← Quay lại trang sách

Q.8:Chương 5: Kinh Hoa Thu Sắc.

Cảnh sắc rực rỡ trong nắng vàng óng khắp nơi. Trời xanh mây trắng, nơi ao hồ bờ ruộng chật ních con trẻ chơi đùa bơi lội, đúng là thú vui trong ngày hè chói chang.

Đã thấy tại một tòa nha môn phía xa xa, trên mảnh sân trống trước cửa xếp ngăn nắp một đội ngũ, mấy trăm nam tử mồ hôi nhễ nhại rồng rắn một nhóm, vẻ mặt từng người khẩn trương sợ hãi nhìn phía trước, kinh hồn táng đảm như dê đang đợi làm thịt, tương phản với cảnh tượng nhàn nhã khắp nơi.

Là sự việc gì mà lợi hại như thế, mấy trăm nam nhân lòng đầy sợ hãi vì đâu? Chỉ thấy đằng trước bọn họ có một chiếc bàn, một quan viên với vẻ mặt nghiêm khắc, ánh mắt sắc bén quét tới làm đám người nổi da già.

Thì ra hôm nay đúng là đại sự thiên hạ, đông đảo tú tài xuất sắc tới trường thi, tham gia thi hội Sơn Đông ba năm một lần.

Quan khảo thí nọ mở danh sách nhìn một lát, tiếp theo ngẩng đầu quát hỏi một gã tú sĩ:

- Ngươi chính là Chu Dương?

Một nam nhân có bộ dạng gầy yếu liên tục gật đầu, run giọng nói:

- Tiểu nhân đúng là Chu Dương.

Quan khảo thí nọ hừ một tiếng, hỏi:

- Trong nhà ngươi còn những ai?

Chu Dương hoảng sợ đáp:

- Tiểu nhân là độc đinh, song thân qua tuổi tám mươi, trong nhà còn thêm một nàng dâu.

Quan khảo thí nọ nghiêng mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng thốt:

- Dự thi lần thứ mấy?

Chu Dương lộ vẻ khó xử, cúi đầu nhỏ giọng:

- Lần thứ bảy.

Quan khảo thí nọ mặt không chút thay đổi, nói:

- Chiếu theo quy củ ở trên ban xuống, phàm là thí sinh dự thi ngoài ba lượt, đều phải giao nộp giao ba mươi lượng bạc trắng làm lộ phí. Ngươi đưa ra mau lên, tránh để bổn đại nhân chậm trễ thời gian.

Chu Dương sửng sốt một hồi mới hỏi:

- Điều này... Năm trước chưa từng có quy củ như vậy!

Quan khảo thí nọ nhíu mày:

- Ngươi có tiền hay không?

Chu Dương run giọng đáp:

- Tại hạ... Không... Không... có …

Từ "Có" lại chậm chạp không ra nổi miệng hắn.

Quan khảo thí nọ cúi đầu, chẳng thèm liếc mắt mà nói:

- Người kế tiếp.

Chu Dương khóc lớn:

- Ta chi phí hết tiền vào việc đi đường, thật sự không còn! Đại nhân cho ta vào tràng thi đi!

Quan khảo thí nọ nấc một cái, đề thanh kêu lên:

- Kẻ kế tiếp!

Chu Dương lăn lộn đầy đất, khóc ròng:

- Ngài không thể đuổi ta trở về! Bảo ta làm sao đối mặt với phụ mẫu thê tử?

Đáp lại lời cầu xin là hai gã quan sai xông tới, trái phải xốc nách Chu Dương lôi sang một bên. Chu Dương quỳ xuống đất khóc rống, lệ rơi đầy mặt mà không biết nên đi nơi nào.

Lúc này, một gã nam tử to béo đi tới, nói:

- Đại nhân, ta là Giang Đại Thanh.

Quan khảo thí nọ hừ một tiếng, sẵng giọng:

- Cái gì mà ta với ta, không biết xưng hai chữ tại hạ, còn thi với thố cái gì? Ứng với cử cái gì?

Giang Đại Thanh nghe vậy tức giận nói:

- Ngươi vừa nói cái gì, nói lại một lần nữa coi?

Quan khảo thí nọ xì một tiếng khinh miệt, cười lạnh:

- Ngươi lỗ mãng không hiểu chút lễ nghi mà còn dám ra dự thi, há không chọc cho người ta cười đến rớt răng sao?

Cạch một tiếng vang lên, là Giang Đại Thanh cởi kim bài bên hông ném ra bàn. Quan khảo thí nọ cười lạnh:

- Ngươi muốn làm gì?

Giang Đại Thanh chỉ vào tấm kim bài, nói:

- Ngươi thấy rõ mấy chữ trên đó chưa?

Quan khảo thí nọ cười ha hả:

- Trên này viết gì? Ngày sinh tháng đẻ của ngươi?

Cúi đầu nhìn, thấy trên kim bài viết một chữ “Giang” thật to. Quan khảo thí nọ sợ tới mức hồn bất phụ thể, run giọng lắp bắp:

- Đây... Đây là... Kim bài của Giang thái sư?

Giang Đại Thanh cười lạnh nói:

- Ngươi cho Thái tử Thái sư đương triều Giang Sung Giang đại nhân là ai? Ngài chính là thân thúc thúc của ta!

Quan khảo thí nọ nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt xám ngoét, chỉ nghe Giang Đại Thanh cười lạnh:

- Ngươi chỉ là một quan quèn nho nhỏ, lại dám cáo mượn oai hùm, dám nói ta không xứng dự thi sao? Đứng dậy cho ta!

Quan khảo thí nọ mồm câm như hến, cúi đầu đứng dậy, liền bị Giang Đại Thanh bả ột chưởng vào mặt. Giang Đại Thanh thân hình to béo, chưởng này đúng là không nhẹ, Quan khảo thí nọ liền bị tát văng ra một bên.

Giang Đại Thanh cười lạnh nói:

- Dạy cho ngươi một bài học.

Tiếp theo hắn liền xông vào.

Mắt thấy Giang Đại Thanh không trả tiền, cũng không bị hỏi số lần dự thi mà tự do tiến vào. Chu Dương khó chịu trong lòng, lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng hỏi:

- Hắn... Hắn chưa có đưa ba mươi lượng tiền phí! Có thể nào cho hắn đi vào?

Quan khảo thí nọ đang một bụng ủy khuất, đúng là giận càng thêm giận, nghe Chu Dương hãy còn kêu to, lập tức mắng:

- Ngươi còn dám nói một câu, ta thưởng cho ngươi một bạt tai!

Chu Dương tức giận nói:

- Hắn có thể vào, vì sao ta không thể?

Quan khảo thí nọ xông lên phía trước, quát:

- Không có tiền ngoan ngoãn ở nhà cày ruộng, đi ra thi thố cái gì?

Nói xong liền muốn đánh cho Chu Dương một bạt tai.

Đột nhiên một người bắt lấy bàn tay gã, trầm giọng nói:

- Không có tiền thì không cho vào thi? Lý lẽ ở đâu vậy?

Quan khảo thí quay đầu, chỉ thấy một người hai mắt sáng ngời có thần đang nhìn mình. Thấy người này quen mặt, quan khảo thí cũng không dám lỗ mãng như trước, liền hỏi:

- Các hạ là ai?

Người nọ buông bàn tay của gã, đáp:

- Tại hạ là Lư Vân.

Quan khảo thí trở về chiếc bàn cẩn thận tra xét một phen, đọc:

- Ừm. Lư Vân xuất thân tú tài, ba năm trước trúng cử một lần, có đúng hay không?

Lư Vân hừ một tiếng, nói:

- Ngươi muốn bao nhiêu tiền? Nói đi!

Quan khảo thí nọ thấy hắn nói chuyện sảng khoái, liền cười nói:

- Ngươi thi qua một lần, chỉ cần mười lượng bạc trắng.

Lư Vân lấy ra đĩnh kim nguyên bảo được Liễu Ngang Thiên khao thưởng ngày đó ném sang. Quan khảo thí vui mừng tiếp nhận. Mắt thấy đĩnh vàng chừng mười lượng, gã không nhịn được cười nói:

- Lư quan nhân, ta muốn chỉ là bạc, không cần đến vàng! Không phải ngài muốn đút lót sao?

Sắc mặt Lư Vân trầm xuống, duỗi tay chỉ về Chu Dương, nói:

- Ai muốn đút lót? Vị huynh đài này không trả nổi tiền phí, ta ra tiền thay hắn!

Quan khảo thí nọ sửng sốt:

- Ba mươi lượng bạc cho gã mạt hạng này? Đây không khác gì lấy thịt ném chó sao?

