← Quay lại trang sách

- 36 - 37-

Tôi làm lụng như điên hết ngày này qua ngày khác để không phải ở trong nhà khi điện thoại đổ chuông. Tôi thậm chí còn đi phát quang một vạt đất mặc dù bình thường tôi tránh đi vào rừng một mình. Tôi biết có những tay bị nằm kẹt lại bên dưới một thân cây đổ sai hướng với cái chân bị lưỡi cưa máy xén gần đứt. Nếu chẳng may tôi bị như thế, ai sẽ là người đăng cáo phó cho tôi đây? Tôi hình dung một mẩu rao vặt dài nhất thế giới, ký bởi hai mươi tư con bò sữa với đầy đủ tên và số hiệu.

Nhưng tôi không phải là một đứa bé cô cút tội nghiệp giữa một thế giới tàn nhẫm, tôi biết điều đó. Giáng sinh sắp đến rồi, và tôi tin sẽ có ít nhất một chục gia đình muốn mời tôi trải qua kỳ nghỉ cùng với họ. Trước tiên là họ hàng nhà tôi – nhưng mọi người ở xa và họ biết tôi không thể xách theo đàn bò tới chỗ họ. Tiếp đến là vài gia đình trong làng. Một đôi vợ chồng già từng là bạn thân của mẹ tôi và không có con cái. Họ sẽ ríu rít quanh tôi như một đôi chim sẻ nếu tôi đón Giáng sinh cùng họ. Và tất nhiên cả cặp Bengt-Göran, Violet nữa, họ coi việc tôi đến chung vui là điều hiển nhiên, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là điều tôi sẽ làm. Bữa tiệc Giáng sinh do Violet chuẩn bị sẽ hết sức huy hoàng, tôi chắc chắn như thế.

Tôi cố hết sức không nghĩ đến ý tưởng cùng nàng Tôm tròn mắt ngắm cây thông Giáng sinh. Và ăn món thịt đông nấu sẵn trong bao bì của nó. Hoặc là món súp đậu lăng hữu cơ phải gió!

Mẹ và tôi luôn mời gia đình bạn bè đến nhà. Thậm chí năm vừa rồi chúng tôi vẫn giữ nguyên truyền thống đó. Các bác sĩ cho phép mẹ tôi xuất viện, dì Astrid và cô em họ Anita đã đến cùng với cả một cốp xe đầy thức ăn. Chúng tôi có mười một người cả thảy, ai cũng hiểu đây sẽ là Giáng sinh cuối cùng của mẹ tôi, nhưng tất cả đều vui như điên cho dù chuyện đó có hơi kỳ quặc. Anita là y tá ở bệnh viện tỉnh, trước kia cô ấy đã làm việc nhiều năm ở Thụy Sĩ. Cô ấy kể lại thời gian sống ở nước ngoài, sau đó không gian tràn ngập những mẩu chuyện hài hước, các giai thoại, kỷ niệm tuổi thơ, và những trò đùa ngày trước. Cậu Greger khiến chúng tôi cười vang như thường lệ bằng màn bắt chước ca sĩ Evert Taube. Khi đêm đã khuya, mẹ tôi tuyên bố đầy ranh mãnh: “Đi nào, đã đến lúc để bọn trẻ tự lo cho bản thân, tụi nó không cần người lớn chúng ta nữa rồi!”. Bọn trẻ ở đây chính là Anita và tôi. Bọn tôi đã ngoan ngoãn ngồi lại đến bốn giờ sáng, cùng nhau uống rượu cognac pha bia. Anita kể cô có thai với một tay bác sĩ người Thụy Sĩ đã có gia đình và phải bỏ cái thai.

Năm nay sẽ không có trang hoàng Giáng sinh gì hết. Chỉ nội việc nhìn thấy căn bếp của mình là tôi đã oải lắm rồi.

Ngay đến mẹ tôi chắc cũng phải giơ tay đầu hàng. Ngôi nhà bắt đầu xập xệ, mang hơi hướm của một nông trại bỏ hoang hay đúng hơn là hang ổ của một gã trai chưa vợ. Tôi đã sơn lại hàng lan can hiên nhà, thay cả máng xối nữa, đương nhiên rồi. Nhưng tôi không biết sẽ phải bắt đầu từ đâu để làm cho nội thất trong nhà nom tử tế hơn. Tôi tránh không nghĩ đến việc làm mới phòng ngủ của mình. Tôi duy trì một sự sạch sẽ tối thiểu xung quanh mình, nhưng dẫu vậy tôi cũng không thể kỳ công hồ cứng những chiếc khăn ăn hoặc treo những ông già Noel dọc theo kệ bếp như mẹ thường làm mọi năm.

