CHƯƠNG 3
“Thu nạp.”Đó là từ mà bọn tôi dùng để chỉ việc hấp thụ ADN của một con vật.
Tôi thu nạp con cá sấu, tức là hấp thụ ADN của nó vô hệ thống của mình, biến nó thành một phần của bản thân tôi. Và trong quá trình thu nạp ấy, thường thường con vật trở nên yên lặng đờ đẫn.
Cái đuôi của con cá sấu ngưng quất.
Nó ngưng tìm cách hất tôi xuống đất. Nhưng nó quay đầu lại và nhìn tôi trừng trừng với một con mắt nham hiểm. Và tôi biết là hoà bình sẽ hổng kéo dài đâu.
Nhưng có điều gì đó khác lạ cũng xảy ra trong cùng lúc ấy.
Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bụng mình nhộn nhạo trong khi thu nạp. Nhộn nhạo như lúc uống nhằm sữa đã bị hư hay cái gì đó đại loại thế, đồng thời lại cảm thấy da mình râm ran như bị bao nhiêu cây ghim nóng châm vô.
Tuy nhiên bụng dạ và đầu dây thần kinh khó chịu chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi lúc này.
Tôi lăn ra khỏi con cá sấu, chun vô bên cạnh thằng bé trong cái hốc. Trên trán nó có một vết cắt đẫm máu. Thằng nhóc trước đó bất tỉnh giờ đã bắt đầu động đậy và rên rỉ.
Chỉ vài giây nữa thôi, trạng thái yên bình do sự thu nạp ADN sẽ chấm dứt và con cá sấu bự kia sẽ tỉnh lại. Những chiếc răng cửa của nó chỉ cách thằng nhóc có ba mươi centimet.
Tôi nghe thấy những tiếng la hét từ phía trên.
Người ta đổ xô tới để cứu nạn. Nhưng họ không tới kịp được đâu. Thậm chí họ còn không nhìn thấy chúng tôi bị khuất trong cái hốc kia mà.
“Nào Rachel,” tôi tự bảo mình.“Tập trung. Làm thiệt lẹ nha!”
Tôi cảm thấy những biến đổi hầu như bắt đầu ngay lập tức.
Tôi thấy da tay mình trở màu xanh vàng, rồi xanh đen và bắt đầu nứt nẻ như đáy bùn của một cái hồ khô cạn, nứt thành những miếng lớn, không đều nhau. Những vết nứt nẻ chạy lan trên hai cánh tay tôi và dọc lưng tôi, cả phía trên lẫn phía dưới.
Tôi cảm thấy da mình dày cui lên và khô ròn khắp trên lưng. Ở mặt bụng, da có mềm hơn, nhưng vẫn khá cứng. Cột xương sống của tôi giãn dài ra, dài ra mãi, tạo thành những tiếng động như sợi thừng bị căng quá mức. Và chân tay tôi co ngắn lại.
Chân tôi co ngắn quá lẹ làm cho tôi không đứng vững được nữa. Tôi té sấp mặt xuống cát.
Con cá sấu bự vẫn trừng mắt ngó tôi.
Thằng bé đã tỉnh hẳn. Hai mắt nó chớp chớp, chân tay ngọ nguậy.
Khi thằng bé cử động, tôi thấy hai mắt của con cá sấu quay nhìn nó hau háu. Con cá sấu đã trở lại với con mồi của mình.
Bây giờ mặt tôi bắt đầu nhọn ra. Nhọn ra như một cái mụn quái dị. Răng và nướu của tôi ngứa ngáy khó tả khi những cái răng mới mọc thêm và những cái răng cũ dài ra.
Chẳng mấy chốc tôi đã có thể nhìn thấy cái mõm màu xanh đầy vảy của mình mọc dài trước mặt. Nó dài một cách khó tin, và tôi đã có thể cảm nhận mãnh lực ghê gớm của hai cái hàm này.
Được rồi, Rachel, hãy sẵn sàng! Tôi tự cảnh báo với mình.
Tôi biết điều gì sẽ tới liền giờ.
Khi những biến đổi sinh lý đã hoàn chỉnh, trí óc của loài cá sấu sẽ trỗi lên.
Đó là một phần của việc biến hình. Trí óc và bản năng của con vật tồn tại cùng với trí óc và tư tưởng của chính bản thân bạn. Và đôi khi rất khó kiểm soát.
Đôi khi hầu như không thể kiểm soát nổi.
Trí óc của cá sấu không ập liền vô tôi. Nó không làm bất cứ cái gì một cách vội vã. Nó chậm rãi. Thiệt chậm rãi.
Nhưng nó chậm theo lối của một chiếc tàu chở dầu khổng lồ có thể chạy chầm chậm nhưng không thể ngừng lại được. Nó lăn về phía tôi một cách cực kỳ giản dị. Chẳng suy nghĩ rắc rối gì hết. Chẳng chút hồ nghi. Chỉ có cái đói là động cơ. Chỉ có cái đói thôi.
Tôi cảm thấy nó sôi sùng sục bên trong đầu mình như một trái núi lửa đang từ từ chuyển động.
Kháng cự!
Nhưng trí óc của cá sấu đã tiến hoá hàng triệu năm trước khi những con khỉ đầu tiên đu đưa trên cây. Trí óc của cá sấu đã sống sót mà không thay đổi, trong khi loài khủng long bị tiêu vong và những con chim đầu tiên bay lên. Trí óc ấy lâu đời lắm. Lâu đời, đơn giản và rõ ràng, nó đang lan khắp trong tôi, quét những tư tưởng mỏng manh của con người qua bên cạnh.
Con cá sấu biết hai điều.
