← Quay lại trang sách

Chương 3 ❖ 1 ❖

Đêm hôm đó, Hoàng Thượng mất ba tiếng đồng hồ đi từ nhà hàng Vương Phủ mới về được đến nhà. Bước vào nhà, vợ anh vẫn đang khóc, nhìn thấy anh quay về, Tiểu Sơ chả thèm ngó tới. Anh cảm thấy mệt chết đi được, bèn nằm dài lên giường làm một giấc. Gần trưa anh mới thức dậy, Tiểu Sơ đã đi làm, Lâm Lâm cũng tới trường mẫu giáo. Anh làm một tô mì, ăn qua loa rồi vội tới tòa soạn xem lại bản thảo.

Tòa soạn nhộn nhịp, nhốn nháo như bầy ong, các ký giả ra ra vào vào như lũ ong thợ. Các đồng sự vừa làm việc vừa nói chuyện, trao đổi những tin tức thời sự mới nhất. Nào là ở ga xe lửa, một thằng lưu manh đẩy một cô gái vào đường ray, chỗ thì phạm nhân cướp pháp trường, rồi thì tại một thôn nhỏ thuộc tỉnh nọ, xuất hiện một Nam Bá Thiên chuyên làm việc ác... Tòa báo là nơi chuyên cung cấp những thông tin mới nhất. Hoàng Thượng lại có cảm giác cái mùi ổ gà trên người mình đang tỏa ra nồng nặc, anh sợ các đồng sự sẽ ngửi thấy. Thực ra người anh chẳng có mùi gì hết, tất cả là do anh tưởng tượng ra mà thôi. Anh không thể chấp nhận một sự thật, rằng đêm qua, anh đã bị vợ cưỡng hiếp. Anh bạn đồng nghiệp Tiểu Xã tới nói chuyện đi công tác Thanh Đảo, âm thầm điều tra vụ “Tam bồi”, mấy cậu thanh niên khác trêu chọc, rằng nhất định Tiểu Xã sẽ phải đứng trước vành móng ngựa. Tiểu Xã khoái trá chấp nhận, lại còn to mồm khen gái Thanh Đảo cực kỳ hấp dẫn, cô nào cô nấy mông ngực ngồn ngộn.

Hoàng Thượng vừa lên kế hoạch, vừa nghĩ không hiểu sao mình lại rơi vào thảm cảnh này. Anh không thể tìm ra lý do xác đáng. Người vợ không phải là nguyên nhân chính khiến anh phiền não. Trong anh đang có cái gì đó chán nản phiền muộn, một sự buồn chán trùm lên cuộc sống hôn nhân của anh. Đó là một kiểu tình thế, một dạng tâm tư, mà bạn cơ bản sẽ không thể thoát ra ngoài được. Một lúc sau, Tiểu Xã bước tới.

“Anh Hoàng, tối nay rảnh không?”

“Làm gì?”

“Đến quán rượu Nghạch Thạnh gần Yến Sa chơi đi. Tôi sẽ tìm cho anh một cô, tôi thấy hồi này anh có chuyện phiền não phải không, rõ ràng là có tâm sự hệ trọng. Anh phải chơi vui vẻ một chút, có lẽ anh đang gặp phải một áp lực lớn”.

“Ừ, tuyệt. Mình đi”. Hoàng Thượng đồng ý ngay, chuyện này có thể giúp anh tháo gỡ những vướng mắc. Tiểu Xã hẹn địa điểm, thời gian gặp mặt, rồi bỏ đi.

Hoàng Thượng lập tức gọi điện cho vợ: “Tối nay tôi có việc, có thể về muộn, đừng chờ cơm nhé”.

“Anh đi đâu?” Người vợ cảnh giác.

“Có một tin mới nhận cần tôi đi viết bài”.

“Anh nói dối!” Cô vợ ở đầu giây bên kia nổi đóa, nhưng Hoàng Thượng đã cúp máy.