Cặp vợ chồng già đã tặng cho tôi một chậu trồng hai cây dạ lan hương màu hồng và một hộp sôcôla Aladdin thật to, món quà cám ơn tôi vì đã cắt cỏ cho cánh đồng nằm ở tít cuối khu đất của họ. Tôi đã mua một bó nến đỏ giảm giá. Sau khi thắp vài ngọn trong mấy cái đĩa nến tôi vừa tìm ra, sự cô quạnh của căn bếp đã phần nào giảm bớt. Tôi cũng đem ti vi vào trong đó, và bật nó lên mỗi khi vừa bước chân vào nhà, để cho những bài hát Giáng sinh tự vang lên trong một góc.

Hai ngày trước đêm Giáng sinh, nàng Tôm gọi điện cho tôi vào lúc mười giờ tối.

- Em đây. Em có thể đón Giáng sinh ở nhà anh được không? – Cô nói.

- Tất nhiên rồi! – Tôi đáp.

Sáng hôm sau, tôi vào thành phố đón nàng.

- 37 -

Anh và em như đôi gấu lông dày

Rúc trong hang mơ mùa hè bất tận.

Quên ồn ào, quên cõi người u ám,

Để nhớ khu rừng vắng những đêm trăng.

Bóng tối dày thêm, gió lạnh tê người.

Lại bên em cho ấm lòng anh nhé.

Vẳng đâu đây tiếng cáo kêu quạnh quẽ,

Em rúc vào tầng lông mượt của anh.

Märta và Niềm Đam Mê đã mời tôi đón Giáng sinh cùng họ. Như tôi đã nói, Niềm Đam Mê của Märta tên là Robert. Cô nàng gọi anh chàng là Robertino, Bobby, hoặc là gã khốn Bobban tùy theo cảm xúc tức thời hoặc những lời xỉ vả gần nhất mà anh ta bắt cô phải chịu. Robert bốn mươi lăm tuổi, mái tóc màu hạt dẻ được chải khéo để che đi mảng hói trên hộp sọ. Khi cần, anh ta có đủ sức quyến rũ để làm cho quần lót của một ả búp bê bày trong tủ kính cũng phải tụt xuống. Anh ta cũng sẵn sàng thể hiện ưu thế đó với tôi.

Một số nhân viên độc thân hoặc nuôi con một mình ở thư viện đã quyết định sẽ đón Giáng sinh cùng nhau ở đâu đó trong vùng thôn quê, mỗi người sẽ đóng góp một món gì đó cho bữa đại tiệc. Tôi là một trong những người ủng hộ kế hoạch mạnh nhất. Robertino với cái dạ dày tích đầy rượu nấu không phải lựa chọn của tôi.

Tôi đã đi mua các món quà lặt vặt cho các đồng nghiệp và con cái họ.

Nhưng tôi quay về căn hộ với một đống quà cho Benny. Phải mất cả một buổi tối để tôi hiểu ra tất cả những thứ tôi đã mua đều dành cho anh. Tôi đã cố thuyết phục bản thân là đã mua chúng cho bọn trẻ, hoặc cho một nhóm bạn vui tính, nhưng thứ duy nhất tôi có trong đầu là những gì Benny có lẽ đang nghĩ đến. Thế là tôi vứt bỏ kế hoạch lớn và gọi điện cho anh để hỏi xem có thể đón Giáng sinh ở nhà anh được không. Anh đồng ý không chút đắn đo. Tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều bất ngờ. Sau khi gác máy, tôi khóc một lúc khi nghĩ đến cánh cửa không đóng trên đoàn tàu cứ lập bập giữa đêm tối.

