CHƯƠNG 1
Tôi nhập một dãy những ký tự và số - mật mã của tôi. Tôi di chuyển con trỏ đến ký hiệu“Đăng nhập”. Tôi nhấp chuột và chờ modem khởi động.
Tôi tên là Jake. Chỉ một từ Jake thôi. Tôi không thể nói cho các bạn biết họ của tôi được.
Tên đăng ký trên mạng của tôi là Bball24. Ít ra thì, cái tên này cũng khá gần với tên trên mạng thực sự của tôi. Ngay cả việc cho các bạn cái tên này, tôi cũng phải hết sức cẩn trọng. Đấy, chẳng có gì an toàn trước bọn Yeerk cả. Tôi mà có thể cho các bạn biết tên đăng ký trên mạng thật của tôi, thì bọn chúng cũng có thể lần ra tôi mất thôi.
Nói về Jake và Bball24 chỉ được có nhiêu đó thôi.
Tất cả các bạn người của tôi ơi, các bạn có muốn biết ý nghĩa cái tên trên mạng của tôi là gì không? Thế này nhá, tôi từng chơi bóng rổ. Tôi đã cố hết sức mà không được gia nhập vào đội tuyển của trường. Điểm số cao nhất mà tôi ghi được trong một trận đấu chưa bao giờ tới 24 điểm, vì vậy Bball24 chung quy là: bóng rổ, 24 điểm. Bây giờ thì bóng rổ chẳng còn có nghĩa lý gì với tôi nữa cả, không phải do tôi không được nhận vô đội tuyển, mà chỉ vì giờ đây tôi đang tham dự vào một trò chơi gay cấn hơn nhiều.
Tôi là một Animorph - Người hóa thú. Đó là cái tên do thằng bạn chí cốt - Marco - của tôi nghĩ ra, ấy, các bạn chẳng tìm thấy nó trong bất cứ cuốn tự điển nào đâu. Từ này được ghép và rút gọn từ hai từ“thú vật” và “biến hóa”. Một người ngoài hành tinh trong cuộc chiến bảo vệ Trái Đất trước khi chết đã trao cho tụi tôi quyền năng hóa thú đó. Tụi tôi có thể biến thành bất cứ một loài thú nào sau khi chạm tay vào nó và thu nạp ADN của nó. Tụi tôi dùng quyền năng này để chiến đấu chống lại bọn Yeerk - kẻ đang xâm lăng Trái Đất.
Yeerk - lại một từ nữa bạn không thể tìm thấy trong tự điển. Nhưng từ này có một thực nghĩa thật là khủng khiếp. Yeerk là một loài sên ký sinh. Chúng sống trong não của những loài khác. Chúng trú ngụ trong não người Taxxon, Hork-Bajir, Gedd, và có thể trong não của một vài người Leeran. Và, xui xẻo thay cho tất cả những loài còn tự do trên dải Ngân hà, có một tên Yeerk đang sống trong não của một người Andalite. Chúng cũng sống trong não của loài người, tụi tôi gọi chúng là: Kẻ Mượn xác. Đó là kẻ không còn là một con người thực sự nữa. Anh ta là nô lệ của tên Yeerk trong đầu mình. Đã có bao nhiêu người trở thành Kẻ Mượn xác rồi? Tụi tôi cũng không biết nữa. Cơ mà nhiều lắm. Anh Tom của tôi là một kẻ Mượn xác. Mẹ của Marco, thầy Hiệu phó trường tôi cũng thế. Tụi tôi đã gặp những tên Mượn xác là cảnh sát, là thầy giáo, và thậm chí có cả một ngôi sao truyền hình cũng muốn trở thành kẻ Mượn xác, chỉ vì tính hiếu kỳ.
Bọn chúng ở khắp mọi nơi và có thể là bất cứ người nào.
Và đó chính là lý do tại sao tụi tôi chiến đấu chống lại chúng. Đó là lý do tại sao tụi tôi chịu trải qua mấy quá trình biến đổi kinh hoàng thành thú vật hết lần này tới lần khác. Bởi vì, những con thú chúng tôi đội lốt chính là những vũ khí duy nhất tụi tôi có để chiến đấu.
