← Quay lại trang sách

Tập Cuối

Biết Kỷ Quân có ý che giấu, Tâm Khuê càng kiên nhẫn. Cô ta thầm nghĩ chuyện chắc chắn có liên quan đến Khắc Hiên mới khiến cô nhóc lạc hồn như vậy, bởi cô tin chỉ có anh ta mới làm nổi chuyện đó.

Tâm Khuê ngọt nhạt:

– Cô không chịu nói với tôi cũng đúng thôi. Bởi dù thế nào trong suy nghĩ của cô, tôi cũng là một tình địch.

Tâm Khuê lại nói cách dễ dãi:

– Không sao, cô không muốn nói tôi cũng không ép. Cô uống nước đi!

Vài phút sau, Kỷ Quân bỗng nghe hơi choáng váng, nghĩ mình bị nhức dầu vì đi ngoài nắng nên cố gượng. Ngay lúc đó, chợt một tốp người bước vào trong đó có Tử Nhan. Vừa nhìn thấy cô, anh bước ngay đến mỉm cười:

– Ủa! Sao trùng hợp vậy! Em cũng đến đây uống nước với bạn hả? Vậy mà anh nghĩ giờ này em còn đang làm việc ở công ty.

Kỷ Quân chợt đưa tay xoa trán nhăn mặt.

Tử Nhan nhìn thấy lo âu:

– Em bị sao vậy?

Kỷ Quân cố nói:

– Không hiểu sao tôi nghe khó chịu quá.

Tâm Khuê xen ngang:

– Chắc cô ấy bị cảm nắng thôi. Hay anh đưa cổ lên phòng nghỉ một lúc 1à khỏe lại ngay.

Tử Nhan nhìn sang Tâm Khuê ngờ ngợ. Một chút anh mới sực nhớ ra, hơi hoài nghi anh nói:

– Tôi nhớ không lầm, cô là vợ trước của Khắc Hiên, và cô cấp tốc bay về Việt Nam cũng không ngoài chuyện của họ, sao giờ lại trở nên thân mật cách không được bình thường thế này?

Tâm Khuê lúng túng rủa thầm. Lúc sau cô ta cũng nói:

– Chỉ là tình cờ gặp cô ấy lang thang ngoài đường, nên tôi mới mời cổ một ly nước, như vậy cũng phạm luật nữa sao?

Tử Nhan cười nửa miệng:

– Vậy hả! Sao tự nhiên cô tốt vậy? Thôi được rồi, không làm phiền cô nữa, chuyện của cô ấy, để tôi!

– Cũng được, giao cổ cho anh đó. Anh là Tử Nhan đúng không?

– Biết cả tôi nữa à?

– Tôi có nghe nói một chút về anh.

– Cám ơn một chút đó nhé.

Lúc bấy giờ Kỷ Quân đã gục hẳn xuống bàn, Tử Nhan nghĩ nhanh:

Nếu đưa cổ về nhà với tình trạng thế này thì quả thật bất tiện, không khéo còn bị hiểu lầm, còn Kỷ Quân thì bị “bố” một trận là cái chắc. Mãi bận toan tính thiệt hơn nên Tử Nhan đâu hay phía sau anh, Tâm Khuê nở nụ cười đắc thắng. Có lẽ ông trời đang giúp cô thì đúng hơn.

Kỷ Quân không cón bước đi nổi nên buộc Tử Nhan phải bế cô lên phòng.

Anh định bụng cho cô nằm nghĩ tạm đây rồi tính tiếp, trong tay anh thân thể cô nóng hầm hập như lửa đốt.

Trong lúc Tử Nhan đưa Kỷ Quân lên phòng, dưới lầu Tâm Khuê bấm máy gọi cho Khắc Hiên. Làm xong chuyện này, cô nghe như vừa cất đươc tản đá ra khỏi ngực.

Nữa tỉnh nữa mê, Kỷ Quân Bỗng vòng tay qua cổ Tử Nhan ghì chặt. Vừa bị bất ngờ vừa lấy làm lạ bởi cái cách táo bạo này của cô, Tử Nhan cuối đầu nhìn mặt cô chăm chú, anh cũng chẳng thấy gì với đôi hàng mi khép lại, đầu hơi ngửa ra sau, quá quyến rũ gọi mời, dẫu sao anh cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường thì làm sao có thể nén, kềm trước tình huống “mỡ dâng miệng mèo” hơn thế tình cảm trong anh chỉ là một phía có thể gọi là đơn phương, bị đè nén lâu ngày nay được dịp dâng trào dữ dội, như trận cuồng phong vũ bão cuốn lấy anh cách cuồng nộ, khiến anh mất bình tĩnh, mất cả lý trí, rồi dần dần cuối thấp hơn, thấy hơn nữa trên bờ ngực đầy tròn trinh nữ đang bày ra trước mắt...

Bỗng lúc đó, một tiếng động dữ dội như đất lở trời long. Cánh cửa phòng bị hất tung ra, rồi Khắc Hiên đột ngột xuất hiện, anh lao tới túm lấy cổ Tử Nhan rùi quẳng mạnh vào góc phòng suýt gãy xương. Không hiểu sau lúc này anh trở nên mạnh mẽ phi thường trong khi nếu so về hình thể, vóc dáng. Tử Nhan chưa chắc đã thua anh.

Đứng sừng sững nhìn chầm chầm vào Kỷ Quân đang còn ở tư thế rất hớ hênh, Khắc Hiên hét vang dội:

– Đồ khốn nạn! Cô dám chà đạp lên tình cảm, trái tim tôi cách trâng tráo, đê tiện đến thế là cùng. Chẳng lẽ tôi cũng bị lầm cô, tôi lầm cô thật rồi.

Ha...ha...ha...

Những mãnh cười vụng vỡ tiếp theo sau cứ kéo dài tưởng chừng như không thể dứt, chất chứa biết bao là cảm xúc hụt hẫng, đắng cai, bàng hoàng tuyệt vọng...mà có lẽ không bút mực nào có thể diễn tả nổi.

Bỗng Khắc Hiên xoay người bước nhanh như chạy trốn, có lẽ anh đang muốn thoát khỏi cái nơi mà anh cho là ghê tởm nhất cũng nên.

Vừa thoáng thấy anh Tâm Khuê cũng lao theo gọi giật:

– Khắc Hiên! Khắc Hiên! Chờ em với...

Cứ thế anh lao ra xe để máy, Tâm Khuê cũng cố gắng lao theo lên băng trước, chiếc xe theo sự điều khiển của chủ vùn vụt lao đi với vận tốc kinh hồn, khiến Tâm Khuê mất hồn hét lên khản cả cổ, vậy mà hầu như anh hoàn toàn không nghe thấy gì nên chiếc xe vẫn điên cuồng lao tới trước...

Bấy giờ Kỷ Quân mới dần dần tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn quanh rồi từ từ hồi tưởng lại mọi chuyện... Cô bỗng ôm đầu hét lên đau đớn:

– Trời ơi! Tôi đang làm gì, tại sao tôi ra nông nỗi, lại còn vào khách sạn với anh cách tùy tiện vô ý thức như vầy? Tại sao, tại sao vậy, anh Tử Nhan?

Hét xong cô lại ôm đầu rên rỉ không dám nghĩ tiếp, vì trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cứ ngỡ Tử Nhan là Khắc Hiên, nên sâu thẳm trong tiềm thức cô còn một chút ý thức chuyện mình đang làm, vì tình yêu cô dành cho Khắc Hiên quá sâu nặng đến không thể dừng lại, nên cô muốn tự nguyện dâng hiến tất cả...

Nào ngờ sự việc quá bẽ bàng, tồi tệ, đưa cô vào tình huống ức oan mà không thể thốt nên lời.

Thật lâu, Từ Nhan mới cất tiếng, gương mặt nhăn nhúm, khổ sở:

– Tha lỗi cho anh nghe Ky Quân, mọi chuyện xảy ra không ngoài tình cảm anh dành cho em quá sâu đậm đến không thể kiềm chế được bản thân. Lúc đầu, anh chỉ nghĩ đơn giản là đưa em vào phòng nghỉ cho khỏe rồi anh sẽ đưa em về nhà, chớ anh đâu có ngờ sự việc lại đưa đẩy đến tình huống chẳng đặng đừng, để giờ đây trong mắt mọi người, chúng ta trở nên trâng tráo nhất thế gian, mà người chịu thiệt thòi, tai tiếng nhất lại là em. Hay để anh đến gặp Khắc Hiên nói rõ ràng mọi chuyện.

Kỷ Quân buồn rười rượi lắc dầu:

– Không cần đâu, anh đến đó chỉ càng thêm rối chớ không giải quyết được gì đâu bởi tính cách anh ấy, tôi hiểu hơn ai hết, độc tài, cố chấp không dễ đàng bỏ qua mọi chuyện nếu không có bằng chứng rõ ràng cụ thể.

