Bầy ngựa trong thành phố
Nói thật, các bạn nếu ai nhìn thấy bầy ngựa, nhất định là phải nói cho tôi biết. Các bạn phải biết là tôi buồn đến cỡ nào khi không tìm ra được bầy ngựa ấy. Vừa mới tốt nghiệp, bầy ngựa ấy đã lao vào thành phố biến mất tăm. Các bạn biết không tôi đã đi hơn 20 con đường trong thành phố nào là Kinh Đông, Kinh Hộ, Long Hải... mà vẫn không tìm thấy bầy ngựa ở đó. Bọn chúng mặt đầy mộng ảo, miệng còn ngậm những chiếc lá tri thức xanh non thế mà lại mất tăm trong thành phố.
Thành phố là cái thứ gì nhỉ? Thành phố là một chàng béo đầy tự tin mù quáng. Thành phố mãi mãi là một kẻ hồ đồ mắt còn đang nhập nhèm ngái ngủ.Thành phố giống như một cái bướu đang từ từ phình to, thế nhưng tại sao bọn chúng trong đó có cả tôi lại phải đi vào trong cái thành phố đáng chết ấy mà biến mất dạng nhỉ?
Nếu như lúc này bạn đang ngồi ô tô thẳng tiến trên con đường rộng 70m, xe bạn lướt nhanh qua những cột đèn đường, nếu như bạn đi qua ngã tư cầu, hãy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bạn sẽ nhìn thấy tôi, một thằng con trai tóc dài với khuôn mặt mơ màng nhưng thoáng kinh hãi, thằng con trai ấy đang chạy như bay giống như một con ngựa đang bị những ký ức truy đuổi, con ngựa ấy chạy như điên không ngừng dẫm đạp lên bóng của nó trên mặt đất, rốt cuộc thì nó đang đuổi theo cái gì? Tìm kiếm cái gì?
Nhất định bạn sẽ phanh két xe, nhất định bạn sẽ gọi thằng con trai đó một tiếng: “Này! Thằng nhóc, tao bảo mày đang làm gì đấy?” Tôi sẽ giật mình, tôi nhất định sẽ dừng chân lại, sẽ không để chân đạp lên bóng của mình nữa, tôi sẽ ngờ nghệch nhìn bạn, tôi sẽ nói: “Tôi đang đi tìm một bầy ngựa, một bầy ngựa bị mất dạng trong thành phố, một bầy ngựa đực ngựa cái còn rất trẻ, rất đẹp. Bầy ngựa tổng cộng có 53 hay 57 con gì đó, tôi cũng không nhớ rõ. Anh có nhìn thấy chúng không?”.
Rồi tôi sẽ rời cái bóng của tôi, sẽ lên chiếc xe Hạ Lợi màu đỏ của anh ta. Anh ta nói với tôi tên anh ta là Xa Diêu Viễn. Thấy tôi đã ngồi yên, anh ta nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ đang chạy qua chạy lại trên đường, biến mình giống như một con cá đỏ. Xa Diêu Viễn có cái mũi xấu đáng ghét, anh ta nói lái xe đã 8 năm nay, anh ta kể với tôi anh có một ước mơ là một ngày nào đó sẽ lái xe tới một nơi xa không thể xa hơn được nữa, không ai có thể tìm thấy anh. Anh nói tới ngày đó mới là ngày hạnh phúc nhất của anh, nhưng mà hiện nay, sống trong cái thành phố nhốn nháo này, chẳng ngày nào anh cảm thấy hạnh phúc.
“Nhưng mà tôi chỉ cần tìm bầy ngựa đó là được rồi”. Ánh mắt tôi sáng rực lên, tôi dán mặt qua cửa sổ xe nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài, qua những khe hẹp giữa những tòa nhà cao tầng. Chiếc xe của chúng tôi chạy bon bon không một tiếng động trên dòng đường phố du ngoạn. “Tại sao anh phải đi tìm ngựa? Đi tìm bầy ngựa không tồn tại chăng? Đã biết là bọn chúng mất dạng trong thành phố thì anh phải theo chúng chứ?” Xa Diêu Viễn nói với tôi. Anh bật máy chiếc máy cassette chết tiệt lên, những âm thanh kim loại của một ban nhạc rock như đâm thủng màng nhỉ của tôi. Tôi không nói một lời, ánh mắt tôi vẫn dõi nhìn sục sạo từng ngóc nghách trong thành phố. Bạn nếu là tôi, nếu bạn cũng dùng ánh mắt mê muội nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe giống như tôi, nhất định bạn cũng sẽ cảm thấy thành phố này kỳ quái giống tôi. Tôi không hiểu sao người ta lại muốn đổ về thành phố nhiều như thế, ngay cả bầy ngựa cũng phải mất tăm mất tích trong thành phố? Thành phố có vẻ không mấy chân thực. Ban ngày, cát bụi trong thành phố bay mù mịt nhìn chẳng rõ thứ gì, nhà cửa thì san sát như thành lũy, thành phố giống như cái mồm khổng lồ đang từ từ ngoạm lấy không trung, ngoạm lấy những chiếc máy bay, xe cộ, cây cối và đường sá. Đêm xuống, thành phố biến thành con hổ đói với đôi mắt trừng trừng thèm thuồng lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị cắn chết những ai ngã ngục trong giấc mơ. Nhiều người đem mặt phơi nắng trên sân thượng, giam mình trong những tòa nhà cao tầng, những chiếc lồng chim. Hàng ngày, người thành thị soãi những bước chân đi khắp nơi tới những bến xe buýt, ga xe điện ngầm, tới các khu chợ lớn, họ bước lên rất nhiều tòa nhà cao tầng, mua bán những mộng tưởng, sau đó tiêu hao sức lực vào vật chất, trở thành những thứ vật chất còn tầm thường hơn. Trong thành phố, hầu như mọi người đều đơn lẻ, âm nhạc và bụi bặm là những thứ lưu hành nhất, tất cả cuồn cuộn trong một nhịp sống gấp gáp. Thành phố tứ bề tám hướng đang được mở rộng, mở rộng gần như tới những triền núi, ra tận bờ biển. Ở thành phố, người ta tụ tập những mong muốn, triển lãm bựa lưỡi, trao đổi những vân tay trong lòng bàn tay, sau rồi lại hạ giá . Bọn họ giống như bầy chuột chạy lung tung trong những tòa nhà cao tầng, trong kho lương thực, và trong không khí, đồng thời đòi nước khiến cho anh quên mất hình dáng mình không thể không chui vào trong đó.
“... cho xe chạy tới chỗ mà không ai tìm thấy được, này tôi nói với người anh em, việc này có ý nghĩa hơn nhiều so với cái việc cậu đi tìm bầy ngựa mất tích đáng chết ấy. Chẳng nói dấu gì cậu, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ đi tới những chỗ như vậy, nơi xa xăm đó yên tĩnh bao vây lấy trời mây, ánh trăng, biển cả, những cây cổ thụ cao lớn. Tôi muốn đi tới đó, cậu nghĩ thế nào?”. Trên khuôn mặt Xa Viễn Diêu tràn đầy một màu hồng hưng phấn. Tôi nghĩ, không hiểu có phải trong thành phố chỗ nào cũng phân bổ những cái loại người kỳ quái như cái tay Xa Viễn Diêu này chăng? Tôi nhìn anh ta cảm thấy chán nản ngay. “Thế nhưng cậu lại quá ngây thơ đi tìm thứ ngựa gì? Chàng trai ơi, tôi cho cậu biết là cậu có thể xuống xe được rồi đấy, giỏ hoa này tặng cậu đấy, cậu cầm nó có lẽ sẽ tìm được bầy ngựa trong thành phố này”.
Lúc này đây tôi đang đứng trước một tòa nhà cao tầng, gió thổi mát rượi làm tôi cảm thấy mình như một chú chim đang nghiêng cánh bay trong gió. Trong tay tôi là một giỏ hoa, tóc tôi bay nhẹ trong gió. Tôi ngẩng đầu nhìn ánh đèn nhấp nháy chiếu sáng tấm biển “Thái Bình Dương đại tửu điếm” trên nóc phía trước tòa nhà. Tôi nghĩ trong lòng một vài con trong bầy ngựa có lẽ sẽ chạy vào trong này.
