← Quay lại trang sách

BUÔNG SÂN HẬN Tác giả: Luang Por Plien

Luang Por Plien (Phra Ajahn Plien Panyapatipo) sinh năm 1933, tại bang Sakon Nakorn (quận Sawang-dan-din) về phía Đông Bắc Thái Lan. Ngài là con thứ ba trong gia đình có 6 người con. Từ lúc nhỏ, ngài đã đến sống với ông bà cho đến năm 11 tuổi, ngài trở về giúp gia đình buôn bán.

Năm 18 tuổi, ngài ngỏ ý muốn học về y khoa và phụ việc với một bác sĩ nông thôn, cũng là người bà con. Nhưng dự tính tiếp tục học y khoa ở Bangkok phải bỏ dở khi mẹ ngài yêu cầu ngài ở lại nhà để giúp đỡ gia đình.

Dầu ngài cũng có ý định xuất gia từ lúc còn nhỏ, nhưng mãi đến năm 1959 ngài mới được xuất gia tại Wat dhat’ Mechai tại Sakon Nakorn.

Ngài mất ngày 15 tháng 2, năm 2018, thọ 84 tuổi.

.

Tại sao chúng sinh ở thế gian thường sống trong sự xung đột, cãi vả và khổ đau? Chúng ta thấy những điều này nơi bạn bè, gia đình, thân quyến, thuộc mọi giai cấp, thuộc mọi quốc gia. Đức Phật đã dạy chúng ta phải quay nhìn lại tâm mình để tìm ra các nguyên nhân gây khổ đau và xung đột. Để có thể sống chung hạnh phúc, chúng ta phải chánh niệm về cách nghĩ suy, nói năng và hành động đối với nhau. Sự thật là các trạng thái tâm nhiễm ô như tham, sân và si đã khiến chúng ta phải khổ đau qua nhiều kiếp sống. Do đó chúng ta phải chánh niệm – trong những gì ta nói, suy nghĩ hay hành động – nếu không các trạng thái bất thiện sẽ chế ngự ta. Khi đã bị chúng chế ngự, rất khó để buông bỏ các thói quen cũ, để sửa mình cho đúng.

Sân hận có thể phát khởi dưới nhiều hình thức. Thí dụ, sân phát sinh khi ta không vừa lòng với hành động của người khác, nhưng trái với ý mình muốn. Giả dụ ta tặng cho ai đó một chiếc đồng hồ đẹp, rồi thấy người đó không gìn giữ cẩn thận. Ta có thể khó chịu, bực bội. Hay trong trường hợp cha mẹ cho phép con lái xe, căn dặn con chỉ được lái đi đâu đó. Nhưng đứa con sử dụng xe không đúng như thế, lái xe đi khắp nơi, không gìn giữ xe. Kết quả là cha mẹ nổi giận vì đứa con không nghe lời dặn dò của mình. Ta cũng có thể nổi sân khi nhìn thấy ai đó có hành động mà ta không cho là phù hợp. Thí dụ, người này có thể nói sau lưng người khác, cho rằng họ xấu xí, dơ bẩn hay hành vi thô tháo. Khi người bị nói xấu nghe được những điều này, họ sẽ nổi giận, có thể đến độ khó kiềm chế. Tâm họ sẽ tán loạn với ý nghĩ tại sao người ta lại nói thế về mình, nói những điều làm tổn thương mình. Người khác cũng có thể kích động để ta sân. Thí dụ ta có nghe những lời chỉ trích mình, nhưng giữ được bình tĩnh. Rồi có một người thứ ba đến và khiêu khích ta bằng những lời như: "Nếu là bạn, tôi không để yên cho họ như thế!" Sau đó, ta thấy mình tức giận. Như thế, hận thù có thể được gây ra bởi sự xúi giục. Một thí dụ khác về điều này là khi sự tức giận được khơi dậy bằng cách nói xấu hay nói về các hành vi không thể chấp nhận được của người thứ ba. Ác cảm cũng thường phát sinh trong các gia đình. Người chồng có thể nói điều gì đó với vợ khiến người này phản ứng lại ngay, không kiềm chế trước những lời nói của chồng. Cả hai sau đó đều mất bình tĩnh và bắt đầu trao đổi những lời cay nghiệt và đắng cay.

