Chương 22
Con người Hercule Poirot vốn không quen hỏi ý kiến người khác. Ông thường khá hài lòng với suy đoán của chính mình. Tuy nhiên, cũng đã có vài ngoại lệ. Và lần này cũng vậy. Poirot bàn bạc ngắn gọn cùng Spence, rồi ông liên hệ với một công ty dịch vụ thuê xe ô tô, sau đó ông quay lại bàn tiếp với ông bạn của mình và điều tra viên Raglan rồi lên xe rời đi. Poirot đặt xe đưa mình về London, nhưng trên đường đi có ghé qua một điểm, ông đến trường Elms. Poirot dặn tài xế ông sẽ không ghé lâu, nhiều nhất cũng chỉ mười lăm phút, rồi vào xin gặp cô Emlyn.
“Xin thứ lỗi vì làm phiền cô vào giờ này. Chắc hẳn đây là giờ cô dùng bữa.”
“Không phiền đâu, tôi luôn tin rằng ông Poirot sẽ không bao giờ làm phiền tôi đúng giờ ăn tối nếu như ông ấy không có lý do chính đáng.”
“Cô thật tử tế. Xin thú thực, tôi đến xin cô lời khuyên.”
“Thật sao?”
Cô Emlyn hơi ngạc nhiên. Đúng hơn cô nhìn vẻ hồ nghi.
“Nghe không giống ông lắm, thưa ông Poirot. Không phải là ông thường tự suy luận sao?”
“Đúng, tôi thường có suy đoán riêng của mình, nhưng tôi sẽ thấy có chút an lòng nếu những người tôi tôn trọng ý kiến cũng đồng tình với các suy đoán ấy.”
Cô Emlyn không đáp, nhìn ông vẻ chờ đợi.
“Tôi biết ai đã giết Joyce Reynolds,” Poirot nói. “Và tôi tin rằng cô cũng biết đó là ai.”
“Tôi chưa từng nói vậy,” cô Emlyn nói.
“Không. Cô không hề nói ra. Vì thế nên tôi tin rằng đối với cô, đó mới chỉ dừng ở mức suy đoán.”
“Một linh cảm?” cô Emlyn hỏi lại, vẻ lạnh lùng chưa từng thấy.
“Tôi sẽ không dùng từ đó. Tôi dám nói rằng cô đã có suy đoán chắc chắn.”
“Nếu ông đã nói vậy thì tôi xin thừa nhận tôi đã suy đoán chắc chắn về hung thủ. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tôi phải nói ra suy nghĩ trong đầu của mình cho ông biết.”
“Thưa cô, tôi chỉ xin viết bốn từ xuống một tờ giấy, và hỏi liệu cô có đồng ý với bốn từ ấy hay không mà thôi.”
Cô Emlyn đứng dậy, đi đến chiếc bàn giấy ở góc bên kia căn phòng, lấy một tờ giấy trắng và quay lại đưa cho Poirot.
“Ông làm tôi tò mò,” cô nói. “Bốn từ.”
Poirot rút cây bút trong túi ra và viết xuống tờ giấy, rồi cẩn thận gập lại và đưa cho cô. Cô Emlyn mở ra đọc.
“Vậy là?” Poirot hỏi.
“Có hai từ trong đây tôi đồng tình, đúng vậy. Hai từ còn lại thì khó hơn. Thú thực tôi không có bằng chứng, và cũng chưa hề nghĩ đến.”
“Nhưng với hai từ đầu tiên, cô đã nắm chắc bằng chứng?”
“Tôi tin là vậy, phải.”
“Nước,” Poirot nói, vẻ nghĩ ngợi. “Ngay khi nghe đến nó, cô đã biết là ai. Tôi cũng vậy. Cô đã biết chắc, tôi cũng chắc chắn. Vậy giờ thì,” Poirot nói, “lại thêm một cậu bé mới bị chết đuối dưới con suối. Cô đã nghe tin rồi chứ?”
