← Quay lại trang sách

Chương 25 QUÀ TẾT

Gần đến ngày giao thừa, Lâm Thành tuyết rơi dày đặc.

Gió lạnh thổi phấp phới ngoài ô cửa sổ, tuyết rơi trắng xóa một vùng trời.

Đào Sơ nằm trên bàn học mất tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người con gái lại nhìn thấy chú chó Alaska kia.

Những lá cây xanh xanh trong khu vườn của khu chung cư dần tàn lụi, bông tuyết rơi xuống phủ lên những cái cây một lớp tuyết thật dày khiến thân hình mập mạp của chú Alaska ấy trở nên rất nổi bật.

Thấy nó xém chút nữa kéo chị chủ của mình ngã xuống nền tuyết mà Đào Sơ không kìm được cười ra tiếng.

Sau khi làm bài tập địa lý xong thì Đào Sơ lấy tờ giấy bên cạnh ra xem.

Cô còn một số bài tập tiếng Anh chưa làm nữa.

Trong sáu môn chính thì môn tiếng Anh này là môn cô yếu nhất.

Vì ngày nào giáo viên môn tiếng Anh cũng “đặc biệt quan tâm” đến cô nên thành ra mỗi lần học tới môn này là lòng cô lại căng thẳng không yên.

Người con gái úp mặt xuống bàn than thở “mình học dở tiếng Anh quá đi”.

Đang than thở thì bỗng dưng nghe thấy tiếng mở cửa, Đào Sơ ngẩng đầu lên theo phản xạ, cô quay lại nhìn cửa phòng kế bên phòng mình.

Chàng thiếu niên mặc áo len màu tối phối với quần tây đứng trước cánh cửa đang mở he hé nhìn vào trong phòng cô, gương mặt anh thắm đượm sự dịu dàng, “Sơ Sơ, anh có quà cho em này.”

Vừa nghe thấy chữ “quà” là mắt Đào Sơ đã sáng rỡ lên, “Thật ạ? Quà gì vậy ạ?”

Cô ném cây viết trong tay đi đẩy ghế ra đứng dậy chạy đến trước mặt anh, nhìn anh đầy mong đợi.

Thẩm Ngọc Trí cong môi, gò má hây hây đỏ, ngay cả giọng nói cũng khẽ hơn bình thường, “… Không biết em có thích món quà này không.”

Chàng thiếu niên trước mặt cô đỏ mặt, gương mặt trắng nõn ấy của anh đượm vẻ ngại ngùng, trông đẹp đến độ khiến Đào Sơ chẳng thể rời mắt đi nổi.

Đào Sơ bị người đẹp hớp hồn tức thì gật đầu thật mạnh: “Em thích, em thích lắm!”

“Em cũng đã biết nó là gì đâu.” Anh phì cười, trong đôi mắt màu trà như có ánh sao đang nhấp nháy.

“Thì là…” Người con gái ấp úng, thì thì một hồi cuối cùng đỏ mặt nói, “Anh, anh cứ đưa cho em đi … em không có chê đâu.”

Thẩm Ngọc Trí nghe cô nói vậy thì càng cười tươi hơn, đôi mắt cứ nhìn cô mãi làm sao cũng không rời mắt nổi.

Nghe anh muốn dẫn cô đến một nơi thì Đào Sơ vừa cầm ba lô trên ghế sô pha lên vừa hỏi anh, “Mình đi đâu thế? Xa không ạ?”

“Không xa lắm.” Thẩm Ngọc Trí trả lời.

Người con gái “ồ” một tiếng rồi mang ba lô lên vai, cô nhét một cây kẹo m út vào miệng sau đó xé gói kẹo viên khác đi đến trước mặt anh, nhón chân đưa kẹo đến miệng của anh, “A Trí, ăn nè.”

Đào Sơ đang ngậm kẹo m út nên nói chuyện không rõ ràng lắm, Thẩm Ngọc Trí thấy viên kẹo thì hơi nhíu mày nhưng lúc nhìn xuống thấy đôi mắt tròn tròn của cô thì trái cổ của anh hơi lăn lăn, cuối cùng anh vẫn ăn nó.

Đôi môi hơi lạnh của anh chạm vào ngón tay cô, đầu ngón tay Đào Sơ như bị lửa đốt, cô nhanh chóng rút tay về.

Vị chua ngọt của kẹo tan ra trên đầu lưỡi, Thẩm Ngọc Trí giơ tay nắm lấy cổ tay Đào Sơ, “Đi thôi, Sơ Sơ.”

Lúc ngồi trên xe của anh, Đào Sơ mở cửa sổ ra nhìn hàng cây cối đang dần khuất xa trên đường, tóc mai bên thái dương của cô bị gió thổi bay bay, thỉnh thoảng có vài bông tuyết bay vào lướt qua gương mặt cô.

Người con gái thấy lạnh quá nên vội vàng đóng cửa sổ lại.

Thấy xe chạy ra khỏi thành phố đi về phía vùng ngoại ô thì cô “ố” lên một tiếng, quay sang nhìn Thẩm Ngọc Trí đang cầm vô lăng, “A Trí ơi, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu thế?”

Thẩm Ngọc Trí quay sang nhìn cô, mỉm cười nhưng không nói gì.

Thấy anh không chịu nói nên Đào Sơ cũng không hỏi nữa.

Tiếng nhạc êm ái vang khắp không gian xe, Đào Sơ nhìn bóng dáng của Thẩm Ngọc Trí qua cửa sổ xe.