Sự sân giận cũng nảy sinh giữa cha mẹ và con cái. Cha mẹ khuyên bảo để con cái của họ được tốt, nhưng nếu người con trả lời lại hoặc phản ứng không phù hợp, cha mẹ có thể trở nên bực bội, giận hờn. Hiểu lầm và xung đột cũng có thể xảy ra giữa bạn bè. Điều này có thể tạo ra sự tiêu cực và phá hoại tình bạn.

Khi quán tưởng thấu đáo về sân hận, ta có thể dễ dàng thấy nó độc hại như thế nào và những khổ đau mà nó gây ra. Từ những thí dụ trên, ta thấy sân hận có thể phát sinh bằng nhiều cách. Có người dễ dàng cảm thấy khó chịu về những vấn đề nhỏ. Người khác có thể chịu đựng các tình huống căng thẳng trước khi nó đến một mức mà họ không thể chịu đựng được nữa và sự tức giận bùng nổ thông qua lời nói hoặc hành động. Tức giận có nhiều nguyên nhân. Tuy nhiên, nguyên nhân gốc rễ là ô nhiễm trong tâm trí. Cộng thêm sự thiếu chánh niệm và trí tuệ để kiềm chế sân hận bằng sự kiên nhẫn.

Ta thường để tâm trí mình tập trung vào những suy nghĩ không lành mạnh, đưa đến sự bùng nổ sân giận. Từ đó mất khả năng duy trì chánh niệm, thực hành sự kiên nhẫn và chịu đựng, khiêm cung. Chúng ta cần nhận thức rằng sự hiềm hận nguy hiểm như thế nào. Khổ nảy sinh ngay khi chúng ta cảm giác khó chịu, bực bội. Đức Phật đã nói: "Nahi Sathu Kotho", có nghĩa là "Hiềm hận là bất thiện". Nếu chúng ta không thể nhìn thấy những bất lợi của sân giận và tác hại mà nó gây ra, thì ta sẽ không thể kiềm chế nó. Ta sẽ không thể thanh lọc nó khỏi tâm trí. Khi sân hận chế ngự tâm, nó chỉ mang lại đau khổ cho ta và tai hại cho người khác. Có rất nhiều cách và hoàn cảnh qua đó hiềm hận có thể phát sinh và hoàn toàn thống trị tâm trí của ta. Thí dụ ở nơi làm việc: đồng nghiệp có thể trở nên khó chịu với nhau đến nỗi mọi sự hợp tác kết thúc và cuối cùng họ la hét, cãi cọ nhau như những kẻ thù. Sự xung đột theo cách này có hại cho cả người gây hấn lẫn những người bị hại. Hiềm hận có thể là một xu hướng tiềm ẩn sâu trong một số người hoặc giữa một số cá nhân, đã phát triển qua nhiều kiếp sống. Khi họ gặp lại nhau trong cuộc sống này với vai trò hoặc là chồng, vợ, anh chị em, thì những thói quen đó lại bùng khởi trở lại. Sự oán hận tích lũy từ trong những kiếp sống trước, sẽ khiến họ dễ dàng xung đột lẫn nhau, ngay cả với những điều nhỏ nhặt. Đôi khi ta có thể trải qua nhiều kiếp với cùng một nhóm người. Nhiều gia đình luôn xung đột, tranh cãi với nhau. Không có sự hòa hợp trong cuộc sống của họ. Nghiệp lực, thói quen trong quá khứ của họ, là những thứ khiến họ lại sống cùng nhau. Có nhiều trường hợp, cha mẹ và con cái có thể sống cùng nhau, nhưng không thể hòa hợp. Cuộc sống của họ và con cái có thể sống cùng nhau, nhưng không thể hòa hợp. Cuộc sống của họ tràn ngập phiền muộn. Những nỗi buồn lặp đi lặp lại nhiều lần, hết đời này đến kiếp khác. Những người đó thậm chí chỉ nhìn thấy hay nghe giọng nói của nhau cũng khởi sinh bực bội, oán ghét. Khi ta kết nối với nhau theo cách này, chỉ cần nghĩ về nhau cũng có thể đưa đến rất nhiều đau khổ và bất thiện ý khiến tâm trí quay cuồng thiếu kiểm soát. Xung đột và thậm chí giết hại có thể xảy ra.

