Chương VII ❖ 1 ❖
Chỉ còn một cái tên trên bản danh sách mà thám tử Lâm đã đưa cho tôi. Tôi nghĩ mình nên tìm gặp để nói chuyện với anh ta một chuyến. Tôi đến thành phố miền nam Thâm Quyến. Đường phố nơi đây không rộng lắm nhưng sạch đẹp, khác hẳn với Bắc Kinh. Nhịp sống của cư dân tại đây rất đơn giản và nhanh nhẹn. Mỗi con người đều có mục đích: kiếm tiền! kiếm tiền! Trong đêm tối, nhiều cô gái lãng du trên đường lớn luôn mời bạn đi coi phim và qua đêm với họ. Thâm Quyến thật trẻ trung, đằng sau tất cả những tiệc rượu, nhà trồng hoa và công nghiệp máy tính, cuộc sống của cư dân thật bình thản và đơn giản. Bắc Kinh là một thành phố chứa đựng tất cả, Thâm Quyến thì không. Thâm Quyến như một chàng khổng lồ trẻ đang quan sát từng chàng trai, cô gái tới nơi đây, bảo họ không được chùn bước để tự mình tìm kiếm lấy những khả năng hay nhất cho cuộc sống.
Một hôm tôi đứng ở cửa khẩu Kiến Hành, thấy một cô gái đứng trên lề đường cắt cổ tay tự sát. Đó là một cô gái rất đẹp. Cô gái ấy vừa hành động vừa dậm chân, miệng lớn tiếng kêu: “Sao mày còn không chết? Sao mày còn không chết?”. Cô dùng lưỡi dao lam cắt mạnh vào cổ tay. Máu phun lên bắn thành bông trên mặt đất nom rất đẹp. Người đi đường qua lại ầm ầm như nước chảy mà không có lấy một ai ngăn cản cô gái. Cô ta đẹp như vậy, trời ạ! Tôi không nỡ lòng nào thấy cô ta chết. Tôi vội vàng gọi điện thoại công cộng đến bệnh viện. “Ở đây có người tự sát, các anh mau đem xe đến đây”. Tôi cúp điện thoại. Cô gái còn đứng đó, máu chảy ngày càng nhiều. Cả một thành phố không người nào lại ngăn cản cô. Cô ta sắp biến thành một tàu lá chuối xanh lét. Thằng cha người Quảng Đông có gò má cao trực điện thoại công cộng bắt tôi trả một đồng. Tôi muốn chửi cho hắn một trận nhưng lại thôi. Tôi liệng về phía hắn 2 xu. Xe cứu thương đã tới, hú còi inh ỏi. Thấy thế, tôi liền quay lưng bỏ đi.
Tôi đến một khu nhà với kiến trúc màu trắng rất đẹp và sạch sẽ. Tôi tìm và gõ cửa một căn hộ trong tòa cao ốc 16 tầng cũng màu trắng. Cánh cửa tự động mở ra. “Xin hỏi đây có phải nhà anh Hàn Lương Anh không?”. Tôi nói. Không một tiếng trả lời. Tôi bước vào, cánh cửa lại tự động đóng lại, tôi có cảm giác mình đang đi vào nhà của một người thiết kế quảng cáo. Căn hộ có 3 gian, thiết kế rất khác lạ. Bức tường trắng xóa treo đủ loại bản vẽ mỹ thuật đang thịnh hành. Tôi biết Hàn Lương Anh là kỹ sư thiết kế chuyên nghiệp. Tôi từng xem qua báo Điện ảnh. Anh ta thiết kế cho Lotimy, cảm giác ấy quả là tuyệt vời. Tôi không để ý tới việc sẽ có người trong nhà.
“Anh là ai?”. Một tiếng nói phát ra từ phía sân thượng.
“Tôi là diễn viên, từ Bắc Kinh tới muốn tìm một người”. Tôi đi đến và nói.
“Tìm ai vậy?”.
“Tìm một người bạn tên là Lotimy”.
“À, ba ngày trước tôi có gặp cô ấy. Cô ấy đến tìm một người đàn ông khác”.
“Vậy anh có biết cô ấy đi đâu không ạ?”.
“Không biết nữa. Anh là Huko phải không? Tôi có xem qua những bài báo nói về kịch hoạt cảnh của anh. Cái đó cũng gọi là làm nghệ thuật à?”.
Tôi đi sang bên đó và nhìn thấy rõ được anh ta. Anh ta nằm trong một cái bồn tắm rất lớn trên sân thượng, trong bồn toàn là bọt che lấy anh. Anh ta cầm một chiếc kính viễn vọng, đang ngắm nhìn người và vật của thành phố bên ngoài cửa sổ. Chẳng lẽ ngày nào anh ta cũng ngắm thành phố và người từ trên cao như vậy chăng?
“Vâng, cứ coi là như thế. Lotimy tìm người đàn ông như thế nào?”. Tôi lại hỏi.
“Hình như là một thương nhân. Anh tìm cô ấy để cùng diễn một kịch hoạt cảnh có đúng không?”.
“Vâng. Kịch bản có tên là “Trở về Idaho”.
“Không có Idaho. Không có thật đâu, chúng ta không về được”. Vẫn ở trong bồn tắm, anh ta để kính viễn vọng xuống rồi nói với tôi. Anh ta có một bộ râu dê, khuôn mặt khá kiên nghị nhưng ánh mắt lại tỏ ra bi quan và thảm khốc. Tôi hiểu rằng anh ta là một bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm của thành phố. Nhất định anh ta không muốn gặp ai, thà rằng ngày nào cũng nằm trong bồn tắm, dùng kính viển vọng từ trên cao nhìn thấy họ còn hơn phải tiếp xúc trực tiếp với con người. “Trên sân thượng nắng ấm quá” tôi nói. “Nhưng Idaho là có thật”.
