← Quay lại trang sách

❖ 3 ❖

Sau khi Ngô Tuyết Văn lao vào ôm mộng với người đàn ông từng có một đời vợ là Hoàng Thượng thì quả ác bắt đầu được hình thành.

Ban đầu, Tuyết Văn thực sự cũng khát khao mãnh liệt một cuộc sống gia đình. Nhưng chưa đầy một tháng sau khi kết hôn, cô bị những vụn vặt tầm thường trong cuộc sống hôn nhân gây khó chịu. Cô lại nhận ra mình bắt đầu căm ghét Hoàng Thượng như đã căm ghét những người đàn ông trước đây từng qua lại với cô. Lúc nào cô cũng có cảm giác trên người Hoàng Thượng có mùi ổ gà, toàn thân và tất cả mọi chỗ trong nhà đâu đâu cũng có cái mùi đó. Một ngày kia, cô đọc được trên một tạp chí tin một nhà văn trẻ tuổi thành danh và một nữ diễn viên nổi tiếng qua lại với nhau, Tuyết Văn thở dài. Lúc đó cô nghĩ Hà Duy đúng là kẻ ngụy quân tử. Từ bao năm nay, anh ta đóng vai một tay ngụy quân tử đạo mạo nghiêm trang, dựa vào tài viết văn để có được danh tiếng và điạ vị, để thu về tiền bạc và đàn bà. Vài tháng trước, trong một buổi lên lớp giáo huấn, không hiểu sao cô lại cảm động nghe theo lời khuyên của anh ta mà chấm dứt cuộc sống tự do của mình, để rồi rơi vào hố sâu rắc rối của một cuộc hôn nhân. Lúc này đây, Tuyết Văn mới thấy được tên ngụy quân tử Hà Duy đúng là một tay cao thủ, anh ta lúc nào cũng đứng ở vị trí cao hơn nhìn cô. Cô tức mình lôi kéo ra cắt nát tấm hình Hà Duy và chiếc quần màu xanh mà anh đã gửi cho cô, ném chúng ra ngoài ban công.

Về phần Hoàng Thượng, ánh sáng mới của cuộc hôn nhân chỉ lóe lên trong chốc lát rồi lại tắt ngấm. Anh nhận ra Ngô Tuyết Văn kém xa so với Lương Tiểu Sơ, thậm chí so với tất cả những cô gái khác. Sắc đẹp, tuổi trẻ cũng chỉ là một giai đoạn bình thường trong đời người, càng nghĩ anh càng thất vọng. Thậm chí giờ phút này anh lại nghĩ đến Lương Tiểu Sơ, muốn hàn gắn lại với cô nhưng Lương Tiểu Sơ ngay cả điện thoại cũng chẳng thèm tiếp chuyện anh. Vì vậy, tất cả tình yêu thương anh dồn vào cho đứa con gái nhỏ Lâm Lâm.

Ngô Tuyết Văn càng lúc càng ghét cô bé Lâm Lâm xinh đẹp. Hồi đầu Ngô Tuyết Văn còn có thể giả vờ yêu thương, quan tâm đến Lâm Lâm, nhưng về sau này, cô chẳng còn tâm tư nào để tiếp tục giả vờ nữa. Chỉ cần Hoàng Thượng đi vắng, là lập tức cô trút mọi hận thù lên người Lâm Lâm, cô chửi mắng, nhục mạ Lâm Lâm. Con bé Lâm Lâm xinh đẹp thật thuần khiết, nó không dám chống đối lại Tuyết Văn, thậm chí cũng chẳng nói lại với Hoàng Thượng, ngay cả khóc nó cũng chẳng dám.

Thời gian cứ thế qua đi, càng lúc Ngô Tuyết Văn càng chất chứa hận thù trong lòng. Mọi điều phiền muộn cô trút hết lên đầu Lâm Lâm. Một ngày đông kia, khi Tết sắp đến, tuyết rơi ngoài trời, cả đường phố Bắc Kinh bị tuyết bao phủ, Ngô Tuyết Văn trong lòng sầu muộn đang nghĩ ngợi lung tung. Hôm đó Hoàng Thượng rời Bắc Kinh đi Thiên Tân công tác, Ngô Tuyết Văn đang ngồi trong phòng xem tivi. Một hồi lâu, cô lên tiếng gọi:

“Lâm Lâm, mày lại đây, lại đây”.

