← Quay lại trang sách

PHẦN BA- XIII -

Chỉ sau cái chết của anh, Amber mới hiểu hết tình yêu của Morgan đối với cô. Cô thấy mình mất hết, tiếng chìa khóa của anh quay trong ổ, cái cảm giác ấm áp và hạnh phúc mà anh lúc nào cũng mang theo, như ta đốt một ngọn lửa trong một cái phòng tối tăm và lạnh lẽo. Buổi sáng, cô cảm thấy hoàn toàn chán ngán không còn được thấy anh cởi trần trùng trục đứng cạo râu, lúc thì nheo mặt bên này, lúc thì bên kia tùy theo phía anh cạo. Cô luyến tiếc những buổi tối ngồi bên nhau chơi bài, hoặc anh nghe cô bấm vài nốt ghita và hát tình ca dân gian. Cô không thể nào quen không còn được nhìn thấy nụ cười của anh nữa, không còn được nghe thấy giọng nói của anh nữa, hoặc không còn thấy ánh lửa yêu đương trong cặp mắt của anh nữa.

Và trên tất cả, điều mà cô luyến tiếc, và cô cũng không nhận thức rõ ràng, đó là cảm giác an ninh và cổ vũ mà anh đã tạo ra xung quanh cô.

Bỗng nhiên cô cảm thấy như mình bị trôi giạt, mất hút, đầy lo ngại vẩn vơ cho tương lai. Cô biết rõ rằng cô có một ngàn bảy trăm livrơ gửi tại Shadrac Newbold; vậy là không còn bị tống giam vì nợ nần nữa. Nhưng một ngàn bảy trăm, bây giờ cô biết rằng không tồn tại được lâu với cái đà cô đang sống, sau đó cô sẽ lại hoàn toàn phụ thuộc vào những lề lối của sân khấu.

Sau đám tang Morgan, người khách đầu tiên mà cô tiếp là Almsbury, dù cũng có nhiều người đến chia buồn. Anh cũng đã có đến, nhưng cô không tiếp ai cả nên Nan đã mời anh về. Rồi một buổi trưa, sau mười ngày cuộc đấu gươm, anh lại đến, và lần này cô tiếp.

Cô nằm dài trên chiếc ghế băng, trước ngọn lửa ấm, vì trời lạnh và ẩm, đầu gối lên hai cánh tay. Cô không động đậy cho đến khi anh ngồi xuống cạnh cô, đặt một bàn tay thân ái lên bàn tay cô. Cô ngước nhìn anh, cặp mắt đỏ mọng. Cô mặc bộ đồ đen, không một thứ nữ trang, không ruy băng, bộ tóc rối tung rơi xuống sau lưng, nước mắt chảy quanh. Đầu cô đau như búa bổ, người gầy đi. Almsbury nói dịu dàng, cặp mắt và giọng nói anh biểu lộ tình cảm và tình thương:

- Anh rất buồn, và anh biết rằng điều đó chẳng có ý nghĩa gì lắm, nhưng anh đã nghĩ tới tất cả tấm lòng; vậy xin em hãy tin anh nếu anh nói với em là Bruce…

Cô quắc mắt nhìn anh độc địa:

- Đừng có nói với tôi về hắn! Hắn có hối tiếc tôi cũng chẳng cần. Nếu không có hắn, Morgan còn sống!

Almsbury nhìn cô ngạc nhiên, anh tỏ vẻ sốt ruột, nhưng cô đã giấu mặt vào trong lòng hai bàn tay và lại khóc, lau nước mắt bằng cái khăn còn ướt.

- Amber ạ! Như vậy không đúng đâu! Cô biết đấy, Bruce đã yêu cầu cô phải ngăn cản cuộc đấu đó; Bruce còn để cho mình bị thương để làm thỏa mãn Morgan. Anh ấy không thể còn làm gì hơn được nữa ngoài việc tự để cho Morgan giết chết, và tất nhiên điều đó em không mong xảy ra như vậy.

- Ôi mặc xác hắn muốn làm gì thì làm! Hắn đã giết chết Morgan mà tôi yêu, tôi sắp lấy!

Almsbury giọng chua chát:

- Trường hợp đó lẽ ra cô không nên đi hưởng tuần trăng mật với một người khác dù là bạn cũ thì hơn!

Sau một lát lưỡng lự, cô làu bàu:

- Ồ! Điều đó thì việc gì đến anh mà chõ mõm vào!

