← Quay lại trang sách

Tập 1 Chương 1 Nhân duyên

Giữa trời đất mênh mang, tuyết rơi lặng lẽ. Đằng sau ngọn núi bị bao phủ bởi một màu trắng toát, ánh lửa bừng lên ngợp trời. Tiếng lửa cháy lùng bùng, tiếng người gào thét ầm ĩ, tiếng bước chân hỗn loạn, tất cả cùng đập tan sự yên bình và tĩnh lặng của đêm đông lất phất tuyết rơi.

Chợt có một bóng hình quái dị lao vọt lên giữa ngọn lửa dữ dội ấy. Đó là một con rắn to lớn không bút nào tả xiết, sau lưng có hai cặp cánh khổng lồ. Khi hai cặp cánh ấy dang rộng, cả bầu trời đêm chừng như bị che khuất. Nó giận dữ xoay chuyển thân hình, ngẩng đầu nhìn trời, rít lên một tiếng đầy thê lương. Những ngọn lửa dữ dội lập tức bùng lên, cao tới cả trượng, vô số đốm tro tàn bị lửa nóng đẩy đi xa tít, nhanh chóng hòa lẫn với những bông tuyết đang bay khắp trời.

Đối mặt với con yêu thú đáng sợ, những võ sĩ đang tụ tập trên núi vội vòng lùi lại. Một số người không kịp né tránh, lập túc bị ngọn lửa nuốt chửng, chỉ còn biết đau đớn gào thét, mùi thịt cháy khét nhanh chóng lan tỏa khắp xung quanh. Nhìn thấy tình cảnh này, một nhóm đạo sĩ đầu đội mũ cao, mình khoác đạo bào, tay cầm trường kiếm đồng loạt bước lên phía trước. Người dẫn đầu thân hình cao gầy, mặt mũi tuấn tú, mặc một chiếc áo bào màu tím có thêu hình thái cực lưỡng nghi. Y một tay cầm kiếm, một tay cầm bùa, cất giọng sang sảng: “Kiếm trận, khởi!”

Ánh tím rực rỡ chiếu rọi lên tận trời cao, hai mươi tư đạo kiếm quang hình thành nên một trận pháp phỏng theo những vì sao trên trời, tức thì chặn đứng mọi đường tiến lui của con yêu thú Minh Xà kia. Kiếm quang chuyển động, kiếm khí ngợp trời, dần dần hình thành nên một bức đồ hình màu tím giữa bầu trời đêm. Sau một tiếng quát lớn của người cầm đầu, hai mươi tư thanh trường kiếm ngân vang không dứt giữa không trung, sau đó đột nhiên xoay tròn và đồng loạt lao thẳng về phía Minh Xà.

Thân rắn, cánh rắn đều bị trường kiếm đâm xuyên, những dòng dịch thể màu trắng bạc tựa thủy ngân cuồn cuộn chảy ra dọc theo thân rắn. Con yêu thú Minh Xà rít lên thê thảm, đâm đầu xuống đất, lao thẳng về phía đám người bên dưới. Một đạo sĩ tu vi còn non kém bị đuôi rắn quất bay đi. Trong khoảnh khắc yêu thú Minh Xà muốn dùng cái thế từ trên cao lao xuống mà đồng quy vu tận với mọi người, chỉ thấy đạo sĩ áo tím đột nhiên tung mình nhảy vọt lên, cưỡi gió, gằn giọng quát: “Phá!” Lúc lá bùa trong tay được ném tới để phong tỏa động tác của Minh Xà, thanh trường kiếm của y đã đâm thẳng vào giữa đầu con rắn.

Tấm thân khổng lồ của Minh Xà nặng nề rơi xuống nền đất tuyết, không còn chút động tĩnh nào nữa, xem chừng đã chết hẳn rồi.

Chính vào lúc này, một võ sĩ ở mé đông đột nhiên hô lớn: “Còn một con nữa!” Đạo sĩ áo tím lập tức dẫn theo các môn nhân vội vã chạy về phía đông ngọn núi. Tiểu đạo sĩ áo vải bị Minh Xà quất bay lúc này còn đang cốgắng bò dậy, không kịp đi theo các đồng môn. Đột nhiên, y nhìn thấy chỗ thi thể con yêu thú Minh Xà kia vừa rơi xuống có thứ gì đó đang nhúc nhích.

Tiểu đạo sĩ cầm trường kiếm dè dặt đi về phía xácrắn, chợt thấy một bé trai khoảng mười một, mười hai tuổi đang cố gắng bò ra từ bên dưới đuôi rắn.

Tiểu đạo sĩ thở phào một hơi, buông trường kiếm rồi ngồi xuống trước mặt bé trai và nhỏ giọng hỏi: “Này nhóc, em bị yêu quái bắt đến đây ư? Nhà em ở đâu, để ta đưa em về nhà nhé?”

Bé trai này ngũ quan tuấn tú, tuy còn chưa hết vẻ non nớt nhưng mày rậm mắt to, trên khuôn mặt thấp thoáng toát ra khí thế oai hùng. Đứa bé không trả lời, chỉlẳng lặng nhìn người trước mặt bằng cặp mắt long lanh đen láy.

Tiểu đạo sĩ ngỡ rằng nó đang sợ hãi quá độ, bèn an ủi: “Nhóc con, em đừng sợ!” Đồng thời đưa tay tới, định xoa đầu nó để tỏ ý vỗ về. Nhưng bàn tay còn chưa kịp chạm vào đầu đối phương thì y chợt cảm thấy trước mắt hoa lên, thế rồi một lưỡi kiếm lạnh băng kề vào cổ y. Chỉ  thấy đứa bé đó đang cầm thanh bảo kiếm còn dài hơn cả người nó, hờ hững nhìn y chằm chằm. Tiểu đạo sĩ thầm kinh hãi, khi nhìn lại thì thấy trên khuôn mặt non nớt nhưng lạnh lùng của đối phương có một vệt nước màu trắng bạc ở giữa trán.