Tôi kết nối mạng với tốc độ 38.400 bit. Tôi cầu có một cái modem tốc độ nhanh hơn, nhưng cái này cũng đã khá hơn cái cũ của tôi - 14,400 bit - rồi. Một vài lời mời xuất hiện trên màn hình. Nào là, bạn có muốn có một thẻ visa Mạng Truyền Thông Hoa Kỳ không, nào là bạn có muốn mua chương trình diệt virus mới không. Tôi trả lời“không” hết.
“Bạn có thư,” máy tính thông báo với một giọng hồ hởi như thể nó rất quan tâm đến việc tôi có thư vậy. Tôi nhấp chuột vào biểu tượng mở thư, 3 cái. Một cái là thư gửi kiểu dây chuyền. Tôi quẳng vào thùng rác. Một cái được gửi từ một thằng cha nào đó cho rằng tôi quan tâm đến chính trị. Nó đề cập đến mấy cái lý thuyết âm mưu ngu ngốc nào đó. Tôi cũng liệng luôn. Cái thứ 3 được gửi từ“Cassie98.” Tôi mở thư và đọc.
“Jake, bồ là người đàn ông của mình. Mình thích đôi bờ vai rộng, cặp mắt nâu sắc sảo của bồ. (Mắt tôi màu nâu sao?) Nhưng hơn tất cả, mình thích cái cách lãnh đạo đậm chất nam nhi đại trượng phu của bồ. Mình thấy bồ giống như một biểu tượng Clint Eastwood[1]mới vậy. Mình nhất định phải có được bồ cho riêng mình. Ký tên, Cassie. XXX”
Tôi thở dài. Marco, không còn ai khác. Cassie chẳng mấy khi lên mạng, chưa bao giờ gửi thư điện tử, và chắc chắn sẽ chẳng bao giờ gửi một bức thư ngu ngốc như thế cho tôi. Ngượng ấy mà. Còn đây đúng là sản phẩm của Marco, nó dùng một trong một lốc cái tên trên mạng để gửi thư cho tôi.
Tôi nhấp vào dòng chữ“Tạo thư mới”.Sau vài phút đắn đo chọn ý, tôi bắt đầu gõ.“Cassie à, bồ cũng biết là mình thích bồ mà. Nhưng mình đã thề rằng không dính dáng gì tới bất kỳ cô gái nào cho tới khi có ít nhất một cô gái thích cậu bạn chí cốt Marco của mình. Mà tụi mình đều biết, chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra, nên mình nghĩ chuyện tụi mình sẽ chẳng bao giờ tiến triển đâu. Ký tên, Jake.”
Tôi gửi thư, khá hài lòng với bản thân. Marco chắc hẳn sẽ cười ngặt nghẽo khi đọc thư. Marco luôn luôn tìm kiếm ra cái hài hước trong bất cứ tình huống nào, nó chẳng để tâm đến trò đùa của tôi đâu. Nó biết đó chỉ là giỡn chơi thôi.
Tôi chuẩn bị đăng xuất, vì như thường lệ, thực sự tôi nghĩ chẳng có việc gì mà phải lên mạng lâu. Thế nhưng, hôm nay, trời xui đất khiến làm sao mà tôi lại nhấp chuột vào biểu tượng“Internet”và lướt web. Trong khoảng trắng yêu cầu thông tin cần tìm, tôi gõ chữ“Yeerk”. Tôi nhấp chuột vào ô“Tìm kiếm”. Chỉ mất có vài giây, máy tính sẽ cho lời giải đáp ngay. Tôi đoán sẽ chẳng có thông tin nào hiện lên cả vì từ khóa tôi gõ“Yeerk” làm gì có trongtự điển. Nhưng, thật không thể tưởng tượng nổi, trên màn hình hiện lên kết quả máy tìm được. Chỉ có một dòng duy nhất. Tôi nhấp chuột vào đường dẫn đến trang web có chứa thông tin về“Yeerk”. Thế rồi, đột nhiên, tôi nhận ra Hội Animorphs không hề đơn độc như tụi tôi tưởng.