Lư Vân lạnh lùng thốt:

- Ngươi đừng nhiều lời, tiền là của ta, ta cao hứng muốn dùng thế nào là việc của ta.

Chu Dương đang khóc đến chết đi sống lại, giờ phút này nghe hai người đối đáp thì ngỡ như gặp được Bồ Tát sống. Hắn ôm lấy chân Lư Vân, đương trường khóc ròng:

- Đa tạ đại gia! Đa tạ đại gia!

Lư Vân nâng hắn dậy, hòa nhã nói:

- Mọi người tương trợ khi hoạn nạn, huynh đài không cần nói câu đa tạ! Hãy thi cử cho tốt, đừng cô phụ kỳ vọng của đấng song thân.

Chu Dương bò lên, lớn tiếng kêu lên:

- Ân nghĩa không lời tả xiết!

Nói xong tóm tay quan khảo thí nọ, cao giọng quát:

- Nến cùng giấy mực đâu? Cầm tới cho ta!

Quan khảo thí nọ hừ một tiếng, cười lạnh nói:

- Tên cùng đinh chết dẫm! Ngươi gặp quý nhân rồi đó.

Nói xong đưa lên bút mực nến giấy ra, còn dặn:

- Bài thi của ngươi trên viết tam đại tính danh tổ tiên, mép trái viết quê quán năm giáp, văn thư còn phải tránh phạm húy ngự danh miếu hiệu, nhớ rõ chưa?

Chu Dương chạy vội vào, không quay đầu nói:

- Ta thi đã bảy lần! Còn rõ quy củ hơn ngươi gấp mười lần!

Quan khảo thí nọ thấy Chu Dương đi vào, liền quay đầu cười với Lư Vân:

- Bồ Tát sống, giờ đến ngài vào đi!

Nói xong đưa tới đầy đủ vật dụng, bộ dạng có vẻ khách khí.

Lư Vân duỗi tay tiếp nhận, trong tâm thấy bình tĩnh như thường. Hắn nhẹ nhàng thở dài, nhìn vùng trời quang đãng thầm nghĩ: “Lần này nếu không trúng, liền trở về gia hương dạy học!”

Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của hắn, lúc này không còn thấy vẻ khẩn trương chờ mong, chỉ là sắc thái bình thản như sớm khám phá hồng trần, hiểu rõ huyền ảo cuộc đời, cởi bỏ bi hoan thế gian.

Lại nói Tiết Nô Nhi bị đám người Giang Sung bắt lại, mấy ngày này giam trong nhà lao. Tần Trọng Hải bẩm báo với Liễu Ngang Thiên, lão chỉ lắc đầu thở dài:

- Ta xem cú này Đông Xưởng ngã không nhẹ, không cần đợi bộ Hình, Lưu Kính sẽ bị giáng cấp.

Dương Túc Quan vốn định nhắc chuyện hợp tác cùng Giang Sung, có điều thấy mọi người rầu rĩ không vui, còn mắng gian thần nọ. Chàng tự biết không nên nhiều lời nữa.

Liễu Ngang Thiên thấy tình thế gần đây trở nên ác liệt, liền dặn dò Tần Trọng Hải:

- Những ngày này trong cung hỗn loạn tới mức:“nghe tiếng hạc kêu ngỡ tiếng quân địch la hét, thấy cỏ cây lay động tưởng có mai phục”. Ngươi ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để cho người ta tóm được nhược điểm, đến lúc đó chỉ sợ chịu thiệt thòi lớn.

Tần Trọng Hải vâng dạ một tiếng rồi hồi cung.

Từ khi Tiết Nô Nhi bị giam cầm, trong cung trở nên bấn loạn. Cung nữ thái giám tản mạn bất kham. Tần Trọng Hải tuần tra mọi nơi, chỉ thấy đám này công nhiên chơi bài mở yến, quả thực bại hoại không ra gì. Nghĩ đến Tiết Nô Nhi tính tình thô bạo nhưng cũng là tay đệ nhất sắp xếp việc vặt trong cung. Tần Trọng Hải dù không hòa thuận cùng lão nhưng thiếu người tranh cãi, cũng thấy có lúc nhàm chán.

Ngày hôm đó y đang tuần tra nơi Ngự hoa viên, chợt thấy xa xa có người nâng cáng tới. Trước mặt là một gã thái giám thân chín thước, chính là Đại Bảo. Tần Trọng Hải thấy sắc mặt đám thái giám ảm đạm có vẻ bi thương, liền đi tới thấp giọng hỏi:

- Các ngươi đang khiêng cái gì? Sao mặt mày nhăn nhó như vậy?

Đại Bảo nhìn chiếc cáng một cái, khóe mắt như muốn khóc. Tần Trọng Hải nhìn theo, thấy có một tấm khăn trắng đắp lên, phía dưới loang lổ vết máu, hiển nhiên là có người nằm.

Tần Trọng Hải rùng mình hỏi:

- Trong cáng là ai?

Đại Bảo thở dài:

- Đừng nói nữa, để cho chúng ta đi!

Tần Trọng Hải thấy vẻ mặt hắn đau thương, đoán người nằm trong cáng chính là Tiết Nô Nhi không thể nghi ngờ. Nhìn tình cảnh này, ắt hẳn Tiết Nô Nhi chịu không được khổ sở mà chết trong ngục.

Tần Trọng Hải chợt thấy rầu rĩ, thở dài:

- Nghĩa phụ của ngươi đã …đã...

Đại Bảo khóc ròng nói:

- Đừng hỏi nữa, chúng ta phải đi!

Tần Trọng Hải thở dài, nhớ đến khi cùng Tiết Nô Nhi đi hộ giá nghị hòa cầu, nói:

- Ngươi để ta nhìn mặt lão một chút.

Nói xong duỗi tay cầm tấm vải trắng muốn nhấc lên. Đại Bảo vội vàng ngăn lại, the thé giọng hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

Tần Trọng Hải khẽ lắc đầu thở dài:

- Đừng thấy ta ngày thường đấu khí cùng nghĩa phụ ngươi, kỳ thật giữa chúng ta có chút giao tình. Để ta nhìn mặt lão lần cuối đi!

Đại Bảo vốn chán ghét y, liền quát:

- Ngươi là kẻ bất hảo, tránh ra cho ta!

Tần Trọng Hải cũng động khí, mắng:

- Lão tử chỉ muốn xem mặt nghĩa phụ ngươi, sao không nhận tấm lòng của người tốt? Đúng là không được dạy dỗ chút nào!

Nói xong duỗi tay đẩy Đại Bảo.

Đại Bảo cuồng nộ vung quyền đánh trả. Tần Trọng Hải cười lạnh một tiếng, nói:

- Thèm ăn đòn sao? Hôm nay ta thay cha ngươi, dạy cho ngươi chút lý lẽ.

Y ột bạt tai, còn bồi thêm một cước. Hai má Đại Bảo sưng lên, thân hình bay lên tận trời, rơi vào vườn hoa xa xa.

Tần Trọng Hải nhìn chiếc cáng máu đầm đìa, than thở:

- Tiết phó tổng quản, ngươi kiêu ngạo một đời, sao lại có ngày hôm nay!

Nhấc tấm vải bố trắng, thoáng chốc lộ ra một cái mông máu me đầm đìa. Tần Trọng Hải lắp bắp kinh hãi, cả kinh kêu lớn:

- Đây là một cái mông!

Một gã thái giám nâng cáng nhìn y một cái, thở dài:

- Tướng quân nói đúng, đây chính là cái mông.

Tần Trọng Hải thấy trên mông kia lằn đầy vết trượng, không khỏi thở dài:

- Mông này là của ai, sao đầy máu như thế?

Thái giám nọ rưng rưng mắt, cảm khái nói:

- Nếu trời có tình, trời hẳn cũng già mà thôi. Mông này từng ngồi bảo tọa, dùng qua chậu vàng triều đình, hôm nay lại máu chảy đầm đìa nằm ở chỗ này, ai... Nhân sinh thương hải tang điền, liền từ một cái mông cũng nhìn ra được điều này.

Tần Trọng Hải nghe hồ ngôn loạn ngữ nhất thời giận dữ, duỗi tay gõ vào đầu đối phương, quát:

- Ngươi lắm lời vô nghĩa cái gì? Ta hỏi ngươi đang nói đến ai?

Thái giám nọ hét thảm một tiếng, nhất thời cúi đầu không dám nhiều lời.

Chỉ nghe vài tên thái giám còn lại khóc ròng:

- Tiết phó tổng quản thật đáng thương! Để người ta đánh một trăm trượng, mới thành bộ dáng này.

