- XLVIII -
Những ngày tiếp theo ở lâu đài Ravenspur, Amber không ra khỏi phòng ngủ. Khách đến thăm, cô đều không tiếp, cô không đến Cung điện. Người ta đồn rằng Amber bị Carlton phu nhân bỏ thuốc độc đang chờ chết. Những kẻ khác lại cho là cô bị sẩy thai. Amber chẳng chú ý đến những lời đồn đại ấy, nhưng khi Charles cho người đến hỏi thăm, cô trả lời là bị cảm nặng.
Phần lớn thời gian, Amber nằm trên giường, không phấn son, tóc rơi xuống thành từng mớ… Mắt thâm quầng và nước da tái; cô ít ăn, uống rượu nhiều trong thời gian gần đây. Lưỡi dày lên, miệng đau, cô tự nhủ thầm chết đi còn hơn.
Trong quá khứ, từng bị nhiều cảnh cô đơn buồn tủi, nhưng lần này nặng hơn nhiều. Tất cả những gì cô đã mơ ước về tương lai, cả những gì đạt được trong hiện tại, đều đã đổ sụp trong phòng khách của Almsbury. Chỉ trong vài phút cô đã phá đi tất cả, không còn lại gì để mà xây dựng lại nữa. Ngay cả nghị lực, một sức sống mãnh liệt chưa bao giờ đáng chê trách, hình như cũng đã biến mất.
Lúc Buckingham đến tìm cách lôi cuốn cô vào một âm mưu mới, ông ta bực mình thấy cô thờ ơ lạnh nhạt. Để có được câu trả lời, ông đã phải nâng khoản thù lao lên gấp đôi. Nhưng với lòng nhiệt huyết thường có của ông, ông sẵn sàng phung phí cả tài sản còn lại của mình cho một mục đích mờ ám và ngông cuồng nhất. Ông có ý định bỏ thuốc độc cho nam tước Arlington.
Amber ngồi nghe Buckingham trình bày kế hoạch, không thể không thán phục ông, mặc dù đầy ghê tởm. Cuối cùng cô nhún vai vẻ nhạo báng:
- Trời ơi! Ngài là một tên giết người bậc thầy. Rồi sau đó ngài sẽ dùng cách nào để khử bỏ tôi?
Buckingham mỉm cười thân ái:
- Khử bỏ bà à! Tôi phản kháng đấy! Tại sao nào? Bà còn có ích cho tôi lắm!
- Tất nhiên rồi! - Amber công nhận. - Tôi tin chắc là ngài muốn thấy đầu tôi, chứ không phải đầu ngài, bị treo lơ lửng ở một cái cột trên cầu thang Luân Đôn!
- Bậy nào! Hoàng thượng không đời nào đưa bà ra xét xử, mặc dù có ám hại cuộc sống của chính em ruột Người. Người có một trái tim quá dịu hiền đối với tất cả những phụ nữ Người đã ngủ với… Nhưng xin bà chớ lo ngại, tôi không đến nỗi quá vụng về để cả hai chúng ta bị nguy hiểm đâu.
Amber chẳng hoài công tranh luận với Buckingham, nhưng cô biết rất rõ tại sao ông cần đến cô. Ông ta cần một cái bung xung trong trường hợp xảy ra điều gì xấu. Hơn nữa, cô còn là người phụ nữ độc nhất trong triều có thể làm cho vua tin tưởng, hoặc khuyên Người giả vờ tin là Arlington đã chết vì lý do tự nhiên. Trường hợp bị thất bại, tất nhiên là cô sẽ phải chịu những hậu quả.
Nhưng Amber không chịu thất bại. Vì trong khi Buckingham trình bày kế hoạch của ông, cô cũng tự thiết lập một kế hoạch cho mình. Kế hoạch của quận công là một sự xúi xiểm không thể làm cho cô thờ ơ, cô tỉnh cơn mê muội. Cô có thể chơi cho quận công một vố, khuất phục Arlington, và vớ được một món tiền lớn với ít nguy hiểm.
Buckingham biếu cô hai ngàn năm trăm livrơ, phần nửa kia sẽ được trả sau cái chết của Arlington, và Amber vội vã cho đi tìm Newbold. Sau đó cô đi đến địa điểm đã hẹn với Arlington.
Lúc cô rời khỏi Cung điện đã gần nửa đêm, trong một cái sọt đựng quần áo đem giặt, do hai người đàn ông khiêng, núp kín trong đống váy áo bẩn của cô. Một lúc sau, Nan đi ra ngoài trong bộ quần áo của Amber cùng với những đồ trang sức của chủ và đeo mặt nạ. Một người đàn ông đi lượn trước cửa từ chập tối và nhìn vào cái sọt quần áo như vô tình, nhưng khi Nan xuất hiện, người đó gọi xe của mình và đi theo Nan.