Almsbury liền đứng lên, nghiêng đầu một cách lễ phép rồi đi ra. Amber không nói một lời và cũng chẳng làm một cử chỉ để giữ anh lại.

Cô thấy không đủ can đảm trở lại sân khấu ngay, vả lại nhà hát cũng đóng cửa hai tháng từ sau 1-6. Nhưng cô cũng bắt đầu tiếp khách, phòng khách của cô đầy ắp những người như ở hậu trường. Một điều làm cô rất ngạc nhiên là cuộc đấu gươm đó đã làm cho cô trở nên mốt của thời đại, đúng như những cái gót đỏ hoặc món ăn của Chatelin. Bruce Carlton là một nhà quý tộc đẹp trai, xuất thân từ một gia đình cổ danh tiếng nhất, những chiến công cướp biển của chàng đã làm cho chàng quần chúng hóa, không những ở triều đình mà còn trong khắp thành phố.

Amber biết giá trị của tiếng tăm như vậy, nhưng cô đã quyết định sẽ tận dụng tất cả mọi lợi thế sẽ mang lại cho cô. Trong đám tiểu chủ, đám vô lại quấn ruy băng, đám khỉ bắt chước, thế nào mà chẳng có một người, một người mê cô như Morgan; và nếu cô tìm thấy, thì lần này cô biết phải làm gì.

Trời mưa tầm tã ba tháng nay, những ngày cuối tháng Sáu, mặt trời ló ra sáng chói, làm khô các vũng nước trên đường phố, không khí ấm áp, trong lành và nhẹ nhàng.

Từ khi Hoàng thượng phục hưng, công viên St. James đầy dân chúng, không những giới quý tộc, mà tất cả những khách bộ hành đều được phép đi dạo chơi dọc theo đại lộ viền cây xanh, họ dừng lại để ngắm xem Hoàng thượng chơi bóng với nhiệt tình của nhà thể thao.

Vào một buổi trưa nắng ấm đẹp trời ấy, Amber tha thẩn đi đến đó cùng với ba thanh niên: Conway, Trivet và Humphrey, họ mời cô đi ăn bữa tối. Lúc họ đi ra mới có bốn giờ chiều, vậy còn vài giờ nữa mới đến bữa ăn. Tới cổng công viên họ xuống xe và cuốc bộ “trong lồng chim”, người ta gọi như thế vì các cây cối đầy những lồng chim từ Peru, từ Đông Ấn và từ Trung Quốc mang về hót líu lo.

Ba người dạo chơi nói chuyện không ngừng, chẳng nể nang ai cả, khúm núm chào những vị lãnh chúa và các bà lớn mà họ gặp để rồi lại bình phẩm họ ngay sau đó. Amber không nghe mấy những câu chuyện của họ, nhưng không để mất một chi tiết nào về những kiểu đầu tóc, kiểu trang điểm, ngầm so sánh của người với của mình trước khi sang tới người sau.

Conway chải đầu bằng cái lược ngà to tướng; Trivet rút trong túi áo ra một cái ống tiêu và bắt đầu ngâm nga vài điệu. Humphrey liền lợi dụng cơ hội đó, tiến sát vào Amber thì thầm vào tai cô:

- Thưa bà thân mến, tôi nguyện là người nô lệ trung thành của bà! Bà có biết tôi đã dùng cái ruy băng mà bà đã cho tôi để làm gì không?

- Tôi không biết! Ông đã dùng nó vào việc gì? Có lẽ ông đã nuốt nó đi rồi chăng?

- Thưa bà không! Mặc dù bà cho tôi một cái khác để thay thế nó, tôi cũng không do dự đâu. Tôi đã làm nó thành một cái nơ tuyệt diệu; tôi sẽ rất sung sướng được đưa bà xem. Hiệu quả của nó không thể so sánh được.

- Hừm… - Amber thốt lên một tiếng trong cổ họng.

Bởi vì, ngài quận công Buckingham đang rẽ đám đông tiến lên giữa những cái đầu kính cẩn cúi chào, theo sau ngài là mấy chú tiểu đồng. Ngài chậm chạp tiến lên trong bộ quần áo lộng lẫy. Tất cả mọi người đều quay lại để nhìn ngài, những tiếng xì xào phát ra từ sau những chiếc quạt của các bà xinh đẹp, của các mẹ tham lam và của những cô thiếu nữ tò mò, tất cả đều hy vọng được ngài quận công cao cả đoái hoài đến mình. Amber thất vọng suy nghĩ:

“Ôi! Tai hại quá! Tại sao ta lại không mặc cái áo mới, đen và vàng! Như thế này thì đời nào ngài thèm để ý đến mình!”