Tần Trọng Hải thở dài:

- Tiết Nô Nhi ăn trượng mà chết, thật sự rất thảm!

Nói xong liền muốn đậy tấm vải bố trắng lại.

Liền vào lúc này, bỗng nghe phốc một tiếng, tiếp theo mùi hôi bốc lên tận trời, không ngờ cái mông kia thả một cái rắm. Tần Trọng Hải kinh hãi nói:

- Người chết đánh rắm!

Chỉ nghe thanh âm hung tợn của Tiết Nô Nhi vang lên:

- Họ Tần vương bát đản, ngươi đừng vui sướng khi người gặp họa. Chờ thương thế của ta liền lại, nhất định phải chặt cái đầu ngươi xuống mới hả giận!

Tiết Nô Nhi nằm úp mặt xuống dưới, thanh âm nghe mơ hồ hàm hồn không rõ.

Tần Trọng Hải thấy lão chưa chết, lòng thầm cao hứng nhưng ngoài miệng vẫn không lưu tình. Chỉ nghe y cười hì hì, hai tay chắp chữ thập nói:

- Tiết phó tổng quản, ngài chết thì đã chết, đừng đi ra quấy phá nữa!

Tiết Nô Nhi cả giận quát:

- Ngươi cút mau cho ta!

Tần Trọng Hải nhìn vào cái mông của Tiết Nô Nhi, cười nói:

- Không thể tưởng được Tiết phó tổng quản ngày thường uy nghiêm, trên mông lại có rất nhiều nốt ruồi đen... Ngày mai ta cần tìm thầy tướng tham tường một phen, viết rắm kinh gì đó cũng tốt...

Nói xong xoay người rời đi, còn bồi thêm:

- Bên trái mông có ba nốt ruồi lớn, bên phải mông có cái lông đen dài...

Lời chưa dứt, đã thấy Tiết Nô Nhi từ cáng phi thân đi ra, quát:

- Ngươi thật lớn gan! Dám nhìn lén mông ta! Ngươi... Ngươi thật đáng chết!

Chỉ là lão đang bị thương nặng, nhất thời ngã lăn trên đất rên la hừ hừ, đau đớn không thôi.

Tần Trọng Hải ôm Tiết Nô Nhi đặt lại trên cáng, vỗ vỗ hai má lão rồi cười nói:

- Được rồi được rồi, nhìn ngài sợ quá. Phó tổng quản dưỡng thương cho tốt đi! Nốt ruồi là bí mật trên mông, ta sẽ không nhắc tới cùng người ta.

Tiết Nô Nhi cả giận nói:

- Ngươi lại đây cho ta, ta sẽ chặt nát ngươi!

Tần Trọng Hải lại không để ý, chỉ cười ha hả rồi nghênh ngang rời đi.

Về sau Tần Trọng Hải sai người hỏi thăm, mới biết Lưu Kính đã vận dụng những mối quan hệ trọng đại, dựa vào thái hậu cùng chúng phi biện hộ cho, mới cứu được một mạng của Tiết Nô Nhi. Tuy Giang Sung cực lực xuất ngôn nói Tiết Nô Nhi cố ý phạm thượng, tội không thể tha nhưng thực tế không có chứng cứ rõ ràng. Hơn nữa tình huống lúc ấy hiểm ác dị thường. Nếu nói Thiên Ngoại Kim Luân của Tiết Nô Nhi gây nguy hiểm cho thánh giá, thì chuyện Giang Sung nổ súng hoặc Tần Trọng Hải giương cung bắn tên đều có thể bị gánh tội danh trên. Dù sao cuối cùng hoàng đế không bị thương, chúng tân phi trong cung lại xin khoan dung, chuyện này mới cho trôi qua.

Tiết Nô Nhi được miễn tội chết nhưng tội sống khó tha. Theo ý của Giang Sung, trên mông Tiết Nô Nhi đã ăn đủ một trăm trượng. Nếu không nhờ nội công sâu xa, trượng hình lần này sớm đã lấy tính mạng của lão. Sự tình qua một thời gian nhưng Tần Trọng Hải nhớ tới Tiết Nô Nhi sử xuất "Thiên Ngoại Kim Luân" ngày ấy, trong lòng vẫn còn mối nghi kỵ khó giải. Với võ công của Tiết Nô Nhi, tuyệt không có khả năng ra chiêu thức lỗ mãng cỡ đó, không biết cuối cùng mang dụng tâm gì.

Lại qua một tháng, hôm đó trực đêm khuya, Tần Trọng Hải suất lĩnh thủ hạ trấn thủ hộ vệ cửa Càn Thanh, lại cùng đám nhân mã Kim Ngô Vệ chơi bạc. Đêm này vận may không tốt, một lát đã thua tới trăm lượng bạc, Tần Trọng Hải thấy bực bội đến cực điểm, liền theo cửa sau ra đi giải cho hả giận.

Đang trong lúc thoải mái, chợt thấy một phi tần thướt tha đi tới, Tần Trọng Hải cả kinh, vội vàng kéo quần trốn vào bụi cỏ bên cạnh.

Phía bắc cửa Càn Thanh chính là hậu cung. Cung Càn Thanh, điện Giao Thái, cung Khôn Ninh hợp xưng "Tam cung", trừ phi Hoàng đế có chỉ triệu nhập, còn không bất luận kẻ nào cũng không được tự ý tiến vào. Trong đó cung Khôn Ninh là chính cung của hoàng hậu, cung Càn Thanh lại là tẩm cung của Hoàng đế, triệu tần phi đến ngủ. Vì phòng uế loạn trong này, đại nội thị vệ tuần tra cảnh giới các cửa, phòng ngự cửa Nam do ngự tiền thị vệ chủ trì, cửa bắc thì do hậu đình nội thị vệ. Để tránh hậu cung không an tĩnh, Giang Sung, Lưu Kính đều tiến cử một nửa nhân tuyển giám thị trông giữ lẫn nhau. Tần Trọng Hải tuy rằng to gan lớn mật nhưng biết mình đi tiểu chỗ này. Nếu để phi tần nọ nhìn thấy, chắc chắn gặp họa sát thân, liền ẩn thân thật kỹ.

Tần Trọng Hải thấy phi tần kia rời cửa Càn Thanh, trên tay còn cầm một cái giỏ trúc, bên cạnh không có thái giám cung nữ theo hầu. Lấy làm kỳ nhìn lại từ ánh trăng, chỉ thấy kia nữ nhân mặt mày thanh lệ chừng bốn mươi, bất ngờ là người trộm tình ngày nọ. Y hắc hắc cười lạnh, thầm nghĩ: “Dâm phụ khá lắm, nhìn bộ dáng này, tám phần muốn đưa cơm đưa canh cho tình lang, đợi lão đi theo truy cứu một phen."

Tránh ở phía sau, quanh co khúc khuỷu theo sát, quả thấy nữ nhân lại hướng tới Nhân Trí Điện. Tần Trọng Hải thấy cước bộ của đối phương mau lẹ, cười thầm: “Nữ nhân này thèm khát gian tình nên rất nóng vội!”

Chỉ một lúc sau, phi tần lén lút tránh ở điện tiền, nhìn xung quanh rồi mới tiến vào trong.

Tần Trọng Hải nhẹ nhàng theo sau, dọc theo xà nhà quan sát nhất cử nhất động của đối phương. Hai người vừa vào trong điện, đã thấy một gã thái giám chờ bên trong này. Tần Trọng Hải kinh hãi vội dừng bước, chỉ sợ phát ra tiếng động khiến người phát hiện.

Y cúi nhìn diện mạo thái giám kia, không nhận ra nhưng hẳn cũng là nhân mã của Đông Xưởng. Phi tần kia không thấy Tiết Nô Nhi, liền nhíu mày hỏi:

- Tiết phó tổng quản đâu?

Thái giám nọ khom người thưa:

- Khởi bẩm Quỳnh quý phi, thương thế của Tiết phó tổng quản chưa lành, hôm nay do ta thủ vệ.

Tần Trọng Hải nghe ba chữ "Quỳnh quý phi”, không nhịn được hít một hơi khí lạnh, nhớ tới Quỳnh Vũ Xuyên, y liền nghĩ: “Thì ra cô này chính là Quỳnh quý phi! Giỏi! Thì ra là chị dâu của Hoàng đế trộm tình!”

