- XXVI -
Amber - nữ bá tước Radclyffe!
Cô nói chậm rãi vẻ thỏa mãn.
Cô ngắm mình trong gương, nheo cái mũi nhỏ lại, búng các đầu ngón tay và quay lại nói thêm: “Tốt cho ta lắm rồi!”
Họ đã thành hôn từ một tuần lễ nay, nhưng cuộc sống của cô không vì thế mà hay hơn hồi còn là bà Dangerfield, và tất nhiên không được vui bằng hồi còn là bà St. Clare ở nhà hát Hoàng Gia.
Các nạn nhân của bệnh dịch hạch vẫn còn ở con số một trăm một tuần lễ. Nhà Vua vẫn chưa trở về Whitehall. Vậy là Amber ở nhà, hiếm khi rời khỏi căn phòng của mình, vì các phòng còn lại trong nhà vẫn bẩn thỉu và buồn thảm. Cô phát chán và đâm ra cáu kỉnh. Sao! Giá trị của sáu mươi ngàn livrơ của cô chỉ có vậy thôi sao? Buồn thảm về sự có mặt của một người đàn ông mà cô khinh!
Bởi vì, từ khi cô làm vợ Radclyffe, hắn càng ngày càng trở nên bí hiểm trước mắt cô. Cô gặp hắn rất ít, vì hắn còn có biết bao công việc bận rộn khác mà không chịu chia sẻ với cô. Ngày nào cũng vậy, trong nhiều giờ liền hắn ở trong phòng thí nghiệm thông liền với phòng ngủ của hắn, và những dụng cụ mới được chuyển vào đó không ngừng. Nếu không, hắn lại ở phòng làm việc tầng dưới, hoặc trong thư viện, đọc, viết, sắp xếp các hóa đơn, hoặc trông nom việc tu bổ lại nhà cửa. Dù các khoản chi này đều được thanh toán bằng tiền của Amber, vậy mà không bao giờ cô được hỏi đến.
Thông thường mỗi ngày họ gặp nhau hai lần, bữa ăn trưa và lúc đi ngủ. Câu chuyện trong bữa ăn thật khô khan và tẻ nhạt, phần nhiều được đề cập đến các người đầy tớ; nhưng trên giường ngủ họ không nói chuyện gì với nhau. Bá tước không làm ái tình với cô, theo nghĩa đúng của nó, vì hắn bị bất lực, có thể là đã từ lâu. Hơn thế nữa, hắn lại còn khinh cô, rõ ràng và thành thục, ngay cả khi cô khêu gợi ở hắn một ham muốn nào đó, hoặc một ý nghĩ về quá khứ mà hắn không thể nào giải thích nổi. Tuy nhiên hắn đã từng có ý định mãnh liệt chiếm lấy cô hoàn toàn, về thể xác, hết đêm này sang đêm khác tìm mọi cách để được thỏa mãn dục vọng đó, nhưng không bao giờ đạt được, đẩy hắn đến một trạng thái thèm muốn kỳ lạ và bất lực đến điên cuồng.
Ngay từ đêm đầu, hai người đã là thù địch của nhau, nhưng mấy ngày sau mọi ác cảm của họ chuyển thành xung đột công khai. Đó là về vấn đề tiền.
Hắn đưa cho vợ xem một mẩu giấy viết rất rõ ràng, gửi cho Shadrac Newbold: “Yêu cầu thanh toán cho bá tước Radclyffe người cầm giấy này, một số tiền là mười tám ngàn livrơ”, hắn yêu cầu cô ký vào, vì tiền vẫn thuộc về Amber, mặc dù hắn nắm được bản đăng ký kết hôn cho phép hắn được quyền kiểm soát toàn bộ gia tài của vợ, trừ một số tiền là mười ngàn livrơ.
