Chương 24
Biên Quan Nguyệt còn nhỏ, tính tình luôn như vậy. Cố Tích Triều mỉm cười, nhìn bóng lưng bận rộn của Thẩm Yến, nghĩ thầm những thứ này chắc chắn không thoát khỏi số phận bị Chu Hoài Cẩn tịch thu.
Thẩm Yến lên xuống vài lần, cuối cùng cũng khuân hết đồ đạc. Cố Tích Triều xem đồng hồ, cũng sắp đến giờ tập trung buổi tối tiếp tục huấn luyện.
Ba người cùng xuống lầu, Cố Tích Triều tiễn Thẩm Yến và Biên Quan Nguyệt ra cổng doanh trại, vẫy tay chào tạm biệt họ.
Biên Quan Nguyệt nhìn Cố Tích Triều đầy lưu luyến, còn Thẩm Yến thì nheo đôi mắt cáo, cười híp mắt chào tạm biệt Cố Tích Triều, sau đó kéo Biên Quan Nguyệt lên xe phóng đi.
Cố Tích Triều bất đắc dĩ cười, Thẩm Yến và Biên Quan Nguyệt đúng là oan gia ngõ hẹp.
Biên Quan Nguyệt còn nhỏ, tính tình luôn như vậy. Cố Tích Triều mỉm cười, nhìn bóng lưng bận rộn của Thẩm Yến, nghĩ thầm những thứ này chắc chắn không thoát khỏi số phận bị Chu Hoài Cẩn tịch thu.
Thẩm Yến lên xuống vài lần, cuối cùng cũng khuân hết đồ đạc. Cố Tích Triều xem đồng hồ, cũng sắp đến giờ tập trung buổi tối tiếp tục huấn luyện.
Ba người cùng xuống lầu, Cố Tích Triều tiễn Thẩm Yến và Biên Quan Nguyệt ra cổng doanh trại, vẫy tay chào tạm biệt họ.
Biên Quan Nguyệt nhìn Cố Tích Triều đầy lưu luyến, còn Thẩm Yến thì nheo đôi mắt cáo, cười híp mắt chào tạm biệt Cố Tích Triều, sau đó kéo Biên Quan Nguyệt lên xe phóng đi.
Cố Tích Triều bất đắc dĩ cười, Thẩm Yến và Biên Quan Nguyệt đúng là oan gia ngõ hẹp.