Quỳnh quý phi là ái nữ của Quỳnh Vũ Xuyên, xuất thân danh môn khuê các, ai ngờ làm ra chuyện xấu cỡ này. Tần Trọng Hải cũng phải thầm khen: "Cô này đích thị là ỷ vào phụ thân, nếu bị bắt gian còn có Thiết Quyển Đan Thư đổi mạng, thật sự là sắc đảm bao thiên."

Nghĩ lại dùng sắc đảm bao thiên hình dung về nữ nhân, trong lòng y cũng thấy hoang đường.

Lúc này Quỳnh quý phi mở cửa tiến vào mật đạo. Thái giám lại dòm vào bên trong tựa hồ rất tò mò. Quỳnh quý phi thấy vậy cả giận quát:

- Cái tên đầu hoẵng mắt chuột, thò đầu muốn nhìn cái gì?

Thái giám nọ cả kinh quỳ xuống:

- Nương nương bớt giận, nô tài... Chỉ tò mò một chút...

Quỳnh quý phi hừ một tiếng, nói:

- Bên trong là nơi ta cất đồ riêng tư, không có gì cả, ngươi đừng nghĩ bậy.

Thái giám liên thanh xin tha:

- Dạ, dạ, nô hiểu.

Tiếp theo khấu đầu liên tục. Quỳnh quý phi không để ý nữa mà đi vào mật đạo. Thái giám thấy thế liền dán lỗ tai lên tường, dường như muốn tra bên trong có cái gì.

Tần Trọng Hải ngồi trên xà nhà nghĩ thầm: "Khó trách ngày ấy khi Giang Sung nhắc tới đến Quỳnh quý phi, Hoàng thượng lập tức cho bắt Tiết Nô Nhi, hẳn là chuyện Quỳnh quý phi trộm tình đã truyền ra phong thanh." Lại nghĩ: " Hoàng thượng thật sự là ngu ngốc, vừa thấy nữ nhân kia không phải của mình, liền mở một mắt nhắm một mắt tha mạng cho Tiết Nô Nhi, Tiên hoàng Võ Anh Đế dưới đất có biết, nhất định sẽ giận đến nổi trận lôi đình."

Một lúc sau thì cửa mật đạo lại mở, Quỳnh quý phi đi ra. Hẳn là không có Tiết Nô Nhi ở đây, nữ nhân này cũng không dám làm càn quá mức.

Thái giám nọ thấy quý phi đi ra, vội vàng tiến lên muốn dìu. Quỳnh quý phi co rụt thân mình, phất phất tay kêu lên:

- Chỗ này không còn chuyện của ngươi, mau trở về bẩm báo cho Tiết phó tổng quản đi!

Thái giám hoảng sợ, không ngừng khom người rồi mới rời đi:

- Dạ, nô tài đi.

Tần Trọng Hải thấy thái giám không tập trung tinh thần, tựa hồ bị kỳ sự trước mắt dọa cho sợ hãi, y thầm cười lạnh: "Tiết Nô Nhi thật sự là phế vật, tìm người trông giữ mà đúng loại vô dụng này, thật không hiểu nuôi nhiều thủ hạ làm gì?"

Tần Trọng Hải nhảy xuống xà nhà. Mắt thấy Quỳnh quý phi trở về, y liền đi theo thái giám nọ, muốn tìm hiểu lai lịch đối phương.

Chỉ thấy thái giám nọ rẽ trái quẹo phải, ai ngờ lại nhắm thẳng phía tường thành cung đình mà đi. Tần Trọng Hải theo sau ở xa xa. Y thấy cước bộ thái giám nọ trầm ổn, xem ra cũng là tay lão luyện, nếu không Tiết Nô Nhi đã không mời tới trông giữ.

Sau chốc lát, thái giám nọ tới cạnh tường rồi dừng lại, tiếp theo huýt gió một tiếng, thoáng chốc bên ngoài truyền vào một tiếng cười trầm, dcó người tiếp ứng ngoài tường. Tần Trọng Hải cả kinh thầm nghĩ: "Người này thật không bình thường!"

Thái giám nọ thấy có người thủ ở bên ngoài, lập tức cắn ngón tay viết vài chữ vào chiếc khăn tay, tiếp theo gói nó vào hòn đá ném ra. Lúc này Tần Trọng Hải đã rõ người này là gian tế, xem ra việc mờ ám của Quỳnh Quý Phi tại Nhân Trí Điện đã bị lộ.

Nhớ tới Lưu Kính ngày thường quản thúc cấp dưới nghiêm khắc cỡ nào, nào biết Tiết Nô Nhi hành sự sơ thất, giờ thủ hạ biến thành gian tế, sợ là tai mắt của Giang Sung. Tần Trọng Hải thầm thở dài, không biết có nên đem việc này nói lại cho Lưu Kính hay không.

Đang còn suy đoán, thái giám nọ đã xoay người hồi cung, phương hướng hành tẩu là chỗ của Tiết Nô Nhi. Tần Trọng Hải đợi đối phương rời xa mới đi theo, trong cung rất nhiều phòng ốc, nơi nơi đều là vườn hoa cây cối. Một đường theo sau, y không khó để che dấu hành tung, thái giám nọ không hề hay biết.

Thái giám vào trong hiên nhà, xem ra đầy bụng tâm sự, đang cúi đầu đi nhanh thì một tiểu thái giám chạy tới kêu lên:

- Cha nuôi! Không phải người nói muốn về nhà ăn cơm sao? Con đi tìm người khắp nơi!

Tần Trọng Hải nhìn lại. Tiểu thái giám này không phải ai khác, chính là đứa nhỏ dẫn y vào cung. Gã thái giám kia đầu tiên sửng sốt, tiếp theo mỉm cười hòa nhã nói:

- Cha còn chút việc, lát nữa mới về nhà. Tiểu Lục con đi về trước đi.

Hắn vuốt đầu tiểu thái giám, trên mặt lộ vẻ từ ái.

Tần Trọng Hải thầm nghĩ: "Tiết Nô Nhi nhận Đại Bảo làm con, thái giám này cũng nuôi một tên. Kỳ thật đám thái giám lẻ loi một mình tại kinh thành, trong lòng thật là tịch mịch"

Lúc này Tiểu Lục cười nói:

- Vâng! Con thay phụ thân pha trà ngon, để chút nữa người trở về uống.

Thái giám nọ thấy nghĩa tử không muốn xa rời mình, nhất thời cười ha hả. Hắn cúi đầu, vẹo má Tiểu Lục một cái rồi mới rời đi.

Tần Trọng Hải thấy tình phụ tử của người ta, bỗng nhớ tới sư phụ, bất giác than nhẹ một tiếng. Có điều nghĩ đến đám lão hữu như Liễu Ngang Thiên, Lư Vân, Vi Tử Tráng, Ngũ Định Viễn, khóe miệng vừa động liền hiện nụ cười, sự tịch mịch trong lòng nhất thời biến mất vô tung.

Chỉ một lúc sau, thái giám nọ tới trước phòng Tiết Nô Nhi, gõ cửa nói:

- Phó tổng quản, ta là Tiểu Trung.

Lời vừa dứt, trong phòng truyền ra một thanh âm bén nhọn:

- Thì ra là Hồ Trung! Sao về trễ như vậy? Mau vào cho ta!

Thái giám nọ vâng dạ một tiếng rồi bước vào phòng.

Tần Trọng Hải thầm nghĩ: "Thì ra này thái giám là Đông lục cung Hồ Trung. Hắc hắc, ma trảo Giang Sung duỗi thật dài, mua chuộc được cả người này, thử hỏi khắp thiên hạ, còn có ai là không thể mua!"

Y biết võ công của Tiết Nô Nhi rất cao, không dám đến quá gần, liền tránh ở ngoài hoa viên, chuyên tâm nghe hai người nói chuyện.

Chỉ nghe Tiết Nô Nhi hỏi:

- Thế nào? Hết thảy trong Nhân Trí Điện đều ổn thỏa? Có gặp gì bất thường chăng?

Hồ Trung ho khan một tiếng, đáp lời:

- Nhờ phúc của công công, hôm nay hết thảy trôi chảy.

Tần Trọng Hải nghe thanh âm Hồ Trung vững vàng không lộ nửa điểm sơ hở, cũng thầm khen: "Gia hỏa họ Hồ thật là ghê gớm, vừa mới làm việc khuất tất, sau lưng lại như không có việc gì, quả nhiên là kẻ trộm nhiều lần."

Hai người đối đáp xong. Lặng im một hồi, Hồ Trung nói:

- Phó tổng quản, nếu không còn chuyện khác, tiểu nhân xin cáo lui.