Như thế, rõ ràng là những người vô minh trải qua nhiều khổ đau, phiền muộn. Họ thấy mình luôn xung đột với người khác và sự sân giận của họ thể hiện thông qua lời nói và hành động. Đức Phật dạy rằng sân hận giống như bị kiếm đâm vào tim. Nỗi đau của sân hận triền miên trong lòng và khổ đau triền miên là hậu quả đương nhiên. Nghiệp được tạo ra bởi hành động theo thói quen này. Nếu có hai người luôn chướng ngại nhau, có thể là do trong nhiều kiếp sống trước đây họ đã có xu hướng bực bội mỗi khi có dịp gặp nhau. Ngay cả khi họ cố gắng nói chuyện một cách thân thiện với nhau, cố gắng tỏ ra hiểu biết, quan tâm, nhưng cuối cùng rồi họ cũng hiểu lầm nhau, và đưa đến cãi vả. Điều này là do những thói quen không tốt lành được hình thành trong các kiếp trước. Trong những kiếp trước, có thể họ đã ẩu đả, cãi cọ, liên tục khiêu khích và phản công lẫn nhau.

Có một loại sân hận khác có thể phát sinh vì tình yêu hoặc nhục dục. Hãy xem xét trường hợp của hai người yêu nhau thắm thiết. Tuy nhiên, nếu họ để cho sự chiếm hữu chen vào tình yêu thì cảm giác sở hữu và ghen tuông nảy sinh. Nếu một người trở về nhà muộn, thì người kia lo lắng, đưa đến cảm giác ghen tuông và ngờ vực. Hoặc khi một trong hai người cảm thấy bị bỏ mặc hay không được lắng nghe, thì có thể dẫn đến cảm giác oán giận và thất vọng. Loại sân hận này phát sinh từ tình yêu, sự bám víu, nhục dục và ghen tuông. Tương tự, đôi khi cha mẹ càng yêu thương con cái, họ càng mong đợi con cái phải tuân theo lời họ nói. Cha mẹ có thể trở nên rất khó chịu khi con cái không hành xử theo cách họ muốn. Cha mẹ có thể dạy con phải nói năng lễ phép, lịch sự, nhưng rồi chúng nói năng thô lỗ hoặc chửi thề - sự ngỗ nghịch đó có thể khiến cha mẹ giận dữ. Sự sân giận của cha mẹ thực sự bắt nguồn từ tình thương yêu và bám chấp. Đứa con đã nhận được nhiều tình thương yêu, chăm sóc từ cha mẹ, đổi lại cha mẹ muốn đứa con biết quan tâm, chia sẻ đến người khác. Khi điều này không xảy ra, cha mẹ sẽ tức giận.