Tôi cầm giỏ hoa thoáng chút bối rối lo lắng bước vào trong tửu điếm. Bên trong có nhiều các cô tiếp viên xinh đẹp đang đi lại như những bông hoa nhựa xinh xắn đang lay động. Ngập ngừng một chút, phủi lại cái mũ bóng chày trên đầu, tôi tiến vào bên trong tới chỗ các cô tiếp viên, tôi nói: “Chào các chị, xin cho hỏi các chị có nhìn thấy mấy con ngựa đi vào đây không?”.
“Ngựa? Ha ha ha...” các cô tiếp viên cười phá lên, cười tới mức nước mắt nước mũi dàn dụa, “Buồn cười quá, hắn muốn tìm ngựa ở đây”. Bọn họ lại lăn ra cười ầm lên, khiến tôi đâm ra ghét họ, mặc dù trước đó tôi đang định bụng khen tôi rất thích những cô gái đẹp như họ. “Thằng cha này... hắn muốn tìm ngựa ở đây, buồn cười chết đi được. Này anh có khùng không đấy!”. Bọn họ vẫn không ngớt cười, tôi không chịu thêm được nữa liền cáu tiết: “Tôi không phải là loại người ấy, tôi cũng chẳng quen anh ta. Tôi chỉ là người đi tìm ngựa. Các chị hãy cho tôi biết xem các chị có nhìn thấy bầy ngựa nào không?”.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của tôi bọn họ không cười nữa, có vẻ như họ đã cảm thấy tôi nói thật hoặc giả cho tôi là thằng điên cũng nên. Một cô tiếp viên rất xinh chỉ vào chỗ thang máy bảo tôi: “Anh thử lên lầu tìm xem, có thể anh sẽ tìm thấy chúng ở trên đó. Anh này kỳ thật, lại còn cầm giỏ hoa trong tay cơ à?”.
Tôi không để ý đến mấy cô tiếp viên nữa. Tôi lao nhanh tới thang máy, ấn đại một tầng lầu nào đó mà đi lên. Cuối cùng thì thang dừng ở tầng 16. Tôi cầm giỏ hoa bước ra ngoài thang máy. Tôi thập thà thập thò dò bước trên tấm thảm đỏ ngoài hành lang. Lũ ngựa chúng ở đâu nhỉ? Tôi bước tới phòng số 1618 rồi gõ cửa. Có thể một con trong số bầy ngựa đang ở trong này chăng?
Cửa mở. Một cô gái tóc xù thò nửa người ra ngoài hỏi: “Anh tìm ai?”.
Cô gái có khuôn mặt được bôi son phấn rất kỹ xem ra trông cũng không đến nỗi tệ. “Tôi đi tìm ngựa, có một bầy ngựa mất tích trong thành phố. Cô có nhìn thấy con nào chạy vào trong này không?”.
Cô gái cười ngất nga ngất ngưởng nói: “Anh nói là anh tới tìm ngựa? Ha ha, ở đây đúng là có một con, nhưng mà tôi không biết có phải đúng là con ngựa anh muốn tìm hay không?”.
Tôi sướng rơn lên, tặng ngay giỏ hoa cho cô gái rồi nói: “Cám ơn, như vậy là tôi đã có thể quay trở về với bầy ngựa của mình rồi”. Tôi vui mừng hăm hở bước vào trong phòng, đưa mắt tìm quanh bốn phía. “Nó đâu rồi? Con ngựa mà cô nói đâu rồi?”. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa sực nức trong phòng, hình như là loại nước hoa của Pháp sản xuất hiệu Alan. Tôi đưa mắt nhìn bốn xung quanh căn phòng, đây quả là một căn phòng cao cấp hạng 5 sao. Sau cùng tôi cũng chỉ nhìn thấy một con chó lông vàng dài mượt đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng. Con chó đưa mắt nhìn tôi đầy phòng bị.
Tôi hơi lạnh gáy một chút: “Không có ngựa, chỉ có một con chó, nó không phải là một con ngựa”, tôi hơi thất vọng, nghe tiếng của cô gái nói tôi đoán chắc cô ta đến từ một nước hải đảo thuộc vùng nhiệt đới.
“Ấy, nhưng mà,... khó nói quá nhỉ... thật ra tôi không phải là một chú ngựa hay sao? Anh gõ cửa tôi biết ngay anh là tay cưỡi ngựa đẹp trai mà. Chàng trai ơi, tối nay, anh có đồng ý cưỡi tôi, đưa tôi tới vực sâu mộng tưởng được hay không?”. Nụ cười ánh mắt của cô ta trông giống như con nhền nhện yêu tinh vui mừng khi tóm được một con côn trùng sa lưới nào đó. Cô ấy vừa cười vừa dựa vào người tôi, vòng tay ôm lấy eo tôi. “Chàng ơi tới đây, đêm hôm nay hãy vui vẻ cưỡi ngựa bôn ba nhé, tới đi nào cục cưng của em”.
Tự dưng tôi cảm thấy cực kỳ chán nản, không những tôi không tìm thấy ngựa mà còn mất luôn giỏ hoa cho người không đáng cho, lúc này tôi hận mình chết đi được. Cô ấy đòi là ngựa á? Vừa nghĩ tôi vừa hẩy bàn tay cô ấy ra. “Còn mắc cỡ gì nữa? Lại đây, mình... lên giường đi”. Cô ấy cười đầy ý nghĩa, kéo tôi lại phía chiếc giường. Cô gái vỗ vào con chó. “À quên đêm nay chúng mình còn có cả con chó này nữa. Tuyệt. Em phải tắm chút đã. Ngồi chờ em nhé anh yêu?”. Cô ấy cười với tôi rồi bước vào buồng tắm. Nhìn dáng đi ưỡn ẹo của cô ấy sau lưng xem ra trông cũng hấp dẫn lắm.
Tôi ngồi trên giường mà chẳng biết phải làm sao nữa. Tôi đứng dậy, nghe tiếng nước chảy trong buồng tắm. Tôi hơi bực mình. Phát hiện chiếc giường mình đang ngồi là một chiếc giường đệm nước. Tôi đạp con chó một cái tung ra ngoài giường.
Tôi hơi hoảng, tiếp theo tôi phải làm thế nào nhỉ? Tiếng chuông điện thoại trong phòng bỗng reo lên. Tôi vơ vội lấy ống nghe: “Alô, xin chào, anh tìm ai?”.
“Chào anh, chúc một tối an lành. Xin hỏi anh có cần tới dịch vụ phục vụ đặc biệt chăng?” Giọng một cô gái trẻ nghe như tiếng chim dạ oanh cất lên. Tôi hiểu ngay, đột nhiên tôi bỗng nghĩ ra vội nói: “Có có, xin hãy lên đây ngay bây giờ được không?”.
“Có ngay thưa ngài. Em lên liền”. Tiếng chim dạ oanh trả lời.
Không đầy hai phút sau đã có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa. Cô gái đứng trước mặt tôi không hề giống với những gì tôi tưởng tượng qua giọng nói dạ oanh kia, một khuôn mặt xấu ẩn dưới lớp phấn son dày cộp, một vẻ đẹp giả tạo có thể đem hù dọa người ta. “Em vào được không?”. Cô gái lễ phép nói với tôi.
Tôi cười nói: “Đương nhiên là được. Em vào nhanh lên, em lên giường trước chờ anh nhé, một chút thôi anh quay lại liền, con chim nhỏ ạ”. Tôi để cho cô ta bước vào trong, chần chừ một chút tôi phóng ra ngoài cửa, lén lén lút lút bước tới thang máy đi xuống dưới đường. Trong thang máy, tôi không nhịn được cười, không thể tưởng tượng ra cảnh chút nữa hai cô gái chạm mặt nhau thì sẽ như thế nào, một anh chàng đội mũ chơi bóng chày bỗng nhiên lại biến thành một cô gái bôi son trát phấn. Nghĩ tới chuyện đó là tôi khoái chí lắm.
Mấy cô tiếp viên phát hiện ra tôi lúc tôi bước ra ngoài thang máy, bọn họ lại xúm vào cười cợt hỏi: “Này anh, anh tìm thấy ngựa rồi à?”. Tôi cười gượng lắc vai rồi đi ra ngoài, lại đi lang thang trên phố.