Tử Nhan thở mạnh:

– Nếu biết Tâm Khuê muốn rắp tâm hại em, anh đã đề phòng không để sụp bẫy cô ta. La người đàn ông lõi đời từng trải mà lạl thua trí cô ta, từ đó suy ra, con người này không đơn giản chút nào.

Kỷ Quân ngạc nhiên thảng thốt:

– Anh nói vậy là sao?

– Tóm lại trước lúc anh gặp em, cô ta đã bỏ vào ly nước của em một loại thuốc kích thích, nên em mới bị say thuốc gục xuống bàn, nhưng anh cứ ngỡ em bị cảm nắng bởi lúc đó cả người em nóng lên hầm hập, còn...

Tử Nhan ngưng ngang khiến cô xấu hổ, khổ sở nói:

– Cũng tại tôi ngốc mới tin chị ta tốt. Tôi không ngờ lòng người quả là hiểm sậu ác độc.

Tử Nhan trầm giọng:

– Giờ em tính sao?

– Tôi cũng không biết nữa.

Giờ đây cô sợ nhất là phải đối mặt với Khắc Hiên. Tuy sự việc chưa đến nổi nghiêm trọng nhưng dưới mắt anh, cô vẫn là đứa chẳng ra gì thậm chí còn xấu xa, hạ tiện, có lẽ biện pháp trước mắt 1à phải nghỉ việc thôi.

Những lần trước mỗi khi được gọi đến phòng anh bất luận có xảy ra chuyện gì đi nữa cô cũng không nơm nớp lo âu như lần này và giờ đây tim cô đang đập liên hồi như trống trận. Cố bình tĩnh lấy can đảm cô đưa tay gõ cửa rồi đứng chờ, như đoán biết là cô hay sao á! Nên giọng anh càng lạnh lẽo vô biên:

– Vào đi!

Kỷ Quân khép nép bước vào, song anh vẫn cúi mặt trên chồng hồ sơ im ỉm.

Thật lâu cũng không nghe anh nói gì, cô nhẹ bước đến đặt tờ đơn xuống trước mặt anh nói nhỏ rí:

– Xin giám đốc chấp nhận đơn này của tôi.

Cũng không thèm ngước lên anh cất giọng gay gắt:

– Cái gì đây?

Hoảng hồn, Kỷ Quân nói lắp bắp:

– Tôi gởi... đơn xin... thôi... việc...

Ngay tức khắc anh ngước nhìn chăm vào mặt cô, ánh mắt tối sẫm, giọng đanh lạnh:

– Đó 1à biện pháp trốn tránh tốt nhất, là nguyên tắc sống của cô đó hả?

Cúi đầu giọng cô thật nhỏ:

– Tôi đâu có cách nào khác.

Khắc Hiên rít giọng:

– Chuyện xảy ra động trời như vậy, cô cũng không cần giải thích gì với tôi hay sao? Con người cô vốn vô trách nhiệm đến vậy hả?

– Liệu lúc này tôi giải thích, anh có tin không?

– - Cô đã nói gì đâu mà bảo tin vôi không.

Kỷ Quân nói yếu xìu:

– Tôi chỉ sợ anh không thèm nghe.

– Tôi có nói vậy bao giờ?

Kỷ Quân đưa mắt nhìn anh lạ lẫm. Chuyện gì có thể làm anh thản nhiên trước tình huống vừa xảy ra vậy nhỉ? Không phải hôm qua anh đã suýt giết chết Tử Nhan rồi hay sao?

Nghĩ vậy cô nói nhát gừng:

– Nếu như anh chịu nghe, tôi sẽ giải thích mọi chuyện.

Khắc Hiên chỉ im lặng hút thuốc, cái cách cũng không phản đối, nên từ từ cô kể lại đầu đuôi câu chuyên cho đến lúc Tử Nhan bồng cô lên phòng khách sạn.

.. Khắc Hiên bỗng cắt ngang quát lớn vừa đấm mạnh xuống bàn:

– Quả thật ngu ngốc đáng ghét! Tại sao cô có thể hồ đồ, nông nổi đến thế chứ? Tại sao lúc đó cô không vào hẳn bên trong coi thực thể giữa tôi và Yến Loan đang bàn bạc vấn đề gì? Cô có biết cái hợp đồng hôm đó bị trục trặc vài vấn đề bất lợi cho công ty, khiến tôi phải săn tìm cô ta như cảnh sát truy tìm thủ phạm vậy, và phải vất vả lắm mới mời được cô ta về thỏa thuận lại. Vậy mà mắt nhắm mắt mở cô lại suy diễn bậy bạ, lung tung đủ chuyện trên đời, để suýt chút nữa làm hại cả bản thân mình như thế, có phải cô đã quá hồ đồ ngu ngốc rồi không?

Im lặng suy nghĩ một lúc, cô cũng ấm ức nói:

– Nếu chỉ là bàn bạc chuyện làm ăn thì có gì vui để cô ta phải cười rúc rích, tỉ tê như thế chứ.

Trừng mắt cách đe nẹt anh nói:

– Lại nghĩ bậy bạ chứ gì. Đầu óc cô sao đen đủi, ghê gớm quá vậy?

Im lặng cách ấm ức cô cũng không dám nói gì, khá lâu anh lại cất tiếng:

– May là về đến nhà, tôi đã bình tĩnh suy nghĩ lại và nhận định ra mọi vấn đề, nếu không cô mà được yên thân với tôi chắc.

Ngừng lại một chút như để đè nén mọi cảm xúc rồi như không dằn được anh bật ra giận dữ:

– Nhưng cứ hễ nghĩ đến chuyện cô để cho hắn vuốt ve ôm ấp, rồi ngắm nhìn thoải mái là ngực tôi lại muốn nổ tung.

Cúi đầu đỏ mặt xấu hổ, cô nói lí nhí trong miệng:

– Tôi cũng đâu có muốn như vậy.

Khắc Hiên lộ rõ tức giận:

– Song nếu cô khôn hơn một chút, đừng quá bộp chộp cả tin thì đâu có mắc bẫy.

– Chuyện đã xảy ra rồi, giờ anh có nói gì cũng đâu thay đổi được.

Ghìm ghìm nhìn cô, giọng anh rin rít.

– Tôi cảnh cáo cô, tôi chỉ tha thứ cho cô lần này thôi đấy, không có lần thứ hai đâu, đừng vin vào cớ khác rồi tái phạm nhé.

Kỷ Quân im lặng nguẩy đầu không thèm nói một câu thật lâu anh lại cất tiếng:

– Lại đây!

Quay lại nhìn anh cách ngơ ngác, anh nhìn lại cô rồi vỗ vỗ xuống chân mình ra hiệu bảo Kỷ Quân ngồi xuống. Chợt cô nghe mặt mình nóng ran, cô không quen với cử chỉ lạ lùng này của anh, song cũng không dám làm trái ý anh lúc này. Rụt rè cô từng bước đến bên cạnh anh. Chỉ chờ có thế, ngay tức khắc anh đưa tay ra kéo mạnh, đặt cô ngồi trên chân, ghì chặt cô trong đôi tay rắn chắc.

Không nói không rằng anh ngửa mặt cô ra hôn mải miết... Cái cách yêu thương quá mạnh mẽ, lạ lùng của anh đôi lúc làm cô thấy sợ, song có lúc anh cũng làm cô thật sự hạnh phúc đến ngẩn ngơ.

Khá lâu anh đỡ cô ngồi dậy rồi ôm chặt cô vào lòng khiến cô nhăn mặt kêu lên:

– Buông em ra một chút đi, em đau quá hà!

Nhìn vào mắt cô, anh nói qua hơi thở:

– Anh còn đau gấp vạn lần như thế khi chứng kiến cảnh em cùng Tử Nhan lúc đó. Nếu còn để anh nhìn thấy cảnh đó lần nữa, anh sẽ giết em như vầy cho đến khi tắt thở mới thôi.

Kỷ Quân nũng nịu:

– Đồ dã man!

Nâng mặt cô lên cho đối diện mình, anh yêu sách:

Hứa với anh, bắt đầu từ hôm nay, em không được hẹn hò, hoặc đi đâu với Tử Nhan cách riêng tư như thế nữa nhé.

– Nhưng nếu như...

Khắc Hiên nghiêm mặt cắt ngang:

– Trong chuyện tình cảm không có chữ “nếu nhứ'.

Kỷ Quân bùng thụng:

– Làm sao dứt khoát như vậy được, vì chúng em mới vừa kết bạn.

– Còn vậy nữa. Không được, bạn bè gì kiểu của hắn.

– Nhưng em muốn có bạn.

