← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 1

Tên tôi là Cassie.

Tôi là một Animorph - Người hóa thú. Đó là cái tên mà tự chúng tôi đặt cho mình. Thực ra, Marco chính là người nghĩ ra cái tên này. Chứ tôi thì không có khiếu lắm về mặt từ ngữ.

Tôi ước sao mình có thể nhạy hơn về từ ngữ, thật đấy. Bởi vì câu chuyện tôi sắp kể đây quá đỗi lạ lùng, và ở một vài mặt nào đó, quá đỗi đẹp đẽ, nên tôi muốn kể cho các bạn nghe thật hay, thật hấp dẫn.

Nhưng thôi, để tôi cố gắng hết sức mình vậy. Và sau đó, khi mà tôi không thể tiếp tục kể được nữa, Jake sẽ kể nốt cho các bạn nghe nha.

Đây là điều đầu tiên các bạn cần phải biết: Chúng ta, những sinh vật trên Trái Đất, không phải là những sinh vật duy nhất trong vũ trụ. Loài người chúng ta, rất có thể, chỉ là một trong hàng ngàn giống loài biết tư duy. Tôi biết chắc chắn có bảy hay tám giống loài như thế (ấy là những sinh vật mà tôi đã từng thấy qua đấy nha) bao gồm: con người, người Andalite, loài Yeerk, người Hork-Bajir, loài Taxxon, loài ếch Leeran, loài Gedd, người Chee. Và người Ellimist nữa, nếu như ta có thể gọi họ là một giống loài.

Trong số những loài này, loài Yeerk lan truyền giống y như vi-rút. Chúng là những sinh vật ký sinh, những con sâu thông minh. Chúng bò vào trong cơ thể sinh vật khác, bao quanh bộ não của những sinh vật này và kiểm soát hoàn toàn cơ thể đó.

Kiểm soát hoàn toàn. Sinh vật xui xẻo nào bị chúng chui vào não sẽ mất hết toàn bộ năng lực điều khiển những hành vi của cá nhân mình. Mất toàn bộ sự riêng tư. Những hồi ức của sinh vật này, giống như những cuốn băng ghi hình, sẽ bị tên Yeerk bật mở mỗi khi hắn muốn.

Chúng tôi gọi những con người bị bọn Yeerk kiểm soát bằng một cái tên chung là Kẻ Mượn xác. Người Hork-Bajir, Taxxon hay Gedd bị bọn Yeerk bắt làm nô lệ cũng được gọi như thế.

Và giờ đây, bọn Yeerk đang đeo đuổi loài người. Chúng xâm chiếm cơ thể người giống như một loại virus, giống như căn bệnh ung thư vậy: không trông thấy, không được mong đợi, tự nhiên phát triển, lan rộng, hủy hoại,…

Tôi nghĩ ta nên gọi chúng là bọn ác quỷ. Tôi thì lúc nào cũng gọi chúng bằng cái tên ấy rồi. Loài ác quỷ. Và, tôi cho rằng ta nên gọi người Andalite với cái tên ngược lại. Người Andalite chống lại bọn Yeerk. Có một ông hoàng Andalite đã phá vỡ luật lệ của dân tộc mình trao cho chúng tôi quyền năng hóa thú. Đó là quyền năng duy nhất chúng tôi có được để chiến đấu với bọn Yeerk.

Có một điều mà tôi hoàn toàn tin tưởng, ấy là: bọn Yeerk là loài ác quỷ và quyền năng biến hình là tất cả những gì chúng tôi có được để chiến đấu chống lại chúng.

Do vậy, lẽ ra tôi phải cảm thấy vui sướng vì mình có khả năng chiến đấu với bọn Yeerk, lẽ ra tôi phải cảm thấy vui sướng vì mình có được quyền năng biến hình.

Lẽ ra tôi phải cảm thấy vui sướng… chứ nhỉ.

Đêm tối. Con sói-tôi quay như chong chóng. Chợt, một bàn chân Hork-Bajir với móng vuốt tua tủa lụi thẳng về phía tôi.

Tôi né vội.

