- XXIII -
Amber lại trở vào bếp tiếp tục làm món ăn cho Bruce. Cô muốn làm tất cả những gì có thể với chàng, chừng nào mà cô còn đứng được. Vì ngày mai cô sẽ bất lực và một người hộ lý khác sẽ đến cai quản hai người, có thể còn tồi tệ hơn cả mụ Spong nữa. Cô lo lắng cho Bruce hơn cho bản thân.
Nỗi lo sợ đầu tiên qua rồi, cô miễn cưỡng, uể oải chấp nhận sự việc. Cô không muốn nghĩ đến cái chết. Khi một người bị mắc bệnh dịch và khỏi được trong một nhà, được coi là một dấu hiệu tốt lành cho những người khác. (Cô không kể đến cái chết của Spong, có thể nói là cô đã quên đi, nó thuộc về một quá khứ xa xăm không can hệ gì đến Bruce và cô). Mọi điều mê tín đều gạt ra ngoài, chỉ tin tưởng vào sự bất tử tạm thời. Cô rất muốn sống: không thể nào chết trẻ như thế này, chưa đạt được những nguyện vọng của mình. Giống những triệu chứng như Bruce, nhưng ở cô chúng phát triển nhanh hơn.
Lúc chuẩn bị đi vào phòng ngủ với khay thức ăn, đầu cô rất đau, trán như bị bóp chặt trong một cái vòng thép, nó xiết chặt không ngừng. Người vã mồ hôi, tay chân bị co rút, bụng đau quặn. Cổ họng khô như nuốt phải cát, uống càng nhiều nước thì cơn khát càng tăng thêm.
Bruce đã dậy, ngồi trên giường như anh vẫn thường thế. Và, mặc dù cầm quyển sách trong tay, chàng vẫn lo lắng nhìn ra cửa.
- Sao em vắng lâu thế? Có điều gì không hay chăng?
Không dám ngước lên nhìn chàng, cô choáng váng như đang nằm trong một quả cầu quay tít không phân biệt được đâu là tường đâu là sàn. Đứng lại để định hướng, hai hàm răng nghiến chặt, cô tiến lên một bước cương nghị:
- Mọi việc đều tốt cả anh ạ!
Giọng cô nói nghẹn ngào, hi vọng Bruce không nhận thấy.
Cô cảm thấy mệt mỏi ghê gớm, tay chân nặng trĩu, cô từ từ đặt cái khay lên bàn và giơ tay ra để với cái bát xúp. Bàn tay Bruce đưa ra nắm lấy cổ tay cô, và lúc buộc phải nhìn chàng, cô nhận thấy mặt chàng lộ vẻ kinh hoàng.
- Amber - Bruce nhìn cô một lúc, cặp mắt xanh của chàng chú ý một cách kỳ lạ - Em không ốm đấy chứ?
Chàng hỏi một cách miễn cưỡng. Cô khẽ thở dài đáp:
- Có đấy, anh Bruce, em ốm rồi, em biết lắm. Nhưng xin anh đừng…
- Sao?
Cô lục tìm trong trí nhớ xem mình định nói gì, rồi đáp:
- Xin anh đừng lo lắng…
- Không lo lắng! Trời ơi! Ôi! Amber, Amber! Em ốm là vì lỗi tại anh! Vì em ở lại để chăm sóc cho anh! Ôi, em yêu dấu! Nếu em chịu đi! Ôi, Chúa!…
Bỏ tay cô ra, Bruce vò đầu bứt tai. Cô cố vuốt ve trán chàng.
- Xin anh đừng đau lòng. Đó không phải lỗi tại anh. Em ở lại vì em muốn thế. Em biết là em liều, nhưng em không thể ra đi được. Và em không tiếc, em không chết đâu, anh Bruce!
Bruce nhìn Amber với vẻ trân trọng mà cô chưa từng thấy ở chàng. Cùng lúc đó cô buồn nôn, chưa tới được chậu, cô tuôn xuống sàn.
- Amber, anh phải dậy… Anh phải giúp em.