Anh ta nhìn tôi chăm chăm: “Hình như anh rất... rất yêu Lotimy?”.
“Vâng đúng vậy, chúng tôi là bạn diễn ăn ý nhất”.
“Anh biết cô ấy đến đây làm gì không?” Anh ta cười nhạo và nhìn vào tôi.
“Tôi biết”.
"Cô ấy có mang rồi, cô ấy đến tìm người đàn ông nào có thể đã làm cô ấy có mang. Người đó không phải anh, cũng không phải là tôi, anh cảm thấy ngộ không?"
“Không”. Tôi nói.
“Nhưng tôi đau lắm. Hai năm trước ở Bắc Kinh, tôi rất thích cô ấy, lúc đó cô ấy vừa mới đóng vài bộ phim, còn chưa bị đàn ông và thành phố cưng chiều, làm hư. Sau này cô ấy làm tôi tổn thương, tôi đã rời xa cô ấy đến Thâm Quyến. Tôi trở nên căm ghét đàn ông và đàn bà, tôi chỉ thích dùng ống viễn vọng quan sát họ từ khoảng cách xa. Hơn nửa tháng nay, người thứ nhất tôi gặp là anh đấy”.
“Thật vinh hạnh cho tôi”.
Anh ta đưa tay lên chỉ vào thành phố rộng lớn trải dưới ánh nắng rực rỡ.
“Anh xem, thành phố này đã làm cho người ta càng ngày càng trở nên tầm thường trong biển dục vọng. Do đó, tôi đã trở thành một kỹ sư thiết kế tầm thường lương thiện. Trong thành phố, không có tiền thì đừng bàn đến việc gì, thậm chí cả tình yêu, tình yêu cũng bị mua chuộc, bị ghi giá, sang nhượng, bị thuê mướn, triển lãm và đóng gói. Thành phố này là một kỳ tích, một thành phố giả tạo, nhưng nó đẹp đẽ, nó làm cho con người sống đơn giản, thoải mái và dồn dập. Tôi căm thù sự tự cao tự đại của Bắc Kinh, tôi thích ở đây hơn, nhưng tôi sợ con người. Tôi sợ bắt tay hay nói chuyện với người ta. Tôi thà nói chuyện một mình...”, anh ta nhìn ra cửa sổ và nói.
“Anh có biết Lotimy đang tìm ai không?”.
“Một người đàn ông, người cộng sự, người đàn ông có thể làm cô ấy có mang”, anh ta cười lên.
“Xem ra hình như cô ấy muốn giữ lấy đứa con này. Có lẽ cô ấy đã nhận ra mọi thứ hoàn toàn đều trống rỗng, chỉ có đứa con đối với người phụ nữ mới là điều quan trọng nhất. Có lẽ phải đợi cô ấy tìm được người đàn ông kia, rồi sẽ tiếp tục diễn với anh hết một vai kịch”.
“Cô ấy hiện giờ đang ở đâu? Tôi làm thế nào để tìm được cô ấy?”.
“Không biết, thật sự tôi không biết. Cô ấy chỉ uống cà phê với tôi lần cuối tại phòng cà phê của Nhà hàng Nam Hải. Hình như cô ấy rất yếu ớt và mệt mỏi. Anh có lẽ sẽ gặp cô ấy ở ngoài đường đấy!”.
“Thôi được. Anh Hàn, chào tạm biệt!”. Tôi nói và xoay người bước ra ngoài.
“Chúng mình đều nên tiếc thương nhé!”. Anh ta hét lên phía sau lưng, nhưng tôi đã bước ra đến bên ngoài. Tôi nghĩ người mắc bệnh mặc cảm sống nội tâm này nhất định sẽ tiếp tục trốn trong nhà. Thành phố đã khiến anh ta bắt đầu hoài nghi bản thân. Anh ta sợ và chán ngấy những tính cách con người. Anh ta sẽ còn tiếp tục trốn trong cái bồn tắm đó, anh ta sẽ dùng cái kính viễn vọng ấy để nhìn tôi chăng?
Hôm sau, khi đi qua cổng Ngân hàng Kiến thiết, tôi đã không còn thấy dấu máu của cô gái tự tử. Chắc lao công của thành phố đã quét dọn sạch sẽ. Tôi có cảm giác thành phố này giống hệt như một thanh niên với dã tâm không trong sáng đang đi lại. Không lẽ nó sẽ xoá sạch mọi dấu vết về Lotimy chăng?
Tôi ngồi tại quầy bar trong nhà hàng Tinh Đô uống cà phê Ý. Trong quầy bar vọng lên bản nhạc Gone To Earth của David Sylvian. Bản nhạc nằm trong Album “Âm thanh vũ trụ” dài 80 phút. Tôi cảm thấy sinh mệnh cô đơn của mình giống như một phân tử nhỏ bé đang bay trong ánh nắng của vũ trụ vô biên và lạnh lẽo. Qua cửa kiếng, tôi nhìn thấy môt cô gái mặc váy xanh đi ngang phía sau lưng. Tôi nhận ra cô gái ấy là Lotimy, nhưng khi đứng dậy và quay lưng lại thì cô gái đã mất hút nơi cầu thang. Tôi vội đuổi theo nhưng đã chậm, không còn thấy cô ta đâu nữa. Tôi nghĩ có lẽ mình sắp phát điên lên mất.