Nan làm một cuộc dạo chơi xung quanh thành phố, mỉm cười khi thấy do thám của quận công dừng lại ở một khoảng cách cần thiết nhưng không để mất hút mình. Hắn chờ đợi một hai giờ trước một ngôi nhà cho thuê. Sau khi Nan ra về, hắn vào dò hỏi chủ ngôi nhà. Được biết là ngôi nhà đã được ông Harris, một diễn viên trẻ thuê, hắn liền về báo cáo với Buckingham với một cái tăm bằng vàng ngậm ở miệng, hắn thú vị thấy quận chúa vẫn quan hệ với những hạng người thấp kém, sau khi đã bỏ ra bao công lao mới leo lên được địa vị trên họ nhiều.
Trong khi đó Amber được đem đến một cái sân nhỏ tối tăm trong một cái ngõ nhỏ của Westminster. Những người phu khiêng phải khó khăn lắm mới đưa được kiện hàng của họ lên tầng gác thứ ba nhỏ bé và bẩn thỉu đã được chỉ định; Amber phải nín thở trong cái sọt bị lúc lắc đưa lên cầu thang. Sau cùng họ để cái sọt xuống sàn và đi ra. Sau khi cánh cửa đã đóng lại, Amber mở nắp sọt chui ra. Lúc cô đang đứng lên thì Arlington bước vào, từ gian buồng bên cạnh, cái áo khoác màu đen dài của ông chấm đất, mũ đội sụp xuống tận mắt và tay cầm một cái mặt nạ.
Amber gỡ nốt một cái váy còn mắc trên vai:
- Thưa ngài, thời gian gấp lắm rồi. Tôi có những tin tức rất quý giá, sẽ bán cho ngài với giá năm ngàn livrơ.
Arlington giữ vẻ lạnh nhạt:
- Thưa bà, xin rất cám ơn bà. Nhưng đó là một món tiền quá lớn, tôi không tin là có thể…
Amber sốt ruột ngắt lời:
- Tôi không phải là một nhà buôn, thưa ngài, tôi không mặc cả gì hết. Tôi cần phải được thanh toán ngay bằng tiền mặt. Nhưng chúng ta có thể kết luận được vụ này. Tôi sẽ nói để ngài biết một phần những việc tôi đã biết, và nếu ngày mai ngài thanh toán cho tôi, tôi sẽ làm sao để âm mưu đó thất bại. Nếu không!…
Cô khẽ nhún vai, tỏ ra rằng có nhiều điều bất hạnh sẽ xảy ra cho ông.
- Đối với một người phụ nữ, như vậy cũng khá hợp lý.
- Có kẻ âm mưu ám hại ngài, thưa nam tước. Tôi biết rõ lúc nào và bằng cách nào. Nếu ngài trả tiền cho tôi, tôi có thể làm thất bại hết.
Arlington giữ thái độ không nao núng. Ông có nhiều kẻ thù hơn ông tưởng, tuy nhiên ông cũng hiểu không phải là ít.
- Thưa bà, tôi nghĩ là tôi có thể tự giải quyết lấy được, và tiết kiệm được năm ngàn livrơ.
- Sao?
- Bằng cách lập một bản án.
- Ngài không dám làm đâu, ngài biết đấy.
Cô nói đúng, vì nếu chỉ cần ám chỉ đến việc nghi ngờ của ông trước mặt vua, Buckingham sẽ chồm lên và yêu cầu một sự giải thích công khai. Và quận công vẫn còn quá mạnh và còn có nhiều quyền lợi bên ngoài triều đình, ở những môi trường mà vua rất cần đến, nên rất có thể đứng vững được. Nếu Arlington lên án ông, ông có thể làm cho Arlington bị phá sản về chính trị cũng nhanh như ông có thể đánh thuốc độc. Thực tế cũng có thể là điều ông đang tìm cách và cũng vì thế mà ông đã sử dụng Amber vào trong âm mưu.
- Dù sao, - Arlington nói, - cũng có thể đó là một câu chuyện của bà bày ra để có tiền. Tôi không cho là người ta liều lĩnh dám ám hại bộ trưởng ngoại giao của Hoàng thượng.
Sự lòe bịp không làm cho Amber sờn lòng. Cô mỉm cười:
- Nếu có kẻ nào đó có can đảm ấy, thưa ngài, tuần lễ hay tháng sau ngài sẽ chết như một con cá mòi rán!