Tôi bắt đầu cảm thấy cái lạnh. Gió lùa qua khe hẹp giữa những tòa nhà thổi ập vào người tôi, tôi vẫn còn tức mình đã để mất giỏ hoa. Giờ tôi chẳng còn hơi sức mà phi như bay dẫm đạp lên theo cái bóng của mình trên đường cao tốc nữa. Tôi cảm thấy cô đơn. Đúng lúc ấy, trong không gian tôi bỗng nghe phảng phất đâu đây có tiếng hoan hô, âm thanh ấy giống như từng đợt bão gió vọng tới từ không trung thành phố. Có lẽ âm thanh ấy được phát ra từ một đám đông ít nhất từ 50 nghìn người trở lên. Tôi đi về hướng âm thanh ấy, tôi biết nơi ấy là một sân thể dục hình tròn cực lớn. Tôi nghĩ tới câu chuyện “Ngày hội rock niên đại 90” của cái anh chàng Xa Diêu Viễn, thế thì nơi đó chắc chắn đang tổ chức ngày hội rock. Rock chính là tiết tấu của thành phố, là tiếng kêu gào của thành phố. Hoăc cũng có thể thành phố là một bệnh viện tâm thần cực kỳ lớn, trong đó nhốt chí ít cũng phải có tới một trăm ngàn người mắc bệnh thần kinh, cần phải dùng tiếng hát để phát tiết ra. Tôi nghe tiếng hát vọng tới trong không trung:
Trong rừng người biển người, có anh có tôi, cùng gặp cùng quen biết cùng gọt giũa
Trong rừng người biển người, là anh là tôi, mang một nụ cười giả vờ đứng đắn
Không cần nói nhiều làm chi, tự bản thân mình rõ
Anh tôi cuối cùng muốn làm việc gì đó
Không cần phải để ý nhiều làm chi, càng không nên khó chịu
Cuối cùng một ngày nào đó anh sẽ hiểu được tôi
Trong rừng người biển người, lại gặp được anh
Cùng mê lòng người, cùng đẹp như thế
Từ từ buông lơi, từ từ vứt bỏ
Cũng như nhau không hề để ý tới....
Tiếng hát ầm ầm sục sôi, đi cùng với tiếng hát cõ lẽ phải đến 50 ngàn người tham gia ngày hội của họ. Thế nhưng tôi chẳng thấy thích thú gì, tôi phải đi tìm bầy ngựa, trước khi tôi tìm thấy chúng tôi chẳng có ngày hội gì hết, tôi nghĩ tới sự cô đơn, nghĩ tới cái lạnh. Con ngựa một mình bôn tẩu trong cái lạnh trên đường phố lúc nào cũng cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo.
Rốt cuộc thì tôi phải đi tới đâu để tìm thấy bầy ngựa bây giờ? Rời xa đám hội rock, rời xa nhà hàng khách sạn Thái Bình Dương tôi đi tới trạm xe điện ngầm chạy ngang dọc dưới mặt đất dưới lòng thành phố. Tàu điện ngầm là cái gì thế? Tàu điện ngầm là huyết quản của thành phố, tàu điện ngầm phân bố khắp nơi tối tăm âm u trong lòng đất của thành phố, tàu điện ngầm vận chuyển hành khách tới những nơi mà họ muốn đến để tiêu hao sức lực của bản thân cũng như của người khác.
Mất giỏ hoa, tôi cảm thấy quá cô đơn, tôi ngồi lên một chuyến xe điện ngầm. Trong toa xe, tôi bị người ta chen chật cứng, lúc sau, chiếc xe điện ngầm từ từ chuyển động giống nhưng một con rắn khổng lồ đang trườn đi. Tới mỗi một bến, người người lên lên xuống xuống như mắc cửi, mặt ai nấy đều lạnh như tiền. Ngồi bên cạnh tôi là một phụ nữ thôn quê trên đầu cuốn chiếc khăn dệt kiểu thủ công. Bên cạnh bà ấy là ba đứa con gầy đét đứa cao đứa thấp. Bọn chúng đều có khuôn mặt vuông vuông, hai bên má hây hây hồng. Tôi đoán chắc bọn họ là người Thiểm Tây hoặc Cam Túc gì đó. Người nơi đó thường có được sắc diện như vậy là do tiếp xúc với gió thổi và nắng chiếu. Tôi nghĩ không hiểu người phụ nữ trung niên này đem theo bọn trẻ tới cái thành phố huyên náo ầm ĩ này làm cái gì cơ chứ?
“Này cậu, cậu có biết tới Bình An Trang xuống ở ga nào không nhỉ?”. Bà ấy bỗng nhiên hỏi tôi bằng giọng nói vùng Tây Bắc. Tôi cười ngượng nói: “Tôi không biết. Tôi không phải là người thành phố này. Tôi tới đây để tìm một bầy ngựa. Ba tháng trước chúng mất dạng tôi không sao nhìn thấy lại chúng được”. Tôi thiểu não kể.
“Tìm ngựa trong thành phố?”. Một nét ngạc nhiên bỗng hiện rõ trên khuôn mặt từng trải qua những ngày nắng gió mưa bão của người phụ nữ. “Này cậu, tôi ngồi trên cái tàu hỏa dưới lòng đất này suốt cả ngày chưa nhìn thấy một con ngựa nào cả. Chẳng ai biết Bình An Trang ở đâu, tôi đành phải ngồi đây cho tới khi nào xe điện dừng lại thì tính sau”.
Tôi bỗng cảm thấy chút hiếu kỳ, bèn hỏi: “Thế cô cho cháu biết cô đem bọn trẻ tới đây làm gì vậy? Có khi cháu lại giúp được cô”.
“Tôi đi kiện chồng tôi đi làm bên ngoài bị tấm bê tông đè chết. Chẳng ai đền cho tôi một cắc nào cả, thế là tôi phải đem bọn trẻ đi kiện. Có người bảo với tôi có thể tới Bình An Trang kêu oan, thế nhưng Bình An Trang ở đâu tôi không biết nữa?”.
Tôi hiểu ra là bà ấy muốn đi đòi điều tra, tôi biết nơi gọi là Tín Phòng Cục ở đâu, tôi còn biết ở đó ngày nào cũng có rất đông người tới nộp đơn kiện cáo, ở đó người đông như là bầy chim sẻ ríu ra ríu rít vây quanh đống thóc vậy. Lần đầu trông thấy cảnh tượng như vậy tôi mới biết trên thế gian này có rất nhiều người bị oan uổng phải đi kiện tụng. Họ đổ tới từ khắp mọi nơi, từ những miền thôn quê vùng rừng núi, cao nguyên tới những nơi hạ lưu biển cả, từ các thị trấn, các công trường, hầm mỏ… Họ đi bằng xe lửa, máy bay, ô tô, tàu thủy, thậm chí cưỡi ngựa để tới được nơi thành phố này, thế nhưng đại đa số bọn họ chẳng thu được kết quả gì khi quay về.
Sau đó tôi dẫn bốn mẹ con bọn họ ra cửa bến xe điện ngầm. Tôi chỉ cho bà ấy hướng đi và địa chỉ tới Tín Phòng Cục, tôi chúc bà ấy nhận được bồi thường như mong muốn. Thế nhưng tôi thừa biết rằng thành phố là một gã keo kiệt bủn xỉn, thành phố là cả một sự cạnh tranh khốc liệt, nhiều khi thành phố giống như một thương nhân tinh ranh hơn người, chỉ thích kêu người ta đến để vét cho sạch từng đồng từng đồng một trong túi tất thảy mọi người. Thành phố sẽ lại càng không bao giờ nói cho tôi biết được bầy ngựa đi tới nơi mô, sao thành phố lại làm hỏng mất hướng bầy ngựa mất dạng mà tôi biết?
Thế nhưng tôi vẫn cứ phải đi tìm bầy ngựa của tôi, những người anh chị em của tôi. Lại nói tôi cũng là một chú ngựa, con ngựa tôi nhất thiết không được dừng bước. Tôi lại quay lại đoàn xe điện ngầm. Màn đêm đã buông xuống, người trong toa xe không nhiều lắm, tiếng xe điện ngầm chuyển động leng keng giống như một khúc nhạc đưa tôi hướng về phía trước, rốt cuộc thì bầy ngựa đã đi về đâu?
Tại một trạm xe, một nhóm người ăn mặc trang điểm hết sức kỳ quái bước lên. Bọn họ cả thảy có sáu người, đều đeo kính đen, để tóc kiểu đầu như chiếc máy bay, có nghĩa là để kiểu đầu cho tóc bay từ đỉnh đầu bay ra độ một gang, dùng keo tóc xịt định hình lại. Bọn họ trên tay cầm những chiếc đàn ghi ta và những chiếc va li. Xem ra hội này là một nhóm nhạc rock nào đó. Bọn họ đi những đôi giày trông rất buồn cười. Có lẽ gọi những đôi giày đó là những trái hỏa tiễn. Mũi giày trông giống như cái lưỡi thè dài ra hai mươi mấy milimét. Mấy đứa bọn chúng xồng xộc lỗ mãng bước lên toa xe, những khuôn mặt đeo kính đen trông vừa cổ quái vừa ngu đần, bọn chúng ngồi phịch xuống bên tôi, trông như những con rối gỗ trong các vở kịch lắc qua lắc lại cái cổ vừa cứng ngắc vừa hiếu kỳ.