– Bạn gái thì được.

Em không quen đứa con gái nào ở đây cả.

– Vậy Giáng Ngọc, Quế Chi thì sao?

– Nhưng...

Khắc Hiên xen ngang:

– Em đang áy náy với họ về mối quan hệ nhập nhằng trước đây, đúng không?

Em có biết tại sao thời gian gần đây, Anh Hào và Nhật Duy không còn liên lạc với em nữa không?

Kỷ Quân nhìn anh lạ lẫm, vì cô không hiểu tại sao bỗng nhiên anh lại nhắc đến hai người đó.Khắc Hiên nhìn ra cửa nói tiếp:

– Vì Nhật Duy đang tìm hiểu Giáng Ngọc, còn Anh Hảo thì đang đầm ấm với Quế Chi.

Kỷ Quân chưng hửng:

– Quả là một bất ngờ, vậy mà em có hay biết chuyện gì đâu.

– Anh cũng mừng cho họ và nhẹ cho cả anh, vì..... đã loại được hai đối thủ khá gờm.

Kỷ Quân vùng vằng:

– Đối thủ gì chứ? Đối với em, họ chỉ là bạn.

– Song họ thì đâu có nghĩ như thế.

– Đó là quyền của họ, làm sao em cấm cản.

Khắc Hiên quy trách nhiệm:

– Một phần là do em không dứt khoát rạch ròi.

Kỷ Quân cong môi định cãi, nhưng Khắc Hiên nhanh hơn, anh đã cúi xuống..... Đối với Tâm Khuê, thời gian không nói lên được điều gì, nó không làm cho tình cảm cô dành cho Khắc Hiên thuyên giảm cũng như nỗi hận thù trong lòng cô với anh và Kỷ Quân vơi đi chút nào, mà dường như ngày càng nung nấu nặng sâu hơn. Hai lần rắp tâm hại Kỷ Quân đều thất bại càng khiến tình cảm giữa họ như được nhân lên mặn nồng, thắm đượm, giống như gió thổi càng mạnh cơn lốc càng dữ dội hơn mà không một sức mạnh nào có thể kềm hãm lại được. Lúc này, họ lại quấn quít bên nhau như hình với bóng khiến tim cô như vỡ ra hàng ngàn mảnh đau đớn biết bao, song cô nhận ra rằng mình đã thua cách thê thảm mà không làm gì được.

Tâm Khuê bắt gặp Tử Nhan ngồi một mình trong quán, gương mặt ưu tư buồn lặng. Bước đến, cô giả lả:

– Sao trùng hợp vậy, anh cũng đến đây giải khát à?

Nhìn cô ánh mắt hoài nghi không mấy cảm tình, Tử Nhan nói nửa đùa nửa thật:

– Tôi cũng thấy bị bất ngờ. Có thật là một sự trùng hợp không nhỉ?

Nghe cách mai mỉa của anh, Tâm Khuê khựng lại rủa thầm:

“Đồ cáo già lọc lõi, không việc gì qua nổi cặp mắt cú vọ của anh ta”, song cô phải công nhận anh ta quá thông minh còn đẹp trai kinh khủng, lại là một thương nhân giàu xụ nổi tiếng trên thương trường. Nghe đâu cha anh ta là chủ tịch cả một tập đoàn may mặc khét tiếng ở Hồng Kông, nếu như cô đã không trót yêu Khắc Hiên, có lẽ Tử Nhan là mục tiêu cô theo đuổi, bởi cô không hề phủ nhận lần đầu gặp mặt anh, cô đã bị cái nét đẹp bên ngoài của anh làm cho choáng váng.

Thấy Tâm Khuê cứ im ỉm thu mình lại như chúa sơn lâm rình ngắm con mồi, Tử Nhan nheo mắt hỏi:

– Cô gặp tôi có chuyện gì, sao không nói?

Sực tỉnh hồn Tâm Khuê lấp liếm:

– Cũng không có gì quan trọng lắm, nhưng dẫu sao cũng đã gặp rồi, chúng ta nên nói chuyện vui vẻ một chút có được không?

– Tôi không nghĩ chúng ta còn có thể vui vẻ được song là đàn ông tôi không tính toán chi li với cô đâu. Muốn gì, cô cứ nói thẳng đi.

Tâm Khuê cũng không ngần ngại, nói:

– Tôi đang nghĩ anh và Kỷ Quân mới là một cặp trời sinh. Nếu là cô ta, tôi sẽ chọn anh chứ không ai khác.

Nhướng mày anh tỉnh tỉnh nói:

– Vậy hả? Cảm ơn nha?

Tâm Khuê lại giáng đòn quyết định:

– Chẳng những nghĩ mà tôi còn giúp anh.

– Chuyện gì?

– Tôi sẽ giúp anh giành lấy Kỷ Quân.

Tử Nhan chỉ nhếch môi nói đơn giản:

– Cô ấy không phải là một món đồ.

Tâm Khuê cúi mặt như để đè nén một cảm giác nào đó, lúc sau mới quay lại nói cách kiên nhẫn:

– Anh tin đi, tôi sẽ giúp anh, thật đấy!

Tử Nhan giễu cợt:

– Bằng cách nào? Giống lần trước không?

Bị giễu, Tậm Khuê xụ mặt, song cô dịu giọng:

– Tôi hứa lần này sẽ không làm hại đến danh dự ai cả, nhưng tuyệt đối anh phải nghe theo sự sắp xếp của tôi mới được.

– Cô nghĩ vậy à? Song trong chuyện này, tôi không có hứng thú. Tôi nghĩ cô tìm nhằm đối tượng rồi đấy.

Nghe cách giễu cợt của anh ta Tâm Khuê tức anh ách cô nghiến lăng nói:

– Không nghe tôi sau này đừng có hối hận.

Nói xong, cô bật đứng lên bước ra khỏi quán trong ánh nắng vàng cam của một ngày sắp hết.

Khắc Hiên vào phòng khá 1âu mà cô cũng không hay, bởi cô đang thả hồn tơ tưởng lại khoảng thời gian ngập tràn hạnh phúc. Bất ngờ cô cảm thấy toàn thân mình bị trói chặt trong vòng tay rắn rỏi nên hoảng hốt vội ngước lên.

Thấy anh, cô nũng nịu càu nhàu:

– Làm người ta hết cả hồn. Vào phòng sao không gõ cửa.

– Để bắt gặp tại trận cô bé đang tơ tưởng đến ai đó, đúng không?

Ngay lúc đó chợt có tiếng gõ cửa. Vội buông cô ra, anh cất giọng:

– Vào đi!

Bất chợt một bó hoa hồng đỏ thắm khá lớn được mang vào phòng, theo sau là một cô gái 1ạ hoắc. Cô ta cất tiếng hỏi:

– Xin hỏi, chị có phải là Dương Kỷ Quân?

Còn đang ngơ ngác, cô chỉ gật đầu. Cô gái lại nói:

– Vậy phiền chị ký tên nhận giùm bó hoa hồng.

Kỷ Quân chưng hửng:

– Của ai vậy? Sao lại tặng cho tôi?

– Có danh thiếp bên trong đấy ạ.

Ký tên xong, cô tìm vội tấm danh thiếp nhẩm đọc mấy dòng chữ như sau:

“Gởi tặng em những đóa hồng đỏ thắm tượng trưng cho tình cảm sâu sắc anh dành cho em, mong em đừng từ chối. Chúc em nhiều sức khỏe! Anh, Tử Nhan”.

Lúc này cô quay lại thấy Khắc Hiên đứng bên cửa sổ với điếu thuốc trên tay, ánh mắt hơi nheo như chờ một câu giải thích. Cắn nhẹ bờ môi cách khổ sở, bởi chuyện xảy đến quá đột ngột mà chính cô còn bị sốc, thì làm sao có thể giải thích hoặc nói gì với anh.

Kể từ ngày xảy ra chuyện đến nay, dường như chưa một lần cô gặp mặt Tử Nhan, vậy mà tại sao hôm nay anh lại tặng hoa cho cô nhỉ?

Thật lâu như quá sức kiên nhẫn, Khắc Hiên cất giọng gằn gằn:

– Không lẽ em không có gì để nói với tôi?

Kỷ Quân cố nói:

– Giờ đây đầu óc căng cứng muốn nổ tung nên cũng không biết nói gì với anh nữa.

Nheo một bên mắt, Khắc Hiên chỉ nói:

– Vậy hả!

Bỗng Kỷ Quân nghe tự ái trào lên cổ bởi cách xỉa xói ấy, Kỷ Quân gây sự:

– Dường như trong mắt anh, tôi không thể nào trong sạch nổi, dẫu anh đã rõ điều đáng tiếc ấy xảy ra ngoài ý muốn và sự việc cũng chưa diễn ra nghiêm trọng, vậy mà tôi đã hết sức cố gắng cũng không làm anh bôi xóa cái dấu ấn ấy trong lòng.