- Cứ thử cho là tôi sẽ đưa cho bà tiền, làm sao tôi có thể biết được bà sẽ chặn đứng âm mưu đó lại, giả sử nó có thật?
- Ngài phải tin ở tôi chứ!
Nam tước rất bực mình. Ông thấy mình bị kẹt và không làm thế nào để vừa cứu được tính mạng và món tiền của mình. Vì ông không dám liều. Ông hiểu là Buckingham có đủ khả năng làm được tất. Hoặc là nếu không phải là Buckingham, thì một kẻ thù kém hơn. Nhưng quỷ sứ cái con mụ đàn bà này. Tại sao nó dám nhận món tiền năm nghìn livrơ của mình? Bọn tình nhân của vua không có ý niệm gì về giá trị của tiền bạc, còn ông, ông phải vất vả hàng bao tháng liền để bù lại số tiền đó. Chưa bao giờ ông thấy ghê tởm giới phụ nữ, nhất là quận chúa Ravenspur, như lúc này.
- Tôi sẽ làm sao để trả được số tiền đó cho bà vào buổi sáng ngày mai. Xin chào và cám ơn bà!
- Có gì đâu, thưa ngài. Tính mạng của ngài là quý giá đối với nước Anh. Chính tôi phải cám ơn ngài.
Âm mưu của Buckingham thật là đơn giản. Ngày hôm sau ông đưa đến Amber một cậu con trai mười lăm tuổi thật đẹp là thành viên của gia đình nam tước tên là John Newmarch. Amber có nhiệm vụ phải thuyết phục cậu ta là, vì tình yêu tổ quốc và yêu Hoàng thượng, cậu phải đầu độc chủ. Khi Arlington chết, Buckingham sẽ cho cậu một trăm livrơ, tuyên bố cậu bị chết vì bệnh đậu mùa và gửi cậu ra nước ngoài. Quận công không nói gì với cậu cả mà chỉ có quận chúa Ravenspur đã chú ý đến cậu và muốn làm quen với cậu. Không khí của triều đình cậu dễ bị lừa bịp, cậu đến nơi được mời.
Amber sử dụng sức quyến rũ của mình và cậu John nhận kế hoạch. Đã nhận năm ngàn livrơ của Arlington, cô chỉ đưa cho cậu một liều thuốc ngủ để bỏ vào cốc rượu của nam tước.
Lúc Amber đến dinh hoàng hậu, Buckingham giữ cô lại, ông có vẻ vừa lo ngại vừa bực mình.
- Bà đã làm thế nào? - Ông hỏi - Hắn đang nói chuyện với vua kia kìa!
Amber đứng lại và nhìn vào mắt ông:
- Thật vậy à? - Cô làm ra vẻ ngạc nhiên.
- Thế nào? Lạ lùng lắm phải không? - ông ta nhắc lại giọng cay đắng - Đúng vậy có phải không? John nói là hắn chỉ nhấp môi vào cốc rượu, tuy thường ngày tối nào hắn cũng uống. Tôi biết như vậy vì tôi đã cho quan sát mọi thói quen của hắn. Trả lời ta đi, đồ chó! Mi đã làm thế nào?
Hai người mặt đối mặt, không còn tìm cách để lừa bịp nhau nữa, lộ rõ vẻ căm hờn thực sự. Amber trả lời dằn từng câu qua kẽ răng nghiến lại:
- Nếu ông còn dám nói với tôi bằng cái giọng đó nữa, tôi xin thề là Hoàng thượng sẽ được nghe một số vấn đề chẳng đẹp đẽ gì về ông!
Không thèm nghe trả lời, Amber quay gót đi. Quận công lưỡng lự một lát rồi cũng đi theo hướng ngược lại. Nan quan sát ông, cặp mắt mở to chị xốc váy lên chạy theo Amber:
- Trời ơi! Thưa bà, bà cần phải nhìn thấy mặt ông ta! Đúng là một con quỷ!
- Con quỷ chỉ việc quay về với quỷ sứ! Ta không sợ đồ ngu ngốc ấy. Ta cũng có đầu óc chứ!
Cùng lúc đó, khi cô định đi vào chỗ ở của vua, thì nhận ra Almsbury đang đi lại cùng với ba người quý tộc khác, cười cười nói nói. Cô chưa được gặp anh từ khi xảy ra vụ xô xát với Bruce, cô đứng đợi với hi vọng sẽ biết tin tức về Bruce.