Tóm lại, chúng ta thấy rằng sân hận có thể dễ dàng phát khởi do yêu thương nhau, như là giữa vợ chồng, cha mẹ và con cái hoặc giữa bạn bè. Một người đang yêu có thể nổi cơn thịnh nộ nếu đối tượng của họ không làm theo mong muốn, hoặc chỉ trích, đổ lỗi, nói xấu họ. Đó là một bản năng phổ biến, tiềm ẩn trong mọi chúng sinh trên thế gian này. Tâm trạng cảm thấy bị tổn thương, xúc phạm khi người họ yêu thương không thực hiện mong muốn, đòi hỏi của họ. Thù hận là hình thức giận dữ cao độ và có thể rất khó kiểm soát. Trả hận thậm chí còn dữ dội hơn hận thù. Mặt khác, những cảm giác thất vọng, bực bội nhỏ là những khía cạnh ít thách thức hơn của sân hận, và thường có thể được kiềm chế. Nếu những hình thức hờn giận nhẹ nhàng này phát sinh, kích động tâm trí, nhưng sau đó không được phép thể hiện qua lời nói, hoặc cử chỉ, chúng sẽ dễ dàng biến mất. Tuy nhiên, nếu cơn thịnh nộ của người đó tăng lên, họ có thể hoàn toàn mất kiểm soát. Trạng thái tâm sân nhẹ có thể biến thành những phát ngôn và hành động xúc phạm, đưa đến xung đột lớn. Oán giận hay ác cảm là tâm thái của người không có kiên nhẫn, không biết nhường nhịn. Kết quả không thể tránh khỏi là khổ đau. Hiềm hận này có thể phát triển thành niềm khao khát trả thù, thậm chí toan tính giết người. Khi những suy nghĩ không lành mạnh này hoàn toàn thống trị tâm trí, người ta có thể cảm thấy phấn khích khi nghĩ rằng việc giết người của mình có thể thành công. Những suy nghĩ không kiềm chế dẫn đến các hành vi bất thiện, tạo bao nỗi bất hạnh về tâm sinh lý. Hãy nhớ, sân giận là một sự lựa chọn - một cảm xúc tiêu cực được phép chạy tán loạn trong tâm trí ta. Không ai thực sự "làm" ta tức giận. Tự ta làm sân giận phát sinh trong tâm. Thậm chí ta có thể tự giận mình. Thí dụ, một dự tính khi thực hiện không mang lại kết quả như mong muốn, ta có thể thất vọng và oán trách bản thân. Cho dù sân hận hướng vào người khác hay vào bản thân, con đường đi đến đó cũng không khác nhau. Mới đầu là ý nghĩ bất thiện nảy sinh trong tâm trí - chẳng hạn như tự trách – rồi ý nghĩ đó bành trướng và ta chấp vào đó. Chẳng mấy chốc, ta trở nên tức giận, thậm chí có thể đến mức mất kiểm soát bản thân, vì ta không thể có được cái mình muốn. Nếu ta không tập cách kiểm soát và gìn giữ tâm, thì ta có thể nói những điều sai trái không đúng lúc, hoặc nói xúc phạm hay hành động lỗ mãn đối với người khác. Sau đó, ta cảm thấy có lỗi và hối hận vì đã cư xử theo cách đó. Điều này khiến ta càng tự trách mình hơn. Nhưng không ai khác làm cho ta tức giận. Chính ta khiến bản thân tức giận.

Quá trình để sân hận phát sinh rất đáng cho ta tìm hiểu và suy gẫm. Ta phải nhớ kỹ rằng sân hận nảy sinh thông qua sự suy nghĩ của chính mình, không phải ai khác. Thất vọng phát sinh từ việc khao khát những điều khó đạt, nói năng không khéo léo hoặc hành xử không chánh niệm. Thí dụ, người ta có thể buồn bã khi bị bệnh, hoặc cảm thấy thất vọng vì không xinh đẹp như người khác. Tại sao trạng thái bất mãn nảy sinh như thế? Đó là vì thiếu nhận thức, và không luôn chánh niệm. Khi chánh niệm và sự hiểu biết rõ ràng không có mặt, tâm sân hận có thể phát sinh. Có người thậm chí còn tức giận với chính việc hành thiền của họ! Trong quá trình hành thiền, họ đã cố gắng rất nhiều để tĩnh tâm và tập trung nhưng không thành công. Tâm họ lang thang đây đó, nghĩ suy về nhiều thứ ngoài việc tập trung. Cuối cùng, họ đành bỏ cuộc, bực tức vì không thể kiểm soát tâm mình. Ai trong chúng ta cũng biết bộ mặt của sân hận. Chúng ta tin rằng ngoại cảnh kích hoạt nó, nhưng thực sự là chúng ta tự tạo ra. Người không cư xử chừng mực, không nói nhẹ nhàng, cũng không biết đúng lúc và đúng nơi để ăn nói, chắc chắn sẽ thấy bất ổn và khó tập trung khi hành thiền. Khi ta để cho các trạng thái bất thiện ngự trị trong tâm, sự kích động tiềm ẩn dễ dàng khởi lên thành sân hận. Tỉnh thức biến mất khi điều này xảy ra. Chỉ có khổ đau và các hậu quả xấu theo sau. Chúng ta thực sự khổ vì không hiểu lộ trình này. Khi một người đang tức giận, ta có thể thấy điều đó thể hiện trên nét mặt, trong lời nói và hành động của họ. Tâm của người phẫn nộ bị che khuất, chao đảo và đầy đau khổ. Như một quả trứng thối, nó không có ích gì cho bất cứ ai. Dầu người đó có đeo trang sức đắt tiền, ăn mặc sang cả, nhưng một khi họ đã để sân hận ngự trị tâm mình, thì chỉ có sự khốn khổ, xấu xí và đớn đau dành cho người ấy. Đức Phật dạy rằng: “Sân hận giống như lửa đốt tâm ta”, và chính ngọn lửa đó đã bắt cháy cả lời nói và hành động của chúng ta. Ngài đã nói: "Nahi Sathu Kotho," sân hận hoàn toàn đáng trách và đáng nhục. Hãy quán tưởng xem sân hận tốt hay xấu. Từ thuở bé đến trưởng thành, đã bao nhiêu lần chúng ta nổi sân? Rất nhiều lần đối với tất cả mọi người. Giờ chúng ta già đi, nhưng nhiều người vẫn tích trữ những tư tưởng bất thiện, não hại đó. Các uế nhiễm đó hôi thối, khiến ta và người phải khổ sở! Nhưng thay vì thanh lọc tâm, chúng ta lại để cho các rác rưởi này ở yên, không bao giờ cố gắng để dọn sạch chúng. Đức Phật dạy rằng nếu không biết giảm thiểu sân hận, tiêu cực thì chúng ta không phải là người trí.