Từng bước chắc chắn, ngài quận công tiến lại gần. Những cái lông chim màu xanh cắm trên mũ ngài đung đưa theo từng cử chỉ của ngài; ánh nắng mặt trời đùa trên những cái khuy bằng kim cương của bộ áo ngài. Bộ mặt đẹp và kiêu hãnh của ngài, cái thân hình lộng lẫy của ngài làm cho tất cả những người đàn ông khác không còn ý nghĩa gì. Amber đã được trông thấy Buckingham ở tầng dưới trong hậu trường nhà hát, cô lại được giới thiệu với ngài một lần, và cũng từng được nghe nói đến những chiến công của ngài trong tình ái và trong chính trị, nhưng chưa bao giờ ngài thèm để ý đến cô.

Nhưng trong khi ngài tiến lên, cô thấy cặp mắt ngài nhìn trừng trừng vào mình và phân tích mình chi tiết, làm tim cô đập dồn dập. Ngài còn cách cô chưa đầy bốn mét.

- Bà St. Clare phải không?

Ngài quận công dừng lại và cúi chào đầy phô trương trong lúc Amber định thần lại, gập người bái chào. Cô cảm thấy mình là mục tiêu của mọi người, họ quay lại nhìn cô rõ hơn, ba người bạn đồng hành của cô cố gắng làm ra vẻ thản nhiên. Ngài quận công mỉm cười dưới bộ ria mép màu hung và ngắm nghía cô một cách ngạo nghễ như để đánh giá cô theo kiểu riêng của ngài.

- Xin chào bà!

- Xin chào ngài!

Amber lúng búng vì quá xúc động. Cô cuống quýt tìm một câu để nói, một chữ gì làm cho ngài phải chú ý, sắc sảo, hóm hỉnh, khác hẳn với những người phụ nữ khác, nhưng không sao tìm được. Còn ngài quận công vẫn bình thản chẳng hề bối rối:

- Nếu tôi không lầm thì bà là người mà ngài Carlton đã phải đấu gươm cách đây một tháng?

- Thưa ngài vâng ạ!

- Tôi bao giờ cũng ngợi khen thị hiếu của ngài Carlton, và thưa bà, tôi phải nói rằng tôi không thay đổi nhận xét của tôi về bà.

- Xin cảm ơn đức ngài!

Humphrey huênh hoang ngắt lời:

- Trời ơi! Thưa đức ngài! Không có một người đàn ông nào trong thành phố này lại không mong muốn đến chết được để hầu hạ bà đây. Tôi khẳng định là ông ta nâng cốc chúc sức khỏe của bà cũng thường xuyên như sức khỏe của Hoàng thượng…

Buckingham trừng mắt nhìn anh ta làm anh cụt hứng ngay. Hai người kia không dám hé môi.

- Thưa bà, cỗ xe của tôi đang đậu ở đằng cửa Bắc. Tôi cho dừng lại đây để đi dạo một vòng công viên rồi đi ăn bữa chiều. Tôi sẽ rất lấy làm sung sướng nếu được bà tới dự.

- Ồ! Tôi rất hân hạnh, thưa đức ngài! Nhưng tôi…

Cô ngừng lại, dùng mắt chỉ ba người thanh niên đang mỉm cười với hy vọng là cũng sẽ được tham dự bữa tiệc của Ngài quận công Buckingham.

Quận công nghiêng đầu trước mặt họ, một cái chào lịch sự, làm nổi bật trình độ giáo dục của ngài.

- Thưa các ông, các ông đã được hưởng thú vui đi chơi với bà đây suốt cả buổi trưa rồi; tôi biết các ông thừa thông minh để mà không tước mất của người khác cái đặc quyền ấy. Xin phép các ông…

Nói xong, quận công đưa cánh tay ra cho Amber, cô không thể giấu được niềm vui sướng và tự hào. Chưa bao giờ cô thấy mình quan trọng như thế, vì ngài quận công ở đâu cũng được chú ý như bản thân Hoàng thượng vậy.

Cả hai đi vòng công viên rồi dừng lại tại Long, một khách sạn lịch sự của Haymarket, thời đó là ngoại ô giữa những cánh đồng có hàng rào xung quanh. Chủ khách sạn mời hai người lên một cái phòng đặc biệt và lập tức bữa tiệc được dọn ra, trong khi những tiếng nhạc bắt đầu nổi lên trong sân và những người xung quanh khiêu vũ và ca hát. Thỉnh thoảng người ta lại lên tiếng hoan hô ngài quận công, ngài rất được đại chúng hóa ở Luân Đôn vì ngài nổi tiếng là một người chống Gia tô giáo quyết liệt.