“Có trang chủ của bọn Yeerk thiệt hả?”Marco ngờ vực hỏi tôi khi cả hội Animorphs tụ họp quanh cái máy tính đời mới nhất ở nhà nó.“Chúng nhét gì trênđó vậy? Hình chụp những con sên Yeerk à? Hay là đường dẫn tới một trang Web khác của những kẻ xâm lăng ngoài Trái Đất; hay là dẫn tới trang quảng cáo bộ sưu tập những chủng người ngoài hành tinh trên Yahoo?“
Công việc của ba Marco liên quan đến máy tính, nên dàn máy của Marco luôn là đời mới nhất và chiến nhất. Chí ít là tính theo chuẩn mực của loài người. Ax đang ở cùng với tụi tôi, trong dạng người. Ax tên thật là Aximili-Esgarrouth-Isthill. Ảnh là người Andalite. Cơ thể ảnh là sự phối hợp giữa hươu, người và bọ cạp, lông màu xanh dương và có thêm hai cặp mắt phụ trên hai cần cuống của ảnh.
“Sao nó chạy chậm quá vậy? Châmmmm. Chậm?” Ax dài giọng hỏi.
Tôi quên không nói với các bạn rằng dạng nguyên thủy của người Andalite không có miệng. Khi Ax biến thành người, có miệng, ảnh rất khoái chơi đùa với âm thanh. Mấy đứa tụi tôi rất khó chịu với trò đùa của ảnh, nhưng, có sao đâu, ai mà chẳng có lỗi lầm.
“Nè, chàng trai vũ trụ, đây là loại modem nhanhnhấtà nhe,“ Marco biện bạch.“Năm mươi sáu ngàn bít mỗi giâylận đó.”
“Năm mươi sáu ngàn? Chưa được một triệu hả? Một chịu. Chiệu.” Ax phá lên cười.“Tôi khoái từ này quá. Cái miệng người của tôi phát âm nó thấy đã gì đâu ấy.”
Rachel đảo tròn cặp mắt.“Phải đấy, đó đúng là một âm thanh tuyệt diệu. Thi thoảng mình chỉ nằm dài trên giường 6-7 giờ đồng hồ mà chẳng động tay động chân gì cả ngoài việc phát âm từ‘triệu’đó.”
Ax không hề mắc lỡm Rachel.“Bồ đang nhạo mình, phải không?”
“Nhạo. Nhạ ạo. Ạo…đúng thế đấy Ax.” Rachel nói nhưng lại vừa cười váng lên theo cái kiểu chẳng nhạo báng tẹo nào vừa lắc lắc cái đầu, khiến cho những lọn tóc vàng hoe của nhỏ bay bay nhè nhẹ.
Rachel là em họ tôi, nên tôi chẳng hề có ý niệm gì về sắc đẹp của nó, trong khi ai cũng thừa nhận nó đẹp. Nhỏ không những chỉ đẹp, mà nhỏ còn luôn được coi là tâm điểm của mọi sự chú ý. Tuy nhiên, Rachel không chỉ có mỗi vẻ đẹp bên ngoài đâu nhé. Tôi biết, điều tôi nói nghe có vẻ tiểu thuyết, hay như trong mấy trò chơi kiếm hiệp, nhưng Rachel đúng là một chiến binh. Tôi không hình dung nổi nhỏ sẽ trở thành người như thế nào nếu như cuộc chiến với bọn Yeerk không bao giờ diễn ra. Nhưng khi cuộc chiến nổ ra, ngay lập tức Rachel tìm thấy chỗ đứng của mình trong vũ trụ, như thể đó là một định mệnh của nhỏ vậy, các bạn ạ. Về cá nhân tôi, tôi không nhận thức theo cách đó. Tôi rất sung sướng nếu được trở lại làm một thằng bé bình thường. Tôi không biết Rachel thì sao, có cái gì đó rất mãnh liệt ẩn sau vẻ đẹp của nhỏ.
“Thôi nào, ngó qua cái trang web trứ danh ấy coi sao,” Tobias nói. “Mình còn phải về sớm vì có mấy tay đang định chuyển đến khu rừng thưa của mình. Mình phải ở đó để bảo vệ chủ quyền nữa chứ.”