Khắc Hiên chợt đập bàn quát lên:

– Em nói vậy là ý gì đây?

Kỷ Quân cũng nóng nảy độp lại:

– Anh tự mà hiểu lấy, chẳng lẽ trong đầu anh đang nghĩ gì anh cũng không biết. Tóm lại, anh là người không như tôi tưởng, anh không có đủ rộng lượng để có thể bỏ qua tất cả.

Khắc Hiên nghiến răng:

– Em bảo tôi nhỏ nhen, đúng không?

Kỷ Quân cắn chặt bờ môi muốn bật máu. Cô không ngờ chuyện chỉ đơn giản vậy mà anh cũng muốn bới tung lên. Thở dài ngán ngẩm, Kỷ Quân cố nói:

– Có lẽ chúng ta nên chấm dứt câu chuyện ở đây, đừng tranh cãi nhau nữa.

Hãy để mọi chuyện lắng xuống và mỗi người chúng ta nên bình tâm suy nghĩ lại cho thấu đáo, rồi hãy bàn luận tiếp.

Khắc Hiên im lặng trở về bàn ngồi xuống nhưng gương mặt vẫn còn hừng hực sự tức giận. Kỷ Quân cũng cố im lặng trong bầu không khí vừa căng thẳng vừa ngột ngạt mà dường như chỉ toàn chứa khí các bon.

Cho đến hết giờ làm việc cũng không ai thèm mở miệng. Kỷ Quân buồn bã dắt xe ra cổng, cô chợt khựng lạỉ vì sự xuất hiện đột ngột của Tử Nhan.

Anh bước đến cười gượng. Chỉ không gặp mặt có hơn tuần mà trông anh gầy đi thấy rõ. Giờ đây trong lòng cô chợt dậy lên cảm giác ray rứt, cảm thông, cô cất tiếng:

– Anh tìm tôi có chuyện à?

Nhìn nhìn cô Tử Nhan cất giọng buồn buồn:

– Anh biết mình có lỗi nên cũng không mong được em tha thứ. Hơn tuần qua, anh không dám tìm gặp em là muốn trừng phạt bản thân mình, cố nén trong lòng bao nỗi nhớ thương dằn vặt. Mãi đến hôm nay không thể chịu đựng hơn được nữa anh mới mạo muội đến đây có lời tạ tội cùng em.

Trong thoáng chốc cô bỗng nghe hờn giận bay xa, bởi gương mặt buồn bã sám hối của anh lúc này thật tội.

– Thôi được rồi, anh đừng giày vò mình nữa đi, mọi chuyện hãy để nó lui về dĩ vãng. Nói cho cùng chúng ta cũng là người bị hại cả thôi!

Tử Nhan tươi ngay nét mặt và đề nghị:

– Anh muốn mời em ly nước, có được không?

Đang có tâm sự buồn cô đồng ý ngay, cả hai cùng vào ngôi quán khá khang trang.

Cũng không hiểu ma đưa lối hay quỷ đưa đường mà cô và Tử Nhan vừa ngồi xuống chưa kịp gọi nước thì Khắc Hiên cũng lù lù xuất hiện, anh bình thản ngồi xuống chiếc bàn trong góc cách thờ ơ, khiến Kỷ Quần nghe tủi hờn chất ngất.

Thấy cử chỉ đó của hai người, Tử Nhan áy náy:

– Hay để tôi qua mời anh ấy ngồi luôn cho vui nha!

Lắc nhẹ đầu, cô nói:

– Anh ấy không sang đâu.

Nhìn nhìn cô Tử Nhan hỏi:

– Hai người vẫn còn giận nhau về chuyệnđó, đúng không?

Không liên quan đến anh đâu, là chuyện riêng của chúng tôi thôi. Anh gọi cho tôi ly sữa tươi có đá.

– Tôi biết rồi.

Im lặng một chút vẻ không yên tâm, TửNhan lại cất tiếng:

– Hay chúng ta qua đó nói rõ mọi chuyện với anh ấy!

Kỷ Quân cảm kích nhìn anh. Song cô lại lắc đầu:

– Tính anh ấy xưa nay vốn độc đoán, lạnh lùng nên chỉ có thời gian mới giải quyết được vấn đế mà thôi, giờ chúng ta có nói gì cũng vô ích.

Điếu thuốc cháy dở trên tay, nét mặt trầm tư hằn nét suy nghĩ, Khắc Hiên đang suy xét lại mọi chuyện vừa mới xảy ra. Có phải anh hơi quá đáng trong cách cư xử cũng như quá khắt khe về mặt tình cảm, hầu như anh muốn nhận nhiều hơn cho thì phải. Cũng không hẳn thế, nếu chưa thật sự thích cô nhiều như anh nghĩ thì anh đâu có điên cuồng như muôn tung hê lên tất cả mỗi khi thấy cô cận kề cười nói bên người khác, như lúc này đây, anh muốn làm một cái gì đó cho trời long đất lở để hủy diệt tất cả.

Khắc Hiên rời khỏi quán, ngang qua chỗ cô đang ngồi cách tỉnh rụi như người xa lạ. Trong khoảnh khắc, cô nghe ngực mình đau nhói, tâm trạng cô lúc bấy giờ giống như con diều bị đứt dây ngả nghiêng, chao đảo, mất phương hướng...

Một lần nữa, Kỷ Quân nghe đau muốn tắt thở khi nhận được tin Khắc Hiên sắp ra nước ngoài cùng Tâm Khuê với một lý do là công tác. Có vị đắng nào đắng nghét trong cổ họng có cơn đau nào đang len lỏi từng ngóc ngách con tim.

Lúc này, trong cô chợt nảy ra ý nghĩ muốn tìm một nơi thật tĩnh 1ặng để trốn tránh cái sự thật quá bẽ bàng tàn nhẫn ấy. Khắc Hiên đúng là biết cách trả đũa khiến cô đau buốt tận tâm hồn.

Kỷ Quân cứ thơ thẩn trên đường như bị mộng du, lúc sau cơn mưa bỗng ập đến, khiến cô ướt sũng lạnh buốt, vậy mà không sao làm cô bình tâm được, cũng không biết bằng cách nào cô lại đến được khách sạn nơi Tử Nhan đang ở.

Nghe tiếng chuông, anh ra mở cửa. Thấy cô, anh sửng sốt kêu lên:

– Trời đất! Sao lại là em, còn bị ướt như chuột thế này. Có chuyện gì, vào trong đi em.

Vừa nói, anh vừa nắm tay cô kéo vào phòng giọng lo âu:

– Sao để cho lạnh ngắt thế này, không khéo bị cảm mất thôi vào phòng lấy đỡ áo của anh mặc.

Thấy cô lừng khừng, anh lại giục:

– Còn ngần ngại gì chứ! Sắp chết cóng đến nơi rồi kìa.

Kỷ Quần vào toa-lét khá lâu mà vẫn chưa thấy ra, Tử Nhan sốt ruột nói:

– Em xong chưa sao lâu vậy?

Kỷ Quân bước ra mặt cúi gằm xấu hổ, vì cô đang mặc trên người chiếc áo của Tử Nhan dài quá khổ.

Thấy cô anh cũng phải cố nén lắm mới không bật ra cười, vì trông cô lúc này giống như hình bù nhìn giữ lúa người ta cắm giữa ruộng mà có lần ngang qua cảnh đồng quê, anh đã nhìn thấy. Cố “dọn” cho mình bộ mặt thật thản nhiên, anh nói:

– Đến đây ngồi đi, có ai xa lạ đâu, hay em không coi anh là bạn?

Kỷ Quân ngồi xuống ghế, mặt cúi gằm im ỉm. Nhìn cô một lúc, anh bỗng hỏi:

– Có chuyện gì mà em tìm tôi trong khi mưa gió thế này? Cãi nhau với Khắc Hiên hả?

–...

Tử Nhan thở dài cách nói như trách:

– Có lẽ tôi không nên hỏi em những chuyện đại loại như thế, vì tôi có là gì đâu. Xin lỗi em, tôi không cố ý.

Ngước nhìn anh, Kỷ Quân buồn rũ:

– Chính tôi mới phải nói lời xin lỗi anh về mọi chuyện. Tuy không cố ý, nhưng tôi mới là người đã đem phiền phức đến cho anh. Xin anh đừng trách!

Nhìn cô hợi lâu, anh cất giọng:

– Chẳng những khôngphiền mà sự có mặt của em lúc này lại là niềm hạnh phúc vô biên. Giá như chúng ta có thể bên nhau thế này mãi.