Tôi nghĩ ngay là hội này chắc chắn là biết được nhiều chuyện, bọn họ có thể đã nhìn thấy bầy ngựa của tôi. Tôi quay lại phía họ hỏi thăm: “Này, các anh cho tôi hỏi các anh có thấy bầy ngựa nào chạy trong thành phố không? Khoảng 53 hay 57 con gì đó, các anh có nhìn thấy chúng không?”.
Sáu con người kỳ quái với sáu cặp kính đen và sáu bộ tóc hình máy bay cùng đồng loạt quay mặt về phía tôi. Chàng trai đứng ngay sát tôi đưa tay ra bắt chặt lấy tay tôi nói: “Anh bạn, chúng tôi đều không nhìn thấy ngựa của anh. Tiện thể xin giới thiệu chúng tôi là nhóm nhạc rock tên “Quần ngưu”. Anh đã bao giờ nghe nói tới chúng tôi chưa? Chúng tôi đã chinh phục được những người từ cao nguyên và biển cả tới thành phố sinh sống. Hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi tới thành phố này, chúng tôi muốn chinh phục nó, chúng tôi muốn đem lời hát của mình biến tất cả mọi người trong thành phố này trở nên điên cuồng”.
Lúc nào tôi cũng gặp phải những con người rất có dã tâm nhưng lại hay hay. Mong muốn của họ lúc nào cũng chỉ là chinh phục thành phố này, mà tôi thì chỉ muốn là làm sao tìm được bầy ngựa của mình. “Thế thì, nếu tôi chỉ cho các anh nên tìm sân khấu ở chỗ nào, có lẽ các bạn sẽ nói cho tôi biết đường đi của bầy ngựa chăng?”.
“Tất nhiên là được. Tôi là Ngưu Đầu, rất hân hạnh được làm quen với anh. Hy vọng anh sẽ hợp tác với chúng tôi. Ít ra chúng tôi cũng cần một người để chỉ đường. Chúng tôi muốn chinh phục thành phố này, phải để cho hàng triệu người đang trong mộng tưởng của thành phố này phải hát bài hát của chúng tôi. Phải để cho tất cả mọi người đều thể nghiệm được những mùi vị của cuộc sống siêu việt. Đừng đi tìm ngựa gì nữa. Anh không cảm thấy đi cùng chúng tôi đáng sống lắm hay sao?” Ngưu Đầu thao thao bất tuyệt với tôi, vừa đưa ra một tấm danh thiếp, trên tấm danh thiếp có tên cả sáu người bọn họ. Tôi chỉ nhớ được hai cái tên, một là tay ghi ta kiêm hát chính “Ngưu Đầu” và tay ghi ta bass “Ôn Dịch” mà thôi. Tôi không nói lời nào, tôi nghe được tiếng sáu người bọn họ dùng một ngữ điệu kỳ quái thì thào trao đổi với nhau. Sau cùng, tôi cũng dẫn ban nhạc “ Quần Ngưu” bước xuống xe điện ngầm lên mặt đất. Tôi cho rằng nếu như đi cùng ban nhạc này đến các sân khấu biểu diễn có lẽ trên đường đi thế nào cũng gặp được ngựa của tôi, thế là tôi dẫn họ tới một sân vận động lớn, ở đó đang tổ chức ngày hội nhạc rock.
Khi chúng tôi tới sân vận động thì người ta đã biến đi hết rồi, hơn trăm ngàn người như nước thủy triều đã rút đi mất tiêu, chỉ còn trơ lại những bậc thềm và khán đài. Thế là chúng tôi đành phải nằm dài trên khán đài ngủ một giấc.
Hôm sau, tôi dẫn ban nhạc “Quần Ngưu” đi qua những dãy phố nổi tiếng để tìm những phòng trà hay quán bar nào đó. Tôi cũng như thính giả đều cảm thấy trình độ rock của ban nhạc “Quần Ngưu” quá tệ, ngôn từ bài hát chỉ là những âm thanh hỗn tạp ồn ào sáo rỗng khiến người ta muốn bỏ chạy. Chẳng ai còn thèm nghe cái lũ người để tóc kiểu máy bay, đi giày kiểu tên lửa hỏa tiễn trông như một lũ ngu si này hát nữa. Còn tôi thì không hề nghe thấy ai nói đến ngựa để tìm cho ra được một con.
Thế nhưng ban nhạc “Quần Ngưu” tinh thần biểu diễn vẫn hiên ngang hăng hái, họ đã từng thề với lòng là sẽ chinh phục được thành phố này. Ấy thế mà ngày nào họ cũng được người ta đón nhận bằng những trái cây thối ném vào đầu bùm bụp. Họ phải lang thang ngoài đường ăn sương nằm gió giống hệt như một lũ trâu bò. Được một thời gian, tôi và ban nhạc “Quần Ngưu” đều rơi vào hoàn cảnh khó khăn bởi vì càng lúc càng không có người tới xem biểu diễn nữa, còn tôi thì cũng chẳng nghe ngóng được ai nói tới ngựa nghiếc gì hết. Chẳng bao lâu sau, “Ngưu Đầu” nhiễm bệnh uốn ván mà chết, chúng tôi không còn được nghe cái giọng khàn khàn vịt đực của anh ấy nữa. Ban nhạc “Quần Ngưu” rơi vào cảnh bi thương. Lúc này tôi đành phải hạ quyết tâm chia tay bọn họ. Những con người rất coi trọng nghĩa khí trong ban nhạc “Quần Ngưu” đều rộng lượng thứ lỗi cho tôi, nước mắt ràn rụa họ đem theo thi thể của “Ngưu Đầu” mà vẫn tiếp tục tiến bước về phương Bắc, trong lòng vẫn tràn đầy hy vọng. Nhìn bóng họ chìm dần trong khói bụi hoàng hôn của thành phố, lòng tôi đau xót không nguôi.
Rời xa ban nhạc “Quần Ngưu”, tôi lại tiếp tục sục sạo qua lại trong thành phố này. Ban ngày tôi ẩn mình trong những tòa nhà cao tầng dùng ống nhòm quan sát những con đường trong thành phố, quan sát từng người một đang đi lại trên đường với hy vọng phát hiện ra những con ngựa đã thất tán. Về đêm, tôi vẫn một mình băng băng trên những con đường cao tốc, tôi chạy không ngừng, chạy mãi, lòng tràn đầy miềm tin. Tôi đạp lên bóng của mình và đằng sau chỉ còn là bóng đêm vô biên.
Một hôm tôi chạy tới khu vực đại sứ quán ở phía đông thành phố. Nơi đây có hơn một trăm lá cờ đủ màu sắc của nhiều quốc gia đang bay phất phới. Tôi đoán già đoán non chắc bầy ngựa ở trong này thôi, có lẽ là vì mưới mấy năm nay nhiều người đã không còn ăn cỏ quê nhà nữa, bọn họ đi thuyền, đi máy bay đến nhiều nước khác để ăn cỏ. Thế thì nhất định là bầy ngựa của tôi sẽ có ở đây.
Tôi chạy như bay lòng vòng qua những tòa đại sứ dọc ngang nơi đây, rồi dừng chân trước một khu vườn trông khá bí ẩn. Tôi căng mắt dõi nhìn, chẳng có con ngựa nào cả mà lại thấy hàng tá các cô gái trẻ rất xinh đi qua đi lại lắc la lắc lư. Nghĩ một hồi tôi bèn quay ra nhắc nhở mấy chàng cảnh vệ đang đứng trong bục gác trước cửa tòa đại sứ hãy cảnh giác. Lúc sau, một cô gái xinh xắn dáng người dong dỏng mặc một chiếc quần soọc lả lướt đi tới chỗ tôi cười làm duyên. Tôi hơi hoảng, tính bỏ chạy thì cô ấy đã chặn ngay trước mặt. Cô ây nói với tôi bằng tiếng Nhật: “Chào anh! anh có thể đưa em đi uống chút gì được không?”