Những bông tuyết lạnh giá của ngày đông nhẹ nhàng đậu xuống vai bé trai, nó chỉ cần khẽ hất cánh tay là đủkhiến gã đạo sĩ vừa bày tỏ thiện ý với mình đầu lìa khỏi cổ. Nhưng đối mặt với con người đang lộ rõ vẻ sợ hãi này, nó bỗng cảm thấy hơi do dự. Đột nhiên, tiếng gió lật phật vang lên, một lá bùa màu vàng với những nét vẽ bằng mực chu sa bay vọt đến và đánh thẳng vào lưng đứa bé, sau nháy mắt đã nổ tung. Thì ra vị đạo sĩ áo tím đã kịp quay trở lại. Sức nổ của lá bùa lập tức hất bay bé trai lên cao, khiến nó phun ra một ngụm máu màu bạc. Nó loạng choạng bò dậy, vội vã bỏ trốn vào trong rừng. Đạo sĩ áo tím tức tốc cầm kiếm đuổi theo, song lại bị tiểu đạo sĩ đưa tay ngăn cản. “Đại sư huynh, nó chỉ là một đứa bé thôi mà!”

“Hoang đường!” Đạo sĩ áo tím phất tay áo, đẩy tiểu đạo sĩ ra. “Một đứa bé cái gì chứ, nó là yêu nghiệt! Nhổ cỏ không nhổ tận gốc sẽ gây hậu họa vô cùng lớn!”

Dứt lời, đạo sĩ áo tím tung mình nhảy vọt lên cao, chuẩn bị đuổi theo yêu nghiệt, nhưng còn chưa kịp lao đi thì đã bị tiểu đạo sĩ ôm chặt lấy chân. “Sư huynh, nó chỉ là một tiểu yêu thôi, chờ sau này nó gây họa rồi hãy diệt trừ cũng chưa muộn.”

Người áo tím vung chân đá bay đối phương, sau đó lại tát cho sư đệ của mình một cái thật mạnh, gằn giọng chất vấn: “Hay cho câu “Chờ sau này nó gây họa rồi hãy diệt trừ cũng chưa muộn!” Nếu trong thời gian đó có người mất mạng, món nợ mạng người này sẽ tính lên đầu ai đây?”

Tiểu đạo sĩ đưa tay ôm mặt, bất giác sững người. Đạo sĩ áo tím không nói gì thêm, tung mình nhảy lên ngọn tùng, gần như là cưỡi gió lao đi, vội vã truy đuổi theo hướng mà bóng dáng đứa bé kia vừa mất dạng.

Giữa vùng núi non hiểm trở, một cái bóng màu bạc vun vút lao đi. Đó là một con Minh Xà dài chừng ba thước, cánh của nó đã tả tơi lắm rồi, bên trên bị thủng một lỗ rất lớn. Trong quá trình bay, thân thể nó không ngừng nghiêng ngả, thỉnh thoảng còn bị va vào những gốc tùng rất lớn khiến cho tuyết trên cây rào rào rơi xuống.

Tiếng bước chân và tiếng hò hét dần dần bị bỏ xa, vùng rừng núi quay trở lại vẻ tịch mịch ban đầu, nhưngluồng sát khí dữ dội kia vẫn luôn theo sát phía sau.Trong lúc chạy trốn, miệng vết thương trên cánh Minh Xà không ngừng bị xé rộng ra, cuối cùng toàn thân nó run lên lẩy bẩy, cánh bị rách toạc, thân thể va vào một gốc tùng cổ thụ rồi rơi xuống đất, lại một lần nữa biếnthành hình người. Sau cú va mạnh của nó, tuyết trên cây ào ào rơi xuống, vùi lấp quá nửa thân thể nó.

Sức lực toàn thân không ngừng trôi theo dòng máu màu trắng bạc vẫn đang chảy ra ngoài, thân thể bị băng tuyết làm cho cứng đờ, ý thức của đứa bé dần trở nên mơ hồ. Trong cơn mơ màng, nó loáng thoáng nhìn thấy cha gầm lên giận dữ giữa ngọn lửa dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn bị vô số lưỡi kiếm hạ sát; mẹ nó mắt rơm rớm lệ, hôn lên trán nó lần cuối để từ biệt, sau đó hóa thành hình rắn lao ra khỏi động phủ...

Đứa bé nắm chặt bàn tay, cho dù toàn thân băng giá nhưng trong lòng vẫn cháy bừng lửa giận, khiến ý thức của nó bị thiêu rụi hoàn toàn. Lúc này, trong tư duy của nó chỉ có duy nhất một chữ “giết”.

Giết! Giết! Giết! Từ khi nào yêu linh trong trời đất lại rơi vào cảnh bị loài người tùy ý giết chóc vậy? Dưới gầm trời này, chỉ duy có loài người là không nên tồn tại!

Nỗi căm hận ngợp đầy lồng ngực, nó cố gắng thò tay ra từ trong đống tuyết, đồng thời tập trung toàn bộ yêu lực trong người vào ấn đường, tức thì có một luồng khí nóng trào ra từ trên trán, trong cặp mắt đen láy ánh lên những tia sáng màu bạc lạ thường. Đúng vào khoảnh khắc đứa bé chuẩn bị hiện ra bản thể để liều một phen sống mái với kẻ thù, đột nhiên một đôi tay vừa ấm áp vừa mềm mại nắm lấy bàn tay lạnh băng của nó.

“Úi, có người bị vùi trong tuyết này!”

Đó là một giọng trẻ con vừa trong trẻo vừa ngọt ngào, và rồi một giây sau đó, đứa bé cảm thấy có người đang kéo tay mình.

“Dô ta, dô ta nào!” Người đó dường như đang tựcổ vũ cho bản thân, cố gắng kéo nó ra khỏi tuyết. Kéo được một lúc, người đó có lẽ đã thấm mệt, lại thấy chẳng có chút tác dụng nào, bèn bỏ tay nó ra, chuyển sang bới tuyết.

Đứa bé đột nhiên cảm thấy phía trên đỉnh đầu mình nhẹ bẫng, bèn dốc hết sức lực ra tay với tốc độcực nhanh. Trong khoảnh khắc chụp được cổ họng của người vừa xuất hiện, đôi mắt đen láy của nó nhìn chằm chằm vào đối phương...