Sau giờ làm việc, Hoàng Thượng và Tiểu Xã gặp nhau tại bãi đậu xe, bên cạnh trung tâm mua bán Yến Sa. Tiểu Xã quả thật dắt theo hai cô gái rất xinh, cả hai đều là sinh viên khoa quản lí du lịch trường đại học H. Họ cùng nhau vào một nhà hàng gần đó ăn món nướng Hàn Quốc. Tiểu Xã nói với cô gái có khuôn mặt giống diễn viên Jennifer: “Hôm nay giao anh Hoàng cho em đó, hồi này anh ấy gặp nhiều áp lực, em săn sóc anh ấy kỹ nhé”.

Hoàng Thượng cười: “Chúng mình đi nhảy thôi. Sàn Ngạch Thạnh thế nào?”

Họ cùng tới câu lạc bộ Ngạch Thạnh. Đây là một khu vui chơi giải trí theo phong cách Âu Mỹ. Cô gái có khuôn mặt Jennifer kéo tay Hoàng Thượng chen vào đám người đang nhảy nhót. Ánh đèn trong quán bar mờ mờ ảo ảo, những người tới đây nhảy ăn mặc rất tự do. Một số người ngoại quốc cũng tới đây chơi. Hoàng Thượng nhảy với cô gái xinh đẹp kia mà vẫn không sao vui được. Là thằng đàn ông năm nay đã 36 tuổi, Hoàng Thượng cảm thấy mình không hợp với những chỗ như thế này. “Jennifer” dán chặt thân hình nóng rực của cô vào người anh, anh có thể nhìn sâu xuống dưới qua đường rãnh giữa ngực cô xuống chiếc váy. Một phụ nữ ngoại quốc sồn sồn lấy mông đập mấy cái vào anh, lại còn làm mặt xấu với anh. Hoàng Thượng nhảy một hồi mà vẫn không sao thấy vui lên được, bèn dứt khoát bỏ ra ngoài bàn định ngồi một chút uống gì đó.

Anh kêu một ly DAB, một loại bia đen của Đức hương vị khá ngon. Hoàng Thượng đưa mắt nhìn xung quanh, quan sát những người tới đây đang cuồng nhiệt nhảy. Bắc Kinh đúng là một thành phố hiện đại và rộng lượng, trong thành phố này có thể tìm thấy đủ mọi hạng người. Bất chợt, Hoàng Thượng nhìn thấy một cô gái trông thật giản dị, thuần khiết đang ngồi trên ghế sofa bên một chiếc bàn. Cô ngồi một mình với cốc nước trái cây, đôi mắt to đẹp đang nhìn mọi người. Giây phút đó, Hoàng Thượng như được nhìn thấy lại hình ảnh của mình nhiều năm về trước, hồi anh bị tiếng cười trong sáng của một cô gái hấp dẫn mà đến mức phải bám theo. Bộ dạng của cô gái ngồi đằng kia làm anh có lại được cảm giác thời xa xưa. Hoàng Thượng ngồi nghĩ trong năm phút, sau đó quyết định cầm li bia đi về phía cô gái.

Ngô Tuyết Văn lòng dạ rối bời. Sáng nay cô đã nhận được chiếc quần đùi Hà Duy gửi cho cô. Mở gói bưu phẩm ra, cô nhìn thấy đúng chiếc quần vải màu xanh mà Hà Duy mặc nhiều năm trước. Một lần nữa, nó lại kéo cô về những tình cảm yêu thương thời xa xưa, cô treo chiếc quần vào cái tủ quần áo đã rỗng không. Cô rót một ly rượu nho vừa nhấm nháp vừa ngắm nhìn cái quần, trong lòng trào dâng một tình cảm yêu thương thân thiết. Cô nhớ lại những ngày tháng đẹp như thơ giữa cô và Hà Duy. Trong những ngày ấy, cô thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời, mọi thứ đều trở thành màu hồng.