Tôi đáp lại bằng tiếng Hán: “Xin lỗi cô, tôi tới tìm ngựa, tôi không thể đưa cô đi uống rượu được, cảm phiền nhé”.
Sắc mặt cô ấy liền thay đổi: “Thế mà tôi cứ tưởng anh là người ngoại quốc cơ chứ. Anh làm cái gì mà đi tới đi lui chỗ đại sứ quán này? Giời ơi, sao số tôi xui thế này, chẳng có thằng ma ngoại quốc nào bằng lòng đưa tôi đi uống lấy một ly”. Nét mặt cô ấy trông mới ảo não sầu muộn làm sao.
“Thôi đừng buồn nữa. Có phải cô thích xuất ngoại hay không? Nghe nói không khí ở nước ngoài như mật ngọt, nước mưa thì như rượu vang nho. Tôi cũng không hiểu tại sao người ta thích chạy ra nước ngoài làm gì thế nhỉ? Tôi chỉ là ngưới tới đây tìm ngựa, tôi không hề muốn đi đâu xa cả”.
Cô ta cười, nụ cười mỉa mai: “Thì anh cứ đi tìm ngựa của anh đi, hèn nào anh không tưởng tượng nổi được một cuộc sống khác thế nào. Với anh cuộc sống ở nơi đây, cuộc sống ở nơi đâu cũng vậy, mãi mãi cũng chẳng có gì khác nhau”.
“Theo như cô nói thì chúng ta phải để cho những con ngựa không được dừng bước, không được ngừng cuộc tìm kiếm, phải luôn theo đuổi một cuộc sống mới?”.
“Đúng vậy. Nếu như không làm như thế thì cuộc sống của chúng ta còn có ý nghĩa gì nữa?”. Cô gái nhíu hai hàng lông mày xinh xinh lại, xem ra cô ấy không coi tôi là loại người ngoại quốc phiền hà kia.
Tôi cũng đau khổ lắc đầu: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn tìm thấy bầy ngựa mấy tháng trước mất dạng trong thành phố mà thôi. Tôi chỉ muốn nhập lại vào trong bầy đàn đó, thế mà đi tới đâu tôi cũng không tìm thấy họ”.
“Thế mới nói anh sẽ mãi mãi là một thằng ngốc, một thằng ngu không bao giờ hiểu được cuộc sống, một thằng điên lúc nào cũng chỉ dậm chân tại chỗ với hiện trạng cuộc sống mà thôi. Ờ mà tại sao tôi phải phí nhiều lời với anh thế nhỉ? Tôi đã chờ ở đây hơn một tháng trời mà chưa có thằng ngoại quốc nào rước tôi đi. Thôi biến đi cho tôi nhờ, mệt anh quá đi thôi, đồ quỷ”. Đôi mắt đẹp của cô ấy bỗng nhiên trợn trừng lên, cổ vươn ra phía trước trông như con rắn đang bạnh cổ nổ mắt dọa người, kiểu cách chả khác gì trái pháo muốn nổ tôi chết tung. Đó là vì tôi là một người Trung Quốc đi tìm ngựa chứ không phải là một người Nhật Bản hay một người ngoại quốc nào đó chẳng hạn.
Ngay lập tức tôi vội tháo chạy nhanh như một mũi tên. Chạy được chỗ rất xa, tôi dừng lại đứng bên đường trông như một cái cây. Tôi lại nhìn cảnh người người, xe xe đi qua đi lại như một dòng sông chảy, chẳng ai hay dòng người ấy dòng xe ấy cuối cùng sẽ đi về đâu? Phải chăng thế giới này tất cả đều là những dòng chảy lưu động? Những con người đang đi lại chuyển động kia, có hay chăng họ cũng từng chuyển động cùng bầy ngựa? Bọn họ cũng từng đi qua những nơi mà bầy ngựa đã đi qua? Tại sao bọn họ không đi tìm bầy ngựa thuộc về họ? Chỉ một mình tôi, một mình tôi đi tìm mà thôi. Tôi tới một nhà trọ tìm một căn phòng để nghỉ tạm, chí ít tôi cũng cần phải phát hiện cho ra tung tích hay dấu vết của bầy ngựa trong thành phố này thì mới thôi. Ít ra tôi cũng là một kẻ ương ngạnh mà.
Mở cửa vào phòng, tôi phát hiện có một người nằm trên giường đang cầm báo xem. Tôi hơi bực mình chào anh ta một tiếng: "Ê, xin chào. Rất hân hạnh được làm quen với anh".
Người kia liền bỏ báo xuống. Đó là một người đàn ông má hóp mỏ nhọn như con khỉ, ánh mắt y tinh ranh lộ vẻ nghi ngờ. Tờ báo anh ta đọc là báo “Tin nhanh Cổ Thị” (Cổ phần trong thành phố). Tôi dám cá rằng anh ta ít nhất cũng phải 40 tuổi.
“Xin chào, hân hạnh được làm quen với cậu, nếu như tối nay cậu không sợ tiếng ngáy của tôi” anh ta đáp lại.
“Tôi vốn dĩ không ngủ được nên không sợ tiếng ngáy. Này, anh tới thành phố này làm gì vậy? Đi thăm bạn bè? Đi mua sắm? Đến tham gia hội nghị bí mật nào đó nhằm phát triển ngành hải quân của đất nước chúng ta? Hay anh đến đây làm thủ tục xuất ngoại?”. Tôi hỏi anh ta những câu đó là bởi vì trong cái thành phố này đâu đâu tôi cũng gặp rặt những loại người như vậy.
“Ôi dào, tôi là một thương nhân, tôi không phải những hạng người ấy. Cậu đã bao giờ nghe nói đến loại kem dùng bôi mặt để tạo nụ cười hiệu Khang Lạc chưa? Công ty của tôi sản xuất cái đó đó. Loại kem này chỉ cần bôi một tí lên mặt thôi thì cho dù là người không thích cười đi nữa cũng phải nở nụ cười rạng rỡ cả mặt. Đây là danh thiếp của tôi”. Anh ta đưa cho tôi tấm danh thiếp thơm sực nức, cười hớn ha hớn hở.
Tôi cầm lên xem mới biết anh ta tên là Dương Thắng Lợi, tổng giám đốc công ty. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có hứng tí chút, bèn hỏi anh ta:
“Anh là từ miền nam tới à? Thế chắc đi qua nhiều thành phố lắm nhỉ, ở những thành phố ấy anh có nhìn thấy đàn ngựa nào không? Đàn ngựa đó có khoảng 53 hay 57 con gì đó. Anh nhìn thấy thì bảo cho tôi biết với”.
Dương Thắng Lợi nhăn mặt lại: “Đàn ngựa? Không có, trước nay tôi chưa nhìn thấy bao giờ, tôi chỉ quan tâm tới việc phát triển công ty của mình mà thôi, làm thế nào để công ty của tôi phát triển phình to giống như trái bóng bay thôi. Tôi muốn công ty của tôi phát triển ra tận nước ngoài, muốn cho công ty sinh sôi nảy nở ra nhiều công ty con khác, rồi những công ty con này lại đẻ ra những công ty con hơn nữa... tôi muốn cả thế giới này đâu đâu cũng có công ty của tôi, cậu có hiểu không chàng trai? Trước giờ tôi chỉ có hứng thú với công ty của tôi mà thôi, ngoài ra tôi chẳng để ý tới đàn ngựa nào sất. Tôi đang làm một công việc hết sức phi phàm. Chỉ có những sinh viên thất nghiệp hay những thằng nhóc bỏ học mới đi làm cái công việc tìm ngựa xuẩn ngốc như cậu mà thôi. Cậu biết không, bây giờ trên thế giới ai ai cũng mở công ty. Sao cậu không thành lập lấy một cái? Đương nhiên nếu như đi tìm ngựa mà có thể kiếm được tiền thì tôi sẽ đi theo cậu ngay. Đáng tiếc là đi tìm ngựa chắc chắn sẽ lỗ vốn”. Dương Thắng Lợi nói xong lại cầm tờ báo “Tin nhanh cổ thị” lên.