Xem ra trong lòng hắn có quỷ không dám ở lâu. Tần Trọng Hải nấp trong bụi cỏ, chỉ thấy từ cửa sổ chiếu ra bóng dáng Hồ Trung đang quay người mở cửa muốn rời đi.

Chợt nghe Tiết Nô Nhi lạnh lùng thốt:

- Đừng vội. Khi ngươi rời Nhân Trí Điện, có từng gặp Tiểu Lục?

Hồ Trung nghe câu hỏi, cái bóng in trên cửa sổ đột nhiên run rẩy. Hẳn là trong lòng kinh ngạc, không biết Tiết Nô Nhi muốn hỏi thế nào.

Tần Trọng Hải xưa nay khôn khéo, lúc này cũng thấy rùng mình: "Tiết Nô Nhi đang muốn thăm dò." Xem ra chỉ cần Hồ Trung ứng đối không ổn, liền nguy đến tính mạng.

Bóng của Hồ Trung chập chùng trong ánh nến. Hắn ho một tiếng, nói:

- Hồi bẩm công công, tôi không gặp.

Tiết Nô Nhi à một tiếng, nói:

- Thế sao? Được rồi, ngươi trở về đi.

Hồ Trung nghe lời này tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, quay ngược thân mở cửa nhưng nhìn cái bóng vẫn run rẩy, có lẽ trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Đột nhiên, Tần Trọng Hải thấy cái bóng của Tiết Nô Nhi vừa động, tiếp theo hiện ra một bóng đen hình tròn. Biết đây là binh khí độc môn "Thiên Ngoại Kim Luân" của Tiết Nô Nhi, y cả kinh thầm nghĩ: "Giỏi cho Tiết Nô Nhi! Vậy là muốn giết người!"

Tần Trọng Hải biết uy lực của "Thiên Ngoại Kim Luân" rất lớn. Ngay cả quốc sư Hãn quốc là La Ma Thập cũng tiếp không được một chiêu, giờ muốn ám toán Hồ Trung thực rất dễ dàng. Đột nhiên trong lòng y vừa động, nghĩ tới Tiểu Lục: " Hài tử đáng thương, nó sẽ không còn được gặp lại nghĩa phụ."

Dù không chút giao tình cùng Hồ Trung, y vẫn rầu rĩ vì thế.

Ý niệm mới chợt lóe, bỗng nghe xoạt một tiếng, không ngờ Hồ Trung đánh vỡ cửa sổ nhảy ra. Tần Trọng Hải nhíu mày thầm khen: "Giỏi cho Hồ Trung, không ngờ cơ trí như vậy!"

Khi Tiết Nô Nhi lấy ra kim luân, Hồ Trung bất động thanh sắc, kỳ thật sớm đã phát hiện. Chỉ là giả vờ không biết mà thôi, quả nhiên tìm được cơ hội trốn thoát.

Mắt thấy Hồ Trung bỏ chạy, thoáng chốc kim quang chợt lóe. "Thiên Ngoại Kim Luân" từ cửa sổ bay ra. Nghe một tiếng vang nhỏ, kim luân chém tới lưng Hồ Trung nhưng không đánh trúng yếu hại. Tần Trọng Hải liền nghĩ: "Tiết Nô Nhi thân chịu trọng thương nên công lực không tinh. Nếu không dù Hồ Trung có mười cái mạng, sợ cũng không đủ cho lão chém."

Toàn thân Hồ Trung đẫm máu, nửa bò nửa lăn mà vẫn cắn răng chạy như bay. Tần Trọng Hải thấy hắn muốn chạy khỏi hiện trường. Đột nhiên hơn mười nhân ảnh xuyên qua, chưởng phong ập tới, lại có người mãnh lực xuống tay với Hồ Trung. Tần Trọng Hải chấn động, biết gần đây có cao thủ mai phục. Trộm nhìn lại, thấy Hồ Trung chỉ một chiêu đã không địch lại, thoáng chốc thân hình bay lên trời, xoay mình nằm sấp trên đất. Tần Trọng Hải biết tinh anh Đông Xưởng ở gần bên trái liền nín thở ngưng thần, không dám động đậy.

Đang lúc lo lắng, một người chậm rãi đi tới ngồi bên người Hồ Trung, mỉm cười hỏi:

- Tiểu Trung, sao bỏ chạy như vậy? Phải chăng đã làm điều gì hổ thẹn?

Người này qua tuổi bảy mươi mà mặt mày nhẵn nhụi, thần sắc tự nhiên, chính là Lưu Kính.

Tần Trọng Hải thấy đại nhân vật đến thì rùng mình: "Lão già kia cũng xuất động, lần này Hồ Trung tất bị làm thịt”

Chỉ thấy Hồ Trung miệng phun máu tươi, thở gấp:

- Tổng quản, ta... Ta trung thành tận tâm, vì sao phải hại ta...

Lưu Kính nghe đối phương hãy còn cãi cố, nhất thời cười ha hả. Lão lấy từ trong lòng ra một cái khăn tay, giơ trước mặt Hồ Trung rồi cười hỏi:

- Tiểu Trung, đây có phải là đồ vật của ngươi?

Khăn này đúng là thứ Hồ Trung đã ném ra ngoài tường thành. Hồ Trung thấy sự việc bại lộ, nhịn không được cười thảm một tiếng, lúc này mới biết hết thảy cử động đều nằm trong lòng bàn tay Lưu Kính, không giãy dụa mà chậm rãi nhắm mắt, lẳng lặng chờ chết.

Tiết Nô Nhi từ trong phòng đi ra, cười lạnh mắng:

- Đồ chết dẫm! Ngươi cho là Lưu tổng quản không biết ngươi làm chuyện mờ ám sao? Ba năm trước ngươi cấu kết cùng họ Giang, chúng ta sớm đã rõ ràng! Nếu không phải cố ý thăm dò, tối nay sao lại phái ngươi tới Nhân Trí Điện?

Tần Trọng Hải nghe lời này vừa sợ lại vừa bội phục: "Họ Lưu quả nhiên lợi hại! Chuyện lớn nhỏ trong cung đều không qua nổi mắt lão!"

Tiết Nô Nhi lấy kim luân ra, lạnh lùng thốt:

- Tiểu Trung, ngươi muốn tự kết liễu hay để chúng ta động thủ, chọn đi!

Hồ Trung đau xót trong tâm, nghĩ tới nghĩa tử Tiểu Lục thì rơi nước mắt. Tiết Nô Nhi cười lạnh nói:

- Còn dám khóc nữa! Đông Xưởng chúng ta không có hạng vô dụng như ngươi!

Kim quang chợt lóe, liền muốn giải quyết Hồ Trung cho xong nợ. Chợt Lưu Kính giơ tay ngăn cản, cười nói:

- Đừng giết hắn.

Nói rồi lão lại đỡ Hồ Trung dậy.

Hồ Trung thấy Lưu Kính mặt đầy tươi cười, còn cúi đầu chăm chú nhìn mình thì càng thêm sợ hãi, không biết đối phương sẽ giở trò lợi hại thế nào.

Bị Lưu Kính chậm rãi giơ tay sờ trên lưng. Hồ Trung biết vị tổng quản này bề ngoài hiền lành như một lão nhân tầm thường, kỳ thật thủ đoạn hung ác đáng sợ gấp Tiết Nô Nhi cả trăm lần. Hắn run rẩy toàn thân, chỉ hận không chết trong tay Tiết Nô Nhi, run giọng nói:

- Tổng quản, van cầu ngài cho ta một đao mau lẹ...

Lưu Kính cười ha hả, hạ tay xuống nói:

- Mau hay không là sao, ngươi đang nghĩ gì vậy?

Đã thấy lão duỗi tay điểm vào huyệt đạo sau lưng Hồ Trung, tiếp theo tự xé áo băng bó những chỗ bị thương cho hắn.

Hồ Trung hoảng sợ, run giọng hỏi:

- Tổng... Tổng quản, ngài... Thực ra muốn đối phó ta thế nào...

Lưu Kính mỉm cười nói:

- Mọi người quen biết nhiều năm, nói cái gì mà đối phó hay không đối phó? Như vậy không phải quá là khách khí sao?

Diễn một tiểu khúc nhỏ, lão đích thân băng bó thỏa đáng thương thế cho Hồ Trung, lúc này mới cười nói:

- Người sống trên đời, nếu không tham tiền thì cũng là háo sắc. Chúng ta ở trong cung, muốn gần nữ nhân cũng không được. Ngươi nói đi, mấy lão tiểu tử Đông Xưởng chúng ta đáng giá bao nhiêu?