Cúi thấp đầu che giấu cảm xúc, vì cô đoán chắc rằng không một người con gái nào có thể từ chối nổi khi đứng trước anh, một người đàn ông hội đủ các điều kiện tốt nhất cho nên đối với Kỷ Quân cũng không ngoại lệ, bởi cô cũng chỉ là một người bình thường cũng bằng xương bằng thịt. Lát sau, cô khỏa lắp bằng chất giọng chua chát:

– Tôi đâu xứng được anh quan tâm nhiều như vậy bởi tôi cũng nhận thức được bản thân vô dụng, tầm thường. Như anh thấy đó, trước giờ họ đến với tôi chỉ để đùa vui trong phút chốc.

Đưa tay nắm nhẹ bàn tay lạnh giá của cô, giọng anh trầm hẳn:

– Bởi họ có mắt mà không ngươi, nên đâu nhìn thấy mặt trời rạng rỡ. Còn đối với anh, em là vị thiên sứ trần gian, là tất cả mọi điếu tốt đẹp nhất.

Xúc động bồi hồi, cô ngá đầu vào vai anh thổn thức vừa nói:

– Đừng nói nữa Tử Nhan! Anh càng nói tôi càng tủi thân ghê gớm.

– Siết cô vào lòng, Tử Nhan khàn giọng:

– Anh không nói nữa và em cũng hứa sẽ không khóc nữa nhé! Em làm ngực anh đau kinh khủng.

Sực tỉnh, Kỷ Quân gượng dậy giấu gương mặt đỏ bừng sau mái tóc, nói lí nhí:

– Tôi hứa sẽ không khóc nữà đâu.

Tủm tỉm nhìn cô anh nói:

– Hứa nhé!

Kỷ Quân chỉ gật trước ánh nhìn sâu lắng của Tử Nhan, lúc sau anh lại nói:

– Em nằm nghỉ tạm ở đây đi, chờ mưạ tạnh hẳn, anh sẽ đưa em về.

Vừa ngả lưng xuống ghế xa lông chưa đầy năm phút, cô đã khép mắt ngủ vùi. Nhìn nét mặt có vẻ mệt mỏi của cô, Tử Nhan lo lắng anh đưa tay sờ nhẹ trán cô thăm dò, bỗng anh giật mình vì cô nóng như lửa, có lẽ cô bị sất sau khi dầm trận mưa lúc nãy thật rồi. Anh bật dậy lấy thuốc hòa với nước đổ cho cô vậy mà vẫn ngủ say bất biết.

Ngồi nhìn gương mặt đỏ bừng với đôi mi dài khép chặt, lòng anh bỗng xôn xao kỳ lạ. Anh muốn ăn cắp một nụ hôn trên đôi gò má đang đỏ hồng quyến rũ ấy, nhưng suy đi nghĩ lại, anh đưa mắt nhìn sang hướng khác với tiếng thở dài kềm nén lại trong tim, bởi anh vốn 1à người đàn ông chân chính, nên không thể hành động như phường tiểu nhân bỉ ổi.

Tử Nhan mở cửa xe cách cẩn thận cho cô xuống, rồi ân cần dặn thêm:

– Em phải nhớ uống thuốc đúng giờ, kẻo sẽ không khỏi bệnh đâu đấy.

Kỷ Quân liếc anh bén ngót:

– Biết rồi, anh trở nên lôi thôi từ khi nào vậy?

– Như vậy mà em có chịu nghe đâu. Nhớ uống theo toa chỉ dẫn nha. Thôi, em vào nghỉ đi, anh về:

Đứng trong bóng tối, Khắc Hiên đã chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh chia tay quyến luyến của hai người. Anh bỗng nhếch môi cười chua chát. Tình đời quả thật tráo trở, gian ngoa, vậy mà cách đây mấy tiếng đồng hồ, anh còn tự trách bản thân hẹp hòi ích kỷ, đã cư xử thiếu công bằng vôi cô. Nghĩ đến đây, anh chầm chậm quay lưng, thọc sâu hai tay trong túi quần lững thững bước đi trong cơn mưa trĩu hạt trái mùa làm tim anh cơ hồ giá lạnh.

Sáng hôm sau, Kỷ Quân cố gượng đến công ty với gương mặt bơ phờ sau cơn cảm sốt. Vào phòng cô mới hay giám đốc đã bay ra nước ngoài hồi khuya, không hiểu sao cô lại nghe tim mình đau nhói thay vì vui mừng, thoải mái vì không phải đối mặt anh.

Chuông điện thoại bỗng reo vang. Cô gượng gạo nhấc máy:

– Alô.

– Xin cho tôi được gặp Kỷ Quan!

– Là tôi đây, anh Tử Nhan.

Tử Nhan lo lắng hỏi:

– Sao giọng em lạ vậy, khiến anh không thể nhận ra.

– Là do hậu quả của trận mưa hôm qua để lại. Có gì không anh?

– Định mời em dùng cơm chiều.

– Cũng được.

– Vậy chiều anh đến đón em.

– Cũng được.

Kỷ Quân trả lời như con búp bê đã được lên dây cót. Bấy giờ, cô nghe mọi thứ hầu nhừ trở nên vô vị kinh khủng, song cô cũng không thể phủ nhận có Tử Nhan bên cạnh lúc này là niềm an ủi lớn lao.

Thời gian thoáng qua nhanh thật, mới đó mà đã gần một tháng kể từ ngày Khắc Hiên ra nước ngoài, cũng trong thời gian này tình bạn giữa cô và Tử Nhan ngày càng thắm thiết hơn lên. So ra, anh dễ thông cảm và gần gũi với cô hơn trên mọi lĩnh vực, chiều nào tan sở anh cũng đến đón cô, rồi cùng nhau ăn uống, chơi đùa dạo phố...

Chiều nay, hai người lại rủ nhau ra công viên hóng gió, cùng nhau chuyện trò đến lúc trời dần phủ bóng hoàng hôn.

Tử Nhan bỗng nói:

– Chẳng lẽ chúng ta cứ mãi thế này hoài sao, Kỷ Quân.

Tròn mắt nhìn anh, Kỷ Quân ngơ ngác:

– Ý anh là sao?

Tử Nhan nói thẳng:

– Em cũng biết là anh đã thích em “rất từ lâu”, rồi kia mà.

Kỷ Quân chợt bụm miệng khúc khích:

– Là “từ rất lâu” chứ cái gì “rất từ lâu”.

Tử Nhan vờ ngầu mặt:

– Em còn cười anh hả?

– Ai bảo anh dùng từ lộn xộn chi.

Tử Nhan ta thán:

– Vì trót yêu quý em, nên anh đã cố công học tất cả mọi thứ, nào ngôn ngữ, tập quán, cách sinh hoạt... Tóm lại là những gì có hên quan đến em, đến con người Việt Nam, vậy mà em còn nỡ chọc quê anh.

Kỷ Quân gượng gạo nói:

– Nhưng đâu phải anh không biết là tình cảm ấy tôi không thể nhận.

– Anh sẽ đợi, vì anh tin tường có một ngày em sẽ cảm động trước tình cảm của anh.

– Tôi chỉ muốn anh mãi là một người bạn tốt.

– Em cũng nên biết từ tình bạn đến tình yêu cũng không phải xa xôi gì nếu cả hai cùng cố gắng nỗ lực.

– Nhưng tim tôi đã trót trao cho người khác mất rồi.

– Anh biết, và anh đã cố chấp nhận điều đó.

Khá lâu sau, cô nhìn anh cảm động nói:

– Tôi không xứng đáng để anh phải hy sinh nhiều như vậy đâu. Anh hãy đi tìm một nửa của anh đi!

Lắc đầu, Tử Nhan kiên định nói:

– Từ lâu, anh đã xác định chỉ có em mới là người trong mộng, là một nửa của anh.

Xúc động bồi hồi cô ngả đầu 1ên vai anh thổn thức:

– Nếu như người ấy... cũng nghĩ được như anh, thì giờ đầy tôi đâu phải bẽ bàng cay đắng thế này.

Ông trời quâ thật khéo trêu người, ngay lúc ấy, một chiếc xe du lịch quen thuộc chầm chậm ngang qua., Kỷ Quân cũng kịp nhìn thấy người ngồi trên xe là Khắc Hiên mà bên cạnh anh dĩ nhiên là Tâm Khuê rồi. Có lẽ họ vừa về sau chuyến đi xa êm đềm hạnh phúc.

Cũng như cô, Khắc Hiên đã chứng kiến tận mắt cô ngả đầu lên vai Tử Nhan cách tình tứ công khai giữa cái nơi mà bất kỳ người nào vô tâm nhất cũng có thể nhìn thấy được.

Mím chặt môi, anh bỗng nổi cáu quát lớn:

– Chạy xe cái kiểu gì như rùa bò vậy.