Tôi cảm thấy ngao ngán chán nản sau khi nói chuyện tìm ngựa với họ Dương kia, tôi phải kìm lòng không nổi cáu để nghỉ một đêm cùng với hắn ta, lại còn phải chịu đựng tiếng ngáy của hắn nữa chứ. Dương Thắng Lợi ngâm nga một bài hát đang thịnh hành, vui vẻ lật qua lật lại tờ báo, được một lát bỏ báo sang một bên quay sang nói tiếp với tôi:
“Đúng rồi, này nếu cậu có 30 ngàn, cậu có thể đầu tư mua cổ phiếu chứng khoán của chúng tôi, cậu thấy thế nào? Bây giờ cả cái nước Trung Quốc này ai ai cũng muốn chơi cổ phiếu, chàng trai ơi sao cậu không chơi đi? Tôi cho là bọn mình có thể hợp tác và nhất định mình sẽ phát tài. Nếu cậu không đủ 30 ngàn thì 10 ngàn có được không? Này tôi khuyên cậu nên nghĩ thoáng một chút, đừng tiếp tục làm cái việc ngớ ngẩn ấy nữa”. Dương Thắng Lợi lôi ra từ trong túi xách một bộ bài in hình các thiếu nữ khỏa thân, xáo qua xáo lại. “Nghĩ thoáng lên, thời buổi này chỉ có tiền là thứ chắc chắn hàng đầu, kế tiếp mới là xe hơi, đàn bà, điện thoại di động, cậu có hiểu không? Đó mới chính là cuộc sống”.
Tôi hồ đồ hỏi anh ta tại sao lại phải mở nhiều công ty đến như vậy? Kiếm nhiều tiền để làm gì? Để mua cả mặt trăng mặt trời chắc?
“Ôi giời, cậu này buồn cười quá đi mất. Cho cậu hay, trong xã hội sắp tới đây chẳng còn tồn tại một quốc gia nào hết, chỉ có công ty là trụ cột chính đáng nhất của quốc gia. Từ nay trở đi thế giới là do các công ty đa quốc gia mà cấu thành. Trên thực tế các công ty to lớn xuyên quốc gia chính là quốc gia, mục đích duy nhất là kiếm cho được nhiều tiền. Cuộc sống chỉ có thể dựa trên cơ sở là đồng tiền và công ty mà thôi”.
Dương Thắng Lợi thuyết giảng, đôi con mắt thoát ra những tia sáng kỳ dị. Anh ta đang bị kích động lượn qua lượn lại trong phòng giống như một con báo, tay thì vung vẩy tờ báo thao thao bất tuyệt diễn thuyết.
“Nhưng mà anh có thể nói cho tôi biết được không, anh mở công ty, chơi cổ phiếu, kiếm được nhiều tiền, tất cả những thứ đó rốt cuộc là để làm gì? Có đúng là để mua được cả mặt trăng hay không?”. Tôi cười nhạt hỏi anh ta.
Dương Thắng Lợi bỗng ngẩn người ra vứt soẹt tờ báo xuống giường, hai mắt trợn tròn lên thét vào mặt tôi: “Tiểu tử thối này, tại sao mày không hiểu nhỉ, hãy nhanh đi tẩy não đi, trên đời này chỉ có mày là thích đi lên mặt trăng khỉ gió ấy”.
Chính xác, đúng là tôi muốn lên mặt trăng, từ nhỏ tôi đã mơ được lên mặt trăng. Nếu như có cái thang dài, tôi sẽ trèo theo để lên tới mặt trăng. Và nếu như có cây mây nào đó vươn tới mặt trăng, tôi nghĩ là tôi cũng sẽ thi triển những tuyệt kỹ thời niên thiếu của mình mà trèo men theo cây mây. Cho dù mặt trăng có lạnh lẽo đến đâu đi nữa thì nơi đó quyết không có những âm thanh ồn ào hỗn độn như ở trái đất này. Phải biết là, hồi ấy ngày nào tôi cũng buồn chết đi được là vì ngày nào tôi cũng phải qua lại với những con người kỳ quái, những con người hỗn tạp ngu ngốc lúc nào cũng thích mơ tưởng hão huyền. Ngành hàng không vũ trụ của Liên Xô và của Mỹ đã đưa nhiều người lên tới mặt trăng thế nhưng tôi thì chưa đến lượt. Có lần họ còn cho cả một chú chó đáng yêu tên là Babi lên trên đó luôn, con chó nhỏ đi lại chạy nhảy trên bề mặt mặt trăng trông như là đang bay. Lúc ấy, xem qua màn hình tivi trong lòng tôi thấy thèm vô cùng, tôi tưởng tượng được đi trên mặt trăng, trên ấy mỗi bước đi của tôi có thể đi xa được chí ít là 50 mét. Tôi nghĩ mình phải gọi điện thoại cho cục hàng không vũ trụ quốc gia, hỏi họ xem khi nào thì có chuyến bay lên mặt trăng, nếu được có thể cho tôi đi cùng với chăng? Là vì tôi rất ghét cái lão Dương Thắng Lợi, ghét cay ghét đắng lắm rồi.
Nếu như bạn tới thành phố này, nếu như bạn ngồi trên xe chạy đâu đó trên những đại lộ, bạn sẽ nhận ra rằng tôi chính là người đang đi lại trong thành phố, đi lại giữa những tòa nhà cao tầng. Đầu đội mũ bóng chày, chân đi đôi giày leo núi, trông tôi vừa cổ quái vừa sầu não, lúc nào tôi cũng tìm kiếm cái gì đó nhưng xem ra không bao giờ thu được kết quả gì. Tôi đã thề là nếu như không tìm thấy đàn ngựa tôi quyết không về nhà.
“Bạn có thấy đàn ngựa nào không? Đàn ngựa tổng cộng 53 hay 57 con gì đó, chúng chạy vào thành phố sau đó chẳng thấy đâu cả. Bạn có thể bảo cho tôi biết chúng ở đâu không?” Một buổi sáng khi mặt trời ló dạng trên đỉnh những tòa nhà cao tầng, tôi gặp một ông già tóc bạc trắng đang tập Thái cực quyền trong công viên. Tôi bước tới bắt chuyện. Trong công viên lúc ấy còn có một chiếc xe BENCHI 280 đang đậu sát bên bãi cỏ, trên xe là một thanh niên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai ngồi trước cửa xe đọc tờ “Hoàn cầu ngân mộ”, có lẽ đó là tay tài xế.
Ông già có tư thái đẹp và an nhàn, lúc ông ấy quay qua, tôi chợt giật mình không biết đã nhìn thấy ông ấy ở đâu rồi nhỉ. Nghĩ một hồi tôi mới nhớ ra ông ấy là một chính trị gia thường xuất hiện trên tivi. Tôi biết những người như ông ta không nhiều, bèn vội vàng bỏ mũ tiến về ông ta hỏi chuyện: “Chào bác, nhà chính trị. Cháu xin lỗi đã quấy rầy bác. Cháu chỉ là tiện đây hỏi thăm tí chút nếu như bác nhìn thấy bọn chúng...”
Ông già chính trị gia mặt mũi hồng hào, ông dừng tư thế lại, tay vung vẫy: “Này chàng trai, cho tôi biết tại sao cậu lại phải đi tìm bầy ngựa?”
Tôi sướng quá hỏi ngay: “Nói vậy thì bác đã nhìn thấy bầy ngựa rồi phải không? Cháu mà tìm ra sẽ nhập lại đàn với chúng. Bác phải biết rằng cháu cũng là một con ngựa. Hồi tháng bảy mùa hè năm nay, chúng cháu từ trường học đi vào thành phố rồi mất dạng luôn, cháu không biết bọn họ đi đến đâu, cháu khổ lắm”.
Ông già chính trị gia cười: “Ha ha ha, chàng trai ơi, cậu đang đi tìm cuộc sống quá khứ đúng không? Chàng trai, hãy nhìn về phía trước, phải biết rằng không có con ngựa nào là không gặp thất bại. Như tôi chẳng hạn, giờ đây tôi đã là một con ngựa già, tôi cũng đã trải qua hàng chục lần thất bại”.
“Tôi vốn là chú ngựa non sống ở vùng núi cao hẻo lánh phương Nam, năm mươi năm trước tôi cùng ba con ngựa non khác lên đường đi tìm vùng cỏ mới. Lúc ấy tôi mới 17 tuổi. Sau đó bọn chúng ta thất tán vì khỏi lửa súng đạn. Tôi nhập vào một bầy ngựa khác lớn hơn nhiều, cùng bôn ba những vùng đất bao la rộng lớn hơn. Hừm. Thời ấy, tôi chắc rằng còn có rất nhiều rất nhiều những con ngựa khác cũng chạy lao nhanh trên những vùng đất rộng lớn, trong người mang dòng nhiệt huyết sục sôi, thật là hùng tráng. Mấy trăm mấy chục vạn con người dời núi lấp biển, quần nhau với lũ giặc trên trận địa, tiếng vó ngựa dậm trên mặt đất như tiếng sấm dậy, cảnh tượng cực kỳ hùng tráng. Ta cũng có mặt trong bầy ngựa ấy, cũng dùng sức mình nhảy vọt cả bốn vó, toàn thân đầy sức mạnh. Bọn ta đã chiến thắng”. Ông già ngừng lại một chút, ánh mắt sáng rực lên, “đương nhiên là cũng có nhiều anh em khác đã ngã xuống trên tiền tuyến, họ đã không bao giờ còn trở lại nữa.