“Một conđuôi đỏkhác hả?” Cassie hỏi.
Tobias hất cái đầu về phía Cassie, bộ dạng y chang một con chim đanghất mỏ.”Đúng. Và nó dữ dằn ghê lắm…”
Cậu bạn Tobias đang đứng đó không còn là cậu Tobias mà tôi đã gặp lần đầu tiên nữa, khi đó, Tobias đang bị mấy thằng du côn trong trường dúi đầu vào trong bồn cầu. Đúng là một ảo giác. Tobias đã phá vỡ quy tắc quan trọng nhất của thuật biến hình: Không bao giờ được ở trong lốt hình biến quá hai giờ, nếu bất tuân, bạn sẽ bị kẹt trong lốt hình biến đó mãi mãi.
Bây giờ Tobias là một chú diều hâu đuôi đỏ. Cậu ấy sống, săn mồi và ăn uống như diều hâu. Nhưng, nhờ người Ellimist, Tobias cũng đã khôi phục lại được khả năng biến hình của mình, và hình dạng người ngày xưa của cậu ấy là một trong những lốt hình biến. Nếu cậu ấy ở lại trong lốt người quá hai tiếng, cậu ấy sẽ trở thành người vĩnh viễn và đồng thời cũng mất luôn khả năng biến hình. Thế cơ mà, Tobias lại muốn chiến đấu cùng chúng tôi, nên cậu ấy đã chọn cho mình cuộc sống của một chú diều hâu.
Tobias là đứa trải qua nhiều biến đổi nhất trong nhóm chúng tôi, là đứa bị thiệt thòi hơn cả, và cũng hy sinh nhiều nhất nữa…
“Rồi đó, nó đây nè,” tôi nói khi trang webđã nạp đầy màn hình.
Cassie khom xuống tôi để nhìn rõ hơn.
“Trang web này làđể cảnh báo cho thế giới về mối đe doạ của bọn Yeerk! Đây hổng phải chuyện đùa đâu nha. Nghiêm trọng đấy! Cực kỳ nghiêm trọng!”
Tôi quay nhìn Cassie.“Bồ thấy chưa? Có chữ Yeerk nè.Trang web về bọn Yeerk. Bồ tin nổi không vậy?”
Cassie lắc đầu.“Chuyện này lạ quá.”
Trang web có bốn biểu tượng“Lịch sử loài Yeerk”, “Những Người-Yeerk khả nghi”, “Về các loại Yeerk”, “Chat về loài Yeerk”.
“Bồ đã kiểm tra hết mấy mục này chưa vậy?” Tobias hỏi.
Tôi chưa kịp trả lời Marco đã chen vô“Bồ đã thanh lý‘bánh quy’ chưa đó?”
“Thanh lý bánh quy?”Cassie hỏi.“Bồ nói gì mà mình hổng hiểu…”
Marco nhăn mặt.“Bồ thiệt lạc hậu quá đó, Cassie.Bánh quylà để nhận dạng web browser đó. Nó có thể cung cấp một số thông tin về sử dụng như là tên trên mạng chẳng hạn.”
“Mình xoá sổ nó rồi”, tôi nói và nháy mắt với Cassie.
“Thanh lý bánh quy,”[2]Cassie lặp lại vẻ dè bỉu.“Mấy tay nghiền máy tính như mấy bồ sao khoái bịa ra mấy thuật ngữ nghe kỳ cục quá hà. Chỉ tổ làm cho những người bình thường cảm thấy…”
Nhỏ ngưng lại ở đó một lúc. Cassie chỉ tin tưởng vào những thực thể như con người hay con thú. Nhỏ đích xác không phải là một kẻ hâm mộ kỹ thuật cuồng nhiệt.
“Nè, bồ đã coi thấy gì vậy, Jake?” Marco chen vô hỏi tôi sau khi ném sang Cassie ánh mắt xem thường xen lẫn chút thương hại mà nhỏ này cố tình phớt lờ đi.