Anh tài xế giật mình không hiểu ất giáp gì cũng tăng tốc vút đi.

Cứ như thế, Khắc Hiên ngồi bất động hàng giờ như pho tượng trống rỗng, cũng không biết anh đang nghĩ gì. Bỗng tiếng gõ cửa đột ngột vang lên buộc anh phải cất tiếng:

– Vàơ đi!

Cánh cửa bị đẩy bật ra cùng lúc Tâm Khuê ưỡn ẹo bước vào trong bộ đầm tươi mát lòe loẹt làm anh nhức mắt khó chịu phải nhìn sang hướng khác.

Tâm Khuê bước dến bá cổ anh nũng nịu:

– Chiều nay, anh đưa em đi bác sĩ nghen!

Khắc Hiên quay lại ngó cô ánh nhìn nghiêm nghị:

– Tại sao là tôi?

Tâm Khuê liếc ngang anh bén ngót.

– Vì em nghĩ mình đã có thai, Choáng váng, bàng hoàng, anh bật thốt:

– Cái gì?

Giọng Tâm Khuê nhão nhoẹt:

– Đã hơn tuần nay rồi, em bị chứng buồn nôn vật vã cả người, còn rất biếng ăn nữa đó!

Bấy giờ anh nghe nghẹn đắng ở cổ, quả thật anh bị điên rồi mới lại vướng vào cô ta lần nữa, song lần này không phải do anh cố ý, mà đêm đó do quá say đến không làm chủ được bản thân mình, nên cứ ngỡ Tâm Khuê là người con gái anh yêu dại cuồng say đắm...

Nỗi đau trong anh giờ đây cứ lớn dần làm đầu óc cứ căng ra như sợi dây đàn sắp đứt, mất hết cảm giác, phương hướng, duy nhất chỉ còn lại cảm giác đớn đau là bất tận...

Khí trời sáng nay hơi se lạnh báo hiệu một mùa đông nữa đã đến gần. Nằm trên giường nhìn ra bầu trời qua khung cửa sổ những đám mây trắng xóa bồng bềnh trôi ngang như đám bọt xà phòng nổi bật trên làn nước xanh biêng biếc.

Cuộc đời vốn nên thơ đẹp đẽ như thế vày mà một đời người sao lại quá ngắn ngủi như mơ. Kỷ Quân không dám tin một ngày nào đó có thể rất gần cô cũng sẽ biến mất không còn hiện diện trên cõi đời này nữa, và mọi người trong đó có anh cũng sẽ quên cô mãi mãi, cũng như thời gian sẽ dần bôi xóa đị tất cả, để không một ai còn có thể nhớ đến cô, con bé có cái tên Kỷ Quần đáng ghét.

Nghĩ đến đây nước mắt chợt rơi rơi không thể nào kiềm chế được, gần đây không hiểu sao cô hay nghĩ vu vơ rồi khóc âm thầm như vậy.

Cuối cùng cô cũng quyết định chọn Tử Nhan, suy cho cùng anh mới là người kề cận chăm sóc và hiểu cô nhiều nhất. Song song đó, anh Đại Phong cũng đã nhiều lần khuyên nhủ, can ngăn, bảo cô hãy suy nghĩ cho thật cặn kẽ trước khi quyết định chuyện gì, vì đây là chuyện tương lai, hạnh phúc cả đời chứ không phải chỉ vui đùa trong thoáng chốc, đương nhiên về mặt tình cảm, anh phải nghiêng về phía người bạn thân thiết của mình rồi, nhưng anh đâu có biết thời gian cô quen với Khắc Hiên, cô phải chiệu đựng biết bao nhiêu là cay đắng, uất hận.

Buổi tối, Kỷ Quân chuẩn bị đi ngủ tiếng Đại Phong vang lên ngoài cửa:

– Kỷ Quân ơi! Em có khách đấy.

Bực bội vì bị quấy rầy, cô cộc lốc:

– Bảo em đi ngủ rồi.

Đại Phong đẩy cửa bước vào nhìn cô nghiêm khắc:

– Anh không thể nối dối với bạn bè, em ra ngoài đó mà nói.

Nãy giờ cứ ngỡ Tử Nhan tìm, nên giờ nghe anh trai nói thế, cô hơi giật mình gượng nói:

– Anh ta còn muốn gặp em làm gì cơ chứ?

Đại Phong nghiêm mặt:

– Em ra mà hỏi hắn!

Nói xong, anh bước ra khỏi phòng, buộc lòng cô phải xuống gặp anh, mà cũng không hiểu sao cứ nghe bồn chồn, xao xuyến lạ.

Lúc này cô đang đứng trước anh, có thể gọi bức tượng tạc thì đúng hơn.

Chỉmột tháng không gặp mà anh thay đổi đến không ngờ, anh ốm đi nhiều càng lanh lùng càng khắc nghiệt. Cô không dám nhìn anh lâu hơn mà lia ánh mắt nhìn ra cửa sổ.

Thật lâu anh cất tiêng 1ãnh đạm:

– Chúc mừng!

Quay lại cô bật hỏi:

– Về chuyện gì?

Khắc Hiên chỉ nói:

– Nghe nói cô chuẩn bị kết hôn.

Khựng lại đúng một giây cô mới gật đầu:

– Vâng!

Khắc Hiên vẫn điều giọng:

– Chừng nào mới chình thức cưới?

– Hai tháng sau.

– Vậy hả!

Kỷ Quân cắn chặt môi lúc sau mới nói:

– Nếu không có gì tôi xin phép vào nghĩ đây.

Nhìn cô anh bỗng nói:

– Chiều mai, cô có thể dùng cơm với tôi không?.

Bất ngờ Kỷ Quân bối rối không biết nên trả lời sao. Khắc Hiên nói thêm:

– Chỉ một lần cuối cùng này thôi!

Bấy giờ đầu óc cô mụ mị như lạc lối mê cung rồi không hiểu sao cô cũng gật đầu.

Khắc Hiên đứng dậy nói thêm:

– Chiều mai tan sở, tôi đợi cô trước cổng.

Thấy anh như muốn chấm dứt câu chuyện, cô cũng đứng lên cách lặng lẽ.

Một tháng trời xa nhau anh vẫn vậy, lạnh lùng, kiêu bạc, dường như đối với anh chắng có gì quan trọng ấy thế mà sao cứ mỗi lần gặp anh là tim cô cứ run lên bần bật, làm nhấn chìm tất cả mọi cảm xúc vừa mới chớm với Tử Nhan cách không thương tiếc.

Anh cùng cô đến một ngôi quán ở ngoại thành khang trang thoáng mát. Anh chọn chiếc bàn gần cửa sổ nhìn ra mảnh vườn trồng toàn các loài hoa dại, nào cẩm chướng, cánh chuồng, mười giờ, thạch thảo, móng tay... chúng tuy mộc mạc đơn sơ,nhưng làm dịu hẳn tâm hồn sau những giờ làm việc căng thẳng, mệt nhọc.

Nhìn cô giây lát, anh lên tiếng:

– Cô dùng chi cứ tự nhiên gọi đi nhé?

Kỷ Quân lắc đầu:

– Anh gọi luôn đi.

Lần đầu dùng bữa với anh mà cô có cái cảm giác xa lạ như thế, gượng gạo, ngượng ngùng như chưa hề quen biết, cho nên lúc này dẫu có ăn sơn hào hải vị cô cũng chẳng nghe ngon.

Dùng bữa xong, Khắc Hiên bỗng nói:

– Cô không hề thắc mắc mục đích tôi mời cô dùng cơm hôm nay sao?

Kỷ Quân trả lời thản nhiên:

– Tôi nghĩ nếu muốn, anh sẽ nói với tôi mọi chuyện, bằng ngược lại, tôi hỏi chưa chắc anh đã chịu nói.

Khắc Híến bỗng ngước nhìn cô ánh nhìn dịu hẳn, nhưng thoáng chốc anh lại nhếch môi giễu:

– Tôi không nghĩ cô lại thông suốt tôi đến thế!

Mím môi, Kỷ Quân thầm nghĩ:

“Anh ta đang khen hay mỉa mai mình vậy?

Đúng là một con người lập dị”. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn im lặng.

Lúc sau anh hỗng cất tiếng nói một câu nghe lảng nhách:

– Trước lúc nhận lời đám cưới với anh ta, cô đã tìm hiểu kỹ chưa?

Kỷ Quân ngơ ngác:

– Kỹ cái gì, tôi không hiểu? Là ý gì đây?

Anh quay mặt chỗ khác, lúc sau mới nói:

– Không ý gì cả. Nếu muốn biết mọi chuyện về anh ta, ngày mai cô đến tìm tôi.

Nói xong anh đứng lên cách đứt khoát khiến Kỷ Quân hụt hẫng, song cô cần phải theo anh ra ngoài.