Chàng chỉ mới ra khỏi giường có hai lần, mà người chàng mồ hôi đầm đìa, mặt chàng cau lại, Amber phải khóc lên:
- Đừng, anh Bruce! Anh đừng làm gì cả! Anh sẽ tự sát đấy! Anh không thể dậy được. Ôi! Sau tất cả những gì em làm vì anh, anh sẽ tự giết anh mất thôi!…
Cô lăn xuống sàn, vùi mặt vào hai bàn tay khóc nức nở. Bruce lại nằm xuống gối, chùi trán bằng mu bàn tay, ngạc nhiên thấy mình chếnh choáng, hai tai ù, cứ tưởng là mình đã khỏe. Chàng giơ tay ra vuốt tóc Amber:
- Em yêu, anh sẽ không dậy nữa, xin em đừng khóc nữa, cần phải giữ sức lực. Em lên đây nằm và cố gắng nghỉ ngơi. Người hộ lý mới cũng sắp đến.
Cuối cùng, khó nhọc lắm cô mới đứng dậy được và cứ đứng giữa phòng, tập trung mọi trí nhớ, cô thì thào:
- Vậy em phải làm gì nhỉ? Việc… Việc gì cần nhỉ?…
- Amber, em có thể nói cho anh biết em để tiền ở đâu không? Anh cần phải có để mua thức ăn. Anh thì không có.
- À phải! Đúng rồi, tiền…
Những tiếng cô nói xô đẩy nhau trên lưỡi như người say rượu:
- Em không có đây… để em đi lấy… trong một chỗ kín…
Phòng khách như ở tận cùng thế giới, quá xa vời so với sức của cô. Nhưng rồi dần dà cô cũng tới được, mặc dù phải mất một lúc để tìm ra chỗ, cô cầm lấy cái túi da cùng với ít đồ nữ trang mà cô đã cất giấu. Cô mang tất cả đi, bỏ rơi xuống giường của Bruce. Chàng đã kéo được cái giường con đến bên cạnh giường chàng, cô lăn xuống và lập tức mê man. Bruce thức suốt đêm, nguyền rủa tình trạng yếu đuối của mình. Nhưng chàng hiểu rằng mọi cố gắng quá sức chỉ làm cho mình yếu thêm, và có thể chết được. Tốt hơn cả là nên giữ sức để có thể nhanh chóng chăm sóc được cô. Vậy là chàng cứ nằm dài, thỉnh thoảng nghe thấy cô nôn. Người hộ lý vẫn chưa thấy đến.
Đến sáng, cô nằm ngửa, mắt mở to như không hồn. Các bắp thịt hoàn toàn nới giãn và cô không nhận thức được sự có mặt của Bruce. Bệnh của cô phát triển nhanh hơn nhiều, đó là đặc điểm của bệnh dịch hạch, những biểu hiện của nó thay đổi tùy theo cá nhân.
Bruce quyết định, nếu hộ lý không đến, chàng sẽ gọi người lính gác. Nhưng đến bảy giờ rưỡi chàng nghe thấy tiếng cửa mở, một giọng đàn bà gọi:
- Hộ lý bệnh nhân dịch hạch đã đến đây, bệnh nhân ở đâu?
- Cứ lên!
Vài phút sau, một người đàn bà xuất hiện trên ngưỡng cửa. Cao lớn, khỏe mạnh, chị ta trạc ba mươi lăm tuổi, Bruce lấy làm hả dạ thấy chị ta có vẻ khỏe và đủ thông minh. Lúc chị ta đến nơi, cứ nhìn chằm chằm vào Amber. Chàng nói:
- Mời vào!
- Tôi là ngài Carlton. Vợ tôi bị bệnh, như chị thấy đấy, đòi hỏi phải được chăm sóc tận tình. Tôi không đòi hỏi gì hơn là được tự mình chăm sóc cho vợ, nhưng tôi cũng đang trong thời kỳ mới khỏi bệnh nên chưa thể dậy được. Nếu chị chăm sóc cho bà được tốt và nếu bà khỏi bệnh, tôi sẽ biếu chị một trăm livrơ.
Chàng đã nói dối là vợ, vì chàng tự nhủ người phụ nữ này không cần phải biết sự thực và chàng nói biếu một trăm livrơ làm cho chị ta dễ tin hơn là hứa một món tiền lớn, mà có thể chị ta không dám nghĩ đến sẽ được hưởng. Chị nhìn chàng rất ngạc nhiên:
- Thưa ngài một trăm livrơ?
