← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Chúng tôi bay xuống giữa bãi đá và hoàn hình.

Đó là một khoảng nhỏ đẹp mắt, xung quanh chúng tôi là những khối đá dựng cao và dưới chân là cát khô, sạch. Chúng tôi hoàn toàn được che khuất khỏi tầm nhìn của bất kỳ người nào đi tới từ bất cứ hướng nào.

Tobias đậu xuống nghỉ bên cạnh trong khi Marco, Rachel và tôi trở lại hình dạng người của mình. Dĩ nhiên, cũng như mỗi lần hoàn hình, chúng tôi hiện ra trong bộ đồ biến hình, chân đi đất.

Trời nắng gay gắt, nhưng chúng tôi hầu như hoàn toàn ở trong bóng mát. Một làn gió ấm thổi qua, vi vu giữa những tảng đá.

“Những gì tụi mình cần bi giờ là một bữa ăn picnic,” Marco nói. “Tobias! Vùđi kiếm cho tụi này mấy con chuột béo hay cóc thơm coi.”

Tobias lạnh lùng đáp.

“Yaaaaa!” Marco hét tướng và nhảy nhổm lên, tay đánh bôm bốp vào mông.

Một con rắn màu đen nhỏ xíu trườn khỏi bao cát ấm áp mà Marco vừa ngồi lên.

“Tui bị rắn cắn! Tui sắp ngủm rồi! Một con rắn chuông cắn vô mông tui!”

Tobias cười.

“Làm gì có rắn nào vô hại,” Marco lầm bầm.“Nhưng bồ phải mở to đôi mắt diều hâu của bồ ra nếu có một con rắn chuông bò tới chỗ tui đó nghen.”

Tobias tuyên bố long trọng.

“Tụi mình biến hình tiếp đi chứ,” Rachelđề nghị.“Khỏi cần nghỉ đi. Mình thấy khỏe lắm.”

“Có cần phải gấp vậy không?” tôi hỏi.

Biến hình là công việc khá oải. Nó làm bạn mất sức lắm. Đôi khi chúng tôi buộc phải biến hình thiệt lẹ, chẳng cần nghỉ ngơi gì hết giữa các lần biến hình. Nhưng làm vậy chẳng hay ho gì. Bạn sẽ cảm thấy phấn chấn hơn nhiều nếu như có được một lúc xả hơi.

Rachel nhún vai.“Không. Chẳng gấp gì.” Nhỏ nhón chân rướn mình lên ngó quanh bãi đá. Làn gió vi vút thổi xõa tóc xuống mặt nhỏ.“Trông cứ như một cảnh trong bộ phim Viễn Tây thời xưa vậy đó. Các chàng cao bồi tốt nấp trên núi để tránh bọn cao bồi xấu. Cái tụi mình cần bi giờ là súng sáu và súng trường…”

CLIC-CLIC!

…> Tobias la lên.

CLICK-CLIC! CLIC-CLIC!

Âm thanh ấy làm tôi cứng người. Tôi đã nghe thấy nó trong đời thực rồi, và nghe trên tivi hàng ngàn lần luôn. Không thể lầm được. Đó là tiếng những khẩu súng lên đạn.

Tôi ngước lên và thấy trên cao, chĩa thẳng xuống đầu chúng tôi, là những họng súng tự động đen xì.

Mải ngó trân trân các khẩu súng, mất vài giây tôi mới để ý là có những người cầm súng. Họ mang nón sắt lợp vải ngụy trang. Ngụy trang màu nâu vàng và màu be tiệp với môi trường hoang mạc. Đồng thời đồng phục của họ cũng ngụy trang theo lối hoang mạc như vậy.

Những gương mặt chẳng lấy gì làm thân thiện.

Một trong số những người lính đứng dậy và chống tay vô háng.“Được lắm. Ba đứa chúng bay nằm xuống, úp mặt xuống cát, hai tay đan sau gáy.”

Tôi nghĩ,bađứa? Dĩ nhiên rồi! Họ ngỡ Tobias là một con diều hâu.

“Nhưng chúng tôi có làm gì đâu nào,” Rachel phản đối, giọng y hệt cái lúc má của Rachel bắt quả tang hai đứa tôi chun vô phòng của bà lục lọi quần áo để mặc thử…

“Các người đã xâm nhập bất hợp pháp vô một vùng cấm thuộc tài sản nhà nước,” người đàn ông nói.“Trung sĩ! Khám coi chúng có vũ khí hay hàng lậu gì không. Và ai đó đuổi con diều hâu bự ở đàng kia đi. Nó cứ nhìn ta trừng trừng vậy đó.”

“Tuân lịnh Trung úy.”

Tobias vừa nói vừa dang cánh bay đi.

“Bồ có nghe không đó, Marco,” Rachel thì thào và nháy mắt.“Cứ như bồ thường là ngon đấy.”

Lẽ tự nhiên Rachel hoàn toàn chẳng sợ hãi gì hết. Nhỏ có biết sợ là gì đâu, còn tôi thì sợ lắm…

Những người lính nhảy từ trên các tảng đá xuống và nhanh nhẹn lục soát chúng tôi trong khi chúng tôi nằm sấp mặt xuống cát. Cuộc lục lọi diễn ra mau chóng vì chúng tôi chỉ mang trên người có bộ đồ biến hình thôi mà.

“Xong rồi, đứng lên. Mang giày dép vô,” viên trung úy ra lịnh.

Tôi nhăn mặt. Giày dép! Ôi trời, làm sao chúng tôi có thể giải thích đây.

“Hổng có giày dép, thưa trung úy!” viên trung sĩ báo cáo.

Tôi thấy mặt viên trung úy cau lại.“Ê. Chờ một phút đã. Từ đường lộ vô đây phải trên năm kilomet lận. Làm thế nào các người tới được chỗ này mà hổng mang giày dép gì ráo trọi? Mà cả ngày hôm nay đâu có chiếc xe nào chạy trên lộ. Làm sao các người tới đây được kia chứ?”

Tôi ngó Rachel. Rachel ngó Marco. Marco ngoác miệng nói,“Bọn người Sao Hỏa mang tụi này tới, thưa Trung úy. Tụi này bị những người ngoài Trái Đất quăng xuống đây đó mà.”