Thứ lọt vào mắt nó là một đôi mắt long lanh sáng rực như sao trên trời, đồng thời dịu dàng và ấm áp như hổ phách.

Đó là một bé gái chừng bảy, tám tuổi, mình mặc áo bông màu xanh lục, tóc trên đầu búi thành hai búi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cặp mắt to tròn sáng lấp lánh đang tò mò quan sát đứa bé trai trước mặt.

Con người. Chỉ nhìn thoáng qua, bé trai đã xác định được chủng tộc của đối phương, sự thù hận đối với loài người khiến nó không kìm được bóp chặt hai ngón tay lại. Nhưng đúng vào lúc này, bé gái kia chợt giơ hai bàn tay nhỏ nhắn lên và khép lại, ủ năm ngón tay lạnh băng của nó.

“Đông cứng lại rồi, đông cứng lại rồi kìa! Rắn con ơi,ngươi đừng chết nhé!”

Sự ấm áp truyền tới từ đầu ngón tay khiến trái tim bé trai run lên, lời của bé gái lại càng khiến nó kinh hãi. Tới lúc này, nó mới phát hiện do bị trọng thương thoát lực, đôi chân của mình đã biến trở về hình rắn, nhưng bé gái kia vẫn chẳng tỏ vẻ sợ hãi, ra sức xoa tay nó đểgiúpbàn tay nó ấm lên. Thỉnh thoảng cô bé lại cúi đầu xuống hà hơi một chút, sau đó hơi nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Rắn con ơi rắn con, trời lạnh thế này, sao ngươi không về hang ngủ đông? Có phải ngươi bị đói nên chạy ra ngoài kiếm mồi không?”

Nghe nhắc đến từ “hang”, trái tim bé trai bỗng thắt lại, trong mắt bừng lên những tia sáng bạc dữ dằn: Con người, đáng chết! Giết chết nó, lấy máu thịt làm thức ăn thì sẽ có thể tăng yêu lực!

Nó đột nhiên giật tay ra khỏi hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của đối phương, năm ngón tay co lại thành trảo chụp thẳng về phía trái tim bé gái.

Trong cặp mắt long lanh của bé gái tức thì thoáng qua một tia nghi hoặc. Đúng vào khoảnh khắc năm ngón tay của bé trai sắp chụp đến lồng ngực bé gái, đột nhiên, miếng ngọc phỉ thủy được treo bằng chỉ đỏ trên cổ bé gái bừng lên những tia sáng xanh biếc. Đầu ngón tay đứa bé trai lập tức truyền tới cảm giác đau nhói, thân thể bị luồng sáng xanh đẩy bắn ra ngoài, đập vào gốc cây và nặng nề rơi xuống đất.

“Sao ngươi lại như vậy chứ?” Nhìn đứabé trai bị thương ngã dưới đất, bé gái bất mãn trễ môi, hậm hựcnói. “Ta thấy ngươi gặp nạn nên mới giúp đỡ, ngươikhông cần thì thôi, có gì lại muốn hại ta?”

“Hừ, bớt nói lời thừa thãi đi!” Bé trai nằm ngã trên nền đất tuyết, một tay ôm ngực, hừ lạnh, nói: “Đừng có làm bộ làm tịch, ai cần ngươi giúp chứ? Các ngươi giết chết cha mẹ ta, phá nhà của ta, còn nói cái gì mà chém hết yêu ma trong thiên hạ nữa! Các ngươi đều đáng chết, đáng chết!”

“Hả?” Bé gái hơi sững người, sau khi cẩn thận quan sát bé trai bằng đôi mắt màu hổ phách thì khẽ lẩm bẩm như đang nói một mình: “Hóa ra ngươi bị người ta truy sát. Sư phụ ta nói, liên minh Trảm Yêu đó là một liên minh hồ đồ, do một lũ người hồ đồ lập nên…”

Nói tới đây, cô bé chớp chớp mắt, đột nhiên đi lên phía trước, áp tay lên trán bé trai, ngăn không cho dòng máu màu bạc kia chảy ra, đồng thời nhỏ giọng an ủi: “Đừng buồn, đừng buồn! Tiểu Trúc và sư phụ đều không phải người hồ đồ, rắn con đừng sợ, đừng sợ mà!”

“Cút đi! Ngươi bảo ai sợ hả?” Đứa bé trai giận dữquát lớn.

Đúng vào lúc này, luồng sát khí dữ dội kia càng lúccàng tới gần, đoán chừng chẳng bao lâu sẽ tới. Lòng bé trai thầm động, định chụp lấy cổ bé gái rồi bắt giữ làm con tin, nhưng bé gái bỗng chun mũi, hai tay đẩy mạnh, đột ngột đẩy nó vào đống tuyết. Bé trai không ngờ đối phương đột nhiên ra tay, hơn nữa nó còn đang trọng thương, lập tức bị vùi trong tuyết. Nó định tung người nhảy vọt lên, nào ngờ bé gái lại vung tay vỗ mạnh vàogốc tùng cổ thụ gần đó, tuyết trên cây tức thì rơi xuống rào rào, toàn thân nó đều bị chôn sâu dưới tuyết.

Loài người quả nhiên là hạng xảo trá bỉ ổi, ngay đến một con ranh mấy tuổi mà đã hiểm độc đến nhường này! Bé trai thầm cắn chặt răng, chuẩn bị dốc sức nhảy lên, chợt cảm thấy đầu nặng trĩu, hóa ra bé gái kia đã ngồi luôn xuống đống tuyết rồi. Ngay sau đó, sát khí tràn tới, thì ra đạo sĩ áo tím đã đuổi tới nơi. “Tiểu cô nương, mau tránh ra!”

Cô bé hơi nghiêng đầu, ngước mắt lên quan sát đối phương. Đạo sĩ áo tím cầm kiếm trong tay, nhưng không đưa ra trước mặt mà chỉ để ở sau lưng. Cô bé khẽ lắc đầu, cất giọng hỏi ngược lại: “Vùng núi non hoang dã này đâu phải là nhà của huynh, lẽ nào huynh bảo ta tránh ra thì ta nhất định phải tránh ư?”