Hai người đứng trước một cái bàn viết nhỏ, vừa đưa giấy cho vợ, hắn vừa chấm một ngòi bút lông ngỗng vào lọ mực, Amber liếc nhìn vào tổng số tiền, kêu lên và quay lại nhìn hắn, tức giận:
- Mười tám ngàn livrơ! Với cái đà này thì gia sản của tôi sắp chắp cánh mà bay!
- Xin lỗi bà, tôi cũng thấy như bà, tính chất bốc hơi của tiền bạc, và tôi cũng không hơn gì bà muốn cho món thừa kế của bà tan thành mây khói. Số tiền này dùng để thanh toán những món nợ đã chồng chất từ hai mươi lăm năm nay của tôi.
Hắn nói với giọng của một giáo sư đang giảng một bài toán khó cho một đứa trẻ con không thông minh lắm. Amber nhìn hắn giận dữ. Cô lưỡng lự cố tìm một lối thoát. Cuối cùng cô cầm lấy ngòi bút, tự chấm nó vào lọ mực và cáu kỉnh vạch tên mình phía dưới tờ giấy. Rồi ném bút đi, cô đi đến cửa sổ, quay lưng về phía chồng.
Vài phút sau, nghe tiếng cánh cửa đóng lại. Đột nhiên cô quay mình nửa vòng, vớ lấy cái bình Tàu nhỏ, ném mạnh nó sang mé bên kia phòng:
- Đồ quỷ già! - Cô kêu lên. - Cút mẹ mày đi!
Nan vội lao đến nhặt các mảnh vỡ:
- Trời ơi! Thưa bà… Đức ông sẽ điên lên khi thấy việc bà vừa mới làm. Ngài quý cái bình nhỏ này lắm!
- Phải! Còn tao, tao quý món tiền mười tám ngàn livrơ của tao lắm! Thằng khốn nạn! Tao cũng muốn làm cho cái đầu của nó cũng sẽ như thế! Trời ơi! Chồng con gì, thuốc độc!
Amber đảo mắt, sốt ruột nhìn ra xung quanh, kiếm một cái gì để tiêu khiển:
- Tansy đâu?
- Đức ông cấm em không được giữ nó trong buồng khi có bà trong đó.
- Thế hả? Được rồi ta xem!
Cô chạy ra mở cửa rồi gọi:
- Tansy đâu?
Một lúc không có tiếng trả lời. Rồi từ sau một cái tủ lớn chui ra bộ mặt đen sì và bóng loáng. Nó nhấp nháy cặp mắt ngái ngủ rồi trả lời qua một cái ngáp:
- Thưa bà, con đây ạ!
- Mày làm gì đằng sau cái tủ ấy?
- Thưa bà ngủ ạ!
- Thế cái đệm của mày đâu?
- Thưa bà, con không thể ở đây được nữa ạ!
- Ai bảo mày thế?
- Thưa bà đức ông ạ!
- Vậy thì đức ông nói gì tao không biết. Mày cứ đến đây và làm theo tao nói, đừng có nghe ông, hiểu chưa?
- Hiểu rồi ạ!
Đến quá trưa, Radclyffe về với vẻ bình tĩnh thường ngày, thấy Amber ngồi dưới đất chơi bài với Tansy và Nan. Mỗi người đều có một chồng tiền lẻ để trước mặt, hai người phụ nữ cười thoải mái mỗi khi thấy Tansy làm trò khỉ. Amber trông thấy bá tước vào nhưng làm như không hay cho đến khi hắn đến tận bên cạnh. Tansy trợn tròn mắt sợ hãi. Nan im lặng lo âu. Chỉ có Amber thờ ơ nhìn chồng, tay xóc lá bài. Bực tức, tim cô đập nhanh hơn.
Nhưng như cô đã nói với Nan, cô phải làm cho chồng thấy cô không chịu để cho bị cai quản đâu.
- Thế nào bá tước? Tôi mong rằng các chủ nợ của ông thỏa mãn cả rồi chứ?