Bàn chân hắc ám kia tống một cú như trời giáng xuống…đất, rát rịt bên hông tôi. Chỉ một phân về bên trái thôi là nó có thể mở banh tôi ra như khui một hộp cá mòi rồi.

Tên Hork-Bajir mất thăng bằng, nhổng một chân lên, tì toàn bộ sức nặng lên bàn chân còn lại. Tôi có thể thấy rõ những cơ bắp cuồn cuộn, những sợi gân căng cứng của hắn.

Quai hàm bạnh ra, tôi lao vào nghiến ngấu đám cơ bắp gân guốc kia. Tất cả sức mạnh của loài sói dồn hết vào lực rứt, xé.

"Rrrraaawwwr, raaawwrrr, rrrr!" Tôi vừa gầm gừ vừa ngoạm ghì hắn xuống. Tôi đổi tư thế, tiếp tục ghì, vặn qua, vặn lại cơ thể tên Hork-Bajir.Đầu tôi ngúc ngoắc điên cuồng, rứt, xé, ngoạm… cố nghiền nát hắn.

Tên Hork-Bajir rống lên đau đớn.

Hắn cố phản đòn, nhưng lại mất thăng bằng, nên một chân khác nhổng lên… và ÙM, cái thân bồ tượng của hắn đổ ập xuống,tạo nên một tiếng động khô khốc, rõ ràng đối với thính giác sói của tôi. Vị giác của con sói-tôi ghi nhận được hoóc-môn đau đớn của tên Hork-Bajir chảy giần giật trong cơ thể hắn.

Đôi tai sói-tôi thậm chí còn nghe thấy được nhịp đập của trái tim hắn và cả tiếng động mạch nơi cổ hắn đập thình thình nữa kìa.

Xung quanh tôi, trận giao chiến đang hồi quyết liệt. Con cọp-Jake, con voi khổng lồ-Rachel, con sói-Marco đang hăng tiết. Con diều hâu-Tobias đang giương móng ra táp vào mặt, chọc vào mắt đối phương. Và Ax, trong hình hài Andalite, đang quất cái đuôi ghê gớm của ảnh tới tấp…

Trong những lốt biến hình đa dạng, chúng tôi đang thám thính một hội trại trong công viên của nhóm Chia Sẻ - một tổ chức trá hình của bọn Mượn xác. Chúng đang liên hoan ăn mừng“thành viên mới”, những con người ngu ngơ, cứ tưởng mình được kết nạp vào một hội Hướng Đạo Sinh gì gì đó,nhưng rồi chẳng mấy chốc họ sẽ bị kéo lê, tự nguyện hay không tự nguyện cũng thế thôi, tới vũng Yeerk để cho một tên Yeerk chui vào xâm chiếm bộ não mình. Và những con người này sẽ trở thành vật chủ của bọn Yeerk.

Quanh đống lửa bập bùng, mọi người đang thưởng thức xúc xích, xà lát trộn và bánh táo. Người lớn uống bia, trẻ nít uống Coke. Bầu trời đêm lung linh những vì sao.

Tụi tôi lặng lẽ áp sát cuộc hội họp dưới những dạng hình biến khác nhau. Tụi tôi xác định được có khoảng hơn chục người ở đó nhưng không biết ai là kẻ Mượn xác. Họ bao gồm một anh chàng biên tập nhạc cho một trong những chương trình buổi sáng“dở hơi” trênđài phát thanh buổi sáng, một viên cảnh sát tuần tra đường cao tốc liên bang, một phát thanh viên đài truyền hình, và một giáo viên tư vấn đã từng thế cô giáo chính của tôi trong khoảng thời gian cổ nghỉ sanh hai tháng.

Một phi vụ rất đơn giản. Chẳng có gì quá nguy hiểm. Trừ phi mọi chuyện đã hóa ra trục trặc.

Khuất khỏi tầm nhìn của những con người thật thà, chất phác, những người chỉ muốn tham gia nhóm họp vì ham vui,cuộc họp những thành viên nòng cốt của nhóm Chia Sẻ ở cách đó một khoảng xa bỗng trở nên căng thẳng khi một trong những kẻ Mượn xác-Người phạm tội gì đó, chắc là nghiêm trọng lắm, đột nhiên bị một chiến binh Hork-Bajir lôi xềnh xệch tới chỗ chiếc Con Rệp tàng hình đang đậu.