“Bên dưới đống tuyết mà ngươi đang ngồi có yêu quái ẩn nấp, ngươi có biết chăng?” Đạo sĩ áo tím trầm giọng nói.

Bé gái dõi mắt nhìn về phía chân trời, ánh mắt lập lờ bất định. “Yêu nghiệt cái gì chứ, đây là người tuyết ta đắp thôi mà, tuy không được dễ coi cho lắm nhưng cũng đâu có giống yêu quái. Đại ca nhất định đã nhầm lẫn rồi.”

Đạo sĩ áo tím nhíu chặt đôi mày, hừ lạnh bất mãn. “Tiểu cô nương, lẽ nào cha mẹ ngươi chưa từng dạy ngươi rằng làm người thì phải thành thực thủ tín, không được tùy ý nói dối hay sao?”

Bé gái chớp chớp cặp mắt tròn xoe sáng rực, nhìn về phía đạo sĩ, nhếch khóe môi cười nói: “Sư phụ ta quả có dạy rằng làm người phải thành thực thủ tín, nhưng người cũng nói rằng một đứa trẻ thông minh cần phải biết xem xét thời thế, nếu xuất phát từ thiện ý thì có nói dối một chút cũng không sao.”

“Ăn nói quàng xiên!” Đạo sĩ áo tím giận dữ quát. “Tiểu cô nương, con yêu quái đó giết người không chớp mắt, lẽ nào người muốn trở thành thức ăn trong bụng nó ư?”

“Ta đương nhiên không muốn bị nó ăn thịt.” Cô bé mỉm cười nhìn đạo sĩ, đột nhiên hỏi: “Đại ca này, hổ cũng ăn thịt người, giả như huynh nhìn thấy một con hổ trong rừng, nhưng con hổ đó đang ngủ, không hề có ý định tấn công huynh, liệu huynh có xông lên đòi giết bằng được con hổ đó không?”

Đạo sĩ áo tím hơi sững người, hiển nhiên không ngờđược đối phương lại có câu hỏi như vậy. Sau đó, y đột nhiên phất mạnh tay áo, quát bảo: “Hoang đường, mãnh thú tầm thường sao có thể so sánh với yêu quái được!”

“Có gì khác chứ?” Cô bé nghiêng đầu nói. “Hổ ăn thịt người là để cho no bụng. Yêu quái ăn thịt người cũng là để cho no bụng. Người ăn thịt trâu bò lợn gà cũng là đểcho no bụng. Nếu yêu quái ăn thịt người ngay trước mặt ta, ta đương nhiên sẽ giúp con người đánh lại yêu quái. Nhưng rắn con còn nhỏ như vậy, chắc chắn là chưa từng giết người. Nếu chỉ vì sau này nó có thể giết người màđòi đuổi tận giết tuyệt, vậy tại sao đại ca không đi giết hết toàn bộ hổ, báo, gấu, voi trên cõi đời này đi?”

Không đợi đạo sĩ phản bác, bé gái đã giơ tay chỉ về phía rặng núi phủ đầy tuyết trắng xóa ở đằng xa, nói tiếp: “Vùng núi Thanh Xuyên này vốn là nơi cư ngụ của yêu linh và mãnh thú, con người tự dưng đi đến nơi đây thì phải có sự chuẩn bị sẵn về tâm lý cho việc bị ăn thịt rồi. Cũng giống như một con hổ đi giữa nơi phố xá vậy, chắc chắn sẽ bị người ta đánh chết. Sư phụ ta nói, như thế gọi là “nước sông không phạm nước giếng”. Đại ca, ta biếtmình không gạt được huynh, rắn con quả thực đang ở nơinày, nhưng huynh hãy coi như làm phúc mà tha cho nóđi, được không?”

Lời của cô bé len qua lớp tuyết dày lọt vào tai đứa bé trai, khiến lòng nó trào dâng sóng gió. Đạo lý vềviệc nước sông không phạm nước giếng mẹ cũng từng nói với nó, nhưng cả gia đình nó đều ở trong động phủ, hiếm khi nào rời khỏi núi Thanh Xuyên, nói gì đến việc giết người, thếmà hôm nay cha mẹ nó đã gặp phải họa sát thân. Chỉ mới một khắc trước đây, nó còn mong mỏi có thể giết sạch loài người trong thiên hạ, vậy mà không ngờ cô bé yếu ớt nó không hề quen biết kia lại giúp nó chặn đứng kẻ thù, còn cất lời biện bạch và cầu xin giúp nó…

Đúng vào lúc dòng suy nghĩ của nó đang hỗn loạn, chợt nghe đạo sĩ áo tím quát lớn: “Tiểu cô nương, ngươi một lòng bảo vệ loài yêu nghiệt, rốt cuộc là có ý đồ gì?Bớt nói lời thừa đi, mau tránh sang một bên, bằng khôngchớ trách ta động thủ!”

“Úi chao!” Bé gái kinh hãi kêu lên một tiếng, lớp tuyết phía trên bỗng nhẹ bẫng, chắc là cô bé đã bị kéo qua một bên rồi. Bé trai bất giác cảm thấy lồng ngực nóng bừng, ngợp đầy lửa giận, bèn vận hết yêu lực toàn thân, tung mình nhảy ra khỏi đống tuyết. Chỉ thấy cánh tay cô bé bịđạo sĩ giữ chặt, cả người không ngừng giãy giụa.

“Buông cô ấy ra!” Bé trai giận dữ quát lớn, năm ngón tay quắp lại thành trảo, chụp thẳng về hướng mặt đạo sĩ. Đạo sĩ áo tím lập tức vứt bé gái sang một bên, sau đó ngấm ngầm bắt quyết, thanh kiếm trong tay tức thì bừng lên một đạo kiếm quang màu tím sáng lòa. Đúng vào khoảnh khắc kiếm quang sắp đánh bay bé trai đi, bé gái đột nhiên chạy tới bên cạnh đạo sĩ và há miệng cắn vào cánh tay y.