Corinna đã sinh con trai ngay ngày hôm đó, và cô biết là khi nào Corinna khỏe, hai vợ chồng sẽ đi Pháp.
Cô ngạc nhiên khi thấy cô, Almsbury dừng lại nhưng lại quay đi và biến vào một hành lang bên cạnh. Cô kêu thét lên như bị đánh:
- Sao thế này!
Amber chạy theo anh, qua hành lang đầy người, xô đẩy tất cả những người trên lối đi. Cô nắm lấy cánh tay Almsbury:
- Almsbury?
Anh từ từ quay lại, bắt buộc phải nhìn cô, không nói một lời. Cô liền hỏi tiếp:
- Sao thế anh? Tại sao chạy trốn em?
Almsbury vẫn im lặng chỉ nhún vai.
- Almsbury, xin cho biết bao giờ họ ra đi?
- Sắp rồi. Chỉ ngày mai hoặc ngày kia.
- Anh ấy có nói…
Do dự gần như bẽn lẽn lúc đặt ra câu hỏi đó, vì cô không thể làm, khi đọc thấy trong mắt anh sự tàn nhẫn và khinh miệt. Tuy nhiên cô cũng hỏi tiếp:
- Anh ấy có nói gì về em không?
- Không!
- Ôi! Anh Almsbury, - cô kêu lên giọng van nài không quan tâm đến những cặp mắt thóc mách đang nhìn mình.
- Xin anh đừng căm ghét em! Em đã đau khổ nhiều rồi, xin thề với anh, em đã đau khổ nhiều rồi!… Anh là người bạn thân độc nhất của em! Em không hiểu cái gì đã ám ảnh em hôm đó, em không còn là em nữa! Nhưng than ôi! Em yêu chàng! Và chàng ra đi em sẽ không bao giờ còn được gặp chàng nữa. Anh có thể giúp được em không? Em sẽ không nói một câu nào, em chỉ cần được nhìn thấy chàng thôi. Không biết tìm chàng ở đâu, chàng không còn đến triều đình nữa. Ôi! Anh Almsbury, em cần phải được gặp chàng!
Almsbury quai hàm nghiến lại và quay đi:
- Không, tôi không làm được, mặc dù thế nào!
Nam tước Arlington đang trao đổi với các thầy thuốc, chịu cho đặt các con đỉa. Nhưng khi ngài quận công Buckingham đến thăm bất thình lình, thì những con đỉa đặt nhặt đi ngay. Quận công được mời vào, thấy nam tước ngồi tựa lưng vào những chiếc gối, xung quanh rải rác những giấy tờ, mỗi bên có một người bí thư đang đọc những bức thư. Buckingham nghiêng mình duyên dáng mà ông biết sử dụng đúng lúc.
Theo lời mời của nam tước, quận công ngồi xuống một cái ghế bên cạnh giường, ông nói khẽ với vẻ nghiêm trang và tâm sự:
- Tôi có một vấn đề quan trọng bậc nhất muốn thảo luận với ngài nam tước.
Arlington cho các nhân viên của ông ra về và biết là một trong số họ đứng lại ở tầm nghe được. Sau khi chỉ còn lại hai người, Buckingham nói tiếp:
- Tôi không có ý muốn giả dối với nam tước. Tất nhiên ngài biết là quận chúa Ravenspur trong một thời gian đã cộng tác với tôi.
Arlington khẽ gật đầu, quận công liền nói tiếp:
- Và tôi cũng còn được biết là bà ta cộng tác với ngài mà còn moi tiền của cả hai chúng ta, để sau đó chống lại chúng ta. Điều đó tôi xin công nhận là không có gì xấu xa cả bởi vì đó là thói thường tình trong triều đình. Nhưng tôi còn được biết là bà ta định tiến hành ám hại ngài nam tước!
Bộ mặt lạnh lùng và khắc nghiệt của Arlington hơi tỏ vẻ ngạc nhiên; bởi sự táo tợn của con người này mà không gì khả ố bằng và lúc nào cũng biết hưởng phần lợi về phía mình. Nam tước nhẹ nhàng hỏi.
- Bà ta có ý định giết tôi?
- Thưa ngài vâng, hoàn toàn đúng thế. Tôi không muốn nói để nam tước biết tôi đã phát hiện được như thế nào, nhưng tôi muốn nói với ngài điều này: âm mưu bắt nguồn từ bên Pháp, ở bên đó có nhiều người cấp cao sợ ngài làm cản trở cuộc liên minh thương mại giữa hai nước chúng ta. Có kẻ đã tặng cho bà một món tiền khổng lồ để loại ngài. Tôi đến đây, nhân danh tình bạn cũ của chúng ta, báo tin ngài biết mà đề phòng con mụ đó.