Hãy tự hỏi: Sân hận có tốt không? Chúng ta đã có tánh sân hận từ bao lâu rồi? Chúng ta chưa chán tâm trạng tiêu cực đó sao? Không lẽ những cơn giận trào sôi làm bạn hạnh phúc? Bạn không muốn thanh tịnh hóa tâm sao? Bạn không muốn sống hạnh phúc sao? Hay bạn thích nắm giữ sân hận để sống một cuộc đời khổ sở? Nếu chúng ta muốn cuộc đời mình hướng tới sự tích cực, thì hãy quán sát lại nội tâm, xét lại các hậu quả của sân hận. Bạn sẽ thấy rằng việc quan trọng nhất là phải chiến thắng sân hận. Vậy thì làm sao để đoạn trừ nó để ta được sống hạnh phúc? Để trả lời câu hỏi này, chúng ta cần quán sát nội tâm cặn kẽ để có thể hiểu sự việc rõ ràng. Nếu không làm như thế, chúng ta sẽ sống một cuộc sống bất hạnh. Đơn giản như thế. Đức Phật đã dạy chúng ta rằng chẳng bao giờ nên phản ứng lại một người đang giận dữ với sân hận. Nếu phản ứng giống thế, chúng ta còn tệ hơn họ, còn điên dại hơn và chắc chắn là không thể tốt hơn họ về mặt nào cả. Đáp trả lại tâm sân bằng sân tâm, thật vô ích. Chúng ta hãy tìm cách để tránh, để buông, và thanh lọc khỏi sự rồ dại này. Hãy nghĩ đến những cách để buông sự si mê này. Điều này có thể thực hiện được bằng cách huân tập sự kiên nhẫn, khiêm cung. Thí dụ, cha mẹ có thể cho con một món đồ chơi mới, sau đó thấy nó bị bể vỡ. Lúc ấy, thay vì nổi giận, cha mẹ có thể quán tưởng về tính không bền vững của vạn vật. Do đó cũng bình thường khi đồ chơi bị sờn cũ, hư hỏng, dầu đứa trẻ có gìn giữ như thế nào. Trái lại, nếu cha mẹ chỉ chú tâm đến sự bất cẩn của con đối với món đồ chơi, thì chắc chắn họ sẽ phật lòng. Trong bất cứ hoàn cảnh xã hội nào, chúng ta cũng cần nỗ lực buông bỏ các cảm giác sân hận. Nếu chúng ta nổi sân và không thể chịu đựng hơn nữa, thì tốt nhất là tách mình ra khỏi hoàn cảnh đó. Không liên hệ với những người phiền nhiễu ta, sẽ giúp làm giảm sự hiềm hận. Đó là một cách buông bỏ sân hận tạm thời. Cách này giúp sự hiềm hận được kiểm soát cho đến khi ta lại gặp người hay hoàn cảnh gây bất mãn cho ta.