“Có, người ta đã gọi điện cho tôi. Em trai của Joyce. Làm thế nào cậu bé lại liên quan ở đây?”
“Cậu bé muốn tiền,” Poirot nói. “Và đã nhận được. Rồi sau đó, khi thời cơ thích hợp, cậu bé bị chết đuối dưới con suối.”
Poirot bình thản nói, giọng không thay đổi, có chăng cũng chỉ gay gắt hơn, chứ không hề dịu đi. Ông tiếp:
“Người nói cho tôi biết chuyện này, lý trí của người đó đã bị lòng trắc ẩn che mờ. Tinh thần bấn loạn. Nhưng tôi thì không vậy. Nạn nhân còn nhỏ tuổi, là đứa trẻ thứ hai bị sát hại, nhưng cái chết của thằng bé không phải là một tai nạn. Mà kỳ thực, cũng như mọi sự trên đời, là hậu quả từ các hành động của nó. Cậu ta muốn tiền và đã chấp nhận rủi ro. Cậu ta đủ thông minh, và đủ ranh mãnh để hiểu rằng mình đang mạo hiểm, nhưng cậu ta lại cần tiền. Dù mới chỉ mười tuổi nhưng cũng phải chịu luật nhân quả như những người lớn ba mươi, năm mươi hay chín mươi tuổi. Cô có biết ưu tiên của tôi trong những trường hợp thế này là gì không?”
“Tôi đoán,” cô Emlyn đáp, “ông quan tâm đến công lý hơn là lòng trắc ẩn.”
“Lòng trắc ẩn,” Poirot nói, “theo tôi chẳng giúp đỡ được gì cho Leopold. Cậu ta đã đến mức vô phương cứu giúp rồi. Công lý, nếu như chúng ta lấy lại được công lý, cô và tôi ấy, thì sao? Vì tôi cũng tin rằng cô cũng có cùng cách suy nghĩ với tôi trong việc này. Sẽ có người nói công lý cũng chẳng giúp được gì cho Leopold. Nhưng nó có thể giúp cho những Leopold khác, nó có thể giữ mạng sống cho những đứa trẻ khác, nếu như chúng ta giành được công lý kịp thời. Đây không phải một việc an toàn. Tên sát nhân đã từng xuống tay hơn một lần như vậy. Đối với kẻ đó, giết chóc là một biện pháp đảm bảo an toàn. Giờ tôi đang trên đường trở lại London gặp một vài người để bàn bạc cách xử lý. Đúng hơn là để thuyết phục họ tin theo suy đoán của tôi lần này.”
“Ông sẽ gặp khó khăn đấy,” cô Emlyn nói.
“Không, tôi không nghĩ vậy. Về cách thức và phương tiện để thực hiện thì có thể khó, nhưng tôi tin mình có thể khiến họ thay đổi theo thông tin và suy đoán của tôi về những gì đã diễn ra. Bởi họ cũng hiểu rõ tâm lý tội phạm. Có một chuyện nữa tôi cũng xin hỏi cô. Tôi cần tham khảo ý kiến của cô. Lần này chỉ là quan điểm thôi, không phải là bằng chứng. Quan điểm của cô về tính cách của Nicholas Ransom và Desmond Holland. Theo cô tôi có thể tin được hai anh chàng này không?”
“Tôi dám nói chắc chắn rằng cả hai đều hết sức đáng tin cậy. Đó là đánh giá của tôi. Họ nhiều khi làm những chuyện cực kỳ ngu ngốc, nhưng chỉ là trong những việc vặt vãnh thôi, về cơ bản, cả hai đều là những người biết suy nghĩ và đáng tin. Như một quả táo không hề có sâu vậy.”
“Người ta luôn viện đến táo trong mọi chuyện,” Hercule Poirot buồn bã nói. “Giờ tôi phải đi rồi. Xe đang chờ. Tôi vẫn còn một chỗ cần ghé qua.”