Lại gần chiếc giường con, chị xem xét Amber lúc đó các ngón tay đang co quắp trên cái chăn mà Bruce đã ném lên người cô. Chị hộ lý mới gật đầu nói:
- Thưa ngài, bà nhà ốm lắm. Tôi không biết…
- Tất nhiên là chị không biết rồi! - Bruce sốt ruột ngắt lời. - Nhưng chị vẫn có thể thử xem! Bà còn mặc cả quần áo, chị hãy cởi ra, rửa mặt và tay cho bà và đặt bà nằm lên chăn dạ. Bà sẽ bớt. Bà đã chuẩn bị cho tôi bữa ăn, chị sẽ thấy xúp và các thứ cần thiết khác trong bếp. Các giẻ lau và khăn mặt sạch đều ở trong đó. Cần phải lau sàn và dọn dẹp buồng khách. Một người đàn bà đã chết ở đây hôm qua. Nào, chị bắt tay vào việc đi. Tên chị là gì?
- Sykes ạ, vâng thưa ngài.
Bruce không để chị ta kịp nghỉ ngơi, mặc dù chàng vẫn chưa dậy được, chị ta vẫn tuân theo chàng một cách lễ độ, do sợ chức tước của chàng, hay do tình yêu một trăm livrơ, chàng chẳng cần biết đến. Buổi chiều, bệnh tình Amber có vẻ nặng hơn. Bên bẹn phải đã thấy xuất hiện một cái hạch, càng to lên nó càng rắn lại, chỗ sưng như không muốn mưng mủ. Sykes rất lo ngại vì đó là triệu chứng xấu nhất. Những liều thuốc cao bằng mù tạt cũng chẳng công hiệu gì.
- Làm thế nào được? - Bruce hỏi. - Phải có cái gì cần làm chứ? Đối với những bệnh nhân có hạch không muốn vỡ thì chị làm thế nào?
Sykes nhìn Amber đáp:
- Thưa ngài, chẳng làm gì được cả. Thông thường họ chết.
- Nhưng bà nhà không được chết! - Bruce kêu lên. - Chúng ta phải làm một việc gì?… Bà không thể chết được!
Sức khỏe chàng có vẻ không được tốt bằng hôm trước, nhưng buộc lòng phải thức, vì thế mà chàng buộc được cô vào cuộc sống.
- Chúng ta có thể trích, - Sykes nói. - Nếu ngày mai không có gì thay đổi. Đó là biện pháp bác sĩ vẫn dùng. Nhưng nhát dao chạm vào thường làm cho bệnh nhân đau đớn đến phát điên!
- Chị hãy im đi! Tôi không cần biết thế! Đi lấy nước cho bà uống.
Chàng luôn luôn tự nhắc lại: “Nàng ốm là vì ta và bây giờ nàng có ta, ta lại nằm dài ở đây như một thằng ngốc, không làm được gì cả”.
Bruce hết sức ngạc nhiên, Amber đã sống được qua đêm đó, nước da như màu đất, hơi thở mỗi lúc một yếu, nhịp tim đập chậm lại. Sykes tuyên bố đó là những dấu hiệu đầu tiên của cái chết.
- Vậy thì chúng ta phải làm cho vỡ cái nhọt ra.
- Làm như vậy dễ chết người lắm.
Sykes lo sợ phải làm bất cứ việc gì, phòng ngừa trước cái chết của bệnh nhân nó sẽ làm cho chị mất một món tiền lớn mà chị không dám tưởng đến.
- Hãy làm theo lời tôi! - Bruce quát lên, rồi lấy lại giọng bình tĩnh thường ngày, chàng điềm đạm và nhanh chóng ra lệnh.
- Trong chiếc ngăn kéo trên của cái bàn này có một con dao cạo râu, cầm lấy nó cùng với những cái dây kéo rèm cửa, mang tất cả đến đây, trói bà thật chắc chắn vào giường sao cho bà không thể giãy được. Trói cả cổ tay nữa. Rồi đi tìm cái chậu con và những chiếc khăn mặt, nhanh lên!
Sykes buộc phải chấp hành, vài phút sau mệnh lệnh đã được thi hành xong. Amber bị trói chặt trên giường, hoàn toàn bất tỉnh.
Bruce cúi người xuống ở phía thành giường thì thầm:
- Nào! Cầm con dao cạo lên và khía một nhát. Nhanh lên!
Chàng nắm chặt hai bàn tay lại đến nỗi các mạch máu hằn lên. Sykes cầm con dao trong tay, hốt hoảng nhìn chàng:
- Thưa ngài! Tôi không làm đâu! Tôi không thể làm được!
