Chương 4
Gương mặt Chu Hoài Cẩn không chút biểu cảm nhìn cô một cái: “Vứt rồi.”
Cố Tích Triều nở nụ cười: “Lừa người. Rõ rang anh đã lấy đi rồi.” Đây là Thẩm Yến đích thân nói với cô, không sai.
Tối hôm đó cô bị anh làm tổn thương, nên mới ngồi khóc ở cửa lâu như vậy. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy không hẳn là như vậy.
Chu Hoài Cẩn, luôn luôn bình tĩnh. Ngay cả khi mấy năm trước hai người yêu nhau sâu đậm nhất, anh cũng chỉ lặng lẽ đối xử tốt với cô. Nếu không thích, anh thực sự sẽ không nể mặt chút nào.
Nếu không còn chút tính cảm nào đối với cô, quà sinh nhật chắc chắn đã vào thùng rác rồi.
Còn lúc ở Nước Y, cô nghe cố vấn Hồ nói, lúc đó đại sứ quán sắp sập rồi, nhưng khi nghe thấy cô ở trong, Chu Hoài Cẩn vẫn liều mạng xông vào. Cố vấn Hồ còn cảm thán: “Quả nhiên là con cháu của Đảng, xưa nay anh hùng xuất thiếu niên a.”
Gương mặt Chu Hoài Cẩn không chút biểu cảm nhìn cô một cái: “Vứt rồi.”
Cố Tích Triều nở nụ cười: “Lừa người. Rõ rang anh đã lấy đi rồi.” Đây là Thẩm Yến đích thân nói với cô, không sai.
Tối hôm đó cô bị anh làm tổn thương, nên mới ngồi khóc ở cửa lâu như vậy. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy không hẳn là như vậy.
Chu Hoài Cẩn, luôn luôn bình tĩnh. Ngay cả khi mấy năm trước hai người yêu nhau sâu đậm nhất, anh cũng chỉ lặng lẽ đối xử tốt với cô. Nếu không thích, anh thực sự sẽ không nể mặt chút nào.
Nếu không còn chút tính cảm nào đối với cô, quà sinh nhật chắc chắn đã vào thùng rác rồi.
Còn lúc ở Nước Y, cô nghe cố vấn Hồ nói, lúc đó đại sứ quán sắp sập rồi, nhưng khi nghe thấy cô ở trong, Chu Hoài Cẩn vẫn liều mạng xông vào. Cố vấn Hồ còn cảm thán: “Quả nhiên là con cháu của Đảng, xưa nay anh hùng xuất thiếu niên a.”