Bữa ăn rất ngon, nhiều gia vị, nấu nướng tốt và được phục vụ nóng bởi những người bếp trầm tĩnh và kín đáo. Nhưng Amber không thưởng thức hết cái ngon. Vì cô còn bận tâm không biết ngài quận công nghĩ gì về mình, sau đó ngài sẽ còn làm gì, cô sẽ phải trả lời ra sao. Ngài là một con người vĩ đại và giàu có… Nếu cô chỉ đạt được tới điểm đủ làm vừa lòng ngài, có thể là bước đầu xây dựng được gia sản của cô!

Nhưng xem ra ngài quận công không phải là người dễ chiều.

Ngài mới ba mươi sáu tuổi, cuộc sống đã không để lại cho ngài lòng tin cũng như những mộng tưởng. Ngài đã phí phạm những cảm xúc, đã lạm dụng những giác quan đến nỗi cần phải quất chúng bằng những thủ thuật khoái lạc. Amber đã nghe người ta nói về ngài như thế, đó là điều làm cho cô phải băn khoăn, cô không sợ ngài sẽ làm gì, nhưng cô chỉ lo mình không đạt được tới trình độ ngang tàng phóng túng và chán ngấy của ngài.

Bàn ăn sau khi đã dọn dẹp, khi chỉ còn lại hai người, ngài lấy ở trong túi áo ra một cỗ bài và uể oải trộn thoăn thoắt qua các ngón tay, nhanh nhẹn và chắc chắn biểu lộ một tay chơi sừng sỏ.

- Bà có vẻ khó chịu, thưa bà! - Ngài thản nhiên nói.

- Trong ái tình người đàn bà phạm phải hai nhược điểm. Trước tiên họ quá dễ dàng; thứ hai, họ không bao giờ muốn tin khi người đàn ông nói với họ là hắn đã đủ các bà rồi.

Vừa nói ngài vừa rải các con bài lên mặt bàn, nhưng mặt ngài lộ vẻ đắng cay và bực bội. Ngài nói tiếp:

- Đã từ lâu tôi có ý kiến là thế giới sẽ vững tiến biết bao nếu những người đàn bà không gắn chặt tình yêu với dục vọng. Người tình đặc biệt của ngài luôn tìm cách làm cho ngài phải say mê nàng, để chứng minh lòng khát vọng của bản thân. Thưa bà, thực tế là tình yêu chỉ là một từ đẹp, như danh dự, mà người ta dùng để che đậy những ý định thực của mình. Nhưng thế giới đã thừa thông minh đối với những trò trẻ ấy; nhờ có Chúa, chúng ta không phải thất vọng với chính bản thân. - Ngài ngước mắt lên nhìn cô và quét các con bài đi, nói tiếp - Tôi nghe nói lúc này trên thị trường bà đã được tùy tiện rồi phải không, bà đòi bao nhiêu?

Amber nhìn ngài, mắt cô hơi nhắm lại. Câu huấn thị ấy chỉ được ban ra với mục địch duy nhất là để cầu vui, vì rõ ràng là thấy ngài không cần thiết phải thuyết phục cô bất cứ làm việc gì, nó làm cho cô bực bội. Cô đã từng được nghe thấy những câu nói như thế từ một năm rưỡi trời nay, trong hậu trường sân khấu và trong các phòng thay quần áo, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp được một người đàn ông hoàn toàn xác tín vào câu mình nói. Cô vui lòng tát cho ngài một cái, nhưng đó là George Villiers, quận công Buckingham, người giàu có nhất nước Anh. Nhưng tinh thần của Amber được điều khiển bởi những yêu cầu của mục đích chứ không bởi một quan niệm trừu tượng của danh dự.

- Ngài cho tôi bao nhiêu?

- Năm mươi livrơ.

Amber cười cộc lốc và khó chịu:

- Tôi tưởng được nghe ông nói là ông không thích thực hiện một cuộc cưỡng hiếp. Vậy phải là hai trăm năm mươi livrơ mới được.

Ngài im lặng một lúc lâu, mắt nhìn trừng trừng vào cô, rồi đứng lên và đi ra phía cửa; Amber lo lắng nhìn theo, nhưng ngài chỉ nói vài câu với người cần vụ đứng chầu bên ngoài, anh ta vội chạy ngay xuống thang.