Suốt cuộc độc thoại ấy, Arlington nhìn trừng trừng vào quận công, ngài rõ ràng đã từ bỏ kế hoạch thứ nhất của mình và đã bịa ra câu chuyện âm mưu Pháp nhằm ngăn cản cuộc liên minh thương mại, khi mà chính quận công vừa mới ký một hiệp ước có tầm quan trọng khác và đầy đủ. Con người này quả là quỷ quyệt. Buckingham nói tiếp:
- Con mụ ấy thực sự là một liều thuốc độc! Tôi nghĩ là mụ có thể tấn công cả chính hoàng thượng nữa, với một giá đắt. Nhưng Người rất yếu đuối, không bao giờ Người dám tẩy chay một phụ nữ mà Người đã yêu, nếu ngài và tôi không hợp tác lại để rũ bỏ mụ đó…?
Arlington từ từ và thận trọng chắp hai tay vào nhau rồi nhẹ nhàng bằng một giọng hơi châm biếm:
- Thế ngài quận công định dùng cách gì để loại bỏ sự đe dọa ấy đối với cuộc sống của tôi?
Buckingham có vẻ hết sức thành khẩn:
- Ngài nam tước cũng đã hiểu quá rõ là tôi hành động không phải chỉ riêng cho lợi ích của ngài. Bản thân tôi cũng chán ngấy nó rồi, nó đã ngốn của tôi một món tiền khổng lồ mà chẳng thu về được gì cả. Nhưng chúng ta không thể đầu độc, cũng không thể cho bắt cóc nó đưa ra ngoại quốc. Hoàng thượng sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta.
- Ngài quận công hào hiệp quá! - Arlington nhận xét với một sự thán phục châm biếm.
- Hào hiệp cái quái gì! Tôi muốn nó phải rời bỏ nước Anh; mặc dù bằng cách nào, miễn là sẽ không phiền hà gì đến tôi.
Trong thâm tâm, Buckingham muốn loại trừ Amber trước khi cô có thì giờ kể cho bất cứ ai biết âm mưu của mình muốn ám hại Arlington. Theo ý kiến của ông, những hòn đảo Anh quốc không được sống dễ thở chừng nào mà quận chúa và ông còn sống chung, ông thì không có ý định đi ra nước ngoài.
Arlington không còn giữ thế thủ. Ông biết rõ quận công nói dối, nhưng ông thấy thích đề nghị của ông ta. Bởi vì ảnh hưởng của Amber đối với vua đúng là có thể gây ra những tai hại. Nếu Amber ra đi, vẫn bớt đi một người đàn bà cần phải giám sát. Và ông thấy chắc chắn là Buckingham không có ý định ám hại mình nữa vì đã quá lo sợ.
- Tôi có một biện pháp làm cho mụ ta phải rời bỏ nước Anh một cách vui vẻ, - Arlington nói.
- Làm sao, nhân danh Chúa. Thưa nam tước?
- Xin quận công tin ở tôi. Nếu tôi thất bại, xin ngài cứ việc làm theo ý ngài đối với mụ ta, tôi sẽ cầu nguyện cho…
Amber ngồi trong cỗ xe của mình, đang cáu kỉnh xé nát chiếc quạt bằng đăng ten mà cô đã tình cờ cầm lấy lúc ra khỏi nhà. Trời còn quá sớm, sương mù treo lơ lửng trên các cành cây, các mái nhà còn chưa hiện ra. Cô cảm thấy mệt mỏi và ốm yếu gần như ân hận vì đã đi đến đây, ý nghĩ gặp chàng mặt đối mặt, làm cô hoảng sợ.
Cô đã mua được một người đầy tớ của Almsbury, và hắn đã đến báo tin cô biết cách đây gần một giờ, là các ngài sắp xuống bến. Lúc hắn đến, Amber đang ngủ say, cô vội vàng mặc vài thứ quần áo, chải qua tóc và lập tức lên đường. Trong khi chờ đợi cô định đánh phấn bằng đôi tay run rẩy và thoa tí môi son, nhưng đôi mắt lo âu của cô chỉ chăm chú nhìn ra cửa xe chứ không vào gương. Cô thấy hình như mình đã đến đây từ lâu. Có thể chàng đã đi rồi! Cuối cùng cô vẫn hi vọng là như thế, vì mặc dù lòng ham muốn được gặp chàng thật mãnh liệt và tuyệt vọng, sự hoảng sợ của cô có thể còn lớn hơn.