Nó có một con mồi: thằng bé con kia. Và một kẻ thù: con cá sấu bự khác.
Đôi mắt tôi nhìn ra hai bên đầu mình. Hình ảnh nhìn thấy rõ ràng, không khác con mắt người của chính tôi nhiều lắm. Tôi có thể nhìn được gần như khắp xung quanh mình một lượt. Ngay sau lưng tôi, ở bên tay trái, có con vật gì đó đang vật vã và rên rỉ. Tôi có thể thực sự ngửi được cả mùi máu trong huyết quản của nó. Tôi cảm thấy được hơi nóng của nó nữa kìa.
Ngay trước mặt tôi là một con cá sấu bự. Giống y như tôi. Nó cũng đang nhòm ngó cùng một con mồi.
Một đẳng thức đơn giản: hai con cá sấu cùng kích cỡ nhòm ngó một con mồi. Hoặc là phải chiến đấu với con cá sấu kia, hoặc là lao vô con mồi trước khi kẻ thù kịp hành động, hoặc là quay đầu biến cho lẹ.
Tôi quay sang bên trái, lẹ như một con rắn.
Tôi há rộng hai hàm tới mức mõm của chính tôi che khuất một phần con mồi. Chỉ một giây nữa là tôi sẽ khép hàm trên người thằng bé đang quằn quại rên rỉ kia và…
Bỗng, một chuyển động đột ngột!
Tôi bị tấn công!
Con cá sấu bự lao vô tôi với tốc độ kinh hoàng.
Tôi quất đuôi và quay lại đón nó. Đà quay làm tôi trượt từ bờ cát xuống nước. Nước! Bây giờ thì hai con cá sấu đã có thể thực sự di chuyển!
Con kia lặn xuống, tìm cách lòn bên dưới tôi để đâm thủng cái bụng dưới hơi mềm của tôi. Tôi quằn quại và lăn đi. Một cái đuôi quất qua lòng nước đục. Tôi đớp một cái.
Phải! Hai hàm của tôi khép lại trên một vật và nghiến chặt.
Thế rồi tôi thấy đau!
Đột ngột đau xé thịt ở chân trái đằng sau. Máu loang mặt nước. Con cá sấu kia đớp trúng chân tôi. Tôi đớp trúng đuôi nó. Hai con quậy nước sủi ngầu bọt, quần tròn vào nhau và nghiến chặt hai hàm trên người nhau.
Từ từ, từ từ, giống như đang leo lên khỏi một lòng giếng, tôi cảm thấy trí óc của chính mình, trí óc của Rachel, bắt đầu nổi lên trở lại.
Tôi bị kiệt sức và choáng váng vì phải chống cự lại bộ óc của con cá sấu. Nó có năng lực tập trung hoàn toàn. Nó có sức mạnh của sự đơn giản cùng cực. Nó giết, nó ăn, và hổng quan tâm chuyện gì khác.
Chúng tôi lăn lộn một cách điên khùng trong lòng nước nông choèn, hai con cá sấu giống nhau về mặt di truyền học đang chiến đấu để giành sự thống trị. Uýnh lộn để coi cái hàm mạnh mẽ nào sẽ được ngoạm vô người thằng bé con kia.
Tôi nhìn thấy loang loáng hình ảnh những người xem kinh hoàng ở trên kia. Loang loáng hình ảnh thằng bé đang bò đi. Loang loáng hình ảnh những con cá sấu khác đang trườn xuống nước. Chúng hy vọng vớ được thằng bé trong khi hai con bự đang mắc uýnh nhau.
Tôi cần phải chiến thắng để sống sót.
Và tôi cần chiến thằng thiệt lẹ để cứu thằng bé.
Tôi sử dụng tới cái mà loài cá sấu hổng rành lắm. Tôi suy nghĩ. Tôi sử dụng trí thông minh của tôi.
Tôi nhả cái đuôi trong mõm mình ra và cùng lúc ấy gom hết sức vung chân sau về phía trước.
Động tác ấy tạo hiệu quả của một cú bắn ná.
Con cá sấu thù địch bay về phía sau, phơi cái bụng tái lợt của nó ra, và tôi húc vô đó vừa mạnh vừa lẹ.
Nó lăn ra xa, thua cuộc.
Tôi xoay người qua phía tay mặt, cắt đường những con cá sấu đang tiến về phía thằng bé.
Rồi tôi chạy lên bờ cát, lao vô cái hốc, tránh khỏi tầm nhìn của đám đông bên trên kia. Thằng bé kinh hãi lui lại.
Tôi không còn sự lựa chọn nào nữa. Đành phải cầu may thôi. Tôi nói với thằng bé bằng ý nghĩ.
May mắn sao, đó là một chú nhóc tuyệt vời.
Chú đủ nhỏ để hổng thắc mắc vì sao một con cá sấu lại biết nói chuyện với mình.
Chú trèo lên lưng tôi như thể tôi là một con ngựa non vậy đó.
Tôi trườn xuống nước và chở chú nhóc qua chỗ đống đá tảng… Chú nhóc có thể trèo lên đấy và được an toàn. Tụi cá sấu có thể làm nhiều chuyện, nhưng chúng không biết trèo.
Tôi chạy trở lại hốc tường và hoàn hình người đúng lúc nửa tá huấn luyện viên, trang bị súng bắn tên tẩm thuốc mê và lưới, ào tới.
Chú nhóc đã an toàn.
Tôi cũng an toàn.
Ngay cả con cá sấu bự cũng ổn sau khi được phẫu thuật sơ sơ.
Vậy là, cuối cùng, đó cũng là một chuyến dã ngoại khá tuyệt vời.