Có những cặp vợ chồng khi trao đổi, họ thường nói theo kiểu ‘ăn thua’ đưa đến tranh cãi, giận hờn. Họ không lắng nghe nhau. Thay vào đó, họ không ngừng thóa mạ lẫn nhau. Con cái cũng thường tranh cãi với cha mẹ, không tuân theo lời dạy bảo, khiến cha mẹ nổi giận, dầu họ rất yêu thương con cái. Vậy cha mẹ phải làm gì? Khi cha mẹ thực sự tức giận, thì đó là lúc phải bỏ qua tranh chấp. Như thế, cha mẹ sẽ có cơ hội để nguôi giận. Dầu xung đột vẫn có thể lại xảy ra, nhưng họ đã có một khoảng không gian để thở bằng cách làm giảm bớt sự căng thẳng trong một thời gian ngắn. Hãy nhớ rằng đây không phải là cách ngăn trừ sân giận khởi lên vĩnh viễn.

Chúng ta thường có khuynh hướng tự trách. Ngay cả khi ta cố gắng phát triển tình thương yêu, ta cũng có thể trở nên bực bội bản thân. Khi phạm một lỗi gì đó, chúng ta kết tội bản thân gắt gao. Thí dụ khi ta có một quyết định sai lầm trong công việc hay mua một món hàng không tốt, có thể khiến ta thất vọng, tự trách, cho rằng mình dại dột. Sự chú trọng vào lỗi lầm là cách khiến sân hận phát khởi và kéo dài. Thay vì chìm đắm trong sự tự trách, ta nên nghĩ rằng việc phạm sai lầm cũng là bình thường. Không có chúng sanh nào không phạm lỗi lầm. Dầu rất khó để không bao giờ bị sân giận làm chủ, hãy cố gắng kiên nhẫn và khiêm cung. Tâm chưa từng được rèn luyện thì khó kiểm soát. Vì thế hãy quán chiếu để phát triển hiểu biết về cách sân hận sinh khởi. Chúng ta không thể kiểm soát tâm mình, cũng như không thể kiểm soát tâm người khác, kể cả con cái chúng ta. Không phải lúc nào chúng cũng nghe theo ta, vì chúng là một cá nhân riêng biệt. Con cái không phải là sở hữu của ta. Ta không thể ép buộc chúng chỉ làm theo ý ta, vì thế oán giận chúng thật vô ích. Thay vào đó, chúng ta cần học hỏi từ chúng, để biết tính cách, trạng thái và hiểu cách chúng phản ứng như thế nào trong một số hoàn cảnh. Khi ta có thể hiểu tánh cách, tính khí của người khác thì ta có sự trang bị tốt hơn để đối phó với họ. Tránh né những người làm ta sân giận không thể giải quyết vấn đề. Thay vào đó, chúng ta cố gắng vun trồng sự chịu đựng đối với những người hay khiến ta nổi sân. Cố gắng để tìm các phương tiện thiện xảo giúp ta có thể nhìn sự việc từ quan điểm, ý nghĩ của họ. Khi đã có thể hiểu họ hoàn toàn, là chúng ta đã tập sống thân thiện với nhau, trao đổi hòa nhã, ít tranh cãi, sân hận, ác ý hay thành kiến. Đây là điểm mấu chốt. Nếu ta không hiểu những người chung quanh, ta khó tránh khỏi xung đột. Ta chỉ có thể kiềm nén các cảm xúc sân hận một cách tạm thời hay ngắt khoảng. Thay vào đó, ta cần buông bỏ sân hận bằng cách vun trồng kiên nhẫn, và luôn buông các cảm giác tiêu cực phát sinh. Chúng ta cần phát triển khả năng lắng nghe và đối thoại. Thí dụ, khi người chồng nói, thì vợ cần cố gắng lặng yên lắng nghe mà không chỉ trích. Tương tự, khi người vợ nói thì chồng phải kiên nhẫn, không trả lời cộc lốc. Bằng sự kiên nhẫn, vợ chồng sẽ không phiền hà nhau. Rồi họ sẽ đạt được kỹ năng giao tiếp hòa hợp. Trái lại, nếu vợ chồng tiếp tục cãi vả, mức độ căng thẳng sẽ gia tăng, lời nói sẽ ồn ào đến độ tất cả hàng xóm đều biết chuyện. Ai cũng biết chắc chắn trong ngôi nhà đó không có hạnh phúc, và họ trở thành đề tài đàm tiếu của mọi người.