Đạo sĩ bừng bừng nổi giận, gằn giọng quát: “Đúng là đồ tiểu quỷ không biết phân biệt phải trái, chớ trách ta ra tay vô tình!”

Dứt lời, đạo sĩ vung trường kiếm lên, chém về phía cô bé. Bé trai thấy vậy thì chẳng kịp suy nghĩ, lập tức tung người lao đến chụp lấy lưỡi kiếm lạnh băng, đồng thời đứng chắn trước người bé gái. Lưỡi kiếm cứa rách lòng bàn tay, một dòng máu bạc chảy tràn, pháp lực ẩn trên lưỡi kiếm còn tỏa ra đánh lên khắp người bé trai. Nhưng nó vẫn cắn chặt răng, kiên quyết không nhúc nhích, một lòng bảo vệ bé gái sau lưng.

“Mang ơn biết báo đáp, coi như ngươi còn có chút lương tâm.” Đạo sĩáo tím hừ lạnh, nói: “Đã như vậy, ta sẽ cho ngươi được chết một cách gọn ghẽ!”

Lời còn chưa dứt, đạo sĩ đã thò tay trái vào trong vạt áo, lấy ra một tấm bùa, đoạn quát to: “Phá!” Đồng thời ném thẳng về phía mặt bé trai. Nếu trúng phải đòn này, nó ắt sẽ nổ tung đầu mà chết. Đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một vật xé gió bay đến đánh rơi tấm bùa, ghim nó xuống nền đất tuyết.

Đạo sĩ ngưng thần nhìn kĩ, thấy trên lá bùa có cắm một chiếc lá trúc màu xanh. Đó rõ ràng chỉ là một chiếc lá trúc bình thường nhưng lại sắc bén như dao, đâm xuyên qua lá bùa.

“Sư phụ! Sư phụ! “ Bé gái mừng rỡ kêu lên.

Sau tiếng reo mềm mại, ngọt ngào ấy, một thanh niên tuấn tú lững thững đi ra từ trong rừng. Người này mặtđẹp như ngọc, tóc dài đen nhánh, áo trắng hơn tuyết,trong tay cầm một cây gậy trúc màu xanh. Trông y như đang ngái ngủ, một tay đưa lên che miệng, ngáp dài, sau đó mới ngước mắt quan sát tình hình trước mặt. Y chậm rãi bước đến,khẽ cốc lên đầu bé gái một cái, cất giọng hờ hững: “Nha đầu Tiểu Trúc kia, mi lại gây họa cho ta rồi!”

“Cái gì mà “lại” chứ, nếu không vì muốn tìm đồ ăn cho sư phụ, Tiểu Trúc chạy đến một nơi xa như thế này làm gì?” Bé gái một tay ôm đầu, một tay túm lấy vạt áo của thanh niên mà lay qua lay lại. “Được rồi, được rồi, sư phụ, người muốn đánh, muốn mắng gì thì cứ để sau, bây giờ có người chẳng chịu nói lý lẽ, lại còn đánh cả trẻcon, người mau đứng ra phân xử giúp con đi!”

Thanh niên liếc nhìn đứa bé kia và đạo sĩ, sau đó chậm rãi đưa tay lên, bùng ngón tay nghe “tách” một cái, lập tức có một ngọn lửa bùng lên, thì ra lá bùa trên nền đất tuyết đã bốc cháy, sau nháy mắt hóa thành tro tàn, bay đi tứ tán. Điều kỳ lạ là lá trúc cắm trên đó không hề bị tổn hại, vẫn xanh biếc như vừa được hái từtrên cây xuống.

Chiêu này thoạt nhìn thì bình thường nhưng lại đòi hỏi pháp lực cực kỳ cao siêu, những kẻ đạo hạnh kém cỏi đừng mong làm được. Đạo sĩ áo tím lập tức giơ tay ôm quyền làm lễ. “Kính chào tiên quân, tại hạ là Mộ TửChân, đại đệ tử của Thiên Huyền môn. Hôm nay vì Minh Xà xuất hiện gây hại cho nhân gian, tệ môn mới đến đây trảm yêu trừ ma, trả lại sự bình yên cho trăm họ.”

“Úi chà, ta nói này tiểu huynh đệ.” Thanh niên áo trắng khẽ mỉm cười, đoạn dùng cây gậy trúc xanh chỉ vềphía đứa bé mình người đuôi rắn đang đứng chắn trước mặt Tiểu Trúc, nói: “Các ngươi cần sự yên bình, cố nhiên không có gì sai cả, nhưng lẽ nào yêu linh ở vùng núi này không cần sự yên bình hay sao?”

Mộ Tử Chân nhíu chặt đôi mày, buông hai tay xuống, nghiêm túc nói: “Tiên quân nói vậy sai rồi, tà ma ngoại đạo là thứ mà ai cũng có nghĩa vụ tiêu diệt. Nếu không phải yêu nghiệt hoành hành, làm hại đến người vô tội, Thiên Huyền môn có chi lại vô duyên vô cớ đến đây trảm yêu trừ ma?”

Thanh niên áo trắng khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Thế nào là “yêu nghiệt hoành hành”? Loài người sống khắp Thần Châu, chẳng phải cũng đi tới đâu ăn tới đó đấy ư? Tất cả sống trên đời đều mong kiếm miếng cơm ăn, đút cho đầy bụng, có ai là cao quý hơn ai?”

“Chính phải, chính phải, sư phụ nói rất đúng!” Tiểu Trúc thò đầu ra từ sau lưng đứa bé trai, làm mặt quỷ với Mộ Tử Chân, sau đó trề môi nói tiếp: “Nếu cứ dựa theo cái lẽ đó mà tính, lẽ nào đám chim bay trên trời, thú chạy dưới đất cần phải hợp sức lại mà giết sạch loài người hay sao? Nói gì thì nói, xét cho cùng, loài người vẫn là những kẻ phàm ăn tục uống nhất, bất kể là thứ ăn được hay không ăn được cũng đều tìm cách bỏ bụng! Bất kể là yêu quái, động vật hay là con người, làm gì có ai cao quý hơn ai, dựa vào cái gì mà chỉ cho phép ngươi giết ta mà không cho phép ta giết ngươi chứ?”

