← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 1

Tôi tên là Aximili-Esgarrouth-Isthill.

Tôi không biết đồng bào Andalites của tôi đã từng bao giờ nghe thấy cái tên này hay chưa. Tôi cho rằng, một vài mẩu chuyện tôi kể lại về những trải nghiệm của mình sẽ được đăng trên mấy tờ tạp chí khoa học. Ý tôi đó là tai nạn xảy ra với tôi sẽ buộc các nhà khoa học phải viết lại lý thuyết về phần dôi thừa cực lớn phiêu diêu trong vùng không gian Zero khi ta biến hình thành một con vật cực nhỏ.

Nhưng tôi ngờ rằng tên thật của tôi sẽ không được nhắc tới, cũng như toàn bộ sự thật những trải nghiệm của tôi sẽ không được tường thuật lại đầy đủ. Thế cũng tốt. Các bạn thấy đấy, trong hàng ngũ đồng bào Andalite của tôi, cũng có những kẻ phản bội - những kẻ làm việc cho bọn Yeerk.

Tôi lànhân chứng Andalite duy nhất còn sống sótsausự kiện tàuCon Cú. Chỉ mình tôi và những người bạn loài người của tôi: Hoàng tử Jake, Cassie, Tobias, Rachel, và Marco - biết tường tận những gì đã xảy ra trên boong tàu đang hướng về hành tinh Leera bị chiến tranh tàn phá đó.

Tôi biết, nội việc nghĩ người Andalite phản bội đã là tày trời rồi. Ý nghĩ đen tối đó sẽ khiến bất cứ người Andalite kiêu hãnh nào cũng phải đau lòng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Biến cố tàuCon Cúđã xảy ra. Chúng tôi đã bị bán đứng bởi chính một trong những đồng bàoAndalitecủatôi.

Tôi là Aximili-Esgarrouth-Isthill, em trai của Hoàng tử Elfangor-Sirinial-Shamtul. Tôi xin thề trên ký ức của anh trai mình: tất cả những điều tôi sắp kể ra đây đều là sự thật.

Tôi là người Andalite duy nhất hiện có mặt trên hành tinh Trái Đất.Đừng mất thời gian tìm kiếm bất cứ tư liệu nào về Trái Đất vì thông tin các bạn tìm được sẽ chẳng nhiều nhặn gì đâu. Sự thật là, con tàu Mái Vòm của chúng tôi đã bị tiêu hủy trong quỹ đạo của hành tinh này. Thủ phạm chính là bọn Yeerk. Anh trai tôi, Hoàng tử Elfangor, cũng đã hy sinh trong cuộc chiến này. Nhưng trước khi chết, anh Elfangor đã phá luật Andalites trao cho năm bạn trẻ Trái Đất quyền năng biến hình - một bí mật công nghệ của người Andalite.

Lúc này đây, bọn Yeerk đang đeo đuổi Trái Đất. Chúng đang xâm chiếm hành tinh theo đúng kiểu cách nguyên thuỷ. Những con sên ký sinh Yeerk chui vào trong đầu con người, cơ thể chúng bao kín bộ não của họ, bắt họ thành nô lệ như chúng đã từng làm với người Hork-Bajir và người Gedd. Và chúng hy vọng rằng một ngày nào đó, chúng cũng sẽ thực hiện những việc đó với người Andalite, với hành tinh Andalite của chúng ta.

Hiện tôi đang sống chung với loài người, cụ thể là với những bạn trẻ mà anh Elfangor đã trao quyền năng biến hình. Các bạn ấy tự gọi mình là Animorphs - Người Hóa thú. Năm người bạn trong Hội Animorphs chống lại cuộc xâm lăng Trái Đất của bọn Yeerk. Và như tôi biết, cho đến giờ, tất thảy chỉ có năm bạn trẻ gánh trách nhiệm nặng nề này mà thôi.

Tôi sống với loài người. Dù nể trọng họ, nhưng những trái tim tôi vẫn thuộc về người Andalite. Cho dù ai nói hay nghĩ gì về tôi, cho dù trên hành tinh Leera ấy đã diễn ra chuyện gì, tôi vẫn luôntrung thựcvới đồng bào mình.

