ là tại sao em chưa lấy chồng.

- Là tại em ngu đần quá. Em tưởng rằng anh… Ôi! Xin anh an tâm, em không nói lên đâu. Nhưng tại sao anh lại không thích ở nước Anh? Trời ơi! Anh có thể sống trong triều và có một địa vị tốt đẹp hơn bất kỳ ai ở châu Âu kia mà.

- Có thể. Nhưng với giá quá cao so với túi tiền của anh.

- Nhưng rồi anh sẽ giàu có hơn…

- Anh không nói về vấn đề tiền. Em không hiểu trong triều đấy thôi, Amber ạ! Em chỉ mới thấy nó bề ngoài: quần áo lộng lẫy, nữ trang và hành vi kiểu cách. Đó không phải là Whitehall đâu! Whitehall như một quả trứng thối. Bên ngoài nó thì hào nhoáng lắm, nhưng đập nó ra nó thối hoắc lên!…

Buổi tối hôm sau, khi cô từ biệt Bruce ở biệt thự Almsbury, đêm đã khuya. Một người vú em mà chàng mới mướn tới đón em và bế nó đi. Bruce đứng lặng yên dưới trời mưa trước cửa mở rộng trong khi Amber đang tràn nước mắt. Lần này cô đã quyết định để chàng sẽ mang đi một kỷ niệm tốt đẹp của cô, nhưng cổ họng cô thắt lại và tự nhủ thầm là mình sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được cuộc chia ly này. Đã từ nhiều giờ qua, cô cố gắng nghĩ đến vấn đề khác, nhưng lúc này thì không thể được. Giờ biệt ly đã điểm.

- Chừng nào anh về, em sẽ tìm gặp anh, anh Bruce… - cô thì thầm, không tin vào lời nói của mình nữa. Bruce nhìn cô một lát rồi nói:

- Anh đã ký gửi một số tiền là một nghìn livrơ mang tên em, tại tiệm kim hoàn Shadrac Newbold, em có thể lĩnh được số tiền đó sau khi báo trước hai mươi ngày. Nếu vì anh mà em sẽ gặp khó khăn với Morgan, số tiền đó sẽ có ích đối với em.

Chàng cúi xuống hôn cô thật nhanh rồi ra đi. Cô đưa mắt nhìn theo cho đến khi chàng biến vào trong sương mù và mất hết tự chủ, cô òa khóc.

Về tới nhà mắt cô vẫn đỏ hoe. Cô cảm thấy hình như mình ra đi đã từ lâu lắm rồi, cô chậm chạp lên cầu thang. Khi mở thì cửa không khóa, Morgan đang ở trong đó.

Cặp mắt anh đỏ ngầu; hình như anh không cạo râu và không ngủ từ nhiều ngày, mặt anh ngơ ngác, quần áo nhàu nát. Ngạc nhiên thấy anh ở đây trong một tình trạng như vậy, cô đứng lại, không nói, hít hít mũi một cách vô tình, mặc dầu nước mắt cô đã ngừng chảy khi trông thấy anh, cô cũng đưa tay lên chùi nước mắt.

- Được lắm, - Morgan bình tĩnh và chậm rãi nói, - vậy là bà cô Sarah của em đã chết. Anh nghĩ rằng không có điều gì có thể làm cho em bơ phờ như thế.

Amber thận trọng vì không biết là anh chế nhạo mình. Nhưng nếu biết cô ở đâu về, cô không cho là anh lại có thể bình tĩnh như thế được, cô nói:

- Vâng, tội nghiệp cô Sarah. Thật là một đòn đau đớn cho em, vì đó là người đàn bà độc nhất đã làm mẹ em…

- Cô không cần phải nói dối như vậy nữa. Tôi đã biết cô ở đâu và ở với ai rồi!

Anh nói qua kẽ răng, dằn giọng từng chữ một, dù không to tiếng, cô cũng biết là anh đang trong cơn giận dữ điên cuồng; cô toan mở miệng để phản kháng thì anh đã ngăn cô lại:

- … Cô cho tôi là một thằng ngốc đến mức độ nào? Vậy cô tưởng tôi không biết thằng nhóc của cô mang cùng tên với hắn sao? Nhưng cô đã cho tôi biết bao lời hứa… là cô sẽ không bao giờ phản bội người đàn ông nào đã yêu cô! Tôi đã quyết định dù sao thì cũng cứ tin cô. Cả hai đã cùng nhau rời thành phố. Đồ khốn nạn… đồ vô ơn… Tôi đã đợi cô từ bốn ngày và bốn đêm nay. Cô có nghĩ đến sự đau khổ của tôi không? Tất nhiên là không rồi. Trên đời này cô chỉ nghĩ đến cô… Cô không bao giờ nghĩ đến nỗi bất hạnh do cô gây ra khi mà cô có được điều mà cô mong muốn… Đồ ích kỷ, vụ lợi, thèm khát khoái lạc, tôi có thể giết cô, tôi muốn giết cô, tôi muốn được nghe hơi thở cuối cùng của cô…

Anh nói khẽ, nhát gừng, không giống chút nào với giọng thường ngày của anh; mặt anh biến dạng vì giận dữ, vì đau khổ và vì ghen tuông. Cảm thấy đang đứng trước một người đàn ông mà cô không nghi ngờ chút nào, đằng sau con người Morgan, là một kẻ xa lạ, man rợ và độc ác.

Amber hãi hùng nhìn Morgan. Cô lùi lại vài bước với ý định chạy trốn nếu anh có một hành động dù nhỏ nào. Như một con thú bị săn đuổi, cô quay đi, nhưng anh nhanh hơn. Trước khi hiểu được ý định của anh, tay cô bị nắm chặt, cô hét lên, nhưng bị anh đặt một bàn tay lên miệng và lắc mạnh:

- Hãy câm đi, đồ nhát gan. Tôi không thèm làm gì cô đâu!

Toàn thân anh căng ra bởi sự cố gắng để tự chủ, đồng thời sức anh bị kiệt do ghen tuông và vì thiếu ngủ… Amber nhìn anh với cặp mắt mở to vì kinh hãi, nhưng bị ghì chặt quá cô không thể nào cựa quậy được.

- … Tôi muốn rằng cô phải sống, phải sống khá lâu để mà mong được chết vì hắn…

Đột nhiên anh buông cô ra.

Cô dần dần định thần lại, chỉ lơ mơ nhận thức được câu Morgan vừa mới nói; nhưng lúc này thấy anh ra đi, cô mới hiểu anh muốn nói gì.

- Morgan, anh định đi đâu đấy? Không phải là đi đấu gươm với anh ấy đấy chứ?

- Tôi đi đấu với hắn và quyết giết hắn!

Chắc chắn bản thân mình đã được an toàn, Amber cau mày lại một cách khinh bỉ:

- Morgan, anh điên đấy à! Anh ấy là một tay kiếm cừ hơn anh…

Morgan đấm mạnh, ấn sâu cái mũ xuống đầu và đi nhanh ra ngoài. Ra đến cửa anh vấp phải Nan, Tansy và Jeremiah đang đi vào tay ôm đầy những hành lý, nhưng anh cứ đi thẳng mà chẳng hề xin lỗi.