Hàm răng chị va vào nhau lập cập. Mồ hôi Bruce chảy thành những hạt lớn. Chàng đưa lưỡi liếm đôi môi khô và nuốt nước bọt từng hồi:
- Được, chị làm được, ngốc ạ! Cần phải làm. Nào, làm đi!
Sykes nhìn chàng một lát, rồi như bị thôi miên bởi sự quyết tâm của chàng, chị cúi xuống và đặt lưỡi dao lên cái khối đỏ hỏn và rắn. Vừa lúc đó Amber cựa quậy, đầu cô quay về phía Bruce. Sykes giật nảy mình. Bruce lại ra lệnh, giọng khản đặc, hai tay nắm chặt, run lên vì tức giận:
- Khía đi! Nhanh lên!
Với một quyết tâm bất ngờ, Sykes ấn lưỡi dao vào trong khối đông đặc; cùng lúc đó Amber rên lên dần dần trở thành một tiếng kêu rú khiếp đảm. Sykes bỏ con dao ra và lùi lại mắt nhìn thao láo vào Amber đang tìm cách vùng ra và hét lên đau đớn. Bruce cố gượng ngồi lên:
- Giúp tôi với nào!
Sykes vâng lệnh ngay, một tay ôm lấy người chàng còn khuỷu tay kia nâng khuỷu tay chàng lên. Một loáng sau chàng đã quỳ xuống được bên cạnh giường con và cầm lấy con dao cạo:
- Giữ chặt hai đầu gối bà.
Một lần nữa Sykes lại tuân lệnh, mặc dù Amber tiếp tục giãy giụa, miệng la hét, mặt méo mó, như một con vật bị điên. Với tất cả sức lực còn lại, Bruce khía mạnh con dao lên đầu hạch, ấn nó xuống và ngoáy một cái. Khi rút con dao ra, máu vọt lên và Amber ngất đi. Bruce kiệt sức, đầu gục xuống cánh tay. Vết thương của chính chàng cũng bị há toác và máu thấm đỏ các băng như vậy.
Sykes chạy lại đỡ chàng đứng lên:
- Thưa ngài! Mời ngài hãy nằm xuống nghỉ đã!
Chị giật lấy con dao cạo và giúp chàng lên giường, vội ném lên người chàng một cái chăn rồi quay đến bên Amber, lúc này mặt cô đã xanh lét màu sáp. Nhưng tim còn đập, tuy có rất khẽ. Máu tuôn ra từng đợt ở vết thương, tuy vậy không có mủ, chất độc không chảy ra.
Sykes làm việc như điên và tự động vì Bruce đã lại ngất đi. Chị thấm máu, nung nóng tất cả những viên gạch có trong phòng và lấy tất cả những bình nước nóng để quây lấy Amber. Chị đắp những vải nóng lên trán cô. Sykes hi vọng chiếm được một trăm livrơ.
Gần một giờ sau Bruce mới tỉnh, chàng giật mình hỏi:
- Bà đâu? Chị không để người ta mang bà đi chứ?
- Suỵt! Thưa ngài, hình như bà ngủ. Bà vẫn còn sống và tôi thấy bà có khá hơn.
Bruce cúi xuống nhìn Amber:
- Ôi! Cám ơn Chúa! Cám ơn Chúa! Sykes, tôi xin thề là chị sẽ có món tiền một trăm livrơ! Tôi còn có thể cho chị đến hai trăm!
- Cám ơn ngài lắm lắm! Nhưng lúc này ngài nên nằm nghỉ thì hơn. Trông ngài không được khỏe đâu.
- Đúng đấy. Đánh thức tôi dậy nếu bà…
Chàng không nói hết câu.
Sau cùng, mủ bắt đầu chảy ra. Amber nằm đấy yên tĩnh, trong cơn hôn mê, nhưng cái sắc đen trên da đã biến mất và mạch cô đã đập mạnh và đều hơn. Bỗng nhiên tiếng chuông cầu hồn lại vang lên. Sykes rùng mình nhưng lại bình tĩnh ngay. Buổi tối nay tiếng chuông đó chưa phải là cho các bệnh nhân của chị.
Vào buổi sáng ngày thứ tư, Sykes tuyên bố:
- Thưa ngài, tôi đã làm việc rất xứng đáng để được hưởng món tiền mà ngài đã hứa. Bây giờ tôi tin là bà nhà sẽ sống. Vậy, tôi có thể lĩnh tiền được rồi chứ?
Bruce mỉm cười đáp:
- Chị đã làm việc rất tốt. Và tôi rất biết ơn chị, nhưng xin chị hãy đợi cho ít ngày nữa!