Chúng muốn đem cô ta ra trình diện Visser Ba, tên Yeerk chỉ huy cuộc xâm lăng Trái Đất.

Cổ biết điều đó có nghĩa là gì. Nếu như cổ hên, cổ sẽ được chết một cánh nhanh chóng.

“Tôi không làmđiều đó! Không phải tôi! Làm ơn nói với Visser Ba đi mà!” Cô ta la lên thống thiết.

Đó là lúc chúng tôi quyết định cứu cô gái nọ để cải hóa tên Yeerk trong đầu cô ta. Biết đâu hắn sẽ hợp tác và tiết lộ bí mật cho chúng tôi…

Thấy chỉ có hai tên Hork-Bajir và dăm kẻ Mượn xác-Người không có vũ khí, chúng tôi liền biến hình thành thú chiến đấu. Nhưng rồi, năm tên Hork-Bajir khác từ đâu thình lình hiện ra.

Thế là chúng tôi lao vào cuộc hỗn chiến…

"Aaarrrggghhh!" tên Hork-Bajir rú lên đau đớn và hoảng sợ.

Chân của hắn bị nghiến nát. Để mặc cái chân đó, tôi chồm lên người hắn. Hắn chém tôi, nhưng lực yếu xìu. Tầm nhìn của hắn trong bóng đêm thua xa tôi. Hắn không nhìn thấy tôi rõ như tôi nhìn thấy hắn.

Tôi nhìn thấy cổ họng hắn, hớ hênh.

Nhưng mệnh lệnh của Jake vang lên quá trễ không cứu được tên Hork-Bajir nữa; quá trễ để con sói-tôi không hành động theo đúng bản năng của sói.

Quá trễ mất rồi.

Tụi tôi rút lui.Sựng lại cỡ một giây, tụi tôi quắc mắt nhìn bãi chiến trường. Tiếng cười trong trẻo và tiếng hát véo von của nhóm Chia Sẻ ở đằng kia vọng lại rõ mồn một. Họ không trông thấy gì cả. Nhưng ngay tại khoảng trống tối thui và đẫm máu này, một nhúm Mượn xác-Người đang căm hờn nhìn chúng tôi.

Một cái gì đó cợn lên trong hàm răng sói của tôi. Tôi ngoắc đầu, lẳng nó ra khỏi miệng. Một mẩu thịt Hork-Bajir!Thật kinh tởm!Tôi bật thốt lên.

Tụi tôi nhìn lại bọn chúng, rồi quay đầu tan biến vào trong màn đêm.

Jake nói giọng mệt mỏi. Sau mỗi trận chiến, bao giờ cậu ấy cũng chán nản.

Rachel nói. Nhỏ luôn luôn thấy hưng phấn, có khi đến mức chóng mặt sau mỗi cuộc chiến.

Tobias im lặng, hệt như mọi lần.

Marco nói giỡn.

Marco thì luôn đùa giỡn sau mỗi trận đánh. Và cả trước khi lâm trận nữa. Nhưng mấy câu nói đùa của cậu ấy sau khi chiến đấu bao giờ cũng hơi bị gượng gạo.

Ax điềm tĩnh vừa đi vừa chùi lưỡi dao đuôi xuống cỏ.

Và tôi nói.

Rachel nói.

mình sẽ không bao giờ làm điều này nữa. Mình sẽ không bao giờ tham chiến nữa. Mình bỏ cuộc. Mình rút lui khỏi cuộc chiến vô lý này. Mình bỏ hội Animorphs.>

Tôi quay bước đi, bỏ lại sau lưng những ánh mắt nhồn nhột của tụi bạn.

Nếu không quá mệt mỏi, kiệt sức và trống rỗng, ắt hẳn tôi đã cảm thấy một ánh mắt nữa cũng đang trân trối nhìn mình. Thế nhưng tôi chẳng để ý. Tôi chẳng thèm sợ nữa. Tôi cũng chẳng gây đau đớn cho những giống loài khác nữa…

Tôi làm người hóa thú đã quá đủ, quá đủ rồi.