← Quay lại trang sách

Chương 2

Chuẩn bị tiệc cho trẻ em thường mất nhiều công sức và phiền phức hơn là tổ chức một hoạt động giải trí nào đó cho những người trưởng thành. Với người lớn, chỉ cần thức ăn vừa đủ ngon kèm chút đồ uống có cồn phù hợp là có một bữa tiệc. Chi phí có thể cao hơn một chút, nhưng sẽ ít phiền phức hơn rất nhiều. Ariadne Oliver và người bạn Judith Butler cùng đồng tình với nhau ở điểm này.

“Thế còn tiệc cho đám trẻ mới lớn?” Judith nói.

“Tuổi đó thì tôi lại không rành,” bà Oliver đáp.

“Ở mức độ nào đó, tôi nghĩ tiệc cho đám trẻ mới lớn lại ít phiền phức nhất,” bà Judith nói. “Thường tụi nó sẽ đuổi hết người lớn chúng ta ra ngoài. Và khăng khăng đòi tự làm tất tần tật.”

“Nhưng tụi nó có tự làm được không?”

“Chắc chắn là không rồi, theo người lớn chúng ta mà nói,” Judith đáp. “Thể nào chúng cũng sẽ quên cái này cái kia, và đặt mua một đống những thứ chẳng ai thèm. Sau khi đã tống khứ người lớn đi, chúng sẽ lại kêu ca người lớn lẽ ra nên chuẩn bị trước cho chúng. Chúng sẽ làm đổ bể cả đống ly chén, và nhiều thứ khác, rồi thế nào cũng sẽ có một đứa chẳng ai ưa xuất hiện, hoặc ai đó rủ một đứa bạn chẳng ai ưa đến. Bà cũng biết mấy chuyện như vậy rồi đấy. Thêm mấy thứ thuốc phiện kỳ cục và - tụi nó gọi là gì nhỉ? - cần sa hay lá gai tím hay mấy chất gây ảo giác L.S.D gì đó, vậy mà hồi đầu tôi cứ tưởng ý tụi nó ám chỉ tiền; hóa ra không phải.”

“Chắc là đắt tiền lắm,” bà Oliver đoán.

“Cảm giác rất khó chịu, mà lá gai mùi rất ghê.”

“Loại nào nghe cũng thấy ớn quá,” bà Oliver nói.

“Dù sao thì tiệc tối nay sẽ đâu ra đó thôi. Cứ tin vào tay nghề của Rowena Drake. Bà ấy tổ chức thì miễn chê. Bà sẽ thấy.”

“Tôi không hứng thú tham gia tiệc tùng lắm,” bà Oliver thở dài.

“Bà lên lầu nằm nghỉ chừng một tiếng đi. Rồi xem, bà sẽ thích bữa tiệc khi quay lại đây. Tôi ước giá mà Miranda không bị cảm - không đi được con bé buồn lắm, thật tội nghiệp con tôi.”

Bữa tiệc bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi. Ariadne Oliver phải thừa nhận là bà bạn của mình đã nói đúng. Khách khứa đến rất đúng giờ. Mọi thứ diễn ra tuyệt vời ngoài mong đợi. Tiệc được lên kế hoạch chu đáo, tổ chức tốt và diễn ra nhịp nhàng như cỗ máy đồng hồ vậy. Đèn màu xanh đỏ được giăng dọc cầu thang, trang hoàng cùng vô số quả bí đỏ. Các cô bé, cậu bé háo hức đến dự tiệc, cầm theo những chiếc cán chổi trang trí cầu kỳ để tham dự một cuộc thi. Sau màn chào hỏi, Rowena Drake công bố chương trình cụ thể của buổi tối.

“Trước tiên sẽ là phần chấm điểm cho cuộc thi trang trí cán chổi,” bà nói, “có ba giải, nhất, nhì và ba. Sau đó là đến trò chơi cắt bánh bột, diễn ra ở bên nhà kính nhỏ. Rồi tiếp đến là cuộc thi dùng miệng gắp táo - trên tường phía đằng kia có treo một tờ danh sách chia đội cho trò chơi này. Cứ mỗi lần đèn tắt là các cháu phải đổi bạn chơi. Sau đó các cô gái sẽ đến phòng đọc sách nhỏ đằng kia, sẽ có người phát gương cho các cháu. Rồi sẽ vào phần ăn tiệc, chơi trò Rồng táp* và trao giải.”