Mộ Tử Chân bất giác sững người, sau đó nhíu chặt đôi mày, giận dữ quát Tiểu Trúc: “Là một con người mà lại nói ra những lời hoang đường quá đỗi, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì vậy?”

Tiểu Trúc cười hì hì, nói: “Cũng giống ngươi thôi, ta là con người, chẳng phải là cái thứ gì cả.”

Mộ Tử Chân cả giận, lập tức giơ cao trường kiếm, bắt kiếm quyết, trầm giọng nói: “Vị tiên quân này, ngài đã có lòng bao che cho yêu nghiệt như thế, vậy thì chớ trách ta động thủ. Cho dù ngài pháp thuật phi phàm, Mộ Tử Chân ta cũng chẳng phải hạng không đánh mà lui. Vì đạo nghĩa, ta sẵn sàng liều cả tính mạng này.”

Thấy đối phương đã bày ra tư thế tấn công, thanh niên áo trắng bất giác đểlộ vẻ mặt sầu não, sau đó khẽ thởdài một tiếng, buồn bực nói: “Cái gì mà đạo nghĩa chứ, xét cho cùng vẫn chỉ có một câu thôi, phi ngã tộc loại, kỳtâm tất dị [1] ... Ôi, Thiên Huyền môn các ngươi thuộc dòng Đạo gia, vốn chú trọng cái lẽ “Nhân pháp Địa, Địa pháp Thiên, Thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên” [2] , tại sao đến đời nhà ngươi thì lại đâm ra u tối, cứng nhắc thế này? Thực đúng là đời sau không bằng đời trước!”

[1] Một câu nói được ghi lại trong sách Tả truyện , ý rằng: Nếu không cùng dòng giống ta, lòng dạ của họ ắt sẽ khác. (Mọi chú thích trong sách đều là của người dịch.)

[2] Trích Đạo Đức kinh , Lão Tử, dịch nghĩa: Người bắt chước Đất, Đất bắt chước Trời, Trời bắt chước Đạo, Đạo bắt chước tự nhiên.

“Câm miệng! Chớ có làm nhục sư môn ta!” Mộ TửChân giận dữ xuất kiếm, lưỡi kiếm trong tay ngân dài không dứt, ánh tím bừng lên xé rách cả hư không, tựa như một con rồng lớn lao thẳng về phía thanh niên áo trắng. Thanh niên áo trắng chẳng chút sợ hãi, thản nhiên lùi lại một bước, dễ dàng tránh khỏi sự tấn công của luồng kiếm khí dữ dội. Mộ Tử Chân chẳng đợi chiêu thức tung hết đã bước nhanh về phía trước, thanh trường kiếm bừng lên những tia sáng lạnh ngắt dưới ánh trăng, một người một kiếm mà tạo ra cả chục bóng mờ, đồng loạt nhắm vào thanh niên áo trắng mà đâm tới!

Thanh niên áo trắng tựa như say rượu, lững thững lùi về phía sau mấy bước. Bộ pháp của y thoạt nhìn thì như rối loạn, nhưng bất kểMộ Tử Chân có biến chiêu thếnào, rốt cuộc vẫn chẳng thể chạm được vào người y. Tay đạo sĩ dằn lòng lại, lật cổ tay một cái, hai ngón tay trên bàn tay trái kẹp chặt một tấm bùa, rồi vận hết pháp lực toàn thân, sử ra chiêu thức liều mạng Vô Hoàn Chi Đạo mà lao về phía thanh niên áo trắng.

Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, thanh niên áo trắng tức tốc giơ cây gậy trúc xanh về phía trước. Chỉ thấy một cái bóng màuxanh lóe lên, tốc độ nhanh như chớp giật, sau nháy mắt đã đánh trúng vào ấn đường của Mộ Tử Chân.

Kiếm phong ngừng, kiếm khí dứt. Đạo sĩ áo tím nặng nề ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Thanh niên áo trắng chậm rãi thu cây gậy trúc xanh về, cài vào bên hông, lắc đầu, buông lời cảm khái: “Người trẻ tuổi này đúng là thiển cận, có cái chí khí như thếthì đi làm việc gì chẳng được, lại khơi khơi đòi đồng quy vu tận với ta, mà ta có thù oán gì sâu nặng với hắn đâu cơ chứ…”

Nói tới đây, thanh niên áo trắng ném từ trong tay áo ra một sợi dây dài màu đen, quấn lấy eo của Mộ Tử Chân, sau đó y phất nhẹ cổ tay phải, sợi dây liền bay vọt lên, treo Mộ Tử Chân lên một cành tùng cao tít. Tiểu Trúc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên nhìn người bị treo trên cây, vỗ tay cười nói: “Ha ha, tên hung dữ biến thành một con sâu mềm nhũn rồi! Có điều bây giờ trời đang lạnh thế, hắn có bị đông cứng lại không nhỉ?”

“Không sao đâu, tên tiểu tử này tu vi không tệ, cùng lắm là nửa canh giờ nữa sẽ tỉnh lại, ắt chẳng có vấn đề gì đáng ngại.” Dứt lời, thanh niên đưa tay vỗ bụng một cái, buồn bực than vãn: “Vừa mới động thủ một chút, bụngta đã đói rồi. Tiểu Trúc, có gì ăn không?”

Cô bé trề môi nói: “Chỗ này hoang vu vắng vẻ, còn phủ dày băng tuyết, biết phải đi đâu để tìm đồ ăn đây? Hơn nữa, sư phụ có sẵn lương thực dự trữ rồi cơ mà!”