Sắc mặt Hồ Trung ảm đạm, cúi đầu thấp giọng:

- Giang đại nhân đã đích thân nhận lời. Chờ ta lúc hồi hương sẽ cho thưởng ngàn mẫu ruộng tốt, mặt khác còn cho đám huynh đệ ở quê nhà một khoản lớn.

Tiết Nô Nhi nổi giận mắng:

- Tiểu nhân vô sỉ! Chỉ vì vài mẫu ruộng liền bán cả mạng chúng ta! Cẩu tạp chủng!

Nói xong hét một tiếng, lại muốn động thủ giết người. Lưu Kính duỗi tay ngăn cản, chăm chú nhìn Hồ Trung rồi gật đầu cười nói:

- Tiểu Trung à, ngươi lo lắng thay huynh đệ ở quê nhà, ta cũng không thể trách ngươi. Chính là nghĩ đến tính mạng của đám già trẻ trong cung, e là chuyện này khó mà bỏ qua.

Hồ Trung mặt xám như tro, lộ vẻ sầu thảm nói:

- Ta bán đứng mọi người, không có kết cục tốt. Công công cứ xử tử ta, nô tài không oán hận nửa câu.

Lưu Kính lắc lắc đầu thở dài:

- Đông Xưởng chúng ta còn được vài người, sao có thể tàn sát người một nhà! Hồ Trung à, giờ chúng ta cho ngươi một con đường sáng. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ngày sau tất có thể tìm Giang Sung đòi đất cầm tiền, còn giữ lại cái đầu ăn cơm. Chủ ý này nghe thế nào?

Hồ Trung lắp bắp kinh hãi:

- Có... Có chuyện tốt như vậy? Tổng quản ngài đừng giỡn ta...

Lưu Kính mỉm cười, nói:

- Ta nói lời nghiêm chỉnh như vậy, sao lại thành ra trêu ngươi?

Lão vỗ vào hai má Hồ Trung, nói:

- Ta chờ mấy chục năm, cuối cùng cũng có được một kẻ phản gián. Ngươi ngẫm lại coi, bao nhiêu tin tức giả ngày sau, còn phải dựa vào ngươi truyền về cho họ Giang. Tiểu Trung à Tiểu Trung, tính mạng của ngươi quan trọng như vậy. Sao ta có thể giết được đây?

Nói xong thì phá cười lên ha hả.

Tần Trọng Hải nghe đến đây cũng hoảng sợ. Giang Sung mất sức chín trâu hai hổ, khó khăn mua được nội gián quan trọng trong Đông Xưởng, giờ này lại để Lưu Kính dùng kế phản gián. Hai đại gian thần này tàn nhẫn như thế, đám người Liễu môn muốn vững chân tại triều đình, nói thế nào cũng phải tăng thêm thực lực.

Hồ Trung vừa mừng vừa sợ vừa xấu hổ, mắt thấy mạng sống còn hi vọng, đang muốn nói lời cảm tạ, lại nghe Lưu Kính cười hỏi:

- Hồ Trung à, gần đây Tiểu Lục thế nào? Thân thể mạnh khỏe không? Ban đêm có còn ho hắng?

Hồ Trung nghe nhắc tới đứa con nuôi, nhất thời đổ mồ hôi lạnh, cười gượng:

- Được sự quan tâm của tổng quản, đứa nhỏ này rất tốt.

Lưu Kính ha hả cười nói:

- Đúng vậy, nó thật sự ngoan ngoãn, xem qua lại rất có hiếu tâm, pha trà nóng chờ ngươi trở về. Tiểu Trung à! Số của ngươi thật tốt à!

Hồ Trung nghe lời này, biết vận mệnh của nghĩa tử đã bị tổng quản đại nội nắm giữ. Chỉ cần hắn phản bội, Tiểu Lục liền đại họa lâm đầu. Trong lòng khó chịu, thoáng chốc nghẹn ngào không thành tiếng.

Tần Trọng Hải chứng kiến cảnh này thì cũng than thở. Chợt thấy Tiết Nô Nhi dò xét mọi nơi trong viện, Tần Trọng Hải lấy làm kinh hãi. Tình thế hôm nay hung hiểm, nếu bị người phát hiện, e là sẽ có máu đổ. Y liền ngừng hô hấp, không dám động đậy.

Liền vào lúc này, chợt nghe một thanh âm non nớt vang lên:

- Tổng quản, Phó tổng quản, các ngài cũng ở chỗ này sao? Cha của tôi đâu?

Là Tiểu Lục tới tìm cha nuôi. Nó thấy Hồ Trung ngồi bệt trên đất, liền chạy tới kêu lên:

- Cha!

Hồ Trung thấy đứa nhỏ này đến thì càng sợ hãi, không biết làm thế nào cho phải.

Tiểu Lục thấy sau lưng Hồ Trung băng bó, giật mình hoảng sợ la lên. Lưu Kính đi ra phía trước, vỗ đầu Tiểu Lục rồi cười nói:

- Cha ngươi không cẩn thận, để đinh sắt cào bị thương nơi lưng, đã băng bó trị liệu rồi!

Tiểu Lục ôm chặt lấy Hồ Trung khóc ròng:

- Cha! Nếu người có gì sơ xuất, sau này Tiểu Lục phải làm sao đây?

Lời lẽ đầy chân tình, Hồ Trung cũng ôm lấy nó. Phụ tử hai người khóc thành một đoàn.

Tần Trọng Hải thấy thế liền nghĩ: "Lúc này không đi, còn đợi khi nào?”

Thừa dịp mọi người phân tâm, bàn chân y bôi dầu vội vàng trốn trở về. Thấy tình thế hỗn loạn, y không dám lưu lại trong cung mà liền hồi phủ, trên đường còn không ngừng cân nhắc sự tình.

"Đám kẻ trộm này chó cắn chó, khiến cho địa bàn lão tử loạn thành một đống. Hắc hắc, Quỳnh Quý Phi còn dám vụng tình, cố ý động thủ trên đầu lão tử, ta tuyệt đối không để yên việc này"

Mắt thấy Giang Sung, Lưu Kính cùng hiển lộ thần thông bắt nhược điểm đối phương. Ngoài chức trách, Tần Trọng Hải cũng lòng hiếu kỳ, có ý tra ra manh mối nội tình.

Về phủ nghỉ tạm đến đêm, Tần Trọng Hải trở lại bản doanh lấy ra rất nhiều khí giới, tiếp theo tìm mười tên thuộc hạ giỏi giang đến, dặn rằng:

- Các ngươi theo ta, lát nữa chúng ta có đại sự cần làm.

Lập tức suất lĩnh mọi người, liền hướng về Nhân Trí Điện mà đi. Chúng thuộc hạ thấy bộ dạng của y ngưng trọng, trên đường liền hỏi:

- Lão đại dẫn theo nhiều anh em, thực ra muốn làm cái gì?

Tần Trọng Hải biết chuyện tình nghiêm trọng không thể truyền ra, liền cười lạnh nói:

- Đừng hỏi nhiều. Phải biết đầu của các ngươi là để ăn cơm, không phải đưa cho người ta chém.

Mấy người nghe vậy hãi dị không hiểu, tất cả đều câm như hến.

Tới Nhân Trí Điện, Tần Trọng Hải căn dặn đám người. Nếu có kẻ tới phụ cận trăm thước lập tức vỗ tay cảnh giác. Đám huynh đệ Hổ Lâm Quân sớm được y thu phục, thấy lão đại hành sự quái lạ nhưng không dám nhiều lời.

Tần Trọng Hải đi vào sâu trong điện, tới bên cạnh bức thi họa, thầm mắng: “Con mẹ nó, hôm nay lão tử nhất quyết phải tra ra manh mối”

Y hắc hắc cười lạnh, lật bức họa tìm chỗ ổ khóa, lấy khí cụ mạnh muốn cạy nó ra.

Ai ngờ cạy cả nửa ngày, toàn thân đổ mồ hôi mà ổ khóa mảy may bất động. Xem ra không hề tầm thường, là cao thủ thợ thủ công chế tạo. Tần Trọng Hải thầm nghĩ: "Lần sau nên dẫn theo Ngũ chế sứ. Hắn xuất thân bộ đầu, đích thị cũng là tay lành nghề trộm cướp"

Thở hổn hển một hồi, Tần Trọng Hải hung hăng mạnh cạy vài cái. Có điều ổ khóa thật sự quá chắc chắn. Không có biện pháp. Y càng lúc càng nóng ruột, thầm nghĩ: "Mặc kệ, nhẹ không được thì lão tử liền nặng tay”

Tĩnh tâm lắng nghe bốn phía, thấy đêm khuya yên tĩnh không người. Tần Trọng Hải rút cương đao, vận khởi tầng thứ tám trong Hỏa Tham Nhất Đao. Một chiêu "Tam hợp hỏa tham" muốn chém tới vách đá.