Sau này, tôi lại gia nhập một bầy ngựa mới, tiếp tục chạy, bởi vì sứ mệnh của một con ngựa là chạy không ngừng về phía trước. Một lần nữa tôi lại lạc bầy, lại một lần nữa bị rời đàn. Sau khi nhà nước được kiến lập, bọn tôi lại trở về với đội ngũ trước đây của từng con một. Bọn tôi thể phách hùng kiện, bắt đầu ra tay tu chỉnh lại những bầy ngựa mới. Sau đó, bọn tôi lại sải những bước chân chạy tới những vùng đất mới. Chẳng bao lâu sau trong bầy ngựa có những nghi ngờ bất tín nhiệm nhau, phát sinh ra những đối lập, doanh trại ngựa trở nên hỗn loạn. Cuối cùng tôi bị những người bạn ngựa đánh cho tơi bời, dùng roi quật, dùng vó ngựa dẫm đạp, tôi bị dồn lên vũ đài trước mặt hàng vạn người mà hí mà kêu gào những lời giả dối. Thế nhưng trái tim một con ngựa đã nhắc nhở tôi hãy nhìn xa trông rộng, trái tim ta nhắc nhở tuyệt đối không chỉ vì hàng rào lan can kia bao vây mà phải chết, trái tim thúc dục tôi nhảy đi vì cuộc sống tung hoành. Mặt đất bao la rộng lớn luôn có những thay đổi, mọi thứ đều có thể làm lại được, bọn tôi lại tìm lại được tự do, một lần nữa lại quay về với thảo nguyên rộng lớn bao la. Nhưng chúng tôi thấy mình bắt đầu trở nên già cỗi, đất nước này còn có rất nhiều những thanh niên khác khỏe mạnh cường tráng hơn gấp bội bọn tôi, chạy nhanh hơn chúng tôi. Chúng tôi vẫn cứ phi đi, chạy chính là vận mệnh của chúng ta, vận mệnh của những con ngựa”. Đôi mắt ngựa thâm sâu tinh tường của ông già chính trị gia nhìn về phía trước, dường như đôi mắt ấy có thể nhìn xuyên suốt được cả thế kỷ.
Tôi hiểu không chỉ một mình tôi đã bị thất lạc bầy đàn, chuyện ông già ngựa bị thất lạc bầy đàn cho thấy mọi con ngựa đều có thể sẽ bị ly tán bầy đàn. Thiên hạ chẳng có bầy đàn nào là không bị thất lạc nhau có đúng chăng?
“Nếu thế thì theo bác nói cháu không cần phải đi tìm bầy đàn nữa chăng?” Tôi hỏi.
“Không, cậu phải đi tìm bầy ngựa thuộc về cậu. Mỗi một con ngựa đều nên quay về với bầy đàn của mình”. Ông già chính trị gia bảo tôi. “Cũng giống như tôi cho dù tôi phải trải qua không biết bao nhiêu lần ly tán, tôi vẫn cứ đi tìm bầy đàn của mình. Ngày nay có nhiều chú ngựa trẻ mới lớn đuổi chúng tôi, bắt chúng tôi phải rời xa bầy đàn, nhưng chúng tôi vẫn cứ tìm đến nhau. Cậu có biết không, những con ngựa già mới là những con ngựa biết đường, là những con ngựa có kinh nghiệm đầy mình. Chỉ có những con ngựa già mới hiểu được thế nào là trí tuệ, là kinh nghiệm, đâu là phương hướng là tình cảm mãnh liệt, tất cả hòa trộn lại thành một tổng thể. Chàng trai này, hãy đi đi, đi tìm cho được ngựa của cậu, rồi hãy chạy vượt qua chúng tôi, chạy lên trên đầu ấy nhé”. Ông già chính trị gia nói.
“Nhưng bác vẫn chưa kể cho cháu hay cuối cùng bác có tìm thấy đàn của bác không? Ý cháu là bác có tìm thấy bầy ngựa thuộc về bác không?”.
“Tôi không tìm ra bọn họ nữa. Cậu cũng biết người trong thành phố đông như kiến, đất nước của chúng ta lại quá rộng, đâu đâu cũng có cỏ ngon, ai mà biết được bọn họ không tới những nơi đó ăn cỏ. Có khi bọn họ còn bay ra cả bờ biển ấy chứ …”
Tôi hiểu ra nhất nhiều, tôi biết bọn họ một khi đã xông vào trong thành phố thì cũng như những chú cá về biển mà biến mất dạng. Nhưng tôi vẫn phải đi tìm họ. “Bác có thể chỉ cho cháu hướng nào đi tìm được họ chăng?”
“Cậu hãy men theo những dòng sông, men theo đường ray tàu hỏa mà đi tìm họ. Chúc cậu gặp nhiều may mắn chàng trai”. Ông già chính trị gia tươi cười bắt chặt tay tôi rồi chui vào chiếc xe BENCHI 280. Xe khởi động chạy mất.
Tôi dùng cơm trong nhà hàng xoay trên đỉnh tòa nhà cao tầng Hoàn Cầu, vừa ăn vừa ngắm quang cảnh thành phố. Thành phố này thật lớn, thành phố phát triển nhanh như rừng nấm khổng lồ bỗng chốc xuất hiện sau cơn mưa. Đâu đâu cũng thấy những tòa nhà cao tầng, những cây cầu giao nhau, những con người tụ lại rồi lại tản ra đông như những đàn kiến. Bầy ngựa của tôi cũng biến mất dạng nơi đây, tôi nghĩ nếu mình là một trái bóng bay dập dờn trên không trung rộng lớn của thành phố này, tự do tự tại như cánh chim trên bầu trời thì hay biết bao. Con người ngày nay rặt một trò làm rối đóng kịch và kiếm tiền, bọn họ không cần những mơ ước, không cần như thế nào mới là cái đẹp cái hay?
Tôi bước lên một chiếc xe buýt giống như một cái lon đựng cá cảm thấy ngột ngạt khó thở. Vừa bước chân lên xe thì nghe thấy tiếng la lớn: “Tôi muốn xuống! Cho tôi xuống! Tôi nói là tôi muốn xuống!”. Tôi phát hoảng chen ngay vào giữa đám người trên xe, tôi đạp phải cái gì mềm mềm dưới chân, một người lên tiếng chửi tôi, tôi cũng chẳng để ý, như một con cá trốn chạy, tôi lại chen ra ngoài xuống xe. Xe đóng cửa rồi chạy mất. Tôi đứng thở dài ngây người trên mặt đất. Trong lòng tôi thầm hận bản thân mình đã hỏi rất nhiều người, đi lại trong thành phố cũng đã nhiều ngày nhiều đêm vậy mà vẫn không ai cho tôi hay họ đã nhìn thấy bầy ngựa.
Tôi cực kỳ uể oải theo dòng người đi men theo con đường, người qua va vào tôi liên tục. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một chiếc xe AODI dừng lại, trên xe bước xuống hai người. Một người mặc bộ com lê màu trắng hiệu Bossini, tay cầm cặp táp. Hắn xuống xe nheo mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Bỗng nhiên tôi nhớ tới một con ngựa trong bầy đàn, anh Huy, đúng rồi chính là anh ta. Tôi toan bước tới thì một hòa thượng trẻ tuổi mặc bộ y phục màu vàng nhạt từ trên xe bước ra. Tôi ngẩn người nhưng vẫn bước tới vỗ vai người mặc com lê hiệu Bossini: “Này anh Huy, cuối cùng thì tôi cũng đã tóm được anh. Nói xem ngoài anh ra, những con ngựa khác đâu cả rồi? Cả bầy đâu?”
Tôi vô cùng thất vọng khi anh ta quay lại, đó không phải là anh Huy. Anh ta chừng 30 tuổi, mặt mũi tuấn tú. Hắn lẩm bẩm càu nhàu: “Ngựa gì? Đàn bầy nào? Tôi không hiểu anh nói gì. Tôi tới diễn thuyết. Đây là Tịnh Nhất pháp sư, anh ta cũng đi làm một bài phát biểu. Đi thôi, hàng vạn người đang chờ mình trong đại sảnh tòa nhà kia kìa”.