Bỗng nhiên cô nín thở, thẳng người lên, chăm chú và tỉnh táo, làm rơi hộp phấn và cái gương xuống đầu gối. Cánh cửa lớn của ngôi nhà Almsbury vừa mở ra.
Trong khi cô đang quan sát với niềm lo lắng say mê, Bruce và Almsbury xuất hiện, nói vài câu với một người phía sau họ rồi bước xuống các bậc thềm. Không ai chú ý đến cỗ xe ngựa thuê, để ở trước cửa, mập mờ trong sương mù. Họ đứng như vậy trong vài ba phút chờ đem ngựa tới, rồi trèo lên và đi về phía Amber, không vội vã.
Người cô cứng đơ, run lên vì xúc động, Amber chờ, khốn khổ, không tin là mình có đủ can đảm để nói với chàng vài câu. Nhưng lúc chàng đi qua trước xe, cô cúi người ra ngoài qua cánh cửa xe để ngó và gọi:
- Ngài Carlton?
Hai người đàn ông vội quay đầu lại. Vẻ kinh ngạc thoáng qua gương mặt Bruce đang ghì cương lại, quay mình nửa vòng trên yên ngựa Bruce nhìn cô:
- Thưa bà?
Giọng chàng thật xa lạ, đôi mắt chàng hình như chưa bao giờ trông thấy cô. Amber cảm thấy cổ họng mình thắt lại, muốn kêu: “Hỡi anh yêu! Hãy yêu em chỉ trong một phút nữa thôi! Hãy để lại cho em một kỷ niệm đẹp đẽ”. Rất dịu dàng cô nói:
- Tôi cầu mong là phu nhân đã được bình phục?
- Vâng, xin cám ơn bà.
Cô say sưa tìm cặp mắt chàng. Phải còn lại một thứ gì, ít nhất một thứ gì của tất cả những năm mà họ đã biết nhau và yêu nhau. Nhưng cặp mắt xanh của chàng lạnh lùng ngạo nghễ nhìn cô không chút cảm động. Không một chút hồi tưởng.
- Ngài sắp xuống thuyền rồi chứ?
- Ngày hôm nay, nếu thuận gió.
Amber biết mình trở thành lố bịch. Gắng phi thường, cô thì thầm:
- Tôi xin chúc ngài đi đường bình an!
Cô cúi mặt xuống, đưa nắm tay lên miệng.
- Cám ơn bà, và xin vĩnh biệt!
Chàng đội mũ lên đầu và hai người đàn ông khẽ giật cương ngựa. Người Amber giá ngắt và cứng đơ, rồi cô nén một tiếng nấc, ngồi xuống và ra lệnh cho người đánh xe:
- Đi!
Chiếc xe từ từ chuyển bánh và quay lại. Đầu óc rối bời, cô đưa bàn tay lên xoa cửa kính phía sau xe. Hai người đã đi rất xa, sương mù làm mờ bóng dáng họ đến nỗi Amber không còn phân biệt được ai là Bruce. Buổi trưa người đầy tớ của Amber đến báo tin là vợ chồng Carlton vừa mới xuống một chiếc thuyền buồm của hoàng gia, nó chở những nhân vật quan trọng ra khỏi Channel. Buổi trưa hôm sau, người ta mang đến cho cô bức thư của ngài Buckhurst cùng đi một chuyến tàu đó. Amber mở ra chẳng quan tâm:
“Thưa bà, tôi cho là tin tức này sẽ được bà quan tâm đến. Carlton phu nhân đột nhiên bị ốm nặng trên tàu và đã từ trần trước khi chúng tôi tới Pháp. Theo người ta nói, ngài Carlton đi ngay về Mỹ. Xin kính chào bà.
Buckhurst”
Thật khó lòng mà tìm được một chỗ trên tàu, vì phần lớn các tàu buôn mỗi năm đi ba lần thành từng đoàn lớn. Nhưng cuối cùng Amber tìm được một người thuyền trưởng đi sang Mỹ trên một con tàu cũ tên là Fortune, cô tặng cho ông một món tiền lớn làm ông phải nhận lời sẽ giương buồm ngay vào kỳ thủy triều tới.
Amber bảo Nan:
- Chị sẽ đóng cửa nhà và nói là chị đi về nông thôn. Chị không mang đi được nhiều. Nhưng chị sẽ cho gửi dần về những thứ cần thiết khi chúng ta đã thu xếp xong nơi ở. Ôi! Nan, đó là…
- Xin bà hãy im đi! - Nan khuyên. - Vui thích về cái chết của kẻ khác, điều đó mang tai họa đấy!
