← Quay lại trang sách

Chương 48

Về nhà của bọn họ, chứ không phải cái nhà mà mẹ cô độc đoán quyết định.

Lời này của Chu Hoài Cẩn nói ra có chút ý như kiểu cởi giáp khải hoàn, Cố Tích Triều nghe thấy lời anh, lại nghĩ đến mấy chiến sĩ ở nhà bếp ủ rũ lúc nãy, không khỏi giật mình: "Anh thua rồi à?"

Nếu không, sáng sớm tinh mơ bọn họ bày ra vẻ mặt đó là có ý gì? Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một khả năng này thôi.

Chu Hoài Cẩn đưa ngón tay ra, xoa xoa sống mũi cao thẳng của Cố Tích Triều một cách cưng chiều, bất đắc dĩ nói: "Em không tin tưởng thực lực của anh đến vậy sao, quân đội của anh thắng rồi, thắng rất vang dội."

Không phải Cố Tích Triều nghi ngờ thực lực của Chu Hoài Cẩn, chỉ là sợ anh đang cố gắng an ủi cô. Cô quay đầu lại, chỉ vào mấy chiến sĩ ở nhà bếp đang nhìn bọn họ từ xa.

"Nhưng sáng sớm bọn họ trông có vẻ rất buồn bã, như thể vừa thua trận vậy."

Chu Hoài Cẩn cười đắc ý: "Đúng là bọn họ thua trận mà, không cần quan tâm đ ến bọn họ, chúng ta đi thôi."

Cố Tích Triều bị Chu Hoài Cẩn kéo lên xe, cả người vẫn còn mơ màng, không hiểu ý anh là gì.

Chu Hoài Cẩn vừa lùi xe vừa giải thích với cô: "Em thật ngốc, bị người ta bắt cóc, bắt làm con tin vậy mà còn không biết."

Cố Tích Triều trợn tròn mắt, mơ màng nhìn Chu Hoài Cẩn.

"Em vẫn luôn ở bộ phận hậu cần của quân đỏ, anh là quân xanh, có người lợi dụng em để gài bẫy anh đấy."

Cố Tích Triều nghe xong, cả người ngơ ngác, nhưng lại như hiểu ra điều gì đó, thì ra hôm đó khi cô vừa nhìn thấy đội quân kia đã tự giới thiệu bản thân, chính là tự mình đưa tay cho người ta dắt.

Cô vừa thoát khỏi Mạnh Vãn, lại bị đối thủ của Chu Hoài Cẩn giam giữ.

Nghĩ đến đây, Cố Tích Triều cảm thấy mình thật sự là một đứa ngốc.

Trên sa mạc không có nhiều xe cộ, Cố Tích Triều nhân cơ hội đưa đầu ra dụi vào mặt anh: "Vậy còn anh? Anh có bị uy ***** không?"

Chu Hoài Cẩn nghĩ ngợi một chút, nghiêm túc đáp: "Có."

Lúc đó anh đang ở sở chỉ huy, nhận được điện thoại của Lâm Mộc, không ngờ Lâm Mộc lại nói với anh chuyện này.

Sau khi nghe xong, gân xanh trên thái dương anh giật giật.

Chỉ là Chu Hoài Cẩn hiểu rõ nhân phẩm của Lâm Mộc, cũng tin tưởng vào quy định của quân đội, Lâm Mộc sẽ không vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, mà quy định của quân đội cũng không cho phép xảy ra chuyện vi phạm quy định như vậy.

Cho nên sau khi Cố Tích Triều bị Lâm Mộc giam giữ, ảnh hưởng duy nhất chính là thúc đẩy tiến độ diễn tập, anh phải nhanh chóng kết thúc trận chiến, hoàn thành nhiệm vụ diễn tập để đi gặp cô.

Nếu như Cố Tích Triều không đến, cũng không biết anh và Lâm Mộc phải giằng co đến bao giờ.

Về nhà của bọn họ, chứ không phải cái nhà mà mẹ cô độc đoán quyết định.

Lời này của Chu Hoài Cẩn nói ra có chút ý như kiểu cởi giáp khải hoàn, Cố Tích Triều nghe thấy lời anh, lại nghĩ đến mấy chiến sĩ ở nhà bếp ủ rũ lúc nãy, không khỏi giật mình: "Anh thua rồi à?"

Nếu không, sáng sớm tinh mơ bọn họ bày ra vẻ mặt đó là có ý gì? Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một khả năng này thôi.

Chu Hoài Cẩn đưa ngón tay ra, xoa xoa sống mũi cao thẳng của Cố Tích Triều một cách cưng chiều, bất đắc dĩ nói: "Em không tin tưởng thực lực của anh đến vậy sao, quân đội của anh thắng rồi, thắng rất vang dội."

Không phải Cố Tích Triều nghi ngờ thực lực của Chu Hoài Cẩn, chỉ là sợ anh đang cố gắng an ủi cô. Cô quay đầu lại, chỉ vào mấy chiến sĩ ở nhà bếp đang nhìn bọn họ từ xa.

"Nhưng sáng sớm bọn họ trông có vẻ rất buồn bã, như thể vừa thua trận vậy."

Chu Hoài Cẩn cười đắc ý: "Đúng là bọn họ thua trận mà, không cần quan tâm đ ến bọn họ, chúng ta đi thôi."

Cố Tích Triều bị Chu Hoài Cẩn kéo lên xe, cả người vẫn còn mơ màng, không hiểu ý anh là gì.

Chu Hoài Cẩn vừa lùi xe vừa giải thích với cô: "Em thật ngốc, bị người ta bắt cóc, bắt làm con tin vậy mà còn không biết."

Cố Tích Triều trợn tròn mắt, mơ màng nhìn Chu Hoài Cẩn.

"Em vẫn luôn ở bộ phận hậu cần của quân đỏ, anh là quân xanh, có người lợi dụng em để gài bẫy anh đấy."

Cố Tích Triều nghe xong, cả người ngơ ngác, nhưng lại như hiểu ra điều gì đó, thì ra hôm đó khi cô vừa nhìn thấy đội quân kia đã tự giới thiệu bản thân, chính là tự mình đưa tay cho người ta dắt.

Cô vừa thoát khỏi Mạnh Vãn, lại bị đối thủ của Chu Hoài Cẩn giam giữ.

Nghĩ đến đây, Cố Tích Triều cảm thấy mình thật sự là một đứa ngốc.

Trên sa mạc không có nhiều xe cộ, Cố Tích Triều nhân cơ hội đưa đầu ra dụi vào mặt anh: "Vậy còn anh? Anh có bị uy ***** không?"

Chu Hoài Cẩn nghĩ ngợi một chút, nghiêm túc đáp: "Có."

Lúc đó anh đang ở sở chỉ huy, nhận được điện thoại của Lâm Mộc, không ngờ Lâm Mộc lại nói với anh chuyện này.

Sau khi nghe xong, gân xanh trên thái dương anh giật giật.

Chỉ là Chu Hoài Cẩn hiểu rõ nhân phẩm của Lâm Mộc, cũng tin tưởng vào quy định của quân đội, Lâm Mộc sẽ không vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, mà quy định của quân đội cũng không cho phép xảy ra chuyện vi phạm quy định như vậy.

Cho nên sau khi Cố Tích Triều bị Lâm Mộc giam giữ, ảnh hưởng duy nhất chính là thúc đẩy tiến độ diễn tập, anh phải nhanh chóng kết thúc trận chiến, hoàn thành nhiệm vụ diễn tập để đi gặp cô.

Nếu như Cố Tích Triều không đến, cũng không biết anh và Lâm Mộc phải giằng co đến bao giờ.