Chàng không muốn cho chị một món nữ trang, trước tiên bởi vì thứ này là của Amber, sau đó sợ nó khuyến khích chị ta ăn trộm. Sykes đáng được hưởng món tiền đó nhưng Bruce không dám tin chị.
- Trong nhà chỉ còn có mấy đồng silinh phải để đi chợ. Chừng nào mà tôi có thể đi ra ngoài được, tôi sẽ đi lấy tiền cho chị ngay.
Bây giờ ban ngày nhiều lúc chàng đã ngồi lên được, nếu cần có thể đứng lên, nhưng không bao giờ đứng mấy phút liền. Cái cảnh yếu đuối miên man ấy vừa làm chàng vui, cũng vừa làm chàng bực; một hôm chàng nói với Sykes:
- Thà tôi bị một phát súng vào dạ dày, phát khác vào vai, bị rắn độc cắn, và bị những cơn sốt rét ác tính nhiệt đới, hoặc bị treo cổ còn hơn cứ ở trong tình trạng này mãi!
Phần lớn thời gian chàng đọc sách, mặc dù trong nhà chẳng có bao nhiêu sách.
Chàng luôn luôn đứng ở đầu giường để có thể trông nom được Amber, không một động tĩnh nào của cô mà chàng không thấy. Bệnh trạng của cô thuyên giảm rất chậm chạp, và sự lở loét của vết thương làm chàng lo ngại vì nó cứ tiếp tục há to ra, đường kính rộng đến hai đốt ngón tay. Nhưng cả hai người, Sykes và Bruce đều công nhận là nếu không trích, Amber đã chết.
Đôi khi Bruce kinh hãi thấy Amber giơ hai tay lên chơi vơi như để tự vệ và kêu lên thảm thiết:
- Không, không! Xin đừng có mổ!
Tiếng kêu đó kết thúc bằng một tiếng rên sầu thảm làm chàng rợn người. Sau đó bao giờ cô cũng mê man, nhiều khi trong cơn hôn mê, cô quằn quại và thốt ra những câu vô nghĩa. Bảy ngày trôi qua trước khi Amber trông thấy và nhận ra Bruce. Từ phòng khách vào, chàng thấy cô tựa người vào cánh tay Sykes, đang nuốt một ít xúp, uể oải và buồn nản. Bruce khoác một cái chăn lên vai, quỳ xuống bên chiếc giường nhỏ. Cô cảm thấy sự có mặt của chàng và từ từ quay đầu lại. Cô trừng trừng nhìn chàng một lúc rồi khẽ thì thào:
- Anh Bruce?
Chàng nắm hai tay cô trong tay mình.
- Phải, em yêu! Anh đây!
Thoáng một nụ cười, cô muốn nói, nhưng chưa thốt lên được, chàng phải đi ra chỗ khác để tránh cho cô phải cố sức. Hôm sau, từ sáng sớm, khi Sykes chải tóc cho cô, cô nói với chàng. Tiếng của cô nhỏ và yếu làm cho chàng phải cúi xuống để nghe.
- Em nằm đây đã bao lâu rồi?
- Tám ngày rồi Amber ạ!
- Bây giờ anh đã lại sức chưa?
- Sắp rồi. Chỉ trong vài ngày nữa là anh sẽ có thể chăm sóc được em.
Cô nhắm mắt lại, thở dài mệt nhọc. Đầu lăn trên gối, bộ tóc dẹt và bóng nhẫy, rơi xuống thành từng búi đầy xung quanh mặt. Các xương đòn gánh nhô lên, có thể đếm được xương sườn.
Cùng ngày hôm đó chị hộ lý mắc bệnh, mặc dù chị ta cho mình là mãi mãi không việc gì, chỉ là một sự khó chịu do ăn uống. Bruce đã không lầm, anh không muốn để chị đến gần, Amber khuyên chị nên đi nằm trong phòng trẻ nghỉ ngơi, chị tuân lời. Bruce khoác cái chăn, đi vào trong bếp.
Có lẽ Sykes không có thì giờ, cũng có thể là không nhận thức được thế nào là một căn nhà gọn ghẽ. Tất cả các dụng cụ đều bừa bãi và bẩn thỉu. Sàn gác và các đồ đạc đều phủ lớp bụi, những mẩu nến thừa vứt bừa bãi. Trong bếp đầy những bát đĩa nồi niêu bẩn thỉu, giẻ lau bỏ trong những xô, thực phẩm không được sắp xếp, mà để trên bàn, ngay cả dưới sàn gác.