Thay vì phản ứng lại cách đối xử không tốt đẹp của các thành viên trong gia đình, ta vẫn có thể nhìn họ với con mắt yêu thương. Chúng ta có thể tạm thời bực bội, vì họ không hành xử giống như ta mong muốn. Nhưng ta nên tự hỏi: “Bực mình có ích lợi gì không?” Chúng ta có thể muốn con cái cư xử lễ phép, quan tâm, chân thật, nhưng ta phải chấp nhận sự thật là con người sinh ra có những tính cách khác nhau và hành động khác nhau. Những người sống chung nhau có trái ý nhau cũng là chuyện bình thường. Chúng ta cần phải tìm hiểu về tính cách và tánh khí của nhau để có thể hiểu các hành động của nhau. Có người siêng năng, tánh dễ thương, nói dễ nghe, mau hiểu biết. Kẻ thì lầm lì, chậm chạp, bung thùa, nói năng cộc lốc. Con người rất khác nhau. Khi có sự hiểu biết, thì dễ tha thứ hơn và không để bị dính mắc vào các phản ứng tiêu cực. Hãy cố gắng luôn quán chiếu rằng sự thật là con người rất khác nhau. Hãy phát triển khả năng tìm hiểu và quán sát người dầu cho họ là ai, không kể tuổi tác, giới tính. Thí dụ, ta quán sát thấy người già thường than phiền hơn. Đôi khi họ bực bội một cách vô cớ. Khi đã hiểu như thế, thì thay vì bực bội, chúng ta có thể thay đổi cách nhìn và thái độ đối với họ. Nếu ta cố gắng tự sửa chữa mình hơn là thay đổi người khác, thì những sự thay đổi tích cực của ta sẽ được người khác ghi nhận. Nhìn ra được sự nguy hiểm và khổ đi kèm với sân hận chính là cách để buông bỏ nó. Khi ta sân hận, đó là sự uế nhiễm của tâm. Sân hận và tiêu cực ở trong tâm, và đó là nơi chúng cần được chế ngự và buông bỏ.

Nếu mọi người hiểu sự tai hại mà sân hận mang đến bằng cách sử dụng sự hiểu biết rõ ràng về Phật pháp, thì tất cả chúng ta đã có thể vứt bỏ sân hận để sống với tâm trí nhẹ nhàng.

Khi sân hận khởi lên, hãy để cảm xúc đó lắng xuống trước khi hành động. Cố gắng kiên nhẫn và khiêm cung. Đừng biểu lộ các cảm xúc bất thiện. Hãy chịu đựng. Chớ thể hiện sự tiêu cực ra nét mặt. Nếu ta có thể tiết giảm sân hận, rồi buông bỏ nó, thì tất cả mọi người sẽ sống chung trong hòa bình và hòa hợp, bất kể chủng tộc, tín ngưỡng, giới tính của chúng ta là gì.

Vì vậy, chúng ta hãy tóm tắt những cách để từ bỏ sân hận. Trước tiên, chúng ta có thể tránh xa một tình huống hoặc người đang kích động cảm giác tức giận trước khi ta nói hay hành động sái quấy. Kế đến ta có thể quán sát, tìm hiểu những người quanh ta để có thể hiểu những thói quen và cá tính của họ. Sau đó, ta có thể quán sát những thói quen sân giận của ta, để thấy những cử chỉ, lời nói hay ý nghĩ gì có thể kích động ta đánh mất sự bình tĩnh. Sau đó với sự hiểu biết sâu rộng hơn, ta sẽ thấy sân hận vô ích như thế nào. Ta sẽ thấy nó chỉ mang lại bất hạnh như thế nào. Rồi với tư cách là những chúng sanh có trí tuệ, chúng ta sẽ có thể buông bỏ nó. Khi ta có thể làm như thế, tâm trí ta sẽ được bình an. Sau khi nghe được giáo lý của Đức Phật, chúng ta phải nhớ để áp dụng Pháp trong sự thực hành hằng ngày. Trong bất cứ điều gì ta nghĩ, nói hay làm. Nhờ thế ta có thể hoàn toàn trừ diệt sân hận và học sống vui vẻ. Xin hãy cố gắng thực hành.

11.2021

(Lược dịch từ THE ABANDONING OF ANGER, 2003)