Lâm Lâm vội vàng chạy tới.

“Gọi mẹ nhanh lên” Tuyết Văn nói.

“Mẹ” Giọng Lâm Lâm khe khẽ.

“Nói to lên!” Ngô Tuyết Văn gào lên.

“… Mẹ”.

Tuyết Văn nhảy lên cào cấu Lâm Lâm như một con sói. Ả lôi ra một chiếc quần tất quấn chặt vào cổ Lâm Lâm, dùng hết sức mình siết chặt cho đến khi Lâm Lâm chết hẳn. Sau đó ả lôi xác Lâm Lâm vào phòng, đặt lên giường, lấy chăn đậy lại, rồi thu dọn tất cả đồ đạc của mình và bỏ đi.

Chỗ này là salon tụ hội những nhân tài văn học nghệ thuật quốc tế của khách sạn Hoàng Quán, đang tổ chức buổi hội thảo nghệ thuật có sự góp mặt của những đạo diễn, họa sĩ, các nhà văn, nhà thơ, diễn viên, ca sĩ, những ký giả nổi danh, nhà phê bình văn học... Một cô gái mặc chiếc áo da Italia đứng lên đi ra ngoài, bước tới điện thoại công cộng bấm nút. “Tôi là Mai Ninh, tôi đang rất bận, tối nay tôi có cuộc hẹn khác, tôi không đến chỗ anh được”. Cô gác máy, chờ máy nhả chiếc cạc điện thoại ra. Một bàn tay ôm lấy eo cô.

“Mai Ninh, cái tay nghệ sĩ vừa từ Mỹ về kêu anh giao em cho lão ấy, em xem anh có nên giao hay không?”

Cô nhìn anh: “Hà Duy, tất nhiên là được. Chỉ cần bảo lão ấy cho em chiếc xe màu đỏ của lão ấy là được rồi. Anh còn muốn giao em cho ai nữa? Anh đúng là đồ trứng thối, đúng là đồ lưu manh”.

Hà Duy cười cợt. Anh mặc chiếc áo măng tô giá 8.000 tệ, trông anh thật hào phóng, anh tuấn. Anh có ba bộ phim đang được trình chiếu: “Ai anh cũng muốn giao vì ai cũng cần em”. Anh ôm eo Mai Ninh cùng đi về phía trước, miệng Hà Duy phì phèo điếu xì gà. Lúc ấy, trước mặt họ, trên màn hình tivi đang phát sóng chương trình “Tin mới Bắc Kinh” đưa bản tin một số phạm nhân trên pháp trường. Trong số đó có một người phụ nữ khá đẹp với ánh mắt lạnh lùng. Hà Duy kéo Mai Ninh tới trước màn hình và lặng người đứng xem.

“Ồ, đó là một tội phạm giết người. Cô ấy đã giết chết đứa con riêng của chồng. Báo chí đã đưa tin cả rồi. Sao? Anh quen cô ấy à?”, Mai Ninh nhìn Hà Duy dò hỏi. “Sáng hôm nay cô ấy đã bị bắn rồi”.

Hà Duy ngơ ngác đưa mắt nhìn đi chỗ khác. “Không, anh chưa bao giờ nghe nói đến cô ấy”. Hà Duy vỗ vào mông Mai Ninh một cái rồi cùng cô bước đi. Phía trước, một tiệc rượu đang chờ họ, một yến tiệc, một yến tiệc náo nhiệt. Dù cho tất cả đã đi vào dĩ vãng, nhưng họ vẫn luôn đi tìm sự vui vẻ. Hà Duy nghĩ, anh phải vui vẻ thật nhiều để quên đi gương mặt người đàn bà kia. Một gương mặt đã từng tồn tại trên thế giới này, gương mặt mà anh từng yêu thương, từng hôn lên đó, từng nhớ mong. Nhưng cô ấy đã biến mất. Anh không hy vọng trong cuộc sống lại không có chút bóng đen. Anh định giao Mai Ninh cho một người đàn ông khác, bởi vì cô ấy rất muốn biết tất cả cuộc sống của anh. Trong khách sạn, không khí của mùa xuân đã tới, nhưng tiết trời vẫn còn khá lạnh. Hà Duy và Mai Ninh cùng nhanh chân rảo bước trên đường tới yến hội.