Chợt nghe bên tai vang lên một tiếng thở dài, nói:

- Tần tướng quân, cửa dùng để mở, không dùng để chém.

Tần Trọng Hải đột ngột nhảy dựng, thật sự cả kinh. Với võ công của bản thân mà nói, trên thế gian, người có thể bất tri bất giác đến gần y chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Giờ yếu hại phía sau đã bị người ta chế trụ. Nếu xoay người chắc chắn bị ám toán, y liền hạ lưng cúi thân, trầm giọng hỏi:

- Người tới là ai?

Người nọ chỉ than thở một tiếng, không thấy đáp lại. Tần Trọng Hải bề ngoài hào phóng kỳ thật tâm tư nhạy bén, lúc này thầm nghĩ: “Kẻ này nếu muốn đả thương ta, khi vừa đến đã ra tay, còn đứng như vậy hẳn là nhận ra ta.”

Trong lòng suy tính thân phận đối phương, y cười lạnh nói:

- Lưu công công có chuyện cứ nói, cố lộng huyền hư làm gì?

Quả nghe người nọ ở sau lưng ồ một tiếng:

- Giỏi cho tiểu tử, khong ngờ lại nhận ra ta.

Tần Trọng Hải xoay người lại. Quả nhiên trước mắt là Lưu Kính.

Hai người mặt đối mặt đứng bất động.

Tần Trọng Hải nhớ tới đám thuộc hạ, liền dò hỏi:

- Công công đã làm gì huynh đệ của ta?

Y biết trong đám thủ hạ không có cao thủ, tất không đỡ được một kích của Lưu Kính. Giờ không ai lên tiếng cảnh báo, không khỏi lo cho an nguy của bọn họ.

Lưu Kính mỉm cười nói:

- Bổn công công chỉ mời bọn họ ngủ ngon một giấc, không hề có ác ý. Nên biết người ta ăn lắm ngủ nhiều mới là sống thọ à!

Tần Trọng Hải nghe thì yên lòng, biết Lưu Kính đe dọa mình, lúc này cũng cười lạnh:

- Ăn nhiều ngủ nhiều thì sống lâu? Đây là đạo lý gì?

Lưu Kính nói:

- Ngủ nhiều tất nhiên thấy đói, tự nhiên sẽ bớt nói một chút. Đây là đạo lý dễ hiểu trong cung, đã hiểu chưa?

Tần Trọng Hải cười nói:

- Không hiểu.

Lưu Kính nói:

- Ít nhìn lung tung một chút, tính mạng không lo. Ăn nhiều ngủ nhiều, hưởng phúc tới già. Tướng quân muốn sống lâu trăm tuổi, nên nhớ kỹ điểm này.

Tần Trọng Hải thầm mắng: "Lão đầu này muốn hù dọa ta sao?"

Lại tỏ vẻ không quan tâm, nói:

- Ta không cướp của trộm tình, cũng không xúi giục làm bậy, hỏi sao tính mạng không dài? Điểm này còn muốn thỉnh giáo tổng quản.

Trên mặt Lưu Kính hiện vẻ giảo hoạt, lắc đầu nói:

- Tần tướng quân, trộm tình so với giết người cướp của, ngươi nói hai chuyện này thế nào?

Lúc này trời không gió nhưng thấy vạt áo Lưu Kính khẽ bay lên, e là đang thầm vận khí. Tần Trọng Hải cũng không hề sợ hãi, lập tức tay ấn chuôi đao, cười lạnh nói:

- Bắt gian như bắt cướp. Sự tình đổ tới trên đầu Tần mỗ, ta không sợ phiền phức.

Nội kình trùm tới, một luồng lực đạo thấu nhập thân đao, khe hở giữa thân đao cùng vỏ đao nhất thời lan ra hồng quang.

Lưu Kính thấy hai bên càng nói càng cương cường như muốn động thủ. Lão mỉm cười, đột nhiên hỏi:

- Tần tướng quân, dạo này Liễu hầu gia vẫn khỏe?

Khi nói thì vạt áo chậm rãi rủ xuống.

Tần Trọng Hải nghe nhắc tới Liễu Ngang Thiên thì rùng mình, nhớ tới chuyện Lưu Kính có ý hợp tác với bên này. Y không muốn quá mức thất lễ, liền buông chuôi đao đáp lời:

- Hầu gia rất tốt, đa tạ tổng quản đã quan tâm.

Lưu Kính nheo mắt cười nói:

- Gần đây dường như Giang đại nhân cũng rất tốt, phải không?

Tần Trọng Hải cười gượng, nói:

- Giang đại nhân không xấu, Hầu gia cũng tốt, thêm Lưu tổng quản cũng mạnh khỏe thân thể. Tính ra thiên hạ thái bình.

Lưu Kính chỉ vào mật thất, mỉm cười nói:

- Nếu muốn thiên hạ đại loạn cũng không phải việc khó. Cứ việc phá cái cửa này ra. Tần tướng quân khinh xuất như thế, Giang đại nhân tất thưởng cho ngươi một cái hồng bao thật nặng, đúng là phát tài.

Tần Trọng Hải cơ trí loại nào, vừa nghe lời ấy đã hiểu.

"Nghe ý tứ là muốn ta mở một mắt nhắm một mắt cho qua chuyện này. Ta có nên đồng ý chăng?"

Lúc này hai phái Giang Lưu ác chiến, nếu tùy tiện lộ ra gian tình của Quỳnh quý phi, sẽ mang tiện nghi cho Giang Sung. Tần Trọng Hải trầm ngâm một lát, cân nhắc lợi hại thì có ý nhượng bộ. Y ho vài tiếng, nói:

- Tục ngữ có câu, khuyến khích đánh bạc không khuyến khích trộm tình. Tuy nói vụng tình đỡ hơn cướp của giết người nhưng còn phải xem là ai ăn vụng, ai giết ai. Hy vọng công công khuyên nhủ bằng hữu của ngài, ăn vụng thì biết chùi mép cho sạch, đừng để vãi ra đầy đất, lại phải phiền lòng quét dọn.

Lưu Kính nghe y nói như thế, biết sự tình đã dịu đi. Lão mỉm cười nói:

- Cho nên sẽ cần người mang chổi cầm gầu thu dọn, tuyệt không cần người đưa đao múa may làm gì, ngươi yên tâm đi.

Ngụ ý lời này tất nhiên thu thập sạch sẽ, tuyệt không để Tần Trọng Hải gặp chuyện khó xử.

Tần Trọng Hải nhìn lão một cái, thản nhiên nói:

- Được rồi, xem ra chúng ta đều là hạng quét rác dọn phân, ta trở về ngủ đây.

Lưu Kính cười ha hả chắp tay:

- Khó được Tần tướng quân hiểu ý, họ Lưu ta nợ ngươi một lần nhân tình.

Trải qua lần này, Tần Trọng Hải dù muốn tra ra chuyện cơ mật trong Nhân Trí Điện nhưng nhớ Lưu Liễu hai phái viện trợ lẫn nhau, y đành kiềm chế tò mò, hàm hồ để mặc cho bọn họ qua cửa.

Đường phố huyên náo, lại sắp đến ngày tết Trung thu. Hôm đó phong lưu sắc sĩ, danh môn khuê tú tụ hội tại khắp các lầu tiên nơi kinh thành, cùng đám giai nhân mỹ nữ giải đố giải liên, bình văn ngâm thơ, đúng là náo nhiệt đến cực điểm.

Trung thu cũng là ngày đại thọ năm mươi của Cố gia phu nhân, trong phủ thượng thư giăng đèn kết hoa, bận trong bận ngoài, chỉ riêng danh thiếp gửi tới chức mừng đã đạt con số cả ngàn.

Mắt thấy qua nửa tháng, sắp tới mười lăm tháng tám. Mấy ngày nay Cố Thiến Hề cũng chuẩn bị hạ lễ. Với bản tính linh hoạt thông minh, không muốn theo khuôn sáo cũ, Cố phu nhân thấy nàng tìm kiếm bảo vật khắp nơi, chỉ cười nói:

- Con à! Mẹ không thiếu gì cả, chỉ thiếu một anh rể tốt, con mau mau xuất giá, sinh đứa cháu bụ bẫm, mẹ sẽ vui mừng biết bao.

Nghe Cố phu nhân nói như vậy, Cố Thiến Hề chỉ cười nhàn nhạt, lại không ai thấu hiểu tâm sự của nàng.