Amber lập tức nín thinh. Bản thân cô cũng thấy sợ, sợ vì sung sướng quá, vì quá hài lòng thấy mình sẽ thực hiện được điều duy nhất mà mình còn mong ước. Do đó cô không dám nghĩ đến đấy nữa. Vả lại cô rất bận và quá khích động. Cô tự nhủ thầm điều đó đã đến vì Thượng đế muốn như vậy và vẫn tiền định số phận hai người sẽ gắn bó nhau. Cô đã nói rõ với Bruce như vậy sau khi bị bệnh dịch hạch, họ sinh ra để thuộc về nhau, ngay từ lúc đầu. Nhưng chàng đã phải mất thời gian mới hiểu được. Có thể chàng vẫn chưa chịu thực hiện, nhưng chàng sẽ nhận ra khi trông thấy cô.
Amber qua đêm ở Whitehall trong khi Nan ở lâu đài Ravenspur; cô vẫn muốn như mọi khi, đóng gói lấy đồ đạc, chuẩn bị cho trẻ con và các vú nuôi. Họ gồm mười người: Amber, Nan, John Lớn, Tansy, Susanna, Charles và bốn người vú nuôi, tất nhiên là cả với con chó nữa. Cô chẳng tìm cách để ngủ lúc nửa đêm ở nhà hát về, nhưng thay quần áo và để thời gian xem xét những thứ gì sẽ cho mang đi sau.
Nhưng Amber không còn khả năng để suy nghĩ hay quyết định một vấn đề gì. Trước lúc năm giờ sáng, một người hầu về báo tin tàu sẽ nhổ neo trong khoảng một giờ nữa.
Amber cầm lấy áo măng tô, khoác lên vai, để rơi đôi găng tay, lại nhặt chúng lên, tiến ra phía cửa, lại chạy lại lấy cái quạt, và đến nửa hành lang lại chợt nhớ ra bỏ quên cái mặt nạ. Cô trở lại như cái máy, rồi lầu bầu: “Thôi mặc xác chúng!” và tiếp tục đi. Cỗ xe của cô đã trực sẵn từ lúc trời tối ở trước cửa Cung điện. Nan và những người khác sẽ đến bến gặp cô.
Đi vào trong hành lang lớn, cô gặp một nhóm người đàn ông ở nhà Arlington đi ra. Trời vẫn còn tối, một người hầu cầm bó đuốc đi sau họ. Ngạc nhiên, Amber đứng sững lại, rồi lại tiếp tục đi. Cô không chú ý và đi qua không thèm nhìn họ, bỗng một giọng quen thuộc gọi:
- Xin chào bà quận chúa!
Cô ngẩng mặt lên và nhận ra nam tước Arlington.
Trong một phút hốt hoảng, cô tưởng là vua đã biết được kế hoạch của mình. Ngay lúc đó Buckingham tách ra khỏi nhóm và đi đến cạnh họ. Ôi! Cả một âm mưu, cô chắc là như vậy. Nhưng chẳng thấy ai cản bước cô. Ra vẻ không thấy quận công, cô ngước lên vẻ khiêu khích nhìn Arlington.
- Chào ngài - Giọng cô lạnh lùng và tàn nhẫn.
- Quận chúa sao mà dậy sớm thế!
- Almsbury phu nhân bị ốm cho mời tôi đến. Và phải chăng là ngài cũng dậy sớm quá đấy! - Giọng cô chua chát trả lời.
- Thưa bà, đúng thế! Tôi phải làm một nhiệm vụ quan trọng bậc nhất. Tôi vừa được tin là em gái vua vừa mới chết sáng hôm qua.
Amber quên mất công việc riêng của mình:
- Ôi! Tôi rất lấy làm đau đớn!
Trong giây phút cô thấy thương hại Charles sâu sắc.
Nam tước nhìn Amber, một ánh vui thú kỳ lạ dưới đáy mắt ông. Cô liếc nhanh nhìn Buckingham, ông mỉm cười. Hai người đàn ông này như chế nhạo cô. Vì sao? Họ biết gì? Đã xảy ra điều gì? Chắc chắn là vấn đề gì có liên quan đến cô, một vấn đề gì bất hạnh vì thế họ mới có vẻ hài lòng.
Bỗng nhiên, tự an ủi, cô hiểu rằng chẳng có gì quan trọng cả. Một giờ nữa cô sẽ rời bỏ nước Anh, rời bỏ Whitehall, những âm mưu, những bố cục của nó mãi mãi. Không bao giờ cô còn trở lại nữa, không bao giờ. Ngay ngày hôm qua cô vẫn còn chưa tin là có thể sung sướng được như vậy với ý nghĩ rời bỏ nước Anh.