Nửa tin nửa ngờ, Kỷ Quân hoang mang cực độ ăn ngủ không yên. Có lẽ cô nên gặp anh một lần để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện mới được, nhưng cô lại nghĩ hay đây chỉ là cái cơ ly gián hòng níu kéo cô lại với anh ta. Nghĩ đến đây, cô lại lắc đầu, vì cô hiểu Khắc Hiên không phải như thế, bản tính anh nào giờ tự cao tự đại nên chuyện như vậy anh không hạ mình làm đâu, nhất là chuyện không liên quan đến anh, trừ phi người ấy đối yới anh rat quan trọng.

Nghĩ đến đây, cô lại bật cười chua chát cho sự tự đề cao bản thân mình và huyễn hoặc sự việc đến nực cười, bởi nếu cô thật sự quan trọng đối với anh như thế thì cô đâu bị anh bỏ rơi để quay về với người vợ cũ.

Nhưng nếu không còn tình cảm với cô hay quan tâm cô, thì anh 1ấp lửng và tìm gặp cô làm gì cơ chứ? Suy nghĩ nát óc, Kỷ Quân cũng không tìm ra được đáp án, cuối cùng cô quyết định đến tìm anh.

Buổi chiều, Tử Nhan lại đến đón cô như thường lệ trên tay là bó hoa hồng đỏ rực, như muốn chứng minh rằng tình cảm anh dành cho cô lúc nào cũng thắm đượm nồng nàn như những đóa hồng kia vậy. Bỗng giờ đây cô nghi ngờ về điều đó không chỉ riêng anh mà ngờ tất cả, liệu tình cảm anh dành cho cô có giống như sự việc bày ra trước mắt.. Đến bên cô nở nụ cười thật tươi vừa trao bó hoa cho cô anh nói:

– Anh tặng em! Chúng ta dùng cơm luôn rồi về nhé em?

Kỷ Quân im lặng đưa mắt nhìn xa xăm, cô đang thả hồn theo một ý nghĩ nào đó làm Tử Nhan lo lắng:

– Em sao vậy? Xảy ra chuyện gì ư?

Giật mình chớp nhẹ bờ mi, cô lảng chuyện:

– Em có hẹn với nhỏ bạn. Anh thông cảm nha, ngày mai gặp lại!

Nhăn mặt, Tử Nhan nói:

– Sao em không nói trước, làm anh đặt bàn rồi.

Kỷ Quân khó chịu:

– Là sao?

– Anh đã chuẩn bị trước mọi thứ ở nhà hàng.

Kỷ Quân phật ý:

– Sao anh không hỏi ý tôi?

– Em sao vậy? Chuyện đâu có gì to tát cần phải hỏi ý kiến em. Những lần trước, anh cũng làm vậy kia mà.

Kỷ Quân bỗng nghe nổi nóng:

– Hóa ra anh nghĩ như thế là đã nắm được tôi rồi chứ gì?

Nhìn cô lạ lùng, lúc sau anh mới nói:

– Tự nhiên em nổi nóng như vậy thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, bởi lúc nào em cũng rất dịu dàng nên không để ý đến những chuyện nhỏ như vậy.

Có chuyện gì, sao em không nói với anh?

Kỷ Quân bỗng nghe tức giận vô cớ:

– Anh hiểu được tôi bao nhiêu chứ? Dịu dàng không có nghĩa là nhu nhược, ngu ngốc để ai muốn làm gì thì làm.

Tử Nhan mím môi:

– Em nói vậy là ý gì?

Kỷ Quân phang ngang:

– Không ý gì cả, thích thì nói vậy đó!

Tử Nhan cau tít đôi mày rậm, lần đầu tiên anh thấy giận:

– Cách nói của em làm lòng tự trọng của người khác ít nhiều gì cũng bị tổn thương đấy.

– Là anh ư?

– Có thể, vì ở đây chỉ cô hai chúng ta.

Bình tĩnh lại, cô thấy mình hơi quá đáng vì chuyện Khắc Hiên nói cũng chưa có bằng chứng cụ thể khẳng định Tử Nhan là người xấu, vậy mà cô đã nóng vội hồ đồ kết tội anh.

Ngước nhìn anh, Kỷ Quân dịu giọng:

– Xin lỗi, tôi không cố ý nói anh. Có lẽ do áp lực công việc, nên đôi lúc tôi biến thành người khác vậy.

Thở khì nhẹ nhõm, Tử Khan phàn nàn:

– Vậy mà bảo nghĩ, em lại không chịu.

– Có thể em sẽ nghỉ, nhưng không là bây giờ.

Tùy em, anh không dám ép.

– Lắc nhẹ tay anh, cô nhắc nhở:

– Sắp trễ buổi cơm chiều rồi đấy!

Sực nhớ, Tử Nhan kêu lên:

– Thôi chết! Em không nhắc, anh cũng quên mất.

Vừa nói anh vừa choàng qua vai cô âu yếm dìu cô ra xe. Ngay lúc đó, Khắc Hiên cũng từ trong công ty bước ra nhìn thoáng hai người anh thản nhiên bước tiếp.

Đưa cô về đến trước cổng, Tử Nhan quyến luyến không muốn rời, khiến cô phải đánh trống lảng:

– Cám ơn anh về bữa cơm. Cũng tối rồi, anh về đi!

– Em lại khách sáo với anh, trong khi chúng ta sắp kết hôn rồi.

Kỷ Quân cúi đầu thinh lặng, vì mãi đến hôm nay, cô vẫn thấy giữa hai người là một khoảng cách xa vời vợi. Tử Nhan buồn buồn nói:

– Cho đến hôm nay mà cái nắm tay, em cũng tiếc với anh.

Kỷ Quân đỏ mặt:

– Hồi nào?

Tử Nhan thừa thắng xông lên:

– Lúc này anh chỉ muốn được hôn em.

Kỷ Quân cứng người trong vòng tay ôm siết của Tử Nhán, rồi bờ môi nóng bỏng áp xuống môi cô làm đầu óc mụ mị, căng thẳng. Khá lâu sau anh khàn giọng nói cách cảm động:

– Đêm nay, anh mới nghe thật sự hạnh phúc. Giây phút này, mãi mãi anh không thể nào quên. Anh yêu em vô cùng, Kỷ Quân ạ.

Một lần nữa, anh lại cúi xuống và Kỷ Quân cũng không thể cưởng lại sức quyến rũ toát ra từ người anh, mà có lẽ cũng như cô không một cô gái nào có thể hờ hững trước anh được. Thế mới nói tình yêu vốn không đơn giản chút nào, như ngọn gió bất kham vô tình nhưng hữu ý, vừa lơ lửng hững hờ, vừa lẳng lơ quyến rũ, đôi lúc nó khiến ta phơi phới thăng hoa, cũng lắm khi nó làm ta đảo điên tuyệt vọng không còn thiết sống.

Một tin nhắn hiện lên trên điện thoại khiến Kỷ Quân ngơ ngác, khó hiểu.

Phải một lúc saú bình tĩnh lại cô mới hiểu ra mọi chuyện. Đại khái người nhắn bảo cô đến địa chỉ trên sẽ nhận định rõ được vấn đề, chuyện rất hệ trọng.

Mang tâm trạng hoang mang ghê gớm, song cô cũng quyết định đến đó coi xảy ra chuyện gì?

Cô lưỡng lự khá lâu mới đẩy cửa bước vào. Ban đêm đưới ánh đèn mờ ảo lung linh đủ sắc màu vàng, đỏ, xanh, tím, từng cặp, từng cặp trai gái dìu nháu hòa cùng tiếng nhạc du dương, trầm bổng, bên quầy rượu đưới ánh đèn vàng vọt khiến người nhập cuộc có cảm giác mơ mơ, hồ hồ, huyễn hoặc, tỉnh say.

Kỷ Quân quá đỗi kinh ngạc khi nhận ra Tâm Khuê cùng ngồi với Tử Nhan, hai người họ tại sao cô vẻ như rất quen thân vậy nhỉ? Hay cô bị lóa mắt nên trông gà hóa cuốc chăng? Định thần lại, cô lần bước tới gần chỗ họ. Bấy giờ cô, mới dám khẳng định mình không nhìn lầm.

Kéo cho vành nón hạ thấp xuống một chút, cô bước đến ngồi xuống cạnh Tâm Khuê.

Hai người có vẻ rất căng thẳng như đàng gây gổ nhau về một vấn đế nào đó khá nghiêm trọng. Giọng Tử Nhan gằn gằn:

– Câu chuyện này do cô bày ra, giờ trách ai.

– Nhưng chuyện mạng thai, anh mới là tác giả.

– Cô không đồng ý thì một mình tôi làm gì được.