Ấy thế mà, đến giờ, đã có nhiều lần tôi vẫn tự hỏi: Ai mới là những người thân thích của tôi? Đồng bào tôi? Gia đình tôi? Bạn bè tôi? Hay là đồng minh của tôi?

Những người bạn-Người của tôi gọi tôi bằng một cái tên ngắn là“Ax”. Các bạn ạ, loài người giao tiếp với nhau thông qua âm thanh phát ra từ miệng (tôi tin là hầu hết người Andalite đều hiểu rõ khái niệm“miệng”). Và mặc dù tên đầy đủ của tôi có thể phát âm rất dễ dàng bằng giọng truyền kiểu Andalite, nhưng với cách nói bằng âm thanh của loài người, đó là một cái tên dài và khó phát âm.

Tôi đơn côi trên hành tinh này. Là người Andalite duy nhất sống giữa loài người, tôi phải dùng phép biến hình để thỉnh thoảng biến thành Người trong khoảng hai giờ Trái Đất.

Một nhận xét về bản thân tôi, đó là tôi rất giỏi hòa nhập trong thế giới loài người. Tôi đã học được các phong tục tập quán của họ hoàn hảo đến nỗi khitôi làm Người, đi lại và hành xử giữa loài người mà cứ tựa hồ mình là một trong số họ vậy…

Đó là lý do tại sao tôi có thể thản nhiên xuất hiện ở những nơi cực đông người, như là khu thương xá chẳng hạn. Ở đây toàn là các cửa hàng mà hầu hết là bán các bộ da và móng guốc nhân tạo mà loài người gọi chúng là“quần áo” và “giày dép”.

Khu thương xá cũng còn là nơi có nhiều khu ăn uống tuyệt vời. Các bạn biết không, ngoài việc dùng miệng để tạo ra âm thanh, loài người còn dùng miệng để ăn nữa. Họ há miệng ra, đút thức ăn vào, dùng răng nghiền nát trong lúc nước bọt được tiết ra. Cảm nhận của quá trình này chính là một trong năm giác quan của loài người -“vị giác”.

Ôi, hương vị, hương vị mới tuyệt vời làm sao.

Thật đấy.

Xúng xính trong bộ da và móng guốc nhân tạo của loài người, tôi ung dung tiến tới một quầy bán đồ ăn trong khu thương xá.

“Xin chào,” tôi phát ra âm thanh bằng cái miệng loài người.“Cho cháu làm việc kiếm tiền. T-ii-ề-ền.”

Tôi cần phải giải thích cho các bạn như thế này: Tiền là một trong những khái niệm trừu tượng của loài người. Họ đưa tiền cho người khác trong cộng đồng và nhận về những vật phẩm hữu ích.

“Cháu muốn gọi thứ gì à?” Người đàn ông trong quầy hỏi tôi.

“Cháu cần tiền để có thể đổi lấy món bánh quế thơm ngon,” tôi giải thích.

Con người hấp háy đôi mắt.“Thế… thế… cháu muốn gọi món hay là không?”

Rõ ràng, đây là một người kém thông minh.“Cháu muốn lao động, llaaoo đđộộnng, để ông đưa cháu tiền. Rồi cháu dùng tiền đó để đổi bánh quế giòn. Giòònn.”

“Đợi tôi gặp chủ quán cái đã.”

“Giòònn,” tôi nhắc lại. Tôi thấy âm“gi”đặc biệt nghe rất khoái lỗ tai. Nó làm nhột nhột cái miệng. Nhiều âm thanh nghe tức cười lắm.

Bà chủ quán vội ra và tôi lặp lại yêu cầu của mình.

“Ồ, tôi không thể mướn cháu được đâu,” bà ái ngại.“Tôi nghĩ cháu chưa đủ tuổi làm việc. Nhưng nếu đói thì cháu có thể ra dọn dẹp bàn và lấy đồ ăn ở đấy mà dùng.”

Thế nghĩa là tôi đã được chấp thuận.