Thanh niên lôi cây gậy trúc xanh vốn cài bên hông ra, đưa lên miệng cắn một khúc. Sau khi nhai mấy cái, dường như cảm thấy hơi giắt răng, y đột nhiên búng ngón tay, thân thể lập tức bị bao phủ trong một làn khói trắng mịt mù. Chờ đến khi khói trắng tan đi hết, đứa bé trai định thần nhìn kĩ, làm gì còn thấy vị tiên quân anh tuấn bất phàm nào nữa, chỉ còn một con gấu trúc tròn xoe nửa đen nửa trắng đang ngồi trên nền đất tuyết gặm cây gậy trúc xanh kia.

Con gấu trúc vừa gặm trúc vừa gục đầu xuống một bên, trông như đang mơ màng buồn ngủ. Bé gái dường như đã quá quen với việc này, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve lớp lông mềm mại trên cổ gấu trúc, đồng thời cười nói với bé trai: “Rắn con ơi rắn con, lông của sư phụ ta vừa mềm vừa ấm áp, ngươi lại đây ôm một lát là sẽ không còn lạnh nữa đâu.”

Đối mặt với sự nhiệt tình và thân thiện của cô bé, trong lòng bé trai bất giác trào dâng vô vàn cảm xúc ngổn ngang: Chính loài người đã giết chết cha mẹ nó, phá hủy động phủ của nó. Vậy nhưng trong khoảnh khắc tính mạng nó như chỉ mành treo chuông, cũng chính loài người đã ra tay cứu nó. Nó vốn muốn giếtsạch loài người để trả thù cho cha mẹ, song lúc này lại không khỏi ngẩn ngơ.

Thấy nó không nói gì, Tiểu Trúc cứ ngỡ là nó xấu hổ, bèn nắm lấy cổ tay nó, kéo nó đến bên cạnh gấu trúc. Cảm giác ấm áp truyền lại từ bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại đó khiến bé trai bất giác rùng mình, nó đột ngột hất mạnh tay, đẩy tay cô bé ra, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi có biết không, vừa rồi ta còn muốn giết chết ngươi đấy!”

“Ta biết chứ.” Tiểu Trúc nhìn nó, nở nụ cười rạng rỡ. “Nhưng vừa rồi ngươi cũng giúp ta chặn kiếm của tên hung dữkia cơ mà, đúng vậy không?”

Cô bé còn ít tuổi, cặp mắt màu hổ phách long lanh cười đến nỗi híp cả lại, đáng yêu vô cùng. Cô bé lại đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đã bị cứa rách của bé trai, sau đó ghé miệng tới bên cạnh vết thương đáng sợ kia mà hà hơi cẩn thận, lẩm bẩm nói như đang niệm chú: “Cơnđau, cơn đau, mau bay đi nào!”

Con gấu trúc lẳng lặng nhìn động tác của hai đứa trẻ, mãi hồi lâu sau mới rút cây gậy trúc xanh đã bị gặm mất một nửa và còn dính đầy nước bọt từ trong miệng ra, trỏ về phía bé trai mà lắc qua lắc lại. “Này, nhóc con, đừng có nhăn nhó như đang bị táo bón thế. Trên đời này có rất nhiều kẻ xấu, nhưng cũng có rất nhiều người tốt. Giống như yêu quái các ngươi vậy, không phải là hạng nào cũng có cả đấy ư? Ngươi muốn trả thù thì không sai, nhưng phạm vi trả thù phải tính toán sao cho hợp lý.”

Đứa bé sững người, không ngờ đối phương lại có thể nhìn thấu tâm tư của mình. Còn Tiểu Trúc, saukhi nghe thấy những lời đó của sư phụ thì khẽ gật đầu, nói:”Sư phụ nói rất đúng! Đám người hồ đồ ở liên minh hồđồ đó chẳng biết phân biệt đúng sai phải trái gì cả, cứthấy yêu quái là giết, rõ ràng không phải là người tốt. Nhưng ta với sư phụ đều là người tốt mà, rắn con ngươi có muốn báo thù thì báo, nhưng không thể giết hết tất cảmọi người được, bằng không ngươi có khác gì tên hung dữ kia đâu!”

Những lời này của cô bé tuy hết sức mộc mạc nhưngchẳng khác nào một dòng nước suối mát lành chảy vàotrong tim bé trai, khiến trái tim nó như được gột rửa. Nóngước mắt nhìn Mộ Tử Chân đang bị treo trên cây, thấy tay đạo sĩ đang hôn mê chẳng khác nào một khúc thịt treo lủng lẳng, nỗi căm hận bất giác dâng trào, hai bàn tay không kìm được nắm chặt lại. Thếnhưng cuối cùng, nó vẫn thả lỏng năm ngón tay. “Ngươi nói đúng, nếu chỉmột lòng nghĩ đến việc giết chóc, ta sẽ chẳng khác gì hắn cả. Còn bây giờ, dù ta có giết Mộ Tử Chân thì cũng chẳng phải là trả thù cho cha mẹ, chỉ là thừa dịp người khác gặp nguy mà thôi. Rồi sẽ có ngày ta tự tay kết liễu tính mạng hắn để an ủi linh hồn cha mẹ ta trên trời.”

Nói tới đây, nó đưa đôi bàn tay đã bị trọng thương lên, ôm quyền hành lễ với gấu trúc và bé gái, trầm giọng nói: “Hôm nay, được hai vị cứu mạng, ta tất ghi nhớ suốt đời. Quy Hải Minh ta có thù báo thù, có ơn trả ơn, sau này nhất định sẽ báo đáp ân tình của hai vị.”

Thấy nó nói năng trịnh trọng, bé gái bật cười thành tiếng, rồi cũng học theo bộ dạng của nó, ra vẻ nghiêmtúc ôm quyền nói: “Nguyệt Tiểu Trúc ta cũng xin cảm tạ ơn cứu mạng của rắn con ca ca hôm nay. Sau này, nếu ca ca còn gặp phải người xấu, tiểu muội sẽ giúp ca ca đánh đuổi hắn.”

Giọng nói ngọt ngào, nụ cười rạng rỡ cùng vẻ mặt chân thành của Nguyệt Tiểu Trúc đã trở thành sự ấm áp duy nhất đối với Quy Hải Minhtrong đêm đông lạnh giá đó. Cho dù thời gian thoăn thoắt, trăm năm trôi qua, nó vẫn còn nhớ như in đôi mắt màu hổ phách của ngày hôm đó, bên trong chan chứa ánh trăng, ngợp đầy nụ cười, tựa như một vầng trăng non vừa rớt xuống nhân gian.