“Mìnhđã coi mục các loại Yeerk. Ở đó có cái hình vẽ gì không biết nữa, trông na ná như một tên Hork-Bajir. Nhưng lại có hai hình vẽ khác chẳng giống loại gì tụi mình từng biết cả…”
Tôi nhấp chuột và lập tức hình vẽ một tên Hork-Bajir hiện ra.
“Vẽ cũng không tệ nhỉ,” Rachel nhận xét.
“Rõ ràng là tay nào vẽ cái hình này phải biết tỏng tòng tong một tên Hork-Bajir thì trông như thế nào,“ Marco nói.
Các bức vẽ khác xuất hiện cái bụp trên màn hình. Một bức trông y như người vũ trụ trong bộ phim“Những cuộc đụng độ với loài thứ 3”.Hai bức còn lại trông như người Cardassian trong phim“Không gian sâu thẳm, tập chín” và như người Narn trong phim“Babylon, tập năm”.
“Chắc tay nào coi ti vi nhiều quá chứ gì,” Marco cười chế giễu.“Ax, anhđã thấyngười vũ trụ thứ thiệtnào giống mấy cái hình này chưa vậy?”
“Giống tấm hình này thì có đấy,” Ax chỉ vào bức vẽ một người vũ trụ gớm guốc giống như trong bộ phim“Những cuộc đụng độ”.“Đây là mẫu hình trưởng thành của một giống người có tên gọi là Skrit Na. Bọn Skrit khi trưởng thành trông hệt như một congián khổng lồvậy đó. Đây có thể là một tên Na. Chỉ có bọn Na mới đi rón rén trên bốn cẳng như thế.Roóng reéng.Anh tôi, hoàng tử Elfangor đã từng đụng độ với bọn Skrit Na này, nhưng ảnh không kể cho tôi nghe vụ đó. Còn các loài khác thì tôi không được biết.”
“Thế đấy, vậy câu chuyện này là sao,” tôi hỏi.
“Bức vẽ giống tên Hork- Bajir có thể là một sự trùng hợp,” Marco nói, “có thể nó là một sự hỗn hợp giữa các thông tin hư và thực, có thể nó làtác phẩm của kẻ nào đó biết rõ hơn Ax về bọn Yeerk và những giống mà chúng từng chinh phục.”
Cassie gật đầu đồng tình.“Một hỗn hợp giữa thật và giả hoặc là một sự trùng hợp cũng nên…”
"Một định nghĩa‘hỗn hợp giữa thật và giả’ trên mạng,” Rachelnói.“Như thực tế và ảo tưởng ngoài đời.”
“Nó cũng giống như cái gọi là‘Sự thật về bọn Yeerk’ vàđám Mượn xác Người. Có khi tụi nó không dùng khái niệm Mượn xác giống tụi mình,” tôi nói. “Một vài trong số đó có thể là người thật. Nhưng phần lớn đều là giả tạo hết. Mình nghĩ, nếu như tất cả các chính trị gia của nước mình đều là kẻ Mượn xác, bọn Yeerk chắc chắn là kẻ chiến thắng trong trận chiến này.”
Tôi tiếp tục nhấp chuột vào các mục trong danh sách. Cả bọn xúm xít lại sau lưng tôi.
“Tổng thống,” Cassie đọc.“Gớm nhỉ! Và phó tổng thống, chủ tịch quốc hội. Chánh án toà tối cao. Cha mẹ ơi!”
“Ê khoanđã,” Marco nói.” Có cả tên của John Tesh nữa nè. Còn băng Snoop Doog nữa hả? Tui hổng nghĩ vậy đâu. Nhóm Spice Girls thì sao? Không thấy, nhưng tui cũng không chắc họ đã là kẻ Mượn xác hay chưa nữa.”
“Lố bịch thiệt,” Rachel nói. “Thật là uổng phí thời gian. Chắc là một tay quậy nào đó vớ đại từ Yeerk rồi quyết định tạo ra một trang web ấy mà. Mấy thứ này chẳng có nghĩa lý gì cả.”
“Mình cũng đã nghĩ vậy đó,“ tôi nói. ”Nhưng rồi mình thấy cái tên này”. Tôi rê con chuột trỏ vào một cái tên.
“Chapman!”Rachel thốt lên.“Hả?”