“Thằng bé tội nghiệp,” tôi nghe thấy bà nói với người bên cạnh khi tôi quay đầu đi.“Có lẽ nó hơi bị tưng tưng, nhưng mặt mũi thì cũng dễ coi đấy chứ.”

Tôi hiểu ngay ý bà chủ“dọn bàn” có nghĩa là gì. Ở khoảnh này của khu thương xá có rất nhiều bàn, quây xung quanh là những quầy bán hàng ăn. Trên bàn rải rác những thức ngon lành!

Bàn đầu tiên, tôi tìm thấy mấy cái bánh hình tam giác, giòn, mỏng, lắc rắc muối, được tráng quanh bằng một thứ bí mật màu vàng tươi. Tôi bỏ tọt chúng vào miệng. Ngon ghê!

Ở bàn kế bên có những chất lỏng gì đó trong ly. Tôi uống luôn. Ly thì nóng, ly thì lạnh. Đi kèm với chất lỏng là một mảnh giấy nhàu nhĩ màu vuông, trên đó lốm đốm một sản phẩm màu đỏ lem nhem, sền sệt. Tôi liếm. Cũng tạm được, không hấp dẫn lắm.

Cuối cùng, tôi đã phát hiện ra món hẩu của mình: mấy cái bánh quế tròn trịa, sáng bóng, vàng ươm và bốc khói hôi hổi. Có hai con người đang ngồi sát rịt những chiếc bánh mê ly ấy.

Họ chuẩn bị ăn bánh quế của tôi!

Tôi lập tức phóng ào tới đó, sải hết tốc lực trên đôi chân lêu khêu của loài người, vừa chạy tôi vừa thét,“Cháuđang dọn cái bàn này!”

Những con người trố mắt nhìn tôi.“Chúng tôi chưa ăn xong mà.”

“Tốt” tôi thở phào, đoạn giằng lấy hai chiếc bánh và mang đi.

“Hây! Hây! Dừng lại!”

Tôi tọng chiếc bánh thứ nhất vào miệng. Thật hết ý! Một cảm giác dễ chịu quá chừng. Ôi, thứ chất nhờn ngọt ngào, rỏ ròng ròng, nóng hổi của bánh quế!

“Màyđang làm gì thế, nhóc?” bà chủ quán vừa chạy ùa tới vừa la bai bải.

“Cháuđang ggọọn ppààng” tôi lúng búng. Khiđang ăn thật khó nói chuyện quá đi.

“Xin lỗi” bà chủ quán khẩn khoản nói với những người định giật bánh quế của tôi.“Tôi sẽ lấy cho ông bà hai chiếc bánh mới. Còn mày…” bà ta dứ một ngón tay loài người mạnh-mẽ nhưng-ngắn-ngủn vào tôi.“Đi theo ta.”

Bà ta kéo tôi xềnh xệch, khiến một miếng bánh quế văng khỏi miệng tôi. Bà lôi tôi vào trong quầy và ấn tôi ngồi xuống một cái ghế. Ngồi có nghĩa là gập hai chân lại, đặt trọng lượng cơ thể lên một bục phẳng chuyên dụng í mà…Khó mà hình dung nổi trừ phi các bạn tận mắt trông thấy.

"Được rồi, này nghe đây, con trai, nếu con thèm ăn đến thế, thì ở đây có một khay bánh quế hơi thiu rồi, con tự lấy ăn đi nhé. Tội nghiệp con quá."

Bà ta chỉ vào một đống bánh quế xếp lớp. Phải đến hàng tá chứ không ít!

“Dành cho cháu hả?” Giọng tôi nghẹn lại bởi cảm xúc phấn chấn dâng tràn.

"Ừ, con trai. Lại đó và ăn đi."

Ngôn-ngữ-miệng của loài người đôi khi thật rắc rối. Bà ta nói“ăn đi” làăn một miếng hay một chiếc? Hay ăn nguyên một khay?

Thiệt tình, nếu xảy ra bất cứ lầm lẫn nào thì cớ sự không phải do lỗi tại tôi.