- Thưa bà, - Radclyffe chậm rãi nói - quả thật bà làm tôi bị bất ngờ.
- Thật thế ư? - Nói xong Amber ném cỗ bài xuống sàn.
- Bà ngây thơ hay trác táng?
Amber liếc mắt nhanh nhìn chồng rồi thở dài mệt mỏi. Sau đó cô đứng lên, nắm lấy cổ tay Tansy để bắt nó cũng đứng lên. Bỗng nhiên cô thấy bị đánh mạnh vào bàn tay, Tansy kêu lên một tiếng thất thanh và giấu mình vào trong các nếp váy của cô.
- Thưa bà, yêu cầu bà đừng có mó vào con vật này nữa!
Radclyffe nói bằng một giọng bình thản, nhưng cặp mắt hắn sáng lên một ánh man rợ. Thấy Tansy chạy trốn, hắn nói thêm:
- Cút khỏi nơi đây ngay!
Hắn nhìn Nan đang đứng cạnh Amber và nói tiếp:
- Này chị Nan, tôi đã bảo với chị là không được để nó trong buồng khi có bà lớn trong đó. Làm sao mà…
- Không phải lỗi tại chị ta, - Amber cắt lời. - Chị ta có nói với tôi. Chính tôi đã bảo nó vào.
- Tại sao?
- Và tại sao không? Nó đã ở với tôi từ hai năm rưỡi trời nay, nó ra vào trong buồng tôi tùy nó.
- Trước kia thì có thể, nhưng bây giờ thì không. Thưa bà, bà là vợ tôi, nếu bà không có ý niệm về đoan trang lịch sự, thì tôi có cho bà…
Tức giận, Amber quyết định xúc phạm hắn với thứ vũ khí độc nhất mà mình có, cô khẽ trả lời, nhưng với một nụ cười nhạo báng:
- Tuy nhiên, thưa bá tước, ông không nghĩ là ông không bị thằng bé con này cho mọc sừng chứ!
Hai con mắt Radclyffe như bật ra những tia máu, các mạch máu trên trán hắn phồng lên. Trong một giây, Amber thấy thật sự khiếp đảm vì cô đọc được ý giết người trong mắt hắn; nhưng may thay hắn đã trấn tĩnh được và, phủi một hạt bụi trên cravat, hắn nói:
- Thưa bà, tôi không thể hình dung nổi người chồng thứ nhất của bà là loại người thế nào. Tôi xin khẳng định với bà là một người đàn bà nước Ý mà nói với chồng như vậy sẽ phải hối hận về sự láo xược của mình.
- Phải, nhưng tôi không phải là đàn bà Ý, và chúng ta đang ở bên nước Anh.
- Ở đó người chồng không có quyền gì, bà tưởng thế phải không? - Hắn quay đi và nói thêm - Ngày mai con khỉ đen này sẽ phải rời bỏ ngôi nhà này!
Đột nhiên Amber thấy hối hận về sự hỗn xược và thách thức của mình. Cô hiểu rằng hắn sẽ không để cho bị xỏ mũi dắt đi như Jack Đen hay Luke Channell, cũng như không để bị lợi dụng như Morgan hay Dangerfield. Hắn không yêu cô và không quý trọng cô. Và mặc dù cô thích nhạo báng chồng, cô biết rõ rằng, về nguyên tắc mà nói, người vợ bị phụ thuộc vào chồng, cả về thể xác lẫn tinh thần. Hắn có thể làm theo ý hắn muốn, ngay cả giết vợ, nhất là nếu hắn giàu có và có tước vị. Cô bèn đổi giọng:
- Đừng làm cho nó phải khổ sở!
- Tôi chỉ muốn rũ bỏ được nó. Tôi không chấp nhận để nó ở lâu hơn nữa dưới mái nhà của tôi!