Mọi thứ đều hư hỏng do nóng. Chàng thấy bơ đã có mùi sữa chua, trứng đã thối. Chàng uống một bát nước xúp, chị ta nấu nướng quá vụng về, chàng đành nuốt. Rồi tìm thứ tốt nhất, chuẩn bị một khay cho Amber.
Lúc chàng cho cô ăn, chậm chạp, từng muỗng một, bỗng Sykes vùng vẫy và mê hoảng kêu. Amber hoảng hốt nắm lấy tay chàng:
- Gì thế anh?
- Có gì đâu, em yêu. Ở dưới phố đó. Thôi lúc này thế là đủ rồi, lại nằm xuống đi em!
Cô vâng lời nhưng mắt không rời chàng, khi chàng đến cửa phòng trẻ, đóng khóa lại và ném chìa khóa lên bàn. Cô khẽ nói:
- Có ai ốm trong đó phải không?
Chàng trở lại, ngồi xuống bên cạnh cô:
- Chị hộ lý đấy, nhưng chị ta không ra được đâu. Em chớ có sợ hãi, em nên ngủ đi!
- Nhưng anh Bruce, nếu chị ta chết? Làm sao mà anh đẩy xác ra ngoài được?
Cái nhìn của Amber biểu lộ cô đang nghĩ gì: vụ lôi xác Spong xuống dưới nhà, chiếc xe bò chở xác chết!
- Việc đó em không phải lo. Cũng đừng nghĩ đến đấy nữa. Anh lo liệu được hết. Thôi em yêu! Ngủ đi và sẽ khỏi.
Trong hai ba giờ liền, Sykes tiếp tục mê sảng. Chị đập cửa xin được ra, yêu cầu số tiền đã hứa, nhưng Bruce đều lặng thinh. Các cửa sổ của phòng trẻ trông xuống sân. Vào khoảng giữa đêm, Bruce nghe thấy có tiếng kêu và tiếng mở cửa rất mạnh. Rồi chàng nghe thấy có một tiếng rú dài, chị ta đã nhảy từ gác hai xuống đất. Lúc chiếc xe bò đi qua, Bruce mở cửa sổ và chỉ cho người lính gác biết họ có thể tìm thấy xác chết ở đâu.
Buổi trưa hôm sau người hộ lý thứ ba tới.
Bruce đang nằm, lơ mơ ngủ, mệt lả vì đã cố gắng làm ít thức ăn cho Amber, thay băng, rửa mặt và tay cho cô. Chàng từ từ mở mắt, thấy một bà già đứng ngay cạnh giường, mụ đang quan sát chàng với con mắt dò xét và thóc mách. Chàng chau mày, tự hỏi làm sao mà mụ vào được không một tiếng động như vậy. Sự xuất hiện của mụ làm chàng không ưa ngay từ đầu.
Mụ bẩn thỉu, mặt nhăn nheo, hơi thở hôi hám. Nhưng Bruce thấy mụ đeo đôi hoa tai bằng kim cương có vẻ thật và nhiều cái nhẫn có giá trị. Đó là một mụ ăn cắp, một con quỷ cái, hoặc cả hai cũng nên.
- Xin chào ông. Giáo khu đã phái tôi đến đây. Tôi là Maggot.
- Tôi đang sắp khỏi - Bruce nói và chăm chú quan sát mụ, và làm ra vẻ mình khỏe hơn là thực tế - nhưng vợ tôi còn cần phải chăm sóc nhiều. Sáng nay tôi đã cho nhà tôi ăn, nhưng cần phải cho ăn bữa nữa. Bà hộ lý vừa rồi đã để nhà bếp thật thảm hại không còn gì ăn cả, bà có thể nhờ người lính gác đi mua thực phẩm.
Lúc Bruce nói, mụ già đưa mắt kiểm kê căn phòng. Đồ đạc phủ khăn dạ bạc, những cái bàn cẩm thạch, những cái bình có giá trị đặt trên lò sưởi.
- Tiền để đâu? - Mụ hỏi không nhìn chàng.
- Có bốn đồng silinh để trên cái bàn này. Ngần ấy cũng đủ mua các thứ cần thiết, người lính gác có tiền thù lao rồi.