Ngày hôm đó Cố Thiến Hề mang theo Tiểu Hồng, chủ tớ hai người cùng xuất môn chọn mua thọ lễ. Nhớ ơn dục dưỡng vất vả của thân mẫu, lúc này nàng đem tất cả của riêng tích cóp ra, hy vọng làm cho Cố phu nhân kinh hỉ một phen.

Mắt thấy Cố Thiến Hề nói chuyện, lại nở nụ cười hiếm thấy, Tiểu Hồng cũng thầm cao hứng thay tiểu thư. Hai năm nay ở kinh thành, tuy rằng Cố Thiến Hề miễn cưỡng cười vui trên mặt nhưng ban đêm lại thường lệ ướt chăn đơn, đơn độc thương tâm gối chiếc, Tiểu Hồng ở bên chứng kiến vừa thương lại vừa đau, nhớ tới tên đào phạm bại hoại đã làm hại tiểu thư thảm như vậy, trong lòng càng thấy thống hận.

Cũng may ông trời đoái thương, khó khăn nửa năm trước có Dương lang trung theo đuổi. Người này văn võ toàn tài, ngày thường lại rất biết pha trò khôi hài, làm cho Cố Thiến Hề dần dần quên đi nỗi niềm. Tâm niệm như thế, Tiểu Hồng âm thầm cầu khẩn trời xanh phù hộ, để tiểu thư có được đấng lang quân tốt, đừng để người xấu bắt nạt.

Hai người đi trên đường cái, chỉ thấy chung quanh lui tới là người những người, đúng là cảnh sắc phồn hoa, ồn ào náo nhiệt. Tiểu Hồng thấy một bên có một tiệm bán ngọc thì vui vẻ, chỉ vào biển hiệu nói:

- Tiểu thư! Đây là 'Tri cổ trai' kinh thành, chi bằng chúng ta dừng chân ở chỗ này chọn vài thứ, biết đâu tìm được đồ hiếm?

Cố Thiến Hề biết mẹ nàng yêu ngọc như mạng, lập tức vui vẻ nói:

- Được, kinh thành dưới chân thiên tử, nói không chừng sẽ tìm được bảo vật!

Chân ngọc nhẹ nhàng hướng tới tiệm bán ngọc nọ.

Cố Thiến Hề đi vào trong. Nàng xuất thân giàu có từ nhỏ, đương nhiên thấy qua rất nhiều đồ cổ hiếm quý. Nhìn trái phải một hồi, chỉ thấy một số vật tầm thường, thật sự không có thứ hiếm lạ. Nàng lắc lắc đầu, thầm nghĩ: "Xem ra kinh thành tuy lớn, phong tình lại còn kém cả Dương Châu chúng ta."

Nàng thở dài, đang muốn kêu rời đi Tiểu Hồng, chợt nghe một người nói to:

- Lão bản! Đây là bảo vật gia truyền lưu lại, tổ tiên ta chính là đại quan Đại Tống. Nếu không phải trong nhà đang rất tiền, ta cũng không nỡ bán, ông... Ông lại chỉ trả một chút bạc, này... Điều này sao được?

Cố Thiến Hề thấy hiếu kỳ quay sang, thấy là một nam tử tuổi trung niên tới bán ngọc, trên tay người nọ là một miếng ngọc tạo hình con hươu màu sắc ánh sáng bất phàm, đủ thấy là dị bảo, có lẽ là đồ quý thời Bắc Tống. Nàng vui mừng thầm nghĩ:

“Mẹ ta thích dùng đồ ngọc, nếu thấy con hươu bằng ngọc này, ắt sẽ rất vui vẻ. Không thể ngờ hôm nay vận khí tốt như vậy, để ta gặp được trân phẩm 'Bạch Ngọc Hoàng Cát Thấm'."

Nghĩ tiếp thì nàng trở nên lo lắng: "Nhưng hôm nay ta chỉ mang theo ngân phiếu ba trăm lượng, không biết đủ mua hay không?”

Đang còn nghĩ, lại nghe lão bản nói:

- Vị lão huynh này! Chúng ta làm ăn chú trọng bốn chữ “đồng tẩu vô khi”, tuyệt không lừa gạt phương giá. Miếng ngọc này, ta chỉ có thể ra ba mươi lượng. Nếu đài gia không muốn bán thì mời trở về cho!

Nói xong nheo mắt, một bộ xa cách.

Cố Thiến Hề tức giận thầm nghĩ: "Lão bản chỉ giả ba mươi lượng bạc, đúng là ăn hiếp người, còn không là không nhận ra chỗ quý giá của miếng ngọc này."

Thời này cổ ngọc bị làm giả thật sự quá nhiều, không ai dám mua vật không rõ lai lịch. Nam tử nọ dường như cần tiền, nếu không cũng là trong cảnh cùng đường. Chỉ nghe hắn thở một tiếng thật dài, nói:

- Thôi! Xem như ta xui xẻo, gặp gỡ gian thương, ai! Hết thảy đều là cái số khổ!

Than rồi duỗi tay ra ngoài, nói:

- Ba mươi thì ba mươi. Chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng. Mau đưa bạc ra đi!

Cố Thiến Hề nhướng mày thầm nghĩ: "Nam tử này cũng thật khờ, hươu ngọc kia đáng giá ít nhất trên năm trăm lượng, lão bản chỉ giả ba mươi, sao hắn còn bán?"

Lão bản kia thật sự là gian thương mười phần, mắt thấy nam tử bán ngọc quả thật cần tiền, nhất thời tham niệm nổi lên, muốn kiếm thêm lợi, lập tức lạnh lùng thốt:

- Cái gì gian thương dối thương? Ngươi nói lời thật khó nghe, bôi nhọ danh dự của ta. Giờ ngươi muốn bán, ta chỉ có thể trả hai mươi lượng.

Nam tử nọ giận dữ đến đỏ bừng mặt, quát:

- Ngươi... Không phải đang ăn hiếp người sao?

Lão bản ngạo nghễ nói:

- Ngươi còn dám trả treo! Nói thêm câu nữa, ta chỉ giả mười lượng.

Nam tử nọ vừa gấp vừa tức, nhất thời không biết nên trở mặt bỏ đi hay không. Lão bản thì một bộ bận vẫn ung dung, cười lạnh nói:

- Muốn bán thì nhanh lên, ta không có thời gian đôi co cùng ngươi.

Nam tử nọ cúi đầu thở dài, lắc đầu nói:

- Được rồi! Hai mươi thì hai mươi, ngươi trả tiền đi.

Lão bản thấy mưu kế đã thành, mỉm cười muốn xuất tiền.

Cố Thiến Hề không đành lòng người nọ chịu thiệt, đang muốn tiến lên ngăn trở, chợt nghe điếm cửa truyền đến một tiếng cười nói:

- Huynh đài, hươu ngọc này có chỗ độc đáo, có thể cho ta mượn xem hay không?

Nam tử bán ngọc ngạc nhiên. Chỉ thấy một gã thư sinh cười dài đứng ở trước mặt.

Cố Thiến Hề vui vẻ thầm nghĩ: "Có người đi ra bênh vực kẻ yếu."

Nàng ngước mắt, thư sinh nọ đưa lưng về phía này, tuy không rõ diện mạo nhưng nghe lời lẽ văn nhã lưu loát, hẳn cũng là người đọc đủ thứ thi thư. Cố Thiến Hề thầm cười, muốn xem đối phương bóc mẽ lão bản kia thế nào.

Lúc này Nam tử bán ngọc ngạc nhiên hỏi:

- Nơi này là Tri Cổ Trai, rất nhiều lương mỹ ngọc khí, công tử muốn xem ngọc, sao không vào trong điếm mà chọn?

Thư sinh nọ cười nói:

- Ta đặc biệt chỉ yêu thích hươu ngọc này, chẳng biết cho ta mượn xem được chăng?

Nam tử bán ngọc gật gật đầu, đang muốn đưa miếng ngọc qua, lão bản kia đã gầm lên:

- Ngươi nghe rõ cho ta! Chỉ cần ngươi giao miếng ngọc này cho người thứ hai, ta sẽ không mua nữa!

Cố Thiến Hề nghe thì cau mày thầm nghĩ: "Lão bản nọ rất gian trá, lừa bịp trả giá hai mươi lượng, lại không muốn cho người ngoài xem, thật là người xấu."

Nam tử nọ lộ vẻ khó xử, thấy lão bản kia lấy ra bạc thì không muốn sinh thêm chuyện, thở dài nói:

- Được rồi! Xem như ngươi lợi hại.

Đoạn gã x