- Nhưng xin chớ làm cho nó phải khổ sở, phải không? Nó cũng vô tội và không có khí giới như một con chó nhỏ. Không phải lỗi tại nó! Ôi! Đề nghị ông để tôi gửi nó đến nhà Almsbury! Ông ấy sẽ trông nom nó. Ông đồng ý chứ, thưa bá tước?
Cô ghê tởm phải cầu xin hắn một đặc ân, nhưng cô rất quý Tansy và không thể chịu đựng được ý nghĩ nó sẽ bị khổ sở.
Radclyffe nhìn Amber thú vị, và câu trả lời của hắn là một sự trả thù về những sỉ nhục mà hắn đã phải chịu:
- Thật khó mà tưởng tượng được, không vì một lý do gì mà một người đàn bà lại thương yêu một con khỉ nhỏ như vậy.
Amber nghiến răng lại, cô trấn tĩnh để không nổi nóng. Trong một lúc lâu hai vợ chồng đối mặt nhau. Sau cùng Amber nhắc lại:
- Ông đồng ý chứ, gửi nó đến nhà Almsbury?
Radclyffe khẽ mỉm cười, sung sướng vì đã làm nhục được vợ:
- Được rồi, ngày mai tôi sẽ gửi nó đi.
Đặc ân ấy được chấp nhận như một cái tát. Amber cúi mặt xuống:
- Xin cám ơn ông!
Cô nghĩ thầm trong bụng: “Một ngày kia tao sẽ chặn họng mày, thằng già tàn bạo kia!”
Ngày mùng 1 tháng Hai, Vua Charles trở về Whitehall. Một lớp tuyết dày phủ trên mặt đất, tiếng chuông nhà thờ vang lên vui vẻ và những ngọn pháo bông chiếu sáng bầu trời mùa đông ảm đạm đón mừng Hoàng đế. Tuy nhiên Hoàng hậu và tất cả các bà đều còn ở lại Hampton Court. Bà Castlemaine vừa mới cho ra đời đứa con trai thứ hai; Hoàng hậu lại mới bị sảy thai. Và quận công York hờn dỗi với bà quận chúa vì, theo như người ta nói, quận chúa đã dan díu với ông Sidney đẹp trai. Radclyffe sẽ đi trình diện với Vua, nhưng Amber chưa thể tới triều đình trước khi các bà trở về; cô đã được giới thiệu trong một buổi khiêu vũ và trong tất cả các cuộc tiếp khách chính thức. Sau khi đã làm xong nhiệm vụ, Radclyffe không mấy khi vào triều. Hắn không phải là loại người được nhà vua chọn để tâm sự và tôn giáo đã ngăn không để hắn giữ một vị trí nào. Hơn nữa hắn xa triều đình đã quá lâu. Một thế hệ mới đã đến thay thế, hắn không thuộc thế hệ đó. Hắn phê phán nghiêm khắc lối sống mới, là trống rỗng, là phù phiếm, thiếu ân đức, thiếu bản chất. Hắn nói, phần lớn đàn ông đều là nô lệ hoặc những kẻ ngu ngốc, còn đàn bà là một lũ lắm mồm không có đầu óc… kể cả vợ hắn. Đối với Amber, thời gian trôi đi chậm hơn thường lệ. Cô ở hàng giờ bên Susanna, dạy bé tập đi, chơi với bé, và hát cho bé nghe tất cả những bài hát trẻ con mà cô còn nhớ. Cô yêu quý con gái, tuy nhiên cô không thể xây dựng tất cả cuộc đời trên đứa bé ấy. Cô ham muốn mãnh liệt được đi sâu vào cái thế giới hấp dẫn ấy. Cô đã mua và trả giá quyền được thừa nhận và có thể ra vào bằng cửa lớn một cách hãnh diện, không cần phải luồn lọt như một kẻ có tội bằng con đường quanh co. Cô lấy làm sung sướng thấy Radclyffe không thích cuộc sống trong cung đình, vì như vậy cô được tự do thoải mái.