Cô nghĩ thầm: “Xin đủ tất cả các ngài rồi!” Nhưng Arlington lại nói tiếp:
- Thưa bà, tôi không muốn giữ bà lại. Công việc của bà cũng quan trọng. Xin chớ đến chậm.
Amber bái chào, nam tước nghiêng mình.
Buckingham lén nhìn cô qua vai. Arlington chẳng quay lại nữa, nhưng hai người đàn ông trao đổi với nhau một nụ cười:
- Một cuộc rũ bỏ tuyệt diệu! - Quận công rì rầm trong miệng rồi phá lên cười. - Trời! Tôi muốn nhìn thấy cái mặt nó lúc nó tới Virginia để thấy Carlton phu nhân vẫn hoàn toàn khỏe mạnh. Xin có lời khen Nam tước. Kế hoạch của ngài đã thắng lợi, hơn cả tôi mơ ước. Thế là chúng ta đã rũ bỏ được cái nhân vật cồng kềnh ấy!
- Quận chúa đã ra đi. - Arlington nói. - Nhưng không thể vì thế mà bình yên sẽ trở lại Whitehall!
Nam tước nói với giọng đầy ý nghĩa làm quận công phải liếc nhìn ông, vẻ hoài nghi, nhưng Arlington cứ phớt lạnh.
- Xin mời quận công đến đây, chúng ta có nhiều công việc quan trọng phải giải quyết sáng nay.
Amber đã xốc váy lên và vội vã bước đi. Trời đã hừng sáng, mặt trời đã lấp ló sau những ngôi nhà cao tầng. Cỗ xe đang đợi cô, thấy cô đến, người hầu xe mở cửa xe và đứng thẳng im lặng. Cô mỉm cười và vỗ vào vai anh ta lúc đi qua. Thản nhiên anh ta đóng cửa xe lại và ra hiệu cho người đánh xe, cỗ xe rung chuyển. Cô cười, thò đầu ra cửa xe, giơ tay chào vĩnh biệt những cửa sổ còn đóng kín.
Chú thích
[1] Màu hổ phách.
[2] Nguyên văn: The problem had dissolved. Dịch giả dịch là: “Hạnh phúc sẽ tan thành mây khói” (Caruri).
[3] Nguyên văn: marchpane. Dịch giả dịch là: “bánh ngọt thông thái” (Caruri).
[4] Nguyên văn: She admitted to twenty-eight of her thirty-nine years and, for that matter, she did contrive to look younger than she was. Dịch giả dịch: “Bà thú nhận là 28, 29 tuổi và làm trẻ hóa một cách rõ rệt” (Caruri).
[5] Nguyên văn: East India. Dịch giả dịch: “Ấn Độ phương Đông”. Chúng tôi sửa lại là “Đông Ấn” là tên gọi phổ biến của khu vực địa lý này trong các tài liệu tiếng Việt (Caruri).
[6] Thông thường để chỉ những người không theo nhà thờ Thiên Chúa giáo.
[7] Nguyên văn: flock. Dịch giả dịch: “Kapốc” (Caruri).
[8] ‘Quân chủ thứ năm’ là một giáo phái trong thời đại các tín đồ Thanh giáo làm cách mạng, một giáo phái cực đoan đòi hỏi một triều đại mới của Chúa Jesus trên trái đất, thay cho bốn triều đại phản tín ngưỡng do Daniel công bố (ND).
[9] Nguyên văn: foot, tức bàn chân, đơn vị đo, tương đương 30,48 cm.
[10] Một loại thuốc ho, chiết xuất từ nhựa thông (Caruri).
[11] Nguyên văn: Ivy. Dịch giả phiên âm theo tiếng Pháp là Lie (Caruri).
[12] Dịch giả dịch là: “những đầm lầy ở Mactơn”. Đây là nơi mà cha Bruce đã qua đời, theo như phần trước đã nhắc đến (Caruri).
[13] Dịch giả dịch: “Tút Xanh”, theo bản tiếng Pháp, là tên của lễ này ở Pháp (Caruri).
[14] Nguyên văn: buffet. Dịch giả dịch: “tủ buýp phê” (Caruri).
[15] Oliver Cromwell, vua nước Anh (1653 – 1658) (Caruri).
[16] Đơn vị đo lường, bằng 454g (Caruri).
[17] Đơn vị đo, bằng 4,54 lít.
[18] Nguyên văn: “acre”. Dịch giả dịch là “mảnh đất” (Caruri).