Thế nhưng gia đình vừa gặp phải biến cố, nỗi đau thương và căm hận đang tràn ngập trong lòng, Quy Hải Minh không ý thức được rằng thời khắc này, mình đã khắc ghi nụ cười tựa gió xuân kia vào tận nơi sâu nhất trong trái tim. Nó chỉ khẽ gật đầu với Nguyệt Tiểu Trúc và sư phụ gấu trúc, nói một tiếng “cáo từ”, sau đó hóa thành bản thểMinh Xà và lặng lẽ rời đi, bỏ lại bé gái vừa có một lời ước hẹn nho nhỏ với mình.

Nguyệt Tiểu Trúc chăm chú nhìn theo bóng dáng đang dần dần rời xa của Quy Hải Minh, hồi lâu sau mới khẽ cất tiếng nói: “Sư phụ, sau này con không ăn thịt rắn nữa đâu.”

Gấu trúc xoay cái cổ tròn xoe béo núc lại, nhìn cô bé bằng cặp mắt có quầng đen thui. “Vậy lần sau mi gặp được bò, dê, lợn, có phải cũng không ăn thịt bò, thịt dê, thịt lợn nữa?”

“Ơ, cũng đúng...” Tiểu Trúc suy nghĩ một lát rồi đáp bằng giọng buồn bực.

Gấu trúc bỏ nốt nửa cây gậy trúc còn lại vào miệng, nhai ngấu nghiến, sau đó đưa mắt lườm cô bé. “Thiên đạo luân hồi, tự có định số. Khắp dưới gầm trời, nhân quả liên miên. Kiếp người là vậy, kiếp gấu cũng thế, đi dạo một vòng trên cõi thế gian, có ai mà không phải ăn uống ngủ nghỉ? Lòng mang thiện niệm tất nhiên là điều tốt, nhưng hoàn toàn không cần phải quá nghiêm khắc với bản thân. Lúc nào nên ăn thì cứ ăn, lúc nào cần uống thì cứ uống, chỉ cần không thẹn với lòng là được. Kiếp này mi ăn thịt lợn, chưa biết chừng đến kiếp sau mi sẽbiến thành lợn để người ta ăn. Ông Trời thực ra công bằng lắm, thế nên tiểu nha đầu này, mi không cần phải suy nghĩ quá nhiều làm gì.”

Tiểu Trúc khẽ gật đầu, rồi chợt chớp chớp mắt với gấu trúc, nói: “Sư phụ, người nói nhiều như vậy có phải là vì sợ sau này con không làm thịt kho tàu cho người ăn nữa không?”

“Đương nhiên, gấu trúc vốn là loài ăn tạp, có ai quyđịnh gấu trúc không được ăn thịt đâu?”

Gấu trúc uể oải bò dậy, Tiểu Trúc thì cười híp mắt, cọ mặt vào bộ lông mềm mại nửa đen nửa trắng của sư phụ, nói với giọng làm nũng: “Được rồi, để cảm tạ sư phụ đã cứu đồ nhi và rắn con ca ca, chờ đến mùa xuân sang năm, con sẽ làm món măng xào thịt thái lát cho sư phụ ăn.”

“Có thể dùng măng búp được không?”

“Có để mà ăn đã là tốt lắm rồi, sư phụ đừng nên kén chọn như thế chứ!”

“Như thế không gọi là kén chọn, mà là đã tốt còn muốn tốt hơn.”

Cô nhóc một mặt tranh luận với sư phụ, một mặt bước từng bước theo sau tấm thân tròn xoe nửa đen nửa trắng kia, chậm rãi biến mất giữa bầu trời đêm tịch mịch tuyết bay lả tả.

Năm đó, hai thượng cổ thần ma là Ứng Long và Tương Liêu đại chiến với nhau một trận nơi Đông Hải.

Hung vật giao tranh, trời long đất lở, khiến cho Thần Châu chấn động. Nguyên một vùng đất đai rộng lớnởvùng duyên hải phía đông nam bị sóng lớn nhấn chìm, núi non chấn động, tử thương vô số. Muôn vạn người mất đi nhà cửa, phải trôi dạt khắp nơi, thực là thê thảm không lời nào tả xiết.

Để bảo vệ trăm họ Thần Châu, tam giáo Nho, Thích [3] , Đạo và những người luyện võ trong thiên hạ cùng nhau lập ra Tru Yêu lệnh, lấy tứ đại môn phái là Thiên Huyền môn, Thập Phương điện, Xích Vân lâu và Độ Tội cốc làm đầu, hàng ngàn hàng vạn người tu hành cùng lấy việc diệt trừ yêu ma làm trách nhiệm, bắt đầu đi khắp bốn phương tìm kiếm yêu linh dị thú, đuổi tận giết tuyệt.

[3] Chỉ đạo Phật.

Minh Xà xuất hiện ắt có đại hạn, giết!

Phi xuất hiện ắt có ôn dịch, giết!

Tất Phương xuất hiện ắt có yêu hỏa, giết!

Lương Cừ xuất hiện ắt có họa binh đao, giết!

Thừa Hoàng cưỡi được sẽ thọ hơn ngàn tuổi, giết!

Xích Nhu ăn vào sẽ không nổi mụn nhọt, giết!

Toàn Quy dùng làm thuốc có thể chữa được bách bệnh, giết!

Khắp chốn Thần Châu, sinh linh đồ thán. Yêu nghiệt hủy thiên diệt địa, người tu hành liều mạng phản kích, nhưng lại càng khiến nhiều yêu linh bị cuốn vào vòng tranh đấu hơn.

Dưới gầm trời xanh, trên mặt đất dày, tiếng khóc than dậy tràn tứ phía, vang đến tận trời, nhưng chẳngthể phân biệt được là thuộc về trăm họ yếu đuối haythuộc về các yêu linh dị thú đang căm hận liều mạng.