Rồng táp, Snapdragon, là một trò chơi cổ, phổ biến vào lễ Giáng sinh ở Anh. Người ta đổ rượu Brandy vào một chiếc đĩa, đốt cho lửa cháy trên bề mặt rượu và thả nho khô vào đó. Người chơi sẽ phải bốc những quả nho khô đang cháy và liều cho vào miệng ăn.

Giống như mọi bữa tiệc, ban đầu mọi thứ hơi lộn xộn. Mọi người chấm điểm trang trí cán chổi trước tiên. Thật ra chúng đều là những chiếc chổi giả thu nhỏ, và phần trang trí thực sự chưa đạt đến mức xuất sắc. “Nhờ thế mà chấm điểm lại dễ,” bà Drake đứng một bên nói với bạn. “Và vậy cũng đỡ, vì trong đám này luôn có những đứa bé tôi biết quá rõ, đến mức chắc chắn tụi nó sẽ chẳng bao giờ thắng nổi giải thưởng gì trên đời này, nên tôi sẽ du di, chấm điểm ăn gian một chút ở đây.”

“Vậy chẳng trung thực gì cả, Rowena à.”

“Đâu có. Tôi chỉ sắp xếp để mọi thứ công bằng và mỗi người đều có phần như nhau thôi. Nói cho cùng ai mà chẳng muốn thắng cái gì đó.”

“Cuộc thi cắt bột là như thế nào?” Ariadne Oliver hỏi.

“À phải rồi, hồi trước chúng tôi tổ chức bà không có mặt ở đây. Thế này, bà đổ bột vào một chiếc ly, nén thật chặt trong ly, sau đó úp cục bột đã đóng khuôn đó ra khay và đặt một đồng xu sáu lên trên. Rồi mỗi người sẽ lần lượt cắt dọc từng lát bột, phải cắt thật khéo để không làm sụp đống bột và đổ sụt đồng xu xuống. Cứ ai làm đổ đồng xu thì bị loại. Giống như đấu loại vậy. Người trụ lại đến cuối tất nhiên sẽ được sáu xu đó. Giờ thì, chúng ta đi thôi.”

Và thế là cả hai ra khỏi phòng. Tiếng hò hét náo động từ phòng đọc sách vọng ra, trò cắn táo đang vào lúc gay cấn, những đứa trẻ rời khỏi cuộc chơi với đầu tóc ướt nhẹp, người cũng sũng nước.

Một trong những giây phút được các cô gái mong đợi nhất trong bữa tiệc là khi bà phù thủy Hallowéen bước vào. Vai phù thủy đó do bà Goodbody, người phụ nữ làm nghề lau dọn trong vùng, đảm nhận, về tướng mạo bà Goodbody không chỉ có chiếc mũi khoằm gần chạm môi cực kỳ hợp vai, mà còn có khả năng giả giọng thì thào ghê rợn và bí ẩn rất đáng nể. Bà ta thậm chí còn có thể tự phóng tác những câu thơ thần chú vần nhau dở tệ.

“Giờ thì, đi với ta nào, Béatrice, con là Béatrice đúng không? À, một cái tên thật thú vị. Giờ con muốn biết chồng tương lai trông như thế nào. Đây, ngồi xuống đi, cưng. Phải, phải, dưới ánh đèn ở đây. Ngồi xuống và cầm chiếc gương nhỏ này, chỉ một chút nữa thôi khi đèn tắt, con sẽ thấy chồng mình hiện ra. Con sẽ thấy anh ta qua vai, đằng sau. Giờ giữ gương cho chắc nha. Abracadabra, sẽ là ai đây? Gương mặt của người tôi sẽ lấy. Béatrice, Béatrice, con sẽ thấy, gương mặt của người sẽ làm tâm trí con ngất ngây.”