Ngô Tuyết Văn nghĩ có lẽ mình nên chọn một thằng đàn ông tốt nào đó cưới phắt cho xong. Cô quyết định chỉ giữ lại một chiếc quần đùi của Hà Duy, để mỗi lần ngắm nhìn nó, cô lại như được nhìn thấy những ngày tháng tươi đẹp của thời thiếu nữ đã qua.

Nhưng chọn thế nào đây? Làm thế nào để lựa chọn cuộc sống? Cô thấy khó quá. Chẳng dễ gì để bản thân cô có được cái nhìn nghiêm túc trong cuộc sống. Cô ra khỏi nhà, vẫy chiếc taxi, đi tới trung tâm mua bán Yên Sa. Mỗi khi lòng dạ rối bời, cô thường đến trung tâm mua sắm Yên Sa. Giữa những gian hàng ngồn ngộn, lòng cô lại vơi nhẹ đi. Tuyết Văn đi dạo trong khu mua sắm chừng hơn một tiếng đồng hồ, chọn mua được một thỏi son môi màu tím hồng made in Anh quốc, cô rẽ vào quán bar Ngạch Thạnh ngồi nghỉ. Ngồi được khoảng 20 phút, một người đàn ông ngoài 30 bước lại bắt chuyện.

“Chào cô. Cô đến có một mình à?”, Hoàng Thượng từ tốn hỏi. Anh ngồi xuống trước mặt cô gái.

“Vâng. Tôi chưa bao giờ tới đây, thấy trên nóc quán bar có đặt chiếc taxi, trông hay hay, là lạ nên ghé vào”.

“Tôi cũng tới đây lần đầu”. Anh nói. “Cô rất xinh, rất giống vợ tôi hồi còn trẻ”.

Tuyết Văn cười phá lên. Hoàng Thượng cảm thấy tiếng cười của cô hệt như tiếng cười của vợ anh 9 năm về trườc. Cũng tiếng cười thơ ngây, trong sáng, vui tươi như trên đời này chẳng có gì đáng để u sầu. Tiếng cười nhẹ nhàng, mát rượi như những giọt sương đọng trên lá cây mỗi buổi sáng. Một cảm giác mới mẻ, tươi mát từ từ quay về trong ký ức của 9 năm trước đây.

“Cám ơn lời khen của anh. Vợ anh bây giờ còn đẹp không?”

“Không. Cô ấy đã biến thành chiếc gọng kìm xiết chặt lấy tôi”. Anh ngập ngừng nói, trong đầu thoáng hiện hình ảnh đôi chân người vợ kẹp chặt thân xác mình, nét mặt hiện rõ sự đau khổ.

Tuyết Văn cảm thấy anh chàng này rất thành thực, chỉ vài lời đã đem hết chuyện thực của mình ra kể. Bất giác, cô thấy mình có cảm tình với anh, người đàn ông đáng thương đang bị trói chặt trong vòng dây của hôn nhân.

“Anh không còn yêu cô ấy à?”.

“Vâng”.

“Sao vậy?”.

“Vì tôi có cảm giác...” Ngừng một lúc, anh nói tiếp: “Tôi sẽ bị cô ấy hủy hoại. Một chút dũng khí trong cuộc sống tôi cũng chẳng có”.

“Này, chúng mình nhảy cùng nhau đi, tôi dạy anh nhảy. Hồi nãy trông anh nhảy như thằng khờ. Thư giãn một chút được không?”.

Tối hôm đó, Hoàng Thượng ở lại quán Ngạch Thạnh khá muộn, thậm chí anh gạt luôn cả Tiểu Xã và “Jennifer” sang một bên, chỉ nhảy cùng Tuyết Văn. Họ cùng nhau uống rượu, trong lòng vô cùng sảng khoái và ngày hôm đó, họ tin chắc rằng giữa họ đã phát sinh một cái gì đó. Ngô Tuyết Văn nghĩ có lẽ khởi điểm cho một cuộc sống mới đã đến. Còn anh, sau khi đưa cô về, anh thấy mình thì giống như chàng thanh niên mới lớn, miệng còn khẽ ngâm nga một ca khúc đang rất thịnh hành.