Ngày hôm sau, anh đến tìm tôi, và chúng tôi đã hòa vào dòng người mua sắm tấp nập ở trung tâm thương mại Domus. Märta đã cho tôi mượn cuốn Công thức nấu ăn của công chúa Thụy Điển cũ mèm dính đầy dầu mỡ, và tôi đã mua mọi thứ nguyên liệu cho các món: kẹo caramel công thức 1, bánh xoắn chiên giòn, sườn heo farci giả ngỗng và cá trích kiểu Nga. Tôi còn vài ý tưởng nữa trong đầu nhưng đành từ bỏ khi không thể kiếm ra mù tạt, hèm bia và sữa nguyên kem. Benny rất hào hứng với món thủ lợn hầm áp suất, nhưng công thức nấu nó yêu cầu cả một cái đầu lợn, nên anh chuyển sự nhiệt tình của mình sang món phổi bằm. Anh bảo có thể tìm thấy bộ lòng bê một cách dễ dàng. Thế là tôi tuyệt vọng tìm kiếm mù tạt giữa các loại tương ngoại nhập đa dạng ở khu bán gia vị, trong khi Benny biến mất rồi quay lại với một cái túi mà anh không muốn mở ra. Sau đó, hai chúng tôi về nông trại Rowan.

Chúng tôi bật đèn trong bếp lên, quấn khăn buộc tóc và đeo tạp dề, mở cuốn Công thức nấu ăn của công chúa Thụy Điển ra, gác nó trên ti vi, rồi bắt tay vào làm thức ăn.

Kẹo caramel công thức 1 được hoàn thành suôn sẻ. Tất nhiên chúng tôi đã quên không mua những cái khuôn cần thiết, nhưng Benny lập tức gấp khuôn bằng những tờ giấy không thấm dầu mỡ theo mô tả trong sách. Chúng tôi đổ hỗn hợp đã chế biến vào những tác phẩm nhăn nhúm của anh và cực kỳ hài lòng. Món bánh xoắn thì không được xuôi chèo mát mái như thế. “Nếu nhồi bột nhiều quá, bánh sẽ bị phồng quá mức!”, Benny nói toáng lên đầy nghiêm trọng, tay chỉnh hai phút trên đồng hồ hẹn giờ.

Cho đến lúc này, mọi thứ vẫn ổn, nhưng khi xoắn bánh theo đường rạch dài ở giữa rồi thắt nút thì chúng tôi gặp sự cố.

- Đưa bà công chúa ra đây, anh sẽ vặn cổ bà ta rồi thắt nút lại! – Benny hậm hực.

Trong lúc đó tôi đánh vật với món sườn heo farci giả ngỗng và phàn nàn về chiếc kim may đồ cùng sợi chỉ thực phẩm. Nói thực là chúng tôi đang mỗi lúc một lắm lời hơn và chỉ muốn nấu nhanh cho xong, vì cả hai đã nốc kha khá rượu vang nóng. Chúng tôi tranh luận khá hăng để làm rõ xem điều gì không ổn ở đây, chiếc be sườn tội nghiệp của con lợn cứ cố giả làm con ngỗng, hay là con ngỗng đáng thương chưa bao giờ yêu cầu người ta lấy tên mình để đặt cho món ăn. Tôi ủng hộ sườn lợn, còn Benny về phe con ngỗng.

Cá trích Nga trông thật đẹp, hơi giống một tác phẩm thời còn trẻ của Niki de Saint Phalle, người đã nung thạch cao nhồi sơn màu rồi dùng súng bắn vào để tạo nên tác phẩm nghệ thuật.

Vào lúc mười một giờ ba mươi phút tối, căn bếp ở trong tình trạng giống như chuồng bò, chỉ có điều thơm hơn, theo lời Benny nói trước khi anh lăn quay ra ngủ trên băng ghế gỗ. Tôi ra sức dọn dẹp, vừa làm vừa cảm thấy một vài thế hệ các bà nội trợ mệt nhoài sắp hàng sau lưng.

Sau đó tôi lôi anh vào trong giường. Anh say không biết trời đất gì nữa. Tôi cũng ngấm hơi men, chuyện này có hơi làm mất hình ảnh bà nội trợ mệt nhoài một chút. Anh tỉnh lại và càu nhàu một chút khi tôi để tuột anh trên cầu thang, nhưng rồi lại ngủ ngon lành. Tôi nằm vật ra bên cạnh anh, đưa cặp mắt lảo đảo của người say nhìn chỗ giấy dán tường hoa hòe và thậm chí cảm thấy một chút thiện cảm với bộ rèn cửa phong cách váy dạ hội.

Đương nhiên cũng có thể sống như thế này, như hai người bạn thân, mỗi người trên ngôi sao của mình và vui vầy cùng nhau khi bị nỗi cô đơn phả hơi thở của nó vào gáy. Đương nhiên là có thể chứ?