Tâm Khuê ôm mặt hét lên:

– Im đi! Đồ đểu cáng, mặt người dạ thú! Anh ăn ốc, định bắt người ta đỏ vỏ sao?

Nghe đến đây, Kỷ Quân chợt lùng bùng hai lỗ tai. Giọng Tử Nhan lại cất cao tàn nhẫn:

– Một sự thỏa thuận mà hai bên đều được lợi cơ mà.

Tâm Khuê nghiến răng:

– Không ngờ nhìn bề ngoài anh cũng bảnh bao trí thức, mà bên trong lại chứa toàn điều xấu xa bỉ ổi.

– Cô sai rồi? Con người tôi xưa nay yêu, ghét rất rạch ròi. Còn với cô, đây có thể gọi là ăn miếng trả miếng.

Tâm Khuê gào lên:

– Song anh có biết thời gian qua tôi ngậm đắng nuốt cay khổ sở thế nào không khi phải lừa dối anh ấy, và hàng ngày phải chứng kiến gương mặt nhăn nhúm khổ đau vì ray rứt, hối hận của Khắc Hiên, như bị vướng vào tôi là điều tồi tệ bẩn thỉu, thất bại nhất trong đời vậy. Dẫu sao tôi cũng là một con người có nhân cách, tự trọng, nên tôi cũng biết đau khi bị khinh khi rẻ rúng như thế chứ.

Rồi chắng may mọi chuyện vỡ lở ra thì không riêng gì tôi mà cả anh cũng mất trắng, anh có chuẩn bị cảm giác đó không?

Quay mặt chỗ khác, Tữ Nhan tỉnh bơ nói:

– Cô không nói, tôi khôngnói, làm sao anh ta biết.

– Cũng chưa chắc. Ở đời mà, đâu ai đoán biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.

Nheo mắt khá đểu, Tử Nhan hỏi gằn:

– Hôm nay cô bỗng nói những chuyện này với tôi là có ý gì?

Khép nhẹ mi Tâm Khuê cay đắng:

– Ý gì ư? Chắng lẽ một chút cảm thông anh cũng không chia sẻ được với tôi, nếu thật sự tôi bị bỏ rơi sao?

Tử Nhan thản nhiên nói:

– Vở kịch này từ đầu do cô đạo diễn, còn tôi chỉ là anh kép đóng thuê, nên bất luận thành công hay thất bại, cô cũng phải ráng mà đương đầu, cũng đừng hy vòng ở tôi có một chút trách nhiệm nào đó.

Nuốt tủi hờn, Tâm Khuê cố kềm nước mắt, khá lâu sau cô mới cất tiếng:

– Tôi biết mình đã tính sai một nước cờ, giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi, nhưng tôi chỉ không ngờ con người anh còn nhẫn tâm sắc đá hơn cả Khắc Hiên.

Tử Nhan lại nói:

– Cũng không thể trách tôi, tôi chỉ có thể cư xử dịu dàng, yêu thương với người con gái tôi yêu. Còn với cô, từ đầu, tôi đã xác định cô hoàn toàn là người xa lạ, hơn nữa trước đó tôi đã nhận ra bản chất con người thật của cô vốn hiểm sâu, quỷ quyệt, thử hỏi ai có đủ dũng khí để kết thân hoặc tiến xa hơn nữa, khác nào tự bán linh hồn cho quỷ dữ.

Lúc này Kỷ Quân cũng không còn đủ can đảm để nghe tiếp câu chuyện. Cô thất thểu quay đi như người ốm nặng hồn để tận đâu đâu. Chợt một bàn tay mạnh mẽ của ai đó nắm lấy tay cô dẫn ra ngoài, rồi đẩy cô vào một chiếc xe.

Đến lúc người ấy đề máy chạy đi, cô mới giật mình sực tỉnh. Nhìn sang thấy Khắc Hiên, cô bàng hoàng còn ngỡ mình đang mơ. Tại sao anh có mặt đúng lúc cô đang cần mượn một bờ vai của ai đó để khóc một trận tơi bời.

Sự đời quả thật tàn nhẫn mà người đời còn nhẫn tâm hơn, toàn lọc lừa, xảo trá nên giờ đầy cô còn biết tin ai, giống như đứa bé bị lạc mẹ giữa phiên chợ đông người không tìm được lối ra.

Nước mắt cô chợt làm bờ vai anh ấm lại mà cô lẽ đã rất lâu rồi anh quên cái cảm giác này, nén cảm xúc anh cất giọng:

– Cô đang nghĩ gì vậy?

Quẹt nước mắt, cô nói:

– Tôi không nghĩ gì được lúc này.

– Vậy mà tôi có cảm giác cô đang rất đau lòng.

– Có thể tôi làm sao không đau khi bị người ta coi như một con ngốc.

Khắc Hiên cười nhạt:

– Cảm giác đó, tôi biết. Cách nay khá lâu, tôi cũng rơi vào tình huống như thế.

– Có phải anh trở Việt Nam cũng vì chuyện này?

Khắc Hiên nói đều đều:

– Lúc đó, tôi nghĩ mình phải làm một cuộc trốn chạy.

– Còn bây giờ?

– Khi trưởng thành hơn, tôi nghĩ đó chỉ là những lần vấp ngã trên đường đời mình đã đi qua, và phải tự lắp cho mình một con đường khác, bằng phẳng để đi, và tôi đã thực hiện được điều đó!

– So ra trường hợp của tôi không giống anh, tôi chỉ bị tổn thương lòng tự trọng, lúc đó tôi muốn quên tất cả để đến với anh ta, Vậy mà anh ta đã tạt vào mặt tôi một gáo nước lạnh, còn tát cho tôi choáng váng tối tăm mặt mũi.

Đang chạy ngon trớn, Khắc Hiên bỗng thắng gấp, khiến cô bị chúi về phái trước đau điếng hoảng hồn cô la lên:

– Trời đất! Tự nhiên anh thắng chi gấp dữ vậy. Anh có biết chạy xe không đó?

Phớt lờ sự tức giận của cô, Khắc Hiên rít giọng:

– Không yêu mà cô dám kết hôn với hắn.

Kỷ Quân tiu nghỉu:

– Tôi nghe nói tình yêu có thể vun đắp sau hôn nhân.

Khắc Hiên giận dữ:

– Tầm phào! Đừng có giở cái giọng ngu ngốc đó ra đây với tôi. Cô chẳng bao giờ khôn ra nổi. Vậy mà bấy lâu nay, tôi vật vã đớn đau, vì ngỡ cô đã xóa sạch hình bóng tôi khỏi tim và yêu Tử Nhan mất rồi. Thời gian qua, cô có biết tôi sống ra sao không hả? Cô quả thật nhẫn tầm đấy.

Mở to mắt nhìn anh cách kinh ngạc, song cô cũng không thấy gì ngoài gương mặt đang giận dữ giá băng.

Thật lâu, anh bỗng quay lại và ngay tức khắc người cô bị trói chặt trong vòng tay rắn rỏi của anh và cúi nhìn vào mắt cô cách nghiêm khắc, chiếm hữu, cứ thế anh nhìn cô bất tận...

Lúc bấy giờ, cô nghe khắp người lun lên, lần đầu tiên cô có cảm giác thật kỳ quặc. Lúc sau anh bỗng hỏi thẳng:

– Em còn yêu tôi nhiều không, Kỷ Quân?

Cô chợt nghe tim mình đau nhói trong ngực, nếu không yêu anh cô đã đám cưới với Tử Nhan từ lâu, nếu không yêu anh, cô đâu tùy tiện để anh dẫn đi như thế này.

Nghe ấm ức, cô phụng phịu lẫy hờn:

– Hỏi vậy cũng hỏi, anh tự trả lời đi!

Mím môi, anh chợt hỏi:

– Vậy em có chịu đám cưới với tôi không?

Nhìn anh vì bất ngờ, cô cũng hỏi:

– Nhưng còn chị Tâm Khuê?

Khắc Hiên quay mặt chỗ khác:

– Chuyện đã rõ như ban ngày rồi, em còn thắc mắc gì nữa. Bất luận muốn hay không, giờ cô ấy cũng phải ký đơn ly hôn thôi!

Kỷ Quân lại thắc mắc:

– Anh biết chuyện của họ khi nào?

Cách nay hai tuần.

– Vậy mà kín bưng, để người ta cứ làm con rối trong tay họ suốt thời gian qua, đồ ác độc?

Khắc Hiên cười nhẹ, lần đầu cô thấy anh cười mới đẹp làm sao. Bóp nhẹ tay cô, giọng anh êm đềm:

– Anh muốn tự em tìm hiểu về Tử Nhan, bởi anh nghĩ nói ra, chưa chắc em đã tin, không ngờ em ngốc dễ sợ.

Kỷ Quân bùng thụng:<