Mụ cầm lấy tiền rồi ném qua cửa sổ cho người lính gác, bảo anh đi mua thức ăn làm sẵn ở gần đấy. Một lúc sau Bruce bảo mụ thay băng cho Amber, mụ dứt khoát từ chối, nói rằng tất cả những người hộ lý nào đã băng một cái hạch đều chết cả, mụ không muốn chết như thế.
Bruce bực tức, nhưng chàng bình tĩnh trả lời:
- Với những điều kiện đó, nếu chị không muốn làm gì cả, chị nên đi đi thì hơn.
Mụ cười gằn một cách láo xược, nhưng chàng lo là mụ biết được chàng còn yếu.
- Thưa ngài không ạ. Tôi đã được giáo khu phái đến đây, nếu tôi không ở lại, tôi sẽ không được trả lương.
Hai người giương mắt nhìn nhau, rồi chàng đứng lên, khoác một cái chăn lên vai. Mụ nhìn chàng làm trong lúc chàng quỳ bên cạnh Amber, tiết kiệm sức lực. Cáu tiết, chàng quay lại:
- Thôi cút đi, sang phòng khác!
Vẫn cười gằn, mụ tuân lời, đóng cửa lại. Chàng thét bảo mụ cứ để cửa ngỏ, nhưng mụ không nghe thấy. Chàng nguyền rủa, thay nốt băng rồi nằm dài ra nghỉ. Từ phòng khách không một tiếng động vọng tới. Nửa giờ trôi qua chàng mới đủ sức để trở dậy. Đi qua phòng, chàng nhẹ nhàng mở cửa và thấy mụ đang lục ngăn kéo bàn. Nhiều đồ vật để rải rác mọi nơi, rõ ràng là mụ đang tìm kiếm một cách có phương pháp.
- Chị Maggot?
Mụ ngẩng mặt lên thấy cặp mắt lạnh lùng của chàng:
- Thưa ông bảo sao?
- Chị không thể tìm thấy một vật có giá trị giấu ở đây đâu. Tất cả những thứ mà chị có thể ăn cắp được đã đem gửi cả rồi. Chúng tôi cũng không để tiền trong nhà, trừ một ít tiền lẻ để đi chợ.
Mụ không trả lời, nhưng một lát sau mụ đứng lên đi sang phòng ăn. Bruce tức điên lên vì chàng tin chắc là nếu mụ ta nghi trong nhà có bảy mươi livrơ trở lên, mụ sẽ không ngần ngại gì mà không giết chết hai người.
Đêm hôm đó chàng ngủ rất ít vì sự có mặt của mụ hộ lý trong phòng khách, mụ đã thấy dấu vết về bệnh tật của Sykes nên đã từ chối không chịu nằm trong phòng trẻ. Hai ba lần nghe thấy có tiếng động chàng chồm dậy lắng nghe. “Nếu nó định giết ta, chàng nghĩ, ta sẽ bóp cổ nó”. Chàng nắm chặt hai tay, nhưng thất vọng, vì các ngón tay của chàng chưa có được sức lực trước kia.
Vào lúc mờ sáng, chàng ngủ rất say, khi chàng tỉnh dậy thì mụ đang cúi xuống người chàng, cánh tay luồn xuống dưới nệm. Thấy chàng mở mắt, mụ từ từ đứng lên không hề bối rối. Chàng không hiểu mụ đã tìm thấy cái túi đựng tiền và đồ nữ trang chưa.
- Thưa ông, tôi thu dọn giường cho ông.
- Tôi muốn tự tay làm lấy.
- Hôm qua ông bảo tôi có thể ra đi. Nếu ông cho tôi năm mươi livrơ, tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Chàng nhìn mụ với vẻ tinh quái, thừa biết là mụ làm thế chỉ để biết rõ xem chàng có để tiền trong nhà không.
- Tôi đã nói với chị là chỉ còn ít tiền lẻ trong nhà.
- Làm sao, thưa ông? Chỉ có vài đồng tiền lẻ, một vị quan lớn như ngài, ở một căn hộ như thế này!
- Tất cả tiền bạc của chúng tôi đều gửi ở tiệm kim hoàn cả rồi. Thực phẩm mua hôm qua còn không?
- Thưa ông không. Tên lính gác đã ăn cắp gần hết rồi. Cần phải bảo hắn đi mua nữa.