“Phát biểu cái gì? Ngày nay hòa thượng mà cũng có thể đi phát biểu cơ à?” Hai người bọn họ cười phá lên. Tay bận đồ Bossini lên tiếng: “Tôi là một võ sư đại khí công, tôi phải làm một buổi diễn thuyết về Đại Công. Còn Tịnh Nhất pháp sư thì phát biểu về thiền học với cuộc sống trong xã hội hiện đại. Đi thôi, có hơn một vạn người đang đợi chúng tôi phát biểu trong đại sảnh tòa nhà cao tầng kia kìa”.
“Đại khí công sư?”. Tôi trợn tròn mắt. “Thường thì Đại khí công sư thường phải ẩn cư trên núi cao, hai anh đúng là đồ lừa đảo, hơn nữa, hòa thượng phải là những người siêu phàm thoát tục chứ?”.
Hai bọn họ nhìn nhau một cái rồi lại cười phá lên, bọn họ hình như đang coi tôi là một con quái vật thì phải.
“Là Đại khí công sư thì không được xuống núi chắc? Đại khí công sư thì không được để cho cả thế giới này biết được thần công của mình chắc? Này anh, thời đại này là thời đại mở cửa, là một thời đại nhảy múa. Hiện tại đang là một thời đại lớn. Vì vậy chúng tôi những đại khí công sư đều xuống núi cả. Hơn nữa anh có biết không chúng tôi còn kiếm được rất nhiều tiền nữa, nào là nhân dân tệ, nào là đô la, tiền yên Nhật, bảng Anh, rồi thì đô la Hồng Kông? Giờ đây tôi đã là một tỷ phú rồi” Hắn dương dương tự đắc nói: “Thế mà giờ này anh còn đi tìm ngựa gì nữa? Anh có điên không đấy? Trong thành phố đâu đâu cũng có cơ hội, hãy tìm những cơ hội mới mà làm như những thanh niên của thời đại này. Giống như tôi vậy, tôi sẽ không như sư phụ của mình. Sư phụ của tôi sống thọ 150 tuổi, mới mất năm ngoái trong rừng sâu. Sư phụ của tôi cả đời giam mình tu luyện đạt tới cảnh giới chí cao chí kỳ. Nếu như linh hồn của sư phụ tụ lại bay trên trời cao, lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị đầu thai chuyển thế. Thế nhưng suy nghĩ của tôi không giống như sư phụ, tôi cần phải cho ngươì ta biết đến tôi nhiều hơn, tôi cần phải làm cho những tuyệt chiêu của sư phụ trở nên nổi tiếng trên thế giới này. Tôi căm ghét việc bế quan không màng đến sự đời. Cần phải biết đến thời đại này”.
Tôi cười khẩy chế diễu: “Hầy! Thời nay con người ta đại đa số đều biến thành những kẻ sống theo chủ nghĩa thực dụng. Không hiểu linh hồn sư phụ của anh đang bay trên không trung, thấy anh thay đổi như vậy có còn tiếp tục truyền thế tái sinh nữa hay chăng? Thói đời thay đổi”.
Anh ta cười xảo quyệt: “Không không, thế giới này như những hạt cát trôi, còn chúng ta thì chỉ là những kiếp sống ngắn ngủi, chẳng ai trong chúng ta có thể sống vĩnh hằng được. Vì thế tôi đề xướng ra việc thể nghiệm nâng cao cuộc sống của mọi người chúng ta trong cuộc sống sinh mệnh ngắn ngủi này. Đó mới là ý nghĩa tồn tại sống của con người. Chúng tôi cũng vừa chân ướt chân ráo tới thành phố này, chúng tôi muốn chinh phục thành phố này”.
Tôi quay ra hỏi vị hòa thượng trẻ: “Thế còn anh? Giảng thiền và Phật giáo đem lại cho anh cái gì?”
Anh ta xoa xoa hai bàn tay: “Chí ít thì đền chùa của chúng tôi cũng kiếm được một khoản tiền để tu sửa trang bị lại tượng Phật hương đàn”.
Tôi cười thầm, thì ra mọi người trên thế giới đều đang vội vàng bận rộn để kiếm tiền, ngay đến cả hòa thượng cũng không ngoại trừ. Nghĩ đến sứ mệnh của mình, tôi bèn hỏi tay mặc đồ Bossini: “Nếu như anh có khả năng thần công như vậy thì anh có thể xem giúp tôi đàn ngựa của tôi hiện nay đang ở nơi nào hay không?”.
“Được thôi, nếu như anh muốn đi tìm bọn họ” Hắn dựa vào tường, nhắm mắt lại. Được một lúc, trên huyệt thái dương của hắn tỏa ra khí nóng. “...Tôi nhìn thấy bọn chúng. Đàn ngựa có 53 hay 57 con thì phải, bọn chúng đang phi như bay trên những con đường lớn dọc ngang trong thành phố, bọn chúng không ngừng vượt qua những chướng ngại vật, bọn chúng không ngừng chạy về phía trước...”.
“Đúng rồi! Đúng là bọn họ! Bọn họ là bầy ngựa của tôi!” Tôi sung sướng phát điên gào lên, “Nói cho tôi biết tìm bọn họ ở chỗ nào?”.
Đại khí công sư mở mắt, lắc vai: “Anh khó mà tìm thấy bọn chúng. Bọn chúng chạy hết thành phố này sang thành phố khác, bọn chúng chạy như điên không ngừng vận động. Bọn chúng sẽ không ngừng lại bởi vì chúng là những con ngựa, hơn nữa lại là những con ngựa rất trẻ rất khỏe có đúng không? Ngựa không nên dừng những bước chân chạy lại”. Đại khí công sư cười nói với tôi: “Thôi, chúng tôi phải đi phát biểu đây, có hơn một vạn người đang đợi chúng tôi. Chúc anh gặp nhiều may mắn, hy vọng anh sẽ tìm ra bọn họ”. Đại khí công sư cùng pháp sư trẻ tuổi cáo biệt tôi rồi bỏ đi.
Tôi vẫn ngày đêm đi lại trong thành phố lớn này tìm bầy ngựa cho dù tôi đã biết bọn họ vẫn không ngừng chạy, thế là đủ rồi, tôi nhất định sẽ tìm ra bọn họ cho tới khi nhập đàn với bọn họ mới thôi.
Tôi đi không ngừng nghỉ trong thành phố, không xác định được đích đến. Tôi đi qua một tấm biển quảng cáo, ngước mắt lên nhìn cô gái rất đẹp trên biển quảng cáo đang cười tươi như hoa. Tôi nghe thấy mặt đất của thành phố dưới chân tôi đang dao động không yên. Thành phố giống như một cỗ máy khổng lồ già cỗi. Khi thành phố chuyển mình phát ra những âm thanh ồn ào mà lắng đọng. Một chiếc xe phun nước trườn tới, dòng nước mát lạnh từ chiếc xe phun ra làm cho người ta nảy sinh những ý tưởng mát mẻ. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy hai cô gái mặc quần trắng đang đi phía trước chiếc xe phun nước. Hai cô gái nghiêng ngả nói chuyện cười đùa với nhau như hai con chim bồ câu đang rủ rỉ, bọn họ không hề biết đằng sau chiếc xe phun nước đang tiến lại gần.
Tôi dừng lại lên tiếng gọi to: “Ê, xe phun nước kìa! Chú ý có xe phun nước!”
Hai con chim bồ câu chẳng thèm để ý tới tôi, bọn họ vẫn cứ ngó nghiêng vui vẻ cười đùa vừa đi vừa nói chuyện trên đường. Chiếc xe phun nước lại gần xịt những dòng nước bắn đầy lên hai người họ. Nhìn bộ dạng hoảng hốt của họ tôi không sao nhịn được cười.
“Cười cái gì? Hay lắm đấy mà cười? Bất quá coi như là một trận mưa chứ sao”. Một con chim bồ câu tức khí quay ra quát tôi. Hai bọn họ từ eo xuống chân dính đầy nước và bùn đất, tạo nên một bức tranh hết sức sinh động dưới ánh nắng mặt trời và bầu không khí trong xanh. Tôi bước tới trước mặt họ nói: “Tôi đã nhắc các cô từ trước chú ý có xe phun n?