Lúc này đây mặt mày anh thả lỏng, vẻ mặt bình tĩnh và có vẻ anh đang thấy … hơi thoải mái.

Hiếm khi thấy anh tỏ ra thoải mái như vậy.

Mặc dù vào ngày thường khi đối diện với cô anh vẫn dịu dàng như hồ nước ngày xuân, nhưng mấy lần cô lén nhìn anh thì thấy anh thường xuyên đờ đẫn nhìn đăm đăm vào một chỗ nào đó, những lúc ấy cô có cảm giác như từ khi sinh ra anh đã chẳng có cảm xúc của con người.

Ngay cả lúc đi ngủ anh cũng thường xuyên nhíu chặt mày.

Luôn có những cơn ác mộng khủng khiếp bám riết lấy anh, có lẽ đó là nỗi đau mà Đào Sơ không thể tưởng tượng được.

Nhưng anh không muốn nói cho cô biết nên cô chỉ có thể giữ im lặng.

Nhưng hôm nay … anh rất khác.

Hình như anh đang rất vui vẻ.

Người con gái giơ tay phác họa hình bóng đang phản chiếu của anh trên cửa kính ô tô, cô không dằn được cong môi cười tủm tỉm.

“Sơ Sơ?”

Thẩm Ngọc Trí nghe thấy tiếng cô cười nên quay sang nhìn cô.

“Dạ?” Đào Sơ cười haha quay lại nhìn anh.

“Em vui lắm à?” Anh tập trung nhìn con đường bên ngoài kính chắn gió, cũng không nhìn sang cô nữa.

Đào Sơ cười hi hi đáp, “Vâng!”

“Anh vui thì em cũng sẽ vui lắm lắm luôn!”

Cô bất ngờ bổ sung thêm một câu.

Vừa nghe cô nói như vậy thì Thẩm Ngọc Trí siết chặt vô lăng, lúc quay sang nhìn cô thì đúng lúc thấy cô đang mỉm cười nhìn mình.

Đôi mắt người con gái vừa đen vừa sáng rực.

Giống như ánh đèn trải dài khắp cả bờ sông, đôi mắt cô như chứa đựng tất thảy bóng tối của màn đêm vĩnh cửu, nhưng cũng giống như chất chứa muôn vàn ánh sáng trên đời.

Lúc này đây ánh mắt của cô đang phản chiếu bóng hình nho nhỏ của anh.

Giống như cuộc gặp gỡ đầu tiên ở Giang Nam nơi trần gian vào sáu nghìn năm trước, lúc ấy cô đứng bên cây dương liễu cạnh bờ sông nhón chân gắng hết sức che chiếc ô giấy dầu cho anh để tránh cơn mưa phùn, đứng đó chặn hết mưa gió cho anh mặc kệ mình bị mưa ướt nửa bên vai.

Lúc đó cô cũng cười với anh như thế này.

Ngớ ngẩn nhưng lại như con dao dịu dàng khôn xiết, từng chút từng chút một đâm vào trái tim anh nhưng không để lại chút đau đớn nào.

Thất tình lục đục, một hồi phàm trần.

Đây không phải là những thứ mà một vị thần minh nên lưu luyến.

Ngày ấy anh cũng nghĩ như vậy.

Khi còn trẻ anh cho rằng mình chưa bao giờ để một cô gái người phàm nào trong lòng.

Nhưng suy cho cùng đó chỉ là anh cho rằng mà thôi.

Bị cầm tù suốt sáu nghìn năm dưới Trường Cực Uyên, dẫu rằng mấy nghìn năm ấy luôn bị gai băng đâm thủng bụng, dẫu rằng trong mấy nghìn năm đó miệng vết thương chưa bao giờ lành lại, dẫu rằng nước trong hồ băng đã bị máu của anh nhuộm đỏ, và dẫu rằng nước lạnh thấu đến tận xương tủy nhưng anh chưa từng khom lưng nhận sai một lần nào, cũng chưa từng vì chuyện đó mà rơi một giọt nước mắt nào.

Kể từ lúc sinh ra anh đã kiêu căng.

Trên đời này không ai có thể khiến anh cúi xuống thừa nhận sai lầm.

Tiểu điện hạ thanh cao nhã nhặn năm ấy dần dần lột xác trưởng thành trong hồ băng lạnh thấu xương.

Đây là một quá trình được định sẵn sẽ đau đớn gấp ngàn lần, anh ngậm hờn suốt hàng nghìn năm, hận không thể hủy diệt thiên địa, hận không thể phá hủy đường sống trên thế giới này, cũng muốn phá hủy tất thảy mọi thứ mà cha của anh quan tâm trong cuộc đời này.

Nhưng mỗi khi nghĩ đến cô gái ấy thì sự tàn bạo căm hận trong mắt anh phút chốc tàn lụi, thậm chí … đôi mắt đỏ hoe cũng ầng ậng nước mắt.

Không được.

Anh từng tự nhủ mình như thế không biết bao nhiêu lần.

Dẫu sao trên thế gian này vẫn còn có em.

* Sau khi xe dừng lại thì Đào Sơ mở cửa xuống xe đi theo Thẩm Ngọc Trí ra khỏi bãi đỗ xe, cô theo anh đi vào một Đại Nội* có vẻ cổ xưa và uy nghiêm, người con gái chớp chớp mắt nghiêng đầu nhìn anh, “A Trí ơi …

Hay là chúng ta.. đừng đi vào nữa nhé?”

Đại Nội