Suốt ngày, mỗi khi đứng lên, chàng cảm thấy mụ quan sát chàng, mặc dù mụ không có mặt nhiều trong phòng. Chàng nghĩ bụng: “Mụ biết ta có tiền, đêm nay nó sẽ tìm cách chiếm đoạt. Dù chẳng có một đồng xu nào, chỉ ngay những đồ đạc cũng là cả một gia tài đối với nó rồi”.
Muốn cứu được mạng sống cho hai người, phải cảnh giác, do đó suốt ngày chàng để tâm nghiên cứu kế hoạch.
Sau cùng chàng quyết định là sẽ để một bộ chăn thay chỗ chàng trên giường, còn chàng thì nấp sau một cái màn cửa chờ. Nếu mụ lại gần, chàng có thể choảng cho mụ cây đèn nến vào đầu. Nhưng kế hoạch đó không thành vì mụ không chịu đóng cửa. Lúc buổi tối, khi chàng yêu cầu, mụ tuân theo, nhưng chỉ vài phút sau chàng nghe thấy mụ khẽ mở nó ra. Cửa để hé như vậy trong hơn một giờ, chàng lại nhắc lại:
- Đóng cho tôi cái cửa cẩn thận vào, chị Maggot!
Mụ không trả lời nhưng tuân theo. Căn phòng dần dần tối hẳn. Chàng đợi nửa giờ, rồi từ từ và thận trọng đứng lên, không rời mắt khỏi cửa, bắt đầu tập trung các chăn. Chàng đang sắp xong thì nghe thấy một tiếng động nhẹ và thấy cánh cửa mở ra. Bực mình, chàng nghiêm khắc gọi:
- Chị Maggot đâu!
Mụ không trả lời, nhưng chàng cảm thấy mụ đang quan sát chàng, vì ánh trăng đã chiếu vào trong phòng.
Chàng không nhìn thấy mụ, nhưng mụ thấy được mọi hành động của chàng. Quay trở về giường, chàng nằm dài ra, toát mồ hôi vì phẫn nộ nghĩ rằng vừa thoát khỏi bệnh dịch hạch, bây giờ hai người lại có thể chết vì bàn tay một mụ đàn bà ghê tởm.
“Không thể để như thế được! Ta sẽ không cho phép nó giết hại ta!” Chàng cảm thấy trách nhiệm đối với Amber còn lớn hơn đối với mình.
Nhiều giờ trôi qua.
Cuối cùng mụ Maggot vào trong phòng.
Chàng trông thấy cửa mở rất từ từ, một lát sau có tiếng ván sàn gác kêu. Trăng đã lặn và trong phòng tối hoàn toàn. Tim đập mạnh, chàng cảm thấy mình lanh lẹ một cách kỳ lạ, cặp mắt chàng tìm cách xuyên thủng bóng đêm, tai chàng căng ra đến độ nhận thấy được mạch của mình đập.
Mụ tiến lại rất từ từ. Mỗi khi chàng nghe thấy một tấm ván sàn kêu, sau đó là im lặng hoàn toàn, làm cho chàng không thể hiểu được tiếng động từ đâu tới. Thời gian ngắt quãng thật nặng nề, nhưng chàng buộc lòng vẫn phải nằm dài im lặng, hơi thở bình thường. Thần kinh căng thẳng, tay chân run lên, chỉ muốn vùng dậy vồ lấy cổ họng mụ. Nhưng chàng chưa dám vì mụ có thể chạy trốn, và thế là phải làm lại từ đầu. Nỗi sợ hãi ghê gớm là không thể cưỡng lại trước sự căng thẳng như vậy.
Đột nhiên, chàng cảm thấy hơi thở của mụ ở gần ngay bên cạnh. Chàng mở to mắt nhưng chẳng trông thấy gì. Chàng lưỡng lự một lúc. Rồi, nhanh nhẹn với sức mạnh khác thường, mụ ném một cái dây thòng lọng lên đầu chàng và kéo mạnh. Chàng giơ một bàn tay ra chộp lấy cánh tay mụ, kéo về phía mình, đồng thời bàn tay kia nhấc cái thòng lọng ra khỏi cổ mình và ấn nó sang cổ mụ Maggot. Dùng hết sức bình sinh, chàng ghì nó lại. Mụ chống cự, vùng vẫy man rợ, bật ra những tiếng kêu ú ớ… Chàng vẫn ghì chặt, mấy phút sau, chàng cảm thấy mụ đã chết. Thả cho cái xác lăn xuống sàn, chàng cũng ngã sóng soài lên giường gần như bất tỉnh. Amber vẫn cứ ngủ…