Một tia sáng bất ngờ chiếu vụt qua căn phòng từ chỗ chiếc thang gấp đặt sau một bức màn. Ánh sáng lọt đúng vào nơi Beatrice ngồi, phản chiếu qua chiếc gương mà cô bé đang hồi hộp cầm trên tay.

“Ôi!” Béatrice kêu lên. “Cháu thấy anh ấy rồi. Cháu đã thấy anh ấy! Cháu thấy anh ấy trong gương của cháu!”

Tia sáng vụt tắt, đèn sáng trở lại và một bức ảnh màu dán lên trên một lá bài lơ lửng bay từ trần nhà rơi xuống. Beatrice thích thú nhảy nhót.

“Là anh ấy đấy! Là anh ấy đấy! Cháu đã nhìn thấy anh ấy,” cô bé reo lên. “Ôi, anh ấy có một bộ râu màu hoe cực kỳ duyên.”

Cô bé nhào đến khoe với người đứng gần mình nhất khi ấy là bà Oliver.

“Cháu nhìn thấy rồi, cháu nhìn thấy rồi. Bà có thấy anh ấy thật tuyệt vời không? Anh ấy giống ca sĩ Edddie Presweight. Bà có nghĩ thế không?”

Đúng là bà Oliver thấy cậu ta giống mấy gương mặt bà đã phát ngán trên báo buổi sáng. Bộ râu, bà thầm nghĩ, là một cách hóa trang thêm hết sức sáng tạo.

“Ở đâu ra tất cả những thứ này vậy?” bà hỏi.

“Ồ, Rowena nhờ Nicky làm đó. Và thêm Desmond bạn cậu ấy giúp một tay nữa. Cậu ta phải làm bao nhiêu tấm ảnh mới được. Cậu ta cùng với mấy người bạn tự hóa trang, đội tóc tai, hoặc gắn râu quai nón hoặc râu chòm đủ kiểu. Rồi sau đó chiếu đèn lên cậu ta, tất nhiên là trò này làm cho các cô nàng mê tít.”

“Tôi phải nói là,” bà Ariadne Oliver ngán ngẩm, “các cô gái trẻ ngày nay thật ngốc nghếch hết sức.”

“Vậy ra bà không thấy trước giờ các cô gái vẫn luôn ngốc nghếch sao?” Rowena Drake hỏi.

Bà Oliver ngẫm nghĩ một hồi, rồi thừa nhận: “Có lẽ bà nói đúng.”

“Giờ thì,” bà Drake hô lớn: “Đến lúc nhập tiệc rồi.”

Bữa ăn diễn ra vui vẻ, với bánh ngọt phủ kem dày, bánh mặn, tôm, phô mai và các loại đậu. Bọn trẻ “trên mười một tuổi” nhào vào ăn ngấu nghiến.

“Và bây giờ,” Rowena cất lời, “đến phần cuối cùng của buổi tối. Trò Rồng táp. Phía đằng kia, qua các bàn thức ăn. Đúng rồi đó. Giờ thì. Công bố các giải thường trước.”

Các giải thưởng được xướng lên, và rồi bỗng có một tiếng hét the thé vang lên. Lũ trẻ ùa qua hành lang trở lại phòng ăn.

Thức ăn đã được dọn đi sạch sẽ. Chiếc bàn dài giờ trải dọc một dải len màu xanh lá, và trên đó là một chiếc đĩa lớn đựng nho khô đang cháy bập bùng. Lũ trẻ reo ầm lên thích thú, nhào đến bốc những hạt nho khô nóng rực, miệng không ngừng xuýt xoa: “Ui da, tớ bỏng rồi! Trò này vui nhỉ?” Từ từ, đám nho khô cháy lập lòe rồi tắt lụi. Đèn sáng. Tiệc tàn.

“Hôm nay thành công mỹ mãn,” Rowena hồ hởi.

“Phải thành công chứ, bà đã bỏ biết bao nhiêu công sức mà.”

“Thích quá,” Judith khẽ reo lên. “Thật là tuyệt!”

“Giờ thì,” bà này xìu giọng, “chúng ta sẽ phải dọn dẹp chút đỉnh đây. Mình không thể nào bỏ mặc mọi thứ tới sáng mai cho mấy bà giúp việc tội nghiệp được.”