- Thưa bà, tôi sẽ trả bà đủ số tiền hai trăm năm mươi livrơ mà bà đã yêu cầu. Nhưng bà đừng tưởng rằng tôi đã trị giá bà là ngần ấy. Tôi có thể cho bà số tiền đó mà đối với tôi không quan trọng hơn một đồng xu mà bà ném cho một tên ăn mày. Và khi tất cả đã nói xong và làm xong, chắc chắn là bà sẽ phải ngạc nhiên hơn tôi về cái đêm này.

Quả nhiên, Amber đã ngạc nhiên; đó là lần đầu tiên cô chạm trán với một sự đồi bại. Cô thề rằng đây là lần cuối cùng, dù có phải chết đói ngoài phố.

Thất vọng và chán ngán, cô thực sự ghê tởm đối với ngài quận công. Một ngàn livrơ cũng không thể xóa nhòa được cảm tưởng đó. Nhiều ngày sau cô chỉ nghĩ đến cách báo thù. Nhưng rồi cô chỉ đạt được tới việc là ghi tên ngài vào danh sách những kẻ thù của mình để sau này khi đủ thế lực, cô sẽ ra tay.

Nhà hát mở cửa lại vào cuối tháng Bảy, Amber nhận thấy trong số những kẻ hâm mộ mình, nhiều người có tiếng tăm trong thành phố. Ít ra thì Buckingham cũng có công trong việc đó.

Như ngài Buckhurst cùng bạn ông Charles Sedley to lớn, cặp mắt đen láy. Người khổng lồ và đẹp trai Dick Talbot; anh chàng man rợ Harry Killigrew, Henry Sidney mà dư luận cho là đẹp trai nhất nước Anh; đại tá Hamilton lịch sự nhất Whitehall. Họ đều còn trẻ, từ Sidney 22 tuổi đến Talbot chỉ mới 33, đều xuất thân từ những gia đình danh tiếng, hoặc có quan hệ máu mủ và hôn nhân với những nhà danh giá. Họ tham gia những câu lạc bộ thân cận nhất của triều đình, là những người thân thích với nhà vua, và nếu họ chịu từ bỏ cuộc sống trác táng, họ đều có thể trở thành những nhân vật quan trọng.

Hầu hết các buổi tối Amber đi ăn tối với một vài người trong bọn họ, đôi khi trong những cuộc họp quan trọng, thông thường cô thân mật với vài ba người. Họ nâng cốc chúc mừng sức khỏe của cô; cô đi xem những cuộc chọi gà; tham dự tại trường đua ngựa Banstead Downs, với Buckhurst và Sedley, vì thú ham mê đua ngựa lại được phát triển từ thời phục hưng.

Lúc đầu cô còn có ý định độc lập, không bị lay chuyển như thời Morgan. Nhưng họ không hề tỏ ra bối rối và thiếu minh mẫn mà tuyên bố thẳng thừng với cô là họ không muốn mất thì giờ vô ích đi ve vãn một cô đào hát làm ra vẻ đài các. Và Amber, phải lựa chọn là hoặc bỏ dự định của mình hoặc để mất tiếng tăm. Khi Sedley và Buckhurst biếu cô một trăm livrơ để đi với cô một tuần lễ đến Epsom Wells, cô đã nhận lời. Nhưng không bao giờ cô nhận số tiền như thế nữa.

Đến đầu tháng Giêng cô ở nhà liền hai ngày, không còn một nhân tình, một vị khách, cô hiểu rằng tiếng tăm của mình đã giảm. Vài ngày sau bà Fagg cho biết cô lại có mang làm cô lo ngại. Cô cảm thấy mệt mỏi chán ngán và ốm yếu. Buổi sáng cô không sao dậy được, không muốn ăn, người xanh xao và gầy yếu, mắt quầng thâm. Một việc nhỏ cũng đủ làm cô bật khóc. Cô tuyệt vọng nói với Nan:

- Chị chỉ muốn chết!

Nan gợi ý nên đi khỏi Luân Đôn một thời gian, bà Fagg cũng tuyên bố là một chuyến đi xe dài sẽ làm tăng hiệu quả những thang thuốc của bà; Amber đành nghe theo. Cô tuyên bố một cách mãnh liệt:

- Nếu tôi không bao giờ còn thấy một vở kịch, một tên trác táng nào nữa, thì sung sướng quá!

Cô căm thù Luân Đôn, khinh nhà hát, giận loài người và giận chính cả bản thân mình nữa.