← Quay lại trang sách

- 11 - Đợi Em Giữa Miền Yêu Khờ Dại

Tuổi trẻ, có ba điều cần nhớ: Cứ đi đến những nơi bạn muốn đặt chân tới, làm thử những công việc bạn muốn được làm nhưng chỉ được phép yêu trọn vẹn một người!

Anh đã có những chuyến đi, những cuộc tìm kiếm và những cơ hội để lựa chọn một công việc khiến mình hạnh phúc, anh cũng đã được em yêu chân thành bằng tất cả trái tim mình. Chỉ là vì anh quá khờ dại, không biết cách trân trọng và gìn giữ điều tuyệt vời ấy.

Có thể, anh cần thời gian.

Có thể, cả đời này, anh cũng không thể sửa được sai lầm của mình.

Tới thời điểm này, anh ước mình chỉ là một tên khờ loay hoay sửa chữa trái tim khi chúng loạn nhịp. Đợi em giữa một miền cát vắng lặng.

Chỉ có hai đứa.

Nếu thế giới chỉ còn lại anh và em, anh sẽ không đau lòng đến thế, anh sẽ không còn những mối bận tâm xung quanh mình, không lo lắng người ta nghĩ gì, không dành thời gian để nghĩ về những chuyện, những người khác. Ngoại trừ em.

Nếu tình yêu chỉ là câu chuyện của hai người, anh đã không đau đớn nhiều đến thế! Và cả em cũng vậy.

Giọt nắng vỡ tan trên mặt hồ.

Anh tiện tay ném viên đá nhỏ vào mặt nước.

Nước cuộn tròn.

Mặt hồ phẳng lặng như sự thật, hết sóng sánh, sự thật vẫn tĩnh lại như mặt hồ.

Anh cũng tin vào một điều tương tự như thế đối với tình yêu và cuộc sống này. Có thể, dù chúng ta đau khổ đến nhường nào thì cũng sẽ đến lúc, chúng ta quên đi nỗi khổ ấy, hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc, ngả đầu vào bờ vai mình tin tưởng, ngủ một giấc thật dài.

Quên hết!

Cuộc đời mỗi người, ai cũng được Chúa trời ban tặng một chiếc ly được đầy may mắn. Ai may mắn rồi, chiếc ly tự khắc sẽ vơi đi, ai chưa may mắn, chiếc ly vẫn còn nguyên vẹn.

Anh tin vào điều đó, và cũng tin cả vào sự bất hạnh trong việc yêu thương em của anh.

Điều bất hạnh lớn nhất, đó chính là đã bắt mình phải trì hoãn việc yêu em. Anh không ngụy biện, nhưng anh muốn dừng lại để không làm tổn thương em thêm nữa.

Anh không muốn làm vết thương ấy đau thêm một lần nữa. Nên... anh đã không chạy đến bên em lúc này, không đi tìm em giữa cơn mưa giăng kín trời, không hôn em giữa mùa đông dài lê thê và cũng không ghì em thật chặt trong lòng mình. Anh muốn em được tự do được khóc, khóc thật to, tới khi em không còn buồn vì anh, không còn thấy nhói lòng khi hình dung về anh nữa.

Hôm Nay Anh Say

Vừa say vừa khóc, đàn ông cũng mềm yếu thật. Họ say là để chứng tỏ mình là đàn ông, nhưng say rồi thì lại để từng cơ mặt xô vào nhau, ép cho nước mắt tràn ra.

- Tôi không say, ai nói tôi say, ai vừa nói tôi say?

Anh chỉ còn nhớ những âm thanh ấy đã hiện hữu trong anh trước khi chìm vào giấc ngủ. Hình như anh đã gọi tên em. Em có nghe thấy không?

Đàn ông không thể làm chủ mình khi họ say. Anh say, anh cũng không muốn giấu. Hôm nay anh say vì em, và vì cả những chồng chềnh nghĩ suy về cô ấy.

Giá như ở đâu đó, em nghe được những lời anh nói lúc anh say.

- Anh ghét em! Ghét đến không thể nào chịu được. Anh không quay trở lại quán cafe nơi đã gặp em cũng chính bởi vì anh ghét nhìn thấy quá khứ của anh và em ở đó. Anh ghét cay ghét đắng chiếc áo có in hình một con gấu xanh vô duyên lè lưỡi. Anh ghét ai thích uống nước dâu tây ép bỏ thêm đường, ghét chờ đợi ai đó dưới trời nắng, ghét việc chạm môi em.

Anh ghét những cô nàng nhõng nhẽo, mất hàng tiếng đồng hồ để chọn lựa kiểu tóc, chọn váy xòe hay quần jeans, ghét ai cứ nghe những bài hát yêu đương sến sẩm, ghét việc phải nhớ em mỗi ngày, ở bên cạnh em mỗi tối.

Những lời anh nói lúc say.

Là thế đấy!

Chỉ có điều.

Suy nghĩ của anh ngược lại với điều anh nói khi say.